Đọc truyện Các Thần Tiên Sinh Hoạt Trong Thời Đại Tinh Tế – Chương 41: Nhược điểm của tam thái tử
Editor: Hạ Tử Lâm.
Beta: Ngạo Thiên Cuồng Luyến.
Na Tra ngẩng đầu nhìn bạn cũ tóc vẫn còn đang nhỏ giọt, đần độn mở miệng:
“Khúc Tiểu Quân, Diệp Tiểu Úy mất tích! Hơn nữa dùng Thuật Truy Tung của ta vậy mà không tìm thấy cậu ta!”
Người duy nhất có tinh thần lực 3S của toàn bộ tinh tế mất tích? Khúc Quân không tin, hắn vừa lau khô tóc vừa động viên Na Tra:
“Na Tra, ngươi bình tĩnh lại trước đã, sau đó kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối cho ta.” Không đầu không đuôi như này, hắn cũng không phải kẻ bám đít hai người, chuyện gì xảy ra sao mà biết được.
“Chính là Diệp Tiểu Úy nói cậu ta muốn đi công tác một chuyến, ta không hiểu lắm, vốn là muốn lén lút đi theo cậu ta, nhưng lại bị cậu ta phát hiện…”
“Đợi chút, ngươi nói cậu ta phát hiện ngươi… cậu ta biết thân phận của ngươi?” Khúc Quân không nhịn được ngắt lời.
Na Tra khó hiểu nói: “Không biết nữa, chỉ là thần thức của Diệp Tiểu Úy hơn người, chính cậu ta phát hiện ra ta.”
Thần thức của người phàm có thể thăm dò được năng lực của ngươi?! Na Tra, ngươi đang kể chuyện cười gì thế, nghĩ cũng biết chính là do ngươi không đề phòng, khiến tên tinh ranh Diệp Úy này phát hiện ra thì có: “Thôi bỏ đi, ngươi nói tiếp đi.”
“Ồ, được.” Na Tra gật đầu nói tiếp: “Sau đó cậu ta liền từ chối ta, nói chuyện lần này có chút phức tạp, không muốn ta tham gia vào.”
“Sau đó ngươi liền thật sự không đi theo?” Với tính cách của Na Tra, dễ dàng bỏ qua như thế thì không phải phong cách của hắn!
“Đương nhiên không phải, ta đi theo, nhưng chỉ mới thất thần một cái, thế mà ta liền không cảm giác được hơi thở của cậu ta.” Na Tra cực kỳ kích động nói, không biết là kích động vì với năng lực của mình vậy mà không bảo vệ tốt được bạn mình, hay là đang chán nản chuyện Diệp Úy mất tích.
… Nói cũng như không nói, chẳng qua: “Khi ngươi thất thần, có xảy ra chuyện gì đặc biệt gì hay không?”
Na Tra vừa nghe, cố gắng lật lại cảnh tượng lúc đó, cẩn thận nhớ lại, cuối cùng lắc đầu: “Không có xảy ra cái gì hết, là ta đi theo chán quá, quay đầu nhìn phong cảnh thôi.”
Chuyện này… quả thật là chuyện mà Na Tra có thể làm ra, Khúc Quân giơ tay đỡ trán, cảm thấy tình hình kết bạn của mình thật sự không tốt tí nào, mỗi người không thể yên tĩnh đi chút à? Hắn chỉ là một tiểu Thiên Binh, không phải Bồ Tát, đáng thương cho mái tóc của hắn mà!
“Vậy Diệp Úy thượng tá trước khi đi có cho ngươi cái gì không?” Với tính cách cẩn thận của vị kia, nhất định đoán trước được Na Tra sẽ theo dõi, cho nên cũng có thể là cố ý quăng Na Tra, về phần che giấu hơi thở… Cái này Khúc Quân cũng không biết là chuyện gì nữa…
“Có á!” Na Tra ấp úng, cuối cùng vẫn móc từ trong ngực ra một đống linh kiện máy móc, giọng điệu có chút thảm hề hề “Này… Cho nên mới nói mấy thứ kia chất lượng quá kém, sờ cái liền nát!”
== Khúc Quân đã không biết nên nói cái gì nữa, hẳn nên sớm quen phong cách của bạn tốt nhà mình: “Bỏ đi, để ta xem coi có thể sửa được không, có thiếu linh kiện nào không đó?”
“Không có, nhưng mà…”
Khúc Quân vừa nhận lấy một đống linh kiện rải rác vừa mở miệng nói:
“Ngươi cũng đừng sốt ruột, người như Diệp Úy thượng tá chắc chắn không dễ dàng xảy ra chuyện, cậu ta để lại thứ này cho ngươi nói rõ đã vì ngươi mà suy nghĩ, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đừng gây họa thì tốt rồi.”
“Ta…”
“Đừng nói nữa, tuy ta và ngươi đều là thần tiên, nhưng có một số việc thần tiên cũng lực bất tòng tâm.” Khúc Quân quay đầu ngắt lời Na Tra: “Còn nữa, đừng quá coi thường năng lực của Diệp Úy.” Khi hắn đến tinh tế, tên tuổi của Diệp Úy cũng đã vang dội toàn bộ tinh tế.
Trước khi ngươi quen Diệp Úy, cậu ta một thân một mình cũng đã sống tốt hơn bất luận kẻ nào, hơn nữa khi đó năng lực với thủ đoạn của cậu ta còn không có xuất sắc như bây giờ.
Cho nên thực ra Khúc Quân cũng không có lo lắng lắm, dù sao… Lo lắng cũng chẳng có tác dụng mịa gì.
Đặt một đống linh kiện lên trên bàn, Khúc Quân tìm mảnh thẻ nhớ trong đống đó ra, bỏ vào một cái dụng cụ nhỏ, tay trái phất một cái qua mặt bàn, toàn bộ linh kiện lung tung nằm trên bàn liền biến mất.
Làm xong những việc đó, Khúc Quân liền đi ra khỏi phòng làm việc.
Na Tra còn ở bên ngoài, vừa nhìn thấy Khúc Quân đi ra, lập tức tiến lên: “Sửa xong chưa?”
Cái bộ dáng này, thật là không giống mãnh tướng trên Thiên Đình một chút nào, Khúc Quân giơ tay đẩy ra, nói: “Không có, sửa chữa cần thời gian, mà ngươi bây giờ, cần nghỉ ngơi.”
Nói xong liền kéo người đi ra phòng khách, đương nhiên phòng khách còn có một vị Bách Hoa Tiên Quân, nhìn thấy hắn dẫn Na Tra đi ra, nhíu mày, cũng không nói gì.
Người thông minh chính là khôn ngoan, Khúc Quân vừa đi vào phòng bếp vừa mở miệng: “Bách Hoa, thích ăn cái gì?”
Bách Hoa tựa vào một cây Tùng Bách trong rừng, cực kỳ bình dị mở miệng: “Muốn một bàn đồ ăn mặn.”
… == nói thực vật từ xưa đến này đều là hít gió đông uống nước lã đâu! Một bàn đồ ăn mặn là cái quỷ gì? Một đóa Mẫu Đơn tàn bạo như thế, khó trách Hao Thiên Khuyển thất bại thảm thiết như vậy!
“Được, chờ ta nửa tiếng.” Về phần tên nhóc quậy kia, tùy tiện đưa món gì vào mồm liền vui vẻ rồi.
Nửa tiếng sau, bốn người ngồi trên bàn cơm, ăn một bàn món mặn thơm ngon do Khúc Quân làm.
Khi ăn không nói chuyện, một bữa cơm trôi qua bình tĩnh, nhìn không khí kỳ lạ trên bàn, cuối cùng Khúc Quân kéo Na Tra đang ỉu xìu ủ rũ đi tới phòng làm việc, với cái bộ dáng hồn bay phách lạc này, rất dễ hắn nảy sinh ra một ít ý tưởng kỳ quái.
Ấn người xuống chỗ ngồi, Khúc Quân ngồi ở phía trước, hai tay khoanh lại đặt trước ngực, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc:
“Na Tra, hiện tại xung quanh không có người nào, phòng này là nơi ta tu luyện, toàn bộ xung quanh đều bố trí kết giới, ngươi có thể yên tâm nói chuyện. Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi với Diệp Úy thượng tá rốt cuộc là sao?”
“Thì… thì là bạn bè bình thường.” Na Tra có chút không dám ngẩng đầu nhìn Khúc Quân, nhưng trong lòng hắn đúng là nghĩ như thế, cũng không biết tại sao… bỗng nhiên có chút chột dạ.
… Bạn bè bình thường, bốn chữ này cũng rất đáng để mà mổ xẻ đó có được không?
“Na Tra, ngoài những bạn bè cũ như chúng ta, ngươi từng có bạn bè à?”
… Thằng nhóc quậy kì lạ mà im lặng, hắn hắn hắn… Sao lại không có bạn bè!
Được rồi, hắn quả thực không có người bạn nào, nhưng mà rõ ràng hắn đã rất cố gắng đi kết bạn, là những người đó khinh thường hắn, cảm thấy hắn là một thằng nhóc không có tình thương của cha thôi.
Bạn bè nhiều năm, Khúc Quân liếc mắt một cái liền nhận ra Na Tra lại nghĩ đến chuyện cha mẹ mình, trong lòng hắn yên lặng thở dài, nói:
“Ngươi đã không muốn nói, ta cũng không ép ngươi, chỉ là cái trạng thái bây giờ của ngươi, ta thật sự rất lo lắng đó.”
Na Tra trong trí nhớ của hắn, là không sợ trời không sợ đất, mặc dù biết chuyện đó là sai, cũng sẽ đâm đầu đi lên đằng trước, mặc dù sẽ khiến người ta cạn lời đau đầu, dùng nắm đấm nhiều hơn dùng đầu óc, còn có chướng ngại giao tiếp xã hội, còn là một người cực giỏi kéo thù hận ( Cảm giác hoàn toàn không có ưu điểm)… Nhưng hắn biết, thực ra Na Tra là một người trọng tình cảm.
Đó là lí do mà hắn vẫn giữ kiểu tóc lỗi thời mẹ mình đã cột cho hắn, mặc một bộ đồ bị người ta chế giễu rất nhiều lần, bởi vì là mẹ cho, nên nhận lấy vô điều kiện, Khúc Quân đã không nhớ nổi bao nhiêu lần Na Tra vì điều đó mà đánh nhau với người ta.
Mà đối với những người bạn lâu năm như bọn họ, cũng đối xử cực kỳ chân thành. Cho nên… Khúc Quân thật sự rất lo lắng, nếu như một tên ngốc nghếch thiên chân vô tà, hắn có lẽ cũng sẽ không lo lắng như vậy.
Hắn lo lắng nếu vị Diệp Úy thượng tá kia có ý đồ xấu với Na Tra, về sau Na Tra biết được… Không nói đến việc chính Na Tra sẽ đau lòng, hắn càng sợ Na Tra tức giận giết chết dòng độc đinh 3S của Thời Đại Tinh Tế, cái… Hình ảnh đó, thực sự không dám nhìn thẳng ==.
Khúc tiểu tướng quân, vấn đề ngươi lo lắng hình như có chút sai sai.
Na Tra vừa nghe, cũng hơi xúc động, trong lòng liền có chút ấm áp, cho nên mới nói Khúc Tiểu Quân thật sự rất phạm quy, ỷ vào tính tình của chính mình tốt liền ăn hiếp những người thành thật như bọn họ, vốn không muốn nói, nhưng không biết tại sao bây giờ hắn lại đột nhiên muốn nói ra hết: “Có muốn nghe chuyện khi ta vừa tỉnh dậy hay không?”
“Rửa tai lắng nghe.”
Không giống bọn họ, khi Na Tra tỉnh lại hoàn toàn không có bị chịu tội, hắn tỉnh lại trong một vùng núi sâu, xung quanh là thực vật um tùm tươi tốt che trời lấp đất mà hắn chưa từng nhìn thấy, so với Hao Thiên Khuyển ngáo ngơ, khi Na Tra chỉ có một mình, chỉ số thông minh vẫn online, hơn nữa hắn khác với những thần tiên khác, mặc dù khi hắn tỉnh lại trên người chẳng có tý linh lực nào, hắn ở tinh tế cũng là một thành phần cực kỳ khủng bố — bởi vì cơ thể hắn chính là một Bug.
Thái Ất chân nhân vì đồ đệ cưng đúc một cơ thể từ củ sen cực phẩm, có lực phòng ngự chịu được một kích của (dlkt), cho dù là toàn bộ dị năng giả mạnh nhất của tinh tế đến, có lẽ cũng sẽ không tạo thành tổn thương gì cho cơ thể hắn, cho dù là rụng một cọng tóc.
Cho nên mặc dù là ở trong rừng rú ma thú biến dị thường xuyên qua lại, dựa vào nắm đấm của mình, Na Tra vẫn như trước sống được rất tốt. Hơn nữa thần tiên không cần ăn cơm cũng sẽ không chết đói, hắn ở trong rừng có thể nói là sống thuận buồm xuôi gió, nếu không phải vì linh lực chưa khôi phục, hắn có lẽ đã nhanh chóng gặp lại bọn Khúc Quân.
Nhưng khôi phục linh lực không phải hắn nghĩ là có thể khôi phục lại liền được, linh lực trong không khí ít như thế, mặc dù mỗi ngày hắn đều ngồi xuống khôi phục, cũng cần rất nhiều thời gian, thời gian một tháng cũng chỉ khiến linh lực hắn khởi sắc một ít mà thôi.
Chẳng qua thời gian đối với thần tiên mà nói là thứ vô dụng nhất, có đôi khi mới nhắm mắt cái mở mắt ra chính là vài năm vài chục năm, cho nên Na Tra tuy rất sốt ruột tìm kiếm bạn bè, nhưng cũng rất tĩnh tâm quyết tâm khôi phục thực lực.
Thần tiên trên trời, mặc kệ ngươi là nóng tính hay điềm tĩnh, là nội liễm hay hướng ngoại, trên con đường tu luyện cơ bản đều rất có kiên nhẫn, cho dù là Na Tra, đối với tu luyện hắn cũng rất là điềm tĩnh.
Mà chính là vào một ngày nào đó ở một tháng sau, hắn gặp được Diệp Úy, khi đó cậu ta cực kỳ thảm hại, trên người có một số miệng vết thương rất đáng sợ, giống như bị người ta cắn nuốt da thịt.
Làm tướng quân tiên phong nhiều năm như vậy, trên Thiên Đình, cái tính tình nóng nảy của hắn đã sớm được cải thiện, thích giúp đỡ người khác gì đó đã sớm không có, nếu là Khúc Tiểu Quân ở đây có lẽ hắn sẽ hơi dao động, nhưng nếu như là người lạ, vậy cũng đừng trách hắn tàn nhẫn.
Thần tiên từ trước đến này không can thiệp vào sinh tử và giúp đỡ phàm nhân, đây là quy tắc không thể thay đổi.
Nhưng mà đợi đến lúc người nọ không đi nổi nữa, thẳng tắp ngã xuống thì hắn rốt cuộc vẫn dừng chân lại, Na Tra biết người nọ còn chưa chết, bởi vì hắn nghe thấy hô hấp của cậu ta, vừa định xoay người rời đi, chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn đến khô khốc của người đàn ông vang lên, xen lẫn sự lưu luyến cùng với một cỗ cực kỳ không cam lòng: “Mẹ, con…”
Vì thế bởi vì một chữ “Mẹ”, hắn xoay người cứu người đàn ông này, mà người đàn ông này, tên là Diệp Úy.