Cái Bang Thập Ác

Chương 15: Giang hồ kiếp nạn - Cái bang quỷ kế


Đọc truyện Cái Bang Thập Ác – Chương 15: Giang hồ kiếp nạn – Cái bang quỷ kế

Phàn Nhất Chi vội vàng trở lại gian nhà của Mậu thị.

Chưa đến nhà mà lòng đã cồn cào như có lửa đốt, như linh tính có biến sự xảy ra.

Linh tính của chàng không lừa chàng.

Gian nhà chỉ còn là đống tro vụn trơ lên trời mấy cái cột cháy xém.

Không còn thấy Tuệ Chân đâu nữa.

Chàng ân hận xúc tìm trong đống tro tàn và tất nhiên mọi dấu vết đã bị xóa sạch. Cuối cùng, cách đống tro tàn khá xa, chàng nhặt được một chiếc hài trong đôi hài Tuệ Chân vẫn hằng đi. Ó là chiếc hài trái là chân nàng bị bại liệt nặng nhất, có lẽ khi bị địch nhân khiêng ra khỏi nhà, bên chân trái nàng mất cảm giác nên đánh rơi chiếc hài này chăng?

Tần ngần lật đế giày lên, chàng nhìn thấy dưới đế hài một mũi phi tiêu nhỏ bằng cây kim gắn Ở đó và mũi kim cào vào đế hài một chữ “Tạo” đã tối nét vì dính đầy đất cát. Tạo? Anh em họ Tạo Ở Hợp Phì chăng? Dưới chữ “Tạo” hình như Tuệ Chân còn định viết thêm chữ gì nữa nhưng có lẽ nàng không còn thì giờ nữa, chỉ mới vạch kịp ba chấm thủy. BỘ thủy là nước, nàng định viết chữ gì bộ thủy? Tên một con sông chăng?

Chàng thở dài vì không thể nào đoán được chữ nào có bộ thủy cho đúng với hàng ngàn chữ ghép có bộ thủy. Thủy là sông chăng?

Chàng không thể nào ngờ được Tuệ Chân đã bị Tạo Nạp Việt bắt cóc giải bằng đường thủy vượt sông Tiêu Thủy vào hồ Ðộng Ðình.

Ðêm nay là đêm nguyệt tận của ngày cuối năm. Gió của tiểu tuyết quét những ngọn gió lạnh lẽo như roi khiến mọi vật rủ nhau cùng đi ngủ sớm.

Nhưng có một con thuyền trôi bập bềnh trên sông còn thức vì trong khoang thuyền nhỏ hẹp vẫn còn ánh đèn dầu le lói chập chờn như ánh lửa ma trơi. In bóng trên vách là một bóng người vạm vỡ che kín mặt, y ngồi thế kiết già như đang tập trưng tinh lực luyện một môn võ công bí ẩn nào đó Nhưng đôi chốc không hiểu vì bị chấn động bởi chuyện bí ẩn trong lòng mà người lại chao đảo y như ngọn đèn dầu trước gió đặt trước mặt.

Ngay dưới bóng đen là một nhân vật nằm dài, nhờ có tiếng rên rĩ ta mới biết vật dó là người.

– Lão gia… lão gia lầm rồi… ta đâu có dấu Phàn công tử Ở đâu mà lão gia… dù sao không nhớ đến gia gia chút nào ư?

Giọng nói rõ ràng là giọng một ngươi. Bóng đến được gọi là “lão gia” cười khục khục trong cổ họng ngắt lời:

– CÔ nương cứ nằm yên tĩnh dưỡng đi. Chỉ có mình cô nương là biết được nơi Phàn Nhất Chi cất giấu Càn Khôn Yếu Quyết cướp được của Ðảo Chấn chân nhân, ta chỉ muốn biết chỗ cất giấu ấy chứ nào muốn động đến thân vàng ngọc của cô nương làm gì?

Giọng thiếu nữ vẫn ấm ức:

– Tạo Nạp Việt, chỗ Phàn công tử cất giấu yếu quyết ta đã nói rồi, lão hãy thả ta ra đi chứ?

– Hừ! CÔ nương dối gạt ta! Ta đã thua thiệt nhiều Ở Hợp Phì, nay ta đem cô nương về quê ngoại ta Ở đất Linh Lăng xem tên họ Phàn ấy có đi tìm cô nương hay không?

Thì ra người thiếu nữ bị Tạo Nạp Việt khống chế chính là Tiểu Kình Ngư Tuệ Chân.

sau khi cho rằng Tuệ Chân thoát thân khỏi Thạch cốc của lão Lăng Dữ chân nhân là để theo Phàn Nhất Chi học Càn Khôn Yếu Quyết, lão Tạo Nạp Việt đã huy động thủ hạ đến thiêu rụi nơi ngụ cư của nàng, thảm sát Mậu thị lão bà, bắt cóc Tuệ Chân vì lão đinh ninh Phàn Nhất Chi có tình ý với nàng thế nào cũng phải tìm theo. Lão dự định sẽ đưa điều kiện trao đổi để thu hồi Càn Khôn Yếu Quyết một lần nữa, nhưng đã qua ba hôm mà vẫn không thấy Phàn Nhất Chi xuất hiện.

Con thuyền đang lướt êm về hướng dãy núi phía bắc bỗng như chậm lại vì đụng phải vật gì dưới đáy. Tạo Nạp Việt quát tên trạo phu:

– Mau chèo lên, bộ ngủ gục hả?

Gã trạo phu ấp úng:

– Bẩn lão gia… dường như dưới đáy… bị thủng rồi thì phải…

Tạo Nạp Việt trợn mắt:

– Thuyền mới đóng, lòng sông Tiêu Thủy này ta đi lại hàng trăm lần, làm gì có đá ngầm mà bị thủng?

Ðáp lời lão là cả thân thuyền rung lên chao đảo như muốn lật ngang. Lão hốt hoảng đứng bật dậy:

– có giantế nào rồi!

Dứt lời tay lão đập hữu chưởng xuống dòng nước liền. Một tiếng “ùm” vang lên, cây nước vọt thành cột bắn tung tóe cả lên mạn thuyền. Cùng có cột nước là một bóng người vọt lên theo. Người đó đặt chân lên sàn thuyền rồi cất tiếng:

– Xin ra mắt Tạo Nạp đại nhân.

Tạo Nạp Việt trợn trừng mắt nhìn thanh niên mặc võ phục gọn gàng:

– Tư Không thiếu gia, thiếu gia đối phó ta có việc gì?

Thanh niên chính là Tư Không Thiên, Cái Bang Thập ác danh trấn giang hồ vừa thoát thân khỏi Thạch cốc theo Tạo Nạp Việt đến đây, chàng tươi cười đáp:

– Vãn sinh đến để trả cái hận bị đại nhân bắt giữ, hai là muốn đem cô nương họ Tuệ đây về lại Yên Kinh.

Tạo Nạp Việt gằn giọng:

– Cả hai đều không được. Thứ nhất ta không quan hệ gì đến việc giam giữ thiếu gia, ấy là do Lăng Dữ chân nhân chủ mưu, thứ hai là cô nương họ Tuệ đây do ta chiếm đoạt trước, ta không nhường cho ai đâu.

Tư Không Thiên tiến tới một bộ, chân hữu đá liền một cước Bàn Long định chiếm thế thượng phong ngay từ phút đầu nhưng Tạo Nạp Việt không phải tay tầm thường, lão cũng lập tâm hạ ngay đối thủ nên đợi ngọn cước bay tới gần, lão xòe năm ngón tay như năm móc sắt quét một đòn từ hạ bộ chàng ngược lên trên. Thiết trảo đi rất hiểm độc nên Tư Không Thiên phải vọt lên cao dùng chân trái đá vẹt ra.

Quyền và cước chạm nhau dữ dội khiến con thuyền không giữ nổi thăng bằng chao đi một cái mạnh. Tư Không Thiên đi xuống sát đầu thuyền còn lão Tạo Nạp Việt tê chồn cánh tay phải lùi lại một bước vận khí lên tự điều tức Lão khen:

– Thiếu gia công lực hùng hậu lắm. Thật không ngờ, thảo nào Cái bang chưởng môn e dè thiếu gia cũng phải.

Miệng nói tay đã rút nhuyễn tiên quay vút một vòng theo chiêu Cuồng Long Ðoạt Ngọc. Người của Tư Không Thiên nằm rạp ép sát xuống sàn thuyền như một con bò cạp chỉ vương trảo lên cong cong tìm cách đoạt nhuyễn tiên. Tạo Nạp Việt hừ một tiếng:

– Ðịnh dùng Hổ Cáp công của Cái bang à?

Cùng với câu nói, nhuyễn tiên cũng vươn đầu tới cong vòng như đầu một con rắn hổ mang.

Lúc này cả hai đều giở tuyệt kỹ ra vì Ở trên khoang thuyền chật chội, chỉ so sẩy một chút là bị đối phương đánh bật xuống sông liền. Tạo Nạp Việt xưa nay chỉ quen sống Ở vùng rừng núi không quen thủy chiến nên rất sợ bị rơi xuống nước, trái lại Tư Không Thiên tìm mọi cách để kéo đối phương rời thuyền. Vì sinh trưởng bên sông Tiền Ðường, chàng rất tinh thạo bơi lội.

Thân thể Tư Không Thiên đang nằm sát bỗng cong vòng lên, lần này cả hai tay hai chân đều biến thành bốn móc câu chủ có lưng là đụng xuống ván thuyền.

Dùng lưng làm điểm tựa, người Tư Không Thiên quay tít như chong chóng tiến sát về phía đối phương. Tạo Nạp Việt hơi kinh hoàng vì chiêu pháp kỳ dị của chàng, nhuyễn tiên mổ loạn xạ chung quanh để ngăn không cho địch thủ áp sát. Khi chỉ còn cách Tạo Nạp Việt độ hai thốn, Tư Không Thiên vọt đứng người lên dùng đầu đập thăng vào mặt lão. Tạo Nạp Việt nhảy lùi lại hai bước, chân đã đụng mạn thuyền. Tư Không Thiên hơi cười một tiếng nhỏ chuyển thủ pháp, quyền vừa nhắm huyệt Thái Dương đồng thời cước quét nhanh như chớp vào huyệt Túc Tam Lý.

Không còn đủ chỗ để lùi tránh nửa, lão Tạo Nạp Việt đàng chống một đầu nhuyễn tiên xuống mặt sàn thuyền làm điểm tựa phóng vọt người lên cao để tránh quyền và cước một lúc.

Nhưng lão vừa vọt lên cao, Tư Không Thiên cũng chuyển luôn chưởng đập xuống mặt nước cho con thuyền bắn tới. Thế là chỉ trong nháy mắt, lão Tạo Nạp Việt khi còn lơ lửng trên không đã thấy con thuyền lao tới, nếu lão hạ thân xuống ắt sẽ rơi thăng xuống nước liền.

Nhưng lão Tạo Nạp Việt là cao thủ, lão mau lẹ buông nhuyễn tiên cho rơi xuống nước trước rồi hạ thân, cước đạp lên nhuyễn tiên vọt tới đuổi theo con thuyền.

Dưới bóng đêm mờ nhạt lão Tạo Nạp Việt quả giống như con vượn vì thân pháp nhanh nhẹn lạ thường của lão khiến Tư Không Thiên cũng kinh ngạc thốt lên:

– Thân pháp đẹp quá! Coi đây!

Lần này chàng hạ độc chiêu. Khi lão đang lơ lững đuổi theo, chàng bắn liền một nắm ám khí. Ba bốn mũi nhọn cùng bay tới người lão một lúc chia ra hai mũi trên và hai mũi dưới. Ðể bảo vệ sinh mạng, lão Tạo Nạp Việt không còn cách nào khác ngoài dùng nhuyễn tiên đỡ ám khí, nhưng đồng thời vỉ vậy người lão mất thăng bằng lộn nhào xuống sông liền.

Lão chới với dãy dua dưới dòng nước lạnh thấu xương một lúc mới la lên:

– Trạo phu! Quăng chèo ra đây!

Gã trạo phu bộ hạ của Tạo Nạp Việt, có lẽ là một tên ngớ ngẩn, khi nghe chủ nhân gọi mới vội vàng quăng cây chèo ra. Dù đã rõ ràng thất thế nhưng Tạo Nạp Việt vẫn chứng tỏ là tay bản lãnh, lão chụp nhẹ đúng ngay đầu mái chèo và thoáng chốc đã nhảy vọt lên. Lần này lão giở tuyệt kỹ khinh công tay tả cầm chèo, tay hữu cầm nhuyễn tiên, lướt trên mặt nước đuổi theo thuyền Tư Không Thiên.

Nhưng công lực của lão cùng lúc càng suy giảm, một phần vì nước thấm quá lạnh, một phần vì chân trái lão đã trúng ám khí nên không còn linh hoạt như trước nữa. Tốc độ của lão giảm dần, cuối cùng khi tới một chỗ hợp lưu, dòng sông chảy xiết cuốn con thuyền đi băng băng, lão đành thở dài bỏ cuộc Còn thuyền mang Tư Không Thiên và Tuệ Chân theo thủy triều vượt tới địa giới Linh Lăng.

Khi đã chắc chắn lão Tạo Nạp Việt không đuổi theo kịp nữa, Tư Không Thiên mới lại gần quan sát bệnh tình Tuệ Chân. Thật ra nàng chỉ bị lão họ Tạo đánh thuốc mê rồi trói chặt bắt cóc lên thuyền chứ không trúng độc gì.

Tuệ Chân hỏi liền:

– Tư Không thiếu gia có biết Phàn Nhất Chi Ở đâu không?

Chàng thở dài:

– CÔ nương không biết Phàn công tử Ở đâu làm sao ta biết được, mà cô nương quan tâm tới việc ấy làm chi?

Tuệ Chân nhăn nhó, cuối cùng nàng mới úp mở tiết lộ:

– Tôi vốn có chút tình với Phàn công tử, nhưng… nhưng… giờ tôi đã là người tàn phế, biết làm sao tìm y?

Tư Không Thiên hiểu ra nỗi uẩn khúc trong lòng nàng, chàng cảm thán:

– Hà! Quả là tình trường lắm sóng gió thực. Không biết Phàn công tử có quan tâm tới cô nương không hay chỉ quan tâm tới Càn Khôn Yếu Quyết thôi?

Ngập ngừng một chút, chàng tiếp:

– Ta cũng chăng quan tâm gì tới cái Càn Khôn Yếu Quyết ấy, vì cô nương có biết đời này chắc gì có bản yếu quyết thật? Hay chỉ là toàn bản giả cả thôi?

Tuệ Chân tròn xoe mắt:

– Thiếu gia nói có lẽ đúng. Ðến bản của gia gia tôi vẫn để Ở Trường Viễn đảo mới rồi Tạo Nạp Việt và Lãng Dữ chân nhân cũng coi là bản giả.

Tư Không Thiên thở dài:

– Chắc cô nương đã có lúc ngờ tôi muốn đoạt Càn Khôn Yếu Quyết để tạo uy thế thống nhất Cái bang Nam Bắc Tông về một mối. Hừ, cô nương ôi! Mộng của tôi nào chỉ nhỏ nhoi như vậy thôi? Tôi còn có mộng bá chủ võ lâm, thống nhất quần hùng trong tay tôi nữa kia. Nhưng tôi biến mộng thành thực không? Chắc cô nương cho là không. Vâng, tôi cũng cho là không, nhưng như thế mới gọi là mộng được chứ, phải không cô nương?

Chàng nói câu dài dòng ấy với vẻ mặt xa vắng rất đáng cảm động. Dòng Tiêu Thủy vẫn chảy xiết.

Tư Không Thiên và Tuệ Chân đã đặt chân lên đất Linh Lăng sau khi buông chèo mặc cho con thuyền trôi theo dòng nước sông Tiêu Thủy.

Linh Lăng là nơi đô hội giữa miền nam xa xôi của đất nước bát ngát này.

Sở dĩ Tư Không Thiên dẫn Tuệ Chân đến nơi đô hội thế này mới có thể tìm mua được cho nàng chiếc ghế đẩy.

Tư Không Thiên dẫn Tuệ Chân đến một dãy phố buôn bán sầm uất. Buổi tối Ở Linh Lăng nhộn nhịp, có lẽ chỉ kém Yên Kinh và Lạc Dương, Hàng Châu đôi chút và cũng có đủ món ăn chơi như những kinh kỳ bậc nhất Ở đế đô Một dãy ca lâu tửu quán mở cửa san sát nhau với những bảng hiệu sặc sỡ đủ mọi màu sắc và tiếng sênh ca quyến rũ vang vọng khắp nơi. Phải đi đến tận cuối phố, nơi những ánh đèn lồng thưa dần, Tư Không Thiên mới tìm được một ngôi nhà trọ nằm hơi thụt sâu vào một ngõ vắng khiêm nhượng.

Khách điếm cũng trao một đèn lồng to và một bài kỳ “Mẫu Ðơn khách điếm” đã có hơi ngã màu thời gian. Dưới bốn chữ Mẫu Ðơn khách điếm là hình vẽ một bông mẫu đơn năm cánh to bằng miệng bát cơm sinh động như hoa thật. Tư Không Thiên nói với Tuệ Chân:

– Ðêm nay ta tạm trú chân Ở đây. Mâu Ðơn là loài hoa vương, may ra chúng ta gặp được điều hạnh ngộ chăng?

Tuệ Chân tặc lưỡi:

– Mẫu Ðơn là hoa vương thật, nhưng khi xưa VÕ hậu Tắc Thiên đã đày chúng lên Lạc Dương hết rồi. Thân thế ta và thiếu gia cũng giống như những kẻ bị đi đày, may mà chưa đến đất Lạc Dương xa xôi….

Hai người vừa nói vừa bước vào khách điếm.Tư Không Thiên giật mình khi thấy người ngồi Ở quầy là đệ nhị phó chưởng môn Cái bang Bắc Tông Cai Từ Bạch với thanh đại đao. Chàng kêu vội:

– Ồ! Phó bang chủ tới đây từ lúc nào vậy?


Cai Từ Bạch nhẩn đầu lên không trả lời, y kín đáo ra hiệu bằng mắt cho một người ngồi Ở cái bàn trong góc quán.

Một hảo hán phi thân tới múa liền song kiếm tấn công Tư Không Thiên.

Chàng lùi lại một bước đồng thời dùng thân thể che kín Tuệ Chân. Song kiếm chém hụt Tư Không Thiên, hảo hán phát giác ra Tuệ Chân ngồi tê liệt trên xe đẩy, hắn phóng kiếm tới. Tư Không Thiên cũng đã tuốt trường kiếm đẩy vẹt kiếm của hắn qua một bên, nhưng mũi kiếm của chàng như bị kẹp chặt khi đụng vào kiếm đối phương. Tuệ Chân thảng thốt:

– Thiếu gia tế tâm! Hắn dùng Mẫu Ðơn kiếm pháp đó!

Thì ra mũi kiếm của hắn không nhọn như kiếm thường mà lại chia ra năm mũi nhọn như năm cánh hoa mẫu đơn. Chính năm cánh hoa này đã kẹp lấy kiếm của Tư Không Thiên. Thấy chàng có hơi lúng túng, thủ phấp chậm lại, hắn khẽ cười một tiếng, kiếm tả phát tới tức thời.

Tư Không Thiên bị đẩy vào thế bất lợi, chàng vọt mình lên cao tránh.

Ðường kiếm đâm trúng lưng tựa của ghế lăn điểm vào mặt gỗ năm cách mẫu đơn sắc nét. Tuệ Chân kêu lên: “ái chà!” đồng thời kiếm ngắn trong tay nàng cũng đâm tới. Hảo hán hét lớn, hắn thay đổi chiêu pháp. Hai tay kiếm của hắn như hai tay của hai người hoàn toàn khác nhau. Mỗi tay múa một chiêu thế kỳ dị. Kiếm hữu tấn công Tư Không Thiên còn kiếm tả áp đảo Tuệ Chân. Mũi kiếm năm cánh của hắn kêu lách tách liên tiếp như nôn nóng vì chưa đâm trúng đối phương.

Cai Từ Bạch vẫn lặng lẽ ngồi quan sát trận đấu của tên gọi Huyết Mẫu Ðơn Một mình chống đỡ với hai kiếm của Huyết Mẫu Ðơn đồng thời lại phải quan tâm tới Tuệ Chân nên chiêu thế của Tư Không Thiên không linh hoạt bằng đối thủ. Chàng thấy Tuệ Chân sắp nguy đến nơi vì nàng bắt buộc phải dán chặt người trên ghế lăn, kiếm pháp của nàng lại còn vụng về vì vừa qua thời gian trúng thuốc mê của Tạo Nạp Việt. Vai nàng đã bị Huyết Mẫu Ðơn điểm trúng hai mũi kiếm năm cánh, máu rỉ ra thấm ướt cánh tay. Tư Không Thiên nóng lòng kêu lên:

– Phó chưởng môn! Xin cho thủ hạ ngừng tay. Phó chưởng môn cần gì Ở chúng ta?

Cai Từ Bạch “hừ” một tiếng, vỗ hai tay vào nhau. Huyết Mẫu Ðơn dừng kiếm, hắng lặng lẽ trở lại ghế ngồi róc rượn uống như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cai Từ Bạch hỏi liền:

– Thiếu gia đã đoạt được Càn Khôn Yếu Quyết rồi chứ?

Tư Không Thiên kinh ngạc:

– Ðã lâu ta không gặp Phàn công tử, sao phó chưởng môn hỏi vậy?

Cai Từ Bạch rời ghế, y chậm rãi bước đến gần chàng:

– Chưởng môn nhân TỔ Ðại nghi ngờ thiếu gia đoạt Cái Bang Di Công là có ý tự lập chi phái xưng hùng một phương là đúng lắm. Không ngờ thiếu gia lại có mộng lớn thế, định đoạt Càn Khôn Yếu Quyết để chiếm luôn Bắc Tông nữa sao?

Tư Không Thiên để ý đến bộ pháp chậm chạp của y đồng thời cánh tay mặt của y dường như cứng đơ trong tay áo rộng, chàng hỏi:

– Phó chưởng môn trúng độc gì thế?

Cai Từ Bạch thở dài:

– Khi xưa ta định liên hợp với Tử Chiêm viện lật đổ chưởng môn nhân, ai ngờ nữ chủ Tử Chiêm viện không phải là người khả tín, đã ám toán ta đến liệt hắn tay hữu. Ta nay đã sắp thành phế nhân rồi!

– Vậy phó chưởng môn còn mất công tìm Càn Khôn Yếu Quyết làm chi?

Lần này tiếng thở dài của họ Cai càng não ruột:

– Hừ! Chăng qua vì chút danh dự giang hồ của ta… chứ thật tâm ta hết tham cái địa vị chưởng môn nhân Cái bang rồi!

Mặt y sầu khổ đến độ Tư Không Thiên cũng lấy làm áy náy. Chàng đáp:

– Quả thật ta chưa hề gặp Phàn công tử trong thời gian gần đây, làm sao ta có Càn Khôn Yếu Quyết được?

Quay sang tên Huyết Mẫu Ðơn đang ngồi uống rượn, chàng khẽ hỏi:

– Cao thủ ấy là ai vậy?

Cai Từ Bạch chán nản:

– Không phải thủ hạ của ta đâu. Hắn được nữ chủ Tử Chiêm viện Lâm Tiểu Nương thuê để theo khống chế ta đỒ! Hắn quê Ở Lạc Dương là đất nổi tiếng về hoa mẫu đơn nên lấy ngoại hiệu là Huyết Mẫu Ðơn. VÕ công kỳ tuyệt lắm, nhất là Mẫu Ðơn kiếm pháp của hắn thì thiếu gia nên tế tâm.

– Phó chưởng môn cũng không biết vương gia TÔ Tử Kiệt hiện Ở đâu ư?

Cai Từ Bạch chỉ Huyết Mẫu Ðơn:

– Hắn biết đấy! Nhưng rất tiếc hắn bị câm nên ta không chuyện trò gì được Tuy vậy chớ nên nói lớn, hắn chỉ câm thôi chứ không điếc đâu!

Tư Không Thiên quay sang nhìn Huyết Mẫu Ðơn, hắn vẫn ngồi uống rượn tì tì nhưng đôi mắt đỏ ngầu lúc nào cũng lom lom nhìn về phía Cai Tử Bạch và chàng. Chàng hỏi lớn vào mặt hắn:

– Vương gia TÔ Tử Kiệt hiện Ở đâu?

Mặt hắn ngây ra ậm ừ như muốn nói mà không thể phát ra tiếng. Tư Không Thiên dùng mũi kiếm vạch chớp nhoáng xuống đất ngay chỗ hắn ngồi năm chữ “Vương gia tại hà xứ?” (Vương gia Ở chốn nào?) nét sắc như nét thợ chạm khiến Huyết Mẫu Ðơn gật gù, hắn chấm ngón tay vào chén rượn trước mặt nguệch ngoạc hai chữ “tại thử” (tại đây) một cách chậm rãi. Nhìn hai chữ ấy bất giác Cai Từ Bạch thảng thốt quay đầu lại nhìn ra ngoài khách điếm. Ngoài ấy chỉ có chiếc đèn lồng cũ kỹ đang đung đưa nhè nhẹ trước gió. Y nói với Tư Không Thiên:

– CÓ lẽ Huyết Mẫu Ðơn đọc lầm chữ gì chăng, vương gia TÔ Tử Kiệt làm gì có Ở đây?

Tiếng cười lục khục trong cổ họng của Huyết Mẫu Ðơn chứng tỏ hắn có nghe câu nói của họ Cai, hắn lại nguệch ngoạc hai chữ nữa “nhập phòng” (vào phòng), Tuệ Chân chen vào:

– Hoặc hắn có ý nói TÔ vương gia Ở trong phòng chăng?

Cai Từ Bạch ngáp dài:

– Ta không hiểu được ý tên câm này, nhưng ta mệt mỏi lắm rồi. Chư vị có đi nghĩ chăng?

Dứt lời y bỏ đi vào nhà trong. Huyết Mẫu Ðơn đứng dậy bước theo liền.

Lúc ấy Tư Không Thiên mới đến bên quầy tìm tửu bảo. Một lúc khá lâu tửu bảo mới xuất hiện một cách hớt hải:

– Từ khi mấy ác thần tới trọ Ở đây, bản quán ngày càng vắng vẻ. Suốt ngày không ai dám lai vãng đến đây thì còn ai dám thuê phòng nữa?

Tư Không Thiên quăng ra nắm bạc vụn thuê một phòng dưới đất vì Tuệ chân không thể lên lầu. Chàng lặng lẽ đẩy ghế lăn cho Tuệ Chân vào phòng.

Cánh cửa phòng vừa bật, bên tai chàng đã có tiếng cười dòn dã:

– Tư Không thiếu gia! Tha hương ngộ cố tri, hà hà…

ÐÓ là tiếng cười của nữ chủ Tử Chiêm viện Lâm Tiểu Nương.

Tư Không Thiên mặt lạnh lẽo:

– Tôi đã nghe nói lệnh nương hiện Ở đây, không ngờ lại Ở ngay trong phòng này. Lệnh nương có ma thuật gì thế?

Lâm Tiểu Nương cười ngặt nghẽo:

– Ma thuật của tình yêu! Thiếu gia ơi! Khi người ta nặng tình với nhau thì chân trời góc biển nào mà không tìm tới được?

Tư Không Thiên lúng túng:

– Lệnh nương nói gì lạ lùng vậy… tôi với lệnh nương sao gọi là… Tiểu Nương đã tiến sát lại gần Tư Không Thiên, nàn vươn hai cánh tay ra như muốn ôm lấy chàng:

– ÐÓ là thiếu gia chưa biết ta đó thôi, lâu nay ta nặng lòng với ai, ta có cần gì biết ai có nặng lòng với ta hay không?

Tay nàng chạm khẽ vào vai Tư Không Thiên liền biến thế, nàng điểm liền vào các huyệt Giáp Xa, Hạ Quan dưới hàm chàng. Chàng đã kịp vọt lui lại sau tránh thủ pháp của nàng, miệng kêu lên:

– Lệnh nương chớ hồ đồ, tôi… tôi…

Tư Không Thiên ấp úng mãi không tìm được lời để diễn tả ý mình. Lâm Tiểu Nương ngắt ngang:

– à! Thiếu gia e ngại vì có tiểu nữ tử này Ở đây chứ gì? Sao ta không bịt mắt y thị lại?

Nàng xoay ngược thân pháp đến bên cạnh Tuệ Chân. Tư Không Thiên nghĩ nàng định “bịt mắt” thật nên chỉ lơ đãng một chút đã nghe tiếng rú khủng khiếp của Tuệ Chân. Chàng giật mình phóng lại gần, Tiểu Nương dang ra cười khanh khách:

– Ta mới học được Mẩu Ðơn kiếm của Huyết Mẫu Ðơn, định thí nghiệm chơi, ai ngờ…

Toàn thân Tuệ Chân rũ xuống trong ghế lăn, giữa ngực nàng là đóa mẫu đơn năm cánh đẫm máu. Lưỡi gươm ngắn vẫn còn khẽ rung lên trên làn vải đỏ ối Tư Không Thiên rút nhanh lưỡi gươm ra. Mũi nhọn của nó xòe ra năm cánh như mũi gươm của Huyết Mẫu Ðơn. Tư Không Thiên gần như nghẹn giọng:

– Lệnh nương… lệnh nương… ác độc quá, người con gái tàn phế này có tội tình gì?

Tiểu Nương vẫn chưa dứt được tiếng cười:

– Thiếu gia quan tâm đến Tuệ cô nương nhiều quá đó chăng? Ta những muốn “bịt mắt” y thị lâu rồi. Hiềm vì lúc nào y thị cũng có Phàn công tử bên cạnh nên ta đành nương tay. Giờ thì… hà… hà… ta có thể thay thế Tuệ cô nương cùng thiếu gia vân du hành hiệp cũng được chứ sao?

Nàng rũ tay áo cho bản Càn Khôn Yếu Quyết rơi ra rồi đưa lên ngang tầm mắt:

– Thiếu gia thấy không… với bản bí kíp này ta với thiếu gia sẽ làm bá chủ giang hồ. Há có thiếu hạnh phúc đâu?

Tư Không Thiên gạt đi:

– Lệnh nương vừa dùng hai chữ hạnh phúc? Hà! Ta đời nào thèm hạnh phúc do người ban cho? Nghe nói Càn Khôn Yếu Quyết này do TÔ TỬ vương phu quân lệnh nương đoạt trong tay đồng bọn sau đêm Giang Nam chỉ là bản yếu quyết giả mạo của nhà họ Phàn. Sao lệnh nương có được?

Phàn công tử chết rồi à?

Tiểu Nương đùa nghịch:

– Phàn công tử không dễ chết đâu thiếu gia ơi, nhưng ta cũng đủ bản lãnh đoạt được yếu quyết trong tay bất cứ ai, cứ gì Phàn công tử?

Tư Không Thiên quát lên:

– Yếu quyết không phải là vật của lệnh nương, xin được giữ dúm!

Chàng phi thân tới như con chim ưng xòe năm móng ra định đoạt lấy cuốn sách trong tay Tiểu Nương. Ðợi trảo của chàng đến gần, nàng thu lẹ làng cuốn sách vào ống tay áo rồi ngã người nắm dài xuống đất, kiếm quét ngược trở lên. Thân pháp của Tư Không Thiên đang lơ lửng trên không, nếu chàng cứ hạ xuống ắt bị kiếm chém làm đôi liền. Trong chớp mắt, để tránh đòn chết người, chàng cong người lại như con tôm rồi tự búng mình trên không đẩy thân thể tạt qua bên văng sát ra ngoài gần cửa phòng. Tiểu Nương tấm tắc:

– Thân pháp linh hoạt lắm! Thiếu gia định đoạt yếu quyết chăng? Chỉ cần một lời hứa của thiếu gia là ta dâng ngay, cần gì phải nhọc công đến thế?

– Hứa điều chi?

Tiểu Nương hơi đỏ mặt:

– Hứa cùng hợp luyện Càn Khôn Yếu Quyết với ta cho đến lúc đủ mười hai thành công lực. Khi đó ta và thiếu gia sẽ thành cặp “Long Phụng” Vô địch võ lâm độc chiến sơn hà. Thiếu gia dung chăng?

Tư Không Thiên chưa kịp nói sao thì cánh cửa phòng bị đá bật ra. Huyết Mẫu Ðơn xuất hiện, hắn đã cầm sẵn trên tay cặp song kiếm, Cai Từ Bạch cũng chậm rãi theo sau hỏi lớn:

– Chư vị thi thố võ công gì giữa đêm khuya mà ồn ào thế?

Thực ra họ Cai Ở phòng bên cạnh đã nghe hết câu chuyện, y giả vờ hỏi cho có việc nói vậy. Chỉ vào Tư Không Thiên rồi chỉ vào Lâm Tiểu Nương, y ra dấu một số ký hiệu với Huyết Mẫu Ðơn rồi vung tay viết lên không những nét ngoằn ngoèo hai chữ “đoạt thư” (cướp sách).

Huyết Mẫu Ðơn nhảy vọt vào chính giữa phòng múa song kiếm một tay tấn công Tư Không Thiên, một tay tấn công Lâm Tiểu Nương.


Lâm Tiểu Nương trợn mắt nhìn Huyết Mẫu Ðơn, nàng cũng dùng mũi kiếm vẽ chớp nhoáng năm nụ mẫu đơn dưới mặt đất, riêng nụ thứ năm nàng chỉ vẻ có hai cánh nằm cân đối như các nụ hoa khác. Nàng ấn mũi kiếm vào nụ mẫu đơn hai cánh ấy gằn giọng:

– Huyết Mẫu Ðơn! Nên nhớ song thân nhà ngươi vẫn còn nằm trong tay Tử Chiêm viện Ở Lạc Dương đó!

Huyết Mẫu Ðơn khứng lại, tay kiếm tấn công Tiểu Nương lúng túng chậm hắn nhưng tay kiếm tấn công Tư Không Thiên lại dường như linh hoạt hơn.

Tư Không Thiên đã bị hắn dồn tới tận góc phòng, chàng dựa lưng vào vách gỗ cố gắng chống lại mũi kiếm năm cánh vũ lộng kỳ ảo như muôn ngàn cánh hoa bạc bay phất phới chung quanh chàng. Ðột nhiên chàng nghe có giọng nói nhỏ như sợi chỉ xuyên vào tai chàng:

– Ðừng dùng kiếm, thiếu gia hãy cất kiếm, xuất Tế Chưởng đập nhẹ vào vùng huyệt Kiên Trinh, Nhu Du của gã Huyết Mẫu Ðơn, hắn sẽ quy liền!

Dù giọng nói chỉ mỏng như sợi chỉ nhưng chàng nghe có âm hưởng quen thuộc tin cậy nên đang múa kiếm chống đỡ, chàng quát lên một tiếng lớn đút kiếm vào vỏ đeo bên hông khiến Huyết Mẫu Ðơn kinh ngạc nhìn chàng, đường kiếm Mẫu Ðơn của hắn vẫn theo chiêu pháp lao tới. Tư Không Thiên dựa hắn vào bức vách vận hết mười thành công lực đánh ra một chưởng vào giữa vùng dưới nách của hắn, nơi có hai huyệt Kiên Trinh và Nhu Du.

Huyết Mẫu Ðơn trợn dọc mắt lên, tay hắn quờ quạng trên không để rơi thanh Mẫu Ðơn kiếm xuống mặt đất, đồng thời mép hắn tia ra giòng máu li ti Hắn ú Ớ trong miệng như chưa kịp hiểu tại sao đối thủ lại biết yếu huyệt của hắn, mắt hắn đau khổ nhìn Tư Không Thiên như cố ý hỏi: “Tại sao biết hai huyệt dưới tay là yếu huyệt?” Tư Không Thiên thoát khỏi sự phong tỏa của Huyết Mẫu Ðơn nhưng chàng cũng đã mệt lã. Chàng ngồi phịch xuống đất cố vận chân khí điều tiết kinh mạch phục hồi nguyên khí. Tiếng nói như sợi chỉ vẫn xuyên vào tai:

– Hãy đoạt lấy Càn Khôn Yếu Quyết rồi thoát xuống miền nam mau đi thôi Toàn bộ Tử Chiêm viện sắp đến khách điếm này đỒ! Mau lên!

Chàng Lâm Tiểu Nương cũng không hiểu tại sao trong nháy mắt Tư Không Thiên đang Ở thế bại lại chuyển thành thế thắng và tên Huyết Mẫu Ðơn khét tiếng Ở Lạc Dương lại dễ dàng buông kiếm đến như vậy? Nàng lướt đến Tư Không Thiên ân cần:

– Thiếu gia thấy chân lực thế nào, có cần ta giúp điều khí chăng?

Tiểu Nương đã Ở sát người chàng. Sợ nàng nghe được tiếng nói Ở bên kia bức vách, chàng lảng đáp:

– Tôi đã bình phục, lệnh nương hãy cùng đi với phó chưởng môn Cái bang!

Cai Từ Bạch hấp tấp lắc đầu:

– chúng ta đâu có can hệ gì, thiếu gia, xin nhớ Bắc Tông Cái bang chưa bao giờ liên kết cùng Tử Chiêm viện!

Y nói câu này là có ý kháy Tư Không Thiên vì y đã biết có lúc chàng định liên kết với Tử Chiêm viện để thôn tính Cái bang Bắc Tông do y làm phó chưởng môn nhân.

Tiểu Nương ném cho y một cái nhìn sắc lém:

– Phó chưởng môn không còn cần Càn Khôn Yếu Quyết nữa ư?

Cai Từ Bạch xoay người đi ra cửa:

– Không! Ta còn làm chưởng môn nhân sao được với phế thân do lệnh nương gây ra.

Tiểu Nương cất tiếng cười:

– Phó chưởng môn ơi! Quay lại đây ta cho thuốc giải độc!

Không đợi Cai Từ Bạch đồng ý hay không, nàng lướt mình theo nhưng Tư Không Thiên đã chân lại:

– Lệnh nương hãy trao Càn Khôn Yếu Quyết cho ta rồi muốn đi đâu tùy Vừa lướt đi, Tiểu Nương vừa đánh lại một chưởng. Nội lực chưa kịp phục hồi nên Tư Không Thiên không xoay trở kịp bị chưởng đập vào bả vai dội ngược lại. Chàng ngã chúi vào vách gỗ và bên tai văng vẳng lời nói:

– Thiếu gia hãy ngồi kiết già, nghe lời ta điều khí. Thử vận khí Ở huyệt đan điền xem huyệt còn ấm không?

Không hiểu sao Tư Không Thiên tin tưởng Ở giọng nói bí mật nọ, chàng đưa khí lên huyệt đan điền rồi đáp:

– Còn ấm! Xin cho biết phương danh của cao nhân.

Giọng nói gạt đi:

– Hà tất! Nghe ta đây, dẫn khí theo kinh cân Túc Thiếu âm…

Cứ thế Tư Không Thiên theo lời chỉ dẫn của người Ở bên kia bức vách điều khí hợp thần. Cho đến khi thấy chân lực trong người đã hoàn toàn hồi phục, chàng mới thốt lên:

– Ða tạ cao nhân! Xin cho biết phương danh để ngày sau có cơ hội báo đền!

Giọng nói trầm hắn xuống:

– Ta là bằng hữu của thiếu gia. Thiếu gia có biết tại sao Lâm Tiểu Nương nhất quyết giữ Càn Khôn Yếu Quyết của họ Phàn không?

– Không phải vì nàng tham ngôi vị độc chiếm võ lâm sao?

CÓ tiếng cười nho nhỏ:

– Không phải đâu, nàng đủ thông minh để biết thân phận phụ nhân làm sao độc chiếm võ lâm. Chăng qua là vì Càn Khôn Yếu Quyết có chép cả nơi cất dấu kho tàng châu báu của họ Phàn đó!

Tư Không Thiên hồi hộp:

– Nữ chủ lệnh nương có biết điều ấy không?

– Nàng thông tuệ hơn người nên chắc có biết, nhưng nàng còn quá trẻ so với tuổi phu quân là TÔ Tử Kiệt nên có ý dấu không muốn cho lão già vương gia ấy biết. Xuân tình nàng còn đang chan chứa lắm, sao thiếu gia không ưng thuận hứa với nàng một lời?

Tư Không Thiên không ngờ người lạ mặt lại quá tường tận chuyện bí ẩn của nhà họ Phàn Tam Dương tiêu cục Ở Yên Kinh. Chàng nói tiếp:

– Suốt đời nếu ta ham châu báu đâu cần phải dấn thân vào chốn giang hồ.

Nhưng chắc gì kho báu họ Phàn là có thật… Ta nghe rằng năm xưa Tam Dương tiêu cục đã bị thiêu rụi…

– Chưa biết chừng được. Ớ Yên Kinh vẫn còn tiếng đồn dưới nền dinh cơ Tam Dương tiêu cục vẫn ẩn dấu kho báu!

– Làm sao cao nhân tường tận đến vậy?

Tiếng cười sảng khoái:

– à! Ta cũng chỉ may mắn tình cờ vậy thôi. Thiếu gia muốn khám phá kho báu ấy chứ?

– Ðể làm chi?

– ÐÓ chăng phải là phương pháp giúp thiếu gia thôn tín Cái bang Bắc Tông, thống nhất bang phái ư?

Chợt sực nhớ đến một việc, Tư Không Thiên kinh ngạc:

– ủa! Tên Huyết Mẫu Ðơn biến mất từ lúc nào vậy?

– Hắn đi trước Lâm lệnh nương nữa. Thiếu gia không biết tên này sao?

Hắn tới đây theo lệnh của phái Mẫu Ðơn kiếm Ở Lạc Dương cũng mưu cướp Càn Khôn Yếu Quyết đó chứ chăng phải vì Lâm lệnh nương đâu.

Thiếu gia hãy quan tâm. Thôi đến lúc ta phải đi rồi. Chúc thiếu gia an khang.

Tiếng nói im bặt.

Tư Không Thiên vội vàng phi thân vọt ra ngoài hành lang, chàng hy vọng gặp được kỳ nhân nhưng Ở cuối hành lang chàng chỉ còn kịp thoáng thấy một bóng người tầm thước vượt ra khỏi khách điếm. Trong lòng hoang mang cảm kích, Tư Không Thiên trở vào phòng. Trên chiếc ghế đẩy, xác của Tuệ Chân vẫn còn ngồi gục Ở đấy và vũng máu đã loang ra dưới chân.

Chàng khẽ thở dài thầm nói với nàng:

“Tuệ cô nương! Hương hồn cô nương linh thiêng xin phù trì cho tôi trả oán này cho nàng.” Tư Không Thiên vội vàng thu xếp hành lý ra ngoài tửu quán trang trải tiền phòng.

Lâm Tiểu Nương một mình một ngựa giữa cánh đồng mông mênh của đất Linh Lăng. Ngọn gió cuối năm lạnh như cắt mặc dù trời đang có nắng.

Khi vược qua sông Tiêu Thủy bằng một con thuyền nhỏ của gã lái đò trên sông, nàng đã tư lự ngồi ngắm bóng mình dưới dòng nước. Nàng quả có già đi thật bất giác nàng nhớ tới một câu thơ đời Ðường: “Kim nhật hoa tàn, tạc nhật khai (Hôm nay hoa tàn vì hôm qua hoa nở). ôi! Ðời một người phụ nữ thường được bọn thi nhân đem so sánh với loài hoa thật là đúng lắm.

Mới hôm qua nàng còn xuân sắc như đóa hoa vừa nở thì nay sắp tàn rồi, hoặc đã tàn rồi cũng chưa biết chừng. Nghĩ tới đó, Lâm Tiểu Nương tự nhiên đâm ra căm hận bọn đàn ông. Chúng đúng là một lũ ong bướm Vô tình mới hôm trước còn vây vo vo nên hông hoa hé nở, đến hôm nay đã vội vã lánh xa vì bông hoa huỷ héo cánh tàn.

Ngọn gió trên sông thổi phần phật vào người khiến bụng nàng hơi cộm, nàng nhớ tới cuốn bí kíp Càn Khôn Yếu Quyết mà nàng lén đoạt của phu quân nàng là lão TÔ Tử Kiệt mà nàng chưa có rảnh rang một giây nào để coi kỹ.

Khẽ liếc mắt nhìn đám thương nhân chen chúc trên thuyền, nàng luồn tay vào lưng áo lôi cuốn sách ra xem lại. Cái bìa phất cậy của nó rả gần hết, còn trơ ra mấy sợi chỉ có lẽ cũng sắp mục. Nhìn mấy chữ Càn Khôn Yếu Quyết nàng hơi cười khẩy nghĩ thầm: “Chăng biết trong nầy viết những gì bằng loại chữ Hồi Cương rối rắm ấy mà khiến bọn giang hồ náo loạn mấy năm nay và khiến Phàn Nhất Chi khổ công tìm nó đến thế? Ta đoạt được nó rồi thì chàng phải theo ta thôi. Hà! ước gì được cùng chàng trẻ tuổi ấy cùng luyện yếu quyết này?… Ðược như vậy, có chết cũng thỏa nguyện lắm rồi! ” Nàng đang tư lự bỗng nghe tiếng hỏi:

– cô nương cho lão mượn cuốc sách che nắng chứ?

Quay sang bên, nàng thấy một lão già đang đưa bàn tay xòe rộng như chờ nàng đưa sách. Lão này ngu thật! Lão chăng biết gì cả mới cả gan mượn vưu vật của nàng che đầu đỡ nắng. Nàng im lặng vận nội lực vào cuốn sách đập vào bàn tay của lão. Cuốn sách do nội công của nàng đã biến thành vật cứng như sắt. Lão già nom chất phác nhưng nhanh nhẹn lạ thường, bàn tay lão lật nghiêng tránh đòn đồng thời lật lại liền nắm lấy mép sách. Thủ pháp chứng tỏ lão biết võ công.

Lâm Tiểu Nương không chần chừ rút kim thoa trên đầu tấn công luôn đối phương trong khi tay cầm sách thu nhanh về. Kim thoa đâm lút cán và trên huyệt Ðan Ðiền của lão già nhưng lão vẫn cười khanh khách:

– Nữ lệnh nương! Hôm nay phải trả cái nợ đã giết chết Tiểu Kình Ngư chúng ta!

Tiểu Nương vừa giận vừa kinh ngạc mắng liền:

– Kình Ngư cái con khỉ! Con bé đó chết bằng mũi kiếm ấy là đáng lắm rồi!

Rút kim thoa đâm luôn hai cái vào mắt lão già. Lão cười he hé nghiêng đầu né.

– Nhuyễn Thân Ðịa Kiếp nhường lệnh nương hai chiêu rồi đó!

Dứt lời, lão đánh ngang đầu đập vào cạnh tay Tiểu Nương, đầu lão khác hằn với tên gọi “Nhuyễn Thân” trái lại cứng như đá, tay nàng tên chồn buông hai kim thoa rơi xuống lòng sông.

Con thuyền chòng chành như muốn lật khiến tên lái đò la lên:

– Nhuyễn Thân Ðịa Kiếp, thanh toán mau đi thôi!

Gã dứt lời quất ngược lên một mái chèo định đập vào huyệt Bách Hội của Tiểu Nương. Nàng đưa sáo trúc lên quay một vòng trên đầu rồi nhân cầm cuốn sách nàng liền xỉa vào mặt tên lái đò. Gã lộn một vòng tránh đồng thời rơi luôn xuống dòng nước. Nhưng chỉ thoáng mắt gã lại phóng vọt lên mạng thuyền.Ðối mặt tình cờ với hai địch thủ, Tiểu Nương vẫn bình tĩnh tỏ ra bản lãnh của vị nữ vương lớn. Giọng nàng nghiêm sắc:

– Bọn các ngươi là ai mà giữa đường áp đảo cô nương?

Nhuyễn Thân Ðịa Kiếp xỉa trảo tới đáp:

– Ðệ tử Trường Viễn đảo có lệnh phải bắt sống lệnh nương đòi lại mạng cho tiểu chủ Tuệ Chân!


Tiểu Nương cười mai mỉa:

– ủa! Ta tưởng Tuệ Chân là con bé Vô gia cư chứ?

Gã chèo đò quát:

– Ðừng nói hổ! Hãy buông sách!

Song quyền ào ạt đánh tới mặt tôn giá. Trên đầu không còn kim thoa nào giữ tóc nàng bèn lắc đầu cho mái tóc dầy bung ra quất tới quyền đối thủ.

Mái tóc nàng bện dầy như những sợi roi mềm quất mạnh khiến gã lái đò không đớ kịp bị trúng đòn, tay gã đau như có hàng trăm sợi roi quất vào, gã ôm lấy hai bàn tay đau đớn. Mấy người khách qua đò la lối:

– Tam ca! Tam ca làm sao đưa chúng tôi qua sông lè lẹ rồi muốn tranh đoạt gì đó thì tranh! Giữa trời nước thế này…

Cái tên “Tam ca” nóng tiết vì đau gầm lên một tiếng dùng cả toàn thân lắc mạnh con thuyền. NÓ chao qua lật ngang. Tất cả đều văng xuống sông.

Không cần để ý đến khách sang sông sống chết ra sao, Tam ca bơi như rái cá đến bên Lâm Tiểu Nương. Gã không ngờ nàng cũng quá quen thuộc với sông nước và khinh công của nàng còn cao hơn gã một bậc. Nàng chỉ dùng một đầu sáo trúc thổi những tia nước như những ám khí bắn vào mặt gã. Tia nước từ ống sáo của nàng như những con rắn nước bắn những luồng cực mạnh khiến Tam ca vội bơi dạt sang bên và lão Nhuyễn Thân Ðịa Kiếp cũng không dám bơi lại gần.

Lâm Tiểu Nương vừa bơi vào bờ vừa bắn nước ra bảo vệ quanh mình.

Khi chân đã đặt tới mặt bùn lầy gần bờ, nàng vọt hắn người lên, ống nước cuối cùng đựng trong sáo trúc bắn hai tia cực mạnh nhắm cả hai đồng bọn Trường Viên đào đang lóp ngóp bơi vào bờ. Gã Tam ca trúng tia nước vào giữa đỉnh đầu chìm nghỉm đâu mất, còn lão Nhuyễn Thân Ðịa Kiếp lách đầu tránh được, lão cũng chạm chân được đất vọt lên theo:

– CÔ nương ơi, khắp vùng Linh Lăng này đã được báo động, cô nương khó thoát lắm!

Không thèm đáp lại, nàng đánh luôn hữu chưởng mười thành công lực, lão Ðịa Kiếp vội đưa chưởng lên đớ nhưng nội lực của lão kém xa nàng nên lão văng lộn lại rơi xuống mé nước. Ðầu lão đập vào một kè đá bắn ra tia máu loang dần trên mặt nước lăn tăn sóng. Lão gượng đứng dậy, khập khểnh đi dọc theo mé nước, miệng gầm gừ:

– Hẹn lệnh nương ngày mai sẽ chờ Ở Ðào Nhai phố, lệnh nương dám đến chớ?

Nàng gắng giọng:

– Ta nhận lời!

– Thốt xong, nàng vươn người vọt hắn lên phía trước mặt. Lão Ðịa Kiếp dõi trông theo mắt ngầu đỏ.

Nàng biết Ðào Nhai phố là con đường sầm uất bậc nhất Ở nơi đô hội Linh Lăng. Vốn là kinh thành sầm uất Ở phía nam Trung Nguyên, Linh Lăng tập trưng gần như hầu hết các tinh hoa văn võ của cả ngàn năm văn hiến. Khi về đến khách điếm, nàng vội vàng cất dấu Càn Khôn Yếu Quyết vào một nơi rồi mới đi dùng bữa.

Tối hôm ấy, chong ngọn đèn nhỏ, Lâm Tiểu Nương ngồi đọc Càn Khôn Yếu Quyết. Ngoài phần chữ Hồi Cương, cuốn sách còn có một phần mỏng chữ Hán, nhưng văn cú rối rắm, chữ nghĩa vội vàng cuồng thảo khiến đọc đến giữa canh ba mà vẫn chưa lãnh hội được bao nhiêu. Nàng uể oải thổi ngọn đèn đi nghĩ.

Ðèn vừa tắt, nàng nghe phòng bên có tiếng nói nhỏ:

– Ngày mai lệnh nương nên cẩn trọng, bọn Tứ Ðịa Ở Linh Lăng là tay chân của Tuệ Hồng Mao đảo chủ đó, không nên khinh mạng!

Tiếng nói tuy nhỏ nhưng sắc như một sợi chỉ luồn vào tai khiến nàng nghe rõ mồn một từng tiếng. Nàng hơi nhỏm dậy trên giường:

– Cao nhân nào thế? Bạn hay thù?

– vừa bạn vừa thù. Nhưng vẫn muốn làm bạn hơn. Bọn Tứ Ðịa không chờ đến ngày mai đâu, chúng sắp đến rồi đó, lệnh nương hãy cẩn trọng, chuẩn bị đi!

Vừa nghe hết câu: “chuẩn bị đi” Lâm Tiểu Nương nghe như có điệp âm lập lại:

– Chuẩn bị đi!

Cửa phòng bị đạp tung và tiếng gió rít lên. Một lưỡi đao cắm phập xuống giường vừa lúc nàng vọt lên trước. Nàng đã có trong tay trường kiếm. Lại một tiếng gió rít nữa và một lưỡi đao chém phập xuống mặt bàn làm nó vẹt gãy một góc. Tiếng của lão Ðịa Kiếp cười khảnh khách:

– Các huynh đệ hãy vây chặt cô nương yêu quái lại. Cẩn trọng vì nàng lắm pháp thuật lắm đó.

Nàng cười gằn:

– Tưởng hẹn hò ra sao chứ lấy đông áp chế một người phụ nhân có hay ho gì?

Nhuyễn Thân Ðịa Kiếp tỉnh bơ:

– Với phụ nhân âm mưu ám muội như cô nương có vậy mới vừa, đêm nay Tứ Ðịa Linh Lăng sẽ chôn cô nương nơi đây, xin sẽ lấy lễ vương hầu mà táng, cô nương yên tâm!

Bóng đêm phủ đen kịt khiến Lâm Tiểu Nương không nhìn rõ mặt bốn tên gọi là “Tứ Ðịa.” Tiếng truyền âm nhập mật vẫn xuyên vào tai nàng:

– Bọn chúng bốn người đã vây lệnh nương theo trận đồ Tứ Chi Ðào Hoa Lạc, lệnh nương hãy thi triển Ma Lâm Thân Chứng Công ra mới áp đảo được Lâm Tiểu Nương kinh ngạc không biết người khách phòng bên là ai mà biết nàng có Ma Lâm Thân Chứng Công? Y là bạn chăng? Bạn sao không ra mặt? Y là thù chăng? Thù sao lại có vẻ muốn giúp nàng thủ thắng?

Nhưng tình hình này không cho phép nàng phân tâm được nữa vì hàng loạt gió đã rít lên. Chỉ thấy gió rít liên hồi mà chưa thấy chúng tấn công, đột nhiên qua bức vách phòng bên có ánh sáng ngọn đèn lọt qua phòng nàng.

ánh sáng vừa lóe lên, nàng đã nhận thấy Ở bìa góc phòng là bốn lão già “Tứ Ðịa” đều sử dụng đại đao. Lão Ðịa Kiếp thấy có ánh sáng thất sắc liền hô to:

– địa không! Tiên nhập!

Một ánh đao chớp nhoáng vươn tới. Lâm Tiểu Nương thi triển Ma Lâm Thân Chứng Công. Nàng ngồi kiết già vững như ngọn núi, trường kiếm đặt trên đầu. Ðợi đao đến gần nàng bấm một nút bí mật Ở cán kiếm. Tiếng “tách” khô khan vang lên, một lưỡi đoản kiếm trong lòng trường kiếm bay vọt ra nhắm ngay giữa tim lão Ðịa Không. Lão này đinh ninh đao của mình phải trúng đối phương nên tập trưng tinh thần vào lưỡi đao, không ngờ bị đoản kiếm bay nhanh như sao xẹt tới. Lão không tránh kịp, vã lại đêm tối không cho lão nhìn thấy gì cả, lão rú lên ngã xuống chết liền. Nghe tiếng thây người đổ, Tiểu Nương cười thành tiếng:

– Ðúng là về với Ðịa Không, còn lão Ðịa nào nữa không?

Tiếng đao rít lên liền. Tiểu Nương là người có trí nhớ phi thường, chỉ nhờ ánh sáng phòng bên chiếu qua trong nhấp nháy nàng đã nhớ hết vị trí của từng lão “Tứ Ðịa” đứng trong phòng.

Không muốn kéo dài trận đánh, nàng bấm liên tiếp bốn tiếng “tách, tách, tách, tách”, nhưng lạ thay chỉ có một tiếng rú lên rồi tiếng la:

– Ðịa Tạng! Hôm nay hỏng rồi! Không ngờ yêu nữ có bí thuật gớm thật, ta hãy để hôm khác.

Tiếng nói rõ ràng của lão Ðịa Kiếp.

Không gian rơi vào yên lặng.Nàng biết hai lão Ðịa Kiếp và Ðịa Tạng sợ hãi quá nên đã thoát thân rồi.

Thò tay vào túi áo, nàng tìm bùi nhùi bật lửa. ánh sáng bùng lên. Ớ hai góc phòng là hai xác chết đẫm máu, nàng khẽ bịt mũi lùa tay vào hộc bàn.

Cuốn Càn Khôn Yếu Quyết đã biến mất. Nàng nói vọng qua bên kia:

– Cao nhân là đồng bọn với “Tứ Ðịa” ư?

Phòng bên im phăng phắc.

Nàng nóng nảy quát lên:

– Thừa nước đục thả câu mà gọi là “cao nhân” sao được?

Vọt thân ra ngoài cửa phòng, nàng vòng trở lại phòng bên cạnh. Không có ai trong đó ngoài một cái giường và một cái bàn tre y như phòng nàng. Thế là nàng đã bị tên quái quỷ nào đó lừa mất rồi. Nhưng hắn qua phòng nàng lúc nào? Và tại sao hắn lại biết nàng có Ma Lâm Thân Chứng Công mà chỉ có người Ở vùng Ma Lâm với nàng khi xưa mới biết?

Trên mặt đất vẫn còn dấu giày mờ mờ, nàng chăm chú nhìn rồi cười nhỏ:

– À! Thảo nào…

Lâm Tiểu Nương tìm đến Ðào Nhai phố từ sáng sớm.

suốt đêm hôm qua nàng không chợp mắt được, phần vì tiếc bản Càn Khôn Yếu Quyết lấy trộm của TÔ Tử vương, phần vì hoang mang không biết người đoạt mất của nàng là ai?

Ðôi mắt cay xè vì mất ngủ, nhưng khi bước vào cái cổng của Ðào Nhai phố, nàng tự nhủ phải cố tỉnh táo để đối phó với bọn “Tứ Ðịa” nay chỉ còn Ðịa Kiếp, Ðịa Tạng và biết đâu lại còn có thêm người khách lạ nữa? Nàng mong rằng khách lạ nếu không coi nàng là bạn cũng không đến nỗi coi nàng làthù…

Bước vào cổng Ðào Nhai phố, nàng đã linh cảm thấy một điều khác lạ.

Hai bên dãy phố hôm nay đóng cửa vắng hoe khác hằn với vẻ sầm uất bình thường của khu phố này.

Không có đến một bóng người, thậm chí tiếng chó, tiếng gà hàng ngày cũng không.

Tiểu Nương lạnh cả gáy khi đột ngột vang lên điệu kèn bát âm trong một căn nhà nào đó bên phố. Trộn lẫn với những tiếng bát âm là câu nói trầm trọng:

– Mời lệnh nương vào dự tang lễ Tạo Nạp Việt!

Một người mặc tang phục xuất hiện. Y ra hiệu cho nàng bước vào, nàng nhìn thấy trước cỗ quan tài sơ sài có một tấm ảnh họa chân dung Tạo Nạp Việt bằng nét bút vội vàng, nàng hỏi người đứng bên cạnh:

– Tại sao Nạp Việt không Ở quê nhà mà lại ra đến đây chết?

Bên cạnh nàng là một nữ nhân mặt mũi hiểm ác, bình thản trả lời:

– Khi Cái Bang Thập ác hỏi đến tức là có tội rồi, y không chịu trao lại Càn Khôn Yếu Quyết nên bị Ðịa Kiếp hạ thủ là đúng thôi!

– Hạ sát rồi còn làm tang ma cho y làm chi?

Mụ ác trề môi:

– CÔ nương đâu biết ý sâu xa của lão? Lão chỉ vờ tổ chức tang ma để chiêu dụ tên họ Phàn xuất hiện đó.

– Phàn công tử có mặt Ở đây?

– CÓ mặt, cũng quanh quất đâu đây thôi!

Ðội kèn trống bát âm lại nổi lên ầm ĩ, có lẽ đã sắp tới giờ động quan. Ngó vào đám người đi đưa ma coi chừng hơn chục người, Tiểu Nương nhận ra tên Cai Từ Bạch đang ngoe nguẩy một cây quạt trên cánh tay còn lại. Nàng thi lễ:

– Phó chưởng môn an khang!

Cai Từ Bạch cười to:

– Ðừng gọi ta là phó chưởng môn nữa, ta đã bị Cái bang chưởng môn khai trừ ra khỏi Cái bang rồi! Nay ta an phận giữ chức quân sư cho Trường Viễn đảo chủ cho đến hết đời!

Sực nhớ ra điều gì, y hỏi mau:

– Lệnh nương cũng dự tang lễ của họ Tạo ư? Thế còn Phàn công tử?

Tiểu Nương nhún vai:

– Ta nào biết, nhưng chắc công tử thế nào cũng đến thôi, ta linh cảm như thế Ðột ngột tên họ Cai hỏi:

– Lệnh nương cất dấu Càn Khôn Yếu Quyết Ở đâu rồi?

Không đợi nàng trả lời, y xoay cánh quạt định thúc vào huyệt Chương Môn của nàng theo thế Bàng Long Nhập Uyên. Nàng nhẹ bước qua một bước, hạ cạnh sống tay đánh vẹt quạt qua một bên, cây quạt bị va chạm mạnh rơi xuống đất. Tiếng động khiến một lão già chạy đến hỏi:

– CÓ việc gì thế Cai phó chưởng môn?

HỌ Cai đáp:

– Ðã dặn chớ gọi ta là phó chưởng môn mà lão Ðịa Tạng này cứ quen miệng!

Thì ra chính là lão Ðịa Tạng, một trong “Tứ Ðịa” đã đột nhập vào phòng nàng đêm qua. Nàng xoay người đá một thế Xà Phi Xuất Vực nhanh như chớp vào chính giữa mặt lão. Lão bị bất ngờ không né kịp lãnh trọn mũi giày của nàng kêu “hự” một tiếng lớn đổ cả người vào nắp hòm người chết.

Mấy ngọn nến rơi xuống tắt ngấm.

Ðám tang trở nên hổn loạn. Giọng của Cai Từ Bạch:

– Các huynh đệ hãy vây chặt lệnh nương Lâm Tiểu Nương, chính nàng đã ăn trộm cán Khôn Yếu Quyết đó!

Tất cả gươm đao tuốt trần cùng một lúc. Lão Nhuyễn Thân Ðịa Kiếp xuất hiện. Vừa thấy Tiểu Nương, lão cười khảnh khách:

– Yêu nữ dẫn thân đến nộp phải không? Ta cứ tưởng Phàn Nhất Chi đoạt lại Càn Khôn Yếu Quyết, không ngờ chính yêu nữ… càng tốt… càng tốt…

Lão hung bạo huơ đao vùn vụt cùng lúc quát lớn:

– Các huynh đệ coi chừng trường kiếm của yêu nữ, có ám khí Ở trong đó.

Khi nhìn thấy Lâm Tiểu Nương hôm nay không mang theo trường kiếm, lão thỏa mãn:

– Hôm nay ta thử xem yêu nữ dở bí thuật gì hòng thoát khỏi nơi đây.

Ðường đao lão đi rất dũng mãnh, nhưng chỉ riêng Cai Từ Bạch biết rằng lão không đủ sức đối đầu với Tiểu Nương, y gọi lớn:


– Tiểu Long. Tiểu Hổ hãy án ngữ hai bên Ðịa Kiếp trợ lực. Lệnh nương nữ chủ đây nhiều mưu cơ lắm đó!

Nghe họ Cai gọi Tiểu Nương là “lệnh nương nữ chủ,” lão Ðịa Kiếp hơi chùng tay đao lại:

– Ồ! Ðây là nữ chủ Tử Chiêm viện sao? Thảo nào đêm qua Ở khách điếm chúng ta thất bại.

Tiểu Nương cười ròn:

– Và cả hôm Ở trên dòng Tiêu Thủy nữa chứ. Nhưng bây giờ biết ta rồi, buông đao quỳ xuống cũng chưa muộn!

Hai gã Tiểu Long, Tiểu Hổ đồng quát lên:

– Ðừng hổn!

Và cùng nhập trận một lượt. Cả hai cùng sử dụng bảo đao sáng lóe.

Nhuyễn Thân Ðịa Kiếp bị chạm tự ái trước mặt đồng bọn nên tức giận càng múa đao mau hơn. Ba đao chém xuống người Tiểu Nương cùng một lúc.

Cai Từ Bạch lẩy bẩy lùi lại, y cứ tưởng phen này người nữ chủ Tử Chiêm viện bị băm thành trăm mảnh. Nhưng một tiếng “keng” chát chúa vang lên, cả ba thanh đao đều bị dội lại và cả ba người sử dụng tê chồn hổ khẩu.

Phàn Nhất Chi ung dung bước vào:

– Ba nam nhân tấn công một nữ nhân coi có hơi chướng mắt! Chư vị không biết hổ thẹn sao?

Cai Từ Bạch xám mặt khi nhìn thấy Phàn Nhất Chi, y gằn giọng:

– Việc này có can hệ gì đến công tử? Trường Viễn đảo ta chỉ muốn đòi lại Càn Khôn Yếu Quyết họ Tuệ chứ có muống động tới lệnh nương đây làm chi?

Phàn Nhất Chi cười xòa:

– Lệnh nương đây làm gì còn giữ Càn Khôn Yếu Quyết? Vả chăng phó chưởng môn họ Cai chứ nào phải họ Tuệ?

Cai Từ Bạch đau khổ:

– Ta nay gần như phế nhân, bao nhiêu công phu võ học từ xưa coi như phế bỏ vì sự độc ác của lệnh nương đây, lẽ ra lệnh nương nên hối hận mà trao lại Càn Khôn Yếu Quyết để ta luyện Lăng Ba bộ pháp trong ấy phòng thân Tiểu Nương cười lớn:

– Bình sinh ta đâu biết hối hận là gì? Phó chưởng môn đem giấc mộng bá chủ Cái bang đổi lấy tấm thân tàn phế cũng là phải lẽ lắm rồi, còn oán trách gì ai?

Cai Từ Bạch nháy nói Ðịa Kiếp, Ðịa Tạng:

– Trường Viễn đảo không thể chung trời với Tử Chiêm viện, các huynh đệ chớ để nữ chủ Tử Chiêm viện thoát hôm nay.

Tất cả vây kín Lâm Tiểu Nương. CÓ Phàn Nhất Chi Ở bên cạnh, Tiểu Nương tự tin hơn gấp bội, nàng ung dung khoanh tay nhìn bọn Cai Từ Bạch đang bày thế trận:

– ấy là Cai huynh muốn như vậy, ta xin chiều! Bây giờ ai muốn đấu với ta trước?

Nhìn thấy nàng không có trường kiếm, Ðịa Tạng xách đao nhảy ra:

– Ta xin thụ giáo!

Gã múa đao nhập thế Cuồng Phong Ðả Mộc, chém vụt một đường quét từ dưới lên. Người Tiểu Nương loáng mắt đã biến mất khiến đường đao vụt vào khoảng không và gã chưa kịp nghe nàng cười sau lưng, một thế quyền đã giáng xuống gáy khiến gã ngã lộn xuống đất đao văng ra khỏi tay. Ðịa Tạng nhảy chồm lại định nhặt lấy đao nhưng chân nàng đã đạp cứng, nàng dùng chân kia đá một cước buộc gã nhào một lần nữa mới gằn giọng:

– Bản lệnh nương tha cho đỒ! Liệu mà cút đi!

Ðịa Kiếp hô lên:

– Tới tôi thụ lĩnh!

Lão xông vào liền hầu giải vây cho Ðịa Tạng. Khí đao của lão rõ ràng uy dõng hơn Ðịa Tạng một bực, buộc nàng phải nhấc chân giữ đao lên đối phó.

Nàng nhún chân một cái đã tới bên Ðịa Kiếp thu hẹp vòng đao của lão lại, xuất trảo công đánh liên hoàn ba đòn vào mặt lão, một đòn vào dưới huyệt Ðan Ðiền. Ðịa Kiếp vòng đao bảo vệ toàn thân đồng thời hú lên, miệng phun ra một ám khí bay vụt tới Tiểu Nương.

Hành động của hai người mau như chớp xẹt nên chỉ nghe hai tiếng động nhỏ lão Ðịa Kiếp rống lên thảm thiết. Trảo công của nàng cũng bị phi tiêu ám khí lão phun trúng bả vai. Lão Ðịa Kiếp rống lên ôm lấy mặt đầm máu:

– Ta mù rồi! Hồng Xà trận đánh luôn đi!

Lão chỉ nói được câu ấy rồi lảo đảo gục xuống.

Tiểu Nương đưa tay rút luôn phi tiêu cắm trên bả vai, nàng đau nhói nhưng cố cắn răng không kêu lên một tiếng trong lúc Phàn Nhất Chi lo lắng:

– Lệnh nương có sao không?

Mặt nàng hơi tái đi:

– Ta hy vọng phi tiêu không tẩm độc. Ta đi thôi chứ công tử?

Cai Từ Bạch nhảy loi choi bên ngoài:

– Các dũng sĩ đâu, Hồng Xà trận tấn công!

Một đám những đuốc lửa chằng chịt bay vào người Tiểu Nương và Phàn Nhất Chi. Chàng vộ i vàng nó i:

– Ta mau thoát thân ra khỏi nơi đây, lệnh nương cứ đi theo tại hạ.

Chàng giữ chặt lấy Tiểu Nương hú lên một tiếng dài, thân pháp vọt ra cửa. Những ngọn đuốc vẫn chưa chịu buông tha, chúng tới tấp bay tới từ tứ phía. Trên tay Cai Từ Bạch cũng đã có một đuốc lửa, y múa vùn vụt tiến về phí a Phàn Nhất Chi:

– Công tử bảo lệnh nương để lại Càn Khôn Yếu Quyết cho ta rồi muốn đi đâu tùy ý Y liều lĩnh đập đuốc lửa vào đầu chàng, chàng xòe rộng bàn tay chụp đúng vào ngọn đuốc đẩy mạnh. Người Cai Từ Bạch bị kình lực đẩy lùi y ngã ngửa ra đằng sau đồng thời ngọn đuốc bật vào người khiến y la hoảng:

– Công tử, ta nay mất hết võ công rồi, công tử không nương tay ư?

Lửa bắt vào vạt áo Cai Từ Bạch bắt đầu tỏa mùi khét. Y cứ mang cái áo cháy chạy vụt xuống nhà sau.

Hàng chục ngọn đuốc lửa vẫn tiếp tục bay tới tấp về phía Phàn Nhất Chi và Lâm Tiểu Nương. Chàng ôm ngang lưng nàng nói nhỏ:

– Chuyện chẳng đặng đừng, lệnh nương tha lỗi!

Người nàng bị nhấc bổng lên rồi bên tai chỉ còn nghe tiếng gió rít, Phàn Nhất Chi vừa ôm ngang lưng nàng vừa phi thân vọt ra cửa như một mũi tên.

Nằm trong tay Phàn Nhất Chi, nữ chủ Tử Chiêm viện thấy êm dịu như nằm trong nệm ấm, nàng thu người lại mặc cho chàng đưa đi đâu thì đi…

Nhưng chỉ thoáng chốc, Phàn Nhất Chi đã đặt nàng xuống, nàng thảng thốt hỏi:

– Nơi đây là đâu?

Mấy mái chùa cong vút hiện ra trước mát nàng giữa câu trả lời của Phàn Nhất Chi:

– Ta đang tạm ngụ trong chùa Long Quyết, còn lệnh nương có chủ ý gì không?

Tiểu Nương có một ý nghĩ vụt qua, nàng đáp:

– Long Quyết tự? Thì ra cũng là nơi Oa cô nương đang ngụ ư?

Phàn Nhất Chi dẫn Tiểu Nương vào hậu liêu chùa, Ở đó chàng có một tịnh thất nho nhỏ do vị trụ trì dành cho tạm trú. Nhìn thấy trên án thư có mấy cuốn sách, Tiểu Nương hỏi:

– Công tử lấy Càn Khôn Yếu Quyết của ta rồi phải không?

Chàng cười nhẹ:

– Sao gọi là của lệnh nương được? Ðể chính danh ta phải gọi đó là vật của dòng họ Phàn mà bây giờ chỉ còn tại hạ là có quyền lưu giữ thôi!

– Thì ta cũng định là sẽ có dịp trao trả cho công tử, nào ngờ công tử ra tay mau đến thế?

– Lệnh nương có biết Tuệ Chân cô nương hiện giờ Ở đâu không?

Lâm Tiểu Nương ngập ngừng một lúc lâu rồi đáp lí nhí trong miệng:

– Chưa bao giờ ta gặp Tuệ cô nương Ở vùng này… không biết… không biết.

Hai người chưa ngòi yên trong tịnh thất đã nghe tiếng ồn ào ngoài cổng tam quan rồi một tiểu tăng chạy vào:

– Thí chủ Phàn Nhất Chi, có khách tìm thí chủ, đang chờ Ở cổng tam quan.

Chàng lặng lẽ theo tiểu tăng bước ra. Người đó là Cai Từ Bạch. Vừa thấy mặt chàng, họ Cai nói ngay:

– Ta đã biết công tử Ở đây. Ta đến đây để xin công tử vì chút tình cố cựu với thiếu chủ TỔ Di Khánh cho ta học Lăng Ba bộ pháp.

Nhất Chi đáp:

– Yếu quyết thì tôi không thể nào trao cho các hạ được. Nhưng nếu các hạ muốn học Lăng Ba bộ pháp xin cứ đến đây, ta với các hạ cùng tập với nhau.

cai Từ Bạch bất mãn:

– Tại hạ không có công đâu! Nếu công tử không trao, tại hạ sẽ cho Trường Viễn đảo đến vây kín chùa rồi hỏa thiêu luôn đó!

Chàng cứng rắn:

– ÐÓ là ý của các hạ! Cứ thử xem!

Chàng quay vào và đụng đầu với trụ trì VÔ Chứng ngay trước mặt. Sư VÔ Chứng hỏi liền:

– Thí chủ vừa gặp phó chưởng môn Cai Từ Bạch?

Không đợi chàng đáp, sư nói ngay:

– HỌ Cai mang lỗi với Cái bang bạch đạo, nay lưu lạc đến đây ta không nên từ nan. Thí chủ hãy mời phó chưởng môn vào phương trượng cho ta hàn huyên đôi điều.

Không tiện cho sư rõ những hành vi đê tiện của Cai Từ Bạch, chàng đành vâng mệnh quay ra nói với y:

– Sư VÔ Chứng mời các hạ vào phương trượng!

– VÔ Chứng thiền sư? Phải chăng là đại đệ tử Ở Thiếu Lâm tự xuống?

VÔ Chứng tiên sinh niệm phật hiệu:

– A Di Ðà Phật! Ðã là con Phật thì chốn nào cũng vậy mà thôi!

Cai Từ Bạch reo lên:

– Sư phụ còn nhớ khi xưa lưu lạc giang hồ, đệ tử đã có lần đến tham kiến trên Thiếu Lâm tự không?

– Ta nhớ chứ! Bần tăng vẫn nhớ lúc ấy thí chủ còn rất trẻ. Không ngờ…

không ngờ… hừ, cũng chỉ là giả tưởng cả mà thôi!

Rồi sư trầm ngâm than dài:

– Thời chi nghĩa đại hỉ tai! Phó chưởng môn nay đã sắp già rồi. Bần tăng vẫn nhớ công đức của chưởng môn TỔ Ðại khi trước đã từng cho đệ tử Cái bang giúp đỡ bản tự… Phó chưởng môn nay có cần gì Ở bần tăng?

Cai Từ Bạch đáp liền:

– Nghe đại sư phụ là người uyên thâm y lý, xin chữa giùm chứng phong bại vì độc thoa của Lâm nữ chủ.

Sư VÔ Chứng vui vẻ:

– Tưởng gì khỒ! Hiện có mặt cả Lâm nữ thí chủ Ở đây, ta sẽ vì chưởng môn Cái bang chữa lành cho thí chủ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.