Đọc truyện Cách Vách, Đừng Nhìn Trộm – Chương 9: Cố gắng lên! Bé ngoan của tôi!
“Mới quen hai ngày, cô nói đi, cô còn thiếu tôi một cái nhân tình nữa… Tôi
dựa vào gì mà giúp cô?” Tô Mộc khoanh tay lại, mỉm cười đánh giá cô.
“Tôi, tôi… Tóm lại, cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể mất phần việc
này!” Thuần Tưởng chân thành nói, cắn chặt răng nhìn Tô Mộc.
Tô Mộc dần thu lại nụ cười, khoát khoát tay nói: “Chuyện ba người, tôi đã
nhớ kỹ rồi.”
“Cái gì?” Thuần Tưởng không hiểu, nháy mắt mấy cái.
Tô Mộc tiếp tục nói: “Giúp cô giải quyết, xem bệnh cho hai tên kia… A, nếu
ngày mai cô đem tiền đến nộp đầy đủ thì không thể xem là như vậy được, khám,
chữa bệnh rồi còn cho cô mượn phòng ngủ, còn… Bảo vệ công việc cho tên ngu ngốc
này.”
“Anh, anh nói cái gì?!” Thuần Tưởng trợn to hai mắt, nét mặt quả đúng như
Tô Mộc nói – bảng pha màu, vừa hưng phấn vừa kỳ quái.
Hưng phấn cũng đúng thôi, chẳng những Tô Mộc chịu giúp cô mà biểu hiện tốt
ngày đầu tiên của cô cũng không bị mất! Nhưng kỳ lạ, không phải Tô Mộc này chán
ghét cô lắm sao? Cần gì phải giúp cô? Chẳng lẽ thấy cô thất bại, thương tâm khổ
sở, anh ta không nỡ sao?
Tô Mộc nhẹ nhàng suy đoán được tâm trạng của cô, cùng suy nghĩ nội tâm của
cô, anh lơ đễnh, mặc dù cô ngốc này gây nên rất nhiều chuyện xui xẻo, nhưng anh
vẫn thấy vui vẻ, vẫn thấy thú vị, nhưng đang ở trong bóng tối, chẳng lẽ đá tên
“tay trói gà không chặt” này một cước, làm chuyện ti tiện như thế, không phải
tác phong của anh.
Huống chi, anh bất quá cũng chỉ muốn xem phản ứng chậm chạp, nét mặt buồn
cười của cô thôi, thật không có ý muốn cô gặp chuyện xui xẻo, nói thật ra, hai
người cũng đâu có thâm cừu đại hận gì mà hại cô đến tình cảnh như vậy.
Được rồi, tổng kết lại, ý của Tô Mộc vẫn là sẽ giúp cô tiếp tục đi làm
trong nhà hàng đó, dĩ nhiên, anh chẳng có ý khác, chẳng là thấy nơi nàng khô
khan chả thú vị, ngày qua ngày tìm chút niềm vui trong đời sống mà thôi. Cho dù
cô gái này đi cũng không có ý nghĩa gì
Xác định được ý nghĩ này, tâm trạng của Tô Mộc cũng không tệ lắm, gật đầu,
khó khi anh đi thẳng vào chính đề mà không trêu chọc gì: “Tôi biết cô đang đi
làm ở nhà hàng kế bên, tôi đã xin phép giúp cô rồi, chủ quán hình như cũng rất
lo lắng cho cô, tôi đang suy nghĩ có nên cho cô đi làm tiếp hay không, dù sao
cô cũng hay bị bệnh, có khi không thể khống chế được…”
Thuần Tưởng khẽ mở miệng, có chút ngơ ngác nhìn Tô Mộc, nếu vừa rồi tai cô
không nghễnh ngãng, mắt cô không bị hoa, cô không bị ảo giác thì…
Tô Mộc nói anh ta chủ động xin phép giúp cô rồi?
Thật không thể tin được, người này đúng là Transformers a – chính nghĩa và
tàn ác cùng tồn tại song song. Rốt cuộc là lồi lõm mạn hay là tiểu quái
thú, Thuần Tưởng đột nhiên cảm thấy nàng có chút thấy trước mắt người này liễu.
Giống như biểu tượng của anh ta vậy, anh ta mặc áo bào trắng vào thì sẽ trở
thành một bác sĩ cẩn thận tỉ mỉ, cũng có thể trở thành người ác độc, không
ngừng trêu cợt cô…
Đến tột cùng…
“Rõ là…” Tô Mộc thấy cô dùng bộ dáng si ngốc nhìn mình, khóe miệng co co
giật giật
“A… Vậy, cám ơn anh.” Thuần
Tưởng đột nhiên phản ứng kịp, suy nghĩ hồi lâu cảm thấy câu nói này là tốt nhất
từ nãy đến giờ
Tô Mộc buông tay: “Không cần
để ý, tôi cũng hy vọng cô có thể tiếp tục làm việc ở đó.”
Trong mắt tiểu nha đầu tràn
ngập nước mắt và cảm kích, bắt lấy tay Tô Mộc, rốt cuộc cũng nói một câu nói
chân thành tha thiết thật lòng thật ý: “Cảm ơn cảm ơn”. Có lẽ, Tô Mộc này thật
sự không đáng ghét như trong tưởng tượng của cô.
“Khách sáo rồi.” Bên môi Tô
Mộc vung lên nụ cười xấu xa lần nữa.
Thuần Tưởng nhìn thấy vậy,
không khỏi run lên, mỗi lần vẻ mặt này xuất hiện, chứng minh trong đầu Tô Mộc
đang có chủ ý xấu xa gì đó.
Quả nhiên, Tô Mộc không chịu
buông tay Thuần Tưởng ra, suýt nữa làm Thuần Tưởng giận chết khiếp, trợn
trắng mắt nhìn anh
Tô Mộc xem thường nhìn cô:
“Không ngừng cố gắng, tôi rất mong đợi xem cô có thể gây ra rắc rối gì, gây ra
những chuyện đặc sắc gì, bé ngoan của tôi…”
“Điên!”
Cái đầu của anh!
Thuần Tưởng nhịn không được,
nói tục thầm trong lòng, tên hỗn đản này, xem cô như hài kịch sao! Không ngừng
cố gắng cái gì chứ? Đồ vô sỉ vô sỉ vô sỉ!
Tức giận xoay người rời đi,
Tô Mộc dĩ nhiên cũng không có ý giữ cô lại.
Rầm một tiếng, dùng sức đóng
sập cánh cửa sau lưng, Thuần Tưởng cũng đưa tay kéo cửa ra, sập cửa trở về
phòng.
Tô Mộc, quả là đại diện của
mấy người tâm thần phân liệt, tinh anh tâm thần phân liệt, anh ta rốt cuộc là
người như thế nào?! Cho dù anh ta là người tội ác tày trời ác độc vô cùng,
nhưng đôi khi lại biểu lộ ra nét mặt mê hoặc cô, ngoài miệng thì ác độc, nhưng
hành động thì ít nhiều cũng gọi là quan tâm.
Nhưng khi cô nghĩ rằng có cơ
hội giảng hòa cùng người này, anh ta lại trở nên quá đáng như vậy!!!
Thở phì phò ngã xuống giường,
lúc này Thuần Tưởng thật sự rất mệt mỏi, đắp chăn lên, không suy nghĩ nhiều gì
đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Một đêm không mơ, ngủ rất
ngon.
Thuần Tưởng đánh một giấc đến
sáng, khi tỉnh lại là vì tiếng đóng cửa của nhà bên làm cho tỉnh lại, theo bản
năng, cô liền nghĩ người kia đã đi ra khỏi cửa.
A!
Cuống quít bò dậy từ trên
giường, xe là của Tô Mộc, phòng khám cũng do anh ta mở, đi sớm hay muộn gì cũng
không ảnh hưởng gì đến anh ta, cho nên không cần suy nghĩ cũng biết bình thường
Tô Mộc đi làm trễ hơn cô nhiều, mà bây giờ anh ta đã đóng cửa đi ra, có thể
biết, thời gian không còn sớm nữa.
Thuần Tưởng phản ứng nhanh
chóng, vội vàng rời giường đánh răng rửa mặt, phát hiện vẫn còn thời gian, cô
thở phào một hơi, lại phát hiện một vấn đề khác
Hy vọng có thể đuổi kịp xe
bus, thời gian này cũng không còn sớm nữa.
Cầm lấy túi xách, Thuần Tưởng
vội vàng chạy xuống lầu, nhưng trong khoảnh khắc đó… Tên Tô Mộc kia… Vẫn chưa
đi…
Chiếc xe Mercedes-Benz màu
trắng dừng lại trước nhà trọ này thật không hợp, ho dù muốn làm bộ không thấy
cũng khó.
Cúi đầu, Tưởng Tưởng, kiên
trì đi qua đi…
Đột nhiên, một tiếng kèn cao
vút vang lên bên tai, Tô Mộc nghiêng mặt, ló đầu ra ngoài cửa xe: “Lên xe!”
Hai chữ ngắn gọn, anh ta
giống hệt như mấy nam diễn viên chính trong phim thần tượng vậy, giọng nói bá
đạo, không thể phản bác, chỉ tiếc là chưa bao giờ Thuần Tưởng nghĩ mình sẽ trở
thành nữ nhân vật chính. Còn khẳng định chắc nịch, một người như Tô Mộc, nhất
định chỉ tìm cô để làm trò cười, tìm thú vui mà thôi, đừng nói là thích cô,
thậm chí còn chán cô.
“Cám ơn ý tốt của Bác sĩ Tô,
tôi… Tôi nghĩ hay là để tôi tự đi được rồi, không cần làm phiền anh.” Thuần
Tưởng nghĩ nghĩ xong, cung kính nói.
Nói thế nào đây, Tô Mộc dù
sao cũng xem như có ân với cô, cô đã nợ nhân tình, không thể dùng vẻ mặt hung
thần ác sát nói chuyện với anh ta được, mặc dù lời nói tối qua của anh ta rõ
ràng là chọc cô.
“Mau lên xe, nếu không cả hai
chúng ta đều trễ, dù sao cũng thuận đường, cô thấy không tự nhiên như vậy,
ngược lại càng làm người ta thấy kỳ quái.” Tô Mộc không biểu hiện ra tâm trạng
gì, chỉ đơn giản là trần thuật sự thật.
“Này…” Cước bộ của Thuần
Tưởng dừng lại một chút, lấy điện thoại ra xem lại, không thể từ chối nữa, sắp
muộn giờ rồi, mau lên xe.
Dọc theo đường đi, hai người
đều yên lặng, cuối cùng vẫn là Tô Mộc mở miệng trước: “Cô bị bệnh, mấy ngày qua
còn cố mà làm, tưởng mình là mình đồng da sắt sao?”
Thuần Tưởng mấp máy môi, ánh
mắt vẫn dừng ngoài cửa xe: “Nếu Bác sĩ Tô thấy khó khăn thì không cần xen vào,
người tôi da dày thịt béo, bị chút bệnh cũng không cần để ý.”
“Tôi đâu có nói là khó khăn”
Tô Mộc nhìn phía trước, hàng lông mày đẹp vì câu nói của Thuần Tưởng mà khẽ
nhăn lại.
“Người như anh đúng là quá
khó khăn!” Thuần Tưởng bĩu môi, quay mặt lại nhìn Tô Mộc.
Tô Mộc hừ cười một tiếng:
“Mới ngày thứ ba, cô đã hiểu tôi đến thế rồi sao?”
Thuần Tưởng nhất thời không
biết trả lời thế nào mới đúng, đúng vậy, bọn họ chỉ mới biết nhau ba ngày thôi,
ba ngày thì làm sao có thể nhìn thấu một con người?
“Cảm giác hôm nay thế nào?”
Tô Mộc cắt đứt suy nghĩ của Thuần Tưởng suy nghĩ, mở miệng hỏi cô.
Cô nghĩ anh ta đang hỏi về
bệnh tình của mình: “Tốt hơn nhiều rồi, cổ họng còn hơi đau nhưng đầu óc cũng
tỉnh táo hơn, không còn hồ đồ như hôm qua.”
Có lẽ do bình thường không
châm chích gì nên sau ngày hôm qua, bệnh tình của cô dần trở nên khá hơn.
Tô Mộc bật cười: “Không ngờ,
thuốc trị bệnh nhà tôi cũng rất có hiệu quả về phương diện trí lực.”
“Này!!! Này!!! Tên này!”
Thuần Tưởng giống như con mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, xù lông nhảy dựng lên, hận
không thể dùng móng vuốt quào tên Tô Mộc này vài cái, sao nhân gian lại có tên
tai họa thế này chứ?
“Mặc dù đã uống thuốc nhưng
cũng phải cẩn thận, hiểu chưa? Đừng như ngày hôm qua, không còn ai tốt bụng cứu
cô nữa đâu.” Tô Mộc tiếp tục nói, căn bản không để ý đến người nào đó bị kích
thích đến xù lông.
Thuần Tưởng thở phì phò, nhưng
trong lòng hiểu rõ, ngoài miệng tuy Tô Mộc nói vậy nhưng là đang gián tiếp nhắc
nhở cô, anh ta từng cứu cô trong lửa, cho dù cô muốn phản kháng cũng không
được.
Được, Thuần Tưởng cô đâu phải
người nhỏ nhen, cô, nhẫn, nhịn!!!