Đọc truyện Các Thần Tiên Sinh Hoạt Trong Thời Đại Tinh Tế – Chương 36: Thân phận của người nọ
Editor: Hạ Tử Lâm.
Beta: Ngạo Thiên Cuồng Luyến.
“Khúc Khúc, cậu có biết số mệnh không?” Nold vừa mở miệng cái là nói từ ngữ của Hồng Hoang. Khúc Quân giật mình, không nghĩ tới hai từ số mệnh lại nói ra từ trong miệng Nold. Hắn bình tĩnh lắc đầu. Hắn muốn nghe Nold giải thích nó như thế nào.
Nold cúi đầu cười tự giễu, nói:
“Tớ cũng là lần đầu tiên nghe nói về số mệnh. Tuy không hiểu lắm, nhưng có thể được tên đại hoàng tử kia xem trọng như thế, tớ hẳn nên cảm thấy vinh hạnh, đúng không?”
Bản thân lại so với số mệnh?!
Khúc Quân hơi kinh ngạc, hắn mở Thiên Nhãn nhìn Nold, cuối cùng vẫn không có nhìn ra chút số mệnh nào trên người Nold, nguyện vọng màu lục tuy đậm, khí chất Vương giả cũng có một ít, nhưng cậu nói số mệnh……..Hắn cũng chưa thấy lấy một chút đâu.
Đừng tưởng hắn chưa từng thấy số mệnh, số mệnh trên người Dương Tiễn cũng rất đậm, xa xa nhìn đã chíu chíu lóe mù mắt, tuyệt đối không phải loại ánh sáng màu lục này!
“Khúc Khúc, sao cậu lại nhìn tớ như vậy? Lời nói của tớ rất kỳ quặc hả? Thực ra tớ cũng thấy rất kỳ quặc, nghe nói số mệnh gánh vác hướng đi tương lai của hành tinh Tucker, chỉ cần được người có số mệnh cam tâm tình nguyện hiến dâng tinh thần và thể xác, người nhận mới có thể có được quyền lực tối cao cùng vinh quang……….” Nold nói xong cũng chú ý tới ánh mắt của Khúc Quân, định nói sang chuyện khác.
Khúc Quân co rút khóe miệng, mở miệng nói:
“Nold, tuy cực kỳ không muốn đả kích cậu, nhưng cậu….. có thể đã bị lừa.” Hoặc ngay cả tên đại hoàng tử kia cũng bị lừa.
Nếu là như thế thật, vậy chuyện này cũng rất có ý tứ.
Nghe vậy, Nold ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt không tin:
“Không thể nào! Đây là phụ hoàng nói cho tớ biết, nếu không phải…………”
“Nếu không phải tên đại hoàng tử kia xuất hiện, phụ hoàng cậu chắc chắn sẽ không nói cho cậu biết, đúng hay không?” Trong lòng Khúc Quân có một suy đoán lớn mật.
Nold ngơ ngác, nửa ngày không nói gì, bây giờ đầu óc cậu rất loạn, hoàn toàn không có biện pháp tĩnh tâm tự hỏi.
“Nold, tớ có thể hỏi cậu một chuyện không?”
“Cậu hỏi đi.”
“Nghe nói quốc vương và hoàng hậu hành tinh Tucker cực kỳ thương cậu. Hai người sinh được ba người con, đại hoàng tử Schnorr, nhị hoàng tử chính là ngươi, tam hoàng tử Lâm Nạc, kiểm tra miệng giếng này thì chỉ có cậu và đại hoàng tử. Vậy quốc vương, hoàng hậu và tam hoàng tử đi đâu rồi?” Nhìn thấy hoàng hậu và tiểu đệ gọi webcam mới về nhà, giờ lại biến thành bộ dáng như bây giờ, thật sự rất kỳ lạ!
“Phụ hoàng, mẫu hậu cùng tam đệ đều bị tên kia bắt lại, tớ dẫn theo đại ca chạy trốn tới nơi này.”
Logic hoàn toàn sai lầm! Khúc Quân chống cằm, cực bình tĩnh hỏi lại:
“Nold, cậu bình tĩnh ngẫm lại xem, nếu cậu là tên đại hoàng tử kia, muốn cậu toàn tâm toàn ý nguyện trung thành, cậu sẽ giam cậu cùng Schnorr cùng một chỗ hay sao?”
“Vậy…….” Nold không dám nghĩ tiếp nữa, hoặc chết hoặc……… Hai khả năng đều không phải kết quả cậu muốn:
“A a a a……….”
Cậu hét lên, khi cảm xúc con người tích lũy đến một trình độ nhất định, cần phải phát tiết, cho nên Khúc Quân cũng không có ngăn cản cậu ta, mà đứng nhìn một Nold ban đầu hoàn toàn rối loạn từng chút từng chút khôi phục lại sự ung dung trung nhị như thường ngày, sau đó mới chậm rãi mở miệng:
“Nghĩ kỹ sao? Nghĩ kỹ rồi chúng ta liền đi gặp vị đại hoàng tử thần thông quảng đại này đi.”
“Đại hoàng tử” ngồi trên ngai vàng cao cao, giống như vua của hành tinh này, hắn giương mắt quan sát chúng sinh phía dưới, giống như thần tiên đứng trên tầng mây, thay đổi thất thường, chỉ cần hắn ngước mắt lên thì trời đất đều ảm đạm thất sắc.
Khúc Quân thong dong từ bên ngoài đại điện đi vào, Nold cõng đại ca Schnorr đi phía sau Khúc Khúc, cậu nhìn lính canh quen thuộc xung quanh nâng súng laser đi ngang qua nhưng lại giống như không nhìn thấy bọn họ, rồi lại nhìn bóng lưng rắn rỏi của Khúc Khúc, cậu lại lần nữa thấy may mắn lúc đó bản thân đã kiên trì đi cái học viện kia, trở thành bạn cùng phòng với Khúc Khúc.
Rất nhiều người đều nói cậu nên sớm cắt đứt quan hệ với Khúc Quân đi, đừng ở chung phòng với một tên nhà quê đến từ nông thôn như Khúc Quân. Lần đầu tiên nhìn thấy Khúc Khúc, tuy Khúc Khúc cũng thong dong nhưng vẫn chưa quen thuộc với Thời Đại Tinh Tế này, mỗi tiếng nói cử chỉ đều mang phong cách không phù hợp với xu thế thời đại hiện tại, nên mới bị gọi là tên nhà quê từ nông thôn mới lên.
Nhưng lúc ấy cậu liếc mắt một cái đã cảm thấy Khúc Quân là người đáng giá kết bạn nhất trong đám người kia, vì thế cậu cùng một tên nhà quê sinh hoạt ba năm dưới ánh mắt khinh thường của mọi người. Mà sự thật chứng minh, có lẽ tính cách của cậu không được tốt lắm nhưng ánh mắt nhìn người lại cực kỳ tốt.
Khúc Quân, có người bạn như cậu, đó là may mắn ba đời của tớ.
Từ đại điện đi vào cũng không mất bao lâu, rất nhanh Khúc Quân đã dẫn hai người bọn họ vào bên trong. Không biết tại sao, vốn cách năm bước là có một đội lính canh, thế nhưng càng đi vào trong lại càng ít, khi vào tới trong cùng, ngoài “Đại hoàng tử” trên ngai vàng đã không có bóng dáng của một lính canh nữa.
“Ngài vậy mà còn có gan đến đây, thượng tiên ngược lại rất có khí phách!” Lời nói không ngờ lại dùng giọng điệu Hồng Hoang, nhưng có thể do chưa quen, dù sao giọng điệu rất kỳ quặc. Quan trọng nhất là cũng với câu đó hắn từng nghe một vị Đại Minh Vương nào đó nói qua, có một đối lập mãnh liệt như vậy để so sánh, vội vàng sẽ không có thành tựu, lời này thật sự rất phù hợp với tình hình trước mắt!
“Ngươi đã chiêu đãi niềm nở như vậy, ta há có thể không để ý đến!” Khúc Quân cũng dùng giọng điệu Hồng Hoang trả lời, chỉ là trình độ có trước có sau, không phải là loại như “Đại hoàng tử” có thể so được.
Nold tỏ vẻ…. Cậu hoàn toàn không hiểu hai người đang nói cái gì, chẳng qua nhìn biểu tình của đối phương là biết, hắn có lòng thù địch với Khúc Khúc.
“Đại hoàng tử” vẫn thong thả ngồi trên ngai vàng, dường như đã quen với dáng vẻ đó, hắn thậm chí còn thay đổi tư thế ngồi, thong dong nói:
“Thượng tiên đến, ta tất nhiên là chiêu đãi niềm nở, nhưng ngài lại dẫn theo tù nhân của ta đến điện, vậy thì cũng đừng trách ta không khách khí!”
Nói xong, cả tòa cung điện nháy mắt sập xuống, tường đất che trời lấp đất đột ngột mọc lên từ mặt đất, Nold cõng đại ca hoảng sợ nhìn trái nhìn phải, rồi trực tiếp nhìn chằm chằm Khúc Khúc đứng phía trước vẫn không quay đầu lại. Nay cậu đã không còn đường lui, tin tưởng vào Khúc Quân là lối thoát duy nhất của cậu!
Khúc Quân không kinh ngạc chút nào, đã từng thấy cảnh tượng càng thêm rung động lòng người, một chút trò vặt này………..Hai bên trái phải búng tay một cái, lấy hắn làm trung tâm bỗng hình thành một cái kết giới trong suốt, che bão cát bụi bặm từ bên ngoài vào.
Dù sao làm ra hành động như này hắn cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì trên người hắn sống nhờ một vị Đại Minh Vương vừa mắc bệnh sạch sẽ vừa ghét mùi đất. Nếu không làm, có lẽ còn chưa chờ hắn hỏi được chút tin tức nào thì vị này đã nháy mắt nổi điên lên trực tiếp đánh tên ngồi trên ngai vàng kia hiện nguyên hình!
Không thể không nói, Khúc Quân cực kỳ biết nhìn xa trông rộng, trên thực tế vị Đại Minh Vương nào đó cũng đang có ý này, bị bắt cách cơ thể mình xa như vậy đã không mấy vui rồi, thế mà còn có cái giống không biết là gì này ở trước mắt y làm ra một vài thứ rác rưởi bêu xấu, thật sự khiến người ta muốn động thủ!
Chẳng qua………..Tiểu tử Khúc Quân này coi như có tầm nhìn, chỉ với điểm đó, y kiềm chế một chút cũng được.
Cực kỳ thuận lợi dẹp yên mâu thuẫn nội bộ, Khúc Quân thong dong bước từng bước một đi về phía trước, một bức tường đất đập đến, dù cho có là dị năng bậc S không chết thì cũng tàn, Nold trừng sắp rơi con ngươi ra ngoài, cậu vội vàng định kêu………Ngay sau đó con ngươi của cậu liền thật sự trừng rớt ra ngoài.
Móa nó! Khúc Khúc nhà cậu chắc chắn là thần tiên chuyển thế!
(Ngạo Thiên: Chúc mừng Nold *moah moah~*)
Vào lúc bức tường đất đập tới thì Khúc Quân giơ tay trái lên, lòng bàn tay hội tụ luồng ánh sáng màu xanh, Ngũ Hành tương sinh tương khắc, Mộc sinh Thổ nhưng cũng khắc Thổ, chúng thần tiên ở Hồng Hoang vô cùng thành thạo việc sử dụng thuật Ngũ Hành tương sinh tương khắc này, so với bộ dạng phô trương thanh thế bé tí ấy của đối phương, Khúc Quân tỏ vẻ tuy rằng mình thích dùng vũ khí để đánh nhau nhưng dùng thuật Ngũ Hành tương sinh tương khắc cũng không tệ.
“Làm sao có thể?! Sao có thể như thế được!” Tên ngồi trên ngai vàng rốt cuộc cảm thấy căng thẳng, tầng tầng tường đất càng không ngừng đập đến, định dập Khúc Quân thành đống thịt vụn lại bị Khúc Quân nhẹ nhàng vung tay đập vỡ, không có chất lượng mà chỉ được cái mã, cho dù mạnh gấp trăm lần cũng không phải đối thủ của hắn.
Với lại…………Trò chơi này cũng nên kết thúc thôi!
Nold nhìn Khúc Khúc làm trò bằng ánh mắt tê liệt, ở một giây không nhìn thấy bóng dáng của Khúc Quân, cậu ngẩng đầu căng thẳng nhìn xung quanh, một lúc lâu………Con ngươi vừa mới lượm về lại lần nữa lọt khỏi tròng.
Hình như cậu thật sự kết bạn với một người bạn cực kỳ mạnh, trâu bò như vậy, cậu nhìn cũng thấy có chút tự ti.
Nếu như trước đây mà có người nói cậu sẽ có một ngày thấy tự ti trước mặt một người, cậu nhất định dạy dỗ khiến người đó muốn biến mất khỏi thế giới này, nhưng giờ……….Cậu thật sự thấy tự ti. Trước đây cậu cảm thấy trong tình bạn của cậu và Khúc Quân thì cậu là người có ưu thế hơn. Tuy Khúc Khúc rất quan tâm chăm sóc cậu, cơ bản tới cuối kỳ toàn là Khúc Khúc giúp đỡ cậu nhưng cậu cảm thấy mình mới là người giúp đỡ Khúc Khúc trước, giúp Khúc Khúc hòa nhập vào thời đại tinh tế này, hơn nữa cậu còn là hoàng tử có thân phận cao quý.
Nold nghĩ mình hẳn nên học cách trưởng thành, ra dáng người lớn hơn. Trên thế giới này cũng có người không nhìn thân phận hoàng tử của mình, cũng có nơi mà cậu chưa bao giờ đặt chân đến, hoàng tử là cái thá gì, hệ Mộc bậc S là cái thá gì, một tâm hồn mạnh mẽ mới là cốt lõi để một người có thể sống an lành.
Cậu bỗng nhiên vô cùng hâm mộ Khúc Khúc, nếu có một ngày cậu có thể được như Khúc Quân thì cậu có chết cũng không hối tiếc.
Lúc Nold bắt đầu hiểu được triết lí đời người, Khúc Quân đã xuyên qua tầng tầng tường đất, thoáng cái giam giữ “Đại hoàng tử” trên ngai vàng, nháy mắt, ánh mắt “Đại hoàng tử” chuyển sang hoảng sợ!
Bởi vì hắn ta phát hiện ra, cơ thể của mình không thể động đậy được nữa! Đây là tinh túy hệ Thổ mà hắn ta bỏ ra hơn mười ngàn năm mới ngưng tụ được, chắc chắn không thể thoát khỏi sự khống chế của hắn!
Chính là do người trước mắt này! Hắn rốt cuộc chậm chạm phát hiện ra rằng có lẽ hắn đã chọc phải một người không thể chọc!
“Nghĩ rõ ràng rồi sao? Định khai từ chỗ nào đây, nếu ngươi nói rõ ràng, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng.” Giọng nói Khúc Quân lạnh nhạt hờ hững, cực kỳ giống như thần tiên trên chín tầng trời. Trên thực tế đúng là hắn đang bắt chước bộ dáng làm màu thường ngày của chúng thần tiên:
“Ngươi nói thử xem? Quốc vương bệ hạ, người đã sống nghìn vạn năm, cảm giác nuốt Thổ căn rất khó chịu đúng chứ?”
Trong mắt “Đại hoàng tử” cuối cùng cũng hiện lên sự sợ hãi.
(Ngạo Thiên: Má ơi đang hay TvT)
(Editor: Cầu tui đi nào ~~~~~~ hahahaha)