Đọc truyện Cách Cách Giá Lâm – Chương 24
Nếu việc đàm phán đơn giản giống như ra chợ mua cân rau ký thịt thì ai còn gọi đó là tiêu hết ngàn vàng. Đáng tiếc sau khi uống xong hai chai Laffey năm 82 (Một chai rượu đỏ mấy vạn đồng bị coi như bia, thật đúng là không phải phung phí của trời bình thường!), mà lão hồ ly Hồng Lợi vẫn không tỏ rõ thái độ như cũ.
Trong lòng Miêu Tư Lý sau khi rít gào cả vạn lần mới mở thêm bình Laffey thứ ba, anh dũng tiếp tục chiến đấu. Nhưng lúc này chỉ còn cô và Vương Na liều mạng một sống một chết, ông một ly tôi một ly cùng Hồng Lợi, còn Cố Cách Cách và Hứa Minh Huy đã sớm thối lui khỏi vòng chiến.
Hứa Minh Huy theo Cố Cách Cách ngồi xuống một bên sô pha ở góc phòng, hỏi: “Em dạo này vẫn ổn chứ?”
Lúc này Cố Cách Cách mới có thời gian đánh giá Hứa Minh Huy. Một thân trang phục tinh tế, bộ âu phục trên người cùng chiếc đồng hồ TISSOT trên cổ tay cho thấy thân phận không tầm thường lúc này, gọng kính tơ vàng trên sống mũi khiến gã càng thêm tao nhã so với trước đây. Nếu quá khứ của gã cũng sạch sẽ như chiếc sơ mi đang mặc trên người, thì quả thật đúng là một người đàn ông chất lượng không tồi. Nhớ lại đánh giá của bà Cố về Hứa Minh Huy năm đó, rất rõ ràng là đầy thành kiến cá nhân. Vóc dáng Hứa Minh Huy không cao nhưng đi giày vào cũng được 1m75, cũng cao xấp xỉ bằng ông Cố, vậy mà bà Cố nói người ta tàn phế bậc hai (…). Chê như vậy thôi còn đỡ. Khi thấy người ta có chút trắng trẻo, hơn nữa còn có chút khí chất u buồn đặc hữu của nhà thơ, thì bà Cố đã ngay lập tức dùng cụm từ sinh động kết luận thành thái giám (…). Cho nên không thể nghi ngờ miệng mồm ác độc của Cố Cách Cách hoàn toàn là do di truyền.
Đương nhiên bà Cố không chỉ có những lời đó là kinh điển mà vô số lần xem mắt trước đây khi bà Cố còn là đệ nhất quân sư của cô, đã làm thương tổn không biết bao nhiêu tâm hồn thanh niên tốt, thậm chí có người còn lập tức mất đi dũng khí sống trên đời. Ví dụ như bà Cố nói: “Cậu có chắc năm nay cậu hai mươi lăm chứ không phải bốn mươi lăm?”, “Lúc nhỏ từng bị bệnh bại liệt sao?”, “Mặt của cậu bị hất a-xít à?”,… và rất nhiều những lời khác nữa; để rồi sau đó, bọn họ phải cầm lấy ống quần bà Cố, rơi nước mắt như mưa nói: “Bác gái, song thân của cháu vẫn còn khoẻ mạnh, cháu còn muốn phụng dưỡng bọn họ tuổi già sức yếu cũng như lo liệu ma chay, cho nên xin bác hạ thủ lưu tình. Cháu cam đoan đời này kiếp này sẽ không dám gặp lại con gái bác lần nào nữa, nếu không sẽ tự móc hai mắt, tự chặt hai chân, cam chịu tuyệt tự (…), chỉ cầu xin bác tha cho cháu một mạng.” Cho nên Cố Cách Cách đến hai mươi tám tuổi vẫn không lấy được chồng, cũng có một phần nguyên nhân từ bà Cố luôn lấy Khâu Lộc Minh làm tiêu chuẩn duy nhất tuyển con rể. Một trăm người được đề cử thì ít nhất bị chà rụng chín mươi chín người, người độc nhất còn sót lại bởi vì hôm đó bà Cố quên mang kính lão.
“Anh thực sự hy vọng tôi ổn hay là không?” Cố Cách Cách uống một ngụm hồng trà được bồi bàn đưa tới, cười hỏi Hứa Minh Huy.
Nếu để cho Hứa Minh Huy nói thật, gã đương nhiên hy vọng Cố Cách Cách có cuộc sống không ổn, như vậy gã mới có thể đứng thẳng lưng trước mặt cô, dùng tư thế vênh váo bởi sự ưu việt của mình để nhìn xuống, thậm chí có thể mượn gió bẻ măng, vãn hồi lại chút tình ý đã mất năm xưa. Đáng tiếc đây chỉ là mơ tưởng của riêng mình gã, bởi vì nụ cười tươi tràn đầy ánh nắng trên mặt Cố Cách Cách thiếu chút nữa đã làm gã lóa mắt. Nếu nhìn như vậy mà nói không ổn, thì thế nào mới tính là ổn đây?
“Tôi đương nhiên hy vọng em ổn.” Hứa Minh Huy nói trái lương tâm.
Cố Cách Cách vẫn nở nụ cười xán lạn như cũ: “Tuy anh nói dối nhưng tôi sẽ coi như thật, hơn nữa còn nghe rất vui vẻ.”
Nếu Cố Cách Cách không nói chuyện quá thẳng thắn hay trong lời nói không mang quá nhiều đâm chọt, hẳn năm đó gã cũng đã không cương quyết nói tiếng chia tay. Ai có thể chịu nổi một bạn gái khi nói chuyện cứ như giáp súng kẹp thương, dù không đến nỗi đầu rơi máu chảy, nhưng cũng chả mình đồng da sắt để chịu sự hành hạ tra tấn mãi thế. Tuy nhiên cô lại có khuôn mặt quá lay động lòng người, Cố Cách Cách là miêu tả hoàn mỹ cho cái mọi người hay gọi mỹ nhân rắn rết, để gã luôn vật lộn trong nỗi khổ ái hận đan xen.
Hứa Minh Huy xem nhẹ lời giễu cợt của cô, chuyển đề tài: “Không ngờ em học kiến trúc, nhưng lại đi làm trong ngành mỹ phẩm.”
Cố Cách Cách cười: “Tôi cũng không ngờ sẽ làm việc chung ngành với anh, quả đúng với câu oan gia ngõ hẹp.”
Hứa Minh Huy đẩy kính mắt trên sống mũi, trong mắt hiện lên một tia phức tạp: “Vì sao em không nói duyên phận chúng ta chưa hết đi?”
“Anh Hứa, anh có biết những lời này của anh khiến người nghe rất sợ hãi không? Như chuyện cũ chưa hết, dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng này đây. Nếu không cẩn thận truyền đến tai bà lớn nhà anh, tôi có thể bị coi như người thứ ba rồi bị ám sát chết lúc nào chẳng hay, sau đó đem chôn ở một mảnh rừng nào đó chẳng biết tên, thậm chí đến cả bia mộ cũng không có. Nếu cứ như lời anh nói, thành ra cuộc sống của tôi sẽ rất thê thảm thì phải?”
Hứa Minh Huy bị chặn họng không nói được nửa lời. Gã chỉ nói có bốn chữ duyên phận chưa hết, mà đã được Cố Cách Cách xả ra thành một vụ mưu sát, thậm chí nghĩ tới cả những chi tiết nhỏ như bia mộ. Có điều gã lại tán thành với quan điểm của Cố Cách Cách. Nếu bà lớn nhìn thấy gã ngồi cùng Cố Cách Cách, có lẽ sẽ thực sự đi thuê sát thủ.
Nói bao nhiêu lời cũng bị Cố Cách Cách mang ra đâm chọt, cuối cùng Hứa Minh Huy đành phải nói trắng ra, dùng cả ngàn văn hay chữ tốt, cố gắng uyển chuyển tìm từ, diễn tả quanh co ý tứ của gã. Kỳ thật chỉ khái quát trong mấy câu, đó là gã hy vọng Cố Cách Cách có thể buông tha cuộc cạnh tranh này, gã đồng ý trả gấp đôi số thù lao mà MUMU trích theo phần trăm cho cô.
Cố Cách Cách nhìn Hứa Minh Huy, trong ánh mắt lóe ra một tia nguy hiểm, lạnh lùng mở miệng: “Anh cảm thấy tôi là loại người coi trọng tiền tài?”
Trong lòng Hứa Minh Huy không khỏi rùng mình: “Không phải.” Cố Cách Cách chính là như vậy. Trên người cô giống như được gắn một loại pin, có thể tùy thời điều tiết độ nóng, trong nháy mắt có thể hòa tan một người, nhưng cũng trong nháy mắt có thể khiến người lạnh cóng, mà trước sau chỉ mất vài giây đồng hồ. Nếu không phải việc lần này rất quan trọng, gã cũng sẽ chẳng ăn nói khép nép cầu cô thế này.
Cố Cách Cách lại nở nụ cười: “Anh sai rồi. Tôi đúng là loại người như vậy.”
Hứa Minh Huy kinh ngạc: “Vậy là… em đồng ý?”
Cố Cách Cách gật đầu, thật sảng khoái nói: “Phải, tôi đồng ý.”
Đầu tiên Hứa Minh Huy kinh ngạc, sau đó thì mừng như điên, hưng phấn bắt lấy tay Cố Cách Cách: “Cám ơn, Cách Cách.”
Cố Cách Cách rút tay, rồi cũng giống như Miêu Tư Lý dùng khăn ướt lau thật sạch sẽ.
Hứa Minh Huy trong một buổi tối bị nhục nhã hai lần với cùng một phương thức. Trên mặt đã không còn nhịn được, đến khi nghe thấy Cố Cách Cách nói câu tiếp theo, gã thật chỉ muốn khóc.
“Tôi đồng ý nhưng cô ấy thì không.” Cố Cách Cách dùng ngón tay đã được lau sạch sẽ chỉ vào Miêu Tư Lý đang uống say khướt đến không còn chút hình tượng thục nữ: “Vốn dĩ người phải uống ba bình rượu kia là tôi, nhưng đều được cô ấy cản lại. Vốn dĩ người bị ông dê già Hồng Lợi kia sỗ sàng cũng là tôi, nhưng cũng đều được cô ấy che chở. Cũng vì có người kia thay tôi xông pha chiến đấu, nên tôi mới nhàn hạ thoải mái uống trà nói chuyện với anh. Anh nói xem, nếu ngay tại lúc cô ấy sắp thành công, tôi lại đi đồng ý với anh, vậy không phải người ta sẽ dùng bốn chữ táng tận lương tâm để chỉ tôi sao?”
“Quan hệ của em cùng cô ấy tốt như vậy, chỉ cần em nói một tiếng, cô ấy nhất định sẽ nghe theo em.” Hứa Minh Huy vẫn cố gắng vùng vẫy giãy chết. Hợp đồng này đối với gã quá quan trọng, quan trọng đến nỗi ngay cả mặt mũi cũng không cần.
Cuối cùng Cố Cách Cách không nhịn được nữa, nôn khan một tiếng hệt như phụ nữ có thai. Cô hối hận đã bắt Miêu Tư Lý hứa ba điều kia. Người không biết xấu hổ như thế này cần gì phải lưu lại mặt mũi cho gã? Cố nén xuống vị chua đang bốc lên, nhìn người áo mũ chỉnh tề trước mắt: “Người có thể vô sỉ nhưng không thể không cần mặt mũi. Tôi vẫn luôn nghĩ dùng cách nào để có thể bóc xuống được mặt nạ của một người? Nhưng anh lại dùng phương pháp nhanh chóng nhất, lấy đục tự cạy mở da mặt mình ra. Anh không biết chứ, nhưng với một câu nói kia của anh đã làm tôi nhớ lại biết bao nhiêu chuyện cũ năm xưa. Tôi cùng cô ấy có thể có mối quan hệ rất tốt, cũng phải đa tạ sự tác hợp của anh, để chúng tôi có dũng khí đến được với nhau. Rất chân thành cám ơn anh.” Nói xong lập tức đứng dậy, cô thực sự rất muốn ói, nhưng vẫn quay đầu bồi thêm một câu, “Đúng rồi, tên gọi cặn bã quả thật rất xứng với anh đấy. Tên cặn bã à.”
Hứa Minh Huy đứng nguyên tại chỗ, mặt đỏ lên.
Cố Cách Cách bước đến trước mặt Miêu Tư Lý, đoạt lấy ly rượu đỏ trên tay cô rót vào bụng mình, rồi cầm lấy bản hợp đồng vỗ rầm lên bàn: “Tổng giám đốc Hồng, lời cần nói cũng đã nói, rượu cần uống cũng đã uống, thời gian cũng không còn sớm, ông cũng nên ký tên mình ở trên này phải không?”
“Tôi phải suy nghĩ một chút.” Hồng Lợi vẫn như cũ giữ dáng vẻ người gấp nhưng tôi không gấp. Khuôn mặt bởi vì uống rượu mà xuất hiện hai đốm màu đỏ kỳ dị, nhìn có chút buồn cười.
Cố Cách Cách vung hai tay: “Ok, tổng giám đốc Hồng vẫn kiên quyết như vậy, chúng tôi cũng không còn cách nào.” Cầm lại hợp đồng, nói với Miêu Tư Lý, “Xem ra tổng giám đốc Hồng hy vọng hợp tác cùng đối thủ của chúng ta. Tuy tôi không rõ ưu thế của bọn họ ở chỗ nào, nhưng nếu tổng giám đốc Hồng đã quyết định, vậy chúng ta cũng không cần ép buộc nữa. Đi thôi, về còn làm bản kế hoạch để tháng sau AK tham gia triển lãm mỹ phẩm quốc tế ở Hồng Kông. Đây là cơ hội tốt để chúng ta tấn công thị trường hải ngoại, không thể đánh mất được.”
Miêu Tư Lý gật đầu, ấn nút chuông trên bàn, lấy thẻ tín dụng đưa cho người phục vụ, cười nói với Hồng Lợi: “Mua bán không thể bằng nhân nghĩa. Bữa cơm đêm nay chúng tôi mời, hy vọng lần sau có cơ hội hợp tác.” Nói rồi, lại bắt tay với Vương Na, “Tôi xem trọng chị, đúng là người từ MUMU đi ra.”
Có lẽ cũng bởi vì say rượu, Vương Na chẳng còn kiêng dè: “Tôi đúng là được MUMU bồi dưỡng mà ra, cũng bởi vì có quá nhiều người tài trong đó, nên tôi thà nhảy ra làm gà gian chứ không muốn làm đuôi phượng.”
Miêu Tư Lý vỗ vai cô: “Tôi hiểu.” sau đó nắm tay Cố Cách Cách đi tới phía cửa, vừa đi vừa nói, “Giá trị của kim cương và gạch vừa nhìn đã hiểu, vì sao vẫn có người ngu ngốc thà chọn gạch mà buông kim cương thế nhỉ?”
Lời này tuy một câu nhưng hai nghĩa, Vương Na cùng Hồng Lợi không nghĩ đến có một ngày mình sẽ bị gắn cho cái mũ ngu ngốc thế này.
Cố Cách Cách dùng giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ: “Bé yêu à, tôi cũng không hiểu. Có lẽ đầu bọn họ bị lừa đá mất rồi! Hoặc bọn họ cảm thấy mình có bổn sự sửa dở thành hay? Nếu quả thật vậy thì đúng là ngu ngốc.”
Những người còn lại: “…”
Vừa chuẩn bị mở cửa, phía sau truyền đến giọng nói của Hồng Lợi: “Hai vị tiểu thư, chờ một chút.”
Ánh mắt của Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý cùng gặp nhau trên không trung, đều toát ra tươi cười: Xong!
Hồng Lợi thấy các cô là hậu bối, nghĩ hai cô chắc chỉ làm bộ làm tịch, kết quả thấy hai cô quả thật muốn bỏ đi, sao có thể không giữ lại? Cuối cùng, phải thêm một điều kiện để người mẫu đại diện của AK giúp Bảo Lợi đi ba chương trình, mới bằng lòng ký tên.
Cố Cách Cách nói cho ông biết, người mẫu đại diện trước của AK đã đến kỳ kết thúc hợp đồng, người đại diện mới vẫn còn trong quá trình tìm kiếm. Nhưng cứ yên tâm, nhất định là một trong số những ngôi sao thần tượng nổi tiếng bây giờ, chứ không phải Lady Gaga trên núi như của Huy Thái.
Hứa Minh Huy cùng Vương Na thấy tình thế không thể cứu vãn, trước khi hai bên ký hợp đồng đã xám xịt bỏ đi. Trước khi rời đi, Hứa Minh Huy còn liếc mắt nhìn Cố Cách Cách thật lâu, ba chữ hẹn gặp lại đến bên miệng rồi nuốt xuống.
Miêu Tư Lý nhìn bản hợp đồng đã được ký xong vừa lòng gật đầu, thật cẩn thận bỏ vào túi xách của Cố Cách Cách, cười: “Xong rồi.”
Cố Cách Cách vừa định mở miệng khen Miêu Tư Lý thì không còn nhìn thấy người đâu. Cúi đầu, thấy Miêu Tư Lý say đến ngã lăn trên mặt đất.