Đọc truyện Cách Tuần Phủ Lừa Thê – Chương 23
“Hi nhi, ta để cái áo khoác màu đá xanh ở đây nhỉ, sao ta tìm khắp phòng cũng không thấy, nàng nhìn giúp ta với.”
Cầu Hi Mai đang phơi quần áo ở ngoài dường như đã thành thói quen thường bị Quản Nguyên Thiện sai bảo, giống như nàng là nha hoàn của hắn vậy, mặc kệ trong tay nàng có việc gì vội hay không, mở miệng vô cùng thoải mái, hoàn toàn không để ý tới ngoài thân phận mưu sĩ, nàng vẫn là nữ nhân.
Chỉ thấy nàng sắc mặt tự nhiên, cũng không quay đầu lại tiếp tục phơi chiếc áo nam màu đỏ cát tường, tay chân gọn gàng, nàng gọi với vào trong phòng.
“Trong ngăn tủ bên trái đầu giường, phía trên là áo màu xanh họa tiết đỏ cam, đừng làm loạn lên, ta vừa mới xếp gọn…”
“Còn đôi giày của ta đâu? Ta nhớ rõ là để nó ở dưới chân giường, nó mọc chân chạy mất sao?” Ngay cả đôi giày cũng đối nghịch với hắn, còn biết chạy nữa sao?
“Ta đem đi giặt rồi, đáy giày bị dính đất, huynh đi vào chỗ bùn đúng không? Ta tốn không ít sức mới giặt sạch được.” So với anh nông dân còn khổ hơn, cũng không biết hắn chạy qua chạy lại bao nhiêu chỗ, đáy giày bị mài mỏng rồi.
“Vậy ta đi cái gì? Cũng không thể để chân không hoặc đi giày rơm được!”
“Nhìn thấy đôi giày màu đen tơ vàng không? Ở ngay dưới bàn trà, huynh cúi người một cái là nhìn thấy.” Hi Lan, Hi Trúc cũng không phiền như hắn, thật không hiểu hắn ở không ở phủ có người hầu hạ mà lại chạy tới đây làm gì, khiến nàng mệt muốn chết đi được.
Mở mắt ra liền kêu gào muốn ăn, hơn nữa lại còn mặt dày, nam nhân này không biết thẹn là gì, Cầu Hi Mai rất muốn lười biếng một ngày không biết phải nói gì, nàng không chỉ một lần nhìn trần nhà than thở, cuối cùng vẫn không thể không đứng dậy vất vả nấu cơm.
Đều do nàng hay mềm lòng, nhìn thấy Quản Nguyên Thiện khiến bản thân rối tinh rối mù nàng liền không có cách nào quyết tâm buông tay không để ý tới, tốt xấu gì hắn cũng là cơm gạo của nàng, hơn nữa còn giúp nàng rất nhiều, mệt thì mệt, không bỏ mặc hắn được.
Ai ngờ thỏa hiệp cái này, tiếp đến lại tự nhiên phải giặt quần áo cho hắn, thu dọn trong ngoài, đưa đồ hắn tiện tay ném linh tinh đặt về chỗ cũ, cẩn thận chăm sóc.
Bọn họ trong lúc nói chuyện giống như một đôi phu thê vừa mới tân hôn, trượng phu là một người luôn không rõ đồ trong nhà để ở đâu, thê tử là một người tính tình hiền lành, không ngại phiền chỉnh lý việc nhà, hầu hạ đại lão gia.
Chỉ tiếc trong mắt người khác, hai người đều là nam nhân, đâu thể tạo ra tia lửa, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy tính tình của Cầu Hi Mai thật tốt, ngay cả hàng xóm cách vách cũng chăm sóc cẩn thận, có cái ăn cũng không quên gọi một tiếng.
Chẳng qua từ khi Quản Nguyên Thiện mang theo quần áo đến ở bên cạnh, mỗi ngày sắc mặt của Cầu Hi Mai hiển nhiên thả lỏng hơn nhiều, tươi cười trên mặt cũng nhiều hơn, nhìn ra được so với lúc ở Đinh phủ nàng sống vui vẻ hơn nhiều, ngẫu nhiên còn có thể ngâm thơ tiêu khiển.
Nói đến cùng nàng cũng là một nữ nhân thật sự, ở quan nha đa số là nam nhân, nàng cải trang dù có giống cũng không xóa bỏ được thân phận thật sự, người ở nha môn không ai không sắc bén, vạn nhất có người nhìn ra nàng là nữ giả trang nam mà nổi lòng khinh bạc, chỉ bằng sức của nữ tử thì không thể chống lại được.
Phòng lang phòng cướp phòng trộm, kiêm thêm trông cửa, lúc này Quản Nguyên Thiện thật sự có ích, hắn đi phía trước, mặt lạnh ngăn lại, đôi mắt đen ngưng lại, khí thế quan uy bộc lộ ra ngoài, lệnh cho người không liên quan không được tiến gần trong vòng ba thước. Duy chỉ một điều Cầu Hi Mai không hiểu, cả một khu rộng như vậy, trước sau phải đến mười gian nhà, nhưng mà đều để nuôi muỗi, chỉ có ba tỷ đệ nàng vào ở, cùng với người đột nhiên tới là Quản Nguyên Thiện.
Nàng không biết rằng vốn ở đây có không ít nha dịch, bộ khoái, không muốn bỏ tiền thuê ờ ngoài, tiết kiếm được ít tiền, những nam nhân đó bình thường luôn cởi trần đi tới đi lui, cách nói chuyện và làm việc rất thô tục, tất cả đều nhận được mệnh lệnh của tuần phủ đại nhân bắt lăn đi, hắn trợ cấp cho những người đó thuê nhà ở gần nha môn.
“Hi nhi, cơm nấu xong chưa, ta đói bụng rồi.” Vừa nói vừa gãi đầu, Quản Nguyên Thiện đứng dựa vào cửa phòng, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn bóng dáng bận rộn trong sân.
“Huynh có ngày nào không kêu đói không, không chịu được thì điều một đầu bếp ở Quản phủ tới, chuyên phụ trách bữa ăn cho huynh.” Hắn đói bụng lúc nào là phải có cơm ăn lúc đó, không chờ nàng làm xong việc đã tới quấy rầy, từ trước đến nay hắn được sống sung sướng an nhàn nên có một người hầu hạ, vị đại thiếu gia này chắc là chưa từng cắt qua miếng đậu hũ nào đi! Càng đừng nói đến chuyện vào bếp nhóm lửa.
“Nhưng không bằng đồ ăn nàng nấu, đầu lưỡi của ta bị dưỡng thành quên rồi.” Hắn đi lên phía trước, từ trong giỏ lấy ra một chiếc áo trắng ngắn đưa cho nàng, bàn tay trắng nõn liền đón lấy phơi lên gậy trúc.
“Nào có khoa trương như huynh nói, làm nhiều quen tay thôi, ta cũng là sau khi cha mẹ mất mới học…” Vừa nhắc đến cái chết của cha mẹ, vẻ mặt của nàng liền trở nên ảm đạm.
Đứa trẻ có cha mẹ giống như báu vật, nhớ ngày đó nàng cũng là thiên kim thế gia, tuy rằng phụ thân là thứ xuất, nhưng đại bá phụ luôn chiếu cố đến một nhà đệ đệ, nàng một mình ở một viện, có nha hoàn làm việc nặng, nha hoàn tam đẳng, nhị đẳng, nhất đẳng ít cũng phải đến mười mấy người, tính cả quản sự ma ma cùng với bà tử, một viện của nàng cũng phải hai mấy người hầu.
Về sau phụ thân rời khỏi Hưng Xương Bá phủ đến làm việc của Vương Khải Bá phủ, chỗ ở nhỏ hơn một chút, nhưng có một vị ma ma, bốn nha hoàn hầu hạ, nàng nhàn rỗi thì xem sách, làm chút nữ công, thêu khăn cho phụ thân làm quà sinh nhật, việc khác không cần nàng phải động tay.
Nhưng mà hiện giờ cái gì cũng không có, nàng mới hiểu được việc phải dựa vào chính mình, không biết nhóm lửa thì mày mò học, cá sống không dám giết thì đập cho một gậy, đánh vẩy mổ bụng rồi cho vào chảo dầu, cơm nấu nửa sống nửa chín, đồ ăn rang xào không phải quá nhạt thì là quá mặn.
Ban đầu nàng nhắm mắt nuốt xuống, từ từ cải thiện tay nghề, đến Đinh phủ nàng cố tình tìm nữ đầu bếp học qua, thử xem thực đơn bên ngoài rồi tự mình điều phối, sau vài lần học liền có hứng thú, thời gian nàng ở trong phòng bếp còn nhiều hơn đọc sách.
May mà đệ muội của nàng không kén ăn, thật sự dễ nuôi, lại nhu thuận nghe lời, biết tình cảnh gia đình khó khăn, nàng làm ra cái gì thì ăn cái đó, cũng không kêu khổ.
“Sắp có hạt đậu vàng rơi ra sao, ta phải lấy chậu ra hứng, bị người khác lấy mất thì lỗ vốn, nàng chờ một lát, ta đi lấy chậu.” Nữ nhân làm từ nước, một chút cũng không sai.
Quản Nguyên Thiện chọc nàng, nháy mắt giả bộ ngây ngô, chọc Cầu Hi Mai đang sắp khóc cũng phải bật cười, gạt đi suy nghĩ về cha mẹ.
“Hư! Không đứng đắn, Quản nhị ca thế mà cũng có thể làm quan được, huynh so với khỉ còn đáng xem hơn, ai còn xem huynh như cấp trên nữa.” Hắn nào có bộ dạng của tuần phủ đại nhân, nếu không phải nhìn thấy quan ấn của hắn, nàng còn tưởng là tên hoàn khố nào giả trang đại thần tam phẩm.
(hoàn khố: Ý chỉ con cháu nhà giàu quần áo lượt là.)
Quản Nguyên Thiện ra vẻ ủy khuất, “Ài, ta cũng không muốn làm quan, đối với phụ thân cùng hoàng thượng, là ghen tỵ ta rảnh rỗi, bắt buộc để hoàng thượng cho ta một cái chức quan, nàng xem ta đáng thương biết bao, bị phụ thân hại thế này.”
Cả gương mặt hắn tiến đến gần, tươi cười vô cùng tuấn tú, Cầu Hi Mai đỏ mặt, ngực đập rộn ràng, thẹn thùng quay mặt đi, hắn luôn không để ý mà động thủ động cước, dù sao vẫn nói nàng là “huynh đệ”, hành động của hắn có chút thái quá.
Nàng không phải không biết, ít nhiều cũng nhận ra, nhưng mà nàng còn phải nuôi đệ muội, không thể so đo, chỉ cần chờ hắn vui vẻ qua rồi sẽ bình tĩnh lại.
“Huynh nhanh nâng lên đi, đem giá nâng cao lên, rõ ràng trong lòng rất vui còn kêu ủy khuất, thật không cho huynh làm, có khi huynh còn quậy đến tận trời.” Cầm vàng chê nặng, cầm bạc kêu nhẹ, hai tay bưng bát đầy tiền thì ngại chói mắt, được tiện nghi còn khoe mẽ.
Nghĩ đến phụ thân nàng muốn thi công danh mà gặp nhiều khó khăn, trước khi chết vẫn không có được cấp phụ tá, tiếc nuối cả đời của ông là không vì dân làm một vị quan tốt.
Bỗng dưng, Cầu Hi Mai nghĩ đến Đinh phủ một lòng tình kế làm quan, cha chồng trước của nàng Đinh Vượng Hải cũng là mua quan, xuất thân thương nhân nhưng ông ta vẫn không thỏa mãn, một lòng tham muốn là quan lớn, cho rằng có bạc thì việc gì cũng làm được.
Người với người thật không thể so, có người không để tâm tới, có người lại nóng vội muốn danh lợi, có người cả người giàu sang lại ngại hơi tiền, có người có người chống lưng lại không biết quý trọng.