Đọc truyện Cách Vách, Đừng Nhìn Trộm – Chương 34: Bốn người cùng đi ăn tối
Không phải chứ, Tô Mộc này
thật sự muốn cả bốn người cùng ăn tối sao?
Tô Viễn có chút do dự, anh
chỉ nghĩ bọn họ phát hiện Thuần Tưởng cùng Triệu Cảnh Hàng thôi, có thể coi
như bọn họ ở trong tối, Thuần Tưởng ở ngoài sáng, ngầm quan sát xem mọi chuyện
tiến triển như thế nào.
Nhưng Tô Mộc này…
Hiển nhiên lại không giống
như tư duy của anh.
“Anh, anh nghĩ kỹ chưa?
“ Tô Viễn kéo lại Tô Mộc đang chuẩn bị đi ra.
Tô Mộc lắc đầu, kéo tay Tô
Viễn ra: “Thay vì ở đây nhìn lén, suy nghĩ miên man… Chẳng bằng quang
minh chính đại đi…”
Đi phá họ?!
Hừ!
Tô Viễn khẽ nhíu mày, vẻ mặt
kỳ quái nhìn Tô Mộc, hình như không giống tính cách của người này, thật sự thật
sự không giống, đây là Tô Mộc mà anh quen sao? A? Đây là Tô Mộc sao? Thì ra
tính cách Tô Mộc không chỉ quái dị mà còn âm tàn mang độc, tâm cơ thâm sâu!!!
Không yên lặng theo dõi kỳ
biến, xem anh ta rốt cuộc sẽ đùa giỡn cái gì, Tô Viễn cầm lấy ly nước lã trên
bàn, cũng uống một hớp, hiển nhiên, không có ý muốn đi lên làm bạn cùng phá rối
với Tô Mộc.
Dĩ nhiên, Tô Mộc không để ý,
dù sao đứa em trai như Tô Viễn anh cũng chưa bao giờ xem là đồng minh của mình,
dĩ nhiên, nguyên nhân thì tất cả mọi người đều hiểu.
Tô Mộc nhét hai tay vào túi,
chậm rãi đi tới, anh đến gần chỗ Thuần Tưởng quay lưng lại, Triệu Cảnh Hàng
ngồi đối diện, ngẩng đầu lên là nhìn thấy anh.
Triệu Cảnh Hàng có vẻ sửng
sốt, sau đó thú vị bật cười, Thuần Tưởng ngồi đối diện không chú ý đến phản ứng
này của Triệu Cảnh Hàng, vẫn đang cẩn thận nghiên cứu những món ăn có trong
thực đơn.
“Ơ, Tô đại thiếu gia cũng đến
dùng cơm sao, đúng là trùng hợp, trùng hợp vô cùng!” Triệu Cảnh Hàng lễ
phép đưa tay ra, đứng dậy nắm lấy tay Tô Mộc.
Người ta đã biểu hiện vẻ thân
thiết với mình, Tô Mộc dĩ nhiên không ngu ngốc, ít nhất thì cũng không biểu
hiện ra tâm trạng thực bên trong.
Thuần Tưởng ngơ ngác quay
đầu, nhìnTô Mộc.
“Wow! Sao anh lại ở đây?” Thấy
Tô Mộc, Thuần Tưởng theo bản năng nở nụ cười tươi như hoa – rốt cuộc cô cũng
không cần ở một mình với Triệu Cảnh Hàng nữa, hiển nhiên, vừa nhìn thấy Tô Mộc,
người kia cũng không thấy bất ngờ gì.
“Ừ, nhà hàng này khá tốt, cô
cũng ăn ở đây sao? Tôi xuất hiện ở đây có phải ly kỳ quá không?” Tô Mộc khẽ mỉm
cười, nét mặt vẫn ôn hòa như cũ, nhưng những gì ngoài miệng nói thực tế lại
không giống như trong lòng.
Khóe miệng Thuần Tưởng co
giật hai cái, vốn muốn cãi lại nhưng nghĩ lại thì thôi, trước mặt người ngoài
không nên xấu hổ cùng anh ta.
Tô Viễn không cách đó không
xa nhìn thấy vậy, đứng dậy chuẩn bị đi qua chào hỏi, dù sao anh cả cũng đã nắm
tay cùng “bạn” rồi, anh tiếp tục ngồi ở đây xem trò hay thì không phải phép
lắm.
Xem cuộc vui không như diễn
trò, Tô Viễn giật nhẹ khóe môi, kéo ghế ra cũng nghênh đón.
“Tô đại thiếu gia đến một
mình sao?” Bạn Triệu Cảnh Hàng hỏi Tô Mộc quá lớn, nhưng đáp án của vấn
đề này thật quá rõ ràng, không có ai lại vô duyên vô cớ chạy đến đây dùng bữa
cả.
Tô Mộc mím môi, vẫn là vẻ mặt
cười như không cười, tuy trả lời Triệu Cảnh Hàng nhưng ánh mắt lại nhìn sang
Thuần Tưởng: “Dĩ nhiên không phải!”
Thuần Tưởng nghe vậy, đôi mắt
to long lanh linh động chuyển quanh, nghe Tô Mộc nói vậy, lòng cô lại nhảy “lộp
bộp” lên, không biết ai đi cùng với Tô Mộc? Nam? Nữ? Già? Trẻ?
Cô tò mò nhưng lại không tiện
mở miệng hỏi, khi ánh mắt Thuần Tưởng rơi xuống người Tô Mộc, Tô Mộc cũng nhìn
về phía cô, bốn mắt nhìn nhau. Người ta thì là triền miên tình ý, chỉ tiếc là
hình ảnh này dù có nhìn từ trên xuống dưới cũng không làm ai liên tưởng đến
hình ảnh “chàng chàng thiếp thiếp”, “tình sâu nghĩa nặng”… Chỉ có hai tròng mắt
nhìn nhau, từ hai tròng mắt lại lóe lên hai tia chớp đụng nhau “bùm bùm”…
Hung hăng trừng mắt, Thuần
Tưởng hừ một tiếng, nhỏ đến nỗi không ai nghe thấy, sau đó quay đầu lại nhìn
vào thực đơn nhưng tai thì vẫn dỏng lên nghe lén.
“Ơ ơ ơ, anh à, em
còn không hiểu sao đột nhiên anh lại bỏ đi, thì ra là gặp ngài Triệu.” Tô
Viễn cười âm hiểm, vẻ mặt nhiệt tình đi đến.
Thuần Tưởng vừa nghe được
giọng nói này, đúng là phản ứng không kịp, nhưng một tiếng “anh” làm cô cứng đờ
người.
Tô Viễn!
Thì ra người đến ăn cơm cùng
Tô Mộc chính là Tô Viễn!
Thuần Tưởng vừa buông lỏng
người ra lại căng thẳng lên, Triệu Cảnh Hàng cô không thích nhưng ở chung cả
ngày, ít nhiều cũng có thể xem anh ta như một người bạn, nhưng còn Tô Viễn…
“Thuần Tưởng!”
Vốn còn định cúi đầu làm như
chẳng nghe chẳng thấy, Thuần Tưởng lại không ngờ rằng Tô Viễn chủ động gọi tên
cô.
“A, thì ra là hai anh em
cùng nhau ăn cơm sao.” Thuần Tưởng không biết bây giờ mình đang có vẻ mặt
gì, cũng không biết nên tỏ ra như thế nào.
Dù sao bữa cơm này cũng không
an ổn, cô khóc không ra nước mắt, ngẩng đầu hỏi ông trời, rốt cuộc có phải muốn
giết tôi không? Có cần phải đem nguyên đống người này đến trước mặt tôi để giải
quyết tôi không?
“Nếu mọi người đã có
duyên gặp mặt, không bằng cùng nhau ăn cơm đi.” Tô Mộc đề nghị, rất có ý tứ.
Thuần Tưởng đưa tay, lau lau
mồ hôi trên đầu, nghĩ thầm, bà cha anh, Tô Mộc anh không thể tiết kiệm giúp cô
chút chuyện sao. Ngoài miệng thì khước từ: “Ôi, chuyện này thì…”
“Hôm nay hai người đến nói
chuyện riêng cơ mà? Hình như ăn cùng nhau không tiện lắm!”
“Không có, chả có gì đặc
biệt cả.” Tô Viễn cũng ở một bên đỡ lời, mắt nhìn Thuần Tưởng.
Tự nhiên xoay người sang chỗ
khác, Thuần Tưởng cố ý tránh khỏi ánh mắt của Tô Viễn, cho đến hôm nay, cô đều
không muốn gặp lại người này, cô nguyện ăn cơm cùng người ác độc, không tốt,
nhỏ mọn như Tô Mộc cả đời, cũng không muốn ngồi cùng một bàn ăn với Tô Viễn.
Tự nhiên lại so sánh Tô Viễn
cùng Tô Mộc, Thuần Tưởng cũng không có suy nghĩ gì, chỉ dựa theo suy nghĩ của
cô mà nói. Hai người bọn họ là anh em, chuyện so sánh với nhau cũng là bình
thường thôi! Có lẽ ai cũng suy nghĩ như cô!
“Tổng giám đốc Triệu,
có ý kiến sao? Ưm… Hay là chúng tôi đã quấy rầy hai vị rồi?” Tô
Mộc giả vờ như tỉnh ngộ, có vẻ khó khăn nói: “Vậy chúng tôi…”
“Làm sao làm sao, tôi và
Thuần Tưởng chỉ là bạn bình thường thôi. Đừng có hiểu lầm người
ta.” Triệu Cảnh Hàng nhìn Tô Mộc diễn trò, trong mắt có ý cười, cũng
bắt đầu hiểu được tại sao lúc đầu Tô đại thiếu gia này rời khỏi nhà, không chấp
nhận quyền thừa kế gia tộc, chủ tịch Tô lại nổi giận như vậy.
Đây quả là Tô Mộc, nhất định
lãnh khốc vô tình hơn cả bề ngoài, mạnh hơn nhiều so nhị thiếu gia kia.
Tô Viễn ở một bên, mấy lần bị
Thuần Tưởng tránh né chịu một chút đả kích, nhưng nhìn Tô Mộc làm trò khỉ trước
mặt người khác lại thấy vui vẻ. Ừ, anh còn sợ bị người ta quấy rầy nha, Tô Viễn
hung hăng khinh bỉ nhìn Tô Mộc, không phải sợ quấy rầy mà là đặc biệt đừng quấy
rầy nên mới đến.
Mấy người này, đúng là thích
tự quyết định cho người khác mà!
Thuần Tưởng bất đắc dĩ, nhìn
ba người đang ngồi nói chuyện vô cùng “thân thiết”, cười lạnh, quá giả tạo,
chuyện như vậy chỉ có mấy người bọn họ mới làm được!
Bữa ăn tối cuối cùng cũng bàn
bạc xong, cả bốn người đều ngồi an vị ở chỗ mình.
Một cái bàn vuông không lớn
lắm, bốn người ngồi cùng nhau vừa đủ, bốn phía mỗi phía một người.
Ngồi hai bên là hai anh em
nhà họ Tô, ngồi đối diện lại là người đang ăn cơm cùng mình – Triệu Cảnh
Hàng, Thuần Tưởng đột nhiên cảm thấy nóng lạnh cả người, bỗng có dự cảm xấu.
Tại sao cô lại phải ngồi đây
ăn tối cùng ba người này chứ? Mặc dù có ánh nến, có rượu đỏ, có thịt bò, nhưng
hình như khác xa với hình ảnh lãng mạn trong phim quá?
Nhất thời lệ rơi đầy mặt, dĩ
nhiên chỉ là ở trong lòng, mặc dù Thuần Tưởng cảm thấy hình dung mình như vậy
hơi kiêu một chút, nhưng cô thật sự không nghĩ ra câu nào khác hình dung tâm
trạng mình lúc này.
Đúng là như con cừu nhỏ lọt
vào hang sói mà!
Chung quanh có tới ba con
sói, à không, phải là ba người đàn ông vô cùng ưu tú. Dường như bọn họ đang
trao đổi với nhau về ánh mắt thì phải? Ngươi nhìn hắn xong, hắn lại liếc về ta,
ta lại tiếp tục liếc về phía người!
Cho nên, Thuần Tưởng rốt cục
nhịn không được! Đương nhiên là không dám bộc phát ra!
“Mấy người… mấy người… có thể
đừng…”
” Đừng cái gì?”
Thuần Tưởng “đừng” hồi lâu,
phía sau cũng chỉ là một chữ “đừng”, bởi vì cô vừa định mở miệng ra thì bọn họ
đều dùng ánh mắt giết chết người nhìn cô. Đột nhiên lại cảm thấy mình thật là
tự kỷ, lỡ như gặp người ác mồm, nhất định sẽ: ‘Ai bảo lão tử nhìn
ngươi, lão tử nhìn ngươi có mất khối thịt nào sao?’ lại thêm bỏ đá
xuống giếng, vậy chẳng phải càng mất mặt hơn sao?!
Cho nên đối với con sói có
miệng lưỡi ác độc nhất – Tô Mộc, cô quyết định nói như vầy –“Mọi người đừng
khách sáo, cứ ăn đi, hahaha.” Lúng túng cầm lấy ly rượu vang đỏ trên bàn
uống một hớp to, nhìn lại ly nước trong tay, mùi vị không tệ!
Thật ra bình thường cô rất ít
uống rượu, vì để mình có một vị giác bén nhọn nhạy cảm, bình thường Thuần Tưởng
sẽ không dính đến thuốc lá rượu, những thứ có tính kích thích như vậy cô rất ít
khi dùng.
Nhưng ly rượu vang này cũng
không tệ lắm. Mấy chuyện khác cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, mặc kệ bọn họ
đi, sau đó, chú cừu nhỏ Thuần Tưởng quyết tâm, chỉ vùi đầu vào ăn uống, không
quan tâm đến những chuyện khác nữa.
***
Giữa buổi cơm, Triệu Cảnh
Hàng và Tô Viễn đều nói về chuyện nhà họ Tô.
Mặc dù Thuần Tưởng tự nhủ
thầm với lòng là không quan tâm đến nữa, nhưng vẫn dỏng tai lên để nghe, ít
nhiều gì cũng có được một chút tin tức.
Triệu Cảnh Hàng sở dĩ biết
Tô Viễn và Tô Mộc đều là nhờ nhà họ Tô, điểm này Thuần Tưởng không ngờ tới,
nhưng nghe được nhiều việc như vậy, rốt cuộc cô cũng hiểu nguyên do.
Nhà họ Tô thật ra có tiếng
tăm rất lừng lẫy, cô không thể hình dung gia sản khổng lồ như thế, dĩ nhiên vì
chưa từng nghe Tô Mộc hay Tô Viễn nói, nhưng nghe những người xung quanh mình
nói khoác, cũng như nhìn tập đoàn họ Tô trên ti vi, cô cũng biết nó quả thực là
danh bất hư truyền.
Chủ tịch Tô là một người tài
năng, mối quan hệ làm ăn lớn và rộng nhưng không tạp nham, nhiều mà có tinh.
Cho nên về mặt lợi ích, có dính dáng đến Triệu Cảnh Hàng cũng là chuyện thường tình.
Chỉ là nói chuyện về nhà họ
Tô lâu như vậy, đều là Tô Viễn và Triệu Cảnh Hàng nói, ít khi nghe thấy Tô
Mộc mở miệng, cho dù có người cố tình dời lực chú ý sang anh thì anh cũng chỉ
trả lời bằng những câu đơn giản, thậm chí là dùng từ “À”, “Ừ” cho có lệ mà
thôi.
Người sáng suốt cũng có thể
nhìn ra, Tô Mộc có vấn đề! Quan hệ giữa Tô Mộc và người nhà cũng có vấn đề! Thuần
Tưởng đột nhiên nhớ tới lần trước Tô Mộc từng nói, là anh em nhưng lại cùng năm
sinh, là vì cùng cha khác mẹ. Cô nhịn không được mím môi, người cha này đúng là
cặn bã mà!
Ánh mắt không kìm được mà
nhìn sang Tô Mộc, đột nhiên phát hiện anh ta cũng đang nhìn cô, Thuần Tưởng
toét miệng cười với anh, nhiệt độ trên mặt càng lúc càng bốc lên cao.
Đôi mắt Tô Mộc chăm chú nhìn
ngắm cô, mu bàn tay chạm lấy gương mặt đỏ lự của Thuần Tưởng, lại quay đầu nhìn
chiếc ly chân dài trong tay Thuần Tưởng đã cạn sạch, anh khẽ nhíu
mày: “Uống bao nhiêu rồi?”
Thuần Tưởng nghiêng đầu, cắn
cắn môi: “Rượu vang đỏ, số ghi không cao, không nhớ đã uống mấy chén,
dù sao thì uống cũng rất ngon.”
Cô cười ha ha, định lấy thêm
một chai rượu tiếp tục uống lại bị Tô Mộc đè cổ tay lại: “Uống ít một
chút, đừng để uống rượu vào rồi điên loạn, vậy ba người chúng tôi làm sao
mà đưa cô về đây. Đừng để tôi mất mặt xấu hổ.”
“Làm gì vậy! Tôi đâu có
say! Anh khẩn trương làm gì chứ! Tửu lượng của tôi đâu có kém như
vậy, hơn nữa… Cho dù là uống say, vị của rượu này cũng rất là ngon, hơn
nữa…” Thuần Tưởng đã bắt đầu khua tay múa chân.
Tô Mộc có chút nhức đầu, đúng
là số ghi không cao, nhưng lại dễ dàng làm người ta say, bởi vì vị ngon ngọt
của nó, dễ dàng mê rượu, tác dụng tuy chậm nhưng lại nguy hiểm.
Tuy nói mình không say, nhưng
thực tế thì đã say rồi!
Mà hai người đang nói chuyên
bên kia cũng bị Thuần Tưởng khoa chân múa tay hấp dẫn lại.
“Sao vậy? Sao Thuần Tưởng
không nói không rằng lại uống say vậy?” Tô Viễn tiếp tục cười trêu ghẹo
Thuần Tưởng, cũng muốn đưa tay ra sờ trán cô, nhưng lại bị Thuần Tưởng hất tay
ra.