Cách Vách Trúc Mã

Chương 3: Thịt thịt


Đọc truyện Cách Vách Trúc Mã – Chương 3: Thịt thịt

Việt Hàn hôm nay cả ngày đều không có tâm tư công tác, một ngày này, hắn đã thất thần mười hai lần, hơn nữa có vẻ còn có xu thế gia tăng, thân là cấp dưới của hắn đều kinh sợ, nên biết, hắn bình thường công tác không hề có loại phân tâm vì vợ hay tiểu tam, hắn là loại người cuồng công tác, không làm việc đến bạo thể thề không bỏ qua, bởi vậy bọn họ hợp lý hợp tình hoài nghi người này không phải boss của bọn họ.

Mỗ trúng độc tiểu thuyết nặng – em gái trợ lý:「 Này không phải boss, này không phải boss!!! Boss nhất định xuyên không rồi!!!」

Mỗ yêu nghiệt – bí thư:「oh~no~ mau trả lại cho chúng tôi đại boss khốc soái cuồng bá duệ đi, luân gia chỉ nguyện ý làm thủ hạ công tác vì đại boss thôi, những người khác không thể ~~~」

Mỗ ngụy khốc soái, chân bát quái – đặc trợ:「boss nói không chừng bị thất tình đó.」

Nữ nhân viên:「 Hu hu hu ~~~ không muốn không muốn ~ boss là hoa Cao

Lĩnh Chi không ai hái được a a a ~~~」

Mà bất luận cấp dưới Việt Hàn nghĩ như thế nào, hắn ngược lại rất ấm ức, bởi vì hắn phát hiện hắn có muốn chuyên chú làm việc cũng vô pháp chuyên tâm, mặc kệ làm cái gì cũng sẽ nghĩ đến gương mặt khả ái của hàng xóm nhà mình, cùng với giấc mộng xuân dạt dào xuân ý kia…… Đơn giản mà nói, tổng giám đốc vĩ đại hôm nay chính là tư xuân…

「 Bộp!」 Việt Hàn căm tức ném tập tư liệu lên bàn, khó chịu kéo caravat rồi ngã xuống ghế dựa, đơn giản không thèm làm việc nữa, dù sao dưới loại trạng thái này cũng không làm được gì, ngoại trừ… cái kia, khụ khụ… còn không bằng không làm, không không lãng phí thời gian.


「Linh linh linh ~~ linh linh ~~」di động đặt trên bàn vang lên, hắn miễn cưỡng tiếp di động, khẩu khí rất không kiên nhẫn hỏi:「 Chuyện gì?」

「 Ai dô, ai chọc tổng giám đốc băng sơn của chúng ta vậy? Khẩu khí thật kém khiến người ta đau lòng quá nha!」 Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng một người không sợ chết cười khẽ trêu chọc nói.

「 Nếu cậu không có chính sự muốn nói tôi đây cúp máy.」 Việt Hàn cả người tỏa ra khí lạnh.

「 Ê khoan đã! Cấp dưới của tớ không chăm chú công tác tớ không thể tìm hiểu một chút sao?」Thủ trưởng của Việt Hàn kiêm bạn bè của hắn – Bạch Lễ Nhiên bất mãn oán giận.

Việt Hàn cho hắn một cậu khẳng định rất dứt khoát:「 Không thể.」 Sau đó quyết đoán cúp máy.

Ba phút sau, Bạch Lễ Nhiên hiện thân trong văn phòng Việt Hàn, mặt đầy ti tiện cười hề hề hóng chuyện bát quái:「 Cậu đến cùng làm sao thế? Thất tình hả? Bạn gái bị người ta hẫng? Vợ chạy theo người ta? Con nhỏ trong nhà gọi người khác là ba sao?」

「……」 Thân là một tổng tài có thể nhàm chán đến thế là cùng! Hắn phải chăng đã chọn sai công ty rồi? Hiện tại hối hận còn kịp không? Việt Hàn liếc mắt nhìn Lễ Nhiên:「 Tớ vốn không có đối tượng.」 Ngụ ý là nói từ đâu nhảy ra được bạn gái vợ với con nhỏ trong nhà vậy?

「 Ha ha, thật đáng thương.」 Bạch tổng thực đồng tình nhìn hắn, cô gia quả nhân thật đáng thương.

「……」 Người nào đó gân xanh ùn ùn nhảy lên, sau đó khí phách xách túi, trước mặt thủ trưởng ra khỏi cửa rời đi.

Bạch Lễ Nhiên co mông đuổi theo:「 Cậu đến cùng làm sao thế? Vẻ mặt dục cầu bất mãn như vậy kia kìa.」

Việt Hàn nghe vậy hơi dừng lại một chút:「 Tớ nhìn dục cầu bất mãn lắm sao?」

「Khí tức cậu phát ra giống con chó đực nhà tớ lúc động dục vậy.」


「 Bốp.」 Không hề ngoài ý muốn, Bạch Lễ Nhiên bị hắn hung hăng đập đầu, liền ủy khuất nhìn thằng bạn mình:「 Tớ nói thật!」

Việt Hàn bên ngoài mặt than kỳ thật đang rối rắm muốn chết, hắn vuốt mặt, thật sự rất rõ ràng sao? Ngay cả Bạch Lễ Nhiên luôn trì độn lại ngu ngốc cũng nhìn ra

「 Cho nên đến cùng là như thế nào? Nói ra đi, anh em với nhau, tớ sẽ nghĩ biện pháp cho cậu!」 Bạch Lễ Nhiên nghĩa khí nói, trong lòng âm thầm thì thào: Hắn tuyệt đối không phải đang hóng chuyện bát quái, hắn là đang quan tâm bạn bè anh em của mình, tuyệt đối không có hiếu kì / vô giúp vui / ôm tâm lý lâu lâu được dịp cười nhạo này!

Việt Hàn không nói một lời, vẫn vác cái mặt than như vậy, trải qua một phen giãy dụa nên nói hay không nói, hắn mới mở miệng, buông lời vàng ngọc:「 Cậu biết Cầm Lý không?」

Bạch Lễ Nhiên trợn mắt:「 Vô nghĩa, nhóc con bên nhà cậu, Tiểu Trúc mã, hàng xóm tốt, cậu nhắc tới hơn ngàn lần rối, ai mà chẳng biết?」

Việt Hàn có chút sửng sốt:「 Tớ vẫn thường nhắc tới em ấy như vậy?」

Lần này Bạch Lễ Nhiên ngay cả cái liếc mắt cũng lười cho hắn:「 Từ lúc tớ biết cậu đến giờ, người cậu tối ngày nhắc đến không phải cậu ta sao? Hồi đó lúc nào cậu ta thi học kỳ đến khi nào cậu ta nhận được lá thư tình đầu tiên tớ đều biết, một chuyện nhỏ nhặt của cậu nhóc đó cậu đều lải nhải không dưới trăm lần, hoàn toàn không có một chút băng sơn giống hiện tại, Cầm Lý cậu nhóc này tớ đã nghe tới mọc kén trong tai rồi. Không thường nhắc tới sao? Hừ, cậu không có lúc nào không nhắc tới cả!」

「 À.」 Việt Hàn lạnh lùng trả lời:「 Tớ muốn thượng em ấy.」

「 Vậy hả?」 Bạch Lễ Nhiên cũng lạnh lùng lên tiếng:「 Cậu rốt cuộc cũng phát hiện rồi hả?」


Lần này đổi thành Việt Hàn khó hiểu:「 Cậu phản ứng vậy là sao? Chẳng lẽ cậu đã sớm biết?」

「 Cậu mỗi lần vừa thấy Cầm Lý đều như thể sói đói nhìn thấy tiểu bạch thỏ, ánh mắt cũng không chịu rời đi nửa giây, người có mắt đều biết cậu thích cậu nhóc đó!」

「 Tớ… tớ thích em ấy?」 Hắn sao lại không biết?

「 Vậy chẳng lẽ cậu bị liệt dươ… A? Khoan đã! Cậu, cậu còn không biết chính mình thích cậu nhóc đó sao?!」 Bạch Lễ Nhiên kinh sợ, mẹ nó, cái vị đại ca này muốn trì độn thành như vậy cũng thật không dễ dàng nha…

「 Ra vậy, là bởi vì thích em ấy cho nên mới như vậy sao?」 Việt Hàn lẩm bẩm nói, như ngộ ra cái gì đó lại như có không rõ ràng, cứ cảm thán mãi. Bạch Lễ Nhiên thập phần hoảng sợ, nhờ, nhìn thấy một kẻ vạn năm mặt than lộ ra biểu tình phong phú có chiều sâu như vậy thật sự là một kiện quá mức đáng sợ!!

「 Khó trách…」 Việt Hàn động kinh cười:「 Ha ha…….」

Bạch Lễ Nhiên yên lặng đi trước một bước, hắn sợ bị truyền nhiễm, may mà Việt Hàn còn bị vây trong trạng thái hốt hoảng, bằng không nều nhìn thấy bộ dáng muốn ăn đòn này của hắn khẳng định sẽ đập hắn một trận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.