Cách Cách Giá Lâm

Chương 68


Đọc truyện Cách Cách Giá Lâm – Chương 68

Cố Cách Cách lại yêu đương.

Tin tức này do Ngô Mẫn Yến — bạn cùng phòng của Cố Cách Cách tung ra. Chính xác mà nói, chính Cố Cách Cách để Ngô Mẫn Yến tung ra những tin tức này. Từ sau khi cô chia tay với Hứa Minh Huy, người theo đuổi cô lại sôi nổi xuất hiện hệt như nấm mọc sau mưa. Mỗi ngày, trong điện thoại lại đầy ắp những tin nhắn từ các dãy số lạ, hẹn cô ăn cơm, đi dạo phố, chơi bóng, còn có cả đọc sách ở thư viện (…), cái gì cũng có. Trước đây khi chưa chính thức đồng ý quan hệ với Miêu Tư Lý, Cố Cách Cách vẫn luôn thực hiện theo đúng nguyên tắc làm người, nếu có thể nhẫn thì nhẫn. Nhưng sau khi yêu Miêu Tư Lý, cô cảm thấy không thể chịu nổi những cuộc gọi gây rối ấy. Có điều lúc Ngô Mẫn Yến hỏi bạn trai mới của cô là ai? Cố Cách Cách lại do dự, cuối cùng vẫn chẳng thể nói cho Ngô Mẫn Yến biết, thật ra cô yêu một cô gái.

Hai cô cứ bí mật yêu nhau như vậy nửa năm. Trong nửa năm này, cả hai gần như đã cùng nhau trải qua hết tất cả các dịp lễ mà giữa người yêu nên làm, nào là cùng nhau đón lễ Giáng Sinh, lễ tình nhân, thậm chí cả ngày Cá tháng Tư (…). Vào ngày sinh nhật của Cố Cách Cách, Miêu Tư Lý đã trốn học dẫn Cố Cách Cách đến một thị trấn ngoại ô, trời còn đổ cơn mưa nhỏ, trong làn mưa phùn mênh mang, thị trấn đó đẹp tựa như tiên cảnh, khiến cả hai như được trải nghiệm một thứ gọi là thần tiên quyến lữ (…). Trên chiếc thuyền nhỏ, Miêu Tư Lý hát tặng Cố Cách Cách bài chúc mừng sinh nhật, sau khi thổi tắt nến, thừa lúc Cố Cách Cách cầu nguyện, Miêu Tư Lý cũng trộm cầu một điều ước, mong Cố Cách Cách vĩnh viễn xinh đẹp, vĩnh viễn không ai theo, vĩnh viễn thuộc về một mình cô.

Cả hai yêu nhau lãng mạn, ngọt ngào, vui vẻ như thế. Cố Cách Cách hạnh phúc nói, “Lúc này mới giống một cặp đôi.” và Miêu Tư Lý cũng đáp trả, “Em cảm thấy thật tự hào.”

Đương nhiên nếu luôn sweet như vậy, thì câu chuyện của chúng ta đã kết thúc từ năm năm trước.

***

Bước ngoặt của câu chuyện xảy ra vào một buổi chiều thật bình thường, Cố Cách Cách hẹn gặp Miêu Tư Lý ở miếu Phu Tử, kết quả Miêu Tư Lý sai hẹn, mà người đến lại là mẹ của Miêu Tư Lý — Miêu Nhã. Tâm tình lúc đó của Cố Cách Cách không cần suy nghĩ cũng hiểu.

Cố Cách Cách từng dặn Miêu Tư Lý, chuyện hai cô yêu nhau đừng nói cho mẹ Miêu Tư Lý biết. Nguyên nhân rất đơn giản, cô sợ bị Miêu Nhã đuổi giết. Tuy chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc với Miêu Nhã, nhưng qua vài lần giao chiến mà cô vẫn luôn thất bại thảm hại trước đó, cô có một suy nghĩ, nếu để Miêu Nhã biết con gái bà bị một cô gái bắt cóc, không chừng bà có thể lập tức giết người diệt khẩu.

Lúc này Miêu Nhã đang ngồi đối diện cô, chẳng cần nói Cố Cách Cách cũng đoán được Miêu Nhã đã biết hết mọi việc, bởi vì bà đã viết rành rành điều đó trên mặt.

Sau khi chào hỏi, dù có đôi chút do dự, nhưng Cố Cách Cách vẫn cất lời hỏi: “Miêu Tư Lý đang ở đâu?”

Ngược lại Miêu Nhã chẳng buồn giấu giếm: “Đã đến nhà Cao Ngôn.”


Cố Cách Cách nghe xong cũng không biết nên nói thêm gì. Nếu như hỏi giữa cô và Miêu Tư Lý có điều gì khúc mắc, chắc chắn đó là việc chen giữa cả hai vẫn luôn có một kẻ tên Cao Ngôn lúc ẩn lúc hiện. Có thể Miêu Tư Lý hoàn toàn không nhận ra điều đó, nhưng việc này lại khiến cô thống khổ vô cùng. Ai có thể chịu nổi mỗi khi đang hẹn hò, cứ hễ Cao Ngôn gọi một cú điện thoại đến là tức khắc Miêu Tư Lý bỏ cô lại mà chạy đi. Tuy số lần không nhiều, nhưng cũng đủ khiến cô đố kị. Có một lần cô tức giận, đã cãi nhau với Miêu Tư Lý và chiến tranh lạnh vài ngày. Sau đó dù Miêu Tư Lý có nói hết lời nhưng cô vẫn chẳng chịu tha thứ, cuối cùng Miêu Tư Lý dẫn cô đến thẳng nhà Cao Ngôn, lúc đó cô mới hiểu, vì sao Miêu Tư Lý biết rõ cô không thích, mà vẫn năm lần bảy lượt chạy đi gặp Cao Ngôn.

Lúc đến nhà Cao Ngôn, cô ta không có ở nhà. Cô từng nghe Miêu Tư Lý kể, vào lúc trường kết thúc học kỳ, Cao Ngôn đã làm thủ tục xin nghỉ học, rồi ký hợp đồng làm diễn viễn cho một công ty giải trí, hiện giờ đang bắt đầu nhận vai. Tuy trong bộ phim đầu tay, phần diễn của cô ta không nhiều, có điều bởi vì có ngoại hình khá tốt, nên vừa kết thúc phần quay đã được một ca sĩ nổi tiếng mời diễn cho một MV, chỉ qua mấy tháng mà cô ta đã có chút danh tiếng. Đương nhiên người giúp đỡ nhiều nhất vẫn là kẻ đứng sau Cao Ngôn kia.

Vừa bước vào nhà, Cố Cách Cách nhìn quanh chỉ thấy có một người đang cuộn mình nằm trên sô pha. Khi cô định tới gần để nhìn rõ hơn, người đó bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt hung ác, khiến Cố Cách Cách sợ tới mức lui về sau một bước. Miêu Tư Lý giới thiệu, người phụ nữ gầy trơ xương đó chính là mẹ của Cao Ngôn.

Còn cô thì thật chẳng thể nhìn ra nổi người phụ nữ vừa đen vừa gầy này có điểm nào giống với một Cao Ngôn lung linh xinh đẹp. Tuổi của hai người nhìn cũng cách xa như bà với cháu. Đến Miêu Tư Lý cũng nói, chỉ có mấy năm cô không gặp mẹ Cao Ngôn, mà lúc gặp lại cũng suýt không nhận ra được. Bởi vì bệnh của mẹ Cao Ngôn rất nghiêm trọng, nên mới biến thành như thế.

Được nhìn tận mắt thì không thể giả, lúc cô thấy Miêu Tư Lý thành thạo tiêm thuốc cho mẹ Cao Ngôn, rồi dỗ bà ngủ giống như dỗ dành một đứa trẻ, cô mới hiểu trước kia đã luôn hiểu lầm Miêu Tư Lý.

Cố Cách Cách hỏi Miêu Tư Lý, tại sao lại tốt với mẹ Cao Ngôn như vậy? Miêu Tư Lý nói, bởi vì trước đây cô từng sống nhờ ở nhà Cao Ngôn hai năm, mẹ Cao Ngôn coi cô như con gái ruột, đôi khi còn đối tốt với cô hơn cả với Cao Ngôn, nhất là trong một lần đi công viên chơi, cô không nghe lời nên bị ngã xuống nước, nếu không phải do mẹ Cao Ngôn cứu, có lẽ giờ cô đã chết đuối. Đây chính là ân cứu mạng, vì vậy cô luôn ghi nhớ trong lòng. Bây giờ Cao Ngôn phải ra ngoài làm việc dài ngày, hiển nhiên cô nên giúp Cao Ngôn chăm sóc mẹ cô ta. Lúc sắp đi, Miêu Tư Lý còn để lại năm nghìn tệ, nói đây là chút tâm ý của mẹ cô, nói cách khác Miêu Nhã đã biết chuyện này.

Cũng từ sau ngày hôm đó, mỗi lần Miêu Tư Lý đến nhà Cao Ngôn, dù trong lòng không thoải mái, nhưng Cố Cách Cách vẫn mắt nhắm mắt mở không nói gì.

“Ta đã biết chuyện của hai đứa, nên hôm nay tới gặp cô, chủ yếu có hai mục đích.” Miêu Nhã nói thẳng chủ đề.

Cố Cách Cách hỏi: “Ngài đến tìm tôi, Miêu Tư Lý có biết không?” Đây mới là điều cô quan tâm nhất.

Miêu Nhã nói: “Ta đã nói. Vốn con bé còn định gọi điện thông báo cho cô một tiếng, nhưng ta đã ngăn lại.”


Cố Cách Cách lại hỏi: “Vậy Miêu Tư Lý có biết mục đích mà ngài muốn gặp tôi không?”

“Hiển nhiên là…” Miêu Nhã uống một hớp trà, thản nhiên nói, “Con bé không cần phải biết điều này.” Giọng điệu của bà rất đương nhiên.

Cố Cách Cách dường như đã lờ mờ đoán ra, sau khi sắp xếp lại tâm tư, cô mới nói: “Được rồi, vậy tôi chăm chú lắng nghe.”

“Điều thứ nhất, cám ơn cô đã phụ đạo cho Tiểu Lý những ngày qua. Học lực của con bé đã tiến bộ vượt xa cả mức ta tưởng tượng. Cám ơn cô giúp con bé biết quay lại trước khi lạc đường.”

Cố Cách Cách nói: “Đây là việc một gia sư phải làm.”

Miêu Nhã vừa lòng gật đầu: “Không kiêu ngạo kể công, điểm này ta thích.”

Cố Cách Cách cười cười, không nói gì.

“Vậy đến điều thứ hai, ta hy vọng quan hệ của cô và Tiểu Lý dừng ở đây. Về nguyên nhân, hẳn hai người chúng ta đều hiểu.”

Quả nhiên giống y cô dự đoán, Cố Cách Cách thu lại nụ cười, nhìn Miêu Nhã, lạnh lùng nói: “Tôi không hiểu.”


“Cô là người thông minh như vậy, tại sao lại không hiểu chứ?” Miêu Nhã nhíu mày, nhưng không giận, chỉ cười nói, “Được rồi, vậy ta sẽ nói cho cô biết. Bởi vì hai đứa ở bên nhau không có kết quả.”

Cố Cách Cách không thể phản bác. Hai người con gái ở bên nhau không có kết quả, đây là điều mà ai cũng biết, nhất là sâu trong lòng cô cũng nghĩ như vậy.

Miêu Nhã thấy sắc mặt cô có chút biến chuyển, nói tiếp: “Nếu biết không có kết quả, cần gì phải lãng phí thời gian? Hợp được thì tan được, còn có thể lưu lại ký ức tốt đẹp. Chứ đợi đến sau này không thể ở bên nhau, lại cãi nhau rồi chia tay, thật chẳng còn lại gì.”

Cố Cách Cách im lặng một hồi: “Chúng tôi ở bên nhau rất vui vẻ.”

“Chắc chắn rồi, lúc tình yêu cuồng nhiệt mà.” Miêu Nhã tỏ ra thấu hiểu, “Vốn ta còn định cho hai đứa thêm chút thời gian, nhưng mắt thấy ngày thi vào đại học ngày càng gần, mà Tiểu Lý cứ năm lần bảy lượt trốn học hẹn hò với cô, điều đó làm ta rất lo lắng. Nếu chẳng may vào ngày thi đại học, bỗng dưng cô có việc gì đó, ta chỉ sợ con bé sẽ bỏ cả cuộc thi để chạy tới tìm cô. Nếu vậy thật không hay, vì thế giờ hãy chia tay đi.”

Cố Cách Cách đã bắt đầu phẫn nộ, lạnh giọng: “Đây chỉ là mong muốn của dì. Miêu Tư Lý không hề nghĩ vậy.”

Miêu Nhã vẫn mỉm cười như cũ: “Ta là mẹ con bé. Ta có quyền quyết định thay con bé điều này.”

Cảm giác chua xót nảy lên trong lòng, khiến sắc mặt Cố Cách Cách vô cùng nhợt nhạt, chưa từ bỏ hỏi: “Không thể có lựa chọn khác sao?”

Giọng Miêu Nhã kiên định: “Không có lựa chọn khác. Cô yên tâm, ta sẽ không để cô chịu thiệt.” Nói xong liền rút một cuốn chi phiếu từ trong túi xách, xé xuống một tờ chi phiếu trống đưa cho Cố Cách Cách, “Thù lao dạy học cùng phí chia tay. Muốn giá thế nào thì cứ thoải mái viết.”

Cố Cách Cách bỗng thấy thật buồn cười, không nghĩ tới lại có một ngày cô được trải qua cái việc chỉ thấy xuất hiện trên phim truyền hình. Thật chẳng biết tình yêu của cô liệu đáng giá bao nhiêu? Sau khi nhìn thật lâu vào tờ chi phiếu, rồi cầm lên: “Cảm phiền cho tôi mượn cây bút.”

Miêu Nhã cười càng tươi hơn, còn khen: “Ta luôn thích người thông minh như cô.”

Sau khi Cố Cách Cách viết xong đưa lại cho Miêu Nhã.


Lúc Miêu Nhã nhìn thấy dòng điền trên chi phiếu thì ngây ngẩn cả người.

Cố Cách Cách nói: “Tôi đồng ý với ngài sẽ chia tay Miêu Tư Lý, nhưng tôi có một điều kiện.”

Miêu Nhã hỏi: “Điều kiện gì?”

“Cho tôi thêm một tháng, đợi đến khi kỳ thi đại học của Miêu Tư Lý kết thúc. Nếu bây giờ tôi nói chia tay với em ấy, nhất định em ấy sẽ phát điên. Đương nhiên tôi cũng không để ngài chịu thiệt…” Cố Cách Cách học cách nói của Miêu Nhã, dừng một chút rồi mới nói tiếp, “Điều kiện trao đổi chính là, tôi sẽ không để cho em ấy biết nội dung cuộc nói chuyện ngày hôm nay, như thế sẽ hoàn toàn không ảnh hưởng tới tình cảm mẹ con của ngài.”

Trong ánh mắt của Miêu Nhã có chút biến hóa nhỏ: “Nghe giống như ta còn lời. Được, cứ thỏa thuận như thế.”

Cố Cách Cách đứng dậy, lễ phép cúi đầu: “Tạm biệt.”

Ngay lúc Cố Cách Cách xoay người, Miêu Nhã bỗng gọi cô lại: “Buổi tối đến nhà ta ăn cơm, Tiểu Lý mời cô.”

Cố Cách Cách không quay đầu, bởi vì trên mặt cô lúc này đã tràn ngập nước mắt, không muốn để Miêu Nhã thấy được, chỉ gật đầu xem như đồng ý.

Vừa bước ra khỏi quán trà, Cố Cách Cách liền nhận được điện thoại của Miêu Tư Lý. Ở trong điện thoại, Miêu Tư Lý vui vẻ nói líu ríu không ngừng, nói bây giờ cô đang trong siêu thị, mua thật nhiều đồ ăn để lát nữa mẹ cô nấu, cô rất chờ mong cho Cố Cách Cách được nếm thử tay nghề của Miêu Nhã. Còn nói, cô đã nói chuyện cả hai yêu nhau cho Miêu Nhã biết, mẹ của cô chẳng những không phản đối, còn chấp nhận. Cuối cùng còn nói, Một tuần không được gặp chị, em thật rất nhớ!

Cố Cách Cách không đợi cô nói hết, liền vội vàng cúp điện thoại, sau đó trốn dưới một gốc cây ven đường khóc không thành tiếng.

Còn Miêu Nhã vẫn ngồi bất động, nhìn tờ chi phiếu trên tay, ở dòng số tiền viết một hàng chữ xinh đẹp:

Tình yêu của tôi là vô giá.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.