Bạn đang đọc Cái Bóng Phía Sau – Taekook – Chương 30: Lâu Đài Hoang
.
Tác giả: Bòn
..//..
JungKook vô cùng bất an trước thái độ lãnh đạm của TaeHyung, liền tránh ánh mắt đi không hồi đáp.
TaeHyung tiến sát gần JungKook hơn, thong thả đưa ngón tay với móng vuốt sắc bén vô tình rê nhẹ lên gò má cậu.
– Ngoài những việc mà SongLin biết về giữa ta và em, em còn nhớ thêm điều gì nữa không, Seagull Kookie? – Tiếng “Kookie” thoát ra từ miệng hắn thật mỉa mai thống khổ.
JungKook hít từng hơi căng thẳng chăm chú nhìn ngón tay TaeHyung lướt dọc xuống cổ mình, xoay tròn quanh vết sẹo nhỏ và tưởng chừng như có thể bóp chết cậu bất cứ lúc nào. Tại sao hắn lại hỏi một câu như thế? Lời nói thì vu vơ nhưng hàm ý khẳng định JungKook chỉ nhớ đến những kí ức mà con Thây ma SongLin biết được. Lẽ nào TaeHyung đã chất vấn gì với SongLin rồi ư?
– Em có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa Kookie và em là gì không, Jeon JungKook?
TaeHyung lại thản nhiên đặt ra câu hỏi hững hờ nhẹ tênh. Nhưng lại nhấn mạnh ba tiếng Jeon JungKook để cho biết hắn sẽ không gọi cậu là Kookie nữa.
JungKook gần như nín thở. Ngữ điệu đó, thái độ đó, lẽ nào TaeHyung đã nhận ra cậu là một ma cà rồng? Vì Kookie không bao giờ bị biến đổi thành ma cà rồng, nên sự thật đang được phơi bày trước mắt chăng.
Sau khoảng lặng im giữ hai con người chăm chú vào ánh mắt lẫn nhau, TaeHyung liền đu đưa chất giọng khinh bỉ:
– Khác biệt ở chỗ: Kookie không bao giờ nói dối.
JungKook chết sững với lời giải đáp của TaeHyung, nó là một vết cắt sâu đau đớn đến tận xương tuỷ.
– Thật ra… ngài muốn nói gì vậy?
JungKook e dè hỏi nhỏ. Tiếng “ngài” từ miệng cậu ngượng ngịu đến cứng nhắc. Cậu e là chỉ một hành động nhỏ của mình thôi cũng lập tức đập bể ngay lớp băng lãnh trên gương mặt TaeHyung, và sau đó chỉ còn động lại cơn thịnh nộ của hắn.
Sự thật đúng là TaeHyung đang kiềm nén cơn khát máu tàn bạo của mình, bàn tay hắn đã siết mạnh hơn vào cổ JungKook, chỉ thiếu một chút sức nữa thôi, cậu sẽ mãi mãi không thể lừa dối hắn được nữa.
JungKook bắt đầu khó thở, miệng mở tròn hớp từng luồng dưỡng khí. Đôi mắt cậu ánh lên sự ngỡ ngàng tuyệt vọng, đôi mắt mà nhiều đêm rồi mơ màng say đắm trong ái tình cùng hắn. TaeHyung không quan tâm, vẫn lãnh đạm như đã quên tất cả, tiếp tục những câu hỏi dịu dàng lại quá chua chát:
– Em có biết vì sao ta lại yêu Kookie nhiều đến vậy không?
JungKook chỉ biết trơ người như tượng gỗ hứng chịu sự ghẻ lạnh từ TaeHyung, cả việc can ngăn móng vuốt của hắn thôi ấn sâu vào da thịt mình cậu cũng không dám. Mắt cậu ngày một hoa đi bởi biểu tình cần được thở gấp.
JungKook không phản kháng vì cậu đủ thông minh để hiểu cớ sự gì đang xảy ra. TaeHyung đã biết tất cả sự thật rồi. Bằng cách nào đó hắn đã phát hiện cậu không phải là Kookie, và hắn đang muốn bóp chết cậu để vơi cái phẫn uất trong lòng.
Nhưng trước lúc để JungKook ra đi vĩnh viễn, TaeHyung lại hỏi cậu có biết vì sao hắn chỉ yêu một mình Kookie? Trong khi suốt thời gian qua hắn ngày đêm ân ái, âu yếm cùng cậu? JungKook đớn đau nghẹn ngào rưng rưng tròng mắt, tình yêu mà cậu dành cho hắn đáng bị coi thường đến thế sao?
Nhìn JungKook lẵng lặng cam chịu thống khổ trong bàn tay mình, máu đỏ sắc lạnh trong đôi mắt TaeHyung bỗng nhạt nhoà thương cảm. Như đã tự đấu tranh với cơn phẫn nộ trong lòng vô cùng quyết liệt, cuối cùng, TaeHyung lại buông hờ bàn tay xuống. Điều đó đồng nghĩa với việc hắn sẽ không giết JungKook. TaeHyung chỉ nhìn cậu, một cái nhìn xa lạ giữa hai người dưng, cái nhìn khinh khi một con người hạ tiện. Trong cảm xúc cự tuyệt đó, hắn chậm rãi cho JungKook lời giải đáp:
– Ta yêu Kookie nhiều như vậy, bởi vì, ta khinh bỉ sự lừa dối.
JungKook bàng hoàng đổ sụp toàn thân, một tiếng ho khan sau khi chiếc cổ nhỏ được thả lỏng cậu cũng không cất lên được. Lời nói của TaeHyung có khác nào ngàn vạn tiếng sét đổ sầm bên tai cậu?
TaeHyung lặng lẽ để cuốn sách dày lên bàn rồi trở gót quay đi, một cái ánh nhìn lạnh tanh cũng không buồn trao cho JungKook lần nữa. Mọi thứ đã chấm hết.
JungKook thở dồn dập đến nặng nề để tự trấn an mình, liếc nhìn cuốn sách với bao ngỡ ngàng ân hận. Dù trong cuốn sách đó viết gì thì sự thật cũng không phũ phàng như TaeHyung đang nghĩ đâu. Tình yêu cậu dành cho hắn là sự thật, không mảy may lừa dối. JungKook không thể để cho TaeHyung rời đi như vậy. Cậu dùng hết tất cả sức bình sinh của mình hy vọng được ôm chầm lấy hắn, níu kéo lại chút tình cảm mỏng manh. JungKook lao người đi được hai bước thì ngã xuống, cậu lại hớt hãi cố đứng vững trên chân mình nhưng vẫn ngã nhào lần nữa.
– Xin hãy nghe em nói, sự thật không phải như vậy, không phải vậy đâu, TaeHyung… TaeHyung!!
JungKook vật vã chạy được ra khỏi phòng thì TaeHyung đã hoàn toàn biến mất. Tên hắn thoát ra từ miệng cậu chỉ còn vọng vang lại trong không gian rộng lớn điều hiu.
JungKook liền cố sức chạy dọc theo dãy hành lang tìm kiếm. Cậu nhất định phải giải thích cho TaeHyung hiểu, khi cậu trở lại đây là đã toàn tâm quay lưng với loài người; là cậu sẽ thú nhận mình không phải Kookie; là cậu đã yêu thương hắn trọn tấm lòng và mãi mãi chỉ yêu mỗi mình hắn. JungKook sẽ nói hết, kể cả việc cậu đã buột dây lạc vào chân Kookie để cầu mong sự thông cảm thứ tha. TaeHyung đừng nhìn cậu bằng con mắt rẻ khinh ghê tởm như vậy. Chỉ cần hắn cho cậu thêm một ít thời gian để tự đối diện với chính mình.
Nhưng lạ thay, JungKook không tìm thấy TaeHyung đâu nữa. Tất cả các dãy hành lang đều tối sầm đen kịch. Cậu không kịp suy nghĩ nhiều, vội vã đốt lên ngọn đuốc để rọi sáng đường đi. Toà lâu đài này muôn đời vẫn âm u như thế mà.
Tuy nhiên, sự yên tĩnh vượt mức bình thường của nó khiến JungKook vô cùng lạ lẫm. Không nói đến chuyện chẳng có Thây ma nào lãng vãng canh gác, mà cửa sổ từng gian phòng cũng không một ánh đèn le lói hắt ra. Tất cả là màu đen tịch mịch.
JungKook dâng lên nỗi hoang mang khó tả, lặng người đứng giữ sãnh đường dưới chân cầu thang. Cửa lâu đài đã mở toan để gió lạnh ồ ạt thổi vào, không còn đóng kín như lúc trước nữa.
Sau vài phút lấy lại bình tĩnh, JungKook bước lại từng cột nhà thắp lên ánh lửa để cho không gian này bớt chút lẻ loi. Khu rừng phía trước cứ vô tình đẩy làn gió đêm cuốn vào, làm những ngọn đuốc cũng chập chờn yếu ớt.
– SongLin? – JungKook cất tiếng gọi con Thây ma phiền phức, mắt không ngừng ngó xung quanh tìm kiếm.
Nhưng đáp lại cậu cũng chỉ là tiếng vọng vang của chính mình.
Càng lúc càng bồn chồn, bước chân của JungKook nhanh và vội hơn chạy khắp lâu đài. Bất kể căn phòng nào ngang qua cậu cũng mở cửa xem xét. Ngay cả chiếc lò sưởi muôn đời bập bùng ánh lửa mà TaeHyung vẫn hay ngồi cạnh, giờ cũng tắt lịm lạnh tanh. Màu đen và một màu đen, tĩnh lặng và không sự sống.
– SongLin? TaeHyung? Tất cả đâu cả rồi?
Hoảng loạn, JungKook gọi lớn hơn. Ít phút cách đây thôi TaeHyung còn hiện diện trước mắt cậu, hắn chỉ vừa bước chân ra khỏi phòng thôi mà. Mọi thứ không thể biến mất nhanh đến vậy. Điều đó chắc chắn là không thể. Đây là lâu đài của Kookie và TaeHyung sẽ không bao giờ bỏ nó.
Kookie? JungKook chợt nhớ ra, liền chạy xuống tầng hầm. Những khung sắt nơi giam giữ con người giờ cũng trống trãi lạnh tanh. Cánh cửa vào nơi Kookie yên nghỉ không một Thây ma canh giữ, những hoa hồng trắng hững hờ cô đơn đã ũ rũ héo tàn. JungKook hớt hãi chạy thẳng vào trong. Và lặng người đi giữa không gian trống trãi.
Chiếc khung kính ngập hoa chỉ còn là một chiếc khung vô tri lạnh lẽo. Hài cốt của Kookie đã không còn ngự tại đó.
– Lẽ nào… TaeHyung thật sự đã bỏ đi rồi ư?
JungKook thì thầm ngơ ngẩn không tin vào vẻ hoang vắng trước mắt. Mới đây cậu còn nũng nịu trong vòng tay hắn, giờ thì mọi thứ như nghìn trùng cách xa. Kookie còn ở đây thì chắc chắn TaeHyung vẫn ở đây. Một khi Kookie biến mất cũng có nghĩa hắn đã đưa người yêu đến một nơi địa cửu nào rồi. Là người hắn yêu, không phải JungKook.
– TaeHyung… Đừng đối xử với em như vậy… TaeHyung… – JungKook thều thào chất giọng khổ luỵ, bước thật chậm lại gần khung kính, nơi mà một kiếp người khổ ải chưa thể an nghỉ. TaeHyung đã đưa Kookie đi đâu? Hắn lạnh lùng quăng bỏ cậu ở nơi giá lạnh này chỉ với vài câu nói hững hờ thế thôi sao? Nếu sự thật là vậy thì thà hắn bóp chết cậu ngay giây phút đó còn hơn tàn nhẫn chà đạp tình yêu của cậu như thế này.
Nỗi bi thương của JungKook càng chìm sâu xuống vực thẳm khi nhận ra sợi dây lạc thấm máu lặng lẽ nằm sát khung kính. Nó đã bị cắt đứt. Không, đúng hơn là bị xé nát bởi sức mạnh hung bạo. JungKook run run bàn tay nhặt sợi dây lạc lên, đôi mắt trắng xoá trong thảng thốt. Có thật là TaeHyung đang nghĩ JungKook là kẻ độc ác rắp tâm hãm hại Kookie? Và cậu chỉ là một kẻ ti tiện đi lừa dối tình yêu?
JungKook đổ gục xuống đất, cố tỉnh trí ra đây chỉ là giấc mơ.
Nhưng tòa lâu đài trống trải chắc chắc đã là sự thật.
JungKook gắng sức thở thật chậm để lấy lại bình tĩnh. Cần phải thật sự bình tĩnh. Không lí nào biết cậu không phải Kookie, TaeHyung lại không căm hận mà trừng phạt. Nếu sự thật bị phơi bày ít nhất hắn sẽ cho lũ Thây ma cắn nát cơ thể cậu là ít. Tại sao hắn chỉ đơn giản là cùng đám Thây ma bỏ đi?
Chỉ là TaeHyung đang giận, đang phẫn nộ. Rồi hắn sẽ quay lại đây để trừng phạt, để trả thù sự lừa dối của cậu. Hơn nữa, đây là toà lâu đài của Kookie cơ mà. Cứ chờ một thời gian, hãy kiên nhẫn chờ một thời gian. JungKook tự huyễn hoặc trấn an mình như vậy. Cậu hít thở thật sâu ổn định lại nhịp tim, lủi thủi cúi đầu trở lại phòng.
Băng qua từng dãy phòng trống trãi, từng ánh nến lập loè đơn côi, JungKook không ngớt lặp lại trong miệng câu nói TaeHyung sẽ quay lại. Cậu phải thôi miên bản thân là mình không được hắn tha thứ dễ dàng như vậy, phải ám thị chính mình là bản thân không một lần nữa bị bỏ rơi.
Khi đi ngang qua Đại sãnh, khu rừng đen kịch như con thú rình mồi đổ ập vào mắt JungKook. Một mình ở trong lâu đài rộng lớn vào đêm khuya vắng lặng, bốn bề là rừng cây bao phủ mênh mông, JungKook thật sự thấy bồn chồn căng thẳng. Cậu bước vội đến đóng lại cánh cửa lâu đài, để những cơn gió âm u đừng lùa vào nữa, tiếc thay hoàn toàn bất lực. Mọi khi phải đến bốn Thây ma mới đủ sức khép được nó.
Chán chường lẫn lo âu, JungKook vụt chạy về phòng, thắp sáng hết tất cả ngọn nến rồi giấu mình vào tấm chăn dày, lặng im chờ đợi.
Nhưng không thể lặng im chờ đợi với một tâm hồn đang dậy sóng, JungKook đành bước xuống giường hờ hững cầm quyển sách lên.
“Những giả thiết về sự luân hồi của con người”
JungKook bật cười chua chát giở ra từng trang giấy, dòng khẳng định ngay từ chương đầu càng khiến cõi lòng cậu tê tái thêm. Những người luân hồi sẽ chỉ chuyển biến trong một thời khắc duy nhất thôi ư? Cũng như Bá tước Seagull Chae hoàn toàn lấy được kí ức của mình trong thân xác bà MinYoung vậy. Điều ấy đã minh chứng cho những kí ức chập chờn của JungKook là sự lừa dối.
Bấy giờ thì JungKook chẳng thể kiềm nén nổi dòng nước mắt, cậu điên cuồng xé nát cuốn sách bằng cả sự phẫn uất của mình. Tại sao cậu lại mua nó? Tại sao cậu lại muốn tìm hiểu về kiếp người đáng nguyền rủa này? Chẳng lẽ là định mệnh hay sao, là sự thống khổ đã quy kết ngay từ đầu cho số phận của cậu sao? Hai hàng lệ JungKook chảy dài không tiếng nấc, cậu gục xuống vùi đầu vào đôi bàn tay giữa hàng ngàn trang giấy hỗn độn.
JungKook ân hận đắng cay bởi mình đã mua quyển sách, nhưng cậu không nhớ rằng chính bởi không xem trọng lời nói của SeokJin nên mới khiến TaeHyung nghi ngờ. Và vì TaeHyung là một ma cà rồng, hiển nhiên hắn sẽ vô cùng nhạy cảm với hương máu. Không tin tưởng JungKook thì việc đầu tiên là hắn tìm đến Kookie để kiểm chứng. JungKook thật ngây ngô khi buột hai chân Kookie bằng dây lạc thấm máu của mình, nên chỉ vừa bước vào con đường hoa hồng là TaeHyung lập tức nhận ra ngay. Do JungKook đã nhiều lần dỗ ngọt hắn để được gặp Kookie, bây giờ Kookie lại bị trói buột bởi chính máu của cậu. TaeHyung không cần biết JungKook trói buột Kookie để làm gì, tâm tư hắn đã hoàn toàn vỡ nát với suy nghĩ tình yêu ngàn năm vốn dĩ chưa bao giờ luân hồi được. Cơn phẫn nộ của TaeHyung dâng trào như ngàn tia sấm sét, càng giận dữ mình dại tình thì hắn lại càng căm hận sự giả dối của JungKook. Vì cậu hắn đã phản bội Kookie mà ân ái cùng kẻ khác. TaeHyung khinh hờn JungKook đến mức bỏ cả toà lâu đài với bao hình ảnh ân ái cùng cậu.
Và một toà lâu đài thì thật sự quá mênh mông khi chỉ chất chứa mỗi một tâm hồn nhỏ bé.
Sự tổn thương này của JungKook đã quá sâu đậm như một vết cắt không bao giờ liền sẹo. Còn giận dữ trừng phạt tức còn đoái hoài tiếc thương, một khi ghẻ lạnh đến xem như vô hình thì cũng đồng nghĩa với khinh thường ghê tởm. TaeHyung biết được sự thật, mà đến việc trừng phạt JungKook hắn cũng không thèm nghĩ đến, thì trong mắt hắn cậu có khác nào cỏ rác thấp hèn?
Thân người JungKook bắt đầu run lên thảm hại với những suy nghĩ thoáng qua. Cậu không phải kẻ đê hèn cố gắng hãm hại Kookie để được gần gũi cùng Chúa tể. Tất cả những gì cậu đã làm chỉ cố bảo vệ chính mình. Và chỉ vì, cậu yêu thích TaeHyung. JungKook thật sự yêu thích TaeHyung nên mới sẵn sàng hy sinh thân xác mình cho hắn. Là cậu tình nguyện dẹp bỏ cái tôi của mình để giả làm một Kookie dịu dàng. TaeHyung đừng đối với cậu như vậy, đừng rẻ khinh cậu như một thứ giẻ rách ti tiện.
Chẳng thể kiềm nén được cảm xúc chua cay, tiếng nấc của JungKook đã bật ra không kiềm nén. Cơ thể rút tròn lại như hoảng sợ trước bản thân mình. Cậu đã lừa gạt TaeHyung và bọn Thây ma rằng mình là Kookie, cậu đã lạnh lùng trói chân Kookie để tình yêu ấy không bao giờ luân hồi được nữa. Cậu là kẻ thứ ba cố ý chen vào tình yêu của họ, để bây giờ họ cùng nhau đến một phương trời xa thẳm và bỏ mặc cậu nơi đây. Tại sao một quý công tử như cậu lại hạ thấp bản thân mình đến vậy? Phải chịu sống dưới cái bóng của một kẻ khác?
Đúng không? Jeon JungKook? Tự bản thân mày đã biến mày trở thành rẻ mạt như thế.
– Không phải… không phải đâu… – JungKook lắc đầu cật lực và đẫm nhoè đôi mắt. Thêm một lần bị ruồng bỏ khiến JungKook không còn dám tin vào bản thân mình. Cha chối bỏ cậu, những người xung quanh chối bỏ cậu, giờ cả tình yêu duy nhất mà JungKook bám víu cũng đã ra đi.
JungKook đã mất tất cả với đôi bàn tay cô đơn yếu ớt. Lẽ nào con đường mà cậu đã chọn, là sai?
.
.
.
JungKook bừng tỉnh khi tiếng chim rừng ríu rít, không gian ánh lên sự ấm áp của mặt trời. Cậu mệt mỏi ngồi dậy giữa đống giấy nhàu nát, đưa đôi mắt thâm quần liếc nhìn quanh. Vẫn là vẻ trống trãi quạnh hiu.
Chẳng còn chút sức sống, JungKook thẩn thờ rảo bước một vòng lâu đài, sự cô đơn nặng trĩu khiến cõi lòng tê tái, khắp các dãy hành lang vẻ hoang vắng tiêu điều bao phủ. Chỉ có một mình và riêng một mình JungKook ở tại đây mà thôi.
Cậu chênh vênh bước xuống từng bậc cầu thang, đôi chân vô định không tìm ra phương hướng. Sẽ không có sự tổn thương nào đau đớn hơn việc bị chính người mình yêu rẽ khinh ruồng bỏ. Cũng không có nỗi thống khổ nào hơn tự bản thân cũng coi thường chính mình.
Chợt JungKook khựng bước, cả người cứng đờ toát mồ hôi lạnh. Cậu đang đứng ở bậc thang cuối cùng của Đại sãnh, từ đó hoàn toàn trông rõ ra cửa lâu đài. Cánh cửa đang đóng kín.
JungKook hoảng hồn nhìn ngó xung quanh. Đêm qua chật vật lắm cậu vẫn không đóng được cửa nên mới bỏ lên phòng, lúc quay lưng đi gió còn tạt vào lâu đài ồ ạt. Hơn nữa, vì bằng sắt nên mỗi lần đóng mở cửa lâu đài đều vang lên tiếng ken két chát chúa, trong khi cả đêm qua chỉ có một sự tĩnh lặng âm u. Vậy cánh cửa đã được đóng lúc nào? Ai đã làm điều đó?
Thay vì mừng rỡ bởi có thể TaeHyung và bọn Thây ma đã quay trở về, JungKook lại ớn lạnh bất an. Linh cảm báo cho cậu biết một kẻ nào đó đã thâm nhập vào lâu đài, kẻ đó không hề có thiện chí khi tìm đến. Và bởi một mình JungKook không thể mở được cánh cửa, nên đồng nghĩa với việc cậu đã bị giam lỏng trong lâu đài.
JungKook dè chừng quan sát xung quanh rồi cất tiếng hỏi.
– Ai đó?
Không câu hồi đáp, JungKook tiếp lời:
– Ngươi muốn gì? Ra đây xem nào!
Xong, JungKook đi thẳng đến giữa đại sảnh, trầm mặt tìm kiếm. Sự gan lì của cậu không chỉ vì cánh cửa đóng kín mà bị khuất phục.
JungKook đứng tại chỗ thật lâu vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, căng thẳng ngột ngạt càng tăng lên gấp bội. Cậu biết kẻ nào đó đang cố ý trêu ngươi mình, JungKook ghét nhất là bị vờn đùa như thế. Cậu liền nhướng mày bình thản:
– Ta biết Kookie hiện đang ở đâu.
JungKook vô tư nói dối điều đó vì tin chắc thông tin này sẽ vô cùng đắc giá. Đây là lâu đài của Kookie, nên kẻ tìm đến chắc chắn có liên quan đến vị Công tước đó. Hơn nữa, đối với thế giới đen tối này thì JungKook được xem là sự luân hồi của Kookie. Những kẻ dụ hoặc cậu cũng chỉ có mục đích ấy thôi.
Quả nhiên JungKook không lầm, sau câu nói của cậu không lâu thì trong lâu đài u tối bắt đầu vang lên tiếng âm ư khe khẽ.
Cái lạnh âm hồn lan toả khắp người JungKook, cậu thở thật nặng nề từ từ xoay người hướng về góc khuất phía chân cầu thang, nơi dẫn xuống tầng hầm. Hai tay JungKook nắm chặt với đôi mắt mở tròn kinh hãi. Từ khoảng không tối đen như mực ấy nhấp nhoáng một bóng người khập khiểng, dáng đi lập lờ sóng sánh như màn sương. Đó là con người hay chỉ là hồn ma vất vưỡng?
– Ai… đó? – Giọng JungKook không còn cứng cõi mà đã bất an lo sợ.
– Ư… ~
Một tiếng thở trầm như thổi đến từ cõi âm, JungKook vô thức lùi khi chiếc bóng ấy tiến dần đến gần cậu. JungKook gần như không còn kiểm soát được biểu tình của mình, cất giọng cao hơn, hỗn hoạn.
– Ngươi muốn gì?… Ngươi muốn gì?
.
.
.
Mọi người đoán xem JungKook gặp ai? -_-