Đọc truyện Cách Cách Cát Tường – Chương 6
Trong “Hội Hoa Lâu” trước mắt chỉ có hai nữ tử ở.
Một là Lý thị Như Ngọc. Một người khác, chính là Trân Châu sáng nay mới chuyển vào trong.
Tổng quản phủ Đông vương – Thiện Bảo, tự mình dẫn Trân Châu đến sương phòng ở hậu viện Hội Hoa lâu.
“Đây là phòng gia cho.” Thiện Bảo nói.
Nhìn ra được, phòng này không rộng rãi, xa hoa như mấy phòng khác, nhưng hậu viện có một khu vườn lớn, bên trong trồng nhiều loại hoa quả, còn có một hồ cá trong suốt.
“Nếu cô nương thấy thiếu cái gì, có thể nói với tỳ nữ Hương Tụ.” Thiện Bảo lại nói.
Xoay mặt phân phó tiểu tỳ đi theo phía sau mấy câu, sau đó tổng quản rời đi.
Nhìn cô gái đứng ở một bên, quần áo chất phác tự nhiên, dung mạo thật thà, Trân Châu chợt nhớ tới tình cảnh khi mình ở phủ Cung thân vương. Hiện tại, nàng thậm chí có “Tỳ nữ của mình, rồi hả? “Ta không cần hầu hạ, ngươi có thể rời đi.” Nàng dịu dàng nói với Hương Tụ.
“Cô nương?” Hương Tụ chợt ngẩng mặt lên, vẻ kính cẩn chuyển thành sợ hãi.
Hiển nhiên nàng không xem đây là ý tốt, ngược lại tràn đầy lo sợ với lời nói này.
Thở dài một cái, Trân Châu cười nói: “Nếu như muốn ở lại, thì tùy ngươi.”
Nghe nói như thế, sầu lo trên mặt Hương Tụ mới tan đi.
Thấy sắc trời dần tối rồi, Hương Tụ tiến lên nói với chủ tử mới của mình: “Cô nương, ngài muốn trang điểm?”
“Trang điểm?”
“Tổng quản phân phó, tối nay gia chờ đợi ở Chính Kiền lâu, cho nên cô nương cần trang điểm.” Hương Tụ thành thật trả lời.
Lấy một quyển sách xuống từ cái kệ trên tường, thắp thêm đèn lên, Trân Châu nhàn nhạt nói: “Ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, không cần phục vụ ta.”
“Nhưng –“
“Đi xuống đi!” Nàng quay người lại, ngồi xuống ở trước bàn, chuyên chú xem sách.
Mặc dù Hương Tụ không tình nguyện, nhưng nhìn tình hình này, chủ tử mới của nàng là nghiêm túc.
Sau khi Hương Tụ lui ra, Trân Châu xem sách một lát, chờ sắc trời tối đi. Trong cuốn sách này, kể về chuyện tình của Thôi Oanh Oanh và Trương Quân Diễn, có lẽ là “khách trọ” trước kia của Hội Hoa lâu bỏ lại.
Sau khi trời tối, nàng thay xiêm áo bình thường, tính toán đi gặp “Chủ tử” trong phủ này.
“Trân cô nương!”
Trân Châu mới mở cửa, ngoài cửa đã có một người đứng.
“Chuyển vào lúc nào, sao không đến chào hỏi?” Lý Như Ngọc mắt lạnh nhìn nữ tử mặc y phục bình thường.
“Ta sẽ dọn ra mau thôi, không cần chào hỏi.” Trân Châu lạnh nhạt nói.
Nghe nói như thế, Lý Như Ngọc hừ cười một tiếng — nàng thật tự hiểu minh!
“Cần gì nói lời này? Dù gia là một nam nhân có mới nới cũ, nhưng chỉ cần an phận, mềm mại, vẫn có thể ở lại lâu dài.”Lý Như Ngọc nhếch môi, đi thẳng vào trong phòng, cười duyên nói.
“Lý cô nương, ta cần ra ngoài, ngươi không có chuyện gì thì mời trở về!” Dù Lý Như Ngọc có ý tốt hay không, Trân Châu không rãnh nghe lời “an ủi” ngoài cửa miệng này.
“Đừng giả bộ thanh cao!” Lý Như Ngọc đột nhiên phát ra những lời này. Sắc mặt dối trá thay đổi âm trầm. “Có lẽ trong lúc nhất thời gia thấy hứng thú với ngươi, nhưng chỉ cần quen rồi, ngươi cho rằng bằng dung mạo của ngươi, có thể giữ được ân sủng của gia sao?” Giọng nói trầm thấp của nàng ta tràn đầy khinh miệt, giống như có vô hạn oán hận.
Nàng ta đã nghe tổng quản Thiện Bỏa nói, tối nay gia chỉ định muốn nữ nhân này cùng ngài —
Lý Như Ngọc thật sự không hiểu! Sao gia lại cứ cưng chiều con nhỏ không xinh đẹp cũng không hiền lành này? Thật không công bằng! Loại nữ nhân này sao uy hiếp được địa vị của nàng? !
“Ân sủng?” Quay người lại nhìn Lý Như Ngọc, Trân Châu chợt cười. “Ân sủng là cái gì? Một nữ nhân, cũng chỉ có thể dựa vào ân sủng mà sống sao?” Nàng hỏi ngược lại.
Lý Như Ngọc ngơ ngẩn, không ngờ được Trân Châu sẽ nói ra lời như thế.
“Không có ân sủng, ngươi cho rằng mình có thể ở lại phủ Đông vương?” Nhịn xuống, Lý Như Ngọc cười lạnh. “Ngươi dựa vào gì?! Cho rằng bản thân mình không giống ta sao? ! Nếu quả thật thanh cao như vậy, ban đầu cũng không nên vào vương phủ!” Nàng ta châm chọc.
Trân Châu nhìn lại nàng, không hề để những lời này ảnh hưởng tâm trạng.
“Như ngươi nói, an phận thuận theo sẽ không người có thể uy hiếp được địa vị của ngươi. Ta không muốn tranh cái gì, càng sẽ không ở lâu trong vương phủ, ngươi cứ việc yên tâm đi.” Bình tĩnh nói dứt lời, nàng cười nhẹ một tiếng, sau đó xoay người đi ra bên ngoài. “Không thể theo cùng, ngươi không đi, ta đi.”
Chưa từng nghĩ tới sẽ ở lại phủ Đông vương, vào “Hội Hoa Lâu” ở cũng không phải là ý của nàng, nếu như Lý Như Ngọc xem nàng là địch, thật là lo sợ không đâu.
Trong phòng, Lý Như Ngọc ngây người nhìn bóng lưng không để ý của Trân Châu, sự mê mang lan tràn lòng nàng ta. . . .
Nếu như nàng là nam nhân, thường dùng quyền thế để mua mỹ nhân, thì đối với một nữ nhân không cầu được, có thể càng muốn đoạt lấy hay không?
Cảm giác lo lắng, bắt đầu lên men trong lòng Lý Như Ngọc.
**********
Cho dù vào ban đêm, ở trong vương phủ to lớn vẫn thắp đèn sáng ngời, từng cái đèn lồng màu đỏ treo trước lầu các đẹp đến khiến Trân Châu lưu luyến. . . . . .
Nàng lại tốn chút thời gian đi dạo trong vườn, khi đến “Chính Kiền lâu” thì đã gần giờ Tuất.
So sánh với cái lầu các khác, đèn ở “Chính Kiền lâu” sáng hơn rất nhiều.
Trong phòng, nam nhân ngồi kế một chiếc đèn hoa sen, trong tay cầm một quyển sách luận chuyên chú đọc, nghe được tiếng cửa chính mở ra, hắn không hề ngẩng đầu nhìn một cái.
“Bối lặc gia.”
Đi tới trước mắt nam nhân, Trân Châu khom người, cúi người chào như thường.
“Ta đã thông báo, trước khi trời tối đến Chính Kiền lâu của .” Lạnh lùng giương mắt nhìn nàng, gương mặt anh tuấn của hắn không lộ vẻ gì, khiến người ta không nhìn ra tâm trạng của hắn lúc này.
Không cố ý chờ đợi, nhưng cũng không ngờ, nàng lại dám để hắn chờ ở đây thật lâu.
“Dân nữ chưa từng quên giao phó của bối lặc gia. Chỉ là –“
“Dân nữ, dân nữ — lúc nào cũng nhắc đến hai chữ dân nữ này, là vì muốn một danh phận?” Hắn mất hứng ngắt lời nàng, ném quyển sách trên tay ra.
Trân Châu nâng con ngươi lên nhìn lại hắn, cười như không cười. “Bối lặc gia có thể cho dân nữ cái gì?”
“Ngươi muốn cái gì?” Hắn hỏi, giọng điệu lạnh xuống.
Nguyên tưởng rằng nàng khác biệt, quay đầu lại vẫn như những nữ nhân khác.
“Một ca kỹ, nhiều lắm là làm thiếp của bối lặc gia.” Nàng nhàn nhạt nói, dựa vào cánh cửa phía sau, con ngươi trong suốt buông xuống, thoáng qua một luồng sáng, lấp la lấp lánh.
Duẫn Đường nheo mắt lại. “Ngươi muốn nhiều hơn?”
“Không, có thể làm tiểu thiếp của chủ tử, đã là nâng cao dân nữ.” Nàng đáp, lúc này đôi môi khẽ nhấp nhẹ.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, tâm chí luôn chắc chắn, lại bị cô gái trước mắt đánh loạn —
“Ngươi muốn làm thiếp?” Hắn hỏi, nhìn chăm chú vào ánh mắt thâm trầm của nàng.
“Đây không phải bối lặc gia bày tỏ ân sủng cho dân nữ sao?” Nàng nhìn lại hắn, cười như không cười trả lời, giọng điệu không nhanh không chậm lại vẻ đùa cợt.
Nhìn chằm chằm cặp mắt to quá mức mát lạnh kia, Duẫn Đường rốt cuộc biết, nàng đang lường gạt hắn!
Đây là chuyện trước nay chưa có, mà nàng cư nhiên cho là — hắn sẽ tha cho nàng càn rỡ đến bước này? !
“Không có dung mạo lại không có đức, cả tỳ nữ trong phủ cũng không thể đảm nhiệm! “Hắn lạnh lùng thốt, phê phán tàn khốc.
Nụ cười giắt Trân Châu trên mặt chợt biến mất. . . .
“Bối lặc gia nói đúng lắm, dân nữ càn rỡ.” Nàng nhẹ giọng nói, sau đó rũ mắt xuống, lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt đất.
Đối với một con cháu quý tộc mà nói, nữ nhân chỉ là người thần phục, vĩnh viễn cao cao tại thượng là nam nhân.
Lời nói sắc bén như dao của hắn không làm cho nàng bị thương, chỉ làm cho nàng càng hiểu rõ sự thật.
Nàng chợt trầm tĩnh lại chọc hắn mất hứng một lần nữa —
Thấy hắn nổi giận, nữ tử bình thường không phải lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, chính là nghĩ cách làm hắn vui lòng lần nữa! Cử chỉ khác thường của nàng khi gặp cơn giận của hắn, làm hắn cảm thấy, mình không hề có vị trí quan trọng trong lòng nữ tử này . . .
“Từ giờ trở đi, ta muốn ngươi mỗi đêm đến Chính Kiền lâu của ta! Nhớ, trước khi trời tối!” Nhìn khuôn mặt trắng nõn, sạch sẽ của nàng chằm chằm, hắn âm trầm cảnh cáo.
Đêm qua. . . . Bóng vàng dưới ánh nến, hắn lại không phát hiện, nữ nhân này có da thịt cực trắng, cực mịn.
“Hội Hoa lạu còn trong có một Lý cô nương xinh đẹp như hoa, dịu dàng kiều diễm, bối lặc gia không nên chỉ đặt tim ở trên người dân nữ –“
“Nữ nhân khác, không phải chuyện của ngươi!” Hắn thô lỗ cắt đứt lời nàng chưa xong.
“Mỗi đêm đến Chính Kiền lâu, dân nữ không biết Bảo cách cách sẽ nghĩ sao.” Nàng lại vô tội, tôt bụng nhắc nhở hắn.
Hắn nheo mắt lại, bắt đầu hoài nghi nàng cố ý phá rối.
“Ta là chủ tử trong phủ này, làm bất cứ chuyện gì không cần giải thích với những khác người!” Hắn trầm giọng cảnh cáo, ánh mắt âm trầm như loài ưng nhìn nàng chăm chú.
“Oh. . . . . .”
Trân Châu khẽ mỉm cười, khuôn mặt bình thường trong nháy mắt cư nhiên phóng xạ ra một ánh sáng chói mắt —
Nét mặt Duẫn Đường cứng lại.
“Ta thay đổi chủ ý, tối mai ngươi liền chuyển vào Chính Kiền lâu.” Nheo mắt lại, hắn chợt thong thả ung dung nói.
Không ngờ nữ tử này lại bất luất như thế, thế nhưng không chịu bị gông xiềng “Trinh tiết” quản thúc.
“Chuyển vào Chính Kiền lâu?” Khẽ hếch mày lên, giọng điệu của nàng lại không có ngoài ý muốn.
“Ngươi có ý kiến?”
Cúi mắt, Trân Châu dịu dàng trả lời: “Bối lặc gia quyết định là được.”
Hắn nhếch miệng, không có tinh thần, cười lạnh — câu trả lời của nàng trong dự liệu của hắn.
“Sao ta cảm thấy, ngươi hình như đang gạt ta cái gì?” Nắm lấy cằm nữ nhân, đôi mắt âm trầm của hắn lại gần cặp mắt vô tội của nàng, nheo mắt lại hỏi.
“Bối lặc gia đa tâm.” Nàng mỉm cười, nhìn thẳng ánh mắt vô cùng gần của hắn. “Dân nữ sao dám xem thường mệnh lệnh của bối lặc gia?”
Nét mặt Duẫn Đường cứng lại “Rất tốt!” Đặt tay xuống, hắn lạnh mặt nói: “Nghe, sáng sớm ngày mai liền chuyển vào! Ta sẽ không dễ dàng tha thứ nữ nhân không nghe lời ta lần thứ hai!”
Không đợi nàng đáp lại, hắn nói xong liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng giận dữ của nam nhân này, nụ cười giảo hoạt chợt hiện lên khóe môi Trân Châu. . .
Thật lâu không tan.
*********
Chuyện tiến triển thuận lợi ngoài ý muốn, có thể danh chánh ngôn thuận vào “Chính Kiền lâu”, ngược lại là chuyện bất ngờ.
Một khi xác nhận tung tích của Dạ Minh Long Châu, xem dạ minh châu có còn trong tay bối lặc Duẫn Đường không, Trân Châu liền có thể rời khỏi phủ Đông vương.
“Cô nương, phòng này vừa dọn dẹp, nếu ngài cần gì, có thể phân phó Hương Tụ.” tổng quản Thiện Bảo lặp lại lời buổi sáng hôm qua nói, giọng điệu chần chứ của ông, có sự nghi ngờ không che giấu được —
Ngay cả ông cũng không hiểu, tại sao bối lặc gia đột nhiên để cô gái bình thường tên “Trân Châu” này, chuyển vào “Chính Kiền lâu”?
Đây là chuyện trước nay chưa có, khiến ông cũng hồ đồ.
“Cô nương nếu không phân phó chuyện khác, nô tài cáo lui.”
“Thiện tổng quản!” Phát hiện chỗ không đúng, Trân Châu kêu tổng quản vừa bước ra lại. “Đây là phòng ngủ của bối lặc gia?”
“Vâng”
“Ngài nghĩ sai rồi? Tổng quản nên dẫn ta đến phòng khách của Chính Kiền lâu –“
“Đây là bối lặc gia giao phó, sẽ không sai.”
Đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh xẹt qua tim, cả người Trân Châu không giải thích được cứng lại.
“Có lẽ –” Thiện Bảo chậm rãi nói tiếp: “Có lẽ, gia có an bài khác cho cô nương.”
“An bài gì?” không chút nghĩ ngợi bật thốt lên hỏi, ngay sau Trân Châu đó nhăn mày lại.
Nàng biết hắn “ra lệnh” mình vào “Chính Kiền lâu” ở, nhưng sẽ không thể nào cho nàng vào ở phòng chính. An bài như bây giờ thật sự bụng dạ khó lường, ra ngoài dự đoán của nàng.
“An bài gì, cô nương nên tự mình hỏi bối lặc gia.” Thiện Bảo nói, giữ vững lạnh nhạt và lễ độ.
“Ngài biết không?” Nàng lướt qua bàn nhỏ, đứng ở trước mặt ông.
“Nô tài không biết.” Thiện Bảo nhướng lông mày, không tự chủ toét miệng.
Thế nào? Ông tưởng rằng an bài như thế, sẽ làm nữ nhân một bước lên trời đắc chí, nhưng nữ tử trước mắt này lại nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc thật giống bị phiền phức rất lớn từ trời giáng trúng?
“Cô nương không thích an bài như thế?” Thiện tổng quản gan lớn lên.
Lão tổng quản trước giờ làm việc cẩn thận, ít lời, trải qua ba đời Đông phủ, không biết nhìn hết bao nhiêu nữ tử một lòng trèo lên giường, không tiếc bán rẻ cơ thể, vì truy đuổi danh lợi, hành vi không biết xấu hổ. Những người đó, ông thấy nhưng không thể trách, ngược lại sự khác thường của cô nương này, khiến lòng hiều kỳ bị ông đè nén nhiều năm bộc phát ra.
“Thiện tổng quản mặc dù là người làm ở vương phủ, nhưng ở trong vương phủ này vẫn có tự do sống một mình. Hiện nay ta ngay cả tự do này cũng không có, còn nên thiên ân vạn tạ an bài này?” Nàng không trả lời vấn đề của Thiện tổng quản, lại đưa ra ví dụ.
Lời nói này khiến Thiện Bảo cười toét miệng. “Nhưng việc này đại biểu bối lặc gia độc sủng cô nương, cô nương chẳng hiểu?”
“Nhưng nếu bối lặc gia muốn tổng quản mười hai canh giờ đều theo hầu tại bên người — tỏ vẻ coi trọng tổng quản. Thiện tổng quản cũng thiên ân vạn tạ từ đáy lòng?” Nàng cười bất đắc dĩ.
Nghe nói như thế, Thiện Bảo ngẩng đầu lên cười ha ha, tiếp lại bình tĩnh, bỗng nhiên nói: “Hoặc là bối lặc gia tính toán. . . . Nhưng nếu vợ chồng ngủ cùng phòng, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Ông ngượng ngùng nói.
Thiện Bảo nói rất đột nhiên, quả thực là không có căn cứ, Trân Châu tự nhiên sẽ không cho là thật. Nhưng cử chỉ quỷ dị này của bối lặc Duẫn Đường vượt quá dự đoán của nàng, càng cho nàng thêm rất nhiều phiền toái —
Tạm thời dù Bảo Nhi biết xong có suy nghĩ lung tung không, thì sự châm chọc của những nữ nhân khác trong phủ này, cũng khiến nàng hết cách.
Khi Trân Châu cau mày trầm tư, Thiện Bảo yên lặng lui ra bên ngoài.
Trong phòng đã thắp đèn, cảphòng sáng loáng, nhưng mà lại như nhà tù cực kỳ hoa lệ.
Buồn cười nhất chính là, nhà tù có thật nhiều cô gái xin mà không được, còn đối với nàng mà nói, trừ giam cầm thì không có ý nghĩa khác.
Để xuống bọc quần áo còn cầm trên tay, Trân Châu cởi ra nút thắt trên bọc quần áo, lấy ra “Mặt nạ” bên trong, nhìn chằm chằm tấm da mặt ngây ngô.
Đã hồi lâu, nàng chưa từng sử dụng thuật dịch dung. Nếu như ở “Chính Kiền lâu” vẫn không tìm được đồ Phượng chủ tử muốn, như vậy nàng phải tìm được một người hy sinh, sau đó dịch dung thành tướng mạo đối phương, xâm nhập vào phủ Đông vương lần nữa.
Mỗi lần khi nàng giả mạo thân phận của đối phương, hoặc nhiều hoặc ít nhất định tổn thương người vô tội bị mạo danh, đây là chuyện nàng không muốn làm nhất.
“Kỳ quái, sao ta đột nhiên cảm thấy, ngươi rất thích hợp với phòng của ta?”
Chủ nhân rốt cuộc trở về nhà, giọng nói trầm thấp có lực từ ngoài phòng truyền tiến tới.
Cuống quít giấu mặt nạ da người trên tay, Trân Châu nhanh chóng cột bọc quần áo lại.
Nam nhân đã đi vào phòng, cặp mắt sáng của hắn nhìn thẳng nàng, mặt anh tuấn nở nụ cười quỷ quyệt.
“Bối lặc gia nói đùa, dân nữ xuất thân ti tiện, rất không xứng với căn phòng này.” Rất nhanh trở lại tỉnh táo, Trân Châu lấy khuôn mặt tươi cười lạnh nhạt đáp lại.
Nguýt nhìn gương mặt tuấn tú vô cùng vô hại, nàng thầm suy nghĩ mục đích hắn an trí mình ở trong phòng chính.
Duẫn Đường chợt cười to: “Dựa vào những lời này, ngươi xứng đáng hơn bất kỳ nữ tử nào!”
Lời này, khiến nụ cười của Trân Châu cứng ở trên mặt.
“Thế nào? Đầu lưỡi bị mèo nuốt đi, không trả lời được rồi hả?” Hắn chế nhạo, thong thả ung dung đến gần bên người nàng, khàn khàn nói: “Cởi áo, tối nay bồi tẩm.”
Hơi thở quanh mình trong nháy mắt tràn đầy cảm giác bị áp bức. . . . . .
Sau đó, nàng quay đầu.
Nam nhân đột nhiên ra tay bắt lấy cánh tay phải mảnh khảnh của nàng, giọng điệu âm trầm cất giấu tức giận —
“Ngươi quá bừa bãi rồi !”
“Bối lặc gia không cảm thấy chính mình mới là người bừa bãi sao?” Nàng nhanh chóng đáp lễ, mặc dù trên cánh tay đã bị hắn nặn ra tím bầm, vẫn không sợ hãi chút nào.
“Rất tốt!” Hắn cười lạnh, cắn răng nặn ra lời nói từ giữa hàm răng: “Ta cho ngươi một cơ hội, để cho ngươi giải thích sự vô lễ của mình.” Hắn âm trầm nói, thô lỗ kéo cô gái yếu đuối vẫn ngoan cố chống cự tới trước mặt.
“Tùy ý để một cô gái không rõ thân phận đến gần ngài, không quá mạo hiểm sao?” Mạo hiểm bị giết chết, Trân Châu không sợ chết nhắc nhở hắn.
“Như vậy, thân phận của ngươi là gì?” Hắn bình tĩnh nhếch môi, hỏi ngược lại nàng.
“Nữ hát rong.”
Trong nháy mắt giận tái mặt, giờ khắc này, Duẫn Đường thật mất khống chế muốn bóp chết nàng.
Thô lỗ đè cơ thể mềm mại của phái nữ vào người mình, gương mặt anh tuấn của hắn vội vã tiến sát gương mặt tự nhiên của nữ tử, nheo mắt lại hỏi! “Sao ta cảm thấy ngươi chưa từng xem ta là chủ?”
“Nếu bối lặc gia không phải chủ tử, thì không thể gọi là đến, đuổi là đi với nô tỳ.” Nhìn thẳng hắn, nàng không sợ chết nhắc nhở.
Hắn giận quá hóa cười, gương mặt tuấn tú âm trầm lại không vui vẻ chút nào. “Ngươi rất thích tranh cãi?”
“Bối lặc gia hỏi, dân nữ trả lời mà thôi.”
Thái độ ôn hòa của nàng, lại làm hắn phát bực.
Sức lực trên cổ tay tay nàng lại mất khống chế nặng rất nhiều, không khí đê mê làm cho người ta hít thở không thông tràn ngập ở giữa hai người. . . . . .
“Như vậy, ta liền làm chủ tử chân chính!” Hắn nói.
Chưa cho nàng thời gian suy tư hàm nghĩa trong lời nói, hắn đột nhiên dùng sức lực dã man, lôi kéo cánh tay mảnh khảnh của Trân Châu —
“A. . .”
Đau nhức đột nhiên tới khiến Trân Châu không kìm hãm được kêu thành tiếng. Cắn môi dưới, nàng giương mắt nhìn nam nhân này.
“Đau? Đau liền cầu xin ta!”
Nàng không lên tiếng, rủ mắt xuống, con ngươi trong suốt thậm chí cự tuyệt nhìn thẳng hắn.
Duẫn Đường tức giận mất lý trí —
“Đáng chết. . . . . .”
Hắn cắn răng nguyền rủa, đột nhiên giơ tay tháo ra nút cài trước ngực nàng.
“Còn không lên tiếng?” Hắn cười lạnh, quả đấm cương cứng kéo áo trước ngực nàng xuống.
“Ư. . . .”
Tiếng thở dốc của nàng hòa vào khí nóng nam nhân phun ra. . . .
Tình cảnh hỗn độn, mập mờ tối hôm trước lại trở về trong ký ức mà Trân Châu gấp gáp muốn quên .
Thì ra là cảnh tượng này rõ mồn một trước mắt, nàng đã nhớ rất kỹ, đêm hôm đó đã thật sự khắc vào đầu của nàng rồi.
Trân Châu cắn môi, giống như đêm hôm trước, không cho mình kêu thành tiếng.