Đọc truyện Cái Chết Ảo – Chương 20: Thật và ảo
Không khí của N&N dạo này có phần khác đi nhiều – ồn ào hơn và cũng căng thẳng hơn. Nhóm nhân sự thân cận của Lê Nam không khỏi thắc mắc khi Lê Nam quyết định khóa tài khoản của người chơi. Đây là một nguy cơ rất lớn cho việc “sập” trang của họ. Tạo ra một trò chơi, thu hút hàng triệu người tham gia, bán thẻ để thu tiền, nay lại quyết định khóa tài khoản… rõ ràng, quyết định này không phải sáng suốt, trừ khi có một sự toan tính đáng sợ. Nhưng toan tính đến mức nào, những anh chàng IT này không tính nổi. Họ hoàn toàn chỉ thuần là người tạo ra trò chơi, vận hành và giữ cho người chơi có thể chơi ổn định. Thậm chí, đến khi nhận thưởng từ vị sếp luôn hào phóng, chẳng ai quá quân tâm đến những vấn đề sâu xa hơn là “con game” của họ đang thành công, đang thu hút nhiều người tham gia, việc bán thẻ cào đang trôi chảy.
Quyết định này của Lê Nam khiến anh bận rộn hơn, nhất là khi giờ tự tay anh phải ký những hợp đồng đầu tư mà lẽ ra Hân Như phụ trách. Đàn bà luôn tạo ra rắc rối! Họ thích thì làm, không thì thôi, và lúc nào cũng “tám nóng, mười hai lạnh” như thế, chẳng biết đâu mà lần. Lê Nam chẳng buồn phật ý khi Hân Như từ chối quyết định của anh, càng chẳng buồn quan tâm khi cô tuyên bố không cùng anh làm sạch tiền theo cách quá mạo hiểm, quá điên cuồng thế này. Không có Hân Như, tự anh cũng phải làm thôi, vì con đường này là chính anh xây dựng nên mà. Cô tài giỏi và luôn có quyết định sáng suốt, anh thừa nhận; cô đã nhân tài sản anh lên nhiều lần, anh cũng thừa nhận; nhưng không có nghĩa khi cô quyết định đứng ngoài thì anh phải hạ mình nài nỉ. Không! Anh còn thừa sức để làm những việc này, chỉ là, xưa nay anh để cô có quyền bước ra và tự khẳng định mình đấy chứ. Cô không muốn nữa, là tự cô chọn lựa con đường biến mình thành vô dụng trong cuộc đời của anh, thế thôi!
Sự bận rộn cuốn lấy Lê Nam khiến anh không còn thời gian nghĩ về những chuyện đã xảy ra với Anh Thư nữa. Thảng hoặc, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, anh nghĩ về cô và anh sau tất cả những gì đã xảy ra, Lê Nam tự hỏi, anh còn tình cảm với cô không? Hay tất cả chỉ là sự nuối tiếc một mối tình đầu đẹp đẽ, đúng như người ta nói “tình chỉ đẹp khi còn dang dở”? Hay, đơn giản chỉ là một cuộc trả thù dành cho những kẻ đã dùng thước đo tiền tài, vị thế mà khinh rẻ, chà đạp tình yêu của anh? Với Hân Như, anh còn chẳng biết mình có thật sự yêu cô không, hay việc chọn cô cũng chỉ là để thay thế cho một hình bóng đã đem lại quá nhiều đau khổ, day dứt? Đã cùng nhau trải qua vô vàn khó khăn để sóng bước bên nhau, nhưng cuối cùng chính họ lại đẩy cuộc hôn nhân của mình vào hoang mồ mà không cần một lý do rõ ràng nào. Gặp lại Anh Thư, cảm giác hả hê khi chứng kiến cuộc sống của cô đầy bất ổn, khi nhìn thấy cơ hội được tiến đến, nói với cha mẹ cô rằng, anh giờ rất ổn, rất giàu, rất thành đạt… lớn đến khó kiểm soát; nhưng cũng không thể chối bỏ sự nhớ nhung, mong ngóng được gặp mặt và xót xa cho những chua cay mà Anh Thư phải gặp trong đời. Tự lòng anh không hiểu tình cảm của chính mình, vừa muốn giày vò, vừa muốn bảo vệ, cảm giác ấy khiến anh phải bận tâm, nó luôn thình lình xuất hiện vào những phút thảnh thơi đầu óc hiếm hoi của anh; thế nên, sự bận rộn quá mức trong công việc khiến anh không còn thời gian để nghĩ đến bất cứ thứ gì khác, âu cũng là điều tốt cho bản thân anh lúc này.
Lê Nam quyết định khóa tài khoản người chơi, dĩ nhiên là khóa tất cả mọi đường dây nóng của N&N, khóa cả dịch vụ ví điện tử và cho vay tín dụng online do chính anh quản lý. Nhưng điều đó không có nghĩa nhân viên N&N không phải nhận cuộc gọi nào. Họ phải trả lời những câu hỏi theo kiểu không biết, không có quyền kiểm soát và lặng im nghe những lời ca thán, than vãn, chửi rủa của khách hàng. Không biết Lê Nam có ý thức được rằng, những gì anh vừa làm sẽ tạo nên một sự hỗn loạn không còn cơ hội giải quyết để ổn định trở lại hay không? Và không biết anh có lường trước hậu quả thật, sâu xa mà chính anh sẽ phải gánh lấy hay không? Có lẽ không! Bởi trong Lê Nam lúc này, ngoài hả hê với cảm giác chiến thắng, chẳng còn gì nữa cả!
Chiếc điện thoại bị bỏ quên trên bàn làm việc, hoặc giả là sự cố tình tránh xa ra, để mình được yên tĩnh mà tận hưởng cảm giác này khiến Lê Nam bỏ lỡ hàng chục cuộc gọi của Hân Như. Cô không phải người anh muốn tiếp chuyện lúc này. Cô không còn là cộng sự hay tri kỷ của anh trên con đường này nữa. Thế nên việc bỏ qua có lẽ không phải chỉ là lúc này, hôm nay hay ngày mai.
*
Hân Như có vẻ bồn chồn, hạ điện thoại xuống, cầm bằng cả hai tay và xếp trên hai gối. Thật thì cô cũng không biết mình sẽ nói gì nếu Lê Nam bắt máy, thú nhận tất cả ư? Thật ra điều ấy chẳng còn mấy giá trị, với cô và chắc chắn là cả với anh. Nhưng cô không thích tự biến mình thành kẻ hèn hạ, phải làm những việc lén lút. Hân Như muốn mình giữ được sự bình thản nếu có phải ra đi, như ngày xưa cô đã từng bình thản tiến đến, chọn, yêu và gắn bó cùng Lê Nam vậy. Nghĩa vợ chồng không phải thứ được xây dựng hay đạp đổ trong một phút nhất thời; hà cớ gì phải lặng lẽ rời đi khi còn có thể thẳng thắn với nhau, dẫu chỉ là một lời xin lỗi?!
Điện thoại rung lên khiến Hân Như giật mình, vội vã nhìn xuống rồi mím môi, thở ra nhè nhẹ.
– Em nghe! – Lại là một cái thở dài được nén lại. – Được rồi! Anh tới thì gọi em.
***
Đoạn đường ngoằn ngoèo với nhiều ổ gà lớn nhỏ. Cách đường lớn chỉ tầm vài chục mét nhưng tránh xa hẳn được sự ồn ào. Chỉ thi thoảng mới có vài chiếc xe máy xuất hiện phía ngược chiều. Minh Quân cho xe chạy rất chậm, như cố để dò tìm cảm xúc em trai đang lặng im sau lưng mình.
– Em… ổn chứ? – Minh Quân dè chừng hỏi.
– Em ổn mà! – Anh Quân khẽ chồm đến, giọng tươi tỉnh. – Chỉ lo bé Bông sợ.
– Không phải! – Minh Quân thở dài. – Chuyện ở nhà…
– À! – Anh Quân cười lạt. – Lỗi của em mà! Dì nói có sai đâu. Em cũng từng sợ sẽ ảnh hưởng ba với anh…
– Khùng!
Minh Quân đằng hắng cái, hơi nghiêng đầu ra sau nhưng không nhận được thêm bất kỳ phản ứng nào của Anh Quân nên cho xe tấp vào. Căn nhà hai tầng khá cũ với nhiều mảng vôi vữa bong tróc trông buồn thiu. Mặt trước tầng dưới là một cửa hàng tạp hóa với khá nhiều thứ được bày biện gọn gàng. Anh Quân bình thản rời khỏi yên xe ngay khi Minh Quân đỗ hẳn lại, nhìn quanh một lượt rồi bước thẳng vào.
– Bán được không, chị? – Anh Quân cười rất tươi khi thấy Anh Thư dắt tay bé Bông bước ra. – Chào con!
– Chú Quân! – Bé Bông chạy nhanh lại. – Mắt chú Quân đau sao? Chú Quân tháo kính ra Bông coi…
Anh Quân lờ luôn cái với tay khẽ khàng của Anh Thư, thoải mái ngồi xổm xuống, đưa tay tháo chiếc kính đen ra. Bé Bông ngắm nghía lớp bông băng trên mắt Anh Quân rồi chậm rãi, nhẹ nhàng đưa tay lên, nhưng chưa kịp chạm vào đã rụt lại.
– Chú Quân còn đau không?
– Không! Chú hết đau rồi!
– Mai mốt chú Quân có tháo cái này ra không?
– Có! – Anh Quân gật đầu. – Rồi chú đeo cái miếng bịt mắt như cướp biển, được không?
– Thôi! – Bông dài giọng. – Chú Quân đâu phải cướp biển đâu?
– Thì chú chơi trò cướp biển với Bông!
Nghe đến đây, con bé lia lịa gật đầu, cười rít lên khoái chí. Anh Quân suỵt và lắc đầu.
– Bông! Không được cười như vậy đâu, con!
– Tại sao? – Bông khựng lại, tỏ rõ sự khó chịu.
– Vì như vậy cướp biển sẽ bắt Bông về phe hắn!
Bông đang lừng khừng suy nghĩ thì Minh Quân bước vào. Con bé không quá hào hứng khi gặp Minh Quân, có lẽ bận suy nghĩ về câu nói vừa rồi của Anh Quân; thế nên, khi Anh Quân rủ vào trong chơi xếp chữ thì bé Bông đi theo ngay, để Anh Thư lại với Minh Quân.
– Cô bán được chứ? Khó khăn lắm không?
– Cũng bình thường mà! – Anh Thư cười, chìa chai nước khoáng về phía Minh Quân, giọng hài hước. – Bán xe chục tỷ còn bán được, huống chi mấy thứ vài chục ngàn.
– Cô chú… đỡ hơn chưa?
– Cũng đỡ! – Anh Thư nhún vai, thật sự không thoải mái khi nhắc về cha mẹ.
Thật khó để hai con người thoải mái trò chuyện, chia sẻ, khi điểm tương đồng duy nhất của họ là cùng chịu hậu quả trong một cuộc chơi do người khác tạo ra. Minh Quân cảm thông cho Anh Thư rất nhiều, hiểu rằng những gì cô đã và đang trải qua có khi còn lớn hơn những thứ anh và gia đình phải chịu. Bởi sự mất mát của Anh Quân – em trai anh – rõ ràng rất lớn, nhưng là một phần thể xác, thứ rồi sẽ có cơ hội lành; còn với Anh Thư, vết thương lòng ấy, cùng với sự chồng chất gánh nặng gia đình – mẹ cha, con gái – e rằng sẽ rất khó lành. Thế nên, lúc này đây, đối diện với Anh Thư, Minh Quân thật rất muốn nói gì đó để động viên, nhưng không biết phải nói gì cho phải.
Họ cứ thế, lặng im quan sát cuộc trò chuyện giữa Anh Quân và bé Bông. Đến tận khi chuẩn bị ra về, Minh Quân mới ngập ngừng nói với Anh Thư về việc, nếu cô muốn, hãy để ông bà Cơ cũng trò chuyện với Anh Quân, hy vọng Anh Quân có thể giúp họ giải tỏa phần nào tâm lý.
– Không cần đâu! Cảm ơn anh! – Anh Thư chua chát. – Ông bà rồi sẽ tự biết cách cân bằng mình thôi!
– Nhưng…
– Cảm ơn anh và bác sĩ Quân vẫn tới đây hỗ trợ bé Bông! – Anh Thư ngắt ngang, đổi ngay chủ đề, nhất quyết không muốn nhắc đến cha mẹ.
– Thiệt ra… em phải cảm ơn chị và Bông! – Anh Quân nhẹ nhàng. – Nếu không có hai người, chắc em… buông xuôi rồi.
Anh Thư có vẻ xúc động rất mạnh, cô đưa tay ra, chạm vào vai Anh Quân và siết mạnh, như cố truyền cho anh một động lực để sống, để cố gắng làm lại từ đầu. Ai có thể ngờ rằng, một bác sĩ tâm lý tài năng, một tương lai đang thênh thang mở rộng lại sa lầy vào một mớ hỗn độn trong thế giới ảo, để phải trả cái giá đắt đến chừng này.
Khi hai anh em Minh Quân và Anh Quân đi rồi, Anh Thư thẫn người ra rất lâu. Cô nghĩ nhiều về lời đề nghị ban nãy của Minh Quân, về việc để cha mẹ cô được Anh Quân hỗ trợ tâm lý. Cô không phải người cố chấp đến độ đổ hết lỗi lên cha mẹ và chồng vào lúc này; cho dẫu, việc đưa Quốc Đạt về quản lý kinh doanh là một quyết định rất sai lầm mà từ đầu cô đã góp ý nhưng tất cả đều bỏ qua. Người cố chấp là cha mẹ cô mới phải. Họ đuổi theo những khái niệm cực kỳ lạ lùng và sáo rỗng, nào là danh dự gia đình, nào là đế chế hùng mạnh… để rồi khi tất cả sụp đổ bởi lựa chọn rất thiếu khôn ngoan của hai con người từng quá lẫy lừng giữa thương trường thì cả thế giới cũng sụp đổ theo. Cô cũng từng nghĩ đến chuyện tìm ai đó giúp kéo cha mẹ cô ra khỏi cảm xúc đau đớn, nhục nhã này, đưa họ ra khỏi gian phòng chật hẹp trên tầng, bước chân vào một thế giới mà họ chưa từng thật sự biết – thế giới của những người nghèo, kiếm ăn từng bữa và chạm đến hạnh phúc theo cách thật sự giản đơn. Nhưng cô biết, nói ra đề nghị này với ba má chẳng khác nào đang sỉ nhục lòng tự tôn vốn đã bị tổn thương nặng nề của hai người. Một người như ba phải sống cuộc sống như bây giờ, trong một xó xỉnh chật hẹp, trốn tránh hiện thực, lánh xa miệng lưỡi thế gian ở một nơi không ai còn nhận ra ông là ai đã là một điều quá sức đối với ông, mặc dù ông luôn cố gắng tỏ ra bình thản, tránh mọi tiếng thở dài, những nỗi buồn được giấu sâu trong đáy mắt trước mặt vợ con nhưng những nếp nhăn trên trán ông ngày một nhiều hơn, mái tóc bạc trắng, khuôn mặt tiều tụy vì những đêm mất ngủ khiến Anh Thư xót xa. Má cô, một tiểu thư cành vàng lá ngọc, chưa một ngày phải chịu cảnh vất vả, giờ đây tất bật giúp cô những việc nội trợ trong gia đình, không một lời ca thán, có đôi lúc Anh Thư thấy tội nghiệp má vô cùng khi bà lúng túng làm bếp với những dụng cụ thô sơ, đôi mắt má rất nhiều mệt mỏi nhưng cũng như ba, trước mặt Anh Thư và bé Bông, má lúc nào cũng điềm nhiên, coi cuộc sống hiện tại của họ là điều bình thường phải thế. Chỉ những lúc tranh thủ thời gian rảnh rỗi ít ỏi, một mình trên tầng thượng, chăm sóc mấy bụi hồng cổ, má như được an ủi phần nào, những lúc ấy cũng là lúc duy nhất má để cho cảm xúc của mình trào ra, chắc hẳn má cũng không ngờ cuối đời má lại sống cuộc sống như vậy, càng không nghĩ mình lại thành gánh nặng cho con gái – người mà má nâng niu, yêu thương hơn bất kỳ thứ gì trên đời. Đôi khi quá mệt mỏi, quá xót xa, Anh Thư muốn hê đi tất cả, cô cũng muốn cáu gắt, muốn giận hờn, muốn buông xuôi, nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ của con gái, nhìn cha mẹ đang gồng mình để không khiến cô phải lo lắng, lòng Anh Thư chùng lại, cô không thể bỏ cuộc, càng không thể gục ngã, cô vẫn còn gia đình luôn bên cạnh cô, phải mạnh mẽ để sống tiếp, sống cho xứng đáng với tình yêu thương của gia đình. Biến cố cũng giúp cô hiểu được nhiều điều, ở đời chỉ khi thất bại mới hiểu được lòng người, những bạn bè, những thân hữu của ba má một thời, tới khi gia đình họ gặp khó khăn, tự nhiên cũng chẳng còn thân nữa, họ trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, còn những người không ngờ tới thì lại ở bên giúp đỡ gia đình cô, như vú Thơm vẫn cương quyết ở lại cùng bé Bông, dẫu lương không còn như xưa nữa, dẫu chỗ ngủ lúc này chẳng có máy lạnh, chỉ là chiếc đệm trải tạm giữa ngổn ngang hàng hóa ở tầng một này, và công việc thì nhiều lên gấp bội, vừa dọn dẹp nhà cửa, vừa chăm bé Bông, vừa phụ Anh Thư bán hàng. Vú Thơm bảo, duy nhất một người không xem vú Thơm là tôi tớ, đó là bé Bông, và bà ở lại vì ân tình ấy. Khi nghe câu nói này, Anh Thư cũng chạnh lòng, cảm giác như bị tát một gáo nước lạnh vào mặt, về những hành vi cư xử lạnh lùng của mình trước đây với người đàn bà khắc khổ này… Nhưng trên hết, đây rồi sẽ là một ân tình mà suốt đời cô tin mình không bao giờ trả nổi, nên phải sống cho xứng đáng với những thứ được nhận hôm nay.
Anh Thư nén tiếng thở dài khi nghĩ về Lê Nam. Sau buổi tối ở nhà cô hôm ấy, cô không gặp anh thêm một lần nào nữa, có lẽ giữa họ, việc muốn trở thành bạn bè cũng là điều không thể. Khi đã từng yêu thì chia tay khó có thể làm bạn. Giữa cô và anh đã có quá nhiều thứ xen ngang, có quá nhiều việc xảy ra để họ không thể đối mặt với nhau như những người bình thường được nữa. Sau hôm đó, anh có gọi cho cô mấy lần nhưng cô không bắt máy, cô quá bận, quá nhiều nỗi lo toan, cuộc sống của cô không còn chỗ cho những cảm xúc vu vơ, những mối quan hệ mập mờ, giờ đây mọi thứ với cô đơn giản tính bằng cơm áo gạo tiền hằng ngày. Nói chuyện với anh? Nói gì đây? Cô thực sự không biết, gia đình mãi mãi là gia đình, nếu để cô lựa chọn hạnh phúc của bản thân hay gia đình, chắc chắn cô sẽ hy sinh tất cả vì gia đình mình, chỉ một lý do đó cũng đủ để cô không nên tiếp tục mối quan hệ với Lê Nam, dù chỉ là những người bạn. Cô nhắn cho anh một tin nhắn, thay cho lời tạm biệt, một người thông minh như anh chắc chắn sẽ hiểu những điều cô nói: “Em không trách anh, cũng không trách ba má, bởi mỗi người đều có lý lẽ riêng để hành động như vậy. Sau tất cả, em càng tin rằng trên đời này không có thứ tình cảm mang tên “không yêu xin hãy làm bạn”. Rất lâu rồi anh từng hỏi em, vì sao em lại thích nàng Scarlett trong tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió đến thế, khi đó em chỉ biết thích là thích thôi, nhưng bây giờ em đã hiểu vì sao. Cũng như Scarlett, em sẽ làm tất cả để bảo vệ gia đình mình, bảo vệ những người ruột thịt của em. Bởi em tin “Tomorrow is Another Day”.
P/S: Anh đừng hồi âm.”
***
Tận đến khi Minh Quân dừng lại thì Anh Quân mới nhìn quanh, thắc mắc.
– Ủa, sao dừng đây, anh hai?
– Vô đây chút đi! – Minh Quân nhẹ nhàng.
– Em ngoài tuổi vị thành niên rồi! – Anh Quân hóm hỉnh nói.
– Nghiêm túc á!
Anh Quân lặng im, rời khỏi yên xe, đứng yên đợi anh trai dựng xe vào hàng ngay thẳng, rồi giãn gương mặt đang rất căng thẳng của mình ra, nở một nụ cười mang nhiều ý nghĩa mang ơn và xúc động. Minh Quân chưa từng nói thẳng về vấn đề này, nhưng Anh Quân đã nhìn thấy bộ hồ sơ xin việc mà anh trai chuẩn bị cho mình, phía nhận là Trung tâm giáo dục thường xuyên này. Thật ra, lúc ấy, Anh Quân có phần hoang mang và mệt mỏi. Suy nghĩ phải đối diện với những đứa trẻ lầm lỗi gợi trong anh rõ ràng về lỗi lầm của mình – thứ đã đẩy cả gia đình anh vào tận cùng đau khổ – khiến Anh Quân cảm thấy khổ sở; càng khổ sở hơn khi bản thân anh biết mình chưa thật sự sẵn sàng để lại bước ra đời, làm việc như một người bình thường. Phải, anh không còn là người bình thường nữa.
Nhưng lúc này đây, Anh Quân nhận ra rất rõ ràng tình thương yêu mà Minh Quân dành cho mình. Không đơn thuần là sự chở che khi yếu đuối, không chỉ là một bàn tay đưa ra khi vấp ngã, mà còn là sự cương quyết, rắn rỏi yêu cầu anh phải tiếp tục sống, tiếp tục cố gắng, tiếp tục đuổi theo con đường mà chính anh đã từng chọn – lựa chọn khiến Minh Quân phải hy sinh quá nhiều. Anh Quân biết, đây không phải lựa chọn duy nhất anh có lúc này. Bằng đại học loại giỏi, thạc sĩ nước ngoài loại ưu và những kinh nghiệm thực tế đáng giá trong quá trình làm việc đã chứng minh đủ anh là một bác sĩ tầm cỡ; mà như thế, thì cho dù đã phải trả cho lỗi lầm của mình bằng một con mắt đi chăng nữa, anh vẫn đủ sức để có thể nhận những công việc ở những tổ chức tốt hơn. Nhưng cũng trên tất cả, Anh Quân biết, đây là lựa chọn tốt nhất cho mình.
Môi trường này có lẽ sẽ khiến nhiều người mệt mỏi, sợ hãi, căng thẳng; cũng có thể, Anh Quân rồi sẽ thế trong thời gian đầu về làm việc ở đây. Nhưng có lẽ sự sáng suốt của Minh Quân hoàn toàn đúng, những đứa trẻ trong kia cho dù có phạm phải lỗi lầm gì đi chăng nữa, thì sâu trong tâm hồn chúng vốn có sẵn một vết xước rồi, và Anh Quân chắc chắn là người hiểu rõ điều ấy để có thể giúp chúng chữa lành.
– Anh hai!
– Hả?
– Anh thích chị Thư, phải không?
– Khùng!
– Em biết mà! – Anh Quân cười. – Nhưng anh sẽ không thừa nhận tới khi chị ấy giải quyết xong hết mọi thứ!
***
Lại là hai ghế hạng thương gia sát cạnh nhau, khi vách ngăn ở giữa đã hạ xuống, thành một chiếc giường đủ rộng cho hai con người giờ đây bất động giữa hoang mang, rằng liệu lựa chọn của mình có thật sự đúng? Với Khánh Hoàng, không có một sự cố chấp hay bất chấp nào cả; anh thật lòng yêu Hân Như, thật lòng muốn có một cuộc sống trọn vẹn với cô, dẫu như thế có nghĩa là phản bội lại tình bạn, lòng tin suốt chừng ấy năm trời với Lê Nam. Anh không muốn đổ lỗi rằng, do Lê Nam bất chấp, điên cuồng và tham vọng quá độ, đẩy cuộc sống của nhiều con người – trong đó có anh – vào một đoạn nguy hiểm, tiến thoái lưỡng nan. Vì thật ra, Lê Nam có sa lầy hay không, thì Khánh Hoàng rồi cũng vẫn như lúc này, cố chinh phục Hân Như và đưa cô đi thật xa, tránh khỏi quá khứ tưởng đẹp đẽ mà cô từng có.
Với Hân Như, đây không phải một lựa chọn sai lầm, nhưng chắc chắn là một lựa chọn tội lỗi. Lê Nam có như thế nào thì cũng là chồng cô, là người đàn ông mà cô từng lựa chọn để quyết định theo đến cùng; nay con đường này dở dang, chỉ duy nhất do mình cô phản bội. Sự thật, cô đã không còn thấy hạnh phúc khi ở cạnh Lê Nam nữa, mọi thứ trống trơn đến lạ lùng; nhưng anh chưa từng phạm vào bất kỳ điều gì mà hai người từng thỏa thuận. Tất cả là vì tình yêu trong cô đã chết, cố gắng trong cô cũng đã hết, và cô thật sự tha thiết có được cuộc sống bên cạnh một người có thể làm cô cười; cho dẫu, đây là lựa chọn mạo hiểm, nhưng cô sẵn lòng.
Hân Như không quá lý tưởng vào ngày mai. Cô không nghĩ với số tiền mà mình và Khánh Hoàng chiếm dụng được sẽ thừa thãi để cô có thể sống thoải mái như gần ba mươi năm qua cô may mắn có được, nhưng cô chấp nhận dùng đôi tay và đầu óc của mình để lao động, kiếm tiền, sống cuộc sống rất đỗi bình thường… Có vẻ như, thế giới thượng lưu của những thụ hưởng đã giết chết những lãng mạn, những điên rồ trong Hân Như, và giờ khi có cơ hội níu vớt được chút ít nào còn sót lại, cô sẵn sàng.
Khánh Hoàng nghiêng người hẳn về phía Hân Như, nhìn cô bằng cái nhìn trìu mến.
– Em có sợ mình hối hận không?
– Không! – Hân Như thẳng thừng. – Nhưng có lẽ rồi anh sẽ hối hận!
– Sao em lại nói vậy? – Khánh Hoàng chau mày.
– Vì rõ ràng em là kiểu đàn bà không đáng tin!
Nói rồi, Hân Như thở dài nghe rất nặng, chẳng giấu giếm, chẳng e dè; rồi cô quay đi về phía khác, nơi quá khứ mông lung đang nhòa dần. Ngày mai, có phải cũng sẽ u tối mịt mờ không? Cô không biết! Cô không chắc! Và cô vẫn cứ bước tới thôi! Làm gì còn đường để mà quay trở lại?
***
Cánh cửa phòng bật mở sau một tiếng động rất lớn. Lê Nam giật mình nhổm dậy, mở mắt nhìn quanh. Những đêm thức trắng với toan tính ngạo nghễ khiến anh gục xuống lúc nào không hay; mà giờ thức dậy – cho dẫu là bị đánh thức một cách thô bạo bởi âm thanh chát chúa kia – cũng khó lòng cảm thấy tỉnh táo ngay. Anh lơ ngơ nhìn những con người hoàn toàn xa lạ đứng trước mặt mình, với vẻ mặt lạnh băng, giọng nói không cảm xúc thông báo một thông tin rõ ràng rất khó hiểu – anh bị bắt.
Tạo ra cuộc chơi này, nhảy vào cùng hàng triệu game thủ, đắc thắng cười khi cả đám người điên cuồng kia náo loạn bởi một cái búng tay của mình, Lê Nam thật ra làm sao không hiểu câu chuyện rất có thể rồi sẽ đưa anh đến đâu?! Thứ anh không thể hiểu là tại sao mình bị lần ra nhanh thế và mọi ngóc ngách của cuộc chơi này đều bị cơ quan điều tra xới tung lên, moi cho bằng ra từng tính toán nhỏ nhất mà anh từng tưởng mình thừa khôn ngoan, khéo léo, tinh tế để che đậy.
Cả văn phòng N&N náo loạn khi nhìn thấy hình ảnh Lê Nam bị còng tay dẫn ra. Nhóm những IT được mệnh danh giỏi nhất nước thừa trí tuệ để hiểu chuyện gì đang diễn ra và hoang mang không biết rồi bản thân liên đới đến đâu là chuyện cũng dễ hiểu. Giữa sự hỗn loạn ấy, có một khoảng rất ngắn, rất vội của sự lặng im ghê người, khi mà mọi nhân viên đều rõ ràng nhìn thấy nụ cười nửa miệng quen thuộc từ gương mặt bình thản như không của Lê Nam. Anh điên à? Anh nghĩ rằng anh đủ tiền để có thể mua lại sự tự do cho mình sau tất cả sao? Không! Lê Nam biết, hôm nay, rời khỏi đây, cũng có nghĩa anh sẽ mất tất cả, nhưng chẳng có chút cảm giác sợ hãi hay tiếc nuối nào xuất hiện. Đôi khi, cuộc chơi chỉ là một cuộc chơi, thắng hay thua cũng học cách vui với trò chơi mà mình đã chọn.
*
Lê Nam có đảo mắt tìm Hân Như khi ông bà Vân bước vào phòng thăm nuôi của trại tạm giam, nhưng cũng rất nhanh, anh lấy lại sự bình thản, bất cần muôn thuở của mình. Cô ấy bỏ đi rồi, hoặc còn ở đó nhưng chẳng buồn đoái hoài gì đến anh nữa, đều là điều dễ hiểu. Chỉ không ngờ là sự tuyệt tình lại cũng giản đơn như mọi quyết định khác trong đời vợ anh.
Tầm một vài phút sau khi ngồi xuống, hỏi han tình hình sức khỏe của con rể, bà Vân chậm rãi lấy bọc hồ sơ vốn được đặt trên đùi lên bàn, đẩy về phía Lê Nam. Anh bật cười.
– Đơn ly dị hả, mẹ? Như thậm chí không định gặp con một lần luôn hả?
– Nó đi rồi! – Bà Vân chua chát nói. – Mẹ xin lỗi! Có gì thì gì, nhưng chuyện này con Như sai hết. Con dại cái mang, mẹ mong con…
– Được rồi mà, mẹ!
Lê Nam vừa cười vừa đưa tay lên, ra hiệu cho mẹ vợ không cần nói nữa; rồi ngay lập tức, anh kéo bọc giấy chuyên đựng hồ sơ màu trắng về phía mình, chẳng chần chừ lấy một giây, rút tờ đơn ly hôn bên trong ra và bình thản nhìn mẹ vợ.
– Cho con mượn vây viết!
Ông Vân lặng im. Bà Vân mím môi để nén hết mọi cảm xúc lại; giống y như lúc bà nhìn thấy Hân Như cùng Khánh Hoàng bước vào gặp ông bà và thẳng thừng nói rằng, họ yêu nhau, họ sẽ ra đi với nhau. Lê Nam chưa từng bao giờ là một đứa con rể tệ, thậm chí phải nói là anh rất tốt, rất chu đáo và lễ phép. Điều sai duy nhất ở anh, ở mối quan hệ tay ba nọ là Lê Nam đã không đủ tinh ý nhận ra việc bạn thân và vợ dan díu với nhau. Ông bà Vân biết, nếu Lê Nam phát hiện ra, thì anh cũng sẽ bình thản ký đơn ly hôn, trả tự do cho Hân Như đi theo con đường cô chọn – anh vốn luôn quân tử thế mà; nhưng có lẽ như thế sẽ ít khiến ông bà cảm thấy khó chịu, khó xử và nhục nhã như lúc này.
– Mai mốt con về… cho con thăm ba mẹ như một đứa con trai, nha! – Lê Nam nói, rất thật lòng, rất tình cảm.
Bà Vân mím chặt môi để không khóc, gật đầu. Ông Vân chùi nhanh bàn tay vốn đang siết chặt của mình về phía trước, chạm vào tay Lê Nam.
– Con luôn là con của ba mẹ!
– Cảm ơn ba mẹ! – Lê Nam cười, thoáng chút bối rối và tủi thân, thứ rất hiếm hoi xuất hiện trong anh. – Con xin lỗi, con mệt quá, cho con…
– Ừ, con vô đi! – Ông Vân nói nhanh, rụt tay lại và gật đầu chào khi Lê Nam đứng dậy chào.
Lê Nam bước đi, tuyệt không có ý định sẽ quay đầu nhìn lại. Vẫn với dáng vẻ bình thản đầy ngạo mạn của mình, nhưng hôm nay, lòng anh vấp váp quá; không dưng, anh thấy cô đơn đến lạ lùng, đến mức, sợ quay đầu nhìn lại hai người phía sau lưng mình, anh sẽ bật khóc…
***
– Thật sự, em đã yêu anh vào ngày em đồng ý làm vợ anh!
Anh Thư ngồi sát bên giường, nắm tay Quốc Đạt, để nước mắt tự do lăn dài trên má và khe khẽ tâm sự với chồng, như lời bác sĩ nói, hãy giúp anh chọn cách thức dậy, từ những ký ức hạnh phúc và giá trị.
– Em biết anh cũng đã yêu em. Em biết anh đã cố gắng vì em rất nhiều. Em biết anh đã phải gạt bỏ rất nhiều tự ái khi mọi người xung quanh nói về chuyện tại sao anh cưới em… Em biết hết! – Anh Thư không kiềm được và nấc lên. – Em xin lỗi! Là em cố gắng không đủ!
Cô tự chủ động dừng câu nói sẵn có trong đầu lại. Đây không phải lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Bác sĩ nhắc nhở cô về việc chỉ nói đến những thứ vui vẻ, hạnh phúc, để tìm kiếm cơ hội đánh thức anh dậy khi tự tiềm thức nhắc nhở anh về trách nhiệm với những người thương yêu. Giữa họ có những kỷ niệm ngọt ngào với nhau chứ; nhưng tất cả đúng nghĩa đã trở thành kỷ niệm rồi, không còn là hiện tại nữa. Cô đã từng yêu anh, đã từng nhất nhất chỉ nghĩ về anh và con, dành toàn tâm toàn ý để bồi đắp, xây dựng gia đình nhỏ ấy. Cô đã tự dằn vặt, trách cứ, thậm chí là khinh rẻ bản thân khi nhận ra mình dành nhiều tình cảm cho Lê Nam. Cô đã hàng ngàn lần nhắc mình không được phản bội chồng, dẫu chỉ là trong tư tưởng… nhưng cô không thể cưỡng lại được trái tim, nhất là khi nó rộn lên về mối tình đầu dang dở. Cô không muốn nói dối chồng. Cô không muốn ngay lúc này nói ra những điều không thật lòng. Thế nên, tất cả những gì cô phải làm là tiết chế và chọn lựa thứ mình nên nói.
– Em xin lỗi! Em đã phản bội anh. Em đã yêu người ấy! Nhưng anh biết không, em sẽ ở bên cạnh anh, lo lắng cho anh đúng nghĩa một người vợ, đúng nghĩa là mẹ của con anh. Con cần anh! Dậy với con, đi anh!
Anh Thư bưng tay lên mặt, khóc rưng rức; rồi không kiềm được hơn nữa, cô vùng chạy ra ngoài. Trong này, trên giường, ở khóe mắt Quốc Đạt, một dòng hôi hổi chầm chậm lăn ra…
Nguyên văn câu cuối cùng trong tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió của nhà văn.