Cách Một Cảnh Cửa

Chương 17: Bệnh Chung Của Độc Thân


Đọc truyện Cách Một Cảnh Cửa – Chương 17: Bệnh Chung Của Độc Thân


Sầm Từ dè dặt đứng lên khỏi ghế, rón rén đi về phía cửa.

Quả nhiên hắn ta đang ở đây, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

Cô rón rén từng bước tiến về phía cửa thư phòng.

Cửa phòng lúc này đang hé mở, nên Sầm Từ có thể nhìn thấy ánh sáng hắt lên sàn phòng khách.

Nhưng đây chỉ là ánh sáng hoàng hôn, chứ không phải bóng của bất kì ai cả.

Tuy vậy Sầm Từ vẫn cảm thấy, đối phương nhất định đang trốn trong điểm mù thị giác của cô.

Cô trở tay sờ soạng, thấy một cây gậy đánh golf, cầm chặt lấy nó.

Nếu quả thật hắn ta đang ẩn nấp trong căn nhà này, cây gậy đánh golf sẽ chính là vũ khí bảo vệ tính mạng của cô.

Sầm Từ đứng trước cửa hồi lâu mà không thấy bất cứ động tĩnh gì.

Một tay cô nắm chắc gậy đánh golf, tay kia đặt lên khung cửa, cẩn thận thò đầu nhìn ra ngoài, thầm nghĩ nếu đối phương chỉ cách cô một cánh cửa như thế, một giây tiếp theo cũng đủ để cô vung gậy đánh rồi.

Nhưng phòng khách không có ai.

Không chỉ không có ai, mà ngay cả ánh sáng trên mặt đất lúc này cũng trở nên yếu dần, ánh hoàng hôn sắp tắt.

Trái tim Sầm Từ hoàn toàn không bình tĩnh lại được.

Không ở phòng khách, vậy hắn có thể ở đâu? Cô cẩn thận suy nghĩ lại phương hướng cái bóng ấy ban nãy lướt qua…!
Ánh mắt dừng lại ở huyền quan.

Hơi thở cô ngừng lại.

Căn nhà cô đang ở có kết cấu hai phòng ngủ một phòng khách năm ở hướng Nam Bắc.

Một phòng ngủ được cải tạo thành thư phòng, cũng chính là căn phòng cô đang đứng.

Phòng khách chiếm diện tích lớn nhất trong cả ngôi nhà, một bên là phòng ngủ chính, một bên là phòng bếp, chếch phía đối diện là huyền quan.

Từ góc này của cô không nhìn thấy khu vực huyện quan.

Phòng ngủ chính thông với phòng quần áo, đều đóng kín cửa, cửa phòng bếp, nhà vệ sinh cũng đều đóng kín.

Như vậy hoặc là đối phương đã lủi đến huyền quan, hoặc là hắn đang náu mình trong một phòng khác.

Sầm Từ cầm cây gậy đánh golf, cảm thấy lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

Cô đi tới gần huyền quan trước, lướt mắt qua, huyền quan không có ai.

Cô nhanh chóng tiến vào huyền quan.

Chuyện cô có thể làm là kiểm tra từng phòng một, nhưng trước đó cô cần phải gọi viện binh đến đã.

Chiếc túi xách đặt trên tủ đồ ở huyền quan, cô mở túi ra, nhanh tay lấy điện thoại, phòng trường hợp kẻ đó xông vào huyền quan, đánh úp từ sau lưng.

Vừa sờ vào chiếc điện thoại thì chuông cửa bỗng reo lên, Cẩm Từ giật mình rụt tay về, chiếc điện thoại rơi “cạch” xuống mặt đất.


Bầu không khí chết chóc bị phá vỡ.

Kẻ đang trốn trong phòng có thể xông ra tấn công cô bất cứ lúc nào, còn người bỗng nhiên đến biết đâu là cơ hội sống của cô, nhưng cũng có khả năng sẽ là đồng bọn với kẻ đó.

Sầm Từ cắn răng, để tay lên nắm cửa, vặn nhẹ, đồng thời cũng chuẩn bị giơ cây gậy đánh golf lên.

Bên ngoài là hình ảnh vóc dáng cao lớn của đàn ông.

Giây phút nhìn rõ đối phương, Sầm Từ bủn rủn tay chân ngồi bệt xuống đất, gậy đánh golf cũng rơi xuống theo.

Tần Huân ngạc nhiên.

Anh vội vàng bước vào, để đồ trong tay mình sang bên cạnh, dìu cô đứng dậy.

Cả người Sầm Từ chẳng còn chút sức lực nào, gần như tựa hắn vào người anh.

Cô không nói gì, chỉ run rẩy chỉ vào trong phòng.

Tần Huân lập tức hiểu ra, anh hơi chau mày lại, ra hiệu cô đừng cử động, rồi cầm cây gậy đánh golf lên, khẽ khàng bước vào phòng khách.

Sầm Từ tựa người vào tủ, chắc hẳn vì có người quen ở đây, nên giờ này cả người cô như được thả lỏng, toàn bộ căng thẳng, lo lắng, thậm chí sợ hãi đều giải tỏa.

Nghĩ đến đây, cô chợt khựng lại.

Người đàn ông cô vẫn luôn nghi ngờ từ lúc nào lại trở thành người cô tin tưởng vậy? Tần Huân kiểm tra từng căn phòng, cô nghe thấy tiếng anh mở cửa phòng, nếu là lúc bình thường, cô chắc chắn sẽ không để người đàn ông mới đến nhà mình lần đầu vào phòng ngủ.

Một lúc sau, Tần Huân quay trở lại huyền quan, nói: “Không có ai” Không có ai? Cô vẫn tựa người ở chỗ cũ, chống hai tay lên mép tủ: “Sao có thế: Ban nãy tôi nhìn thấy có bóng người lướt qua mà.” Tần Huân gác cây gậy đánh golf sang một bên, tiến lên cười nói: “Tôi đã kiểm tra khắp một lượt rồi, trong phòng quả thật không có ai, có phải cô hoa mặt rồi không?” Có lẽ.

Nhưng dù trong nhà có kẻ lạ hay không, Tần Huân ở đây vẫn an toàn hơn nhiều.

Nhìn anh cao lớn thế, nếu có đánh nhau thật thì chưa chắc đã thua.

“Cô sao thế?” Tần Huân mỉm cười nhìn Sầm Từ.

Sầm Từ hơi xấu hổ nói: “Không, không sao.” Chân Sầm Từ lúc này vẫn mềm nhũn, thật mất mặt cô mà.

Dường như Tần Huân cũng nhận ra, anh nén cười, đưa tay ra: “Hoặc để tôi dìu cô, hoặc để tôi bế cô, cô chọn đi.” Tim Cẩm Từ như bị thiêu nóng, cô nhanh chóng vươn tay bám vào cánh tay anh, nhích từng bước để quay trở về xô pha trong phòng khách.

Mọi thứ trong phòng vẫn như lúc bình thường.

Xem ra đúng là cô hoa mặt thật.

“Cảm ơn anh.” Sầm Từ nói, sau đó cô chợt nhớ ra chuyện quan trọng: “Sao anh lại đến đây? Còn biết địa chỉ nhà tôi?” Người đàn ông này chủ động đến nhà cô cũng thật kì lạ đi.

Tần Huân thật thà trả lời: “Bệnh viện gọi điện thoại cho tôi, bảo cô mãi không đến thay thuốc, tôi lo lắng cố xảy ra chuyện nên qua đây xem thế nào.” Anh vừa nói, vừa đi tới huyền quan, lúc quay lại thì trong tay đã cầm một chiếc túi.

Anh đặt nó lên bàn trà, bên trong ngoài đồ ăn còn có thuốc khử trùng và thuốc tiêu viêm.

WebTru yenOn linez.

com
Sầm Từ không hiểu lời giải thích này lắm.


Tần Huân vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó nói tiếp: “Điện thoại cô tắt máy, khi ấy tôi đưa cô đến bệnh viện, ở mục người liên lạc trong trường hợp khẩn cấp có điền số điện thoại của tôi, bệnh viện không gọi được cho cô thì gọi thắng cho tôi, cả địa chỉ nhà cô cũng được ghi trong bệnh án, tôi đến câu lạc bộ “Môn” tìm cô, thì trợ lý nói cô đã về nhà rồi.” Sầm Từ đã hiểu: “Vết thương không có vấn đề gì đâu.” Tần Huân nhìn cánh tay cô, than thở: “Rỉ máu ra rồi còn bảo không có gì? Sầm Từ, cô cũng được coi là một nửa bác sĩ mà, có biết là băng gạc bị thâm máu thì rất dễ dẫn đến nhiễm trùng không hả?” Anh kéo tay cô lại, cẩn thận tháo băng ra.

Băng gạc bị thẩm máu khá nhiều, nhưng khô ráo, dính sát vào vết thương, nên chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ thấy đau.

Sầm Từ nghiến răng trèo trẹo: “Nửa bác sĩ là sao, anh coi thường bác sĩ tâm lý à?” Nghe cô oán giận, Tần Huân cũng không hề nổi cáu, anh khẽ cười hỏi lại: “Đau không?” Sầm Từ lắc đầu.

Tần Huân nhìn cô, không nói gì thêm, tập trung khử trùng vết thương, thay thuốc cho cô.

Lúc bôi thuốc Sầm Từ vô thức co tay lại, Tần Huân không ngẩng đầu lên, nhưng động tác đã nhẹ nhàng hơn nhiều.

Dần dần Sầm Từ không cảm thấy đau nữa.

Sầm Từ lặng lẽ quan sát người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt mình qua ánh sáng leo lét bên ngoài cửa sổ.

Rõ ràng trước đây hai người không hề qua lại với nhau, sau đó vì chuyện của Mẫn Vi Vi mà quen nhau, giờ, anh còn đang thay thuốc cho cô.

Một cuộc gặp gỡ rất kỳ lạ.

Trợ lý của cô khá thú vị” Tần Huân bất ngờ nói.

“Khá thú vị?” Sầm Từ không hiểu: “Dương Tiểu Đào?” Tần Huân gật đầu, thành thạo băng bó vết thương: “Nghe nói tôi đến tìm cô, cô ấy cực kì vui mừng, sợ địa chỉ mà tôi có không đúng, cô ấy còn nhắc lại cho tôi lần nữa, Sầm Từ..” Anh dừng lại, ngước đầu nhìn cô, trong mắt đượm một nụ cười: “Cô nói xem, sao cô ấy lại vui mừng như thế?” Sầm Từ ngẩn người, sau đó cảm thấy ngượng ngập.

Cô bé Dương Tiểu Đào này…!
thật mất mặt quá đi mất.

“Cô ấy còn nói.” “Còn nói gì?” Sầm Từ hỏi theo phản xạ có điều kiện.

Tần Huân buồn cười, khóe miệng cong cong.

“Ý tôi là…” Sầm Từ cảm thấy thái độ ban nãy của mình hơi quá, liền lấy lại bình tĩnh: Cô bé Dương Tiểu Đào này ngày nào cũng lải nhải không ngừng, có lúc ăn nói hơi không phải, nên cô ấy nói gì, anh cũng đừng để bụng.” “Thật ra cũng không có gì.” Tần Huân băng bó xong cánh tay cho cô thì thờ ơ nói một câu: “Cô ấy nói thoạt nhìn cô có vẻ thích yên tĩnh, nhưng thật ra là không có ai bầu bạn.”
Hừ…Sầm Từ nghiến răng, Dương Tiểu Đào chết tiệt này.

Tần Huân mỉm cười: “Bệnh chung của độc thân.”
Quyên góp ủng hộ onlinez.com
Sầm Từ dè dặt đứng lên khỏi ghế, rón rén đi về phía cửa.

Quả nhiên hắn ta đang ở đây, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

Cô rón rén từng bước tiến về phía cửa thư phòng.

Cửa phòng lúc này đang hé mở, nên Sầm Từ có thể nhìn thấy ánh sáng hắt lên sàn phòng khách.

Nhưng đây chỉ là ánh sáng hoàng hôn, chứ không phải bóng của bất kì ai cả.

Tuy vậy Sầm Từ vẫn cảm thấy, đối phương nhất định đang trốn trong điểm mù thị giác của cô.

Cô trở tay sờ soạng, thấy một cây gậy đánh golf, cầm chặt lấy nó.

Nếu quả thật hắn ta đang ẩn nấp trong căn nhà này, cây gậy đánh golf sẽ chính là vũ khí bảo vệ tính mạng của cô.

Sầm Từ đứng trước cửa hồi lâu mà không thấy bất cứ động tĩnh gì.


Một tay cô nắm chắc gậy đánh golf, tay kia đặt lên khung cửa, cẩn thận thò đầu nhìn ra ngoài, thầm nghĩ nếu đối phương chỉ cách cô một cánh cửa như thế, một giây tiếp theo cũng đủ để cô vung gậy đánh rồi.

Nhưng phòng khách không có ai.

Không chỉ không có ai, mà ngay cả ánh sáng trên mặt đất lúc này cũng trở nên yếu dần, ánh hoàng hôn sắp tắt.

Trái tim Sầm Từ hoàn toàn không bình tĩnh lại được.

Không ở phòng khách, vậy hắn có thể ở đâu? Cô cẩn thận suy nghĩ lại phương hướng cái bóng ấy ban nãy lướt qua…!
Ánh mắt dừng lại ở huyền quan.

Hơi thở cô ngừng lại.

Căn nhà cô đang ở có kết cấu hai phòng ngủ một phòng khách năm ở hướng Nam Bắc.

Một phòng ngủ được cải tạo thành thư phòng, cũng chính là căn phòng cô đang đứng.

Phòng khách chiếm diện tích lớn nhất trong cả ngôi nhà, một bên là phòng ngủ chính, một bên là phòng bếp, chếch phía đối diện là huyền quan.

Từ góc này của cô không nhìn thấy khu vực huyện quan.

Phòng ngủ chính thông với phòng quần áo, đều đóng kín cửa, cửa phòng bếp, nhà vệ sinh cũng đều đóng kín.

Như vậy hoặc là đối phương đã lủi đến huyền quan, hoặc là hắn đang náu mình trong một phòng khác.

Sầm Từ cầm cây gậy đánh golf, cảm thấy lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

Cô đi tới gần huyền quan trước, lướt mắt qua, huyền quan không có ai.

Cô nhanh chóng tiến vào huyền quan.

Chuyện cô có thể làm là kiểm tra từng phòng một, nhưng trước đó cô cần phải gọi viện binh đến đã.

Chiếc túi xách đặt trên tủ đồ ở huyền quan, cô mở túi ra, nhanh tay lấy điện thoại, phòng trường hợp kẻ đó xông vào huyền quan, đánh úp từ sau lưng.

Vừa sờ vào chiếc điện thoại thì chuông cửa bỗng reo lên, Cẩm Từ giật mình rụt tay về, chiếc điện thoại rơi “cạch” xuống mặt đất.

Bầu không khí chết chóc bị phá vỡ.

Kẻ đang trốn trong phòng có thể xông ra tấn công cô bất cứ lúc nào, còn người bỗng nhiên đến biết đâu là cơ hội sống của cô, nhưng cũng có khả năng sẽ là đồng bọn với kẻ đó.

Sầm Từ cắn răng, để tay lên nắm cửa, vặn nhẹ, đồng thời cũng chuẩn bị giơ cây gậy đánh golf lên.

Bên ngoài là hình ảnh vóc dáng cao lớn của đàn ông.

Giây phút nhìn rõ đối phương, Sầm Từ bủn rủn tay chân ngồi bệt xuống đất, gậy đánh golf cũng rơi xuống theo.

Tần Huân ngạc nhiên.

Anh vội vàng bước vào, để đồ trong tay mình sang bên cạnh, dìu cô đứng dậy.

Cả người Sầm Từ chẳng còn chút sức lực nào, gần như tựa hắn vào người anh.

Cô không nói gì, chỉ run rẩy chỉ vào trong phòng.

Tần Huân lập tức hiểu ra, anh hơi chau mày lại, ra hiệu cô đừng cử động, rồi cầm cây gậy đánh golf lên, khẽ khàng bước vào phòng khách.

Sầm Từ tựa người vào tủ, chắc hẳn vì có người quen ở đây, nên giờ này cả người cô như được thả lỏng, toàn bộ căng thẳng, lo lắng, thậm chí sợ hãi đều giải tỏa.

Nghĩ đến đây, cô chợt khựng lại.

Người đàn ông cô vẫn luôn nghi ngờ từ lúc nào lại trở thành người cô tin tưởng vậy? Tần Huân kiểm tra từng căn phòng, cô nghe thấy tiếng anh mở cửa phòng, nếu là lúc bình thường, cô chắc chắn sẽ không để người đàn ông mới đến nhà mình lần đầu vào phòng ngủ.


Một lúc sau, Tần Huân quay trở lại huyền quan, nói: “Không có ai” Không có ai? Cô vẫn tựa người ở chỗ cũ, chống hai tay lên mép tủ: “Sao có thế: Ban nãy tôi nhìn thấy có bóng người lướt qua mà.” Tần Huân gác cây gậy đánh golf sang một bên, tiến lên cười nói: “Tôi đã kiểm tra khắp một lượt rồi, trong phòng quả thật không có ai, có phải cô hoa mặt rồi không?” Có lẽ.

Nhưng dù trong nhà có kẻ lạ hay không, Tần Huân ở đây vẫn an toàn hơn nhiều.

Nhìn anh cao lớn thế, nếu có đánh nhau thật thì chưa chắc đã thua.

“Cô sao thế?” Tần Huân mỉm cười nhìn Sầm Từ.

Sầm Từ hơi xấu hổ nói: “Không, không sao.” Chân Sầm Từ lúc này vẫn mềm nhũn, thật mất mặt cô mà.

Dường như Tần Huân cũng nhận ra, anh nén cười, đưa tay ra: “Hoặc để tôi dìu cô, hoặc để tôi bế cô, cô chọn đi.” Tim Cẩm Từ như bị thiêu nóng, cô nhanh chóng vươn tay bám vào cánh tay anh, nhích từng bước để quay trở về xô pha trong phòng khách.

Mọi thứ trong phòng vẫn như lúc bình thường.

Xem ra đúng là cô hoa mặt thật.

“Cảm ơn anh.” Sầm Từ nói, sau đó cô chợt nhớ ra chuyện quan trọng: “Sao anh lại đến đây? Còn biết địa chỉ nhà tôi?” Người đàn ông này chủ động đến nhà cô cũng thật kì lạ đi.

Tần Huân thật thà trả lời: “Bệnh viện gọi điện thoại cho tôi, bảo cô mãi không đến thay thuốc, tôi lo lắng cố xảy ra chuyện nên qua đây xem thế nào.” Anh vừa nói, vừa đi tới huyền quan, lúc quay lại thì trong tay đã cầm một chiếc túi.

Anh đặt nó lên bàn trà, bên trong ngoài đồ ăn còn có thuốc khử trùng và thuốc tiêu viêm.

WebTru yenOn linez.

com
Sầm Từ không hiểu lời giải thích này lắm.

Tần Huân vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó nói tiếp: “Điện thoại cô tắt máy, khi ấy tôi đưa cô đến bệnh viện, ở mục người liên lạc trong trường hợp khẩn cấp có điền số điện thoại của tôi, bệnh viện không gọi được cho cô thì gọi thắng cho tôi, cả địa chỉ nhà cô cũng được ghi trong bệnh án, tôi đến câu lạc bộ “Môn” tìm cô, thì trợ lý nói cô đã về nhà rồi.” Sầm Từ đã hiểu: “Vết thương không có vấn đề gì đâu.” Tần Huân nhìn cánh tay cô, than thở: “Rỉ máu ra rồi còn bảo không có gì? Sầm Từ, cô cũng được coi là một nửa bác sĩ mà, có biết là băng gạc bị thâm máu thì rất dễ dẫn đến nhiễm trùng không hả?” Anh kéo tay cô lại, cẩn thận tháo băng ra.

Băng gạc bị thẩm máu khá nhiều, nhưng khô ráo, dính sát vào vết thương, nên chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ thấy đau.

Sầm Từ nghiến răng trèo trẹo: “Nửa bác sĩ là sao, anh coi thường bác sĩ tâm lý à?” Nghe cô oán giận, Tần Huân cũng không hề nổi cáu, anh khẽ cười hỏi lại: “Đau không?” Sầm Từ lắc đầu.

Tần Huân nhìn cô, không nói gì thêm, tập trung khử trùng vết thương, thay thuốc cho cô.

Lúc bôi thuốc Sầm Từ vô thức co tay lại, Tần Huân không ngẩng đầu lên, nhưng động tác đã nhẹ nhàng hơn nhiều.

Dần dần Sầm Từ không cảm thấy đau nữa.

Sầm Từ lặng lẽ quan sát người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt mình qua ánh sáng leo lét bên ngoài cửa sổ.

Rõ ràng trước đây hai người không hề qua lại với nhau, sau đó vì chuyện của Mẫn Vi Vi mà quen nhau, giờ, anh còn đang thay thuốc cho cô.

Một cuộc gặp gỡ rất kỳ lạ.

Trợ lý của cô khá thú vị” Tần Huân bất ngờ nói.

“Khá thú vị?” Sầm Từ không hiểu: “Dương Tiểu Đào?” Tần Huân gật đầu, thành thạo băng bó vết thương: “Nghe nói tôi đến tìm cô, cô ấy cực kì vui mừng, sợ địa chỉ mà tôi có không đúng, cô ấy còn nhắc lại cho tôi lần nữa, Sầm Từ..” Anh dừng lại, ngước đầu nhìn cô, trong mắt đượm một nụ cười: “Cô nói xem, sao cô ấy lại vui mừng như thế?” Sầm Từ ngẩn người, sau đó cảm thấy ngượng ngập.

Cô bé Dương Tiểu Đào này…!
thật mất mặt quá đi mất.

“Cô ấy còn nói.” “Còn nói gì?” Sầm Từ hỏi theo phản xạ có điều kiện.

Tần Huân buồn cười, khóe miệng cong cong.

“Ý tôi là…” Sầm Từ cảm thấy thái độ ban nãy của mình hơi quá, liền lấy lại bình tĩnh: Cô bé Dương Tiểu Đào này ngày nào cũng lải nhải không ngừng, có lúc ăn nói hơi không phải, nên cô ấy nói gì, anh cũng đừng để bụng.” “Thật ra cũng không có gì.” Tần Huân băng bó xong cánh tay cho cô thì thờ ơ nói một câu: “Cô ấy nói thoạt nhìn cô có vẻ thích yên tĩnh, nhưng thật ra là không có ai bầu bạn.”
Hừ…Sầm Từ nghiến răng, Dương Tiểu Đào chết tiệt này.

Tần Huân mỉm cười: “Bệnh chung của độc thân.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.