Đọc truyện Cái đuôi nhỏ của anh – Chương 7:
Thật ra thì Vu Điềm không có mong muốn được tham gia vào câu lạc bộ nghệ thuật, chỉ đơn giản là cô cảm thấy những nữ sinh biết ca hát nhảy múa kia thật sự rất lợi hại, chứ không hơn.
Cô cũng không muốn vô duyên vô cớ tham gia vào mà lại gây cản trở làm mọi người mất mặt.
Nhưng mà, vẻ mặt bình tĩnh làm bộ như không có việc gì xảy ra, miệng ngậm đồng xu, cho đến khi câu lạc bộ nghệ thuật rời đi mới nhả đồng xu ra thì khả năng thực hiện được kế hoạch này không cao.
Tai Lâm Mặc Mặc rất thính, ngay lập tức chú ý đến thay đổi của Vu Điềm, không thể tin được quay đầu nhìn cô, nói lớn: “Điềm bảo bối, mình không có nghe lầm chứ?”
Vu Điềm rất muốn trợn mắt: … Cậu nghe lầm rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Mặc Mặc: “Là cậu sao?”
Vu Điềm: …Hình như không phải.
Lâm Mặc Mặc kích động không lời nào có thể diễn tả được, cô giơ cao cánh tay lên, nói to: “Đàn anh, hình như bạn của em trúng thưởng rồi! ! !”
Vu Điềm: “…”
Vu Điềm thật sự muốn tìm một cái hang chuột để mà chui xuống ngay lập tức, tới cùng thì ai nghĩ ra cách này vậy, thật cẩn thận cắm một đồng tiền xu vào giữa miếng dưa hấu, làm cho người ta cắn vào trong miệng, thiếu chút nữa thì muốn rụng răng luôn.
Tinh thần cô còn chưa kịp ổn định lại, thì đã bị mọi người bao vây xung quanh, chân của đàn anh áo lam rất dài, hai ba bước đã bước đến bên cạnh cô, nhìn cô một cách đầy khó tin, biểu cảm kinh ngạc không giống giả bộ một chút nào: “Oa! ! ! Đàn em, thật là em sao, đồng tiền xu kia thật sự là em ăn được sao?”
Vu Điềm dùng lòng bàn tay trắng noãn hơi hồng hồng để đỡ lấy, sau đó nhả đồng xu ra, cam chịu số phận gật đầu: “… Là em.”
“A a a a a a a!” Lâm Mặc Mặc ôm lấy Vu Điềm, “Điềm bảo bối, về sau có khả năng chúng ta đều tham gia một nhóm câu lạc bộ rồi rồi.”
Đàn anh áo lam: “đàn em, em cũng may mắn lắm đó!”
Vu Điềm ngửa đầu nhìn trời, thở dài một tiếng.
Nghĩ thầm rằng: Thật sự phải tham gia để làm việc vặt sao?
Kỳ thật, Vu Điềm thật sự không muốn tham gia vào câu lạc bộ nghệ thuật, bởi vì cô rất sợ gây phiền toái cho người khác.
Sau khi tham gia, nếu làm không tốt, người khác không vui, cô cũng không vui, nói như vậy thì tham gia vào đoàn thì có ý nghĩa gì.
Nhưng hình như đàn anh áo lam đặc biệt hy vọng cô tham gia vào câu lạc bộ nghệ thuật, tận tình khuyên bảo cô rất lâu, lời có thể nói đều đã nói hết: “Câu lạc bộ nghệ thuật có rất nhiều nhóm nhỏ, giống như trăm hoa đua nở vậy. Nếu em không thích nhảy múa cũng không sao, có thể hát, không thích ca hát cũng không sao, có thể diễn kịch, nếu mà em không thích cái gì cũng không sao, có thể…”
Lúc này huấn luyện quân sự đã kết thúc, những bạn học mặc đồng phục màu xanh rời đi vô cùng nhanh, để đi ăn cơm, chỉ còn có Vu Điềm bị đàn anh áo lam giữ lại ở sân thể dục, không đi được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bầu trời chiều có màu cam —
Vu Điềm cầm lấy mũ bộ đội, cái đầu nhỏ ngẩng lên, nghiêm túc nghe anh ta nói: “Có thể cái gì…”
“Chờ một chút.” Đàn anh áo lam vuốt cằm vẻ mặt đầy suy nghĩ, “Em đừng vội, để cho anh suy nghĩ chút đã. Anh nhất định có thể nghĩ ra được. Nên làm cái gì thì tốt đây. . . Có thể…”
Vu Điềm bĩu môi: “Được.” Để tôi xem anh có thể nghĩ ra được công việc gì.
Vu Điềm cảm thấy câu tiếp theo nhất định anh ta sẽ nói là: Nếu mà em đều không thích thì có thể… Rời khỏi câu lạc bộ.
Sau đó, cô có thể thuận lợi rời đi.
Ai ngờ, đàn anh áo lam vắt hết óc nghĩ một lát, lại nhẹ nhàng nói ra một đề nghị: “Nếu không thì làm trợ lý chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật… Thế nào?”
“A” Vu Điềm cảm giác được hình như mình đã nghe lầm, cau mày nhìn anh ta: “Đàn anh, anh không bị làm sao chứ?”
Con ngươi của đàn anh áo lam khẽ chuyển động, cảm thấy sự sắp xếp này của mình thật sự quá đúng, âm thanh lại cao thêm một chút: “Đúng, là trợ lý chủ tịch của bọn anh, nghe rất là cao đó.”
“Chủ tịch của bọn anh là ai, bình thường công việc của chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật rất bận rộn sao, sao nghe nói đến cả chủ tịch hội sinh viên cũng không có trợ lý cơ mà?” Vu Điềm cảm thấy rất là hoang đường.
“Em không biết đâu.” Đàn anh áo lam ra sức lừa gạt, “Chủ tịch của bọn anh rất bận, thường xuyên không thấy bóng dáng đâu, rất nhiều chuyện đều là bọn anh giúp anh ấy làm. Nếu như em không biết chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật của trường chúng ta là ai thì có thể sau khi kết thúc huấn luyện quân sự em tới câu lạc bộ nghệ thuật một chuyến.”
“…”
“Để anh giới thiệu anh ấy cho em biết.”
“…”
“Thuận tiện bàn giao công việc cho em luôn.”
“…”
“Quyết định như vậy đi. Hoan nghênh em gia nhập câu lạc bộ của bọn anh… cố lên.”
Vu Điềm:
–
Đàn anh áo lam Thiệu Kỳ là một trong các phó chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật, học chuyên ngành ngoại giao, vừa mới lên đại học năm ba, mồm mép rất lợi hại, một đồ vật mục nát, rách tung tóe cũng có thể được anh ta thường xuyên nói đông nói tây, khen ngợi đến mức nở hoa, ở câu lạc bộ nghệ thuật chủ yếu là phụ trách kéo tài trợ, kiếm kinh phí.
Sau khi học đại học, anh ta tham gia nhiều nhóm nói chuyện phiếm nhiều đến mức không đếm được, thường ngày tên nhóm bị trộn lẫn với nhau, có đôi khi cũng không thể phân biệt rõ được.
Sau khi đã hố được Vu Điềm tham gia vào câu lạc bộ nghệ thuật, Thiệu Kỳ không thể nhịn được, khóe miệng không làm sao hạ xuống được, một buổi tối rảnh rỗi, nằm trong phòng ký túc xá, tranh thủ báo cáo tình huống với người nào đó: [Túy ca Túy ca.]
Thiệu Kỳ: [Cao khoảng một mét sáu, mắt to, gương mặt trẻ con, da trắng như sữa, không sai chứ?]
Thiệu Kỳ: [Để khuyên được em gái kia gia nhập vào câu lạc bộ nghệ thuật mà nước bọt của em cũng đã khô hết luôn, cuối cùng thì em bố trí cho cô bé đó chức vụ trợ lý chủ tịch, ha ha, em có thông minh không?]
Thiệu Kỳ: [Cái đó gọi là gần quan được ban lộc, em đã lập công giúp chủ tịch của chúng ta đó.]
Lục Chi Diên đang ở nhà trọ vừa mới tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt, chỉ mặc một chiếc quần dài đi ra, anh lấy dây lưng buộc lại, để ý đến điện thoại để ở trên mặt bàn đang rung, nhấn vào màn hình, mắt tùy ý nhìn, vẻ mặt có chút không quan tâm.
Nửa phút sau, Trần Túy dùng giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn) mắng to: “Thiệu Kỳ, cậu là heo hay sao, mau nhìn lại danh ba đi!”
Cuối cùng thì Thiệu Kỳ cũng phản ứng kịp, nhanh chóng xóa bỏ bốn tin nhắn đó đi.
Toát cả mồ hôi lạnh, nói chuyện với Trần Túy: [Có thể là chủ tịch không nhìn thấy được đâu, em mới gửi đi cách đây không đến hai phút thôi, nếu không thì kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng) này bị ngâm nước nóng rồi.]
Giống như một con giun ở trong bụng. Trần Túy đang thử tính toán xem có thể bây giờ lão đại đang làm gì, đầy tự tin gõ chữ: [Có thể là không, chắc là lúc này còn đang tranh thủ xử lý văn kiện.]
Thiệu Kỳ: [Vậy thì được vậy thì được.]
Lục Chi Diên để điện thoại xuống, lau khô nước vẫn còn đọng ở trên tóc, ngồi trước máy tính, vừa mới chuẩn bị bắt đầu làm việc, thì thấy Thiệu Kỳ gửi đến một tin nhắn rất dài: [Chủ tịch, cuối tuần có rảnh không đến câu lạc bộ nghệ thuật một chuyến, có một nhà tài trợ cần anh đi đàm phán cùng.]
Đôi mắt đào hoa của người đàn ông buông xuống, con ngươi tối như mực, màu da trắng có chút lạnh lùng, môi mỏng hồng nhạt.
Căn cứ vào trước kia, khẳng định anh sẽ từ chối, còn nói thêm một câu độc ác: “Kéo tài trợ mà tôi cũng phải đi theo, phía ngoại giao yếu kém như vậy thì xách một con gà đi kêu hai tiếng cũng mạnh hơn năng lực giao tiếp của cậu rồi.”
Nhưng bây giờ, anh không chút do dự nào, ngón tay thon dài nhấn trên màn hình điện thoại di động.
Thiệu Kỳ vốn cho rằng còn phải đợi thêm vài phút nữa, Lục Chi Diên mới có thể trả lời anh ta, không nghĩ tới một chữ [Được], giống như được trả lời ngay lập tức, làm cho anh ta mở mắt thật to.
–
Thời gian vội vàng qua đi.
Tuy huấn luyện quân sự vất vả gian nan, nhưng tới thời điểm thật sự phải kết thúc, khó tránh khỏi có chút luyến tiếc.
Trước hội thao, thời điểm huấn luyện viên dặn dò đội ngũ của bọn họ, phải chú ý làm thật tốt, nhất định phải toàn tâm toàn ý, dù sao chỉ còn mấy tiếng nữa là huấn luyện quân sự sẽ kết thúc. Hội thao làm không tốt, làm huấn luyện viên mất mặt không sao, thể diện của khoa tiếng Pháp không thể vứt đi được.
Các nam sinh nữ sinh đều sục sôi ý chí chiến đấu sống lưng thẳng tắp, tập trung toàn bộ tinh thần đi nghiêm thật ổn định.
Sau khi hội thao kết thúc, huấn luyện viên phải rời khỏi trường để về nơi đóng quân, có mấy nữ sinh đầy buồn bã cất tiếng khóc, muốn kết bạn với huấn luyện viên, nhưng vì vướng kỷ luật cùng vấn đề nguyên tắc của bản thân, huấn luyện viên thêm bạn bè với một bạn học nào, vẫy vẫy tay với mọi người, sau khi tạm biệt thì cất bước rời đi.
Vu Điềm cùng với Lâm Mặc Mặc và mọi người trở về phòng ngủ tắm rửa một phen, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái, đi đến một quán sushi ở bên ngoài trường ăn một bữa thật no, sau khi ăn xong, Tần Du đề nghị: “Mọi người muốn đi hát một chút không? Đã lâu rồi chúng ta không có đi chơi rồi, lúc huấn luyện quân sự, mỗi ngày không phải thao luyện luyện xếp nội vụ thì cũng chỉ ở trong phòng ngủ để ngủ. Đi chơi thôi, dù sao trường học cũng thả chúng ta hai ngày nghỉ, kế tiếp nữa lại là cuối tuần, vậy là có bốn ngày, các cậu muốn nằm thì đêm nay có thể bắt đầu rồi.”
Lâm Mặc Mặc tính tình thoải mái thích chơi đùa, đương nhiên là đồng ý.
Trương Giai cũng không có ý kiến gì.
Vu Điềm vừa định nói “Tốt”, thì di động ở trong túi tự nhiên rung lên, cô lấy ra nhìn một cái.
Đàn anh Thiệu Kỳ: [Đàn em đàn em. [Bé Thỏ Trắng xinh chào]]
Đàn anh Thiệu Kỳ: [Chủ tịch của bọn anh đến rồi, đang ở trong văn phòng của câu lạc bộ nghệ thuật ở tầng ba trung tâm hoạt động của hội sinh viên. Em có muốn đến một chút hay không?]
Đàn anh Thiệu Kỳ: [Đến một chuyến đi, lần sau không biết đến khi nào thì chủ tịch mới có thời gian rảnh, em đến gặp mặt anh ấy một lần, sau đó thì bàn giao công việc. [Bé Thỏ Trắng chạy trốn]]
Vu Điềm không thể nói không đến được, quả thật ngày đó cô không hề từ chối việc đàn anh muốn cô làm chức trợ lý chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật.
Hiện tại mà không đi, thực sự có hơi quá đáng.
Cô cười cười nói: “Mình có chút việc, các cậu đặt phòng hát trước đi, sau đó gửi địa chỉ cho mình, mình sẽ đến sau.”
“Chuyện gì vậy?” Trương Giai xuất phát từ bản năng bắt đầu quan tâm.
“Thì ngày mà câu lạc bộ nghệ thuật đến an ủi đó, không phải là có một chương trình trúng thưởng đó sao, bọn họ muốn mình đến đó xem.”
“Như vậy sao, vậy thì cậu đi đi. Cẩn thận một chút.” Trương Giai nói, “Chúng mình đến chỗ đó thì gửi định vị cho cậu.”
“Được.”
Thời điểm Vu Điềm đi đến trung tâm hoạt động, vừa vặn là tầm hai ba giờ chiều, ở tầng trệt không có một bóng người, cả một tầng lầu trống không, mỗi một bước đi, đều có thể nghe thấy được tiếng bước chân nặng nề của chính mình, vọng lại ở hành lang trống trải.
Đàn anh Thiệu Kỳ nói chủ tịch ở phòng ba trăm mười hai, đi từ cầu thang phía nam lên, phòng làm việc là phòng thứ nhất phía bên trái.
Vu Điềm dựa theo hướng dẫn của anh ta, chậm rãi đi đến, khi sắp đến gần văn phòng, một giọng nói không tập trung truyền ra từ bên trong, âm cuối hơi khàn khàn, có chút ngả ngớn —
“Cút ngay, chán sống rồi sao? Tôi chưa có chạm vào con gái, nhưng cậu xác định tôi chưa có nhìn thấy qua sao?”
Câu nói cuối cùng lọt vào tai Vu Điềm một cách đầy đủ cũng rất rõ ràng, làm gương mặt đỏ bừng, vành tai trắng nõn bị mái tóc dài của thiếu nữ che khuất cũng khẽ ửng hồng, trên mặt tự dưng nóng bừng.
Chính là, âm thanh này rất là quen thuộc.
Nhưng nhất thời cô không có nghĩ ra được đó là ai.
“Được được được.” Thiệu Kỳ không dám trêu chọc anh, “Làm gì có tên đàn ông nào mà không xem qua phim kia, anh nói chưa xem em không tin. Ôi, với lại sao mà đàn em còn chưa tới vậy?”
Thiệu Kỳ cầm điện thoại ở trên bàn lên, gửi cho Vu Điềm một tin nhắn, giọng nói có chút ngốc nghếch ngọt ngào: [Đàn em đàn em, sao bây giờ em còn chưa đến vậy, có lạc đường không?]
Phối hợp là một con thỏ nhỏ ngoan hiền biểu cảm đang chờ đợi.
Vu Điềm đứng trước của văn phòng của câu lạc bộ nghệ thuật chậm chạp nhắn tin: [Đàn anh, tại sao gói biểu cảm của anh lại nhiều như vậy?]
Vu Điềm: [Em đã đến rồi.]