Bạn đang đọc Cái Bóng Phía Sau – Taekook – Chương 51: Tình Yêu Của Kookie
.
Tác giả: Bòn
.
.
Kookie tin tưởng, ngả người trong lòng TaeHyung tận hưởng tình yêu ngọt ngào. Hạnh phúc này như một giấc mơ có thật. Cậu đã là con người, được cùng Chúa tể đứng chung trong vùng trời rộng lớn. Sự chờ đợi không còn hoài công.
Nhưng khoảnh khắc ấy trôi qua thật nhanh, Kookie liền buông tay, ngẩng đầu nhìn TaeHyung:
– Ngài không cố ý giết cha em, chỉ là một tai nạn, phải không?
TaeHyung nhất thời lúng túng, chưa hồi đáp Kookie đã hỏi dồn:
– Lúc đó là tai nạn, phải chăng chủ ý của ngài là Lãnh chúa, chứ nào phải cha em?
Trong câu hỏi chất chứa lời cầu xin. Những ngày qua Kookie ngàn lần, vạn lần tự thôi miên bản thân đó là một tai nạn, là TaeHyung không cố ý lấy mạng Bá tước Seagull Chae. Hắn đã thề sẽ không gây tổn hại đến ông, Kookie hoàn toàn tin lời thề đó như tình yêu mà hắn dành cho cậu vậy.
Giờ đây được trở về bên Chúa tể, được nồng nồng ấm ấm cảm nhận rõ cơ thể hắn, Kookie thật sự cầu mong cơn ác mộng chính người mình yêu thương nhất đã kết liểu mạng sống cha mình chỉ đơn giản là mộng. Thức tỉnh rồi mọi thứ chỉ có hoa cỏ màu hồng thôi.
Kookie sẽ không oán trách, thống khổ gì đâu. Cho dù sự thật là thế nào, chỉ cần TaeHyung thừa nhận đấy là một tai nạn, cậu sẽ tin hoàn toàn. Kookie cam lòng là đứa con bất hiếu, khấn cầu một mình bản thân bị đọa đày xuống địa ngục, mong sao TaeHyung hạnh phúc đủ đầy là thỏa nguyện.
Chỉ cần hắn một lời thừa nhận thôi.
Thế nhưng, TaeHyung vẫn chưa hồi đáp điều cậu muốn nghe.
Vị Chúa tể trên gương mặt tối sầm biểu tình hối lỗi, né đi ánh nhìn của Kookie. Hắn từng đay nghiến JungKook về sự giả dối, tất nhiên bản thân hắn không thể thừa nhận lời nói dối. Bởi, cái chết của Bá tước Seagull Chae hoàn toàn không do tai nạn, mà chính hắn mang hận thù chủ tâm muốn ông phải chết.
Và hắn đã tàn nhẫn làm điều đó trước mặt Kookie.
Kookie kiên nhẫn chờ đợi, môi run rẫy, tay bấu chặt vào vạt áo TaeHyung.
– Chúa tể? Ngài không thể trả lời em sao? – Nước mắt cậu rơi không tiếng nấc.
Đối diện với người yêu, TaeHyung vững vàng bờ vai mạnh mẽ, mà thâm tâm đã run rẫy đớn đau.
– Kookie… – Hắn nói thật cẩn trọng – Ông ấy không xứng đáng là cha của em.
Kookie kinh động, ngẩn người bàng hoàng rồi uất hận vùng ra khỏi vòng tay TaeHyung.
– Ngài chủ ý giết ông ấy?… Thật là vậy ư?
TaeHyung bất lực:
– Kookie, ông ta đã làm hại cả cuộc đời em…
– Nhưng ông ấy là cha em! – Kookie hét lên.
Chưa bao giờ con người thánh thiện dịu dàng này lại lớn tiếng như vậy, còn lớn tiếng với tình yêu vĩ đại của mình.
Vì cậu chuẩn mực, vì cậu được nuôi dạy trong gia tộc gia giáo, vì cậu mang tư tưởng một quý tộc trung cổ, nên cậu phải tôn thờ đạo phận làm con.
TaeHyung không thể thốt lên lời nào trước cặp mắt tuyệt mỹ long lanh cứ chằm chằm chất vấn.
– Ngài đã thề sẽ không tổn hại cha em, chính miệng ngài đã thề mà, Chúa tể?
TaeHyung bất động, Kookie càng nức nở, nước mắt trào ra, bất lực.
– Ngài đã thề như thế. Tại sao vậy? Chúa tể của em, tại sao vậy?
Kookie vẫn luôn là một tờ giấy trắng thuần khiết, là đứa con ngoan đạo, là công tử thánh hiền. TaeHyung không thể giống cậu, không thể tha thứ cho tất cả những gia quyền mà Bá tước Seagull Chae áp đặt lên con trai mình. Huống chi chính Bá tước đã lấy đi mạng sống của Kookie. Vì vậy, hắn đã giết ông, thật sự đã làm điều đó, biết lấy gì để giải thích một lời thề bội ước đây?
“A!!”
Ngay giây phút đó một tiếng hét vang lên đau đớn, TaeHyung cả kinh toàn thân chấn động.
– JungKook… – Miệng hắn lẩm bẩm, cậu đang bị tấn công ư? Tâm tình TaeHyung trống rỗng chẳng còn lưu giữ điều gì, vội vàng đẩy Kookie vào sự bảo vệ của hai ma cà rồng thân cận theo sau, trong tích tắc lao người ra trận chiến.
Kookie như bị sét đánh dọc cơ thể, mắt mở tròn lau láu không thể tin được TaeHyung sẽ rời đi như vậy, hắn thậm chí còn không lưu lại một lời giải thích chuyện cậu đang hỏi.
Mà chuyện cậu đang hỏi, là vì sao hắn giết chết cha cậu.
Kookie không tin, vĩnh viễn không bao giờ tin TaeHyung sẽ đối xử với cậu như vậy. Không tin hắn có thể vì sự an nguy của một người khác, phớt lờ đi sự tồn tại của cậu.
Từ xa nhìn TaeHyung tham nhập vào trận chiến, cứu nguy JungKook ra khỏi vòng vây, khẩn trương lo lắng cho vết thương của cậu. JungKook có vẻ rất đau, vùi vào ngực hắn, nương tựa bờ ngực đó để được bảo vệ an toàn.
Đó, rõ ràng, là hình ảnh của một đôi tình nhân.
Có gần gũi, thiết tha, đồng cảm, thì mới có những biểu hiện âu yếm như vậy.
Kookie tưởng rằng mình đã ngất đi trong khoảnh khắc ấy, nhưng không, cậu vẫn tỉnh và trông rất rõ cảnh tượng TaeHyung vì JungKook mà lo lắng ra sao, hai người họ đang sát vai chiến đấu thế nào.
Cũng phải, bởi JungKook biến đổi thành ma cà rồng là do bởi TaeHyung.
Mà khi mang trong người dòng máu của Chúa tể, JungKook còn có thể lưu truyền huyết thống ấy bằng cách sinh một đứa nhỏ.
Họ có thể bất tử cùng nhau.
Đột nhiên đôi mắt Kookie lóe sáng lên, mọi thứ trong tâm trí gần như sáng tỏ. Tim muốn ngừng đập tức thì.
Chúa tể sẽ không làm hại đến cha cậu, Chúa tể sẽ chỉ yêu một mình cậu… Những lời thề đó, Chúa tể đã quên hết rồi.
Qua một ngàn năm, chỉ có mỗi mình cậu là còn nhớ thôi.
– Ha… hahha…Hahah… – Kookie bật cười, càng cười càng lớn, thế mà nước mắt từ đâu ướt đẫm hai đôi má tròn hoa mị. Miệng cười lại thống khổ thấu tận tim gan.
Điều Kookie luôn sợ hãi sau khi chứng kiến JungKook biến đổi thành ma cà rồng đã thành hiện thực. Chính mắt cậu nhìn thấy Chúa tể lo lắng cho người ấy đến thế nào.
TaeHyung thật sự không cố ý phớt lờ Kookie đâu. Vì cậu đã được giải cứu an toàn, có hai ma cà rồng bảo hộ. Câu hỏi của cậu cũng có thể từ từ giải đáp, và cần phải được giải đáp trong hoàn cảnh cả hai tĩnh tâm nhất. Trong khi đó nếu chậm trễ một giây, JungKook có thể rơi vào vòng nguy hiểm. Giữa hai lựa chọn đó, TaeHyung buộc phải hành động theo cái khẩn cấp hơn.
Nhưng Kookie làm sao có thể minh bạch tỏ tường như vậy.
Cái mà cậu nhìn thấy hiện giờ chính là một lời thề bị vụn vỡ, cũng chính là sự tồn tại vô nghĩa của mình.
JungKook bị thương khá nặng, SeokJin cũng đang bị thương, TaeHyung lập tức hạ lệnh cho các ma cà rồng thẳng tay trừng trị những nhân ảnh giống hệt Kookie, bởi hắn vốn biết rõ Kookie “thật” hiện đã được giải cứu an toàn, được hai ma cà rồng thân cận của hắn bảo hộ.
Cục diện dần đến hồi kết, chiến thắng nghiêng hẳn về phía ma cà rồng. Lãnh chúa đã dụng quá nhiều sức cho Kookie luân hồi, cả tinh thần lẫn thể xác. Quyền năng tiêu hao rất nhiều, lưới phép thuật mỏng dần đi, nhân ảnh của lão không nơi trú ngụ, lồ lộ ra ở một góc xa trận chiến.
Những pháp sư mang gương mặt Kookie cũng trở lại nguyên hình, Lãnh chúa đã không còn sức phù phép lên họ nữa. Lão hiểu rõ đã đến lúc tìm đường thoái lui, xây dựng lại thế lực, chờ thời cơ phản chiến. Sự luân hồi của Kookie chính là đại đại thành công rồi, mà ngàn năm qua Lãnh chúa cũng chỉ mong ước nhất điều đó thôi.
TaeHyung dĩ nhiên sẽ không thả hổ về rừng, hắn giao những pháp sư cho NamJin, còn mình thì cùng Lãnh chúa đối mặt. Thế nhưng chỉ vừa liếc nhìn về nơi Lãnh chúa đứng, TaeHyung đã hoàn toàn sững sốt.
Theo lẽ Lãnh chúa chỉ còn một mình trong lưới phép thuật mỏng tan, thế mà giờ nơi đó có đến hai nhân ảnh.
Người đang đứng phía sau Lãnh chúa, áo choàng dài thanh khiết trong gió, da trắng ngần huyễn mị kiêu sa, đôi mắt trong veo long lanh huyền ảo, đó chẳng phải là Kookie đó sao?
Rõ ràng ban nãy TaeHyung đã giao Kookie cho hai ma cà rồng thân cận, để cậu an toàn trong lúc hắn rời đi. Vì cớ gì cậu muốn quay trở lại bên cạnh Lãnh chúa?
Điều làm TaeHyung kinh hãi hơn chính là Kookie không chỉ đứng cạnh Lãnh chúa, mà trên tay cậu còn mang theo một thanh kiếm bạc. Có lẽ đó là vũ khí của những pháp sư bị rơi rớt trong cuộc chiến.
Dáng hình đó của Kookie rất âm trầm lặng lẽ, như chiếc bóng an phận phía sau Lãnh chúa. Cậu nhìn lão, nhìn thật lâu. Nhìn bất động. Nhìn rỗng không. Trong ánh mắt mơ hồ ngân ngấn lệ. Hành động ấy quá kì hoặc khiến TaeHyung vô cùng bất an, nó chất chứa điều gì đó rất đáng sợ.
Lãnh chúa không hay biết Kookie đã rời khỏi lưới phép thuật, càng không biết cậu vừa quay lại. Từ đầu chí cuối lão mãi dõi theo thế trận, thấy sự việc ngã ngủ không thuận lợi, lão mới thở dài xoay người nói:
– Chúng ta phải rời khỏi đây thôi Seagull…
Câu nói chưa dứt, thanh kiếm kia đã bất ngờ đâm thẳng vào tim lão.
Ánh mắt kẻ được gọi là Hoàng phi hiền dịu giờ lại giá băng dù đang đẫm nhòe nước mắt.
– Seagull… Kookie? – Lãnh chúa ngỡ ngàng nhìn máu từ ngực hoen rỉ ra. Nhác dao này như được lặp lại từ đêm bàng hoàng ngàn năm trước.
Kookie lại ám sát lão, lần thứ hai!
Nhưng trước kia Kookie hoảng loạn hãi hùng, còn bây giờ lại ổn an đến lạ.
– Seagull… Kookie?
Lãnh chúa quay cuồng trong hàng ngàn câu hỏi, tay ôm chặt lưỡi kiếm. Kookie hiền lành không dám tổn thương bất kì ai, giờ lại chủ ý sát hại phu quân của mình, còn can đảm rút mạnh lưỡi kiếm ra. Máu theo đó mà phun trào, Lãnh chúa tức khắc ngã quỵ xuống, sát bên chân Kookie, mắt thất thần, môi run run.
– Ái… ái phi…
Kookie vẫn bình thản nhìn lão, cậu từ từ khụy chân xuống, nâng Lãnh chúa dậy rồi ôm vào lòng, dịu dàng, ấm áp. Đôi má tròn bầu bĩnh còn mơn trớn lên vầng trán già nua của lão, cử chỉ ngọt ngào yêu thương.
Từ ngày bước chân vào Hoàng gia, Kookie chưa bao giờ âu yếm Lãnh chúa thiết tha như vậy. Lão bỗng chốc quên hẳn hơi thở thoi thóp của mình, trừng mắt nhìn cậu hàm ý đây có phải là mơ?
Trong cơn mơ đó, ánh mắt hoa mị của Kookie rũ xuống, chạm vào mắt Lãnh chúa, đôi môi quyến rũ thần tiên khẽ mấp máy:
– Lãnh chúa, em sẽ ở bên ngài.
TaeHyung kinh hoảng hét lên.
– Đừng!! Kookie!!
Khi hắn lao đến thì thanh đao kia đã ghim sâu vào người Kookie rồi.
Lãnh chúa không tin, TaeHyung không tin, JungKook càng không tin.
Nhưng Kookie nguyện chết cùng Lãnh chúa, là thật.
Một tay cậu giữ vững thanh gương cấm sâu trong ngực mình, một tay vẫn ghì lấy Lãnh chúa không buông. Chưa bao giờ, thật sự là chưa bao giờ Kookie đối với Lãnh chúa nồng nàn đến thế. Lão cảm nhận thật rõ tình cảm này, nó hoang đường đến toàn thân phải run rẫy.
TaeHyung vụt đến, đẩy xốc người Kookie lên, nắm chặt hai tay cậu để cậu không thể rút thanh kiếm ra. Cầu may máu không theo đó tuôn trào thì có thể cứu vãn sinh mạng cậu. Hắn chỉ quan tâm Kookie, nên vô tình hất Lãnh chúa ra khỏi cậu, để lão nằm gục dưới đất.
Gói gọn trong vòng tay TaeHyung, Kookie thở dốc lên từng cơn.
Thêm một lần ôm xác thân đẫm máu của con người mỏng manh thánh thiện này, trái tim TaeHyung gần như vỡ nát. Cậu vẫn thanh tú kiêu sa, vẫn phong nhã quyền quí, mà sao cơ thể dần giá băng thế này.
– Kookie, không sao đâu, có ta ở đây, em sẽ không sao đâu. – TaeHyung an ủi mà thâm tâm lại hoảng loạn hơn bất kì ai – Đừng ra đi như vậy, Kookie… Đừng đối xử với ta như vậy.
TaeHyung tiếp tục van nài, kéo sát cậu vào lòng mà ra sức cầm máu. Hắn không hiểu vì sao Kookie lại làm vậy. Cậu đã được luân hồi, đã có thân xác mới và đã về bên cạnh hắn, tại sao lại muốn từ bỏ tất cả?
Ra đi như vậy sẽ khiến hắn đau đớn biết bao nhiêu, như sát muối vào vết thương trầm trọng chẳng bao giờ có thể lành. Nó tàn nhẫn lắm.
Nhưng trong thời khắc đó, Kookie lại mỉm cười, nhìn TaeHyung thật trìu mến.
Hắn oai hùng lẫm liệt quá, dù là Chúa tể tàn bạo giẫm đạp sự sống con người, thì từng đường nét trên gương mặt kia vẫn phong lưu ưu nhã. Kookie yêu lắm, chờ mong cả ngàn năm chỉ muốn được nhìn ngắm lại thôi. Cậu biết hắn yêu cậu thật nhiều, cũng biết hắn thống khổ chờ đợi cậu thật nhiều. Chỉ là tình yêu ước hẹn đó, đã không còn trọn vẹn.
Hắn cao cao trên ngôi vị thống trị, bất tử với cương quyền, hắn cần một chỗ dựa cũng vạn năm bất tử. Mà Kookie không làm được điều đó. Cậu luân hồi đây cũng là một kiếp người nhỏ bé, qua bao năm nữa sẽ già nua héo tàn, rồi từ giả cõi đời bỏ lại hắn bơ vơ. Khi đó, sự đau khổ của TaeHyung cũng giống như bây giờ thấy cậu đang thoi thóp.
Vậy sự chia ly hiện tại với việc chia ly trong ít năm nữa vốn chẳng có gì khác nhau, cùng là thống khổ cả. Tình cảm kéo càng dài, lời từ biệt càng đớn đau.
Huống chi, cậu lại vô năng lưu giữ huyết thống cho hắn, mang cho hắn một sinh mạng nhỏ, thứ mà ma cà rồng nào cũng khát khao.
Kookie không thể ngàn năm sống cạnh TaeHyung, thế thì đừng cản bước hắn tìm kiếm hạnh phúc bên cạnh người có khả năng.
Phải, ngay giây phút TaeHyung vụt đến bên JungKook, Kookie đã nhận ra mình chính là rào cản đưa hắn đến hạnh phúc. Không có cậu, TaeHyung sẽ được trọn vẹn một mái gia đình bên cạnh người bất tử cùng hắn, người có thể mang cho hắn tiếng cười trẻ thơ.
Tiếc thay người đó không phải là cậu. Nhưng mà, là khát khao của cậu hay JungKook thì kết quả cũng như nhau cả, cùng đều mong TaeHyung hạnh phúc.
Thế nên sự ra đi này là hoàn toàn xứng đáng. Kookie sẽ không đau, không hận, không oán hờn. Tâm hồn cậu thuần khiết lắm, cậu không thể để cái ganh ghét làm cho nó vẩn đục. Do đó, cậu sẽ đi để lưu giữ một tâm hồn trong sáng vĩnh cửu, một Kookie ngoan hiền của dòng họ Seagull.
Cậu thật sự thấy thanh thản lắm, TaeHyung đừng thế mà đau khổ nữa, đừng thống khổ nữa, cậu cam tâm giải thoát cho hắn mà, sao hắn lại rưng rưng ngấn lệ thế kia?
Bàn tay Kookie nhuộm đỏ máu tươi, run run sờ lên mặt TaeHyung, muốn lau đi ngấn lệ đó, nhưng vì thoi thóp từng hơi thở dốc mà không với tới khóe mắt người yêu được, chỉ đành chấp nhận dừng lại chạm vào gò má.
– Chúa tể… em đến với ngài bằng một tấm thân không nguyên bạch, còn là kẻ tật nguyền…
TaeHyung nghẹn ngào:
– Ta không quan tâm điều đó, chưa bao giờ ta quan tâm điều đó, Kookie.
Kookie gắng gượng nói từng lời:
– Em… là kẻ đã có đức lang quân rồi, em bị gã cho người khác…
– Ta không quan tâm! – TaeHyung nhấn mạnh.
Tay Kookie đã run lắm, TaeHyung buộc phải nắm chặt lấy, theo ý cậu mà áp bàn tay vào gò má mình. Hai hàng lệ Kookie không ngừng rơi, khiến đôi mắt cậu thêm u buồn sâu lắng.
– Phu quân của em… cũng rất yêu em. – Lời nói như oan thán tự trách chính mình.
TaeHyung nhíu đôi mày kì dị, Kookie mỉm cười trong nước mắt, thốt lên những tiếng nhẹ tựa lời ru.
– Bây giờ, bây giờ… em về với phu quân của em…
TaeHyung lặng đi thẩn thờ, nụ cười Kookie vẫn động lại trên môi sau lời nhắn gửi, nhưng cánh tay cậu đã buông lơi vô lực rồi, toàn thân hoàn toàn bất động.
Ai cũng biết, cậu đã không còn thở nữa.