Cái Chết Ảo

Chương 15: Bắt đầu hành động


Đọc truyện Cái Chết Ảo – Chương 15: Bắt đầu hành động

Phòng họp lớn nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, trước mặt mỗi người là tập hồ sơ dày cộp. Lê Nam nhìn những gương mặt căng thẳng, đang tập trung vào xấp tài liệu vừa được trợ lý của anh phát thêm, họ đều là những người trẻ tuổi, xuất sắc trong lĩnh vực mình phụ trách; để mời được họ, anh đã không tiếc công sức, tiền bạc và kể cả thủ đoạn. Nội dung cuộc họp sáng nay đã được gửi tới email những người dự họp từ ngày hôm trước – đây là cách làm việc quen thuộc tại N&N, nhưng lần này có khác một chút, một phần nội dung được giữ bí mật tới phút chót, khi cuộc họp đã diễn ra một nửa thời gian, mọi người mới được tiếp cận với tài liệu trong tay.

– Mọi người có mười lăm phút để nghiên cứu, sau đó có thắc mắc gì thì nêu ý kiến.

Lê Nam cất giọng không lớn, nhưng đủ để những người trong phòng cảm nhận được sự uy quyền, lướt nhìn các nhân viên, ánh mắt thoáng dừng lại trên gương mặt Khánh Hoàng đang ngồi cạnh mình.

Khánh Hoàng nhíu mày, cắm cúi đọc, chuyện này chưa từng xảy ra, từ trước tới nay, anh luôn là một trong số rất ít người tại N&N có thể có tất cả các nguồn thông tin tuyệt mật, tiếp cận với tất cả các dự án, dự định, vậy mà lần này, anh cũng không khác gì những người ngồi đây, tới phút chót mới biết nội dung khác nữa của cuộc họp. Dự án này, trước đây Lê Nam từng bàn với Khánh Hoàng và Hân Như; khi đó, cả hai người đều phản đối và Lê Nam đã nói mình sẽ tự triển khai; dù vậy, toàn bộ quá trình, Khánh Hoàng vẫn được cung cấp đầy đủ thông tin. Nhưng phần thông tin này – phần thay đổi quan trọng của dự án, Lê Nam đã không hề báo cho Khánh Hoàng, thậm chí là cả Hân Như, trong khi những thay đổi này có liên quan đến hạng mục mà Hân Như và Khánh Hoàng phụ trách từ trước tới nay – thu nợ, cho vay thế chấp… Lê Nam đang muốn chặt dần cánh tay của anh và Hân Như, hay chỉ đơn thuần gạt họ ra khỏi một dự án mà họ đã từng quyết liệt phản đối? Càng nhìn vào tập tài liệu, Khánh Hoàng càng hoang mang trước sự liều lĩnh của Lê Nam. Khánh Hoàng vẫn biết Lê Nam là người nhanh nhạy, “đón đầu” được xu hướng và táo bạo trong phương thức hoạt động, nhưng lần này anh cảm giác Lê Nam thực sự vượt qua giới hạn, quá say sưa và tự mãn với những thành quả của mình mà bất chấp hậu quả. Nó giống như con dao hai lưỡi, có thể cứa đứt tay người sử dụng bất kỳ lúc nào.

Lê Nam quan sát những gương mặt căng thẳng trong phòng họp, anh đã dự liệu được phản ứng của họ khi tiếp nhận thông tin này, nhưng, anh không cho phép bất kỳ ai phản đối. Anh biết những người ngồi đây có thể thấy những thay đổi này là mạo hiểm nhưng chắc chắn họ sẽ vẫn dốc sức hoàn thành bởi họ tin anh, bởi từ trước tới nay họ luôn biết rằng sếp của họ sẽ không bao giờ bạc đãi người đã cùng sát cánh với mình. Im lặng đủ lâu, Lê Nam lên tiếng.

– Mọi người thấy có vấn đề gì không?

– Thời gian bị rút ngắn, cần chuẩn bị bản demo và các tài liệu pháp lý để đăng ký, mới kịp ngày phát hành. – Người phụ trách pháp chế lên tiếng.

– Với kế hoạch vừa thay đổi, khi nào em cần bản demo? – Lê Nam hỏi

– Bốn ngày nữa, trong lúc đó bộ phận của em sẽ kết hợp với các bộ phận khác để hoàn thiện hồ sơ.

– Được, team DEV kết hợp với pháp chế chuẩn bị cho tốt nha. Về thời gian có hơi gấp, nhưng tôi tin mọi người sẽ làm được. Trong thời gian này, lương làm thêm tính gấp năm lần lương bình thường. Khi dự án hoàn thành, chắc chắn có thưởng đặc biệt. Mọi người cố gắng lên!

Lê Nam vừa nở nụ cười, vừa gấp tài liệu, dấu hiệu cuộc họp đã kết thúc. Tiếng vỗ tay hưởng ứng vang cả phòng họp. Sếp họ, chưa bao giờ làm họ thất vọng. Ngược lại với sự sôi sục, phấn khởi của mọi người là gương mặt có phần khó coi của Khánh Hoàng. Từ lúc nhận tập tài liệu tới giờ, thái độ của anh càng ngày càng tệ.

***

Hân Như ngồi trên sofa trong phòng làm việc của Lê Nam, tách cà phê đã nguội vẫn đặt trên chiếc bàn kính màu nâu đậm thiết kế tinh tế, lật đi lật lại tờ tạp chí chuyên ngành mà cô chẳng có chút hứng thú nào. Trên bàn làm việc của Lê Nam, một tập văn bản màu xanh, đặt ngay ngắn, nhìn qua cũng biết đó là tài liệu họp hôm nay, vốn dĩ, Lê Nam có trí nhớ rất tốt, tài liệu chỉ cần đọc một lần là nhớ, nên anh thường không mang tài liệu theo. Thường, Hân Như sẽ không tới công ty, trừ khi có việc, bởi cả cô và anh đều là những người bận rộn và độc lập. Thời gian gần đây, khi mối quan hệ của họ đóng băng thì những lần cô xuất hiện ở văn phòng của anh lại càng hiếm hoi. Nhưng hôm nay, đã quá ngày hẹn chuyển khoản tiền cho cô đầu tư dự án bên quận Tám, Hân Như lại là người rạch ròi giữa tình cảm riêng và công việc, hơn nữa, cô cần gặp Lê Nam để kiểm chứng những suy đoán của mình mấy ngày qua, nên, Hân Như không thể không đến đây.

Cửa mở, Lê Nam bước vào, trên mặt không thể hiện quá nhiều biểu cảm khiến người đối diện không thể đoán được những ý nghĩ đang diễn ra trong đầu anh, cũng không thể nắm bắt được cảm xúc thực sự của anh. Theo sát Lê Nam là Khánh Hoàng, nét mặt rất khó coi, Hân Như có thể đoán được diễn biến cuộc họp không lấy gì làm vui vẻ. Nhìn thấy Hân Như ngồi trên sofa với tách cà phê đã nguội, Lê Nam không tỏ ra bất ngờ, vào thẳng vấn đề.

– Em đến gặp anh có việc?

– Vợ đến gặp chồng cũng cần phải có việc?

Hân Như hơi cáu, cô tưởng Lê Nam sẽ bất ngờ, hoặc ít nhất là hỏi cô chờ anh lâu chưa, bởi giữa họ đang có chiến tranh lạnh, vậy mà khi cô chủ động tìm đến văn phòng, anh lại không tỏ vẻ gì ngạc nhiên. Điều này chỉ có thể lý giải là anh biết mục đích của cô, hai người họ đã quá hiểu nhau rồi mà.


– Em bận vậy, giữa giờ làm việc tới gặp anh chắc chắn không phải để nói chuyện phiếm, mình hiểu nhau mà em. – Lê Nam đáp lại Hân Như, rồi quay qua nhìn Khánh Hoàng.

– Cậu có thắc mắc gì về cuộc họp hôm nay?

– Một dự án lớn như vậy, cậu tự điều chỉnh, tự sắp xếp nhân sự, đẩy nhanh tiến độ tới mức chóng mặt, thay đổi phương thức làm việc truyền thống mà không hề báo trước với tôi hay Hân Như một tiếng? – Giọng Khánh Hoàng run lên vì mất bình tĩnh.

– Dự án này, tôi đã bàn bạc với cậu và Như, hai người đều phản đối, tôi cũng nói là dù hai người phản đối thì tôi vẫn sẽ làm. Và vì hai người không đồng tình, nên tôi tự triển khai, có gì sai không? Tôi cũng nhắc để cậu nhớ, công ty này là của tôi, vì vậy không vì một vài cá nhân không đồng ý mà tôi dừng dự án đó lại. – Lê Nam nhấn từng từ, ngữ điệu ôn tồn nhưng tỏa ra một khí thế bức người không nhượng bộ.

– Nếu cậu đã nói như vậy, tôi cũng không còn gì để nói, nhưng việc cậu thay đổi phương thức thanh toán, biến sàn giao dịch này thành trung gian để thu hút người chơi có thể đầu tư và thanh toán các khoản giao dịch thay cho phương thức nạp thẻ và rút tiền truyền thống, khác gì cậu đang gạt Hân Như ra. – Khánh Hoàng vẫn chưa hết bức xúc.

– Cậu hiểu sai rồi, tôi chỉ đơn giản mở ra một hướng thanh toán mới cho người chơi lựa chọn, việc họ lựa chọn như thế nào là quyền của họ. Ở vị trí của cậu, theo sát công việc của công ty này suốt một quá trình, tôi không tin cậu không nhìn ra sự dịch chuyển của thị trường, của tâm lý người chơi trong suốt thời gian qua. Cậu nhìn lại số liệu sáu tháng gần đây đi, mặc dù chúng ta ra game mới, cũng không tiếc tiền quảng bá, nhưng lợi nhuận thu về không tăng nhanh như dự đoán. – Lê Nam giơ tay, ngăn Khánh Hoàng cắt ngang lời mình. – Cậu lại định nói với tôi là lợi nhuận vẫn tăng phải không? Tôi không nói là lợi nhuận giảm nhưng cậu phải xét trên tổng mức đầu tư và phần trăm lợi nhuận mang về để thấy lợi nhuận đó đã xứng đáng với sự đầu tư chưa? Bài học sơ đẳng này, tôi nghĩ cậu thừa trí tuệ để nhìn ra chứ. Mặt khác, cậu không thấy đây là một mũi tên trúng hai con chim sao? Trò chơi mới mở ra, lại thúc đẩy được những game cũ phát triển, phương pháp phát triển tốt nhất không phải là các sản phẩm tự hỗ trợ được cho nhau hay sao? – Lê Nam quăng bản báo cáo lợi nhuận sáu tháng gần đây lên bàn, trước mặt Khánh Hoàng và Hân Như.

– Hai anh đang nói chuyện gì, cái gì mà sàn trung gian? – Hân Như cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người

– Cậu nói lại cho cô ấy hiểu đi.

Lê Nam hất hàm về phía Khánh Hoàng rồi ngồi xuống ghế làm việc của mình, khoanh tay trước ngực, chăm chú nhìn hai người đang ngồi trên sofa, thái độ thể hiện rõ rệt vị trí của mỗi người trong cuộc đối thoại này.

– Npoint sẽ không hoạt động giống như những dự án khác của công ty từng triển khai, cậu ấy thay đổi phương thức, bắt đầu từ Npoint, công ty sẽ hoạt động theo mô hình Holdings, theo đó Npoint là công ty con đầu tiên của N&N. Bên cạnh phân khúc khách hàng được định vị trước đây là những người có thu nhập nhàn rỗi, hoặc có máu đầu tư và chưa hiểu nhiều về thị trường đầu tư tài chính chuyên nghiệp, nói cách khác là những khách hàng có tiền nhưng trình độ không cao, thì giờ đây, một phân khúc khách hàng thứ hai chính là mở rộng sang những người chơi game, với một loạt những điều khoản ưu đãi, mở rộng các điều khoản thế chấp, tăng điểm chơi khi giao dịch bằng Npoint, phương thức hoạt động cụ thể chính là núp dưới bóng của một game phổ thông nhưng hoạt động thực tế là sự kết hợp giữa tiền ảo và đa cấp… em đã hình dung hết chưa? – Khánh Hoàng nói một tràng dài, vừa nhìn Hân Như vừa thở.

– Em tạm hiểu, thứ nhất, Holdings đúng là một xu hướng đang phát triển mạnh, nhưng em mới chỉ thấy nó thành công nổi bật ở các tập đoàn bất động sản, áp dụng vào mô hình N&N có thực sự phù hợp không? Thứ hai, tạo ra quá nhiều ưu đãi cho người chơi khi sử dụng thanh toán bằng Npoint là điều quá mạo hiểm. Bởi tiền ảo vẫn là vấn đề đang gây tranh cãi và chưa được chấp nhận ở Việt Nam. Tiếp đó, lấy vỏ bọc là một game phổ thông đơn giản, để biến nó thành một sàn giao dịch tiền ảo là quá mạo hiểm. – Chỉ cần một chút thông tin, với đầu óc linh hoạt của mình, Hân Như đã nắm bắt được toàn bộ vấn đề.

– Hai người đừng dùng từ tiền ảo nữa đi, hãy trả đúng tên cho nó tiền-kỹ-thuật số, chính vì chưa có chế tài và các luật cụ thể về lĩnh vực này, nên Npoint mới phải đăng ký dưới dạng một game phổ thông đơn giản, đây cũng không phải lần đầu tiên chúng ta lách luật, nếu thành công Npoint có thể đưa N&N tiến một bước dài. Tiền kỹ thuật số cũng sẽ là xu hướng của tương lai, vậy tại sao chúng ta không đón đầu? Đợi khi có chế tài đầy đủ, thì chúng ta đã hít khói đối thủ rồi. Tôi nói lại một lần nữa, tôi không gạt ai ra khỏi cuộc chơi, chỉ có người không chấp nhận luật chơi thì nên tự đứng ngoài cuộc thôi. OK?

Ngừng lại một chút, Lê Nam nhìn thẳng vào Hân Như, lạnh giọng tiếp lời.

– Tiện đây anh nói luôn với em, tiền tính đưa em đầu tư bên quận Tám như đã bàn để sau đi, Npoint sẽ ra mắt trước thời hạn một tháng nên anh phải dồn lực cho nó trước. Mà đợt này, bên em cũng đang ráo riết thu nợ đúng không? Em lấy tiền đó đầu tư bên quận Tám trước đi.

– Anh nói kỳ vậy? Mọi việc đã bàn rồi, giờ thay đổi, đến phút chót anh mới nói với em là sao?

Hân Như thật sự bất ngờ, cô không ngờ Lê Nam lại hành động nhanh như vậy, cũng không ngờ anh đọc được mục đích của cô khi tới đây. Có lẽ giữa những người thông minh không cần quá nhiều lời.


– Dù sao việc đầu tư bên quận Tám cũng mới chỉ là dự định, còn Npoint thì là dự án đã triển khai, anh thấy mình làm vậy không có gì bất hợp lý cả.

– Ok, vậy em đi trước. – Hân Như cố nuốt giận, vơ chiếc túi xách bên cạnh bỏ đi.

Cho tới khi đã ngồi yên vị trong xe rồi, Hân Như vẫn chưa nén được sự tức giận trong lòng, lần đầu tiên cô bị một người qua mặt, mà người đó lại là Lê Nam – người trước đây luôn tin vào các dự định đầu tư của cô. Điều anh nói không sai, một bên mới chỉ là dự định, còn một bên là dự án đã triển khai, nhưng cách anh đối xử với cô, cách anh gạt cô ra trong một quyết định quan trọng liên quan tới tài chính khiến cô tức giận, khiến cô thấy mình không được tôn trọng. Trong các quyết định đầu tư, Hân Như vốn luôn quen được mọi người phục tùng một cách vô điều kiện, được mọi người tin tưởng tuyệt đối. Vậy mà hôm nay, Lê Nam đã đặt sự ưu tiên ấy sau dự án của anh, nghĩa là anh bớt đi phần tôn trọng và tin tưởng cô rất nhiều, điều đó làm lòng tự trọng của cô bị đả kích. Phải chăng đúng như lời Khánh Hoàng nói, Lê Nam bắt đầu đề phòng hai người?

*

– Cậu còn chuyện gì nữa không?

Trong phòng làm việc, không khí như đóng băng. Trái ngược với Khánh Hoàng đang ngồi thẳng trên ghế sofa, gương mặt căng thẳng, Lê Nam ung dung bước tới, ngồi đối diện với anh sau khi đã nhấn nút điện thoại nội bộ yêu cầu thư ký mang cho mình hai tách cà phê.

– Tôi thấy cậu làm thế với Hân Như là không đúng. – Khánh Hoàng lên tiếng sau một lúc im lặng.

Lê Nam không khó để nhận ra trong giọng nói của Khánh Hoàng, có chút hoang mang, có chút bất an và kìm nén rất nhiều bất mãn.

– Cậu xót? – Lê Nam bỏ lửng câu nói, không rõ là câu hỏi hay câu khẳng định.

– Cậu nói linh tinh cái gì? Cậu không bàn với tôi cũng không sao, dù sao tôi cũng chỉ là người làm thuê. – Từ “làm thuê” được Khánh Hoàng kéo dài ra, như tự nhắc nhở về thân phận của mình trước mặt Lê Nam. – Nhưng dù sao Hân Như cũng là vợ cậu và trong trường hợp này còn là đồng sự của cậu, quyết định của cậu liên quan rất nhiều đến công việc của cô ấy, vậy mà cậu lại làm như vậy?

– Tôi nghĩ không bàn với cô ấy là đang tạo điều kiện cho cô ấy có nhiều thời gian để làm việc khác chứ? Cô ấy bận mà. – Lê Nam nhếch môi, nhấp một ngụm cà phê, không trả lời trực tiếp vào câu chất vấn của Khánh Hoàng, nheo mắt nhìn người đối diện.

– Nói với cậu cũng như không! Tôi đi đây! – Nói xong, Khánh Hoàng đứng dậy, bước đi phăm phăm.

Lê Nam khẽ nhún vai, nụ cười nửa miệng dần tắt theo bóng lưng cứng ngắc vừa khuất hẳn sau cánh cửa. Lê Nam với điều khiển từ xa tắt đèn, trong phòng chỉ còn ánh sáng dìu dịu phản chiếu ánh mặt trời qua chiếc rèm cửa màu xanh. Trưa hè nóng nực được ngăn cách với không gian bên trong phòng làm việc bởi lớp kính dày và lớp rèm cửa chống nóng, điều hòa phả ra hơi lạnh, Lê Nam ngồi yên lặng rất lâu, nhìn thẳng vào bức tường đối diện, nơi treo một khung tranh mạ vàng rất đẹp, điều đặc biệt, trong đó không hề có tranh, mà chỉ là một tấm toan – một nửa đen kịt, một nửa trắng toát – phân định rạch ròi bằng một đường kẻ sắc nét. Rất nhiều người đã thắc mắc về khung tranh này, mỗi lần như vậy Lê Nam chỉ mỉm cười, chính anh là người đã tạo ra nó vào treo ở đó. Giống như cuộc sống của anh, chỉ có đen và trắng, mọi thứ với anh phải rõ ràng, không có chỗ cho những thứ nhờ nhờ, nửa nọ nửa kia. Hân Như, Khánh Hoàng đã cùng sát cánh với anh từ những ngày gian khó, anh chưa bao giờ phủ nhận vai trò của họ trong sự thành công của anh ngày hôm nay, nhưng như thế không có nghĩa là họ có thể muốn làm gì thì làm, anh cũng không phải cái máy in tiền ngu ngốc để họ tự do nhấn nút. Anh không phụ người trước, không có nghĩa là anh để người có thể dễ dàng phụ mình.

Tự nhiên, anh nghĩ đến Anh Thư, muốn gặp cô. Anh thèm cảm giác có một ai đó để anh có thể nói với họ rằng ngày hôm nay của anh thật mệt, anh muốn nghỉ ngơi. Đã lâu rồi, trước mặt mọi người, trong mọi hoàn cảnh, anh luôn phải tỏ ra mình mạnh mẽ, vững chãi như một pháo đài bất khả xâm phạm, mọi sóng gió không thể làm anh lung lay. Ngay cả với bạn bè thân từ ngày sinh viên, cũng không còn cảm giác vô tư nữa. Khi tiếp xúc với anh, họ luôn giữ một khoảng cách nhất định, cho dù trước họ, anh chưa bao giờ nghĩ hay tỏ ra mình là một ông chủ lớn, nhưng có lẽ, tự bản thân vị trí công việc và sự thành công của anh đã khiến họ cảm thấy chênh lệch đẳng cấp. Lâu dần, những cuộc hẹn hò cũng thưa dần khi người trong cuộc tự cảm thấy không thoải mái. Lâu dần, anh cũng quen với việc đóng gói cảm xúc của mình, tập làm một người không thể hiện quá nhiều tâm tư. Có lẽ, càng trên đỉnh cao sẽ càng cô đơn.

Nhưng kể từ lúc gặp lại Anh Thư, đôi khi, anh có cảm giác muốn sẻ chia, muốn sống với cảm xúc thật của mình, giống như một phần Lê Nam của thời sinh viên dễ vui cười, dễ tức giận.


Dòng tin nhắn của Anh Thư, báo cho anh biết cô vẫn bình an, cũng ngầm nói, hiện giờ, cô không muốn gặp anh. Anh biết là thế, nhưng có một nỗi bất an dâng lên trong lòng, Anh Thư không còn là cô tiểu thư non nớt, kiêu ngạo như xưa, cô đủ chín chắn để suy nghĩ kỹ trước những hành động của mình. Khi cô đưa điện thoại của chồng cho anh, anh đã hiểu vấn đề của cô, cũng biết được vấn đề của Quốc Đạt. Lúc đó, một cảm giác thỏa mãn trào dâng trong anh, anh quyết định không nói cho Anh Thư chân tướng sự việc, anh coi việc đó là cái giá phải trả cho tất cả những hành động của bố mẹ cô, và cả của cô đối với anh trước đây. Thứ cảm giác hưng phấn khi thâu tóm, điều khiển cuộc sống của người khác khiến Lê Nam thỏa mãn, kích thích bản lĩnh đàn ông, sự ích kỷ trong anh. Anh sẽ khiến Anh Thư tự nguyện đến với anh một cách không danh chính, khiến bố mẹ Anh Thư dù muốn dù không vẫn phải chấp nhận anh, mặc dù tới lúc này, anh cũng không hiểu tình yêu dành cho Anh Thư có còn hay không, hay chỉ đơn giản là mớ cảm xúc hỗn độn giữa những nuối tiếc chưa đạt được và khoái cảm trả thù? Anh không biết, cũng không muốn tìm hiểu, đầu óc anh còn dành để tính toán những việc khác, từ lâu tình cảm chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của anh.

***

Xe đã yên vị trong gara từ lâu, Hân Như vẫn ngồi yên sau ghế lái, thoảng nghe mùi nước hoa quen thuộc của chính mình. Chỉnh điều hòa cho lạnh thêm chút nữa, cô nhìn trân trân vào khoảng không trước mặt, đầu óc quay cuồng trong những tính toán. Cô luôn tự tin mình là người đủ thông minh để chủ động trong cuộc chơi của chính mình. Cô cũng không ngờ, có một ngày, bản thân lại rơi vào thế bị động, mà người đẩy cô vào thế này lại chính là Lê Nam – người mà cô tưởng mình đã quá hiểu. Lòng tự kiêu của cô bị Lê Nam giáng cho một đòn trí mạng. Được! Anh tấn công thì cô sẽ phòng thủ, thế thôi, trong giao chiến, cô cũng không phải là kẻ thiếu bản lĩnh. Gương mặt trở nên lạnh lẽo, Hân Như nhấn một cái tên trong danh bạ điện thoại. Rất nhanh, đầu dây bên kia, giọng đàn ông oang oang cất lên.

– Chào bà chị!

– Cậu đẩy nhanh tiến độ thu nợ lên cho tôi, càng nhanh càng tốt. – Không rườm rà, Hân Như vào thẳng việc chính.

– Thằng em đang cố, nhưng gấp nữa thì e là cần thêm nhân lực.

– Tùy cậu sắp xếp, huy động bao nhiêu, làm theo cách nào là việc của cậu, tôi sẽ tăng thêm năm phần trăm. – Hân Như không khó để nhận ra ý vòi vĩnh trong giọng điệu của gã đàn ông.

– Hê hê, ok bà chị, mỗi chị là hiểu em.

– Cậu tập trung làm cho tốt đi, nên nhớ càng nhanh càng tốt, miễn là hiệu quả, dùng thủ đoạn gì tôi không quan tâm.

– Thật hả, chị không còn giới hạn độ an toàn nữa hả?

– Không! Cậu cứ việc làm theo cách của cậu, kín đáo, sạch sẽ. Tôi chỉ quan tâm đến kết quả. Tôi cho cậu thời gian tối đa là một tháng.

– Một tháng! Quá gấp. – Gã đàn ông ngừng một lát rồi tiếp. – Thêm hai phần trăm thì ok?

– Được! Nhưng với điều kiện, không có bất kỳ thứ gì dính dáng đến tôi. – Suy nghĩ giây lát, Hân Như đồng ý. Với loại người này, chỉ cần có tiền là có thể mua được cả linh hồn hắn.

– Ok bà chị! Giao dịch thành công! – Gã vừa nói vừa cười hô hố.

Hân Như cúp máy, nhìn màn hình điện thoại một lúc, tiếp tục bấm số của Khánh Hoàng, mệt mỏi cất giọng.

– Anh qua em ngay được không? Em cần bàn việc.

– Ừ anh qua ngay, anh cũng đang tính gọi em.

Khánh Hoàng thở phào, anh còn đang không biết lấy cớ gì để đến gặp cô mà không bị cô hiểu thành anh đang đến an ủi cô. Anh hiểu lòng kiêu ngạo của Hân Như, cô không muốn người khác, dù đó có là ai, nhìn thấy mình thất bại. Thái độ hôm nay của Lê Nam, lại là bộc lộ ngay trước mặt Khánh Hoàng, giống như một cái tát thẳng vào lòng tự tôn của cô. Đôi khi Hân Như giống như một con báo kiêu hãnh, khi bị thương sẽ tìm một cành cây cao ngất tự liếm láp vết thương của chính mình, nó chỉ xuất hiện khi đã trở nên mạnh mẽ, ngạo nghễ.

– Đến nhà mới hả em?


– Vâng.

Ra khỏi xe, Hân Như mệt mỏi bước vào phòng khách, đổ người trên sofa. Ngôi nhà này Khánh Hoàng mới mua được một thời gian, sau chuyến đi Úc vừa rồi, mặc dù không xác định ở lâu dài nhưng với yêu cầu khắt khe của Hân Như về chất lượng sống, mọi đồ đạc trong nhà đều do tự tay cô lựa chọn.

– Em ổn không?

Khánh Hoàng tiến vào, bước đi không một tiếng động, làm Hân Như giật mình lúc nghe thấy tiếng hỏi.

– Anh về nhanh vậy? Từ công ty về đây cũng xa mà. – Hân Như vừa gật đầu vừa nói.

– Anh không ở công ty, anh đi sau em một chút.

– Em ổn thật chứ? – Khánh Hoàng ngồi sát lại Hân Như, quan sát gương mặt cô, giống như đang cố tìm ra dấu hiệu của sự bất ổn được cô giấu giếm dưới lớp trang điểm cầu kỳ.

– Thật!

– Vậy được rồi! – Khánh Hoàng nhẹ thở phào, giống như sợ Hân Như biết anh đang lo lắng. – Em cũng đừng suy nghĩ quá về Lê Nam, chuyện đã như vậy, mình cùng nhau giải quyết, tới đâu hay tới đó. Anh không muốn em suy nghĩ nhiều quá, ảnh hưởng đến sức khỏe, dù gì mình cũng có lỗi với Nam trước.

– Anh hối hận?

– Không! Có được thì có mất, không có gì đạt được mà không phải trả giá cả. Khi bắt đầu việc này, anh đã xác định rồi. Kể cả từ bây giờ không có thêm một đồng nào từ N&N thì anh cũng có thể đảm bảo cho em một cuộc sống an nhàn đến suốt cuộc đời.

– Vậy được! Nhưng em sẽ không ngồi yên đâu, em sẽ lấy lại những gì em xứng đáng được hưởng.

Khánh Hoàng nắm chặt tay Hân Như. Anh hiểu cô, dù tỏ ra mạnh mẽ như vậy, nhưng giống như anh, sâu thẳm trong cô vẫn có chút áy náy, day dứt khi nghĩ đến Lê Nam. Cô và anh, hai người thân cận được Lê Nam tin tưởng nhất, lại cùng nhau phản bội anh. Có rất nhiều nguyên nhân, nhiều lý do để họ biện hộ cho hành động của mình nhưng trong sâu thẳm, họ không thật sự thoải mái, chưa phút giây nào họ thôi nghĩ ngợi. Dù họ có ra đi cùng nhau, Hân Như và Lê Nam có chia tay thì điều họ mong muốn vẫn là một cuộc chia tay lặng lẽ, êm thấm, để không ai bị tổn thương quá nhiều. Hân Như cũng không muốn ra đi một cách lén lút. Giữa cô và Lê Nam còn có một khối tài sản khổng lồ, một người tham vọng như Hân Như tuyệt nhiên không muốn mất thế chủ động. Cô không tham lam, cô chỉ đang lấy những phần tài sản mà cô đáng được hưởng, sau khi đã hỗ trợ Lê Nam liên tục gia tăng tài sản của mình theo cấp số nhân. Trong cuộc chơi này, ai cũng có những lý lẽ để biện hộ cho hành động của mình.

***

Anh Thư đứng trước cổng trường bé Bông, nhìn thấy con gái đang chạy về phía mình, cô điều chỉnh lại cảm xúc, nở nụ cười tươi nhất có thể, chìa tay về phía con. Hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi tay lỡ ôm sát, kín cổ, kết hợp với chân váy dài ngang bắp chân, vừa đủ che đi những vết bầm còn mờ mờ trên cơ thể.

– Má!!!!!!!!! – Bé Bông nhảy lên ôm cổ Anh Thư.

– Má xin lỗi, má đi gấp quá không kịp chào tạm biệt Bông. Bông có buồn má không?

– Dạ không ạ, vú nói với con má có việc phải đi vội. Con ở nhà với vú vui lắm, không buồn tẹo nào. – Bé Bông hồn nhiên.

Anh Thư thở phào vì con gái không giận mình, nhưng cũng cảm thấy chạnh lòng khi phát hiện ra vị trí của mình trong lòng con không quá quan trọng như cô hy vọng. Mở cửa ghế phụ cho bé Bông, Anh Thư khựng lại khi thấy bóng dáng người đàn ông đeo kính đứng bên kia đường, đang chăm chú nhìn mẹ con cô. Nụ cười trên môi tắt ngấm, cô bước vội vào xe, nổ máy, nhấn ga đi thẳng. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.