Đọc truyện Cách Cách Giá Lâm – Chương 99
Khi nhìn thấy Miêu Tư Lý ngồi xe lăn đến, Miêu Nhã cũng không quá kinh ngạc, bình tĩnh ngồi xuống đối diện cô, mỉm cười hỏi: “Cách Cách đưa con đến à?”
Miêu Tư Lý thấy bà dù vẫn mặc trang phục khi tham gia buổi họp báo, nhưng trên mặt đã không còn vẻ sáng rọi giống trong TV, mà có chút tiều tụy, nước mắt cô lập tức rơi xuống: “Mẹ, con nghe hết rồi.”
Miêu Nhã cười: “Nếu đám cảnh sát kia có tốc độ điều tra phá án nhanh như tốc độ họ tranh công, thì an ninh của xã hội này đã tốt hơn rất nhiều.”
Miêu Tư Lý hỏi: “Vì sao mẹ lại làm vậy?”
Miêu Nhã ngưng lại nụ cười trào phúng, vì còn cách một chiếc bàn dài, nên bà không thể với tới tay cô, chỉ nhìn cô rồi nói: “Đó là mẹ thiếu con.”
“Thiếu con?” Miêu Tư Lý giống như nghe được một câu chuyện cười, bèn cười lên ha hả, sau đó vỗ xe lăn nói, “Cái này sao?”
“Thực tế chỉ là thương ngoài da, mẹ biết chừng mực chứ.” Miêu Nhã dừng một chút nói tiếp, “So với thứ con sẽ có được, từng đó không đáng gì.”
Miêu Tư Lý gạt lệ trên mặt, tức giận nói: “Con sẽ có được cái gì? Một người bố à? Hay công ty của ông ta?”
Miêu Nhã không nói gì chỉ xua tay một cái.
Đáng tiếc vì chân bị thương, chứ nếu không dù có đại nghịch bất đạo, Miêu Tư Lý cũng muốn đi qua cho mẹ cô một bạt tai: “Con bị thương cũng không đáng gì. Còn mẹ? Tự do của mẹ thì sao? Con có hỏi rồi, cố ý gây thương tích ít nhất cũng phải ngồi ba năm tù. Chả lẽ mẹ muốn cả đời này làm lương tâm con cắn rứt sao? Đều nói sinh con ra là mang nợ, con mới là người nợ mà. Mẹ nói mẹ thiếu con nhưng thực tế là con thiếu mẹ mới đúng!”
Giọng Miêu Nhã mềm nhẹ: “Tiểu Lý, mẹ cũng chỉ bị bắt buộc, xuống tay trước được lợi, xuống tay sau gặp họa thôi. Nếu không làm như vậy, con sẽ chẳng được gì. Mẹ chỉ ngồi tù vài năm, cũng đáng giá.”
Miêu Tư Lý nén lại lửa giận, dịu giọng hỏi: “Mẹ, nói cho con biết đi. Rốt cuộc cả nửa đời mẹ đang theo đuổi điều gì? Sự nghiệp ư? MUMU như ngày hôm nay cũng có một nửa công lao của mẹ, hẳn mẹ đã sớm hưởng thụ qua cảm giác thành công chứ? Hay vì tiền tài? Vài năm qua, số bữa tiệc mẹ tham gia đếm không xuể, sinh hoạt có thể nói là lãng phí xa hoa, ăn mặc ngủ nghỉ cũng là tốt nhất, hơn rất nhiều so với đám bạn của mẹ. Lúc mẹ thắng các bà ấy, con cũng đâu thấy mẹ có chút vui vẻ gì. Được rồi, đó là bên ngoài, chúng ta nói đến bên trong. Là tình yêu? Giả như trước kia, mẹ yêu thương ông ta đến không thể thoát ra, nên mới cam tâm tình nguyện làm tình nhân của ổng. Vậy bây giờ xem như mây mờ trăng tỏ, nhưng mẹ cũng đâu muốn thứ này. Tình thân à? Mẹ vẫn nói mẹ yêu con, làm tất cả đều vì con, nhưng mẹ có bao giờ hỏi, điều con thực sự muốn là gì hay không? Mẹ liều mạng cướp về thứ con không cần, đó cũng chỉ là ý muốn của riêng mình mẹ. Con không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận. Mẹ là mẹ của con, hai chúng ta sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, nhưng con chưa khi nào biết trong lòng mẹ suy nghĩ điều gì? Có lẽ đứa làm con gái như con quá thất bại, ngay cả mẹ mình muốn gì cũng không biết. Mẹ, lúc này có thể nói cho con biết không? Thứ mẹ thực sự muốn là gì?”
Miêu Nhã yên lặng nghe hết lời cô nói, nhìn cô một lúc lâu: “Con gái, mẹ chỉ có thể nói cho con biết. Điều mình không chiếm được vĩnh viễn là thứ tốt nhất. Thứ mẹ truy đuổi chính là thứ không thể chiếm được và khiêu chiến để chiếm lấy nó là niềm vui lớn nhất đời mẹ.”
Miêu Tư Lý thất vọng nói: “Ngay cả đến bây giờ, mẹ cũng chỉ nói cho con biết những thứ linh tinh ấy sao?”
“Đừng hỏi nhiều như vậy. Tóm lại, mẹ chỉ muốn nói cho con biết, mẹ không hối hận những việc mẹ đã làm.” Miêu Nhã nhìn cô đau lòng nói: “Vết thương trên người con chưa lành, quay về bệnh viện đi.”
“Con sẽ nghĩ cách đưa mẹ ra khỏi đây.”
“Đừng nhọc lòng như thế, mẹ đã nhận tội rồi.”
Miêu Tư Lý lắc đầu nói: “Cho dù có tuyên án, con cũng không tin mẹ sẽ hạ độc thủ với con.”
Miêu Nhã thản nhiên nói: “Tin hay không đều là sự thật. Con gọi Cách Cách vào đây, mẹ có mấy lời muốn nói với con bé.”
Miêu Tư Lý nói: “Không phải chị ấy đưa con đến.”
“Là ai?” Miêu Nhã hỏi.
“Chú Tứ.”
“Cái gì?” Miêu Nhã đứng bật dậy, trên mặt nháy mắt đã không còn huyết sắc.
Nữ cảnh sát đứng trông coi bên ngoài thấy Miêu Nhã đột nhiên có cảm xúc lớn như vậy, vội vàng mở cửa chạy vào, ấn bà xuống ghế: “Ngồi xuống, hai người còn năm phút nữa.”
Miêu Nhã cầm lấy cánh tay nữ cảnh sát hỏi: “Xin hỏi người đàn ông vừa đưa con tôi tới còn ở bên ngoài không?”
Nữ cảnh sát nói: “Đi rồi.”
Miêu Nhã nghe cô nói vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
Tuy nhiên nữ cảnh sát còn nói thêm một câu: “Nhưng hình như ông ta đi về phía phòng cảnh sát bên trong.”
Miêu Nhã kích động đứng dậy: “Ảnh vào đó làm gì?”
Nữ cảnh sát nghi hoặc nhìn bà: “Làm sao tôi biết?”
Miêu Tư Lý ở đối diện dường như đoán được một ít.
Miêu Nhã quay đầu nói với Miêu Tư Lý: “Tiểu Lý, con nhanh đi tìm chú Tứ rồi kéo chú ấy rời khỏi đây đi.”
Miêu Tư Lý hỏi: “Mẹ, chuyện này có liên quan đến chú Tứ phải không?”
Miêu Nhã nhìn chiếc xe lăn dưới thân Miêu Tư Lý, vẻ mặt liên tục biến đổi, cuối cùng suy sụp ngồi xuống ghế, không nói một lời nào nữa.
***
Sự tình thực sự rối rắm.
Khi Cố Cách Cách và mọi người vội vã chạy tới, không những gặp được Miêu Tư Lý, mà còn thấy cả Miêu Nhã. Miêu Nhã đã không còn xuất hiện trước mặt mọi người với thân phận phạm nhân, mà nét mặt tỏa sáng hệt như một con phượng hoàng. Đương nhiên chỉ có Miêu Tư Lý biết, chôn giấu dưới đáy mắt bà là sự cô đơn và ưu thương.
Đầu tiên, Miêu Nhã dịu dàng nói với Lục Liên Thủy: “Đã làm anh lo lắng.”
Lục Liên Thủy hiếm khi ở nơi công cộng ôm lấy bà, nói: “Em không việc gì là tốt rồi.”
Miêu Nhã đến trước mặt Lục Phương Hoa, cười thật tao nhã nói: “Đã khiến chị thất vọng, xin lỗi nha.”
Lục Phương Hoa đáp lại bằng một nụ cười thản nhiên.
Miêu Nhã cũng cười chào hỏi những người khác.
Tất cả mọi người hệt như đã thỏa thuận, không ai hỏi vì sao Miêu Nhã có thể ra ngoài nhanh đến vậy? Nhưng đều có thể chắc chắn một điểm, việc này có liên quan tới Hình Tứ, bởi vì ông đã đi tự thú.
Sau một lúc trò chuyện, Miêu Nhã vỗ tay nói: “Tôi biết trong lòng mọi người đều có nghi vấn, nhưng đây không phải là nơi để trò chuyện. Đi thôi, trở về nhà rồi tôi sẽ giải thích với mọi người.”
Nhưng trước khi lên xe, Cố Cách Cách lại nói với Miêu Tư Lý: “Tôi sẽ không đi.”
Miêu Tư Lý kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”
Cố Cách Cách đáp: “Tôi hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi một chút.”
Miêu Tư Lý thấy trên mặt cô quả thật tràn đầy vẻ mệt mỏi, nhưng biết đó chưa phải là nguyên nhân chính, trong lòng chợt căng thẳng, gắt gao nắm lấy tay cô: “Em đi cùng chị, em sẽ kể cho chị tất cả mọi việc.”
Cố Cách Cách rút tay về, thản nhiên nói: “Không cần, đây là việc nhà của em, tôi không muốn tham dự, chỉ cần biết em bình an là được rồi.”
Lúc này Miêu Tư Lý càng thêm xác định, Cố Cách Cách đang tức giận, hơn nữa cũng biết vì sao Cố Cách Cách như vậy? Nếu đổi lại là cô, ắt hẳn cô cũng tức giận, ai có thể chịu nổi một cuộc sống giống như guồng xoay, hoàn toàn không biết tiếp theo sẽ là niềm vui hay nỗi buồn, ngày ngày đều sống trong lo sợ? Sức chịu đựng của con người chỉ có hạn, mà trong vô ý, cô lại làm Cố Cách Cách cạn kiệt sức chịu đựng này. Cô biết trước khi Cố Cách Cách đến, chắc chắn đã rất lo lắng hãi hùng, cuối cùng khi đến lại thấy mọi chuyện như ma thuật, chẳng những cô không có việc gì mà ngay cả mẹ cô cũng bình an. Nhưng dù như vậy, thì tiếp theo sẽ thế nào? Liệu có phải còn điều đáng sợ hơn đang chờ hay không? Cố Cách Cách đã không chịu nổi những kích thích ấy, cô mệt mỏi rồi, hơn nữa những chuyện đó vốn cũng không liên quan tới cô, chỉ bởi vì có người cô yêu trong đó nên cô mới bất đắc dĩ phải tham gia, đương nhiên cô cũng có quyền bỏ mặc.
Miêu Tư Lý nhìn Cố Cách Cách xoay người rời đi, gần như không chút do dự, liền “Ôi!” một tiếng ngã khỏi xe lăn.
Sự chú ý của mọi người đều bị thu hút về phía đó. Cố Cách Cách ở gần nhất nhưng lại không quay đầu, bởi vì cô biết Miêu Tư Lý đang cố ý, thậm chí đã sớm đoán được việc này sẽ xảy ra. Nhưng sự do dự đó cũng chỉ giằng co vài giây đồng hồ, cô quay người, ngồi xuống, ôm lấy Miêu Tư Lý, nước mắt tràn trên mặt, tức giận nói: “Em làm gì vậy?”
Miêu Tư Lý cười, nhưng vì miệng vết thương đau quá nên nụ cười có chút khó coi, ngay cả âm thanh cũng run rẩy: “Nếu không làm vậy, em sẽ không thể giữ chị lại.”
Cố Cách Cách thật muốn bỏ cô mà đi, nhưng tay lại càng siết chặt thêm, tức giận nói: “Tôi có nói đi rồi không trở lại sao?”
Miêu Tư Lý có chút ủy khuất nói: “Trước kia chị cũng không nói, nhưng lại nhẫn tâm bỏ em năm năm. Em không dám mạo hiểm nữa, chúng ta không thể có bất cứ hiểu lầm nào, em nhất định phải giải thích rõ ràng với chị.”
Mọi người đã vây quanh tới, Cố Cách Cách cũng không muốn nhiều lời, cùng Miêu Nhã nâng Miêu Tư Lý dậy: “Để con đưa Miêu Tư Lý về bệnh viện.”
Miêu Nhã nói: “Để ta đi cùng cả hai.”
Cố Cách Cách còn chưa trả lời, Miêu Tư Lý đã cướp lời: “Không cần, có Cố Cách Cách đi cùng con là được rồi. Mẹ về trước tắm rửa đi, tẩy sạch mọi xui xẻo.”
Miêu Nhã đoán được cả hai chắc có chuyện, nên chỉ hỏi Cố Cách Cách: “Một mình được chứ?”
Cố Cách Cách nói: “Không thành vấn đề.”
Miêu Nhã không miễn cưỡng nữa, nhờ Diệp Mạn Điệp lái xe đưa cả hai về bệnh viện.
***
Sau khi lên xe, Cố Cách Cách mới hung tợn nói: “Miêu Tư Lý, tôi cảnh cáo em, lần sau còn làm vậy nữa, tôi sẽ thực sự mặc kệ em đấy.”
Miêu Tư Lý lè lưỡi, sau đó không để ý tới Diệp Mạn Điệp và Cố Vân còn ngồi phía trước, lập tức hôn lên môi cô, làm Cố Cách Cách muốn đẩy ra cũng không đẩy được.
“Em Út của em thật nồng nhiệt!” Diệp Mạn Điệp cười nói với Cố Vân.
“Chị nhìn sao hay vậy? Rõ ràng là Miêu Tư Lý nhào lên trước mà.” Cố Vân nói xong, còn nghiêm túc hỏi Diệp Mạn Điệp, “Nhào vào người ta vô cùng thành thạo luôn ấy. Mà chị nói thử xem, em ấy bị thương thật hay giả vậy?”
Diệp Mạn Điệp cũng nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là bị thương thật, nhưng chỉ có vết thương ở tay và đùi, chắc không ảnh hưởng đến kiss.”
Cố Vân gật đầu: “Cũng phải, đúng là không ảnh hưởng tới hôn môi, cũng không ảnh hưởng tới chuyện để ý để tứ trước mặt chúng ta nữa. Nhưng biểu hiện đói khát như vậy, chậc chậc, thực sự là thời thế đổi thay.”
Diệp Mạn Điệp giải thích: “Có thể vì lần trước cả hai thấy được chúng ta hôn môi, trong lòng bứt rứt khó chịu nên giờ trình diễn đáp trả.”
Cố Vân tỉnh ngộ: “À, thì ra là thế.”
Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý: “…”