Đọc truyện Cách Sinh Tồn Ở Thế Giới Lộc Đỉnh Ký – Chương 80: Thẳng thắn thành khẩn
Tuy rằng Tứ gia đã rất nhanh bịt mồm Kiến Ninh lại, nhưng tiếng “a” kia cũng đủ khiến bên ngoài nghe thấy động tĩnh.
Một lát sau, có cung nữ bước vào, đứng trước giường hành lễ nói: “Công chúa vừa rồi gọi gì nô tỳ ạ?”
Kiến Ninh còn chưa mở miệng thì Tứ gia đã thổi nhẹ một hơi lên vành tai nàng, cười nói: “Mau gọi người vào bắt giam ta đi…”
Kiến Ninh liếc hắn một cái, nửa cười nửa không, tay hung hăng véo mạnh tay Tứ gia…Tứ gia bị nhéo đau, không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn phải nín nhịn không kêu thành tiếng.
Kiến Ninh thấy vậy thì đắc ý, cao giọng nói: “Không có gì, ta chỉ là buồn bực nên la hét thôi. Các ngươi ra ngoài đi.”
Bọn cung nữ thái giám nghe lệnh, đồng loạt lui xuống.
Người vừa đi khỏi, Tứ gia mới cười nói: “Ngươi thật là ác, định mưu sát vi phu sao?”
Kiến Ninh nói: “Ngươi còn dám nói hươu nói vượn nữa, ta lập tức sai người kéo ngươi ra ngoài thiến!”
Tứ gia cười đểu: “Ngươi bỏ được nó sao?”
Kiến Ninh ngẩn ra một lát mới hiểu, mặt đỏ như son, nói: “Ta sao không bỏ được? Hừ, hôm nay Hoàng đế ca ca nói với ta, sẽ chọn một người thiên hạ vô song làm phò mã.” Nói xong, nàng liền nhìn chằm chằm sắc mặt Tứ gia.
Tứ gia không cười nổi nữa, nói: “Hoàng Thượng thật sự làm vậy?”
Kiến Ninh nói: “Ta chính tai nghe, sao có thể không đúng?”
Tứ gia nhìn nàng, hừ một tiếng, bá đạo nói: “Ngươi phải gả cho ta, kẻ khác có nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Kiến Ninh nói: “Vớ vẩn! Ta nhớ rõ ta chưa từng bái thiên địa với ngươi.”
Tứ gia kề sát tai nàng, cười cười: “Cái đấy không quan trọng…quan trọng là, ngươi nhớ được ai động phòng hoa chúc với ngươi là được rồi.”
Kiến Ninh mặt càng đỏ hơn, cố gắng nhướn mày nâng cao khí thế, nói: “Ngươi càng ngày càng không đứng đắn. Ta cảnh cáo ngươi, không được xằng bậy…mau mau đi ra, ta muốn ngủ rồi.”
Tứ gia nói: “Ngươi thật sự định đi ngủ? Vậy kẻ nào vừa nãy cứ lăn qua lộn lại, miệng không ngừng lẩm bẩm hả?”
Kiến Ninh nói: “Á, ngươi đến đây từ lúc nào vậy?”
Tứ gia cười dài nhìn nàng, nói: “Cái gì nên nghe đều nghe được.”
Kiến Ninh nghĩ nghĩ, nghiêm mặt nói: “Ngươi thực sự nghe được?”
Tứ gia gật đầu.
Kiến Ninh do dự một chút, hỏi: “Như vậy, ngươi tính làm thế nào đây?”
Tứ gia hỏi: “Cái gì làm thế nào?”
Kiến Ninh cả giận: “Ta…Nói với ngươi thật là vô dụng! Cút đi!”
Tứ gia thấy nàng tức giận như vậy mới cười nói: “Sao nào, nói không đúng ý liền bảo ta cút? Ta chỉ là trêu ngươi thôi, ngươi nghĩ ta không hiểu thật sao? Đương nhiên ta hiểu rõ – ngươi chỉ là lo lắng Hoàng Thượng không đồng ý cho ta lấy ngươi.”
Kiến Ninh thấy hắn quả nhiên hiểu được, tim không ngừng đập loạn, xấu hổ không nói nên lời.
Tứ gia thừa dịp này ôm chặt lấy Kiến Ninh, nói: “Ngươi yên tâm, không cần lo lắng…chỉ cần theo lời ta là được.”
Kiến Ninh lấy hết dũng khí, nói: “Ngươi đã có kế sách rồi sao?”
Tứ gia nói: “Yên tâm, tóm lại sẽ không để nam nhân khác cướp người của ta.”
Kiến Ninh quay đầu đi, đỏ mặt nói: “Cái gì là người của ngươi, ta đồng ý bán mình cho ngươi hồi nào?”
Tứ gia không đáp, chỉ một mực ôm lấy nàng.
Trong màn, hô hấp có chút dồn dập. Tứ gia nhìn người trong lòng, khuôn mặt đỏ như quả bồ quân, xinh đẹp không bút nào tả xiết thì không khỏi nuốt nước miếng, khàn giọng nói: “Ngươi mặc dù chưa từng bán cho ta, nhưng…hừ, nếu không là của ta…thì là của ai?”
Kiến Ninh nói: “Tương lai gả cho ai thì là của người đó…mặc kệ ngươi.”
Tứ gia gằn giọng: “Không cho phép nói vậy, ta không thích.”
Kiến Ninh cãi bướng: “Vì sao không được, dù sao ta cũng chưa gả cho ngươi.”
Tứ gia nói: “Vậy ngươi cùng ai động phòng hoa chúc rồi? Nói ra ta nghe thử?”
Kiến Ninh quay đầu đi chỗ khác, nhắm mắt lại, nói: “Không nhớ nữa! Ngươi nói xong chưa, xong rồi thì mau đi đi. Còn không đi ta sẽ gọi người tới đấy.”
Tứ gia hừ một tiếng, nói: “Ngươi đúng là đồ vịt chết còn mạnh miệng…xem ra ta cần nhắc ngươi nhớ một số chuyện rồi.” Dứt lời, hắn liền xiết chặt lấy Kiến Ninh, áp nàng nằm xuống.
Kiến Ninh cả kinh, vội vàng chân đấm tay đá, nhưng lại bị Tứ gia dễ dàng đè lại. Aizz, võ công tốt hóa ra dùng để bắt nạt người!
Kiến Ninh la lên: “Đây là trong cung, ngươi đừng có xằng bậy…còn, còn không mau dừng tay, ta…ta sẽ kêu lên…”
Tứ gia nói: “Vậy ngươi kêu đi! Cầu còn không được…” Vừa nói, hắn vừa dùng miệng dán chặt lên môi nàng, một chút cơ hội cho Kiến Ninh lên tiếng cũng không có.
Màn lay động, ban đầu còn nghe được tiếng trách mắng, dần dần hóa thành tiếng rên rỉ ưm a. Bên ngoài mưa tuyết vẫn như cũ không có dấu hiệu ngừng, mà sau màn, một mảnh xuân sắc kiều diễm, khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Ngày hôm sau, Kiến Ninh ngủ đến tận khi mặt trời lên tới đỉnh đầu mới lười biếng ngồi dậy. Nhìn những dấu vết để lại trên cơ thể, nàng hoảng sợ vội vàng túm quần áo che kín toàn thân, sau đó sai người chuẩn bị nước tắm.
Nước tắm vừa được đưa vào phòng, Kiến Ninh liền đuổi đám cung nữ ra, chính mình tự tay tắm rửa thay quần áo. Xong xuôi hết mọi việc, nàng ngồi thừ trên giường, nghĩ tới chuyện hoang đường đêm qua, mặt đỏ bừng xấu hổ, lại có chút hối hận thầm nghĩ: “Không ngờ hắn…quả thực là gian trá đáng giận mà!”
Từ đó tới tận mấy hôm sau, Kiến Ninh đều ở lì trong tẩm cung nghỉ ngơi dưỡng sức, mà Tứ gia cũng không tiến cung gặp nàng.
Kiến Ninh vốn có chút nhớ nhung, nhưng nghĩ tới đêm đó hắn làm càn như vậy thì giận dữ, cố gắng tự thuyết phục bản thân quên tên khốn đó đi. Dù sao thổ lộ thì cũng thổ lộ rồi, làm thì cũng làm rồi, hơn nữa đêm đó hắn đã nói mọi chuyện cứ để hắn lo, nàng chỉ cần an tâm chờ ngày lên kiệu hoa là được. Chỉ là, Kiến Ninh vẫn có chút lo lắng không nói rõ được.
Tạm không nói tới Kiến Ninh ở trong cung “sống an nhàn sung sướng”.
Trời đổ mưa tuyết suốt ba ngày, đến lúc ngừng mưa thì Khang Hy liền cho truyền Tứ gia vào cung. Tứ gia phụng chỉ tiến cung, đi thẳng tới Dưỡng Tâm điện.
Đại thái giám Lương Cửu hầu hạ bên người Khang Hy thấy Tứ gia tới, liền tự động thay hắn cởi áo choàng ra.
Tứ gia nói: “Đa tạ Lương công công.”
Lương Cửu đáp: “Không dám nhận, không dám nhận.”
Người nào có mắt mà không biết “Vi Tiểu Bảo” chính là tâm phúc của Khang Hy, tiền đồ rộng mở chứ? Hơn nữa, vị Vi Tước gia này không kiêu căng ngạo mạn mà lại rất “gần gũi”, tuổi còn nhỏ đã có sự trầm ổn bình tĩnh khác thường.
Mà càng làm cho Lương Cửu cảm thấy ngoài ý muốn chính là khí thế tỏa ra từ trên người vị này. Vốn dĩ người ta nói “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” nhưng đối với Vi Tước gia, sự biến hóa từ một tiểu thái giám lên một đại thần quả thực chỉ có thể dùng bốn chữ “khiến người kinh ngạc”.
Tứ gia mỉm cười, nói: “Hoàng Thượng đang ở bên trong sao?”
Lương Cửu khom người, nói: “Hoàng Thượng đang chờ Tước gia.”
Tứ gia gật gật đầu, nhìn Lương Cửu đẩy cửa ra rồi bước vào.
Tứ gia ngẩng đầu, nhìn thấy trong điện, Khang Hy đang ngồi ngay ngắn trước án, chăm chú viết một cái gì đó.
Tứ gia liền nhẹ nhàng lại gần, không nói câu nào, chờ Khang Hy dừng bút mới chắp tay hành lễ.
Khang Hy mỉm cười, đặt bút xuống, nói: “Đến đây từ lúc nào mà không lên tiếng?”
Tứ gia nói: “Nô tài cũng vừa tới thôi. Thấy Hoàng Thượng tập trung thì không dám quấy rầy.”
Khang Hy cười nói: “Từ khi nào lại khách sáo với trẫm như vậy?”
Tứ gia nói: “Đây không phải là khách sáo, mà là thấu hiểu Hoàng Thượng.”
Khang Hy nhíu mày, liếc mắt nhìn Tứ gia, nói: “Tiểu Quế Tử, ngươi thực sự đã trưởng thành rồi, aizz.”
Tứ gia nói: “Hoàng Thượng, tại sao người đột nhiên thở dài?”
Khang Hy nói: “Không có gì, trẫm chỉ là đột nhiên nhớ tới, cũng là ngày này trước đây…”
Tứ gia trầm mặc, mà Khang Hy cũng im lặng một lát mới lên tiếng: “Đúng rồi, sao hôm qua ngươi không tiến cung?”
Tứ gia nói: “Bên trong phủ của nô tài có chút việc vặt cần giải quyết. Xin Hoàng Thượng thứ tội.”
Khang Hy gật đầu, suy nghĩ rồi nói: “Ừm, nói cũng đúng, hiện giờ ngươi đã có phủ riêng, tất nhiên phải bận rộn hơn lúc ở trong cung…Mà, ngươi cũng đến tuổi nên kết hôn rồi. Thế nào, đã ưng ý ai chưa, có muốn trẫm ban hôn không?” Nói tới đây, trong mắt Khang Hy lộ ra một chút ý cười.
Tứ gia nhìn Khang Hy rất nhanh, sau đó rũ mắt nhìn xuống đất, chậm rãi nói: “Trong lòng thần đích thực đã có người thương.”
Khang Hy cười nói: “Mụ nội ngươi, quả nhiên có bản lĩnh, chưa chi đã tìm được cô nương vừa ý rồi? Là tiểu thư nhà nào? Mặc kệ là nữ nhi thường dân hay con cái quan lại, chỉ cần ngươi thích trẫm liền đứng ra làm chủ cho.”
Tứ gia nói: “Hoàng Thượng đồng ý làm chủ sao?”
Khang Hy nói: “Đương nhiên, ngươi là người trẫm thích nhất, cho nên hôn nhân của ngươi trẫm cũng muốn nó phải thật hoàn hảo. Cũng may là ngươi đã tìm được người, cũng miễn cho trẫm phải suy nghĩ.”
Tứ gia bỗng dưng quỳ xuống, nói: “Vậy xin Hoàng Thượng thứ cho vi thần to gan thì thần mới dám nói.”
Khang Hy nheo mắt, lại nói: “Trẫm thứ tội cho ngươi, cứ nói đi.”
Tứ gia nói: “Cầu Hoàng Thượng đem Kiến Ninh công chúa ban cho thần!”
Bàn tay Khang Hy đang đặt bên hông đột nhiên xiết chặt, hắn không nói một lời. Tứ gia vẫn quỳ như cũ, trong phút chốc, chỉ nghe thấy tiếng hơi thở mỏng manh lại dồn dập.
Mãi lâu sau, Khang Hy mới mở miệng: “Người trong lòng ngươi, là Kiến Ninh?”
Tứ gia đầu không ngẩng lên, kiên định nói: “Đúng vậy!”
Khang Hy nói: “Ngươi từ lúc nào đã mơ tưởng Kiến Ninh?”
Tứ gia cau mày, nhìn ngọc lưu lý lát sàn lờ mờ phản chiếu bóng hoàng bào, nói: “Hoàng Thượng sao lại hỏi vậy?”
Khang Hy nói: “Làm càn! Trẫm hỏi ngươi mà ngươi dám hỏi lại trẫm sao?”
Tứ gia nói: “Thần hỏi Hoàng Thượng bởi thần biết, Hoàng Thượng đã sớm mang lòng ngờ vực vô căn cứ với thần – sợ là từ lúc nhắc tới chuyện đem công chúa đi hòa thân ở Vân Nam đã bắt đầu hoài nghi rồi.”
Một câu liền bóc trần mọi chuyện.
Khang Hy nhất thời kinh ngạc không biết nói gì, nhưng rất nhanh đã lấy lại được khí thế, quát: “Ý ngươi là, từ lúc đó ngươi đã bắt đầu…”
Tứ gia nhìn Khang Hy, nói: “Thần hiểu Hoàng Thượng, cho nên ngay từ đầu đã gạt người…Kỳ thực, từ lúc trên núi Ngũ Đài về, sau đó gặp nạn, sau nữa là chuyện nước La Sát, thần và công chúa…”
Lời còn chưa dứt, Khang Hy đã cả giận nói: “Đủ rồi, câm miệng!” Chỉ hận không thể một cước đá chết người này, hắn trừng mắt nhìn Tứ gia, nói: “Ngươi, ngươi làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy mà còn có kiêu ngạo thừa nhận sao. Kiến Ninh là công chúa, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài…thì mặt mũi của hoàng tộc phải để vào đâu. Ngươi, ngươi muốn mất đầu sao?”
Tứ gia nói: “Hoàng Thượng. Hoàng Thượng hẳn còn nhớ rõ lúc thần từ La Sát về, người đã hứa với thần điều gì chứ?”
Khang Hy ngẫm lại, nhớ ra thì giận sôi lên: “Được! Thì ra ngươi sớm đã tính kế đưa trẫm vào tròng, muốn trẫm tha chết cho ngươi là vì rắp tâm nhơ bẩn này đây! Ngươi, ngươi thật sự đáng chết vạn lần!”
Tứ gia nói: “Xin Hoàng Thượng bớt giận. Thần biết Hoàng Thượng xưa nay đối với thần vô cùng tốt. Thần cũng tự biết lỗi của mình, chỉ là, có một số việc thần cũng không thể tự quyết được – hôm nay thần nói ra lời này, là bởi không muốn tiếp tục giấu diếm nữa…lúc trước thần xin Hoàng Thượng khai ân tha mạng, chẳng qua chỉ là muốn biết sủng ái của người đối với thần, tuyệt đối không có ý tính kế gì.”
Khang Hy nói: “Ngươi nói cho trẫm, Kiến Ninh…” Nghĩ tới đây, trong lòng hắn có chút ảo não, hỏi, “Ngươi…Những lời hôm nay ngươi nói, Kiến Ninh cũng biết?”
Tứ gia nói: “Công chúa với thần ân trọng như núi. Thần không muốn phụ lòng công chúa, cũng không muốn lừa dối Hoàng Thượng.”
Khang Hy nói: “Ý ngươi nói, Kiến Ninh là tự nguyện…”
Nghĩ vậy, đáy lòng Khang Hy như kết băng, nhớ tới những điều Kiến Ninh đã nói, lại nhìn Tứ gia đang quỳ: “Ngươi còn muốn lừa trẫm nữa sao. Nói không gạt trẫm, e rằng điều ngươi che giấu còn không ít đâu!”
Tứ gia nói: “Theo như lời Hoàng Thượng, chẳng lẽ muốn chỉ chuyện với Thiên Địa hội.”
Lời Tứ gia như sét đánh ngang tai, khiến Khang Hy ngẩn ra, lùi lại mấy bước. Nhưng hắn rất nhanh bình tĩnh lại, nhìn Tứ gia, nói: “Ngươi, ngươi…Nói cái gì?” Trong giọng nói của Khang Hy mang theo chút kinh ngạc, lại có chút tức giận, hai tròng mắt không ngừng nhìn chăm chăm nhất cử nhất động của Tứ gia.
Tứ gia vẫn quỳ, chỉ ngẩng đầu lên, nhìn Khang Hy rồi lại cúi đầu xuống, rành mạch nói: “Thần nói, Hoàng Thượng, người muốn chỉ việc của Thiên Địa Hội? Là chuyện thần gia nhập Thiên Địa hội, làm Hương chủ Thanh Mộc đường? Là vì như vậy nên mới không bao giờ tin tưởng thần, luôn cảm thấy thần nói lời nào cũng là giả dối, đúng không?”
Khang Hy liếc mắt ra ngoài cửa điện Dưỡng Tâm, thấy cửa sau khi Tứ gia vào vẫn đóng chặt như cũ thì an tâm hơn, nói: “Vi Tiểu Bảo, ngươi đây là chủ động nhận tội sao? To gan, ngươi không sợ trẫm giết ngươi sao?”
Tứ gia lắc đầu, vẻ mặt thành khẩn, lại mang theo một chút bất đắc dĩ, nói: “Chuyện này, thần cũng giống như công chúa, lừa dối Hoàng Thượng là việc vạn bất đắc dĩ mà thôi. Nói cũng chết mà không nói cũng chết, cho nên, có đôi khi nói ra…có lẽ còn được chết tử tế một chút.” Nói tới đây, bên môi lộ ra nụ cười khổ.
Ngoại trừ chuyện với Kiến Ninh và Thiên Địa hội, còn có chuyện Thần Long đảo. Nhưng tất cả những bí mật này đều có thể nói ra. Điều duy nhất đến tận chết cũng không thể nói, e là việc mình chính là Tứ hoàng tử của Khang Hy.
Khang Hy có chút khiếp sợ, nhưng thân là đế vương, hắn lấy lại bình tĩnh cực nhanh, nói: “Ngươi đừng có tỏ ra đáng thương, cho dù là có người bức ép ngươi gia nhập Thiên Địa hội đi chăng nữa, ngươi hoàn toàn có thể báo với trẫm, chẳng lẽ trẫm lại vì như vậy mà giết ngươi sao? Ngươi chỉ cần trung thành tận tâm phục vụ cho trẫm, trẫm nhất định sẽ không trách ngươi, mà ngược lại ban thưởng thật hậu hĩnh.”
Tứ gia nói: “Chỉ có thể nói là trước đây thần không có mắt, vào Thiên Địa hội xong luôn nơm nớp lo sợ nếu để Hoàng Thượng biết thì chỉ có nước chết…đến lúc nghĩ thông suốt rồi thì hối hận cũng đã muộn.”
Khang Hy ánh mắt biến đổi, nói: “Không, bây giờ cũng không muộn.”
Tứ gia nhìn về phía Khang Hy, hỏi: “Ý Hoàng Thượng là?”
Khang Hy nói: “Nếu ngươi đã thẳng thắn thừa nhận thân phận với trẫm thì trẫm cũng sẽ thẳng thắn với ngươi. Ngay cả trong Thiên Địa hội cũng có người của trẫm, nhất cử nhất động của ngươi trẫm đều nắm trong lòng bàn tay…Ngươi muốn lừa trẫm cũng lừa không được! Còn nữa, trẫm cũng biết, hiện nay mấy thủ lĩnh của Thiên Địa hội như Trần Cận Nam, Huyền Trinh đạo trưởng đều đang ở trong phủ Bá tước của ngươi, mưu đồ bất chính! Có phải hay không?”
Tứ gia lộ vẻ giật mình, lại gật gật đầu, nói: “Hoàng Thượng anh minh, mọi chuyện đều không thoát khỏi tầm mắt của người” thở dài một hơi, hắn lại nói tiếp, “Thần biết mọi chuyện không thể gạt được Hoàng Thượng, cho nên vừa rồi mới quyết định thẳng thắn thừa nhận…nói ra rồi, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.”
Khang Hy cười lạnh: “Khoan. Trẫm biết ngươi có ý giúp phản tặc, cho nên trẫm đã đem đại pháo tới, bao vây toàn phủ Bá tước rồi.”
Tứ gia càng giật mình hơn, thất thanh: “Hoàng Thượng!”
Khang Hy nói: “Ngươi nên cảm thấy may mắn là trẫm cho truyền ngươi, nếu không…Ngươi sẽ cùng đám phản tặc kia tan thành tro bụi…”
Tứ gia mắt đỏ ngầu: “Hoàng Thượng, đa tạ Hoàng Thượng khai ân…”
Khang Hy nhìn hắn, quyết tâm phải ép Tứ gia lựa chọn, nói: “…Hiện giờ, trẫm ra lệnh cho ngươi, Vi tổng thống lĩnh, tự mình dẫn binh tới phủ Bá tước, khai nổ đại pháo, tiêu diệt phản tặc, ngươi có bằng lòng không?”
Tứ gia trầm mặc một lát, thở dài: “Thần cũng biết bắt cá hai tay không phải là kế lâu dài, cho nên mặc dù ở cùng đám phản tặc đó, cũng chỉ là mượn sức bọn họ làm việc cho Hoàng Thượng mà thôi. Trước nay thần tự thấy mình chưa làm gì giúp bọn họ đối phó Đại Thanh…Thần luôn trung thành với Đại Thanh và Hoàng Thượng. Nếu Hoàng Thượng muốn thử lòng thần, muốn xem thần đối với Hoàng Thượng…đối với Tiểu Huyền Tử…thì thần xin cam đoan, tuyệt đối không ăn ở hai lòng.” Nói tới cuối, gương mặt trở nên cực kì kiên định.
Khang Hy nghe xong lời của Tứ gia, có chút chấn động, nói: “Tiểu Bảo…” Thanh âm trở về ôn hòa như ngày thường.
Ai ngờ, đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào. Có người hô to: “Người đâu, có thích khách!”
Khang Hy cả kinh, không khỏi lùi lại mấy bước, vẻ mặt không thể tin nhìn Tứ gia.
Mà Tứ gia thì nhảy dựng lên, vội vàng quay người đưa lưng về phía Khang Hy, giang hai tay chắn trước ngực Khang Hy, nói: “Hoàng Thượng không cần sợ! Có thần ở đây rồi!”
Khang Hy nhìn người thấp hơn mình nửa cái đầu giờ phút này anh dũng phi thường thì trong lòng rúng động.
Ngay sau đó, cửa điện Dưỡng Tâm mở ra, hai bóng người mặc áo xám xông thẳng tới, thế tiến công mãnh liệt!