Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 3


Bạn đang đọc Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang – Chương 3


Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Đến tận khi nhìn họ đã đi xa, Nhan Thời Oanh mới từ khoé môi phát ra một tiếng cười nhạt.

Cô xem như đã cảm nhận được sự ác ý mà kịch bản này dành cho mình.

Tuy hệ thống không nói tỉ mỉ với cô, nhưng từ thái độ của đám người ban nãy có thể thấy, nguyên thân trong trường học đại khái không được hoan nghênh lắm, còn là loại tương đối kém cỏi.

Cho nên thỉnh thoảng nếu có gặp nhau trên đường, họ nói chuyện sẽ chẳng hề khách khí.

Bất quá cô không giống nguyên chủ, chỉ biết tức giận lung tung như trong nguyên văn.

Nếu bàn về giả vờ, trong số bọn họ, cô chính là một nhân tài kiệt xuất.

Nhưng nghĩ đến tiếp theo đây sẽ có vô số những cục diện rối rắm chờ cô tiếp nhận, nội tâm Nhan Thời Oanh bừng bừng bốc lên lửa giận.

Cô vốn chỉ tính xuống tay với vài vai phụ và Quý Lạc Thanh, hoàn toàn không muốn tiếp xúc với các nam chính.

Nhưng hiện tại xem ra là cô quá ngây thơ rồi.

Ngày nào không thay đổi cốt truyện thì ngày đó cô không thể thoát khỏi vận mệnh đã được thiết kế sẵn cho mình.

Một khi đã như vậy, vậy cứ để cô quậy cho toàn bộ cốt truyện nhảm nhí này đến nát nhừ luôn đi.

Mà về chiếc vòng cổ kia…!Có trời mới biết vì sao cô lại tùy tiện để vòng cổ đắt giá như thế rời khỏi người mình.

Nhan Thời Oanh nhìn theo hướng Tần Thư Dao rời đi, lộ ra một nụ cười có thể xem như gió xuân ấm áp.

Đầu tiên phải xuống tay ở lúc Tần Thư Dao gặp được các nam chính.

Trong học việc Augustine, nơi con cháu nhà giàu nhan nhản khắp chốn thế này, có một câu lạc bộ kịch nghệ tên Thánh Bạc.

Câu lạc bộ này từ ngày xưa đã là mơi hội tụ tinh anh trong tinh anh của học viện, người có thể gia nhập không phải xuất thân danh môn thì chính là một nhân tài tài đức vẹn toàn.

Đây cũng là câu lạc bộ mà ba nam chính đồng thời tham gia.


Khởi đầu cho mọi tiếp xúc giữa Tần Thư Dao và các nam chính chính là lần nàng ngoài ý muốn xông vào câu lạc bộ kịch nghệ, lỡ nhìn thấy Việt Tu Ninh ở trần, từ đó cũng kết bạn với Cảnh Văn An và Hạ Phồn Dịch trong câu lạc bộ.

Sau đó, trong buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, thông qua một tiết mục, nàng liền nhất minh kinh nhân*, cũng khiến ba người họ đều nảy sinh hứng thú với nàng…!
(*一鸣惊人, nghĩa gốc là gáy một tiếng khiến người khác phải ngạc, ở đây ý miêu tả một người bình thường đột nhiên nổi bật)
Tần Thư Dao vốn xuất thân nghèo khó, nhưng từ sau khi quen được ba người này, vận mệnh của nàng tựa như bước sang một trang khác.

Cuộc sống về sau như thể có bug, cực kì thuận buồm xuôi gió, nhưng đó đồng thời cũng là lúc bắt đầu cho sự xui xẻo của Nhan Thời Oanh.

Hiện tại, việc Nhan Thời Oanh cần làm là trước khi buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường được tổ chức, cô phải vào được câu lạc bộ kịch nghệ.

Vì chỉ cần vào được Thánh Bạc, cô lúc nào cũng có thể gặp được ba nam chính, cũng có thể ngăn cản sự giao lưu của họ với Tần Thư Dao.

Năm nay suất vào câu lạc bộ kịch nghệ chỉ có một, trong cốt truyện gốc, người giành được vị trí này chính là Hứa Uyển Vận.

Nhan Thời Oanh không khỏi nhớ đến nữ sinh ít lời đứng phía sau Tần Thư Dao kia.

Ban nãy, khi những người còn lại đều gay gắt, thẳng thừng lên án cô, tuy Hứa Uyển Vận không lên tiếng phụ họa, nhưng ánh mắt của nàng ta hoàn toàn không thể gọi là hữu hảo, từ đầu đến cuối luôn thờ ơ lạnh nhạt.

Còn cái gã gọi là Đái Dịch Kiệt kia, tuy cậu ta cũng ghét cô nhưng lại che giấu rất tốt.

Trong vô số những đơn đăng kí vào Thánh Bạc, Hứa Uyển Vận không thể là ưu tú nhất, tướng mạo nàng ta cũng chỉ thuộc dạng thanh tú, nhưng cuối cùng lại đánh bại số người cạnh tranh đông đảo và cướp được suất vào câu lạc bộ kia.

Nghĩ lại ắt hằn phải có thủ đoạn gì đó không muốn ai biết được.

Chẳng qua cơ hội kia, cô nhất định phải có được!
Vấn đề duy nhất chính là, nhóm nam chính Việt Tu Ninh đều là thiên chi kiêu tử, có tiền có thế, một khi cô đi sai một bước, không cẩn thận lật xe, hậu quả thật sự không dám nghĩ tiếp.

***
Tần Thư Dao đứng trong WC rửa tay, trong đầu không ngừng hồi ức lại cảnh gặp gỡ Nhan Thời Oanh ban nãy.

Nhan Thời Oanh luôn rất thích nàng, luôn sẽ nghĩ cách khiến nàng vui vẻ, tuy hôm nay thái độ của cô vẫn hiền lành chẳng khác gì trước đây, nhưng nàng lại cảm thấy có nơi nào đó không giống.

Nhớ đến cảnh Nhan Thời Oanh nhẹ nhàng bâng quơ nói ra giá chiếc vòng cổ hơn chục triệu, ngữ khí tự nhiên như thể đang nói chuyện phiếm, Tần Thư Dao có chút mất tự nhiên cúi đầu, không tiếp tục soi gương nữa.

Nếu có thể, nàng hy vọng mình mãi là bạn thân của Oanh Oanh, không phải vì cô là đại tiểu thư Nhan gia, không phải vì Nhan gia gia tài bạc triệu, càng không phải vì cô có một anh trai như Cảnh Văn An, nàng chỉ đơn giản vì thích Oanh Oanh mà thôi.


Nhưng vì sao thái độ hôm nay của Oanh Oanh lại khác với trước đây chứ?
Tần Thư Dao thất thần xoa tay, sau đó bỗng nhiên khựng lại, sắc mặt khẽ biến.

Chẳng lẽ…!cô đã biết chuyện của Âu Dương Tấn Không sao?
Không đúng, nếu Oanh Oanh biết, hôm nay cô không thể nào không hỏi nàng…!
Tần Thư Dao vừa miên man suy nghĩ vừa bước ra WC, lúc này khóe mắt nàng bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh cực kì quen thuộc.

Người kia mang mắt kính gọng vàng, trên người chỉ mặc áo thun màu trắng đơn giản cùng quần đen, nhưng khí chất lại giống hệt cây tùng trong nền tuyết mát lạnh.

Là Quý Lạc Thanh!
“Quý học trưởng!”
Tần Thư Dao không chút do dự chạy qua, trên mặt là vẻ vui sướng không chút nào che giấu, “Sao hôm nay học trưởng lại đến đây?”
Quý Lạc Thanh hơi có chút ngẩn ra, anh hỏi, “Em là…?”
Tần Thư Dao đỏ mặt cúi đầu, “Em là Tần Thư Dao, chúng ta từng gặp nhau ở lễ khai giảng…!Học trưởng không nhớ sao?”
“À, là em à”
Không biết vì sao, Tần Thư Dao cảm thấy thân thể Quý Lạc Thanh hơi lùi về phía sau, ánh mắt nhìn nàng cũng có loại cổ quái không thể miêu tả được.

Tần Thư Dao cũng không nghĩ nhiều, ánh mắt rơi xuống chồng tư liệu anh đang ôm, tha thiết nhìn anh hỏi, “Học trưởng hôm nay cũng đến phụ trách hoạt động của câu lạc bộ sao? Cần em giúp gì không?”
Quý Lạc Thanh sau khi do dự một chốc mới nói, “Không, thật ra tôi đến đây là để lấy đơn đăng kí vào Thánh Bạc”
Thánh Bạc?
Tần Thư Dao linh quang chợt lóe, lập tức nghĩ đến gì đó, “Học trưởng…!Anh chẳng lẽ là người phụ trách của Thánh Bạc?”
Quý Lạc Thanh khẽ gật đầu.

Học viện mỗi năm đều sẽ điều động một học viên lớp lớn đến phụ trách Thánh Bạc.

Nếu nói trưởng câu lạc bộ quyết định mọi chuyện lớn nhỏ như quản lý thì người phụ trách có thể xem như người thay thế trường học quản lý câu lạc bộ.

Nếu vào được Thánh Bạc, như vậy sẽ có khá nhiều cơ hội tiếp xúc với người phụ trách.

Tần Thư Dao ánh mắt sáng lên, lấy hết can đảm nói, “Vậy em có thể xin học trưởng một tờ không?”
Quý Lạc Thanh có chút ngoài ý muốn, “Em nghĩ kỹ chưa?”
Tần Thư Dao ánh mắt kiên định gật đầu.


“Em nghĩ kỹ rồi ạ”
***
Bởi vì thay đổi chủ ý, Nhan Thời Oanh trước khi về nhà lại đột nhiên đổi ý quay về học viện.

Muốn vào câu lạc bộ kịch nghệ Thánh Bạc kỳ thật có một lối tắt nhanh nhất, chính là xin giáo sư Bạch một suất đề cử vào Thánh Bạc.

Nhưng còn chưa vào được đến cổng, trước mặt Nhan Thời Oanh liền xuất hiện một thân ảnh cà lơ phất phơ cản cô lại.

“Oanh Oanh? Không ngờ hôm nay có thể gặp em ở đây nha!”
Đó là một nam sinh với diện mạo có thể xem là anh tuấn, nếu chỉ nhìn cách ăn mặc chỉnh tề đã đủ để lừa gạt không ít người.

Nhưng dáng vẻ lưu manh cùng ánh mắt tham lam không ngừng di động khắp người cô đã lật tẩy ý đồ của gã.

Gã nhìn Nhan Thời Oanh với bộ dáng vui sướng không thể kiềm nén được, sau đó vội vã bước đến trước mặt cô, ân cần hỏi han, “Oanh Oanh muốn đi đâu? Nói với anh, anh chở em đi!”, vừa nói gã vừa không chút kiêng nể dời ánh mắt sang nhìn phần da thịt lộ bên ngoài quần áo của cô, tiếp đến còn không kiềm được tấm tắc tán thưởng, “Oanh Oanh càng ngày càng xinh đẹp nha, quần áo hôm nay vừa hay là kiểu anh rất thích…”
Gã cách cô cực kì gần, khi gã nói chuyện Nhan Thời Oanh thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi quét qua làn da mình, như thể ước gì có thể dính chặt cả người lên người cô.

Trong lòng cô không khỏi dâng lên một sự ghê tởm, vội vã lui về phía sau vài bước, lạnh lùng nhìn gã.

Ban nãy cô có hỏi hệ thống nhưng hệ thống lại không đáp lời, có thể thấy hệ thống chỉ giới thiệu được những nhân vật chính quan trọng và những vai phụ có suất diễn.

Còn những người như bạn trai cũ Liên Thiếu Bách của cô và cái gã đáng khinh trước mắt này đều là các nhân vật nhỏ bé không đáng kể, cho nên dù hỏi hệ thống, hệ thống cũng sẽ không trả lời.

Dù vậy, cô rất nhanh đã đoán được người này là ai, trong nguyên tác chỉ có một người duy nhất là cóc ghẻ lại luôn thèm thuồng cô từ lâu.

“Âu Dương Tấn Không, anh nói chuyện lịch sự chút được không”
“Được được được, Oanh Oanh nói cái gì cũng đúng hết”, gã trai cợt nhả đáp lời, thân thể lại như không xương ép đến sát gần cô, “Sao hôm nay Oanh Oanh lại đến đây? Thế nào, có phải nhớ anh không?”, ánh mắt gã cực kì lộ liễu ám chỉ gì đó với cô.

Nhan Thời Oanh nhìn gã, không dám tin rằng trong cốt truyện gốc cuối cùng mình sẽ kết hôn với người như vậy.

Nhan gia tài lực dồi dào, gia nghiệp khổng lồ, căn bản không đến lượt một Âu Dương gia nho nhỏ có thể mơ ước.

Nhưng nguyên thân vì Tần Thư Dao, trong cốt truyện không ngừng quạt gió thêm củi, khiến đường đường một đại tiểu thư Nhan gia không ai sánh bằng cuối cùng phải gả thấp cho loại cóc ghẻ này.

Nhan Thời Oanh chỉ ngẫm lại thôi đã thấy da đầu tê dại, càng đáng sợ hơn, Âu Dương Tấn Không cũng là học sinh của học viện Augustine.

Cho nên chỉ cần gã muốn, mỗi ngày gã đều có thể đến quấy rầy cô.

Nhan Thời Oanh không khỏi càng thêm quyết tâm muốn gia nhập Thánh Bạc, vì vào được Thánh Bạc, trên một phương diện nào đó, thành viên câu lạc bộ sẽ không thể xem như học sinh bình thường mà đã thăng cấp làm gương mặt của học viện.

Để tham gia những cuộc thi quan trọng và diễu hành, người trong Thánh Bạc phải thường xuyên tham dự các đợt huấn luyện, tập huấn tập thể, so với thời gian đi học trong học viện, thời gian tiếp xúc với người trong câu lạc bộ sẽ càng nhiều hơn.


Nghĩ vậy, Nhan Thời Oanh đi vòng qua gã, tiếp tục đi về phía trước, “Tôi đến trường để xử lý chút việc, anh cứ tự nhiên”
Âu Dương Tấn Không vội vàng duỗi tay cản cô lại, “Ấy ấy! Đừng đi mà!”
Đáng tiếc cô đi quá nhanh, tay Âu Dương Tấn Không không bắt kịp, nhưng gã cũng không nóng nảy, chỉ huýt sáo một tiếng, rất nhanh xung quanh liền xuất hiện vài thanh niên ngậm thuốc lá, ăn mặc giang hồ, lần lượt trái phải mà chặn đường cô.

Nhan Thời Oanh khẽ nhíu mày, hoàn cảnh hiện tại không dễ giải quyết.

Đúng rồi, nguyên chủ đối xử với Âu Dương Tấn Không thế nào nhỉ? Nhan Thời Oanh lặng lẽ dò hỏi hệ thống.

Thấy cô dừng bước, Âu Dương Tấn Không lại cười hì hì bước đến, muốn ôm lấy eo cô, “Đừng đi nhanh như vậy chứ…”
Nhan Thời Oanh ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm gã, Âu Dương Tấn Không cũng không bỏ cuộc, ngược lại còn mặt dày vân vê mái tóc dài rũ trên vai cô.

Gã cười hì hì, đưa lên ngửi, “Oanh Oanh muốn làm gì cứ nói với anh, bọn anh sẽ làm giúp em!”
Đám thanh niên phía sau cũng phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy, Oanh Oanh muốn gì chỉ cần mở miệng thôi, cho dù là sao trên trời, bọn anh cũng nhất định hái cho em…”
Nhưng tên kia còn chưa dứt lời, Nhan Thời Oanh lại nhìn thấy Âu Dương Tấn Không lập tức thay đổi sắc mặt, gã hung hăng vỗ mạnh hai cái lên đầu tên kia.

“Mày gọi cái gì? Oanh Oanh là tên mày có thể gọi hả?”, Âu Dương Tấn Không lại trở tay, tát vào mặt tên đó một cái cực nhanh, lực độ cũng cực lớn, “Ban nãy mày nhìn nơi nào của cô ấy? Ai cho mày nhìn? Mày có tin tao móc mắt mày ra không hả?!”
Ngữ khí của gã hung ác như dã thú, tên thanh niên kia run bần bật như chim cút, vừa ăn đánh vừa không khỏi nhỏ giọng xin tha, “Em sai rồi, em không dám nữa, Không thiếu tha cho em đi…”
Âu Dương Tấn Không như không hề nghe thấy, phải đến tận khi đánh đến độ mặt mày đối phương sưng đỏ cũng chưa dừng.

Những người bên cạnh không dám cầu tình, càng không dám ngẩng đầu nhìn cô, nhất thời bốn phía an tĩnh chỉ còn tiếng tát tai nặng nề cùng tiếng hút khí không ngừng vang lên.

Nhan Thời Oanh chết lặng mà nhìn hết thảy, tưởng tượng nguyên chủ vốn cũng đối xử như vậy với Âu Dương Tấn Không, thậm chí còn quá đáng hơn, cô không kiềm được muốn thở dài.

Nguyên chủ vì thiếu thốn tình thương, nên tuy không thích Âu Dương Tấn Không nhưng cô lại có một loại nhu cầu và khát khao đầy bệnh trạng với sự ngưỡng mộ, thèm thuồng của gã dành cho mình.

Nhưng đối với Nhan Thời Oanh, việc cô cần làm là đổi một cách thức khác lợi dụng gã.

“Tôi khát”
Một giọng nữ lạnh nhạt dễ nghe vang lên, trong bầu không khí an tĩnh lại có vẻ cực kì nổi bật.

Âu Dương Tấn Không sửng sốt vài giây mới ý thức được Nhan Thời Oanh đang nói chuyện với mình.

Gã trợn to mắt như không dám tin mà nhìn cô, phải sau một hồi lâu mới lắp bắp hỏi, “Oanh, Oanh Oanh, ban nãy em nói chuyện với anh sao?”
Không đợi Nhan Thời Oanh trả lời, gã như thể một nhà ảo thuật lập tức thay đổi sắc mặt, vui như hoa nở xuân về mà thúc giục đám thanh niên bên cạnh, “Nhanh lên coi! Không nghe thấy Oanh Oanh nói khát sao?”
Nhất thời hoàn cảnh chợt trở nên rối loạn, mấy thanh niên giang hồ bấm lỗ tai, đeo khoen mũi kia chợt luống cuống, bắt đầu lục túi và bao tìm nước uống, còn có mấy thanh niên bị sai đi mua đồ uống.

Bên cạnh có một thanh niên khá trẻ lấy ra một chai nước khoáng, vặn nắp đưa cho cô.

Nhan Thời Oanh mím môi nhìn, sau một lúc lâu mới có chút ngạo mạn mở miệng, “Anh định cho tôi uống cái này?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.