Đọc truyện Cái đuôi nhỏ của anh – Chương 28:
Vu Điềm nhìn ánh mắt của anh, nghe thấy tiếng Đức tiêu chuẩn từ miệng anh, mỗi một một âm cong lưỡi trong câu đều rõ ràng rành mạch, ngữ điệu lạnh bằng mà mềm mại.
Trong nháy mắt, Vu Điềm cho rằng, hai câu nói này, là nói với cô.
Cô ngây ngẩn cả người, ngón tay dưới bàn co lại, vừa mới chuẩn bị cúi đầu xuống, không nhìn thẳng vào anh.
Đột nhiên Lục Chi Diên ghé sát vào cô, đuôi mắt quyến rũ táo bạo một cách trắng trợn, nhíu mày cười nói: “Em gái nhỏ, anh cũng đã tỏ tình xong rồi, em suy nghĩ xong chưa vậy?”
“…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái… Cái gì?
Em gái nhỏ? Tỏ tình?
Vu Điềm ngớ ra một phen, không thể tin được ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh chính là cậu nam sinh kia?”
Lục Chi Diên che dấu ý cười, tiếng nói trầm thấp mà lại tràn đầy gợi cảm, từ từ nói: “Bức thư tình viết bốn năm trước đã cầm đến tận đây, em vẫn không nhìn ra sao?”
“… A, cũng đúng.” Vu Điềm cắn cắn môi, còn nói: “Vậy là, đàn anh, trước kia anh thật sự đã từng gặp em hay sao?”
“Không tin?” Lục Chi Diên trừng mắt nhìn cô: “Bạn học của em có phải tên là Lạc Anh hay không? Bạn của anh trùng hợp tên là Lạc Vu.”
“…” Vu Điềm không nói được một lời.
Bởi vì hồi năm học lớp mười, cô có tình cờ cùng Lạc Anh đi đến dãy nhà cũ của đại học Minh để tìm Lạc Vu.
Cô không phải vì xấu hổ nên trốn ở dưới gốc cây, mà là vì thời tiết quá nóng, cô thật sự không chịu được nên mới nghỉ tạm dưới gốc cây, để Lạc Anh đi qua một mình.
Vu Điềm nhìn chằm chằm hai bức thư kia mấy lần, trang giấy không có gì thêm, nếp gấp đã được mở ra gấp lại rất nhiều lần, rõ ràng nhìn ra được đã rất lâu rồi.
Cô thật sự nghiêm túc đếm, không nhiều không ít, vừa vặn bốn năm.
Bốn năm!
Vu Điềm không biết nghĩ đến cái gì, cả người bỗng trở nên đa sầu đa cảm, trong giọng nói có mang theo một chút nức nở, rầu rĩ nói: “Đàn anh, anh chưa từng quen bạn gái sao? Bốn năm nay đó.”
Lục Chi Diên không hiểu làm sao đột nhiên Vu Điềm lại đau lòng như vậy, nhưng hiện tại, cái gì cũng không dùng được, chỉ cần thâm tình là được.
Anh nở một nụ cười, sờ sờ mũi, đối diện với cô, đôi mắt đen như mực tràn đầy mê hoặc: “Không có.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thật không có?”
“Thực sự không có.”
“…”
Vu Điềm rũ mắt xuống, trong đầu không biết lại suy nghĩ gì, cúi đầu một lúc, nước mắt giống như được giải trừ phong ấn, điên cuồng rơi ra ngoài, bả vai cô căng lên, hu hu khóc thật lớn.
Hình ảnh này chuyển biến thật sự quá nhanh, Lục Chi Diên bất ngờ, anh kinh ngạc chớp mắt một cái, suy nghĩ mất một phút đồng hồ cũng không nghĩ ra được mình bắt nạt em ấy cái gì rồi, vì sao mà lại khóc chứ.
Anh không nghĩ được nhiều như vậy, đứng lên, đi đến ngồi xuống bên cạnh Vu Điềm, cũng không hỏi cô vì sao lại khóc, mà chỉ rút ra hai tờ khăn giấy trên bàn giúp cô lau nước mắt, một bên thì xoa xoa đầu an ủi cô.
Hai người cực kỳ thân mật ngồi chung một chỗ, Vu Điềm muốn trốn cũng không trốn được, nước mắt dần dần ngừng lại, cô nhận lấy khăn giấy, hít hít mũi.
Lục Chi Diên thấy cảm xúc của cô đã ổn định, ghé sát vào tai cô, nhẹ giọng nói: “Điềm bảo bối, tại sao vừa rồi lại khóc vậy? Là anh dồn ép em quá rồi sao? Thực xin lỗi, về sau anh sẽ – -“
Lục Chi Diên còn chưa mở miệng nói chữ “Không”.
Đúng lúc này, một đôi tay nhỏ mềm mại duỗi ra vòng qua eo anh, hai tay dùng rất nhiều lực, cách một lớp vải áo sơ mi trắng ôm lấy vòng eo thon gầy đầy mạnh mẽ của của người đàn ông. Đầu đưa tới gần, cọ cọ không ngừng vào cằm anh giống như động vật nhỏ, tìm kiếm một vị trí thích hợp nhất, sau đó trực tiếp dựa vào lồng ngực anh.
Cô gái ôm lấy anh.
Hương thơm ngòn ngọt ấm áp ở trên người thiếu nữ tràn đầy trong hơi thở của anh, cả người Lục Chi Diên cứng đờ, đứng hình ngay tại chỗ, mãi cho đến khi đầu của Vu Điềm chôn ở trong lòng của anh ngọ nguậy lắc lắc như trống bỏi, giọng nói mang theo sự nức nở nói: “Không phải, không phải. Em khóc không phải vì anh ép buộc em.”
Đầu của cô chôn càng sâu thêm trong lòng anh, hai mắt từ từ nhắm lại, tim đập thình thịch, giọng nói nho nhỏ ấp a ấp úng: “Đàn anh, tại sao anh không đến tìm em sớm hơn một chút chứ . . . . .”
“. . .”
“Anh tìm em sớm một chút, tới làm quen với em, như vậy anh sẽ không cô độc trong bốn năm rồi. . .”
“. . .” Lục Chi Diên khôi phục lại tinh thần, hơi không thể tin được nhìn cô, em ấy đang nói gì?
Đến tìm cô sớm một chút, tới làm quen với cô, thì sẽ không cô độc trong bốn năm rồi.
Cho nên. . .
“Điềm bảo bối, em. . .”
Yết hầu Lục Chi Diên lăn lăn, cẩn thận từng chút khi nãy biến thành kinh ngạc vui mừng và hưng phấn phát ra từ nội tâm, đôi mắt đào hoa cong lên, nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô gái, một cánh tay đưa ra đỡ lấy cằm nhỏ của cô, kéo gương mặt xinh xắn của cô từ trong ngực mình ra.
Hai người không phát ra tiếng động nhìn nhau hai giây.
Mặt Vu Điềm đỏ đến mức có thể trích ra máu, không dám nhìn anh, đáy mắt Lục Chi Diên mang theo ý cười, môi nhếch lên, cách nói thay đổi rất rõ ràng, nói: “Quỷ nhỏ, vậy mà em lại không đồng ý với anh luôn, chẳng lẽ muốn anh độc thân thêm vài ngày hay sao?”
Sau khi Vu Điềm nghe rõ ý anh, bĩu môi nói: “Vừa rồi em cũng chưa nói là không đồng ý.”
Giọng điệu Lục Chi Diên đầy bình tĩnh hỏi: “Vậy đó chính là đồng ý rồi hả?”
“Ừm.”
“Em lặp lại lần nữa?”
Vu Điềm nhíu nhíu mày, hỏi: “Làm gì?”
Đôi mắt trong suốt của Lục Chi Diên nhìn cô chằm chằm, gằn từng chữ nói: “Bởi vì anh sợ.”
Đôi mắt của thiếu nữ ngay lập tức ảm đạm, thấy hành lang chung quanh phòng ăn không có người, cho dù có người thì cũng có bình phong che chắn, hai tay đánh bạo ôm lấy cổ anh, môi tiến đến gần tai anh, mang theo hơi thở nóng bỏng mỏng manh, nhẹ giọng nói: “Đàn anh, anh thật sự tự ti quá rồi đó, haiz. Em nói, em đồng ý làm bạn gái của anh, anh đã nghe rõ chưa?
Lúc Vu Điềm nói chuyện, đôi môi khi đóng khi mở, cánh môi mềm mại thỉnh thoảng lại chạm vào vành tai lạnh lẽo của anh, làm anh cảm nhận được một trận tê dại.
Khóe miệng Lục Chi Diên không nhịn được lại nhếch lên, trực tiếp kéo cô xuống, nghiêng người qua, nhìn chằm chằm vào hàng mi và đôi mắt lớn đầy nước của cô, khóe môi hơi nhếch, lại dùng giọng nói khàn khàn, lặp lại câu tiếng Đức vừa rồi.
“Ich will dich küssen.”
Dịch là: Anh muốn trao em một nụ hôn.
Anh muốn hôn cô.
Trong phút chốc Vu Điềm mở mắt thật to, lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói: “Không được.”
“Vì sao vậy?”
“Em không muốn làm chuyện đó ở chỗ này, không thể ở chỗ này được không?”
Chân mày Lục Chi Diên nhíu lại, chưa nói đồng ý, cũng chưa nói không đồng ý, chỉ kéo tay cô đi tính tiền, ra khỏi cửa, như ngựa quen đường cũ đi trên đường, một loạt động tác đó làm nhanh đến nỗi Vu Điềm có chút theo không kịp.
Vu Điềm luống cuống tay chân theo sát anh, hai người đi xuyên qua đường phố, là người lướt qua nhanh nhất.
Trên đường, Vu Điềm có thấy những đôi tình nhân dừng lại ôm nhau, không hề cố kỵ ôm hôn tại chỗ, cô sờ sờ đôi môi hồng hồng của bản thân mình, khóe môi xuất hiện nụ cười.
Trong con hẻm nhỏ yên tĩnh, không một bóng người.
Lục Chi Diên để cô dựa vào tường, ôm lấy eo cô, trực tiếp hôn lên môi cô, động tác có chút dồn dập, hô hấp nóng bỏng.
Vu Điềm thấy cả người như bị khóa lại, cảm giác rất rõ một bàn tay của anh nắm eo cô thật chặt, nhẹ nhàng cạy mở hàm răng cô ra, trong nháy mắt đưa đầu lưỡi vào, hôn cô thật sâu.
Vu Điềm lúng túng không xoay sở được, bị anh ép buộc thừa nhận sự dẫn dắt này, thiếu chút nữa bị anh hôn tới mức không thở được, ưm một tiếng, đến khi không khí trong lồng ngực không đủ, thì người đàn ông mới như tìm về được một chút lương tâm, buông cô ra.
Vu Điềm giống như một con chuột đồng nhỏ bị thiếu dưỡng khí, phồng má, miệng mở thật to để hít thở, thấy lồng ngực Lục Chi Diên khẽ run, anh bật cười một trận.
“Anh cười cái gì chứ?” Vu Điềm phồng má, trừng mắt nhìn anh.
Lục Chi Diên sờ sờ đầu cô, ôm cô vào lòng, không biết chừng mực mà ngây ngốc liếm môi dưới, còn muốn hôn nữa, nhưng nhớ tới hôm nay là ngày đầu tiên, sợ dọađến cô nên chỉ có thể chịu đựng, sờ sờ vành tai nhỏ của cô, nhỏ giọng nói: “Bảo Bảo nhà anh, thật là ngọt.”
–
Vu Điềm đã ở bên Lục Chi Diên rồi.
Trừ bọn họ ra, thì không có bao nhiêu người biết được.
Vu Điềm không có niềm yêu thích gì đặc biệt, rất nhiều thứ đều là bị Lục Chi Diên dẫn đi làm.
Nhưng từ sau lần ăn cơm đó, hai người không thể nào thường xuyên gặp mặt nữa.
Còn chưa tới hai tháng nữa là học kỳ này kết thúc, thời gian Lục Chi Diên sinh hoạt ở trường cũng ít đi.
Gần đây, Vu Điềm nghe nói anh đã từ chức chức vị chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật, một mực chạy giữa chỗ làm và trường học, vừa làm việc lại vừa hoàn thành luận văn tốt nghiệp của mình.
Ngẫu nhiên có lúc rảnh mới lén lút chạy đến lớp của Vu Điềm, ngồi ở bên cạnh cô, cùng cô nghe giảng.
Sau khi ba người bạn cùng phòng biết được Vu Điềm với bạn trai tin đồn là đàn anh họ Lục quen nhau thì kinh ngạc mấy ngày, sau cũng quen dần.
Trong lớp học.
Lâm Mặc Mặc quay đầu hỏi anh: “Đàn anh, học viện bọn anh khi nào thì chụp ảnh tốt nghiệp vậy?”
Vu Điềm cũng rất tò mò vấn đề này, con người mở to, nhìn anh, mong chờ đáp án của anh.
“Hình như là tháng sau? Còn cụ thể thì chưa xác định, đợi trường thông báo.” Lục Chi Diên nghĩ một chút, chậm rì rì nói.
Đầu óc Trương Giai thông minh lanh lợi, đã suy nghĩ được lý do Lâm Mặc Mặc hỏi vấn đề này: “Mặc Mặc, cậu quan tâm đến nghiên cứu sinh chụp ảnh tốt nghiệp để làm gì vậy? Chẳng lẽ, đàn anh mà câu ngày nhớ đêm mong kia cũng học nghiên cứu sinh sao? Hệ ngoại giao? Cậu muốn biết thời gian người ta chụp ảnh tốt nghiệp để làm gì chứ?”
Lâm Mặc Mặc xoay xoay bút, gõ gõ lên đầu cô ấy, lạnh nhạt nói: “Không để làm gì, mình chỉ mượn cơ hội tốt nghiệp này để tặng anh ấy một món quà, tiện thể trả lại món nợ mình đã mượn thôi.”
Tần Du “Oa! ! !” một tiếng, cảm thán nói: “Thật sự là nghiên cứu sinh khoa quan hệ ngoại giao sao? Tại sao các cậu đều thích người của khoa quan hệ ngoại giao vậy?”
Vu Điềm nhíu mày: “Người khoa quan hệ ngoại giao có gì không tốt?”
Tần Du: “Mình chưa nói cái gì không tốt, mình chỉ cảm thán chút mà thôi.”
Thời gian nghỉ giữa tiết, mọi người trong lớp học đều nằm sấp xuống bàn để ngủ hoặc ngồi nói chuyện phiếm.
Vu Điềm cầm lấy vở ghi chép, bỗng nhiên nhớ đến một vấn đề rất nghiêm túc, nhịn không được ngước mắt lên hỏi Lục Chi Diên: “Đàn anh, sau khi tốt nghiệp rốt cuộc anh muốn làm gì vậy? Lần trước anh nói chưa nghĩ ra, chẳng lẽ bây giờ vẫn còn chưa nghĩ ra sao?”
“. . .” Lục Chi Diên cười đầy nuông chiều, duỗi tay qua, nhéo nhéo vành tai mềm mại đáng yêu của cô, cười mà không nói.