Bạn đang đọc Cái Bóng Phía Sau – Taekook – Chương 2: Sự Quay Lại Của Một Truyền Thuyết
Trailer Fic:
Chữ trong Trailer:
(Lời TaeHyung):
Chờ người 1000 năm, để sánh bước cùng nhau, giẫm đạp lên Thế giới…
(Lời JungKook):
Kẻ đến sau không mưu cầu hạnh phúc
Chỉ mong người ngoái nhìn một lần thôi
Để tiếng yêu nguyện giữ ở trong lòng
Có lẽ nào sát cạnh cũng bằng không?…
.
.
.
Người ta nói nó là truyền thuyết…
Về trận chiến sống còn giữa con người và loài quỷ dữ.
Lúc ấy, khi nhân gian chìm trong bóng đêm của tội ác, Lãnh chúa bán đứng linh hồn để đổi lấy sự bình yên cho riêng mình.
Hắn – Ác quỷ Kim TaeHyung, được xem là truyền nhân của Dracula, kẻ thống trị sức mạnh ma cà rồng – đã mua linh hồn của Lãnh chúa. Hắn ngồi trên vị trí tối cao, dùng máu người để cai trị con người, dùng nọc độc để tạo những thây ma và dùng sự tàn bạo để bành trướng thế lực.
Cậu – Seagull Kookie, quý tử độc tôn của bá tước Seagull Chae, người được đính ước cho Hoàng gia, người mang sắc đẹp của thiên thần với nụ cười tỏa nắng.
Hắn đã cướp đoạt cậu, mỹ nam nhân hoàn mỹ nhất trần gian, biến cậu thành người tình hoàn hảo trong lâu đài của hắn. Hắn yêu nụ cười sáng rực lẫn hương vị máu ngọt ngào của cậu, và hắn không thể nếm máu của bất cứ ai ngoài cậu.
Seagull Kookie nuôi sống hắn bằng những đêm tình ái nồng nàn và nguồn sống đỏ chảy trong cơ thể mình. Tình yêu đó dần biến cậu thành loài quỷ như hắn… Cậu có đôi mắt rực lửa, cậu có móng vuốt dài và một sắc đẹp vĩnh cữu. Dù trái tim cậu vẫn đập theo từng nhịp của con người, nhưng cậu đã hoàn toàn quay lưng với nhân loại – Vì tình yêu cháy bỏng cậu dành cho hắn.
Một ngày mùa đông, lực lượng của bá tước Seagull Chae trổi dậy, đấu tranh đòi lại quyền cai trị của con người, đòi lại linh hồn cho Lãnh chúa hèn nhát.
Cuộc chiến đẫm máu kéo dài ròng rã nhiều năm liền. Máu người nhuộm đỏ cả dòng sông, bọn thây ma ngày càng trở nên dai dẳng. Chúng cướp đoạt linh hồn của bất cứ ai bằng nọc độc gớm ghiếc, chúng có mặt ở khắp mọi nơi. Đó là giai đoạn cực kỳ kinh hãi của loài người.
Bá tước Seagull Chae quyết định một trận đánh sống còn, ông tập trung lực lượng từ Nam chí Bắc, đồng loạt khởi quân chỉ trong một đêm, buộc hắn phải rời khỏi lâu đài.
Và Kim TaeHyung đã rời khỏi. Hắn đi mà không từ biệt Kookie một lời, hắn tự mãn với sức mạnh bất diệt của mình. Hắn tin không gì có thể chia cắt hắn và cậu.
Để rồi khi trở về, tòa lâu đài tráng lệ chỉ còn những luồng khí âm u địa ngục. Ngay giữa sãnh đường, dưới chân tượng đài Dracula tối cao là thiên thần nhỏ bé của hắn. Cậu nằm đó, với sắc đẹp vĩnh hằng, với sự tinh khôi trầm lặng và với thanh đoản kiếm nhỏ xuyên tim. Máu của cậu, nguồn sống của hắn, nhuộm đỏ cả trang phục trắng hoa lệ trên người cậu.
Bá tước Seagull Chae đã làm điều đó với chính con ruột của mình. Ông muốn đưa cậu về với Chúa, ông muốn giải thoát cho tâm hồn tội lỗi của cậu, ông muốn triệt đi niềm tin của hắn.
Hắn ôm xác cậu, gầm lên sự phẫn uất. Hắn thề sẽ giết sạch loài người. Và hắn sẽ làm điều đó sau kiếp luân hồi 1000 năm, khi mà vòng quay của thời gian đưa Kookie của hắn về lại cõi trần. Hắn sẽ cùng cậu dẫm đạp cả Thế giới.
Cho đến bây giờ, 1000 năm đã trôi qua, người ta vẫn tin nó chỉ là truyền thuyết.
Họ luôn nghĩ rằng, nó đơn giản, chỉ là truyền thuyết…
.
.
.
.
– Ma cà rồng có thể tạo ra thây ma bằng cách cắn người… và không gì có thể ngăn bước chân thây ma được. – Chàng trai trẻ thì thầm.
– Nhưng bọn chúng sẽ chết dưới ánh nắng mặt trời và bọn chúng ghét những gì làm từ bạc. – Chàng trai thứ hai phản bác.
– Vì thế, thây ma chỉ xuất hiện vào ban đêm thôi ~ Các cô gái trẻ đừng ra đường vào ban đêm nhá!
– Hahahahha – Thế là cả hai bật cười sảng khoái, rộn vang cả gian phòng nhỏ. Họ vừa đọc một cuốn sách về ma cà rồng và họ đang mỉa mai những gì cuốn sách viết ra.
Cách!
Cửa phòng hé mở, tiếng cười kia vội vàng tắt ngúm.
– Ồn muốn chết! Khuya rồi thì làm ơn trật tự chút. – Người vừa bước vào lạnh lùng nói, ánh mắt hững hờ nhìn về những cuốn sách trên bàn. – Còn nữa, sau này không được tự tiện đụng vào đồ của tôi, giờ thì về đi.
– … Ơ… vậy thôi chúng tôi về, cậu ngủ ngon nhé, JungKook. – Hai chàng kia ngại ngùng, khúm núm bước ngang qua mặt Jeon JungKook, cậu thuận tay đóng sầm cánh cửa ngay khi họ vừa bước ra khỏi phòng. JungKook không việc gì phải tiễn bạn bè ra tận cổng, người quản gia của ngôi biệt thự tráng lệ này sẽ làm điều đó.
Bao giờ cũng vậy, lời nói của JungKook luôn giống như mệnh lệnh và cậu muốn mọi người phải thi hành vô điều kiện. Cậu là chủ nhân của tòa nhà hoa mĩ này, dù ngài Jeon Seoh mới là người đứng tên nó. Nhưng ông không có quyền hạn tối cao bằng cậu vì ông quá nuông chiều con trai.
Jeon JungKook tự cho mình là trung tâm của Thế giới không hoàn toàn vì sự nuông chiều của người cha, mà còn do vẻ đẹp tuấn mỹ mà cậu đang sở hữu. Làn da trắng mịn màng đến cả tiểu thư quyền quý cũng phải ghen tỵ, đôi mắt to tròn sắc nét long lanh, muốn ngây ngô sẽ có ngây ngô, muốn lạnh lẽo thì sẽ trở nên xa cách vô cùng. Mọi thứ hoàn hảo hòa cùng gương mặt thon gọn với đôi môi đỏ hồng, cứ chu ra quyến rũ mê hồn mỗi khi cậu giận. Và JungKook thường hay giận, bởi công tử vừa có sắc vừa có tiền thì luôn có đặc quyền bắt mọi người phải cúi đầu vâng lời, để cơn giận của mình nguôi ngoai.
Nhưng trái ngược với các cậu ấm được nuông chiều đến yếu mềm, JungKook cực kì mạnh mẽ. Cậu không sợ trời, không sợ đất, còn luyện cho bản thân một cơ thể cơ bắp săn chắc, người cao mét tám, hấp dẫn cực kì. Thế nên, vì quá toàn diện, vì không có chút khuyết điểm nào, đã dung túng cho tính cách ngạo mạn kiêu căng của JungKook trở nên trầm trọng.
Bước đến bên chiếc bàn học đồ sộ với đầy đủ tiện nghi đắt tiền, JungKook bực bội gom lại mớ sách vừa bị hai đứa bạn bày ra. Cậu sẽ không bao giờ cho phép họ bước chân vào đây lần nữa vì tội tự tiện đụng vào đồ của cậu.
Sau khi sắp xếp ngay ngắn, JungKook trầm ngâm nhìn vào tủ sách khổng lồ với tất cả các loại sách viết về ma cà rồng. Từ loại cổ xưa nhất đến những cuốn vừa mới được phát hành gần đây. Cơn giận trong lòng JungKook bắt đầu sôi lên sùng sục, nghiến răng ken két:
– Đợi đấy, tao không để mày lấy được thứ mày muốn đâu, thứ ma quỷ.
Càng nghĩ càng tức giận, JungKook với tay ấn vào chuông điên thoại, cất giọng trịch thượng với người quản gia.
– Chuẩn bị xe cho tôi, nhanh.
– Vâng… Thưa cậu chủ. – Dù hơi ngập ngừng nhưng ông quản gia vẫn miễn cưỡng tuân lời. Bây giờ đã hơn mười một giờ khuya, ông chủ lại không có nhà, để JungKook ra ngoài là quá nguy hiểm. Nhưng xưa nay những lời JungKook nói ra, nếu không làm theo sẽ rất mệt mỏi với cậu.
Chiếc xe con bóng bẩy sang trọng nhanh chóng đậu trước cổng ngôi biệt thự, JungKook bước lên mà không buồn nhìn lão tài xế, mắt chăm chăm vào mảnh giấy nhỏ trên tay.
– Tới đường Hybe, hẻm số 7.
Người tài xế không xa lạ gì tính cách độc đoán của cậu chủ nhỏ, lặng lẽ lái xe đi chẳng dám cất tiếng hỏi han nào. Đường Hybe là một nơi xa xỉ và phức tạp, chỉ những thành phần ăn chơi trác táng, thác loạn trong đêm mới tìm đến đó. JungKook là công tử có tiền, rất làm cao, luôn coi khinh những kẻ không biết tận dụng thời gian cho việc học tập và cầu tiến, chẳng biết lý lo gì cậu lại muốn tìm đến đó.
Đường Hybe chỉ thực sự sống dậy sau mười hai giờ khuya. Người tài xế từ từ cho xe đậu vào góc đường, lắc đầu ngao ngán. Đó đây trong bóng tối từng con hẻm là những chàng trai lẫn cô gái da phấn môi đỏ đang đứng chờ, người ta hay định nghĩa họ là callboy, gái gọi. Dọc theo lề đường, những gã choai choai ngang nhiên ôm ấp người tình, vài quán bar mở nhạc xập xình đinh tai nhức óc. Nơi đánh bạc, rượu chè tràn ngập con đường. Đúng là thác loạn.
JungKook không ngần ngại điều đó, cậu có sợ cái gì đâu, nếu lỡ sai sót, người cha lắm tiền nhiều quyền sẽ giải quyết hết cho cậu. JungKook thong thả bước ra khỏi xe với một mệnh lệnh.
– Ở đây chờ tôi.
– Nhưng… nơi này rất nguy hiểm, thưa cậu chủ. – Người tài xế không thể không lo, vội nối bước theo JungKook.
JungKook dừng chân, trừng mắt nhìn ông. Gan thật, hôm nay ông già này dám cãi lệnh của cậu đấy.
Mười bảy tuổi, nét mặt JungKook chưa thoát khỏi vẻ ngây ngô của thiếu niên, đôi mắt tròn lại sáng trong như nai tơ vậy. Nhưng từ tính cách biểu hiện ra bên ngoài, cái trừng mắt của cậu khiến người tài xế phải khép nép cúi đầu, quay lại trong xe. Ông có nên gọi điện cho ông Jeon, cha của cậu?
JungKook đi sâu vào đường Hybe, len qua đám thanh niên đông đúc trên vỉa hè, mắt lăm lăm tìm kiếm con hẻm.
“Soạt”
JungKook liền va vào hai gã đàn ông người ngợm xăm đầy hổ báo. Là do lỗi của cậu hay của họ, JungKook không quan tâm, cậu lạnh mặt không nhìn đến họ, vẫn tiếp tục công việc tìm kiếm của mình.
Cái kiểu cách coi trời bằng vun lại hòa với dung mạo thanh thuần như thỏ con, nhanh chóng khơi dậy thú dục vọng của bọn hư hỏng. Hai gã kia liếc nhìn theo JungKook đầy thèm khát. Đàn ông thì luôn có máu chinh phục mấy đứa cứng đầu.
Cuối cùng JungKook cũng tìm được nơi cần tìm. Đó là căn nhà nhỏ nằm sâu trong hẻm 7. Một căn nhà tồi tàn lụp xụp, nhỏ hơn cả phòng vệ sinh của cậu. JungKook chán ghét nhấn vào chuông cửa.
– Ai đấy? – Bên trong có giọng đàn bà vọng ra.
– Jeon JungKook! – JungKook đáp.
Cánh cửa nhanh chóng mở toang, người đàn bà luống hơn tứ tuần thò gương mặt thô ráp với đôi mắt cú vọ nhìn chằm chằm vào JungKook, môi hé nụ cười quái dị.
– Tôi biết sớm muộn gì cậu cũng đến, mời vào.
JungKook lững thững bước vào, nhìn một lượt quanh ngôi nhà tàn tạ, xấu xí y như chủ nhân của nó, đèn đóm mờ mờ ảo ảo làm không gian càng chật hẹp hơn.
– Bà là Kim MinYoung? – JungKook ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ, khoanh tay trước ngực hất mặt hỏi. Dù còn mấy tháng nữa mới chính thức thành niên, nhưng với JungKook, một khi đã giao dịch sòng phẳng thì ai cũng ngang hàng với ai.
Bà MinYoung không câu nệ chuyện đó, cũng ngồi đối diện JungKook, nơi mà chiếc bàn nhỏ với quả cầu thủy tinh ngăn cách giữa hai người.
– Là tôi, vậy chúng ta vào chủ đề chính luôn nhé, cậu tin thứ đeo bám cậu mấy năm nay là một con ma cà rồng? – Bà MinYoung chống tay lên cằm, hỏi.
JungKook dửng dưng:
– Tôi chưa thấy nó rõ ràng bao giờ, nhưng tôi biết nó có móng vuốt dài, mắt đỏ và da thì trắng bệch đến kinh tởm.
– Cậu bắt đầu thấy nó từ khi nào?
– Khoảng hai năm trước. – JungKook vẫn giữ sắc thái lạnh lùng – Nó xuất hiện trong giấc mơ của tôi, càng ngày càng rõ ràng.
Bà MinYoung gật gù, tay mân mê lá thư mà bà in ra từ email của JungKook gửi. Cả hai tìm thấy nhau trên mạng khi JungKook đọc được vài dòng viết về ma cà rồng khá chi tiết của bà MinYoung.
– Và cậu chắc chắn con ma đó muốn chiếm đoạt linh hồn cậu?
JungKook hậm hực:
– Thật sự tôi cũng chẳng biết nó muốn cái gì, cái tôi cần là bà phải làm nó biến mất khỏi giấc mơ của tôi. Bà biết đấy, thật sự rất phiền phức.
Bà MinYoung nhìn sâu vào mắt JungKook, nở nụ cười tà quái.
– Cậu không hề sợ khi bổng nhiên bị một con ma cà rồng đeo bám ư?
– Nếu nó có khả năng làm hại tôi, thì đã làm từ hai năm trước. Tôi không phải loại người dễ bị đánh gục. – JungKook luôn cho mình cao hơn mọi người nên cậu cũng tự nghĩ mình có quyền năng hơn họ.
Bà MinYoung bật cười ha hả, quả là một cậu nhóc thú vị và rất gan lì. Thông thường khi bị ma ám, chẳng ai còn đủ bình tĩnh và tuyên bố hùng hồn như thế.
Nếu đã vậy thì bà không phải làm những thủ tục rườm rà như an ủi trấn an, mà bắt đầu vào công việc của mình bằng cách săm soi toàn bộ ngoại hình của JungKook theo kiểu kỳ dị nhất.
JungKook vẫn ngồi bắt chéo chân thản nhiên cho bà MinYoung đi xung quanh mình, như thể ngôi sao điện ảnh đã quá quen với ánh mắt hiếu kì của người hâm mộ vậy. Bị ám những hai năm mà vẫn giữ phong thái điềm tĩnh thế này, thật lòng bà MinYoung cũng phải nể phục tinh thần mạnh mẽ JungKook.
Sau khi nhìn sắc thái lẫn thần mắt của JungKook, cả vẻ ngạo nghễ của cậu, bà MinYoung thong thả nói:
– Cậu biết không, ma cà rồng là một thực thể, chúng sống bằng máu và bất tử trong đêm. Chúng không phải âm linh nên không thể nhập vào tâm trí của con người.
JungKook nhíu mày không hiểu. Bà MinYoung liền rít giọng rù rì:
– Thứ đang đeo bám cậu không-phải-ma-cà-rồng.
JungKook hơi rúng động:
– Vậy nó là cái gì?
– Ma cà rồng chỉ cần máu chứ không cần linh hồn. Thần sắc của cậu đang biến đổi, tôi tin, cái thứ đó đã ăn dần vào linh hồn cậu.
– Điên thật! – JungKook trừng mắt phản đối. Cậu không tin mình đã bị đánh bại.
Bà MinYoung vẫn cười:
– Tôi là một người tìm hiểu về những thực thể, tôi không biết về tâm linh, có lẽ người cậu cần là một pháp sư trừ tà với những thứ này… – Vừa nói tay bà MinYoung vừa gõ gõ vào quả cầu thủy tinh, nơi có thể tìm thấy những linh hồn.
– Đúng là vớ vẩn! – JungKook xẵng giọng đứng bật dậy, thẳng bước đi ra khỏi ngôi nhà, không để lại cho bà MinYoung một đồng nào. Sự kiêu ngạo khiến cho JungKook hoàn toàn tin tưởng vào suy nghĩ của mình. Cậu thấy thứ đó rất rõ hằng đêm. Từ dáng vẻ bên ngoài đến những cái rít giọng thỏa mãn khi cận kề chiếc cổ thơm lừng mùi máu của cậu, nó chắc chắn là một con ma cà rồng – một thứ mà JungKook không bao giờ tin nó đang tồn tại cho đến hai năm trước, nó bắt đầu quấy rối cậu trong đêm.
Bà MinYoung không buồn lòng vì một phi vụ làm ăn bất thành, môi bà lại nhếch lên nụ cười bí hiểm:
– Rồi cậu sẽ phải quay lại, Jeon JungKook… Thứ đang đeo bám cậu, còn nguy hiểm hơn ma cà rồng.
JungKook buồn bực đi ra khỏi con hẻm, vậy là mất toi buổi tối. JungKook rất quý thời gian lẫn công sức của mình, cậu học điều đó từ người cha khét tiếng trong giới kinh doanh.
Tiếng nhạc đinh tai và cả những tiếng cười cợt nhã nhanh chóng làm JungKook thêm khó chịu, cậu cố gắng bước thật nhanh để quay lại xe. Vì nơi đây quá đông và con hẻm cũng nhỏ, nếu không JungKook đã chẳng phí sức mà cuốc bộ một đoạn dài.
– A~
Lại một lần nữa JungKook đâm sầm vào người đi đường, nhưng lần này rõ ràng là họ cố ý chặn bước chân của cậu.
JungKook còn đang choáng váng vì va vào bờ ngực lực lưỡng thì đám người đó đã nhanh chóng bao vây lấy cậu, cất những tiếng cười dâm đãng.
– Ây da ~ Xin lỗi nha, đụng trúng cậu em rồi ~
– Sao lại đi một mình buồn tủi thế em? Có muốn bọn anh an ủi không ~
– Mẹ kiếp ~ Làn da nó mịn đến mát lạnh, tao thiệt hết chịu nổi!
JungKook lạnh mặt nhìn đám thanh niên ngày càng ép sát vào cậu với những lời bẩn thỉu. Ở nơi phức tạp thế này thì việc một nhóm đông bu quanh chàng trai hay cô gái là chuyện bình thường, họ xem đó như cảnh tượng ngã giá cho một đêm làm tình tập thể.
– Tránh xa tao ra. Nếu không tụi bây sẽ hối hận! – JungKook rít giọng cảnh báo. Cậu nhận ra hai trong số đó là kẻ đã đụng vào cậu lúc nãy.
– Há há há! Nghe tiếng thỏ kêu kìa tụi bây! – Đám côn đồ càng thêm hưng phấn.
Nhưng tiếng cười của gã chưa kịp dứt thì một tiếng “bốp” thô bạo đã vang lên, thân người đồ sộ loạng choạng ngã rầm vào sọt rác gần đó.
Trong phút chốc cả bọn đều sững sờ, chúng không nghĩ JungKook chẳng thèm đôi co đã ra tay đánh người, còn đánh rất ác liệt.