Bạn đang đọc Cách Nuôi Dưỡng Bệnh Kiều FULL – Chương 28
Hoàng tộc Minh Quốc mỗi năm đều cử hành hoạt động săn thú một lần, vốn Phó Vân Cảnh không đồng ý cho Diệp Trăn Trăn đi cùng, nhưng lại không chịu nổi nàng năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng vẫn phải đồng ý.
Gần đây hắn thật sự càng ngày càng dung túng nàng, đối với yêu cầu nàng đưa ra cơ hồ là hữu cầu tất ứng (hễ muốn gì là cho ngay), cho dù có vài yêu cầu có chút khác người, nhưng chỉ cần làm nũng nhiều hơn một chút, đến cuối cùng hắn vẫn sẽ đáp ứng.
Nhưng quan hệ giữa bọn họ vẫn không hề tiến triển, rất nhiều lần nàng cảm thấy bản thân đã ám chỉ quá rõ ràng, nàng cũng nhận thấy được nội tâm hắn dao động, nhưng hắn giống như vẫn còn cố kỵ chuyện gì, cuối cùng vẫn là không đau không ngứa mà bỏ qua, làm cho Diệp Trăn Trăn vô cùng bất đắc dĩ.
Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua khe hở lá cây trút xuống, ánh sáng nhỏ vụn nhảy nhót trên đầu vai đế vương trẻ tuổi, tóc của hắn mang theo ánh sáng nhàn nhạt, mặt nghiêng góc cạnh vô cùng rõ ràng, tuấn mỹ không tì vết.
Diệp Trăn Trăn nhìn thấy, tim đột nhiên đập lên rất nhanh.
Biểu hiện khác thường như vậy đã không phải lần đầu tiên của nàng.
Từ lần thứ hai nàng trọng sinh tới nay, mỗi lần đối mặt với Phó Vân Cảnh, nàng đều không thể hiểu được mà mặt đỏ tim đập, người ta chỉ lơ đãng làm hành động rất nhỏ, có khi thậm chí cái gì cũng chưa làm, nhưng chỉ cần nhìn thấy, nàng sẽ không hiểu sao mà tăng nhanh nhịp tim.
Nàng thậm chí còn bắt đầu hoài nghi có phải trái tim của mình xuất hiện vấn đề gì hay không.
Diệp Trăn Trăn vỗ vỗ khí nóng trên mặt, cưỡi ngựa đi đến bên cạnh Phó Vân Cảnh.
Nguyên chủ là con nhà tướng, mặc dù chỉ là thứ nữ không được sủng ái trong nhà, nhưng từ nhỏ đã được học thuật cưỡi ngựa, tuy nói không tinh thông, nhưng thao tác cơ bản vẫn biết.
Mà Diệp Trăn Trăn cũng kế thừa kỹ năng trên người nguyên chủ, cho dù nàng chưa từng cưỡi ngựa, nhưng lúc này cũng cưỡi ra dáng ra hình, hiện ra vài phần anh tư táp sảng (dáng vẻ mạnh mẽ).
Kỵ trang là do thợ may tốt nhất trong hoàng cung làm ra, cố ý ấn theo số đo của thân thể nàng mà định chế, quần áo màu hồng nhạt mặc ở trên người, vừa thể hiện nữ tính nghịch ngợm đáng yêu, lại không mất đi vẻ anh tư táp sảng, Diệp Trăn Trăn đối với vẻ ngoài này vô cùng vừa lòng.
“Hoàng Thượng, ngươi cảm thấy bộ đồ này của thần thiếp có đẹp không?” Diệp Trăn Trăn làm bộ lơ đãng hỏi, trái tim lại nhịn không được nhảy càng nhanh hơn, như là vô cùng chờ mong hắn đánh giá.
Phó Vân Cảnh liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Tạm được.”
Diệp Trăn Trăn bĩu môi, đang muốn thầm oán giận Phó Vân Cảnh không hiểu phong tình, lại nghe máy móc trong đầu đột nhiên nói: “Phó Vân Cảnh đúng là kẻ lừa đảo, vừa rồi hắn còn nhìn ngươi chằm chằm kia kìa.”
Diệp Trăn Trăn bật cười “Xì” một tiếng.
Phó Vân Cảnh tức khắc quăng qua ánh mắt nghi hoặc, Diệp Trăn Trăn vội vàng xua tay, cười nói: “Không có việc gì, ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến vài chuyện buồn cười, Hoàng Thượng không cần để ý tới ta.”
May mà Phó Vân Cảnh cũng đã quen nàng thỉnh thoảng làm ra hành động kỳ quái, chỉ liếc nàng một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ chỉnh đốn trong chốc lát, Phó Vân Cảnh liền bắt đầu cử hành nghi thức trước khi săn thú.
Hoàng đế săn thú không phải chỉ cần đến bãi săn săn thú là xong, trước đó còn phải trải qua một loạt nghi thức rườm rà.
Đợi sau khi hoàn thành nghi thức, thời gian đã đến chính ngọ, Phó Vân Cảnh và Diệp Trăn Trăn ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một lát, hắn liền mang theo Diệp Trăn Trăn cùng với chúng quan viên mênh mông cuồn cuộn đi vào bãi săn.
Hai người đi ở phía trước, bọn quan viên dừng ở phía sau, duy trì một khoảng cách nhất định.
Có lẽ là vì nhân nhượng Diệp Trăn Trăn, Phó Vân Cảnh không cưỡi ngựa nhanh, đủ để cho người có thuật cưỡi ngựa như nàng có thể nhẹ nhàng đuổi kịp.
Khôi giáp màu vàng dưới ánh mặt trời rạng rỡ sáng lên, đôi tay Phó Vân Cảnh nắm lấy dây cương, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Diệp Trăn Trăn phía sau, biểu tình trước sau nhàn nhạt, làm người đoán không ra mục đích của hắn.
Mà mỗi một lần hắn xoay người, Diệp Trăn Trăn đều sẽ đáp lại hắn một nụ cười xán lạn.
Vài lần như thế qua đi, Phó Vân Cảnh mới xoay người không tiếp tục nhìn nàng nữa, bắt đầu chuyên tâm săn thú.
Không bao lâu, trong tầm nhìn liền xuất hiện một con lợn rừng cường tráng, Phó Vân Cảnh lập tức giục ngựa tiến lên đuổi theo lợn rừng, đợi đến khi khoảng cách dần dần kéo gần, hắn liền lấy ra mũi tên trong túi, tiếp theo kéo cung nhắm chuẩn bắn ra, động tác liền mạch lưu loát, anh khí phi phàm.
Mũi tên bay nhanh tới lợn rừng đang vội chạy, trong giây lát, đã bắn trúng đôi mắt lợn rừng.
Lợn rừng kinh hoảng thất thố đong đưa thân thể, miệng phát ra tiếng tru rung trời, Phó Vân Cảnh thấy thế, lập tức theo sát bắn mấy mũi tên, mũi tên nhọn chuẩn xác bắn trúng thân thể lợn rừng.
Nó kêu “Ngao ngao”, vô lực giãy giụa vài cái, sau chốc lát liền nặng nề ngã trên mặt đất, cuối cùng không thể nhúc nhích nữa.
“Oa, thật là lợi hại!”
Diệp Trăn Trăn nhịn không được phát ra một tiếng kinh ngạc cảm thán, Phó Vân Cảnh cong cong môi, không quay đầu lại, chỉ cưỡi ngựa không nhanh không chậm đi đến lợn rừng đã ngã xuống đất bỏ mình.
Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng tuấn mã hí vang dồn dập, Phó Vân Cảnh xoay người lại, liền thấy con ngựa mà Diệp Trăn Trăn cưỡi kia đang điên cuồng đảo quanh tại chỗ, ngựa lâm vào trạng thái điên cuồng, mà Diệp Trăn Trăn trên lưng ngựa đã gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, kinh hoảng thất thố hô to: “Sao lại thế này! Ngựa này sao đột nhiên lại không nghe sai sử? Cứu mạng, cứu mạng, Hoàng Thượng cứu ta!”
Quan viên chung quanh cũng gấp đến độ xoay quanh, lại không có người nào dám bước lên nghĩ cách cứu viện.
Phó Vân Cảnh quyết đoán quay đầu giục ngựa chạy về phía Diệp Trăn Trăn, nhưng mới vừa đi được vài bước, ngựa điên vừa rồi còn đang đảo quanh tại chỗ ở thời điểm tất cả mọi người chưa phản ứng kịp đã lấy tốc độ sét đánh mà chạy như bay đi.
“A a a a a! Cứu mạng a, Tiểu Cảnh cứu ta……”
Diệp Trăn Trăn gấp đến độ thay đổi giọng nói, câu nói kế tiếp cũng có chút hàm hồ, nhưng vẫn rành mạch từng chữ truyền vào tai Phó Vân Cảnh.
Hắn tức khắc chấn động tâm thần, không chút nghĩ ngợi đã giục ngựa đuổi theo.
Ngựa bọn quan viên cưỡi đều thuộc loại bình thường, mà ngựa Phó Vân Cảnh và Diệp Trăn Trăn cưỡi đều là thiên lý mã tốt nhất, trong một lát, hai người đã ném xa chúng quan viên ở phía sau, lại chuyển qua mấy vòng, bóng dáng những người đó liền hoàn toàn biến mất trong tầm mắt hai người.
Nhìn Diệp Trăn Trăn thét chói tai không ngừng phía trước, mày của Phó Vân Cảnh càng nhăn chặt, bởi vì nắm dây cương quá dùng sức, lòng bàn tay đỏ bừng một mảnh, thoáng có chút trầy da, nhưng hắn tựa như hoàn toàn không cảm nhận được cơn đau, vẫn gắt gao nhìn bóng dáng Diệp Trăn Trăn phía trước, đồng thời tay phải liều mạng quất lưng ngựa, không ngừng thúc giục tuấn mã dưới thân tăng nhanh tốc độ.
Mắt thấy ngựa điên sắp chạy xuống sườn dốc, tại giờ khắc nghìn cân treo sợi tóc, Phó Vân Cảnh nhanh chóng quyết định, nhảy lên lưng ngựa, lợi dụng khinh công bay đến bên người Diệp Trăn Trăn, ngay sau đó dùng một tay bế nàng, hai người vững vàng rơi xuống đất.
Lúc này hai người chỉ cách dốc núi vài bước chân.
Trải qua chuyện kinh tâm động phách như vậy, cho dù hiện giờ đã bình yên vô sự, Diệp Trăn Trăn vẫn nhịn không được sợ hãi, theo bản năng ôm Phó Vân Cảnh càng chặt hơn, thân mình cũng ở không chịu được khống chế mà run rẩy.
“Không sao rồi.”
Đỉnh đầu truyền đến giọng nam quen thuộc, trầm thấp hữu lực, chỉ là ít ỏi mấy từ đã làm trái tim kinh hoảng thất thố kia của Diệp Trăn Trăn nháy mắt yên ổn xuống.
Nàng buông người trước mặt ra, đột nhiên vì bản thân thất thố mà cảm thấy quẫn bách, đang muốn nói cái gì để đánh vỡ xấu hổ, đường lớn đột nhiên vang lên từng tiếng vó ngựa nặng nề, hơn nữa âm thanh cách bọn họ càng ngày càng gần.
Phó Vân Cảnh nhíu nhíu mày, kiếp sống ngựa chiến trường kỳ làm hắn cơ hồ lập tức nhận ra nguy hiểm, theo bản năng mà đem Diệp Trăn Trăn kéo về phía sau che chở, sau đó cảnh giác mà nhìn đám hắc y nhân sắp đi đến trước mặt.
“Cẩu hoàng đế, hôm nay là ngày chết của ngươi!”
Vừa dứt lời, hắc y nhân dẫn đầu liền chạy như bay về phía Phó Vân Cảnh, giữa đao quang kiếm ảnh, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, Phó Vân Cảnh rút kiếm đón nhận, tấn công mãnh liệt, thiếu chút nữa đã chém rớt bả vai của hắc y nhân.
Những hắc y nhân còn lại cũng đi lên vây quanh.
Phó Vân Cảnh một bên đánh nhau cùng hắc y nhân, một bên suy nghĩ phương pháp ứng đối.
Hắn giản lược quét qua một vòng, phát hiện hắc y nhân hành thích cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có tám người, nếu chỉ có một mình hắn ở đây, muốn phá vây căn bản hoàn toàn không khó, nhưng hôm nay phía sau còn có nữ tử trói gà không chặt, phương pháp ngày thường không thể áp dụng.
Trời bắt đầu tí tách đổ mưa.
Không đến nửa nén hương, Phó Vân Cảnh đã gϊếŧ chết ba hắc y nhân.
Nhưng muốn đánh nhau với tám hắc y nhân thân thủ bất phàm, đồng thời còn phải phân tâm chăm sóc Diệp Trăn Trăn bên cạnh, làm hắn tiêu hao thể lực rất lơn, phía sau lưng đã bị mồ hôi đổ ra ướt nhẹp.
Phó Vân Cảnh thở phì phò, trái tim khẩn trương đến mức nhảy lên bang bang, nhưng hắn vẫn thẳng lưng không ngừng ứng đối công kích liên tục, không hề biểu hiện ra chút ít yếu nhược.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình có tràn đầy du͙ƈ vọиɠ cầu mong sống sót đến vậy, chiến tranh trong quá khứ cũng từng trải qua vô số lần lâm vào tuyệt cảnh, nhưng khi đó hắn cũng không có ý muốn sống mãnh liệt như này.
Nhưng lúc này đây, hắn tuyệt đối không thể ngã xuống, hắn phải bảo vệ người phía sau thật tốt.
Ba hắc y nhân đi lên vây quanh, Phó Vân Cảnh lập tức giơ kiếm chắn lại, dư quang lại thoáng nhìn một hắc y nhân phía sau đang lén lút tới gần Diệp Trăn Trăn, hắn lập tức xoay người chạy như bay qua đó, ba người kia nhân cơ hội giơ kiếm đâm vào hắn, hắn vội nghiêng người tránh đi, nhưng vẫn không kịp, bị đâm vào cánh tay một nhát, máu tươi tức khắc ào ạt trào ra nhiễm hồng hơn nửa tay áo.
“Hoàng Thượng cẩn thận!” Diệp Trăn Trăn đang muốn tiến lên hỗ trợ, lại vào lúc này bị một hắc y nhân đánh lén quấn thân, trong lúc hai người đánh nhau, hắc y nhân đột nhiên dùng sức, hung hăng đẩy nàng xuống vách núi!
“A a a a ——”
Nghe được tiếng kêu, Phó Vân Cảnh đột nhiên xoay người, nhưng khi nhìn thấy lại là bóng dáng Diệp Trăn Trăn đối diện với hắn ngã xuống sườn dốc, trong nháy mắt, khuôn mặt nữ tử trùng hợp giống y như cố nhân mười năm trước, đại não đột nhiên không chịu khống chế vang lên ầm ầm, cả người chợt lạnh lẽo thấu xương, một cổ tuyệt vọng chưa bao giờ có dời non lấp biển mà đánh úp lại hắn.
“Không ——”
Hắn gào rống dùng sức đẩy ra đám hắc y nhân vọt tới, không chút nghĩ ngợi đã nhảy xuống theo Diệp Trăn Trăn.
Tác giả có lời muốn nói: Phó Vân Cảnh và Diệp Trăn Trăn cùng ngã xuống vách núi, ngã chết.
Toàn văn xong.
Khụ khụ, nói giỡn thôi, đều là ví dụ, mọi người đừng hoảng hốt 【mặt đứng đắn】