Đọc truyện Cách Tuần Phủ Lừa Thê – Chương 17
“Nhị công tử sợ cái gì?” Là sợ hắn không giữ miệng chứ gì!
”Là sợ ngươi mất đi tiền đồ tốt, ngươi tài trí hơn người làm cái chức gia sư muôn đời không phải là minh châu bị phủ bụi sao.”
Văn gia sư cười đến ý vị sâu xa, vuốt hai chòm râu, “Vinh hạnh, vinh hạnh,
là tiểu nhân suy nghĩ nhiều, không hiểu tình hình thực tế, còn tưởng Nhị công tử đường đường là nam tử, sao lại đối với Mai Hi họa sĩ kiến giải
cao siêu! May mà người cùng với đoạn tụ không có nửa điểm quan hệ.”
Hắn đã có lần cho rằng Nhị công tử là đoạn tụ, cho nên mới nhìn không vừa
mắt các tiểu thư khuê các, vì từ chối kết hôn mà rời ra kinh thành.
”Ai cơ? Ai có ham mê đoạn tụ? Thiện nhi, không phải văn gia sư đang nói con đấy chứ?”
Giống như mật thám xuất quỷ nhập thần, vượt tường qua nóc, lên trời xuống
đất, đi không hề phát ra âm thanh, Hầu gia phu nhân đột nhiên xuất hiện, trên người là bộ y phục dạ hành kỳ lạ, tóc được búi thành một bó, hành
động thuận tiện.
Trong phòng nghị sự, Mạc Liêu Môn nhìn lên thấy
phu nhân… Ặc, trang phục độc đáo, sắc mặt mọi người khẽ biến nhanh
chóng đứng dậy, cười có chút cứng ngắc.
”Phu nhân ngài đã tới,
người cùng nhị công tử nhiều ngày không gặp, chắc là muốn tâm sự riêng
với nhau, chúng tiểu nhân cáo lui trước, không quấy rầy phu nhân và nhị
công tử nói chuyện.
Không chỉ có Cao Thịnh Hầu sợ lão bà, bọn họ
cũng sợ phu nhân! Ký ức về cái ném qua vai kia vẫn còn rất mới mẻ, lưng
ngã bị thương lại có chút đau, cho nên Hàng thị vừa xuất hiện, già, trẻ
lập tức đi hết, chỉ còn lại Quản Nguyên Thiện miễn cưỡng cười cười.
”Nương, sao người lại tới đây, phụ thân chọc giận người khiến người không vui
sao?” Hắn gượng cười tiến lên xum xoe, vẻ mặt tươi cười, tỏ vẻ con
ngoan. Thật ra trong lòng hắn rất rõ ràng, phụ thân của hắn nào dám chọc nương tức giận, từ khi hắn sinh ra tới giờ chưa từng thấy phụ thân đỏ
mặt nói chuyện với nương bao giờ, một câu của nương còn hơn thánh chỉ,
phụ thân sủng thê là sủng lên trời, lão bà nói gì cũng đúng, không đúng
khẳng định là do ông nghe nhầm.
”Cha ngươi không có cái gan này, là bà nội của ngươi.”
Không ngoài dự đoán của hắn, khẳng định là bà nội lải nhải, bên này bắt bẻ,
bên kia chướng mắt, lấy cái danh bà bà ra áp chế người, nương của hắn
không vừa ý liền rời đi, đỡ phải mang cái tội làm mẹ chồng tức chết, lại có thể thanh tĩnh hai tai, nhất cử lưỡng tiện.
Ài, mẫu tử bọn họ thật sự là đồng bệnh tương liên nha, nhà có người già giống như có quỷ, có mặt ở khắp nơi, âm hồn không tan, chuyên làm chuyện chia rẽ người
khác.
”Tạm thời để ta nói sang chuyện khác, cái gương mặt “tiểu
bạch kiểm” chuyên lừa gạt tiểu cô nương, nương đã nhìn suốt hai mươi ba
năm, đã sớm nhìn chán, tránh xa một chút đừng khiến ta ghê tởm.” Nhìn
đến gương mặt của hắn, thật sự là không thoải mái, Quản Tế Thế lúc trẻ
cũng dựa vào khuôn mặt đi trêu hoa ghẹo nguyệt, không ít nợ phong lưu.
”Nương a, nhi tử nhớ người, nghĩ đến ăn không ngon, ngủ không yên, đi đường
còn té ngã! Nương có nhớ con hay không…” Hí! Nương của hắn…đủ ngoan
độc, tự nhiên hạ độc thủ với con trai thân sinh.
Trên lưng tê rần Quản Nguyên Thiện cũng không dám kêu, cố nhịn miệng vẫn cười, khóe mắt
của hắn đảo qua tay mẫu thân hắn đang nhéo hắn, quả thật là xem hắn như
kẻ thù mà! Hắn giao thân rèn luyện có chút sai lầm, để cho bà có miếng
thịt dưới tay.
Hàng thị không thích nhi tử quá gầy, không tìm
được chút thịt nào, nhưng mà lão đại, lão nhị từ nhỏ tập võ, đã sớm
luyện thành một thân bắp thịt cứng rắn, nhưng chẳng qua là bà không hề
có chút khí chất đoan trang nào cả, vừa gặp liền cấu véo một phen, lần
nào cũng như đang phát tiết.
Đứa con cả sau khi lập gia đình bà
liền không động thủ, bởi vì hắn là người đã có chủ, véo rồi để lại dấu
vết là không công bằng cho con dâu, nhưng mà Thiện nhi…
Ngu sao không véo, không có lão bà không sợ vại dấm chua.
”Con a, nương nhớ con muốn chết…” Sau khi véo xong bà còn đưa tay vuốt lại y phục cho nhi tử, “Thành thật nói cho nương biết, sẽ không phải là con thật sự nhìn trúng một tuấn tú lang chứ? Nương vô cùng sáng suốt, nhiều thêm một “con dâu nam” cũng chỉ là thêm một đôi đũa, bản thân còn vừa ý là được.”
Quản Nguyên Thiện nhanh chóng thề, thanh minh sự nghi
ngờ, “Văn gia sư kia không nói được lời nào hay, người không nên nghe,
chỉ là con quá rảnh rỗi, phá án không tới tuần phủ nha môn hắn phải đợi ở nhà riêng, khiến hắn phải chạy đi chạy lại, hắn liền nói móc con vài
câu, để con xấu mặt.”
Hắn không xuất hiện là chiêu đầu tiên, tuần phủ nha môn không tọa trấn ở phủ tuần phủ, tôm tép nhãi nhép bao biện
làm thay, giấu mặt nhìn đám quan viên nóng vội, tâm hoảng ý loạn, không
biết tuần phủ đại nhân đang ở đâu, có phải là đã nắm được đằng chuôi của bọn họ hay không, chuẩn bị một lưới tóm gọn.
Ngưu Vô Vi và Thành Tú quả nhiên thu được không ít “hiếu kính”, có vàng bạc châu báu, tranh chữ cổ, phòng ở cửa hàng cùng mỹ nữ, hai người chính là đang âm thầm“dùng tang vật“.
”Vậy Mai Hi họa sĩ kia là có ý gì?” Bà mới chỉ hơn bốn mươi, tai nghe vẫn tốt, có thể sánh bằng người trẻ tuổi.
”Này…” Quản Nguyên Thiện ấp úng, nói không rõ câu, Mai Hi là nữ, tên là Cầu Hi Mai, Mai Hi và Hi Mai là một.
”Này này cái gì, ta không nhớ là sinh con trai nói lắp, đầu lưỡi của con bị
người ta cắt rồi đúng ko?” Bà không ngại làm thay đâu.
Hắn thầm
kêu khổ, muốn cười lại không cười được.” Con thấy nàng vẽ đẹp, thiên về
tả cảnh, tính tình cũng tốt, nội tâm có ngạo khí văn nhân, nhưng co được dãn được, không hề cổ hủ, đối đáp không hề thua mưu sĩ.”
”Cho nên là con đang tìm người tài?” Có chút kỳ lạ.
Quản Nguyên Thiện gật đầu mạnh mẽ, “Đúng, nương thật sự là hiểu con vô cùng, con nghĩ gì người đều biết.”
”Đừng nịnh hót nữa, để ta gặp người trước đã rồi nói tiếp, tiểu tử con so với trạch còn lẩn nhanh hơn, ta muốn tìm con mà còn phải theo dõi lão gia
hỏa Thành Tú kia, tuần phủ đại nhân không ở tuần phủ nha môn, cũng chỉ
có con là dám đặt luật pháp triều đình ở ngoài như vậy.”
Nghe
vậy, hắn thật sự không cười nổi, với cặp mắt hỏa nhãn kim tinh của
nương, chắc chắn sẽ nhìn ra manh mối, “Nương, trong nhà Mai Hi có
chuyện, tạm thời không vẽ…”
”Nhị công tử, Mai Hi công tử đến,
người đang ở cảnh viên vẽ hải đường xuân thụy.” Gã sai vặt nhanh chóng
bẩm báo, nghĩ muốn kiếm chút tiền thưởng.