Cải Biên - Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 62: Ruộng Cày Không Hết A


Đọc truyện Cải Biên – Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức – Chương 62: Ruộng Cày Không Hết A


Giờ khắc này Dương Mật có tâm tĩnh được sao?Xin lỗi chứ cái gì diễn viên, cái gì ca sĩ, cái gì bài hát đã từ sau câu nói cuối cùng kia của Thẩm Ngôn, nàng đã ném qua một bên hết rồi.Dương Mật ánh mắt mông lung nhìn Thẩm Ngôn, một trên một dưới cứ thế nhìn nhau, bảo trì tư thế vô cùng mập mờ.Nàng má đào đỏ ửng, từ khi sinh ra đến nay có biết bao nhiêu người đàn ông tỏ tình như thế với nàng, nhưng Dương Mật chẳng rung động mảy may.Cho đến hôm nay, nghe được câu thổ lộ tình cảm của Thẩm Ngôn, nàng biết trái tim mình đã bị người đàn ông trước mặt này cầm giữ mất rồi.- Hi hi..tim còn đập nhanh lắm nha, xem ra em không qua cửa thứ tư rồi!Nãy giờ tay Thẩm Ngôn vẫn còn để trên bầu vú mềm mại của nàng, nơi vị trí trái tim, hắn nhẹ nhàng xoa động, nắn bóp, khiêu khích…- Đáng ghét..sao..sao đến bây giờ anh lại tự nhiên nói thế, đó là anh đơn phương, em còn chưa có đồng ý đâu!Dương Mật mắc cỡ hừ một tiếng, dù bị hắn nằm đè lên không sức chống cự nhưng vẫn cố ngạo kều.Thẩm Ngôn trên khuôn mặt bỗng chốc trắng bệt, ánh mắt thất thần, miệng lắp bắp nói:- Anh…anh xin lỗi…là anh đường đột…xem ra chỉ là anh đơn phương a…Thẩm Ngôn mang theo vẻ sầu khổ, buông nàng ra rồi từ từ ngồi dậy.Dương Mật trong lòng đang sung sứơng như mật ngọt bỗng thấy biểu hiện của hắn, biết mình lỡ lời, vì mặt mũi mà làm tổn thương đến hắn.Trái tim nàng phút chốc đau nhói, như rơi vào hầm băng vậy, vội vàng ngồi dậy ôm lấy eo hắn, mắt ngập nước nói:- Em…em xin lỗi..em chỉ là nói giỡn với anh thôi, anh đừng hiểu lầm..Thẩm Ngôn buông tay nàng ra, gương mặt tràn đầy thất vọng quay người lại, một giọt nước mắt từ trên khóe mắt hắn rơi xuống, chảy qua gương mặt cương nghị, anh tuấn kia.- Em không cần phải khuyên anh…anh biết anh không xứng với em…một năm sau anh sẽ đúng như hợp đồng kia ly dị với em, trả sự tự do cho em.Nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Ngôn như thế, Dương Mật nước mắt đã lã chã rơi xuống, nàng khóc…khóc như lê hoa đái vũ…nhào vòng lòng hắn, ôm lấy cổ hắn, thống thiết nói:- Không…không..em không muốn…em yêu anh, em yêu anh mà…cái hợp đồng đó khi trở về em sẽ xé bỏ, anh đừng rời bỏ em.Nàng cứ thế ôm cứng lấy hắn, thân thể hai người nhẹ nhàng ma sát, như muốn hòa nhập vào nhau vậy.Phụt!- ???Ha ha haThẩm Ngôn nãy giờ đã nhịn hết nỗi cười phun ra, hắn lăn qua lăn lại trên mặt đất, cười thập phần khoa trương.- Ha ha ha, cười chết anh, diễn viên, tổng tài kiêu ngạo bị anh diễn kỹ cho lừa gạt.


hahahaDương Mật giờ phút này sao không biết mình bị lừa, đau khổ đan xen hạnh phúc làm gương mặt đỏ như gấc, dậm chân nói:- Anh…anh lừa em, em không để ý anh nữa.Dương Mật quá mất mặt, khi không bị Thẩm Ngôn dụ mà nói ra tiếng lòng của mình, đang định chạy ra thì bị một cánh tay hữu lực cho kéo lại.- Hahaha, bây giờ anh mới hiểu tâm ý của bảo bối Dương Mật của anh, em xem nếu anh không diễn kỹ thì làm gì em chịu thổ lộ với anh chứ.Không đợi Dương Mật phản bác, Thẩm Ngôn hung hăng hôn làm môi nàng, đầu lưỡi mạnh mẽ tách hai hàm răng của nàng ra, bắt đầu tấn công như vũ bão.Môi chạm lấy môi, lưỡi chạm lấy lưỡi, không gian tràn đầy màu hồng của tình yêu.Không biết bao lâu sao hai người mới tách môi nhau ra.- Nhìn thấy biểu hiện của em tốt như vậy, anh miễn cưỡng cho em thông quan bốn cửa này!- Đáng ghét! Anh suốt ngày chỉ biết khi dễ em, mau buông em ra.Dương Mật đánh iu vào người hắn một cái, gương mặt còn vương nước mắt trông càng mềm yếu vô lực, làm tâm chiếm đoạt của Thẩm Ngôn thõa mãn không thôi.Con ngựa này cuối cùng đã bị hắn thuần phục.- Bây giờ anh sẽ từng li từng tí dạy em bài hát này nhé cục cưng!- Dạ!Thẩm Ngôn xưng hô như thế nào nàng ngượng ngùng không thôi, da gà rơi hết đầy đất, nhưng bất quá cũng rất có mùi vị tình yêu nha, nên nàng để mặc hắn muốn gọi thế nào thì gọi.- Bắt đầu đi! Nâng người trên đôi tay,.

.

.- Nâng người trên đôi tay,.


.

.Thẩm Ngôn cứ từng câu từng câu dạy Dương Mật hát, liên tục chỉnh sửa tông giọng và âm điệu cho nàng, chỗ này nên hát như nào, chỗ kia nên luyến láy ra sao, âm nọ cần lên tông cao, không thể hát thấp như vậy, đoạn kia nên ngân dài ra, ngắn như thế sẽ làm hỏng mất dư âm của bài hát…Hắn dạy rất chân thành, yêu cầu cũng nghiêm ngặt.


Đây không phải là vì hắn thích lên mặt dạy đời Dương Mật, mà vì bản thân là một nghệ sĩ hát hò đạt cấp Tông Sư, lương tâm nghề nghiệp thực sự không cho phép hắn nhắm mắt làm ngơ trước những sai lầm ấy.Trọn vẹn một tiếng đồng hồ sau, hai người mới mới hát xong một lượt ca khúc « Ái Cung Dưỡng ».Dương Mật đã có chút thoát lực, vừa mệt vừa đau họng, giọng nói trở nên khàn đặc.Trước đây dù nàng từng có ý định lấn sân sang ca hát, nhưng dù sao cũng chỉ là thử chơi một chút, cũng không tính là học hát bài bản gì.Nàng xưa nay cũng không biết rõ, nguyên lai học hát vừa không thú vị lại vừa khổ cực, mệt mỏi như vậy.Xem ra đúng như lời người xưa nói, bất kể làm cái gì, muốn đạt tới thành tựu đỉnh cao nhất định thì đều phải trải qua quá trình khổ luyện vất vả, chăm chỉ ngày đêm, tiếp nhận mọi nỗi áp lực và phải trả bằng cả mồ hôi, nước mắt của bản thân.Học tập, thể thao, văn nghệ, xây dựng công trình, cơ khí… có cái nào mà không như vậy?- Cổ họng khô khốc rồi?Thẩm Ngôn đột nhiên hỏi.Dương Mật ủy khuất gật gật đầu.- Khô, sắp bốc khói luôn rồi.Thẩm Ngôn ôn nhu rót một ly trà cho nàng nhấp giọng, chỉnh lại vài cọng tóc tán loạn trên má của nàng, đoạn nói:- Đêm nay tới đây thôi, em đã luyện tập rất không tệ, mau về phòng nghỉ sớm để mai còn đóng phim nữa.- Dạ, em biết rồi.Dù có chút không nỡ, nhưng thấy cũng đã 11h30, nàng hôn tạm biệt hắn rồi nhanh chóng ly khai trở về phòng.Thẩm Ngôn lắc lắc đầu cảm thán.- Dương Mật bây giờ ngoan như một con mèo vậy…- Haiz, xem ra kiếp trâu ngựa của ta lại có một mảnh ruộng mới để cày a, mảnh ruộng của cục cưng Nhiệt Ba ta còn chưa có cày xong đâu…Lại nhìn xuống điện thoại, Kiều Phượng Nhi cùng Kiều Hoàng Nhi đã nhắn tin hối thúc hắn vào Tử Giới Vực.Thẩm Ngôn bỗng chốc rùng mình, tự nhiên linh cảm mình lại chuẩn bị có thêm hai mảnh ruộng mới để cày nữa a………….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.