Đọc truyện Cái đuôi nhỏ của anh – Chương 12:
Người vào quán lẩu càng ngày càng nhiều, bên ngoài tiếng người rất ồn ào, chỉ có chỗ không gian của bồn rửa tay là yên tĩnh nhất.
May mắn, chỗ toilet này là ở cuối cùng của hành lang, cũng không có người thường xuyên đến đây, nhìn khung cảnh khác biệt, cũng làm cho Vu Điềm thong dong hơn một chút.
Vu Điềm rửa tay sạch sẽ dưới làn nước sạch sẽ.
Sau đó, một bàn tay có khớp xương rất rõ dàng đưa tới, ánh mắt di chuyển lên trên, nhìn chăm chú —
Vừa vặn, đụng chúng đôi mắt đào hoa hơi nhướn lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi chân dài của anh tùy ý hơi co lại, nghiêng người tựa vào bên cạnh của bồn rửa mặt, không gian hơi nhỏ hẹp không chứa nổi anh, nên có vẻ co quắp một chút. Trên người một lần nữa lại mặc chiếc áo khoác thể thao kia, khóa kéo được kéo lên ngay ngắn chỉnh tề, ngón tay thon dài vừa vươn ra, kéo sợi dây nhô ra ở mép áo hoodie màu đen của Vu Điềm, thoáng nghiêng người về phía trước, làm cho khoảng cách của hai người tự nhiên càng thêm gần.
Trên người đậm mùi rượu, theo hô hấp phả lên trên mặt của cô, ngứa ngáy, tim của thiếu nữ đập càng thêm nhanh như muốn nhảy ra ngoài rồi.
Đôi mắt đào hoa của người đàn ông hơi nhướn lên, giống như là đang say, gằn từng chữ nói: “Người bạn nhỏ.”
“Ngày hôm nay. Tại sao lại mặc quần áo kỳ quái như vậy chứ?” Anh hỏi nhăn mày.
“. . .”
Làm như nghĩ tới cái gì đó, khóe miệng Lục Chi Diên hơi nhếch lên, dẫn đến một chút không tập trung, hai mắt nheo lại, giọng điệu có chút hào hứng: “Quỷ nhỏ, hôm nay muốn mặc đồ tình nhân với anh trai sao?”
” . . .” Hô hấp của Vu Điềm như ngừng lại, có chút không dám tin tưởng nhìn anh.
Người đàn ông này bị làm sao vậy! ! !
Anh có biết là bản thân mình đang làm gì không! ! !
Vu Điềm rút dây áo hoodie của mình đang ở trong tay anh lại, lạnh lùng vạch trần: “Làm gì có, tuy đều là màu đen, giống nhau về màu sắc, nhưng của em là áo len, còn anh không phải.”
Bầu không khí mờ ám ở bốn phía trong nháy mắt bị những lời này làm cho tan biến.
Lục Chi Diên vươn cánh tay dài ra, xoa bóp mặt của cô, anh cong môi sau đó kéo khóa của áo khoác lại, cầm ở trong lòng bàn tay ngắm nghía: “Được rồi, không giống thì không giống.”
Vu Điềm không biết nên nói cái gì, nhìn theo ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh, nuốt một ngụm nước bọt, không nóng không lạnh hỏi: “Đàn anh, không phải là anh bận rất nhiều việc sao?”
“. . . Ừm” Lục Chi Diên làm như không nghe rõ lời nói của cô, cả người sát lại gần để cho cô nói lại một lần nữa.
Vu Điềm hắng giọng một cái: “Em nói, anh bận rộn nhiều việc như vậy mà tại sao lại có thời gian để đi liên hoan mà ăn lẩu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Chi Diên nhíu mày, giọng nói nhàn nhạt: “Cũng phải ăn cơm chứ, chỗ này cách nơi làm việc của anh trai không xa, ở ngay phía trước.”
Vu Điềm vừa ngồi cách chỗ sáu người bọn họ ăn lẩu cũng không xa, cho nên những lời của mấy người con trai kia cô đều có thể nghe thấy: “Cho nên, mấy người các anh tới là chúc mừng sinh nhật, thuận tiện ăn cơm luôn.”
Lục Chi Diên: “Đúng, cơm nước xong, anh trai còn phải trở về làm việc. Còn em?”
“Em?” cô ngẩng đầu, đầu hơi nghiêng đi.
Giống như động vật nhỏ, lúc nói chuyện đầu hơi ngẩng đầu lên, thẹn thùng thì cúi đầu, nhích tới nhích lui, đôi mắt tròn xoe trong suốt, lúc cười lên, lông mi cong cong, giống như hai vầng trăng nhỏ.
Nhất là hai cánh tay buông thõng ở hai bên hông, trông hơi gấp gáp.
Ánh mắt Lục Chi Diên sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mềm mại của cô đang lo lắng nắm lấy vạt áo, đột nhiên muốn đưa tay ra, nắm lấy nó cầm trong tay để ngắm nghía xoa nắn, xem nó mềm mại như thế nào.
Vu Điềm nhìn chằm chằm vào đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh, gằn từng tiếng, nói rất thành thực: “Đương nhiên là em phải về trường rồi, ngày mai còn có tiết học.”
Hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt như cầm thú của người đàn ông, giống như nhìn một con dê con đang đợi bị ăn sạch, lại còn cười cười với đối phương.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của dê nhỏ đang nhìn anh, tròng mắt màu hổ phách đang chuyển động, có chút nghi hoặc vì sao anh không nói gì, nghĩ muốn xua xua tay ở trước mắt anh một cái, thuận tiện nhảy nhảy lên hai cái, để thể hiện sự tồn tại.
Này!
Em đang nói chuyện với anh đó! !
Có biết là khi cùng người khác nói chuyện phiếm thì không được mất tập trung hay không?
Lục Chi Diên thu hồi lại tầm mắt đang không biết đang nhìn về phương nào, hai ngón tay xoa xoa sống mũi cho tỉnh táo, sau khi lấy lại thần trí, khóe miệng hơi cong, phát ra một âm thanh cười nhạo tự giễu.
Nhìn khuôn mặt trắng noãn hơi phiếm hồng của cô, vóc dáng hơi thấp, thật sự giống như là một đứa trẻ.
Cảm thấy vẫn chưa đến lúc, không làm gì được.
Cũng không biết đụng đến sợi dây thần kinh nào, đột nhiên anh hỏi ra miệng: “Em gái nhỏ, năm nay em mười bảy tuổi phải không?”
“Ừm” Nội dung nói chuyện xoay chuyển mấy lần, Vu Điềm cảm thấy có chút kỳ lạ nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng, hiện tai em mười bảy tuổi, nhưng đến cuối năm nay thì không phải. Em sắp lớn rồi.”
Đầu ngón tay của Lục Chi Diên hơi giật giật, gõ gõ một chút trên thành bồn rửa mặt, mặt không chút biểu cảm hỏi: “Vậy thì còn bao lâu nữa thì trưởng thành?”
Giống như một người anh trai, đang quan tâm đến em gái của mình vậy.
“Có lẽ khoảng,” Vu Điềm đếm sơ sơ một chút, tính toán đơn giản bằng ngón tay, “Còn bốn tháng nữa. Cũng không hẳn, không tới bốn tháng nữa là em trưởng thành rồi.”
Vậy là vẫn còn một học kỳ nữa.
“…” Lục Chi Diên khổ sở nhăn mi, nhìn cô một cái, giống như rất phiền não dùng bàn tay sạch sẽ của mình gãi gãi mái tóc ngắn, cúi đầu, dùng ngón trỏ lạnh lẽo quệt quệt vào chóp mũi vểnh cao của thiếu nữ, giọng nói du dương đầy gợi cảm nói: “Cô gái nhỏ, em nhỏ như vậy mà đã đến trường như vậy là vi phạm quy định, đều đã học đại học, mà vẫn còn chưa trưởng thành. Nhảy lớp sao?”
Vu Điềm trừng mắt mở thật to, cô vừa định nói, làm sao mà anh biết.
Có tiếng bước chân lộc cộc từ xa truyền đến gần, là cô gái mới vừa rồi đang ăn lẩu nhưng vẫn nhìn trộm Lục Chi Diên đang đi trên một đôi giày cao gót có gót rất mảnh, người này thong thả đi đến.
Nhìn thấy trên vách tường có ba chữ cái thật to “Toilet”, hình như là nở một nụ cười, quẹo đi vào, thấy một người con trai tựa vào thành bồn rửa mặt nói chuyện phiếm với một cô gái nhỏ, hai người mặc áo giống nhau. Giống như một đôi tình nhân vụng trộm nói yêu đương ở cửa nhà vệ sinh.
Nhưng cô gái có gương mặt tròn tròn, dáng người quá mức xinh xắn, thấp hơn người con trai một cái đầu, nhìn thế nào cũng không thấy hợp.
Lục Chi Diên nghiêng đầu, tùy tiện nhìn cô gái kia một cái, sau đó ánh mắt lại nhìn xuống Vu Điềm, nhìn qua gương mặt của cô gái nhỏ vì bị người khác phát hiện mà hơi lúng túng, nhếch môi cười, bàn tay xoa xoa đầu nhỏ của cô, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra vậy, ép âm thanh xuống nói: “Được rồi, đàn em học tập thật tốt, thứ sáu nhớ phải cùng anh trai đi họp.”
Vu Điềm “. . . A?” không hiểu, ậm ờ vài tiếng mới chậm chạp rời đi.
Trên đường trở về chỗ ngồi, suy nghĩ mất nửa ngày, mới suy nghĩ ra được nguyên nhân tại sao anh lại nói câu nói kia với cô.
— “Em đương nhiên là trở về trường học rồi, ngày mai còn có tiết học.”
— “Được rồi, đàn em học tập thật tốt, thứ sáu nhớ phải cùng anh trai đi họp.”
–
Sau khi Vu Điềm rời đi, Lục Chi Diên vẫn cúi đầu tựa ở chỗ cũ nở một nụ cười, vuốt ngón tay trỏ mới vừa rồi đã quệt lên chóp mũi của thiếu nữ, mắt hơi tối lại, mấy sợi tóc đen lộn xộn rơi ở trên trán, đôi môi mỏng như có như không nở nụ cười.
Một tay tùy ý xỏ vào túi quần, đi vào toilet nam.
Sau khi quay lại, anh đứng ở bên cạnh bồn rửa mặt, hơi khom lưng rồi sau đó lại đứng thẳng lại, đôi bàn tay sau khi rửa qua dòng nước lạnh, lại có vẻ càng sạch sẽ hơn.
Lục Chi Diên không có thói quen hong khô tay, vẩy vẩy tay, có mấy giọt nước theo đầu ngón tay lạnh lẽo của anh chảy xuống.
Cô gái đi đôi giày cao gót kia nhìn chiếc đồng hồ màu bạc lộ ra rõ ràng có vẻ rất đắt tiền anh đang đeo ở trên tay, hơi nhếch môi, nụ cười dường như có ý khác, ngạc nhiên đặt một câu hỏi: “Em gái của anh thật đáng yêu, hai người là anh em ruột hay là anh em họ vậy?”
Lục Chi Diên đang rửa tay xong chuẩn bị đi thì dừng bước, đôi mắt đào hoa nhìn qua, nhìn chằm chằm người cô gái có gương mặt tương đối đẹp kia mấy lần, xác định là không quen, hơi quay người đi, một tay để vào trong túi quần, không tính trả lời cô, định nhấc chân rời đi.
Thật sự không lúc nào là không thể hiện triệt để tác phong lạnh lùng của mình.
Cô gái giống như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, lạnh hơn cả tuyết trên núi.
Hoàn toàn bị coi như không tồn tại một cách triệt để.
Cô gái tức đến sắc mặt đỏ bừng, hai gò má hết xanh lại tím, nhanh chóng tỉnh lại, cảm giác có chút xấu hổ, không dám đi ra ngoài để nhận lấy ánh mắt khác lạ của mọi người, may mắn cho cô là lúc đó ở gần đây không có người nào khác, bằng không cô thực sự không muốn sống nữa.
Rõ ràng! Ngoại hình của cô cũng không kém mà! ! !
Tại sao lại coi cô như là không tồn tại chứ. . .
Sau khi trở về chỗ ngồi, bạn bè gõ gõ trên mặt bàn, nhiều chuyện hỏi cô: “Huỳnh Huỳnh, thế nào đã làm quen được người ta chưa, có lấy được WeChat hay là số điện thoại không, nếu không sau này không liên lạc lại được sẽ thật phí.”
Phạm Huỳnh chỉnh chỉnh lại mép váy, không nói một tiếng nào mà ngồi xuống, ra vẻ như rất thần bí, cầm đôi đũa lên ăn một miếng thịt, trừng mắt nhìn cô ta, cười cười nói: “Không nói cho cậu biết.”
“Cái gì chứ!” Lục Yên trợn trừng mắt, chờ cô ta mở miệng lâu như vậy, kết quả cái gì cũng không nói, tức giận đến mức quăng luôn đôi đũa xuống: “Gì chứ. Giới thiệu cho cậu người đàn ông đẹp trai như vậy, mà lại không có cảm ơn, tớ nói cho cậu biết, anh ta là người có khí chất và hấp dẫn phụ nữ nhất trong tòa nhà văn phòng của bọn tớ, nói không chừng về sau mình cùng anh ta có cơ hội hợp tác hay gặp mặt gì trên công việc. Cậu không muốn nói cho mình biết, vậy thì đừng nói, về sau nếu có cái gì cần giúp đỡ, mình cũng sẽ không giúp cậu đâu.”
Hai người trả tiền rất nhanh, sau đó rời khỏi quán lẩu.
Phạm Huỳnh lôi kéo cánh tay Lục Yên, đôi môi đỏ mọng của cô gái hơi cong lên, lấy lòng nói: “Mình đâu phải người qua cầu rút ván chứ, còn không phải là mình không hỏi được sao?”
Lục Yên hơi kinh ngạc: “Cậu không hỏi thì đi vào đó lâu như vậy để làm gì?”
“. . .” Phạm Huỳnh đặc biệt che chỗ dạ dày: “Mình bị đau bụng, thực sự rất đau, nên đi vào toilet, không đợi được sau khi vào một lúc lâu mới đi ra chỗ rửa tay, khi đi ra thì mời phát hiện anh ta đã quay về chỗ ngồi rồi. Cho nên không hỏi được.”
“Thì ra là như vậy.”
“Vậy nên, nếu về sau cậu có cơ hội hợp tác với anh ta hay là làm việc chung, thì nhớ rõ. . .”
Lục Yên: “Biết rồi! Nếu mình có thể cùng làm việc chung, mình nhất định cho cậu cách liên lạc của anh ta.”