Cái đuôi nhỏ của anh

Chương 5


Đọc truyện Cái đuôi nhỏ của anh – Chương 5:

Giáo sư vừa đi, Vu Điềm buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, thở phào nhẹ nhõm.
Cô không hiểu sao cả “Ài” một tiếng, lau khô mồ hôi trong lòng bàn tay, xoay người mới phát hiện bạn cùng phòng của mình đều có biểu tình thay đổi không có cùng mức độ, nhìn về một hướng khác, hình như có một chút hưng phấn…
Vu Điềm u mê không rõ lắc lắc cánh tay trước mặt Lâm Mặc Mặc, bị cô ấy quả quyết bắt lấy, ghét bỏ đẩy ra: “Điềm bảo bối, cậu đừng có ồn ào, mình đang nhìn soái ca!”
Vu Điềm nhìn về phía các cô đang nhìn, lại vừa vặn nhìn thấy bóng dáng của Lục Chi Diên đang đi trên đường, dáng người của anh có tỉ lệ vô cùng tốt, chân dài, mỗi bước đi đều như là mang theo một phong cách.
Trương Giai nắm lấy cánh tay mềm mại của Vu Điềm, a a a a a a được một lúc, khóe miệng nhếch lên nói: “Điềm bảo bối, cậu có biết nam sinh kia là ai không? Ngay từ đầu mình không dám ngẩng đầu, khi giáo sư kia xoay người đi mình mới phát hiện, thậm chí còn có một mỹ nam ở chỗ này!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu nói Lục Chi Diên sao?” Vu Điềm theo như những lời nói của cô ấy cũng đoán được đại khái.
Không nghĩ tới Tương Giai “Oa” một tiếng, đầy hứng thú ngắm nghía cô một cái: “Nhìn không ra, Điềm bảo bối của chúng ta mỗi ngày chỉ biết học tập mà cũng sẽ chú ý đến soái ca nha.”
Vu Điềm sờ cằm, nghĩ một chút: “Mình biết anh ấy vì –“
“Lục Chi Diên thì người nào mà không biết.” Lâm Mặc Mặc nhận lấy ô trong tay Vu điềm, mở ra, che đi ánh nắng mặt trời gay gắt, cướp lời nói trước: “Hầu hết nữ sinh ở đại học Minh đều đã nghe đến tên anh ấy. Một đóa hoa cao lãnh không nhiễm khói lửa nhân gian của học viện ngoại giao, bởi vì bận công việc, sau khi học nghiên cứu sinh năm ba rất ít cơ hội xuất hiện ở trường học, đã từng có một lần mình nhìn thấy anh ấy ở cổng trường học, toàn thân mặc tây trang, quả thực là mặt người dạ thú…”
Vu Điềm: “…”
“…Người nào nhìn thấy đều sẽ không tự chủ được mà muốn quỳ gối xuống trước ống quần tây của anh ấy.”
Vu Điềm tưởng tượng đến hình ảnh kia, cơ thể run rẩy, âm thanh mềm mại phản bác: “Cậu nói như thế quá là mơ hồ.”
“Cậu thì biết cái gì.” Tay của Lâm Mặc Mặc khoác lên trên vai Vu Điềm, nhéo nhéo cái mũi nhỏ cao cao của cô: “Đàn ông như vậy không nhìn giá trị nhan sắc, chỉ nhìn một cách đơn thuần về năng lực, anh ấy vừa tốt nghiệp năm tư thì đã được mời đến làm việc ở phòng ngoại giao, mỗi lần giáo sư tham gia hội nghị nào thì gần như đều có anh ấy, xin hỏi có mấy người ở viện quan hệ ngoại giao có thể đạt được thành tựu như của anh ấy.”
Viện quan hệ ngoại giao… Nghiên cứu sinh… Làm việc ở bên ngoài… Dáng vẻ đẹp trai… Tất cả những mảng trí nhớ nhỏ cùng ghép chung một chỗ, Vu Điềm đột nhiên bừng tỉnh: “Thì ra là anh ấy.”
“Cái gì.”
Vu Điềm: “Ưm… Không có gì.”
Kỳ thật, Vu Điềm cảm thấy Lục Chi Diên rất thần bí, rõ ràng hai người đều học chung một ngôi trường, học viện ngoại ngữ cùng học viện ngoại giao cách nhau cũng không tính là xa, nhưng như thế nào cũng không gặp nhau. Lâm Mặc Mặc nói anh thường xuyên không ở trường học, chỉ khi nào có tiết học mới trở về, cho nên cơ hội gặp nhau mới có thể đã ít lại càng ít đi, gần như là không có.
Vu Điềm hơi bĩu môi, một cảm giác kỳ quái nảy sinh ở trong đầu.

Thứ bảy, mây bay đi mang theo ánh nắng chói chang, ánh nắng mạnh mẽ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất cả sinh viên năm nhất đại học đều bị bắt mặc quân phục màu xanh mướt, đeo dây lưng, chân mang giày quân đội, giống như những con kiến chạy tới sân vận động tập trung để tham gia huấn luyện quân sự.

Vẻ mặt huấn luyện viên rất nghiêm túc, tay chắp sau lưng, cẩn thận quan sát những sinh viên mình sẽ hướng dẫn, bắt bọn họ xếp thành hàng.
Vóc dáng Vu Điềm nhỏ nhắn, khuôn mặt trời sinh như em bé, đứng đầu hàng cảm nhận lễ rửa tội của ánh nắng gay gắt, nhưng năm ngón tay vẫn khép chặt lại đặt trên đường chỉ ở ống quần, động cũng không dám động.
Trái lại ở bên kia mấy nam sinh vóc dáng cao được huấn luyện viên xếp ở phía sau, không có kiêng nể gì mà cùng nhau tán gẫu, trạch nam thì nhất định sẽ nói tới game, liên minh huyền thoại, PUBG, rồi nói đến trên người Vu Điềm.
“Bạn học Vu Điềm.”
Ở phía trước dẫn đầu lớp là ủy viên thể dục Lưu Hoán, buồn đến phát hoảng, nhìn chằm chằm gương mặt xinh xắn của cô, im lặng nửa ngày, nhịn không được mở miệng hỏi: “Mình có thể hỏi cậu một chuyện không?”
Vu Điềm trừng mắt nhìn, khóe miệng hiện ra một nụ cười nhạt, nhìn cậu: “Dĩ nhiên là được, cậu hỏi đi.”
Vóc dáng Lưu Hoán cao, dáng người không mập cũng không gầy, cũng có chút cơ bắp, một nam sinh có vóc dáng khỏe mạnh, đầu cắt húi cua. Không thể kháng cự được Vu Điềm là một người có vóc dáng nhỏ nhắn, gương mặt trẻ con, lại còn là một em gái có giọng nói mềm mại ngọt ngào.
Cậu ta đỏ mặt, mạnh dạn hỏi ra miệng: “Ngày đó lúc ở cổng sân vận động… Người khi dễ cậu, đàn anh kia là ai, về sau anh ta có đến gây phiền toái cho cậu hay không?”
Không nghĩ tới việc cậu ta hỏi lại là việc này, ánh mắt Vu Điềm chớp chớp, hơi trợn tròn.
Kỳ thật, cô cùng Tống Tuấn ở cùng nhau không bào lâu, lúc còn yêu nhau, Tống Tuấn cũng không có chủ động đến học viện tìm cô, cho nên mọi người ở trong lớp không có biết Tống Tuấn là bạn trai cũ của Vu Điềm.
Vu Điềm không có ý muốn trả lời, liền nói giống như mình không biết nguyên nhân mà trả lời cậu ta cho có lệ: “Về sau anh ta không có đi tìm mình.”
“Chuyện kia…” Cậu ta lại muốn nói một chuyện, giống như là rất cố gắng nói ra, do dự nói: “Hôm khai giảng, lúc mình mua xong bánh mì tại một cửa hàng bánh ngọt ở bên ngoài trường, thấy cậu ngồi trên một chiếc xe ô tô màu đen, người lái xe kia là ai vậy?”
Vu Điềm mở mắt thật to, khóe môi hạ xuống, không hé răng.
“Lưu Hoán, làm sao cậu có thể bát quái như vậy chứ, hỏi đông hỏi tây chuyện của con gái là sao? Hay là nói, cậu có ý với nữ sinh nào rồi?” Nam sinh có vóc dáng thấp nhất đứng đầu tiên cười hì hì trêu chọc cậu ta một phen.
Lưu Hoán thấy sĩ quan chỉ huy không để ý đến bên này, thì dơ tay gãi đầu: “Nào có! Mình chỉ là tò mò một chút thôi, mà người lái xe ngày hôm đó có chút giống với đàn anh đi bên cạnh giáo sư của mấy hôm trước, thì thuận miệng hỏi. Tất cả mọi người đều là bạn học, cũng chỉ là quan tâm một chút thôi.”
“Làm sao mà không thấy cậu quan tâm tới mình như vậy?”
Lưu Hoán quăng cho cậu ta một ánh mắt, dáng vẻ ghét bỏ: “Cậu có cái gì tốt mà muốn người ta quan tâm tới cậu?”
Vu Điềm nghe bọn họ cậu một câu mình một câu, lo lắng, mặt không đỏ tim không đập mạnh nói thẳng: “À…, đó là anh mình.”
“Thì ra là anh trai.” Lưu Hoán nhìn chằm chằm đôi mắt to tròn của Vu Điềm, đối với cách nói của Vu Điềm không có một chút nghi ngờ nào, thấy cô đang không tập trung nhìn chung quanh, không nhìn mình, thì tiếp tục nói: “Vậy thì nhà của cậu rất gần trường học sao?”
Vu Điềm cười: “Đúng là rất gần.”
Hàng năm đại học Minh Triệt yêu cầu tân sinh viên tập huấn luyện quân sự hai tuần, mười bốn ngày.
Hiện tại thời tiết cũng không tính là cực kỳ nóng, tất nhiên là vẫn có mặt trời, nhưng còn tốt hơn là lúc mùa hè trời nắng rất gắt, thỉnh thoảng vẫn có gió nhẹ thổi tới, theo tay áo của cô chui vào trong quần áo, làm cả người mát mẻ, giảm bớt một phần khô nóng.

Tần Du vừa mới mua nước đá, không để ý hình tượng run run rẩy rẩy.
Trương Giai liếc cô ấy một cái.
Khi nghỉ ngơi, mọi người trong lớp ngồi xuống đất ngay tại chỗ của mình, Lâm Mặc Mặc mang theo một chiếc kính râm, còn thuận tiện nhỏ hai giọt nước màu trắng ngà lên mặt của Vu Điềm, cười khanh khách nhìn về phía cô.
Vu Điềm biết ý tốt của cô ấy, nói một tiếng cảm ơn, lòng bàn tay trắng mịn chậm rì rì lau mặt mình.
Trương Giai nở nụ cười, nhìn chằm chằm cô, cất tiếng hỏi: “Điềm à, gần đây lúc không có chúng mình ở bên cạnh cậu, Tống Tuấn có đến gây phiền phức cho cậu hay không?”
Cô cảm giác anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Tần Du lướt web mua đồ, tốt bụng nói ra đề nghị: “Điềm bảo bối của chúng ta yếu đuối như vậy, cực kỳ dễ dàng bị nam sinh ăn hiếp. Mình thấy chúng ta nên góp vốn lại mua cho cậu ấy một chút đồ phòng thân.”
Vu Điềm vừa nghe, a một tiếng, vò đầu: “Không cần đâu, kỳ thực mình rất tốt, cậu xem cánh tay mình cũng có cơ đấy.”
Vì chứng minh cánh tay của mình không phải chỉ là thịt mềm, Vu Điềm vén tay áo lên…
Lâm Mặc Mặc đang uống nước thiếu chút nữa thì bị phun ra, mắt không nhìn: “Ai ai ai, thôi đi, tiểu tổ tông của mình. Cậu cũng đừng tự làm cho cánh tay trông như sắp gãy nữa, nhìn cơ thể nhỏ bé kia của cậu mình cảm thấy rất yếu ớt.”
Vu Điềm: “Hoàn toàn không cần. Từ lần trước về sau anh ta cũng không có đến tìm mình, có khả năng là đã chuyển mục tiêu rồi.”
Trương Giai không thể tin được: “Thật sự?”
“Thật sự.”

Sau khi Lục Chi Diên lên lớp xong, đi đến căn tin thuận tay cầm một chai nước, cùng Trần Túy chậm rãi đi trên đường.
Bộ dáng của bọn họ rất tốt, đi chưa được mấy bước, đã bị người ta chú ý đến.
Trần Túy tính tình hoạt bát cởi mở, con gái đẹp ai đến cũng không cự tuyệt, có thể nói chuyện phiếm đi dạo phố, nhưng yêu đương thì không có cửa đâu, anh ta trông thì vậy chứ không muốn giao mình cho con gái quản lý, tiến vào phần mộ tình yêu, bị đủ loại quy định trói buộc, như vậy thật không mạnh mẽ.
Gần đây, thời tiết cực kỳ oi bức.
Trần Túy mở chai Coca ướp lạnh, ngửa đầu uống một ngụm, chăm chú nhìn Tiểu Di Bảo trên tay Lục Chi Diên, thuận miệng nói: “Nghe nói có người treo Tống Tuấn lên trang tìm tình yêu, cũng quá là trâu bò đi, không biết là ai đã làm mà tàn nhẫn như vậy. Nếu để cho mình biết anh bạn này là ai, mình nhất định sẽ quỳ gối nhìn anh ta với ánh mắt đầy sùng bái.”
“Tàn nhẫn… sao?”

Sắc mặt Lục Chi Diên đặc biệt trong veo đầy lạnh lùng, có đôi khi nói chuyện giống như đang hát, vẻ mặt đăm chiêu.
Giống như bị ánh mặt trời chiếu qua, đầy lười biếng.
“Đương nhiên là độc ác rồi! Làm sao mà lại không độc ác đây.” Trần Túy không hiểu ra sao cả lòng đầy căm phẫn lại nói: “Người truyền bức ảnh này ra, hoặc là có thù oán gì với Tống Tuấn, đời trước bị cậu ta đào phần mộ tổ tiên, hoặc là người kia có ý tứ với cô bạn gái loli kia, cũng không biết đến cùng là người này có dụng ý gì. Đến mình cũng chưa từng nhìn thấy bạn gái của Tống Tuấn như thế nào, chẳng lẽ thật sự rất được.”
Nói xong, anh ta sờ sờ cằm, cảm thấy chính mình nói thật sự quá đúng.
Đúng lúc này, hai người vừa vặn đi ngang qua sân thể dục đang tập huấn luyện quân sự, một mảng màu xanh ngắt chia ra từng chỗ một để tập luyện, đặc biệt chỉnh tề, có người đứng ở chỗ quân tư, có người lại đang luyện tập đi nghiêm, nhưng cũng có người đang ngồi nghỉ ở chỗ thoáng mát.
Vừa vặn lớp Vu Điềm đang được hoạt động tự do trên bãi cỏ ở gần hàng rào bảo vệ sân vận động, cô vừa mới kéo tay áo ở trên cánh tay xuống cổ tay, nghiêm túc nói một tiếng với các bạn cùng phòng: “Thật sự.”
“Từ sau lần ở sân vận động đó, anh ta chưa từng đến tìm mình. Cho nên, mình cảm thấy thực sự không cần tiêu tiền để mua những dụng cụ phòng thân linh tinh đó.” Cô gái nhỏ nói chuyện có dáng có vẻ giống như một đứa bé ngoan nghe lời cha mẹ không được dùng tiền bậy bạ.
Không bao lâu, khi đôi mắt của cô vừa chuyển, lại đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của hai người đang đi trên đường bên ngoài hàng rào, trên tay đàn anh có đôi mắt đào hoa đang cầm một một chai nước khoáng đã uống hết, anh mặc chiếc áo màu bạc cùng quần đen, cổ tay áo xắn lên mấy lớp, để lộ ra cánh tay, đường cong của bắp tay hiện ra rất rõ ràng.
Đôi mắt đào hoa đen nhánh liếc một cái cũng đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô trong một vùng màu xanh.
Vu Điềm đứng thẳng sống lưng, đầu hơi ngẩng lên, đôi mắt sạch sẽ nhìn thẳng vào anh.
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, Lục Chi Diên vừa nhìn thấy cô, thì không đi tiếp được.
Cô đội chiếc mũ bộ đội, tóc ở phía sau gáy tùy ý bay lung tung, mấy ngọn lóc nhỏ ở bên thái dương mỏng như tơ cũng bay ra, giống như một con mèo nhỏ, đôi mắt tròn xoe mở thật to ở trong một nhóm người nhìn thẳng vào anh.
“Cô gái nhỏ, đến đây.”
Giọng nói của anh thật sự rất êm tai, Vu Điềm giống như bị trúng độc, như ma xui quỷ khiến đứng lên, vỗ cỏ dại dính ở đằng sau, đi đến gần tường rào bảo vệ, ngẩng cao đầu, quan sát anh.
Phía dưới ở mắt bên phải của cô có một nốt ruồi lệ màu sáng không quá rõ ràng, lông mi chớp chớp.
Thẳng cho tới khi trên tay cầm một chai nước Tiểu Di Bảo mập mạp, mới dần dần trở lại bình thường, “A” một tiếng, hỏi: “Anh đưa cho em nước làm gì, em cũng có nước uống mà.”
Cô nói chuyện rất chậm, đặc biệt ngọt.
Lục Chi Diên dựa vào ưu thế vóc dáng cao, tầm mắt dễ dàng nhìn qua đầu của cô, nhìn thấy bên cạnh chỗ cô vừa ngồi có một bình nước màu trắng sữa rất nhỏ, vóc dáng của nữ sinh nhỏ nên ngay cả bình nước cũng nhỏ xinh như vậy, anh nhếch môi nói: “Bình nước kia của em cũng không có chống đỡ được bao lâu, đến lúc đó một ngụm nước cũng không có.”
Vu Điềm nghe hiểu ý tứ của anh, nhịn không được phản bác: “Đó là anh, không phải là em. Em uống một ngụm xong vẫn còn.”
“Được, có được hai ngụm.”
“Còn có.”
“Ba ngụm.”
“Vậy…”
“Bốn ngụm.”
“…”
Vu Điềm nghẹn lời.

“Hay là nói, năm ngụm.”
“…”
Anh nâng khóe miệng: “Sáu ngụm, thế nào?”
Giống như đang trêu đùa cô.
Thấy anh nói không có dừng lại, Vu Điềm thấy nóng cả mắt.
Không phải.
Ý tứ của anh sao như là đang đùa trẻ con.
“Sao anh lại quản vài ngụm nước của em, dù sao miệng của em khẳng định không lớn bằng miệng của anh.” Bị chọc giận nên âm thanh của cô gái nhỏ rất lớn, xù lông oán giận định trở về.
Tâm trạng của Lục Chi Diên giống như rất tốt, liền dừng lại, tiếng cười được nén lại ở yết hầu, giọng nói êm dịu như đang hát nói: “Được, miệng của em khẳng định không lớn như miệng của anh. Nhưng em nhìn bình nước của người khác xem…”
Anh nâng mi mắt.
Vu Điềm theo tầm mắt của anh nhìn qua, nhìn thấy mấy bình nước của người khác cùng tham gia huấn luyện quân sự, quả thực lớn gấp ba lần của cô.
Vu Điềm: “Đúng là…”
“Cầm.” Giọng điệu của Lục Chi Diên chứa ý tứ không được từ chối.
Sau đó, anh hơi cong người, cố gắng nhìn thẳng vào cô, nhìn chằm chằm hàng lông mi cong cong cùng sống mũi vừa cao vừa đẹp của cô, không hiểu sao lại nâng bàn tay lên, đùa dai nâng mặt của cô lên miết một cái, vừa mềm mại, trơn bóng, căn bản không nỡ buông tay.
Trong giọng nói của anh chứa ý cười, đôi mắt đào hoa nhìn cô đầy hứng thú, cờ lơ phất phơ nói: “Anh cầm cho em mượn, bình nước này là mua cho em! Người nào đã nói anh là anh trai của em nha.”
Vu Điềm: ?
Vu Điềm lui về phía sau một bước, đi đến khoảng cách an toàn, đẩy tay của anh ra, trì hoãn được một chút, mới hoàn hồn lại, nói chậm nửa nhịp: “Thật là phiền, làm sao anh lại đáng ghét như vậy!”
Vẫn tự kỷ như vậy! Từ khi nào thì anh trở thành anh trai của cô vậy?
Bởi vì giọng nói rất nhỏ, lại có thêm vài phần làm nũng, làm cho tâm tình anh rất tốt.
Mặt Vu Điềm đỏ bừng, cả người thêm chút ngượng ngùng, cô không muốn để ý đến anh, nhanh chóng chạy về chỗ lớp học, tỉ mỉ sắp xếp lại mấy lần nói chuyện với anh mấy hôm nay.
Càng nghĩ càng giận…
Người này tại sao lại như vậy chứ!!
Vừa nhìn thấy mặt cô liền tự xưng là anh trai, còn nói đến nghiện nữa, da mặt quả thực còn dày hơn so với tường thành!!!

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.