Đọc truyện Cái Bang Thập Ác – Chương 19: Ai giữ Càn Khôn yếu quyết
Hựu Huyền chân nhân kể dứt câu chuyện, lão ngậm ngùi kết luận:
– Sau đó vài tháng lão sư TÔ Tử Hồng tạ thế truyền pháp môn lại cho Huệ Chi làm đệ nhị sư tổ. Nhưng Huệ Chi lúc ấy nặng tình với Triệu Nguyệt ảnh quá rồi nên y giải tán sư môn, cưới Nguyệt ảnh rồi cùng xuống núi về Yên Kinh mở Tam Dương tiêu cục. Lời ước hẹn tự trói đến tạ lỗi với ta, y đã quên rồi, còn Càn Khôn Yếu Quyết cũng chiếm luôn làm của riêng, không hề trao cho dòng dõi của lão sư phụ Ở Hồi Cương là TÔ Tử Bảo, TÔ Tử Kiệt. Tiếc thay, tiếc thay vài năm trước đây ta nghe tin y bị thảm sát không chờ gặp mặt ta! Hà! Cuộc đời ta toàn gặp chuyện bất xứng ý.
Lão ta gườm nhìn Phàn Nhất Chi:
– Khách quan định luận! Nay nắp quan tài của y đã đóng xong rồi, công tử thấy bản chất của Phàn tổng tiêu sư, thân phụ của công tử thế nào?
Nhất Chi đáp:
– Gia gia của tiểu sinh vẫn là chính nhân quân tử. CÓ lẽ nào người chiếm đoạt Càn Khôn Yếu Quyết của người khác? Chăng qua gia gia là truyền nhân của TÔ Tử Hồng lão tổ nên có bổn phận phải giữ bí kíp ấy thôi!
Hựu Huyền chân nhân cười ré lên:
– Bổn phận! Hà hà! Thế còn ta là đại sư huynh thì sao? Truyền nhân lẽ ra phải là ta chứ?
– Nhưng lúc ấy chân nhân đã bỏ môn phái xuống núi, theo bọn Cái bang, sao còn gọi là truyền môn nhân được?
Hựu Huyền chân nhân ngừng cười, ông gằn giọng:
– Thôi không xét chuyện đã qua nữa. Công tử hãy cho ta biết, theo công tử Càn Khôn Yếu Quyết bây giờ Ở đâu?
Phàn Huệ Chi cười:
– Bí kíp ấy Ở trong đầu tại hạ đây!
Hựu Huyền lẫn Tiểu Nương đều kinh ngạc:
– Công tử nói sao? Bí kíp Ở trong đầu? Nghĩa là… nghĩa là… công tử đã học thuộc lòng bí kíp ấy rồi?
Chàng vẫn cười khan:
– chân nhân và lệnh nương đừng nghĩ lầm! Bình sinh tại hạ chưa hề được gia phụ cho xem bí kíp. Nhưng nhị vị ơi! Bí kíp nào cũng do con người sáng tạo chiêu pháp rồi ghi chép lại truyền từ đời nọ sang đời kia. CÓ bí kíp nào không Ở trong đầu đâu?
Hựu Huyền rống lên:
– Tiểu tử khinh mạn! Ðịnh đùa giỡn với lão sư đấy hả? Nếu không nói bí kíp Ở đâu thì hôm nay khó xuống núi đó!
Tiểu Nương cũng nói:
– Công tử hãy cho lão chân nhân biết hành tung bí kíp rồi ta xuống núi, Ở mãi trên đỉnh núi Giang Lăng này thật chán lắm. Sao ta không cùng nhau giang hồ hành hiệp có phải vui hơn không?
Lúc ấy lão chân nhân đã múa thiết trượng đánh tới Nhất Chi, chàng ung dung thoái bộ, vừa nói cùng Tiểu Nương:
– Lệnh nương định che chở cho tiểu tử này ư?
Nàng vừa trả lời, vừa vung ống sáo trúc ra đỡ thiết trượng lão chân nhân không cho lão tấn công chàng. Không biết sáo trúc của Lâm Tiểu Nương bằng thứ trúc gì mà cứng như thép, đụng vào thiết trượng nghe “choáng” một tiếng, thiết trượng lảo đảo dừng lại ngay. Lão chân nhân sa sầm nét mặt:
– Ta mời lệnh nương đến đây là để cùng hợp lực tìm lại Càn Khôn Yếu Quyết chứ đâu phải để bênh vực tên họ Phàn?
Tiểu Nương sẵng giọng đáp:
– Bốn mươi năm trước chân nhân cũng đã một lần mưu định cùng với bọn Cái bang cướp bí kíp thất bại. Hoặc lịch sử có lập lại chăng? Riêng ta chăng cần bí kíp nào cả, nghe Ở đâu có Phàn công tử là ta đến thôi!
Hựu Huyền chân nhân bỗng đổi giọng:
– Lệnh nương! Xưa nay Ðông Ly Quân này vẫn có lòng kính trọng với TỬ Chiêm viện, hôm nay nếu lệnh nương phá chuyện riêng của lão, lão đành ép bụng đoạn tình đó!
Lâm Tiểu Nương cười phá lên:
– Xin trân trọng gửi trả lại lòng kính trọng ấy cho chân nhân! Tử Chiêm viện có cần ai đâu, ta chỉ cám ơn chân nhân hôm nay đã kể câu chuyện xưa để ta biết thêm Càn Khôn Yếu Quyết vốn là từ nhà họ TÔ Tử phu quân ta hiện thời! Thế đủ rồi!
Hựu Huyền nói bằng giọng đe dọa:
– Lệnh nương nên nhớ hiện nay chưởng môn nhân Cái bang là TỔ Ðại, con trai của TÔ Thiên Tuế vẫn chưa quên vết nhơ bốn mươi năm trước đâu.
Khi ấy không phải chỉ mình ta bị lừa mà cả Cái bang cũng bị lừa nữa!
Tiểu Nương phất tay áo:
– Chỉ nhảm nhí! Ai bị lừa thì can hệ gì đến ta? Chính phu quân ta là hậu duệ của lão sư TÔ Tử Hồng mà cũng còn bị lừa nữa là! Nhưng ta cũng chăng thèm quan tâm. Phu quân ta đau hận lắm, phen này chắc sẽ làm cỏ cả bọn Cái bang chứ không đứng về phe Nam Tông hay Bắc Tông gì cả!
Phen này ngọc đá đều tan, hoặc là Phàn công tử cùng ta tránh ra vùng quan ngoại để tránh binh đao?
Phàn Huệ Chi khẳng khái:
– Chuyện Càn Khôn Yếu Quyết có liên quan đến cái chết của gia phụ, lẽ nào tại hạ dám trốn tránh bảo thân một mình?
– Vậy công tử định làm gì?
– Tại hạ định truy tìm cho ra ai là người giữ bí kíp Càn Khôn Yếu Quyết…
Tiểu Nương mỉm cười:
– Ai giữ à? Bản của TÔ Tử vương đã được Ðảo Vũ chân nhân xác định là bản giả, còn bản của nhà họ Tuệ Ở Trường Viễn đảo chắc gì là bản thật?
Hình như cũng toàn là bản giả cả thôi…
Theo ta nghĩ thì trên đời này có lẽ không có bản Càn Khôn Yếu Quyết nào là bản thật. Chăng lẽ công tử cứ suốt đời cất công đi tìm một ảo vọng?
Mắt nàng mơ màng trong một phút rồi cao giọng:
– Ớ đây bây giờ ta vẫn là nữ chủ Tử Chiêm viện, ta truyền hạ sơn!
Hựu Huyền chân nhân tự biết võ công của lệnh nương Tử Chiêm viện vốn đã không tầm thường, sau lưng nàng còn có cả lực lượng của Tử Chiêm viện đông đảo và phu quân của TÔ Tử Kiệt, bởi vậy lão quát Tiêu Can:
– Bắn hỏa lệnh báo cho các sơn trại dưới núi có địch nhân!
Dường như Tiêu Can đã chuẩn bị sẵn, hắn dương một cây cung lớn bắn một mũi tên lửa lao lên không trưng. Mũi tên lửa không biết được tẩm bằng hỏa dược gì mà xoay tít trên trời phát ra ánh sáng rực như một đám cháy nhỏ Tiểu Nương nhìn theo cho đến gần một khắc đám lửa mới rơi hết tàn.
Nàng thản nhiên:
– Ðể rồi xem! Hạ sơn thôi công tử!
Nàng buông tay áo lững thững xuống núi trước, hai bên là bốn đệ tử hộ vệ Phàn Huệ Chi lúng túng vái chào Hựu Huyền chân nhân:
– Xin hẹn hậu kỳ!
Chàng nối bước theo nữ chủ Tử Chiêm viện liền.
Dưới chân núi là một sơn trại có khoảng trên mười nóc nhà dựng quây quần cạnh một mạch nước lớn.
Hiệu lệnh trên núi của Hựu Huyền chân nhân khiến trong sơn trại bọn võ sĩ xao động.
Khi Tiểu Nương và Phàn Huệ Chi vừa phi thân xuống tảng đá cuối cùng của núi Giang Lăng đã gặp ngay một đại hán râu rậm che kín mặt:
– Nhị vị cho xem tiêu lệnh hạ sơn của Ðông Ly Quân!
Tiểu Nương cười to:
– Tráng sĩ không biết ta à. Ta là phu nhân của TÔ Tử vương Ở Tử Chiêm viện, xưa nay muốn đi đâu thì đi, có cần gì tiêu lệnh của ai đâu?
Ðại hán trả lời:
– Ngưỡng mộ đại danh! Tuy nhiên Hổ môn không thể để ai lọt qua khi không có tiêu lệnh. Tiểu nhân là Kiều Kính, Hổ môn đầu sư xin thất lễ!
Hắn nói xong là múa đao đánh liền.
Tiểu Nương vẫn giữ một vẻ mặt khinh mạn, nàng gọi chúng đệ tử:
– Các em hãy cho tên đầu sư này biết mùi Tử Chiêm viện!
Một nữ nhân áo vàng múa đoản côn tiến lên tiếp chiến cùng Kiều Kính.
Ðánh trên mười hiệp bất phân thắng bại.Tiểu nương nóng nảy quát đệ tử:
– Côn pháp càng ngày càng vụng! Về ôn luyện lại, để đó ta!
Chưa nói xong sáo trúc đã đến trước huyệt Nhân Trung của đối phương.
Kiều Kính hét lên nhẩy lộn lại một vòng tiện đà tung cước định đá vào tay Tiểu Nương. Nàng lật trảo pháp đánh đầu sáo vào mắt cá chân hắn ta rồi tả thủ xuất kiếm. Lần này Kiều Kính không còn đường tránh nữa, hắn rú lên để kiếm xuyên suốt từ yết hầu ra sau. CÓ tiếng khen:
– Tuyệt độc! Nữ chủ lệnh nương tuyệt độc!
Phóng vọt tới là một trung niên trọc đầu, mặt mũi dữ dằn như ác thần, gã quát xong tự xưng tên:
– Ðệ nhất long quyền Tây Dương đệ tử Mã Kha xin thọ giáo!
Da thịt của tên Mã Kha ấy (khi ấy người Tây Dương đã có nhiều Ở Trung Quốc, Mã Kha là phiên âm của tên Marco) trắng nhợt như Ở trong hầm tối lâu năm và lấm tấm như da của loài tích dịch khiến Tiểu Nương hơi ghê tởm. Nàng hỏi Phàn Huệ Chi:
– Tên này là người Ở xứ nào mà gớm ghiếc thế?
Chàng đáp:
– Theo tại hạ được biết, gần đây bọn võ sĩ, khách thương, tu sĩ Tây Dương qua Trung Nguyên rất đông vì sau khi đọc du ký của Mã Kha Bột La (tên phiên âm của Marco Po lo) họ tưởng đường phố Trung Nguyên toàn dát vàng cả. CÓ lẽ bọn này chăng?
Quyền của Mã Kha rất nhanh và mạnh, có lẽ nhờ thân mình cao như voi của hắn. Phàn Nhất Chi không dám khinh thường vội tung quyền ra đỡ thủ.
Hai quyền đụng nhau khiến cả nội công và Mã Kha đều lui lại. Mã Kha hơi ngạc nhiên vì thân hình chàng nhỏ nhắn thanh nhã mà sao quyền lực mạnh mẽ như vậy? Hắn bước tấn đấm liên tiếp hai quyền. Tiểu Nương quát:
– Mau mau còn lên đường!
Nàng đi một chiêu kiếm rất nhanh. Hai tay của Mã Kha đã bị phạt cụt tới cùi chỏ. Máu vọt ra như suối khiến Mã Kha đau đớn kinh hoàng, hắn rống lên một tiếng lớn bỏ chạy vào sơn trại.
Tiểu Nương dẫn đám đệ tử và chàng tiếp tục đi. Nhưng chỉ thoáng chốc Mã Kha lại xuất hiện với một lão nhân mặc áo choàng đen, râu rậm, mặt cũng trắng hồng như hắn. Mã Kha ậm ọe nói gì đó với lão nhân.
Lão nhân không nói không rằng dơ một vật gì dài ngoằn đen đũa ra. Khi mọi người còn đang ngơ ngác thì mấy tiếng nổ vang lên. Hai nữ đệ tử của Tiểu Nương đi đầu ngả xuống chết liền. Phàn Nhất Chi kêu lên: “ám khí!” rồi kéo Tiểu Nương nhảy vào sau một tảng đá. Bọn nữ đệ tử cũng hoảng sợ mới người tự tìm một bụi đá chui vào. Nép mình sau một tảng đá lớn sát cạnh Tiểu Nương, Phàn Nhất Chi thấy mặt nàng ửng đỏ hây hây, tóc mai hơi xỏa xuống lấm tấm mấy giọt mồ hôi càng làm cho dung nhan nàng tú lệ.
Chàng thở dài than:
– Không biết ta có thoát khỏi nơi này không, lão dị nhân này sử dụng ám khí gì lạ quá!
Tiểu nương khẽ chớp mắt:
– Công tử ơi! Giá mà tôi có chết cùng công tử Ở đây cũng được, nhưng tôi vốn là người ương ngạnh, tôi không ưa cái vũ khí của lão dị nhân này đâu, tôi sẽ trị hắn!
Nàng rời tảng đá, bò vòng sau lưng Mã Kha. Nàng có dáng đi như con rắn nên khi bò càng giống con rắn hơn. Chỉ tiếc rằng đó là một con rắn khá đẹp.
Khi đã bí mật bò đến sau lưng Mã Kha và đồng bọn, Tiểu Nương cười lên lanh lãnh. Hai người giật mình thì đã muộn. Tiểu Nương đã phi thân đến sát tên dị nhân. Hắn vừa đưa vũ khí lạ lên, Tiểu Nương đã hạ kiếm xuống. Kể thì chậm nhưng sự thực rất mau, một tiếng “đoàng” dữ dội làm bật cả gốc đám cỏ dưới chân nhưng hắn vừa ngả quy xuống vì lưỡi thép đi ngang qua cổ Mã Kha kinh hoàng bỏ chạy trong lúc Phàn Nhất Chi rời tảng đá, chàng tán thưởng:
– Lệnh nương quả là gan dạ bản lãnh!
Nàng lạnh lùng bảo:
– Ta tiếp tục lên đường!
Bọn đệ tử mười hai người cũng có mặt đầy đủ. Nàng ra lệnh:
– Các em cứ bình tĩnh! Ta chỉ mới chết có hai người nhưng ta sẽ làm cỏ hết cái sơn trại này!
Nàng nói câu ấy với vẻ mặt đanh ác dễ sợ, chứng tỏ nàng sẵn sàng thi hành để trả thù cho hai đệ tử của nàng. bỗng nhiên nàng nhìn lên trời. Trên ấy vừa lóe sáng thêm một hỏa pháo nữa. Lần này lửa hỏa pháo màu xanh biếc. Nhất Chi chép miệng:
– Bọn Hựu Huyền chân nhân lại thông báo mật lệnh gì với nhau đây!
Quả đúng như lời.
Toàn bộ sơn trại đã ùa ra đông có đến gần trăm người. Tên nào cũng nai nịt gọn gàng và sẵn sàng xả thân, có lẽ mật lệnh hỏa pháo xanh là mật lệnh quyết tử Lần này tên Kiều Kính Hổ môn đầu sư cầm đại đao đứng Ở bên hữu, bên tả có một đại hán cao lớn một tay cầm kiếm, tay kia cầm đại kỳ thêu hàng chữ “Long môn đầu sư” vàng rực. Tiểu Nương bảo chàng:
– Bọn chúng dồn hết lực lượng đỒ! Công tử đột kích Long môn, tôi sẽ phá cửa Hổ môn! Các em, chúng ta tiến lên!
Lúc này nàng có uy phong lãnh hội của một đại tướng trước giờ xuất quân Nàng xông vào trận chiến trước tiên, tả xông hữu đột như từ trên trời xuống. Nhìn nàng, Phàn Nhất Chi có cảm giác như Triệu Tử Long tái sinh đang tung hoành trong trận Ðương Dương Trường Bản.
Chàng chống kiếm đứng trước đại hán cao lớn cầm cờ “Long môn”:
– Tại hạ là Phàn Nhất Chi Ở Tam Dương tiêu cục, xin dược nhường đường ra khỏi vùng này!
Ðại hán cười ha hả:
– Tại hạ có nghe uy danh của các hạ nhưng rất tiếc, trấn cửa Long môn này, tại hạ là đầu sư phải tuân lệnh của trại chủ!
Hắn trao đại kỳ cho bộ hạ đứng cạnh, múa trường kiếm tấn công chàng.
Chàng hô:
– Cẩn thận!
Và thi triển Huyền Công kiếm môn với mục đích đoạt tinh thần đối phương. Kiếm chàng vẽ thành một luồng hào quang kinh dị. Long môn đầu sư vừa kịp kêu lên “ái chà!” mũi kiếm chàng đã chém bay vạt áo trước.
Hắn chới với lùi lại thì kiếm thứ hai đã thọc đúng yết hầu. Tất cả đám bộ hạ tràn lên cứu đầu sư nhưng không kịp nữa. Phàn Nhất Chi vũ lộng kiếm Can Tương như một con rồng, chàng nói lớn:
– Chư vị, tại hạ không muốn xuống tay, xin chư vị tránh ra nhường đường!
Kể thì chậm nhưng sư thực mau như chớp giật, chưa hết câu đã có hai tên hảo hán nữa bị kiếm chàng thọc qua yết hầu. Bọn hảo hán sơn trại kinh hoàng vì kiếm quang của Phàn Nhất Chi.
Bên Hổ môn, đồng bọn cũng bị Tiểu Nương và đệ tử giết chết gần hết.
Chúng mất hết nhuệ khí, còn độ hơn chục tên tự động buông vũ khí chạy thoát thân Phàn Nhất Chi nhìn xác người ngổn nga trên mặt đất, sầu não nói với Lâm Tiểu nương:
– Lệnh nương sát hại nhiều quá! Bọn chúng chỉ là thủ hạ phải vâng lệnh thôi chứ tội tình gì?
Mạt nàng lạnh như băng:
– Các em hãy đuổi theo những đứa còn sống giết hết cho ta! Ðể trả oán cho nhị nương đã chết!
* * *
Vương Ðiểm chở vợ là Tiểu Tú cỡi trên lưng một con ngựa nhắm hướng Yên Kinh. Mấy ngày liền Tiểu Tú lên cơn sốt cao nên hành trình rất vất vả và Vương Ðiềm luôn luôn phải dừng lại tìm quán trọ cho nàng nghỉ ngơi.
Yên Kinh là đất thị tứ bậc nhất vào thời ấy được coi là nơi đô hội của Trung Nguyên.
Tối ngày thứ mười, Vương Ðiểm đến Yên Kinh lữ điếm nằm bên cạnh một dòng sông lớn. Lệnh nương nữ chủ chỉ dặn đến Yên Kinh rồi chờ nàng nên Vương Ðiểm lúng túng không biết phải chờ nàng Ở đâu. Hoặc tại đây cũng có tư dinh của nàng chăng? Y đã dò hỏi khắp nơi để xem có ai biết tư dinh của Tử Chiêm viện không nhưng xem ra Vô vọng.
Dẫn Tiểu Tú vào phòng trọ cho nàng nằm yên nghĩ sau khi đã ăn uống, Vương Ðiểm bước ra ngoài tửu điếm.
Buổi tối có lẽ là giờ phút thực khách đông nhất. Toàn là lũ giang hồ hảo hán mà chỉ nhìn vẻ mặt dữ dằn cũng đáng để tránh xa rồi. Kín đáo quan sát, Vương Ðiểm phát hiện một bàn chỉ có một nam một nữ có lẽ là người dân chân chất. Nam đã già lắm với hàm râu bạc như cước và nữ thì lại quá trẻ, ước độ mười lăm mười sáu là cùng. CÓ lẽ hai cha con? Lão râu bạc dỗ dành:
– Con cố ăn cho no, bệnh tình suy nhược của con không ăn làm sao có sức để đi tìm Diệu Thủ ông được?
Nghe đến tên Diệu Thủ ông, Vương Ðiểm hơi mừng vì chính Lâm Tiểu Nương cũng hẹn sẽ nhờ ông này chữa bệnh cho vợ y. Y tiến lại, vờ như tìm chỗ ngồi rồi lễ phép:
– Xin phép lão bá, tiểu sinh có thể tạm ngồi chung bàn?
Lão ông vui vẻ:
– Ðược được! Công tử cứ ngồi, bàn chỉ có hai cha con lão thôi mà!
Vương Ðiểm kéo ghế ngồi làm quen:
– Xin được mời lão bá và cô nương một chung rượn nhạt!
Y kêu tửu bảo lấy rượn và thức nhắm. Trong khi cầm đũa, y hỏi dò:
– Ớ vùng này tiểu sinh có nghe tiếng một danh y, chăng hay lão bá có biết?
Lão nhân đáp ngay:
– Danh y Ở Yên Kinh này ngày nay có lẽ là Diệu Thủ ông, công tử nói về ông ấy chăng?
Y gật đầu:
– Chính phải! Danh y hiện Ở đâu vậy lão bá?
– Cách đây năm dặm, công tử tìm Diệu Thủ ông có việc gì?
– Tiện nội tiểu sinh trúng độc muốn nhờ danh y cứu chữa dúm!
Lão nhân cười khà:
– ủa! Công tử chưa nghe điều kiện của Diệu Thủ ông sao?
Vương Ðiểm thật thà:
– Tiểu sinh là người xa lạ, xin lão bá cho nghe!
– Diệu Thủ ông nổi tiếng thần y, nhưng chỉ chữa bệnh với điều kiện là chữa cho phụ nhân và chữa xong là phải động phòng với lão liền!
Vương Ðiểm dãy nãy:
– Làm gì có chuyện tinh quái ấy? Nghe nói niên kỷ của Diệu Thủ ông đã cao lắm rồi mà?
Lão nhân vẫn cười:
– Cũng ước chừng lục tuần như lão thôi, nhưng về việc phòng trưng thì không thua các thiếu niên công tử đâu!
Vương Ðiểm lấy làm quái dị, y buột miệng:
– Vậy tại sao Lâm Tiểu Nương lại khiến ta tìm lão? Hà! Lệnh nương có ý gì đây?
Thiếu nữ nghe lọt tai câu nói ấy, nàng hỏi liền:
– Công tử vừa nói đến Lâm Tiểu Nương, phải chăng là nữ chủ nhân TỪ Chiêm viện?
Vương Ðiểm ngạc nhiên, y đáp:
– Vâng! CÔ nương cũng quan tâm đến Tử Chiêm viện?
Thiếu nữ đáp luôn mặc cho ông lão kín đáo bấm tay nàng:
– Tôi bị trúng độc tiêu của Lâm lệnh nương nên phải đi tìm danh y một cách khổ sở thế này đây, nếu tôi khỏe mạnh bình thường lại được, tôi sẽ tìm lệnh nương ấy để trả cái oán này!
Càng lúc Vương Ðiểm càng ngạc nhiên:
– ô! Tại sao nữ chủ lệnh nương lại hạ độc thủ với một người còn nhỏ tuổi như cô nương?
Lão nhân đỡ lời liền có lẽ sợ con gái mình nói lỡ:
– Chẳng qua… chẳng qua… đứa bé này… tình cờ nhặt được… cái gì đó Càn Khôn Yếu Quyết của nhà họ Phàn cách đây mấy năm, nó có biết gì đâu tình cờ vậy thôi!
Vương Ðiểm bị đẩy đến tận cùng của sự kinh ngạc:
– Do đâu mà có sự tình cờ quái lạ đến thế? Tiểu sinh nghe nói Càn Khôn Yếu Quyết có phải viết bằng chữ Hán đâu mà dễ đọc?
Lão nhân lại thở dài:
– CÓ lẽ cũng do oan nghiệt! Chẳng qua nhà lão Ở ngoại vi vườn nhà của Phàn tổng tiêu đầu nên cũng có nghe đồn về cái chết thảm của tiêu đầu.
Thế rồ i… thế rồ i…
Lão còn đang ấp úng bỗng có tiếng quát:
– Lão con rùa kia! Ðừng nói nhảm nhí! CÓ dẫn xác về hay không?
Một lão bà xuất hiện ngay cửa tửu điếm với cây gậy trong tay. Lão bà đen đủi một cách dị thường chứng tỏ là ngoại vực chứ không phải người Hán. Trông thấy lão bà, lão ông có vẻ hoảng hốt thực sự:
– Ơ Ơ nói nhảm gì đâu, tôi dẫn con A Khúc đi tìm Diệu Thủ ông chứ không lẽ để nó chết mòn sao?
Lão bà nhăn tít cặp lông mày trông càng dữ dội:
– Diệu Thủ ông? Cái lão dê dực ấy à? Thôi thôi! Thà chết còn hơn để lão chữa bệnh! Về ngay đi!
Thoắt một cái lão bà đã đến sát bàn Vương Ðiểm. Câu chuyện dỡ dang khiến y càng thắc mắc, y can thiệp:
– Lão bà chậm cho một chút để tiểu sinh xin nghe nốt câu chuyện Ở vườn nhà Phàn tổng tiêu đầu!
Bà lão gạt đi với giọng chua lè:
– Tiêu đầu cái con rùa! Bọn Hán tộc thật lắm chuyện! Ðã bảo về là đứng dậy ngay! Lại rượn với chè!
Vừa quát mắng lão bà vừa đưa tay chộp lấy mấy chung rượn trên bàn định quăng đi. Vương Ðiểm đợi tay lão bà sắp đụng chung rượn liền nhanh như cắt chộp lấy ấn xuống. Kình lực tuổi trẻ của y rất mạnh nhưng lão bà tỉnh như không, chỉ hơi khứng lại một chút lão bà đã hút chung rượn về phía mình như có lực hút của mấy chục người cộng lại. Bị bất ngờ, Vương Ðiểm la hoảng:
– Lão bà! Chớ đoạt chén rượn!
Tay tả của y xuất chiêu chém vào huyệt Thiên Trụ sau ót của bà nhưng không hiểu sao đầu lão bà như bằng chất dẻo, y có cảm giác đụng vào vật mềm nhũn. Lão bà cười ma quái:
– Công tử! Ðịnh thử võ công hả?
Không đợi Vương Ðiểm trả lời, người bà thun lại y như một sợi giây thun rồi đột ngột bật ra. Trong lúc y đang ngơ ngác về pháp môn kỳ quái thì đầu ngón tay của lão bà đã xỉa tới mặt y trúng huyệt Nhân Trung. Y choáng váng vì trúng đòn, bèn quyết định rút kiếm. Lão bà vẫn thản nhiên:
– Công tử chưa nghe tiếng Bão Ðại ấu Ở đây ư?
– Bão Ðại ẩu? Tiểu sinh mới nghe lần đầu!
Kiếm y lóe lên quạt qua mặt lão bà khiến bà tấm tắc:
– Cũng khá đấy! Nhưng chỉ là trò đùa với lão mà thôi!
Vương Ðiểm kinh dị vì y là tay kiếm có hạng trong bọn giang hồ Ở Linh Lăng mà xem chừng lão bà này coi y không ra gì.
Lão bà vọt tới giáng một cái tát như sấm sét vào mặt y, quát lên:
– Công tử là ai, nói mau?
– Tiểu sinh khi xưa có gia phụ là thủ hạ của Phàn tổng tiêu đầu nên cũng võ vẽ chút võ nghệ, xin được thử sức.
Lão bà lùi lại một bước đứng trợn mắt nhìn Vương Ðiểm khẽ “a… a… ” trong miệng. Ngay lúc ấy một lão tăng ăn mặc kỳ dị ngồi Ở gần bên chống thiền trượng xuống đất:
– à! Bọn lưu đảng kéo nhau tới đây làm ồn ào ta thế hả? Cái gì là Phàn…
Phàn cái con rùa!
Lão tăng dựa vào thiền trượng búng mình tới sát Vương Ðiểm:
– Tên công tử Phàn Nhất Chi khi xưa Ở Tam Dương tiêu cục hiện nay lưu lạc đâu rồi?
Hữu chưởng của Bão Ðại ấu đột ngột vỗ mạnh vào mặt lão tăng. Lão đứng yên hứng trọn chưởng nhưng vẫn đứng vững, lão còn cười hề hề:
– Hà hà! Thoát Xác Thiền lão tăng từ đất Kim xa xôi tới đây chưa lần nào được gãi ngứa đến như vậy!
Nghe câu nói đùa ngạo nghễ của lão tăng xưng tước hiệu Thoát Xác Thiền, Bão Ðại ấu điên tiết:
– Vậy để ta tiếp tục gãi ngứa cho!
Lần này chưởng pháp lão bà đưa từ từ tới. Lão tăng vận công lực đưa chưởng ra đỡ. Song chưởng đụng nhau tạo một khoảng chân không ngột ngạt khiến lão ông và thiếu nữ phải la lên:
– Lão má! Dừng tay đi cho con về!
Nhưng lão bà đang dồn công lực vào chưởng nên bỏ mặc những lời kêu của chồng và con. Một lúc Thoát Xác Thiền đã nao núng, người lão đẫm mồ hôi và hơi tớ đã khò khè, lão ngáp ngáp như cá mắc cạn:
– Chân Pháp đạo nhân! Chân Pháp đạo nhân!
Ðồng bọn của lão là Chân Pháp nhận thấy lão sắp nguy bèn huy động song kiếm đánh một trên một dưới cùng tấn công Bão Ðại ấu. Hữu chưởng lão ấu vẫn tiếp tục áp đảo Thoát Xác Thiền nhưng tả chưởng thu về quét ngang song kiếm. Hai tiếng “rắc” vang lên. Song kiếm của Nhơn Pháp đạo nhân gãy cùng một lúc. Lão thối lui rũ trong vạt áo ra một nắm phi tiêu, lão sắp vung tay thì Vương Ðiểm giơ trường kiếm án ngữ:
– Lão tiền bối! Ðánh người như thế không nên!
Nhơn Pháp đạo nhân cứ bắn phi tiêu ra, một mũi bị kiếm Vương Ðiểm phạt rơi xuống đất, mũi thứ hai bay tới cũng rơi xuống đất, mũi thứ ba, mũi thứ bốn cũng vậy nhưng đến mũi thứ năm kiếm chỉ hơi chậm một chút, phi tiêu đã ghim vào vai Bão Ðại ẩu. Phi tiêu có tẩm thuốc mê cực mạnh nên Bão Ðại ẩu té xuống liền. Nhơn Pháp đạo nhân hô lớn:
– Ðem lão bà này đi mau!
Ðồng bọn của hai lão ngồi rải rác trong tửu quán đứng cả dậy ùa tới cùng một lúc đồng thời thiền trượng và song kiếm của Thoát Xác Thiền và Nhơn Pháp đạo nhân khống chế Vương Ðiểm.
Trong vòng chưa tới một khắc, cả bọn đã mang cái xác bất động của Bão Ðại ẩu ra khỏi tửu quán.
Cửa quán đã sắp sẵn xe ngựa, lão ấu bị quăng lên xe, Nhơn Pháp đạo nhân ra roi còn hỏi Thoát Xác Thiền:
– Ðại tăng có chắc con mụ này có Càn Khôn Yếu Quyết chứ?
– Ðạo nhân không thấy công phu của mụ sao? Bí kíp Ở trong đầu mụ ta đỒ! Chẻ đầu mụ ta là đoạt được thôi!
Lão ông và thiếu nữ lếch thếch chạy theo một đoạn ngắn rồi quay trở lại tìm Vương Ðiểm:
– Công tử có biết bọn ăn cướp đó là ai không?
Thiếu nữ mau miệng trả lời dúm y:
– Bọn tay chân Cái bang đỒ! Ðã bốn mươi năm nay chúng theo đuổi Càn Khôn Yếu Quyết của nhà họ Phàn. Chúng có biết đâu ta đã đốt nó ra tro bụi rồi, may ra còn trong đầu của lão má mà thôi!
Vương Ðiểm nhớ tới cái vụ Hựu Huyền chân nhân, Phàn Huệ Chi, vội chộp lấy hỏi:
– ủa! Làm sao lão bà có được Càn Khôn Yếu Quyết?
Vẫn thiếu nữ:
– Lão má chỉ gặp may thôi! Má có biết võ công bao giờ đâu, có lẽ vì vậy mà học bí kíp lướt qua đã thuộc lòng rồi. May mà lão má lại là người Hồi Cương nên bản bí kíp ấy lão má chỉ cần liếc mắt là thuộc làu. Bí kíp Càn Khôn Yếu Quyết bây giờ chỉ còn một bản duy nhất trong đầu lão má đó!
Vương Ðiểm than:
– Hỡi ôi! Bí kíp Càn Khôn Yếu Quyết là tâm huyết từ đời này sang đời nọ của tổ sư TÔ Tử Hồng mà nay chỉ còn nằm trong đầu một lão già quê mùa sao?
Lão nhân gặng hỏi y:
– Công tử nhận mình là người quen biết của nhà họ Phàn là thật hay đùa?
Vương Ðiểm nghiêm mặt:
– Tiểu sinh đùa làm chi?
– Công tử có biết Phàn Nhất Chi của nhà họ Phàn không?
– Biết! Chính y là đại huynh của ta!
Lão nhân reo mừng:
– Phàn tổng tiêu đầu là ân nhân của gia đình ta. Chính căn nhà chúng ta đang Ở cũng do tiêu đầu cung cấp.
Thiếu nữ mặt tươi rói, đề nghị:
– Ðã mấy năm qua phụ mẫu tôi dò hỏi tin tức của Phàn công tử vẫn không biết hạ lạc phương nào, nay gặp dịp đây, mời công tử về qua tệ xá chúng tôi cho biết, để ngày sau có gặp Phàn công tử sẽ báo lại cho người.
Vương Ðiểm:
– CÔ nương có biết bọn Cái bang Ở đâu gần đây không?
Lão nhân đáp:
– Cái bang có trang trại cách đây hai dặm về phía tây, công tử hỏi làm chi?
– Tôi muốn biết nguồn gốc Càn Khôn Yếu Quyết vì dù sao đây cũng là vưu vật mà cả giang hồ đang thèm muốn!
– Ðiều ấy có khó gì! Công tử cứ đến tìm mụ Bão Ðại ấu đang bị chúng b ắt về Tứ Quý trang đó!
– Tiểu sinh xin gởi tiện nội Ở nhờ nhà lão bá một thời gian ngắn, mong được lão bá chăm sóc đợi tiểu sinh đến Tứ Quý trang trở về!
Lão nhân vui vẻ gật đầu:
– Ðược được! Công tử cứ coi tệ xá của lão như của công tử vậy, mà thực ra xưa kia chính Phàn tiêu đầu đã chu cấp cho gia đình lão!
Ngay sau đó, Vương Ðiểm sắp xếp cho Tiểu Tú đến nhà cha con lão nhân an dưỡng còn y tìm đường đến Tứ Quý trang.
Lần này y tâm niệm phải dò hỏi cho ra manh mối Càn Khôn Yếu Quyết.
Tứ Quý trang của Cái bang chiếm một khoảng đất khá rộng ngoại vi thành Yên Kinh, từ lâu vốn là nơi cấm ky đối với những người dân thường Ở đây Sự bí mật Tứ Quý trang đến cả quan quân cũng e dè. Ðã có lần vì tranh chấp đất đai quan trên chưa kịp xét xừ đã bị những thủ hạ Tứ Quý trang đang đêm đột nhập công đường treo cổ gia đình viên huyện lệnh.
Người ta đồn rằng họ dựa vào thế lực của các quan lớn nhà Thanh nên không còn kiêng sợ ai. Bởi vậy, chung quanh Tứ Quý trang không một ai dám ở, để mặc cho đất hoang vu rậm rạp mọc bừa bãi như một đám rừng.
Vương Ðiểm phóng ngựa qua đám rừng nhỏ ấy mới đến một cái cổng gỗ đóng sơ sài. Ngoài cổng hoàn toàn không có chữ viết nào ngoài một lá cờ đuôi nheo nhỏ treo lơ lửng, giữa lòng cờ cũng thêu một con sơn cẩu trông dữ dội không kém gì vật thật.
Xuống ngựa trước cổng, Vương Ðiểm mặc cho con ngựa tự do, còn y tự động mở cổng bước vào. Nhìn đến mút mắt, y mới thấy lưa thưa vài nóc nhà bằng tre nứa.
Ði bộ suốt từ cổng vào đến nhà không ai đến hỏi y câu nào. Ðến lúc đứng trước gian nhà tranh có cắm một bảng vuông viết mấy chữ “Ðạo Nhân đường,, y mới nghe một câu hỏi:
– Tiểu tử tìm ai đó?
Nhìn thấy chữ “Ðạo Nhân đường” Vương Ðiểm tiện miệng hỏi luôn:
– Tiểu sinh tìm Nhơn Pháp đạo nhân, chăng hay đạo nhân có mặt?
Một hán tử cắp đao sát nách trả lời:
– Ðạo nhân hôm nay luyện khí dưới “Tuyệt Cốc đường” rồi, mà ngươi tìm đạo nhân có chuyện gì?
Y bịa chuyện:
– Tiện sinh là người của TỔ thiếu chủ. CÓ phải hôm trước đạo nhân mới bắt được Hán tử tiến sát lại:
– Người nhà của TỔ Di Khánh à? Hà hà! CÓ tiêu lệnh làm tin không?
Vương Ðiểm đáp “Có chứ!” kiếm đã điểm ngay yết hầu khiến hắn không kịp kêu một tiếng, y dọa:
– Ngươi kêu lên một tiếng nhỏ, kiếm sẽ ấn sâu Vô đứt cuống họng liền.
Bão Ðại ấu bị nhốt Ở đâu?
Hán tử mặt cắt không còn giọt máu:
– Bão Ðại ấu… Ở… Ở… “Tuyệt Cốc đường” với đạo nhân… coi chừng…
Vương Ðiểm thu kiếm, chớp mắt y vọt đi để mặc hán tử đứng trông theo.
Phải hành động thật mau vi tên hán tử này có thể sẽ báo động cho đồng bọn đề phòng.
Vọt qua gian “Ðạo Nhân đường” là đã tới “Tuyệt Cốc đường” Trong gian nhà hoàn toàn im vắng.
Ghé mắt nhìn vào song cửa, Bão Ðại ấu thấy Chần Pháp đạo nhân đang cúi mặt trên bàn làm cái gì đó. Không thấy Bão Ðại ấu đâu.
Cùng lúc ấy y nghe tiếng chân rầm rập tiến lại gần. Ðúng là tên hán tử đã báo động.
Không thể chần chờ được nữa, Vương Ðiểm đạp cửa lao vào. Bất ngờ, Chần Pháp đạo nhân sững người:
– A… a… tên tiểu tử Ở Yên Kinh lữ điếm à?
Chỉ cần lão sững người trong nháy mắt, kiếm của Vương Ðiểm đã bật ra kê sát yết hầu lão:
– Ðúng là tiểu tử ấy. Lão ấu bị bắt đâu rồi?
Nhơn Pháp đạo nhân tìm kế hoãn binh:
– Mụ Ở đây, nhưng cửa đã bị lão Thoát Xác Thiền khóa mất rồi!
– Lão Thoát Xác Thiền Ở đâu?
– Ớ đây!
Thoát Xác Thiền phi thân vào phòng, hôm nay lão cầm cặp song chùy nặng đến trăm cân.
Bọn võ sĩ đã đứng đen cả nhưng thấy hai lão võ sư trong phòng chưa ra lệnh nên chưa xông vào.
Song chùy của Thoát Xác Thiền đập xuống mặt bàn vỡ tan trong lúc đầu chùy kia bật lên nhắm đầu Vương Ðiểm đánh tới. Vương Ðiểm đang ghim mũi kiếm vào yết hầu lão đạo nhân liền dùng tay tả nhấc lão lên án ngữ thân mình. Chùy đập vào vai lão đạo nhân một đòn trời giáng khiến lão rống lên:
– Tên tăng Vô sĩ kia! Sao lại đánh ta thế?
Thoát Xác Thiền thu chùy lại múa một vòng:
– Tiểu tử gian ngoan thật. Hôm nay vào hang Ổ bọn ta khó về đó!
Nhưng lão ta chỉ múa áp đảo thôi chứ không dành. Lão hô to với đạo nhân:
– Ta đi thôi, đã có Kim Tỏa Quyết cho tiểu tử rồi!
Hai lão bỗng nhiên cùng phi thân ra khỏi cửa cười ha hả:
– Tiểu tử coi Kim Tỏa Quyết của lão gia đây!
Vương Ðiểm còn đang ngơ ngác vì không hiểu sao hai lão già rút lui quá sớm bỗng nhiên chân y như dạp lên khoảng không. Mấy tiếng chuyển động khô khan vang lên. Cả cái nền nhà bằng đất như bị lún xuống dần. Vương Ðiểm hoảng hốt, y dính dùng khinh công nhảy lên nhưng không kịp nữa, cả nền nhà đã biến mất đẩy y rơi xuống một hầm sâu hun hút. Ngửa cổ nhìn lên, y chỉ thấy một màu đen kịt kín bưng. Y than thầm trong bụng: “Ta sa bẫy bọn này rồi!” Trên đầu y dường như có chút ánh sáng le lói. ÐÓ là Chân Pháp đạo nhân vừa hé mở một Ô cửa nhỏ bằng tờ giấy, lão cười vang dội:
– Tiểu tử! Ráng Ở dưới đó với giun dế! Can đảm mang thân một mình vào Tứ Quý trang thì gớm thật! Hà hà!
Lão đóng sập Ô cửa nhỏ lại. Trong hầm lại tối om.
Trong lòng Vương Ðiểm rối bời, y ngồi dựa vào vách đất lạnh giá cố luyện thần khí để lấy lại tỉnh táo. Y điều hòa kinh mạch một lúc thấy trong người đã hơi dễ chịu, y liền nghĩ về hoàn cảnh của mình hiện nay! Hừ! Thật là tự nhiên đem thân vào củi trong lúc Tiểu Tú đang vật vã đợi y. Y thở dài.
Tiếng thở dài của y hình như đến tai một người nào đó Ở cùng hầm từ trước vì y nghe tiếng sỉ vả:
– Làm thân nam tử mà chưa chi đã thở dài thở ngắn, còn làm việc đại sự gì được?
Nghe âm thanh quen quá, Vương Ðiểm tỉnh liền:
– Bão Ðại ấu? Xin cho biết có phải Ðại ấu không?
Tiếng cằn nhằn:
– Chứ còn con rùa đen nào nữa? Tiểu tử làm sao mà phải vào đây?
– Tiểu tử đi tìm lão ấu đây!
– Ngươi nói là vì ta mà ngươi phải vào đây ư? Ðừng bắt lão già này phải hàm ân!
Một bàn tay chộp lấy cổ áo Vương Ðiểm kéo y lại gần. Y ngửi thấy mùi ngai ngái của áo quần lâu ngày không giặt, mùi hôi làm y hơi khịt mũi:
– Lão Ðại ấu! Ðúng là vì lão ấu tiểu tử mới phải vào đây, lão ấu có biết trưởng nam của Phàn tổng tiêu đầu không?
– Ta không biết, ngươi là người ấy ư?
– Không, nhưng tiện sinh biết người ấy… y đau khổ đi tìm Càn Khôn Yếu Quyết đó!
Lão bà nhăn nhó:
– Càn Khôn Yếu Quyết là cái quái gì?
– Lão ông và tiểu thư đều nói công phu võ học lão nhân học được là Ở cán Khôn Yếu Quyết!
– Cái đó là Càn Khôn Yếu Quyết à? Hà hà, ta thấy sách thì đọc chơi rồi tự nhiên nó in vào trong đầu, còn nó là cái gì ta biết làm quái gì?
Vương Ðiểm nài nỉ:
– Lão bà! ÐÓ chính là Càn Khôn Yếu Quyết của Phàn tổng tiêu đầu chủ nhân nhà tiểu sinh cuốn sách đó lão bà học xong cất đâu rồi?
Lão bà vừa cười tinh quái vừa thật thà:
– Ta có biết đâu? Ðọc chơi vài ba lần rồi ta đưa cho con A Khúc nó nhóm bếp rồi còn đâu!
Vương Ðiểm la lên:
– Trời ơ! Vậy lão bà đã thiêu nó ra tro?
– Chứ còn ra gì nữa? Nhưng bây giờ ta vẫn nhớ như in vì ta vốn là người Hồi Cương qua sống Ở Trung Nguyên mới vượt đồi này. Bây giờ ta vẫn có thể đọc thuộc từng chữ.
Vương Ðiểm reo lên:
– Tuyệt quá! Tuyệt quá! Lão bà đọc cho tiểu sinh nghe nhé!
* * *
Trên đường về Yên Kinh, Phàn Nhất Chi và nữ chủ Tử Chiêm viện ghé lại thăm dinh cơ năm xưa của nhà chàng. Mọi vật đã thay đổi, xưa đây là một tòa ngang dãy dọc thì nay chỉ còn là mảnh đất hoang tàn đầy bụi rậm.
Chàng ngậm ngùi nhìn mảnh đất cũ mà chàng đã lớn lên. Gần mười năm rồi còn gì? Vật còn đổi sao còn dời huống gì chỉ là mấy gian nhà ngói?
Ðang thơ thẩn vượt qua nền nhà cũ đã lên rêu mốc bỗng chàng nghe Lâm Tiểu Nương hớt hải:
– Công tử! Cớ sao mộ của Phàn tiêu sư lại bị đào tung thế?
Sau khi gia đình chàng xảy ra thảm họa, chàng đã bị địch nhân bắt đi liền nên không biết ai đã mang xác thân phụ chàng về chôn Ở đây, rõ ràng trước một nấm đất bị xới tung là cái bia đá viết nắn nót mấy chữ: “Phàn công Huệ Chi chi mộ” dưới đó là một khoản nhỏ li ti: “Vương thị lập bia.” à, người xây mộ chính là cha con lão gia nhân Vương Ðiểm.
Chàng vội vàng chạy về phía Lâm Tiểu Nương kinh ngạc:
– Ðã lâu tại hạ không có dịp về đây, không biết quân cướp nào đào mộ phụ thân tìm gì thế?
Chàng thở dài:
– Sinh thời gia gia tại hạ chỉ có một thanh kiếm và một tấm lòng hào hiệp, vàng bạc gia sản có gì đâu mà bị người đào xới thế này?
Tiểu Nương phát hiện một vật gì lấp lánh trong lòng đất, nàng cúi xuống nhặt lên:
– Công tử xem này!
ÐÓ là mảnh kim khí được tráng bạc in hằn nửa cánh hoa nhiều cánh ẩn hiện, nàng đăm chiêu:
– Ta biết chủ nhân lệnh bài này là ai rồi…
Lúc ấy có một bóng người thoáng vụt qua. Tiểu Nương đang đăm chiêu suy nguyên không để ý nhưng chàng đã phát giác. Chàng nói:
– Lệnh nương, chúng ta giả như tìm thấy cái gì lạ dưới ngôi mộ rỗng này để dụ tên kia đến!
Dứt lời chàng vờ cúi xuống reo lên:
– A! Ðây rồi! Lệnh nương nhìn xem đây là bảo vật đó!
Chàng đứng dậy thì bóng người đã đến gần bên. ÐÓ là một thanh niên trang nhã mà chàng nhận ra ngay là Quan Thượng Cầu. Chàng kinh ngạc:
– ủa! Nghe nói thiếu hiệp đã vào tay TÔ Tử Kiệt rồi cơ mà?
HỌ Quan chưa trả lời câu hỏi của chàng mà hỏi lại liền:
– Bảo vật đâu?
Tiểu nương chau mặt:
– Các hạ hãy trả lời, các hạ tìm gì dưới ngôi mộ này?
Quan Thượng Cầu cười rộ:
– TÔ Tử Kiệt phao tin Càn Khôn Yếu Quyết còn chôn theo với xác Phàn Huệ Chi nên ta trốn y về đây đào tìm. Nhưng hôm nay vừa đi qua Yên Kinh lữ điếm ta biết ta đã bị gạt. Càn Khôn Yếu Quyết vào tay người khác rồi và đó mới là bản thật duy nhất trên đời, bản của TÔ Tử Kiệt chỉ là bản giả như lời Ðảo Vũ chân nhân nói.
Phàn Nhất Chi vội hỏi:
– Thiếu hiệp biết vào tay ai không?
Quan Thượng Cầu mỉm cười:
– Nói ra công tử không thể ngờ, bản chính vào tay một lão bà đần độn rên là Bão Ðại ẩu Ở rất gần đây.
– Thì ta lúc nãy thiếu hiệp đi tìm Bão Ðại ẩu chăng?
– Ðúng đỒ! Lão bà đã bị bọn Cái bang bắt giữ trong Tứ Quý trang rồi.
Phàn Nhất Chi còn nhớ lão bà người Hồi Ở gần nhà chàng lúc chàng còn nhỏ xíu Gọi lão bà là đần độn quả không có gì quá đáng vì từ khi lưu lạc từ Hồi Cương sang đây, được thân phụ chàng cho căn nhà nát sau vườn, bà lão chăng có nghề ngỗng gì nuôi thân ngoài việc lãnh chăm sóc đàn ngựa cho gia đình chàng.
Phàn Nhất Chi lẩm bẩm:
– Lạ thật! Lạ thật! Lão bà ấy có còn giữ Càn Khôn Yếu Quyết của nhà ta không… và lão bà đã đọc được chữ Hán chưa?
Tiểu nương quả quyết ngắt lời:
– Việc chăng có gì khỒ! Chúng ta hãy đến Tứ Quý trang tìm Bão Ðại âu là mọi điều sẽ sáng tỏ.
Cả ba cùng tìm đến Tứ Quý rang khi trời sụp tối. Toàn sơn trang chìm trong bóng đen mờ đục, im lặng như tờ.
Ðến cạnh cánh cổng sơn trang, đã đẩy cổng gỗ bước vào mà vẫn không có một ai xuất hiện khiến Quan Thượng Cầu phải kêu lên, kinh ngạc:
– ủa! Sao không có đèn đuốc gì cả vậy?
Lâm Tiểu Nương linh cảm có điều gì bất thường:
– Mọi khi bọn Nhơn Pháp đạo nhân thức rất khuya để luyện đan dược, còn bọn vệ sĩ thì ăn uống ồn ào, không hiểu sao hôm nay lại tĩnh lặng thế này?
Phàn Nhất Chi là người phát hiện ra điều bất thường đầu tiên, chàng chỉ một xác chết nằm trong cỏ:
– Lệnh nương và thiếu hiệp nhìn kìa! CÓ xác chết!
Cả ba đến gần. ÐÓ là xác chết của một võ sĩ ngực gã bị thủng một lỗ to.
Tiểu Nương kêu lên:
– Gã bị đối thủ moi mất trái tim rồi!
Phàn Nhất Chi hơi rùng mình quay lưng đi hướng khác. Ớ hướng khác chàng lại phát hiện một tử thi nữa. Chỉ nhìn qua cả ba cũng nhận ra xác chết thứ nhì cũng bị moi mất trái tim.
Từ cổng sơn trang dẫn đến Tuyệt Cốc đường có đến năm xác chết có tư thế nằm giống như nhau và cũng đều bị moi mất tim. Chàng rùng mình:
– Không biết ác nhân nào hạ thủ độc địa quá! Ta hãy vào Tuyệt Cốc đường xem sao.Cửa Tuyệt Cốc đường không đóng.
Quan Thượng Cầu cẩn thận mồi một que củi.ánh sáng chập chờn soi tỏ bên trong gian Tuyệt Cốc đường. Cả ba người đều sững mắt trợn lên kinh hoàng.
Thoát Xác Thiền, Nhơn Pháp đạo nhân cũng nằm co quắp Ở một góc nhà, trong lồng ngực cũng không còn trái tim.
Lâm Tiểu Nương dùng đầu kiếm lật xác Nhơn Pháp đạo nhân lên. CÓ lẽ lão chết trong cơn kinh hoàng tột độ nên mắt lão không khép lại được, cứ trừng trừng nhìn lên trời. Nàng gằn giọng:
– Không biết cao nhân nào đột nhập vào đây mà tàn sát hết thế này?
Quan Thượng Cầu buông thòng:
– Hoặc là Vương Ðiểm chăng?
Chàng lắc đầu:
– HỌ Vương chỉ là một người võ công trưng bình, làm sao hạ thủ được các lão nhân đây?
Trong ba người, nội lực của chàng thâm hậu hơn cả, chàng la lên đột ngột:
– CÓ người còn sống!
Chàng bước tới liền. ÐÓ là một lối đi quanh co dẫn từ Tuyệt Cốc đường đến Tàng Kinh thất nằm khuất sau một tàng cây lớn. Cầm que lửa chập chờn trên tay, chàng bước lướt trên mặt cỏ, trầm giọng hỏi:
– Xin vạn hạnh được bái kiến cao nhân nào đó!
CÓ tiếng khò khè phát ra từ một bụi rậm:
– Ta đây! Ta là Bão Ðại ẩu đây! Hãy tới đây mau!
Phàn Nhất Chi đã tới. Dưới ánh sáng vàng khè và chập chờn của ánh lửa, chàng nhìn thấy một lão bà quần áo tơi tả nằm ngả chúi dưới một gốc cây.
Hơi thở của lão bà chỉ còn mỏng manh như sắp đứt và toàn thân lão bà nhuộm đỏ những máu, nhất là hai bàn tay lão bà giống như hai bàn tay bằng máu vậy. Quan Thượng Cầu và Lâm Tiểu Nương cũng vừa tới sau, Tiểu Nương nóng nảy hỏi liền:
– Lão bà đã giết chết bọn Nhơn Pháp đạo nhân?
Lão bà gật đầu:
– Phải, còn thằng nào sống không?
Không hỏi thêm một lời, Tiểu Nương nghiến răng đánh ra một chưởng mười thành công lực.
Bão Ðại ẩu rõ ràng đã kiệt sức nhưng chưởng của Tiểu Nương khi chạm vào lão bà tự nhiên run lên bần bật dội lại khiến nàng phải lùi hai bước liền mới đứng vững nhưng lão bà cũng oằn lên lăn đi bốn năm vòng. Phàn Nhất Chi can thiệp:
– Lệnh nương hãy bình tĩnh, để tại hạ hỏi lão ấu này xem sao.
Chàng đến sát Bão Ðại ẩu. Mặt lão bà trắng nhợt như tờ giấy, hơi thở gấp gáp và đứt quảng, chàng hỏi:
– Cớ gì lão bà lại hạ thủ độc ác thế?
Bão Ðại ẩu mệt nhọc đáp:
– Không phải tại ta… tại… tại Càn Khôn Yếu Quyết khi nó phát tác nếu không moi tim người ăn vào… thì sẽ… sẽ chết mất. Ta học lầm Càn Khôn Yếu Quyết nên mỗi khi phát động chân khí lại thèm… ăn tim người… vả chăng… vả chăng… bọn Tứ Quý trang cũng đáng chết lắm.
Nghe giọng nói, chàng biết chân khí lão bà đã phát tán hết rồi, bà ta có lẽ sắp chết đến nơi nên chàng hỏi mau:
– Lão bà có gặp một người tên Vương Ðiểm Ở đây không?
Mắt lão bà trợn dọc lên, chàng đã tưởng lão bà trút hơi thở cuối cùng nhưng lão bà vẫn trả lời đứt quãng:
– Vương hả? NÓ vẫn Ở dưới hầm… Ta đã truyền thụ Càn Khôn Yếu Quyết cho nó rồi… Hãy gặp nó và nói rằng… cái này độc lắm… thi triển là phát tán chân khí và phải… ăn tim người đó… Phàn tổng tiêu đầu đang chờ ta Ở suố i vàng… Hừ hừ! Vương… Phàn… nhớ nó i… còn đó…
Bão Ðại ấu chỉ nói được đến thế. Người lão bà oằn lên lần cuối cùng.
Phàn Nhất Chi khẽ vuốt mắt cho bà rồi quay lại bên Tiểu Nương:
– Lão bà chết rồi!
Tiểu Nương nghiến rằng:
– Con mụ già đó chết là phải lắm! NÓ đã giết hết người trong Tứ Quý trang rồi còn gì!
Quan Thượng Cầu trầm tư:
– Hạ thủ cực độc thật nhưng phải công nhận công lực của lão Bão Ðại âu là tuyệt thế kinh thiên. Không biết lão bà học Ở môn phái nào vậy?
– Càn Khôn Yếu Quyết đó thiếu hiệp!
HỌ Quan đang đi bỗng đứng dừng lại:
– Ả phải rồi! Thế mà mụ ta chết rồi! Biết bí kíp ấy cất Ở đâu?
Nhìn vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa háo hức của gã, Phàn Nhất Chi mỉm cười:
– Không ai biết được bí kíp cất dấu Ở đâu. CÓ lẽ… có lẽ… đây là người duy nhất cuối cùng học được Càn Khôn Yếu Quyết. Thảo nào xưa kia gia gia giấu rất kỹ bí kíp này không cho ai nhắc tới… Thì ra chỉ vì nó quá tàn độc! NÓ có thể tiêu diệt người nhưng đồng thời cũng tự diệt mình luôn…
Quan thiếu hiệp có thấy Bão Ðại ẩu thi triển Càn Khôn Yếu Quyết và bị tận diệt đó không?
Quan Thượng Cầu đáp, giọng gã hơi thảng thốt:
– Càn Khôn Yếu Quyết độc đến thế ư? Hờ hờ! Người xưa có câu “Tối độc phụ nhân tâm” (Lòng người là cái độc ác nhất trong mọi cái độc ác) Ta đã nếm nhân tâm rồi, còn sợ gì độc của Càn Khôn Yếu Quyết?
Nói dứt gã quay trở lại khiến chàng phải gọi giật:
– Quan thiếu hiệp đi đâu đó?
Gã đáp liền:
– Ðể ta hỏi Bão Ðại ẩu xem bí kíp mụ dấu Ở đâu?
– Bà ta làm sao còn thở để trả lời? Nhưng tại hạ biết còn Vương Ðiểm… Gã đứng khứng lại cười vui vẻ:
– Hừ phải! Còn Vương Ðiểm là ta còn tìm được Càn Khôn Yếu Quyết!
Cả ba vội vàng trở lại Tuyệt Cốc đường.
Theo lời trăn trối của Bão Ðại ấu, Phàn Nhất Chi mau chóng tìm được nắp hầm. Dưới hầm tối đen như mực. Chàng vận công lực hỏi vọng xuống:
– Ta là Phàn Nhất Chi xin được gặp người còn Ở dưới hầm!
Ngay lúc đó có tiếng đáp nho nhỏ khiến chàng phải lắng nghe:
– Phàn đại ca đó ư? CÓ ngu đệ là Vương Ðiểm Ở dưới này!
Quan Thượng Cầu cũng nghe câu đáp ấy, gã hấp tấp buông mình xuống miệng hầm. Chưa đặt chân xuống mặt đất gã đã thấy một kình lực ghê gớm bao phủ lấy quanh người. Gã vội lên tiếng:
– Vương nhân huynh! Tại hạ là bằng hữu của Phàn công tử xuống để cứu nhân huynh đây!
Kình lực vẫn tiếp tục bóp chặt lấy người họ Quan rồi một tiếng nói:
– Ngươi có trái tim không? Hãy tự móc tim đưa ra cho ta!
Luồng kình lực làm gã muốn ngạt thở, gã vận hết mười thành hỏa hầu ra cố đẩy kình lực đối phương nhưng hình như càng đẩy kình lực càng đè xuống nặng hơn. Sợ không thể chống nổi, gã thét lên:
– Phàn công tử! CÓ Vương Ðiểm đây rồi! Công tử hãy xuống đây mau!
Phàn Nhất Chi buông mình xuống đáy hầm, chàng nói trong bóng tối:
– Vương đệ đâu rồi, hãy lại đây với ta!
Tự nhiên Quan Thượng Cầu thấy nhẹ người hằn, là Vương Ðiểm đã thu kình lực chạy lại với Nhất Chi. Vương Ðiểm hỏi liền:
– Bão Ðại ẩu còn trên đó không?
– HỌ Bão đã chết rồi, ta lên đi thôi.
Chàng và Vương Ðiểm vọt lên như hai cây pháo thăng thiên, chớp mắt đã đứng trên mặt đất Tịch Cốc đường. Quan Thượng Cầu cũng phi thân lên.
Vương Ðiểm hỏi tiếp:
– Phàn ca ca nói sao? Bão Ðại ẩu chết rồi à?
Chàng chỉ ra ngoài:
– Xác lão bà vẫn còn nằm Ở đường tới Tàng Kinh thất, hiền đệ hãy tới đó mà xem.
vương Ðiểm vừa nhìn thấy hai xác chết của Thoát Xác Thiền và Nhơn Pháp đạo nhân. Y quan sát một lúc rồi la lên:
– Ai giết chết hai người này mà lại moi cả tim ra thế?
Chàng trả lời:
– Hiền đệ không biết đó là thủ pháp của Càn Khôn Yếu Quyết sao?
Vẻ kinh dị của Vương Ðiểm chứng tỏ y không hiểu thật. Y lẩm bẩm:
– Té ra là do tay của Bão lão sư. Tại sao lão sư lại ác độc đến vậy?
Phàn Nhất Chi đành thuật sơ lược về cái chết của những võ sĩ trong Tứ Quý trang và những lời Bão Ðại ẩu dặn dò chàng trong cơn hấp hối. Vương điểm than dài:
– Hởi ôi! Vậy thì ngu đệ còn học cái Càn Khôn Yếu Quyết này làm gì nữa? Cả đời dòng họ Vương tiểu đệ chỉ biết ăn chay niệm Phật, nay lẽ nào tiểu đệ lại nhẫn tâm học thứ tà môn độc ác này? Chi bằng… chi bằng… xin trả lại cho Bão lão sư!…
Không đợi mọi người có phản ứng gì, Vương Ðiểm âm thầm vận nội công. Trong đêm tối mọi người chỉ nghe những tiếng “rắc, rắc” nhỏ. Chàng hỏi, lo lắng:
– Hiền đệ làm gái vậy?
Vương Ðiểm ngậm ngùi đáp:
– Ngu đệ tự phế bỏ võ công rồi. Từ nay trở đi ngu đệ là một tên trói gà không chặt! Hà! Biết đâu nhờ vậy mà ngu đệ tìm thấy an tĩnh trong nội tâm hơn.
Tiểu Nương, Quan Thượng Cầu lạ lùng vì quyết định quyết liệt của Vương Ðiểm, cả hai bàng hoàng:
– Nhân huynh quả là dũng khí. Công phu võ học của nhân huynh ít người may mắn có được, nay phế bỏ như phế bỏ một chiếc giày rách, quả là phải có dõng tâm của BỒ Tát…
Riêng Quan Thượng Cầu than thở:
– Vậy là từ nay Càn Khôn Yếu Quyết không còn truyền môn nhân trên đời nữa. Uổng thay công phu ta mấy năm lặn lội!
Phàn Nhất Chi nắm tay Vương Ðiểm, cả bốn chậm rãi ra cổng Tứ Quý trang – Biết đâu đó chăng là may mắn cho chốn giang hồ. Ớ đời cứ sống nhu bọn ngu phu trong chốn làng quên mà có lẽ dễ đạt tới hạnh phúc hơn.
Bốn người vừa đi vừa than thở đã ra đến cổng Tứ Quý trang. Trong đêm tối có tiếng vó ngựa dồn dập văng lại. Thoáng chốc đã thấy lão nhân chồng của Bão Ðại ẩu và tiểu cô nương A Khúc đến gần. Lão nhân lên tiếng gọi:
– Bão Ðại ẩu! Bão Ðại ẩu!
Vương Ðiểm đã gặp họ từ trước nên trả lời:
– Lão bà đã chết trong sơn trang rồi!
A Khúc kêu thương:
– Mẫu thân chết rồi sao? Chắc bị bọn Nhơn Pháp đạo nhân bức tử?
– Không phải đâu! Chính lão bà đã bức tử Nhơn Pháp đạo nhân và toàn bộ sơn trang này rồi kiệt lực mà chết.
Nhớ tới người vợ, Vương Ðiểm vội hỏi:
– Tiện nội có bình an không?
Lão nhân bình thản:
– CÔ nương đang tĩnh dưỡng nơi tệ xá, luôn nhắc tới các hạ.Y dục:
– Ta mau về thôi!
Tiểu nương đề nghị!
– vương các hạ lên ngựa cùng về với lão già đây, còn bọn chúng ta sẽ phi hành theo.
Cả nhà cùng lần lượt về nhà của lão nhân Ở gần khu dinh thự cũ của Tam Dương tiêu cục ngày nọ.
Gian nhà của cha con A Khúc chỉ là một căn liều, một gian chính và gian phụ dành cho Tiểu Tú dưỡng bệnh.
Trời vừa hững sáng cả bọn về tới nhà. Nhưng trước mắt họ chỉ còn một đống tro than nghi ngút khói. Lão nhân kinh hoàng:
– ác nhân nào đốt sạch nhà của lão rồi?
Tất cả cùng lục tung trong đám tro tàn tìm xác Tiểu Tú, một lúc Quan Thượng Cầu nói:
– Không thấy xác của Tiểu Tú cô nương. CÓ ai bắt cóc cô nương thế?
Phàn Nhất Chi lật mấy cây gỗ nạm đen, reo lên:
– Thủ phạm đây rồi!
Trên tay chàng là một tín bài bằng kim khí tráng bạc in hình nửa cánh hoa đào ẩn hiện, Tiểu Nương kêu lên:
– Tín bài của Nhị Thiên Côn Ở Giang Lăng đó!
Quan Thượng Cầu đỡ lấy tín bài lật ngược, quả nhiên sau lưng có hai nét ngang nhỏ xíu, y thắc mắc:
– Không hiểu họ Nhị bắt cóc Tiểu Tú cô nương làm chi?
Vừa lúc ấy lão nhân và A Khúc sau một vòng lục soát khắp đống tro tàn hớt hãi đến báo tin:
– Lão ngạc nhiên vì một việc hết sức kỳ dị!
– Việc gì?
Mặt A Khúc chưa hết vẽ sợ hãi:
– Phụ thân tôi có nuôi đàn heo trên chục con. Chuồng heo vẫn còn ngoài kia không bị đốt nhưng tất cả heo mẹ heo con đều bị giết sạch, dễ sợ là đều bị moi tim lấy đi mất!
Vương Ðiểm trợn tròn mắt:
– Ðều bị moi tim à? Hay là độc thủ của Càn Khôn Yếu Quyết?
Quan Thượng Cầu lạ lùng:
– Trên đời này có hai kẻ học được Càn Khôn Yếu Quyết là Bão Ðại ẩu đã chết và các hạ đây thì đã tự phế võ công, còn có ai là người hạ độc thủ ấy nữa?
cả bọn kéo nhau đến chuồng heo. Ðây có lẽ là kế sinh nhai duy nhất của nhà lão ông nên được xây bằng gạch kiên cố và xem chừng còn chắc chắn hơn cả nhà Ở nữa.
Ðúng như lời lão ông. Bầy heo khỏe mạnh đều nằm chết ngổn ngang trong chuồng nhuộm đầy máu. Tất cả đều bị lấy mất trái tim và chỉ độc nhất trái tim thôi, còn những bộ lòng ruột vương vãi lòng thòng vẫn còn nguyên vẹn.
Chàng nhìn bầy heo hoảng kinh kêu lên:
– Hoặc là Tiểu Tú cô nương cũng bị thảm sát như thế này chăng?
Tiếng Tiểu Nương trả lời:
– Tiểu Tú cô nương đang trúng độc của ta, kẻ nào ăn trái tim cô nương cũng bị lây độc, chắc chăng ai ngu dại làm điều đó đâu.
Nghe lời ttn, Phàn Nhất Chi và Vương Ðiểm cảm thấy yên dạ hơn:
– Chừng nào Tiểu Tú cô nương chưa được chữa trị, cô nương còn có hy vọng sống dù gặp kẻ biết Càn Khôn Yếu Quyết đi nữa!
Riêng Tiểu Nương lại thoáng buồn nghĩ bụng: “Biết cớ sự này ta không tặng cô nương ấy mấy ám khí có lẽ lại hơn! ” Lúc ấy lão nhân và A Khúc cùng rú lên một lúc. Cả bọn quay lại thì hai người ngả vật xuống đất. Trên ngực mỗi người là một mũi tên vẫn còn rung bần bật. Phàn Nhất Chi kêu:
– Bọn thủ phạm vẫn còn quanh quất Ở đây. Lệnh nương và Quan thiếu hiệp hãy truy tìm bọn chúng, để tại hạ săn sóc vết thương cho quý vị đây.
Nhưng khi chàng rút hai mũi tên ra thì hai người cũng đã tắt thở. Cán mũi tên cũng có chữ “Nhị” nhỏ xíu.
– Hừ! Lại tên Nhị Thiên Côn này nữa!
Chàng vất hai mũi tên xuống đất, ngay lúc ấy chàng thấy bụi cây gần đấy lay động. Bước tới gần, chàng liền bị một mũi tên khác bay tới. Không dừng chân phi hành, chàng vươn tráo ra bấu chặt lấy mũi tên rồi rút trường kiếm chém phăng vào bụi cây.
Hai đại hán đeo cung cầm đoản đao nhảy vọt ra, một trước một sau tấn công Phàn Nhất Chi. Chàng bật cong lưỡi kiếm sắc như lá lúa:
– Bình sinh ta không thèm giết những tên Vô danh tiểu tốt. Nhị Thiên Côn đâu rời đến cho ta hỏi tội!
Hai tên đại hán sau khi nghe chàng xưng tên biến sắc mặt, một tên áo xanh cố cứng giọng:
– Nhị đại ca không có thì giờ nói chuyện nhảm đâu!
Y bật liền cán đao. Tự nhiên đao bật ra hai lưỡi nữa. Ðao của y bây giờ một cán mà có đến ba lưỡi. Y múa đao một vòng chém liền. Chàng cười khẩy một tiếng, trường kiếm lọt vào giữa ba lưỡi đao. Chàng ấn nội lực xuống. Ba lưỡi đao cùng gãy “rắc, rắc” rơi xuống đất. Y tái xanh mặt:
– Kình lực bảo kiếm ghê thực!
Nói rồi cả hai co chân chạy. Không muốn đuổi theo, chàng quay lại chỗ Vương Ðiểm đứng bên xác hai cha con A Khúc. Không thấy Vương Ðiểm đâu cả chàng hoảng sợ kêu lớn:
– Hiền đệ! Hiền đệ!
CÓ tiếng Vương Ðiểm rên hừ hừ trong bụi rậm. Y đã trốn trong đó từ lúc nào, mặt mũi tái nhợt. Phàn Nhất Chi kéo y ra hỏi:
– Hiền đệ làm gì mà hoảng sợ vậy?
Vương Ðiểm run lập cập chỉ vào hai xác chết:
– Ca ca nhìn xem họ còn tim không?
Chàng cúi xuống xác của lão nhân. Lồng ngực bị mở tung ra đống thịt máu bầy nhầy. Cả xác A Khúc cũng vậy. Chàng hơi choáng váng:
– Kẻ nào xuất hiện ư? Sao hiền đệ không giữ nó lại cho ta?
Vương Ðiểm ấp úng:
– Ca ca quên rằng ngu đệ không còn một chút võ công nào ư? Ðột nhiên hắn xuất hiện mặc tăng phục Hán tộc, đánh một chưởng đẩy ngu đệ ra rồi dùng trảo công móc tim lão nhân và A Khúc liền. Cảnh tượng thật là kinh khủng ngu đệ không dám nhìn nữa.
– Vậy ra Nhị Thiên Côn vẫn còn Ở đây chứ chưa đi đâu cả!
Vương Ðiểm ngơ ngác:
– Tăng nhân ấy là Nhị Thiên Côn ư?
Chàng thở dài:
– Ta nào biết mặt mũi Nhị Thiên Côn? Chỉ đoán mò vậy thôi.Lúc ấy Quan Thượng Cầu và Lâm Tiểu Nương cũng đã trở về dẫn theo một hán tử lạ mặt. Chàng vội hỏi:
– Nhị vị bắt được tên này?
Quan Thượng Cầu đáp:
– Không biết tên này có phải thủ hạ của Nhị Thiên Côn không nhưng tất cũng phải có liên quan với bọn bắt cóc Tiểu Tú cô nương nên tại hạ tạm giữ. Cha con lão nhân đâu rồi?
Vừa hỏi gã đã nhìn thấy xác hai cha con nằm co rúm dưới đất, gã tái mặt:
– Cũng là độc thủ Càn Khôn Yếu Quyết phải chăng?
– Chính phải. Phải chăng Nhị Thiên Côn là người mặc y phục tăng sĩ Hán tộc?
Quan Thượng Cầu lắc đầu:
– Thiên Côn có bao giờ thèm mặc tăng phục? Y là con rơi của một ác tăng người Hán nên suốt đời thù ghét bọn tăng nhân hãm hại mẹ y, đời nào thèm mặc giống kẻ thù?
Vương Ðiểm càng kinh sợ hơn:
– Thế thi tăng nhân moi tim cha con lão nhân là ai?
Tiểu Nương hỏi tên hán tử:
– Các hạ hãy nói thật đi, thủ lãnh của các hạ là ai hoặc ai sai các hạ đến đây làm việc này?
Hán tử thản nhiên không trả lời, mặt hắn cúi gầm xuống, ánh mắt thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn Tiểu Nương một cách căm hờn. Tiểu Nương xoay người tát hắn một cái như trời giáng. Hắn cũng không đỡ hoặc tránh né, lãnh nguyên một tát tai lảo đảo sắp ngả chúi. Quan Thượng Cầu can thiệp:
– Lệnh nương đừng nóng, để ta có cách bắt hắn phải nói.
Quan Thượng Cầu ra tay nhanh như vượn. Gã vương tráo công ra bóp mạnh vào huyệt Á Môn của hán tử, quát lớn:
– Nói mau không ta cắt lưỡi!
Huyệt Á Môn đau nhói khiến hắn tự động thè lưỡi dài ra, mọi người mới thấy lưỡi hắn cụt ngủn, vết máu còn dây Ở đó như vừa bị chặt lưỡi xong.
Vương Ðiểm la hoảng:
– Quan thiếu hiệp dừng tay, hắn còn lưỡi đâu nữa mà cắt?
Quan Thượng Cầu cũng thấy rõ, gã buông tay ra nhún vai:
– Thủ phạm muốn bịt đầu mối nên đã ra tay trước ta rồi!
Tiểu Nương tức tới xô hắn thật mạnh cho hắn ngả xuống đất, nàng dùng sáo trúc ấn mạnh vào vai hắn:
– Không biết nói thì thôi! Hãy dùng ngón tay viết xuống đất tên của thủ phạm đốt nhà bắt người đi mau!
Hán tử chần chừ một chút rồi viết, nét chữ hắn cào trên mặt đất mới thành một chữ “Tô,” Tiểu Nương đã nổi giận đập sáo trúc trúng ngay huyệt Bách Hội trên đầu hắn:
– Ðừng nói láo, phu quân ta làm gì học được Càn Khôn Yếu Quyết?
Nhưng chữ “Tô” ấy rõ ràng đã hằn xuống mặt đát. Hán tử bị trúng sáo trúc vào yếu huyệt dãy đành đạch dưới đất, Phàn Nhất Chi lên tiếng:
– Lệnh nương nghĩ sao về lời thú nhận của tên này?
Lâm Tiểu Nương đỏ bừng mặt:
– NÓ nói láo! Phu quân TÔ Tử Vương của ta hiện nay đang theo đuổi Càn Khôn Yếu Quyết Vương Ðiểm than thở:
– Không biết an nguy của tiện nội giờ này ra sao?
Phàn Nhất Chi nghe câu than thở của y bèn quay qua Lâm Tiểu Nương khẩn khoản:
– Lệnh nương, có lẽ tại hạ phải xin phép chia tay với lệnh nương. Hiền đệ đây đã mất hết võ công, tại hạ phải dẫn y đi tìm cô nương Tiểu Tú. Xong việc này có lẽ tại hạ sẽ tìm về Long Quyết tự gặp lại lệnh nương.
Tiểu Nương kín đáo liếc nhìn Quan Thượng Cầu xong ra vẻ miễn cưỡng:
– Công tử hãy sớm quay về, lúc nào ta cũng mong chờ công tử!