Cái Bóng Phía Sau - Taekook

Chương 59: Để Quá Khứ Ngủ Yên


Bạn đang đọc Cái Bóng Phía Sau – Taekook – Chương 59: Để Quá Khứ Ngủ Yên

Mới đó đã 20 năm trôi qua, Hyungie cũng không còn ở cạnh bên JungKook nữa.

Hyungie cần máu của ma cà rồng kia để dung hòa, tất nhiên NamJin sẽ không thể nào chấp nhận. Nhưng hai đứa nhỏ kiên quyết quá, cuối cùng, Hyungie đành phải qua lâu đài bên đó “ở rễ”.

Vắng đi đứa con thường xuyên chọc cho ba ba tức chết, JungKook lại cảm thấy trống trải không quen. Cậu là con trai, mà để sinh được đứa nhỏ này cũng cạn khô cả máu. Người ta nói ma cà rồng bất tử ngàn vạn năm, vậy mà mới hai mươi năm Hyungie đã đi mất.

JungKook không thể không buồn nhớ, thường xuyên vào phòng con ngồi trông ngóng từ khung cửa sổ, nhìn về xa xăm.

Kim SeokJin không phải người xấu, nhưng chẳng phải tốt đẹp lắm. Y là người có thù tất báo, đã ghét sẽ dằn vặt. Y không thích TaeHyung thì chắc chắn không thể đối xử tốt với Hyungie được. Huống gì Hyungie còn cần máu con trai của y.

Thật quá éo le đây mà.

JungKook cảm thấy không cam lòng. Quý công tử lẻmon như cậu không thể để con trai thiệt thòi được. Cậu phải qua đó xem xét Hyungie sống thế nào. Bộ đôi NamJin có là Chúa tể, có là… nhạc gia của Hyungie cũng không thể ức hiếp thằng bé.

JungKook quyết định sẽ nói với TaeHyung, cùng nhau đi sang lâu dài của NamJin một chuyến, ra oai phủ đầu không cho họ tệ bạc với Hyungie. Nhưng khi cậu vừa nhổm người dậy đã nghe thấy hương máu quen thuộc của con trai, hai mắt JungKook sáng rực lên, vội vàng chạy xuống lầu.

Trước sảnh lâu đài có 4 người đang trò chuyện với TaeHyung. Cả 4 đều… khoác áo choàng màu hồng.

JungKook nhìn thấy, hết nói nổi.

Hai trong số đó tất nhiên là NamJin, bộ đôi Chúa tể khét tiếng trong thế giới ma cà rồng, uy quyền tột bật. So với Chúa tể TaeHyung trầm lạnh khát cầu mở rộng lãnh thổ, độc tôn chủng tộc lúc xưa, NamJin lại thiên về cũng cố trật tự hơn. Nhưng NamJin muốn xây dựng một đế chế ma cà rồng thế nào cũng không liên quan đến JungKook, cậu và TaeHyung đã “thoái lui giang hồ”, sẽ không gây ảnh hưởng đến quyền lực của NamJin. Vì vậy, họ đừng biến con trai của cậu thành một phần “màu hồng” trong gia đình của họ chứ?!

Hyungie khoác áo choàng hồng!! A! A! Thằng bé là con trai của Jeon JungKook này a! Là đi ở rễ chứ có phải làm dâu đâu, a! a!!

JungKook gào thét trong lòng, mặt hầm hầm bước tới, chuẩn bị tính toán xáp lá cà với SeokJin, tay áo cũng đã chực chờ xắn lên.

Vừa thấy JungKook, chàng trai áo hồng nhỏ người hơn liền nở nụ cười thật tươi, cất giọng thanh trầm dịu dàng.


– Đây là chú JungKook, ba ba của anh Hyungie sao?

JungKook dừng bước, khựng người một chút. Nụ cười của thằng bé tươi sáng như ánh nắng mặt trời vậy, à không, ma cà rồng không thích ánh mặt trời, nên so sánh là ôn hòa nhã nhặn tựa ánh trăng, cảm giác ru hồn người vào tiên cảnh êm ả thanh bình.

Nụ cười ấy đã ngay lập tức dập đi cơn giận của JungKook.

Hyungie nhanh chóng nắm tay chàng trai kia, bước tới gần cậu.

– Ba ba, để con giới thiệu, đây là Jinie. Hôm nay con mời cả nhà cậu ấy đến thăm gia đình mình.

Jinie đã 18 tuổi, vẫn như đứa nhỏ ngây thơ hồn nhiên, miệng cười rộng hơn.

– Ba ba của Hyungie thật đẹp. Nét đẹp lạ lắm luôn đó. Như quý công tử hiện đại vậy.

– Đúng vậy, ba JungKook đúng chuẩn thiếu gia thế kỷ 21, nên không biết sử dụng sức mạnh ma cà rồng thời đại cổ xưa. – Hyungie nói thêm.

Jinie bật cười khúc khích, dựa hẳn người vào Hyungie, rất hưởng ứng lời nói của Hyungie. Liếc qua cũng đủ thấy đứa nhỏ này rất thần tượng Hyungie.

SeokJin tất nhiên không chấp nhận con trai mình bị con trai người khác hớp hồn, trừng mắt đầy bất mãn. Từ đầu y đã phản đối mối quan hệ này, ngăn cấm hai đứa gặp mặt. Y rất rất không muốn dây dưa với TaeHyung và JungKook. Nhưng Hyungie là một con cáo, Jinie lại quá hồn nhiên, cả hai dính lấy nhau tự lúc nào NamJin cũng không cách nào quản được. Cuối cùng để thỏa cơn tức giận, SeokJin quyết định “bắt rễ”.

Được một thời gian, Jinie một hai vòi vĩnh đòi đến thăm gia đình Hyungie. NamJin tất nhiên không tin tưởng TaeKook sẽ đối tốt với con trai mình, đành phải đi theo.

Trong cuộc chiến ngầm này, TaeHyung lại là người dửng dưng nhất. Với hắn, giải quyết được xung đột hai dòng máu trong cơ thể Hyungie là quan trọng nhất. Con trai đã trưởng thành, ở đâu cũng thế thôi. Chẳng lẽ 20 tuổi còn đòi dính lấy ba ba? Cho nên hắn ở giữa giảng hòa, mời mọi người vào lâu đài, tiếp đãi khách quý.

JungKook thật sự có cảm tình với Jinie, nhưng nhìn không nổi cái màu hồng sến rện của gia đình nọ.

Jinie được tham quan lâu đài bên ngoài dáng hình cổ kính, bên trong bày trí lạ mắt với vô vàng trang thiết bị hiện đại, cái khái niệm “dây điện” cũng vô cùng mới mẻ, suốt cả ngày chỉ ồ với wow, hai mắt sáng rực.


– Hyungie, đây là cái gì thế?

– Là TV, có thể chiếu hình ảnh của Jinie lên đó.

– Wow, Jinie thích.

– Được, sẽ mua cho Jinie.

– Hyungie, đây là cái gì thế?

– Là vòi sen, có thể chảy ra nước ấm. Chỉ là với cơ thể lạnh của ma cà rồng, chức năng này hơi vô dụng.

– oh, nhưng Jinie thích

– Được, sẽ mua cho Jinie.

– Hyungie, đây là cái gì thế?

– Là lò vi sóng, có thể làm chín và hâm nóng đồ ăn rất nhanh. Nhưng với ma cà rồng, nó thật sự rất vô dụng.

– À, nhưng Jinie cũng thích


– Được, sẽ mua cho Jinie.

– Hyungie, còn cái này là gì thế?

– Là tủ lạnh. À, nó có thể tích trữ máu của rất nhiều loại thú. Jinie xem nè, có máu của hổ, báo đen, sư tử, hưu sao và cả voi rừng nữa.

– Thật tuyệt. Jinie muốn thử vị máu báo đen.

– Được, lấy hộp to nhất nhé?

– Oh, thì ra vị máu báo đen là như vậy. Thế còn máu của voi rừng thì sao?

– Nó mặn hơn một chút, nhưng rất thơm. Jinie dùng thử đi.

– Được a ~ Thì ra ăn chay là như vậy a ~

– Sau này Jinie muốn ăn chay không? Giống Hyungie nè.

– Được a ~ Cái tủ lạnh này tiện lợi quá.

– Sẽ mua cho Jinie, và chuẩn bị rất nhiều vị máu cho Jinie nữa. Ba JungKook nuôi nhiều thú rừng lắm.

JungKook nghe tới đây máu đã trào lên tới não. Con trai suốt ngày chế giễu, cà khịa lối sống giống con người không giống ma cà rồng của cậu, vậy mà sau lưng lại đi khoe mẽ với người yêu. Còn ngang nhiên lấy đồ của cậu đem đi tặng để hâm nóng tình cảm.

Cậu còn chưa lên tiếng mỉa mai, con trai đã dẫn Jinie ra khu rừng sau lâu đài lựa chọn… vị máu. Được lắm, dám làm chết thú rừng của cậu thì đừng trách người làm cha này không nể mặt. Cậu sẽ… khóc với TaeHyung, để hắn trừng trị con trai. Chứ cậu đánh không lại Hyungie.


Không riêng gì JungKook, SeokJin nghe thấy cũng nhịn hết nổi. Hyungie suốt ngày chiêu dụ Jinie ăn chay, hôm nay cứ như vậy dụ được thằng bé.

Hai đứa nhỏ vô tư vào rừng lựa thú, đôi ba ba ngồi tại phòng khách lại tức tối không yên.

NamJoon là người luôn trầm mặt, ít nói, hiện tại lại lên tiếng trước.

– Hyungie rất tự hào về ba JungKook của nó.

JungKook bất ngờ nhướng mày lên. Có sao? Tự hào chỗ nào? Một ngày của Hyungie luôn là ăn, ngủ, học cách khống chế dòng máu và… cà khịa JungKook. Nó có thể chọc tức cậu mọi lúc mọi giờ, mọi địa điểm.

– Nhìn cái cách Hyungie giới thiệu từng món đồ của JungKook. Nếu không tự hào yêu thích thì sẽ không mua tặng cho người nó yêu. Cho dù là đồ vật vô dụng thế nào, Hyungie cũng ghi nhớ rất rõ công năng đặc sắc để khoe.

JungKook ngây ngẩn nhìn theo hai chiếc bóng nhỏ phía xa trong khu rừng, trong lòng xúc động. Cậu luôn biết Hyungie rất yêu thương cậu, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân là một điểm sáng gì đó để Hyungie cảm thấy tự hào.

Suy xét lại, đúng là Hyungie luôn chăm chú nghiên cứu mọi món đồ hiện đại mà cậu mua về. Dù dùng được hay không, thằng bé cũng ghi nhớ rất rõ và thường xuyên mang ra chọc ghẹo cậu.

– Nếu Jinie thích, tôi sẽ sắp xếp bài trí một góc lâu đài bên đó giống như bên này. – Trong lòng JungKook thấy vui nên nhìn ai cũng thuận mắt.

SeokJin nhếch môi:

– NamJin không chào đón mấy món đồ kì quái của cậu.

JungKook cũng không nhường bước:

– Tôi không có mua cho NamJin. Tôi đang chăm sóc cho Jinie.

– Jinie đâu cần cậu chăm sóc.

– Vậy tôi mua cho Hyungie của tôi.

– Hyungie của cậu chỉ là người ở nhờ, uống máu nhờ thôi. Lâu đài NamJin không có chỗ riêng cho thằng bé đâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.