Bạn đang đọc Cái Bóng Phía Sau – Taekook – Chương 12: Luân Hồi
Chương này dài gấp rưỡi các chương kia =.=
.
.
Nhưng ăn được nửa phần cơm JungKook lại nghẹn ngào. Tổn thương và đau đớn quá. Cậu như đứa trẻ côi cút phải sống bám vào đám Thây ma này. Cay đắng thay chúng đã cứu cậu từ đôi tay của chính cha ruột của cậu. JungKook thấy mình bị bỏ rơi, thấy giận và hận.
– Cha cần nhân loại, mà không cần con? – JungKook nắm chặt chiếc muỗng rồi uất hận vứt mạnh xuống sàn. Cậu chỉ có một người thân duy nhất trên đời và hiện tại thì cái quyền làm con cũng đã bị tước bỏ.
JungKook quyết định uống cạn ly nước rồi leo lên giường, nếu không ngủ thì cậu sẽ bị sự đau khổ cả thể xác lẫn tinh thần giết chết.
.
.
.
Tiếng gõ cửa lại vang lên và thanh âm trầm đục của Thây ma SongLin như van nài thống thiết. JungKook mắt nhắm mắt mở chẳng biết hiện tại là ngày hay đêm. Cậu không muốn dậy, nhưng SongLin nhất quyết gõ cửa đến khi cậu dậy. JungKook thấy người nóng râm rang và oi bức vô cùng, bản chất là không có SongLin thì cậu cũng chẳng thể chợp mắt nữa.
– Chúa tể gọi công tử, công tử mau mau đi gặp ngài. – Thây ma SongLin sốt sắn thưa khi JungKook vừa mở cửa.
– Chúa tể của ngươi muốn gặp ta thì tự đến đây, ta là đầy tớ hay sao mà hắn gọi là phải đến? – JungKook mệt mỏi gắt.
Thây ma SongLin nước mắt lưng tròng.
– Không còn thời gian nữa, xin công tử hãy mau đến gặp ngài.
JungKook dịu lòng ngay trước vẻ bi thương của SongLin, lẽ nào TaeHyung thật sự không qua khỏi?
– Được rồi, dẫn đường đi. – JungKook quyết định đến tiễn đưa TaeHyung lần cuối, dù tất cả những gì hắn làm là để cứu Kookie, nhưng thật ra cũng là cứu cậu thôi.
Thây ma SongLin dẫn JungKook đi xuống hai tầng lầu, băng qua bốn dãy hành lang lập lòe ánh đuốc. Gian phòng rộng lớn dần hiện ra với ba bốn Thây ma gác trước cửa, trông chúng rất căng thẳng bồn chồn.
– Công tử, xin người hãy vào đi. – Thây ma SongLin cúi người nói.
– Ngươi không vào với ta? – JungKook thắc mắc.
– Chúng tôi không được phép đến gần Chúa tể trong lúc này. – SongLin đáp.
JungKook ngập ngừng niểng đầu nhìn vào trong. Gian phòng rộng lớn gấp ba bốn lần phòng của Kookie, trần nhà cũng cao ngun ngút đến lạnh lẽo. Giữa phòng là chiếc giường thật to, JungKook chỉ lờ mờ hình dung TaeHyung đang nằm trên đó.
– Chúa tể của ngươi muốn gặp ta vì chuyện gì? – JungKook cảm thấy rất bất an. Phía bên trong quá lạnh và vắng lặng. Cậu không nên liều mình đến cạnh bên một con quỷ hút máu.
Thây ma SongLin lấm lét liếc nhìn quanh rồi hồi đáp:
– Chúa tể chỉ muốn trò chuyện riêng với công tử thôi.
JungKook cảm thấy rất hoang mang nhưng cũng quyết định bước vào. Chỉ mới được hai bước thì đám Thây ma bất ngờ đóng sầm cánh cửa.
– Nè! Mở cửa ra! – JungKook liền xoay lại đập cửa. Bọn chúng vẫn giả điếc chốt khóa chặt kín.
JungKook đành thở dài bất lực, ngay cả con Thây ma thấp bé cũng ức hiếp cậu được. Chúng muốn nhốt cậu với TaeHyung ư?
Sau tiếng ồn của JungKook, TaeHyung vẫn nằm im bất động. Thân hắn đã lạnh, căn phòng này còn lạnh hơn gấp bội. JungKook suy nghĩ thật lâu rồi quyết định đi lại gần chiếc giường, có chuyện gì thì cũng nên giải quyết hết một lần cho xong.
Càng đến gần JungKook càng nhận ra, vốn dĩ TaeHyung vẫn mê mang bất tĩnh. Nhớ lại thái độ lạ lẫm của SongLin, JungKook thật sự hoài nghi lời nó nói. Lẽ nào không phải TaeHyung gọi cậu, mà chính bản thân Thây ma SongLin muốn cậu đến đây?
Nghĩ như vậy JungKook liền thở ra nhẹ nhỏm, nhẹ nhàng ngồi xuống góc giường, sát bên TaeHyung. Đầu cậu vẫn còn nhứt, toàn thân cứ nóng râm rang, tệ hại hơn là có thứ gì đó cứ làm cậu nhột nhạt, muốn được vuốt ve trìu mến.
JungKook ngồi đó, nhìn ngó xung quanh. Ngoài chiếc giường và bộ bàn ghế trang trí, gian phòng chẳng có thêm gì cả. Ít nhất thì cũng nên có vài bức họa vẽ Kookie chứ nhỉ. JungKook cố gắng tìm kiếm thứ gì đó để tập trung nhưng không sao quên được cơn nóng cứ dần lan tỏa khắp người. Nóng đến mức JungKook phải lấy tay quạt quạt cho mình trong một gian phòng lạnh như đá.
Bất chợt TaeHyung nhíu mày cử động, bàn tay vô tình chạm vào tay JungKook đang để trên giường. JungKook giật mình rút người lại. Khi cơ thể cậu nóng như lửa đỏ thì cái lạnh từ tay hắn là sự giải thoát. Chỉ một cái chạm nhẹ hững hờ cũng khiến JungKook vô cùng dễ chịu. Cậu bắt đầu hoảng sợ với sự thèm muốn lạ lẫm dâng trào. Cậu đứng bật dậy, lùi hẳn ra xa hắn.
– Kookie… em về cạnh ta đi, Kookie.
TaeHyung đang mơ, lời nói van nài thống thiết.
JungKook thật không chịu nổi, cậu vội vàng chạy đến cửa sổ, cố gắng mở chốt ra tìm kiếm hơi gió. Nhưng đây là phòng của một ma cà rồng. Ma cà rồng thì không thích ánh hồng quang, nên dĩ nhiên, JungKook chẳng thể nào mở được cửa sổ.
– Kookie… là em phải không?
Mắt TaeHyung hé mở và cố nhíu lại nhìn về phía JungKook. Sức cạn kiệt nên hắn chỉ thấy bóng dáng mờ mờ. Hắn mơ màng tưởng là Kookie qua hương máu ngọt ngào từ vết thương của JungKook.
JungKook thấy TaeHyung lồm cồm ngồi dậy, càng phát hoảng hơn. Cậu biết chắc chắn là có điều gì bất thường xảy ra trong cơ thể, cậu khát khao cái lạnh từ hắn không ngừng. JungKook hối hả chạy lại cửa chính, tiếp tục bức bối đánh vào đó rầm rầm.
– Mở cửa ra! Lũ Thây ma các ngươi không nghe hả? Ta nói mở cửa ra!
– Không cần phải sợ.
JungKook điếng người khi tiếng nói của TaeHyung trở nên rõ ràng. Cậu thở dốc quay phắc người lại dè chừng nhìn hắn.
– Ngươi không cần phải sợ. Ngoài Kookie, ta không đụng đến bất kỳ ai.
Kim TaeHyung gắng gượng ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường. Nhận ra chiếc bóng thấp thoáng quanh phòng không phải Kookie, tâm trạng hắn chùn xuống tuyệt vọng. Tưởng rằng có thể chết đi để thoát khỏi sự giày vò nhớ thương này, nhưng hắn lại không chết. Thật đáng nguyển rủa thay cho một kiếp loài bất tử.
Sau khi thở mạnh để lấy lại sức, TaeHyung yếu ớt giơ bàn tay lên, chú mục vào cánh cửa. Hắn đang cố gắng mở cửa ra để giải thoát cho JungKook, nhưng rồi bất ngờ ho lên khù khụ. Ngay giây phút này thật sự hắn chẳng thể dụng sức nữa.
Nhìn TaeHyung ho rồi đổ ngục trên giường, JungKook muốn bỏ mặc nhưng lại chạnh lòng không thể. Một kẻ si tình ngu ngốc! Đó là tất cả những gì JungKook hình dung về con quỷ trước mặt. Vốn định bước lại gần nhưng cái lạnh từ cơ thể kia cứ như gọi mời JungKook, cậu sợ quá lại thụt lùi, vùi người vào ngay góc cửa, nơi cách xa TaeHyung nhất.
Hai kẻ trong gian phòng rộng, một miên mang trên giường, một co rút vào góc cửa.
.
.
.
Thời gian tĩnh lặng cứ âm thầm trôi, gian phòng rộng lớn chìm trong hiu quạnh. JungKook mệt mỏi gục đầu lên đầu gối, mơ màng choáng váng. Đôi chân bất ngờ không nghe theo cậu nữa, nó muốn đến chiếc giường đó, tìm kiếm hơi lạnh để giải thoát cho cái nóng lửa thiêu này.
– Ư… ứ…
Miệng JungKook rên ư ử phản kháng, đôi tay cũng cự tuyệt bám vào sàn nhà. Nhưng đó là sự phản kháng vô vọng, toàn thân JungKook cứ dần bò đến cạnh TaeHyung, gần và rất gần…
Rồi cậu trườn lên giường, nằm hẳn lên cơ thể băng giá kia.
– … Em là Kookie – JungKook bật ra tiếng thì thầm mà chính mình không hề muốn nói.
TaeHyung mở bừng mắt nhìn JungKook. Hương máu quyến rũ đang ở quá gần và lời nói kia dịu dàng quen thuộc. Hắn cứng động toàn thân trong ngỡ ngàng.
JungKook tiếp tục mơn trớn cơ thể TaeHyung. Cái lạnh này khiến cậu thoã mãn vô cùng. Cậu trao cho hắn nụ hôn rồi lại thêm một nụ hôn.
– Ngài nhớ không? Đêm đầu tiên của chúng ta, trời cũng oi bức như thế này. – JungKook tiếp tục thì thầm.
– Kookie? – Môi TaeHyung run run, thật sự không thể tin được.
– Không… Tôi không phải Kookie! – JungKook liền lắc đầu cật lực, cố ngăn cản mình không hôn hắn nữa.
TaeHyung sốt sắn ngồi bật dậy, hai tay nắm chặt vai JungKook.
– Đúng là chúng ta đã gặp nhau trong một ngày hè nắng lửa. Em nhớ mà, phải không Kookie?
JungKook vẫn lắc đầu, nhưng nước mắt lại tuông trào như suối đổ. Những giọt nước mắt tuông ra từ mắt JungKook, tuy nhiên cậu chắc chắn đó không phải là nước mắt của mình.
– Không nhớ! Không nhớ…
TaeHyung cật lực van nài:
– Kookie, là em mà. Ta biết là em. Về với ta đi Kookie, không có em, Thế gian này với ta như địa ngục.
– Ư…ưm… – JungKook cắn mạnh vào môi cố vùng ra khỏi bàn tay TaeHyung. Lí trí muốn thoát nhưng cơ thể thì không. Đầu cậu quay cuồng trong đau đớn, hàng vạn kí ức chấp vá vùn vụt trôi qua. JungKook hét lên hãi hùng rồi gục đầu lên vai hắn, hơi thở ngắt quản…
…
Rồi đôi môi cậu chậm rãi nở ra nụ cười.
– Phải… em là Kookie, em về với ngài đây…