Các Tài Phiệt, Mời Ngả Vào Lòng Ta

Chương 12: Ngoại truyện 1: Miss Ripley


Đọc truyện Các Tài Phiệt, Mời Ngả Vào Lòng Ta – Chương 12: Ngoại truyện 1: Miss Ripley

*Song Yoo Hyun bị lừa tình quá, thật đáng thương ~ 🙁

Tuy rằng vợ tôi vẫn cho rằng chúng tôi gặp nhau lần đầu ở cửa nhập cảnh Hàn Quốc, nhưng thực tế lần đầu tiên tôi thấy em ở sân bay Nhật Bản, lúc đó, em cùng một cô gái khác hoang mang rối loạn mang theo hành lý xuống xe, trong ánh mắt tràn đầy kinh hoảng cùng bất lực, khiến tôi vừa liếc mắt liền chú ý tới.

Tôi đứng ven đường, nhìn em ở xa xa đang kéo đống hành lý cồng kềnh, đến trước máy rút tiền lấy ra một số tiền lớn, sau đó trở về bên cô gái cùng đồng hành, đem hơn nửa số tiền cho đối phương.

Tôi cứ như vậy thấy hết vẻ tín nhiệm cùng sự luyến tiếc trong mắt em và sự tham lam tính toán trong mắt người đối diện.

Tôi âm thầm lắc đầu vì sự lương thiện và ngây thơ của em, có điều nghĩ đến chính mình sắp về Hàn Quốc, cũng không đi xen vào việc của người khác, yên lặng đi tới phòng chờ.

Không nghĩ tới, chỉ sau hơn hai giờ, tôi lại gặp em lần thứ hai.

Mặc dù tâm có chút vui vẻ, song lực chú ý của tôi rất nhanh… bị một cô bé khóc rống lên thu hút, bé gái nước mắt giàn giụa, mẹ bé dỗ thế nào cũng không được, tôi di chuyển bước chân đang định đi tới, đã có người trước tôi một bước ôm lấy bé gái ấy.

“Là em.” Tôi tự nói với mình, một bên dừng bước, đứng đó nhìn hai mắt em cong cong, nụ cười thân thiết đùa trẻ con.

Em dường như rất thích trẻ con, dỗ bé gái khóc rất lợi hại, cô bé trong ngực em dần yên tĩnh lại, nhìn hình ảnh ấy, tôi không khỏi nhớ lại khi còn bé, mẹ bởi vì bệnh tật vẫn luôn ở đảo JeJu tĩnh dưỡng, số lần tôi nhìn thấy mẹ có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần tới lúc phải rời khỏi mẹ, tôi rất khổ sở, bắt đầu khóc nháo, khi đó, mẹ luôn nghiêm túc dỗ dành tôi.

Bên kia, mẹ bé gái rất nhanh liền nói lời cảm tạ, tôi nhìn cô bé bị ôm đi, em đứng dậy, tôi thấy bước chân em lảo đảo, đuổi bước lên phía trước đỡ lấy em.

Eo của em thật mảnh mai nhỏ bé, tựa như dùng chút lực thôi sẽ gãy, tôi không tự chủ cẩn thận hơn mấy lần, đáng tiếc, em mau lấy lại tinh thần rời đi cái ôm của tôi, thấy vẻ mặt cảnh giác của em, tôi sợ em coi tôi là người xấu, trong lòng nóng nảy, giải thích.


Em nghe xong lời tôi, bớt chút cảnh giác,nhưng vẫn xa cách như cũ, giọng nói khác hẳn với sự nhỏ nhẹ lúc nói cùng bé gái, trong tim xuất hiện chút mất mát.

Làm xong thủ tục nhập cảnh, tôi theo bản năng tìm tìm khắp nơi, đã không thấy em, bước ra sân bay một cách tiếc nuối, vậy mà lại thấy em đứng lại bên ven đường.

Có lẽ đây chính là số phận rồi, trái tim tôi nhảy lên thình thịch, em giống như gặp phải việc gì đó khó khăn, cô gái lúc trước cũng không thấy bên cạnh, nếu như trước kia, tôi tuyệt đối không xen vào việc người khác, nhưng gặp phải em, tôi lại không tự chủ được muốn tới gần.

Tôi chủ động tới gần em hỏi có cần giúp đỡ, lúc đầu em uyển chuyển từ chối, tôi nỗ lực nói chuyện phiếm cùng em, em mới nói cho tôi biết mình không thấy chị gái.

Tôi nghĩ lại một màn ở sân bay Nhật Bản, có chút suy đoán, em đưa phần lớn của mình cho đối phương, em hẳn rất tín nhiệm cô ấy.

Tôi đề nghị em đến chỗ phát thanh tìm người, em đồng ý ngay, trên đường, tôi lấy hết dũng cảm hỏi tên em, Lee Ji Ah, một cái tên trang nhã dịu dàng.

Phát thanh suốt một giờ, người Ji Ah muốn tìm cũng không xuất hiện, suy đoán của tôi chắc đúng rồi, mặc dù Ji Ah gọi người kia là chị gái, hoàn toàn tin tưởng đối phương, nhưng là, em bị bỏ lại rồi.

Tôi đang nghĩ ngợi làm sao để lại gần em thêm một bước, bạn tốt Cheol Jin xuất hiện, tôi thế mới nhớ ra, cậu ta nói ngày hôm nay muốn tới sân bay đón tôi, bởi vì Ji Ah, tôi hoàn toàn quên mất.

Người lạ xuất hiện khiến Ji Ah cảnh giác, em nói mình phải đi, tôi muốn giữ lại, lại phát hiện mình cùng em chẳng qua là bèo nước gặp nhau, có tư cách gì giữ lại đây.

Nhìn em ngồi xe rời đi, tôi rất là lạc lõng, rồi rất nhanh, lại biến thành ảo não.

Ngoài trừ tên, tôi dĩ nhiên cái gì cũng quên hỏi. Em muốn đi đâu? Số điện thoại? Cái gì cũng không biết.


Cùng Cheol Jin trở về khảo thí viện, tôi vẫn luôn mất hồn mất vía, Cheol Jin thấy vậy, thì cười nhạo tôi lại chỉ vì một cô gái gặp qua mấy lần mà biến thành như vậy.

Trạng thái đó vẫn duy trì liên tục đến tối, ăn cơm xong, tôi đang định ra ngoài, cũng không chú ý gì cả trực tiếp mở cửa, lại không cẩn thận đụng tới cái hộp đồ ăn trên nóc tủ ngoài hành lang, nhất thời, cái bát chứa canh cùng đôi đũa thẳng tắp đập vào người xui xẻo đi ngang qua.

Tôi biết mình gây chuyện rồi, vội nói xin lỗi, vừa nhấc mắt, lại phát hiện người trước mắt là Ji Ah, tôi không thể tin nổi mà nhìn em, Ji Ah dường như cũng rất kinh ngạc, nhìn tôi không nói gì, cơ mà tôi lại rất nhanh phục hồi tinh thần, người tôi nghĩ đến cả một ngày, bây giờ lại xuất hiện ngay trước mắt, nhưng tôi lại khiến cả người em đầy canh.

Tôi vô cùng xin lỗi, Ji Ah cũng không tức giận với tôi, mà đi đến phòng thay quần áo.

Tôi về phòng mình, gần như nhảy chồm lên ôm lấy Cheol Jin, có lẽ đây chính là duyên phận, không thì sao Seoul lớn như vậy, em đi một vòng lại trở về bên cạnh tôi đây.

Cheol Jin thấy tôi kích động, đổ gáo nước lạnh nhắc nhở, “Đừng quên cậu vừa hắt canh vào người ta, người ta không tỏ thái độ là có lễ phép, cậu mau nghĩ cách đền bù đi.”

Cậu ta vừa nói vậy, tôi lại lập tức khẩn trương, bàn bạc với Cheol một chút xem nên mang em đi ăn gì.

Vốn không khí lúc ăn cơm tốt vô cùng, lúc trở về tôi còn mua sữa tươi cho em, chúng tôi ngồi một chỗ nói rất nhiều chuyện, tôi biết hóa ra em là người Hàn, chỉ là lớn lên ở Nhật Bản, cũng biết em thật sự rất muốn sống tại Hàn Quốc nhưng chỉ có visa du lịch, còn có em bởi vì nguyên nhân gia đình, bỏ dở đại học, nói chuyện đến cuối, tôi hỏi về bố mẹ em.

Lúc nghe em nói họ trên thiên đường, tôi vừa đau lòng vừa hối hận mình lỡ lời, sau đó em lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, khiến tôi đứng ngồi không yên.

Qua đêm đó, tôi rất muốn gặp lại em, cùng em xin lỗi, nhưng bởi mới về nước, chuyện công ty bận rộn không ngóc đầu lên được, vẫn luôn không có cơ hội thấy em, tuy nhiên về cô gái em luôn tìm kiếm lại có tin tức.


Cheol Jin nói cho tôi biết, thông tin từ cục xuất nhập cảnh, cô gái gọi Jang Mi Ri em đang tìm kia, cô ấy giống như đã tìm được công việc ổn định, đã lấy được visa dài hạn, cũng không có ý định tìm kiếm Ji Ah.

Nghĩ đến em còn không biết gì cả, còn đang bôn ba chạy xung quanh tìm kiếm Jang Mi Ri, trái tim tôi co thắt lại đau vì em, lần đầu tiên tôi ý thức được mình muốn bảo vệ em.

Mặc dù đã hiểu rõ lòng mình, nhưng tôi vẫn không thể nào thẳng thắn với Ji Ah, xử lý tốt chuyện công ty, tôi và Cheol Jin giữ nguyên kế hoạch dọn ra khảo thí viện.

Ngày chuyển hành lý đó, Ji Ah cũng tới giúp đỡ, tôi nhìn mặt em như không có chuyện gì xảy ra, nhiều lần muốn nói lại thôi, nếu mời em tới nhà trọ mới, em có thể từ chối hay không? Nếu như nói muốn giới thiệu công tác cho em, em có thể mất hứng hay không?

Bụng đầy tâm sự mang hành lý xong, tôi mới cảm thấy có gì không đúng, hành lý của tôi với Cheol Jin rõ ràng không nhiều lắm, thế nào mới đó đã đầy một xe, tôi hỏi ra sự nghi vấn của mình, Cheol Jin cùng Ji Ah đều bật cười, đùa dai nhìn tôi.

Tôi thấy Cheol Jin nháy mắt với tôi, trong chốc lát mới biết chuyện gì xảy ra, hóa ra, lúc trước Cheol Jin nói muốn giới thiệu một em gái tới công ty, người đó là Ji Ah, trong nháy mắt, trong lòng tôi có vô vàn đợt pháo hoa nở rộ, đẹp đẽ vô cùng.

Đến nơi ở mới, Ji Ah ngoài ý muốn gặp được Hee Joo từng cùng một lứa cô nhi viện, mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, thì ra Jang Mi Ri đang ở cùng Hee Joo, Ji Ah giờ mới biết Jang Mi Ri đã có công việc ổn định, sống rất khá, có vẻ rất khó chịu thấy mình chưa bao giờ được nhắc đến.

Từ Nhật Bản tôi đã nhìn ra, Ji Ah rất tín nhiệm cũng rất ỷ lại Jang Mi Ri, thật sự coi cô ấy như người nhà, đây cũng là lý do tôi vẫn không nói tin tức Jang Mi Ri cho em, Jang Mi Ri đối với Ji Ah thật ra không có sự quan tâm giống như của Ji Ah đối Jang Mi Ri, có lẽ trước đây biến mất, chính là Jang Mi Ri cố ý.

Thấy Ji Ah biết được sự thật mà đau khổ, trái tim tôi bỗng nhiên thắt lại, không nhịn được, tôi ôm lấy em, rốt cuộc cũng tỏ tình với em.

Ji Ah dường như bị dọa, em im lặng, tôi hầu như nghe được trái tim mình đang khẩn trương nhảy lên, nghe em đáp ứng, trong nháy mắt tôi thấy niềm hạnh phúc to lớn ập đến, tôi tự nói với mình, đời này, tôi nhất định phải bảo vệ em thật tốt.

… …… …… …… …… …… …… …….

Sau khi Jang Mi Ri trở về, đối xử với Ji Ah và bọn tôi rất lạnh nhạt, lúc ăn cơm sắc mặt cũng chẳng nhiệt tình gì, nhìn ra được cũng không phải rất hoan nghênh bọn tôi.


Jang Mi Ri một mình ăn xong liền đi thẳng về phòng, tôi thấy Ji Ah vẻ mặt buồn bã , bắt đầu tức giận rồi, Jang Mi Ri thực sự có hơi quá đáng.

Lúc rửa bát, tôi chủ động đến giúp Ji Ah, dỗ em vui vẻ.

Tuy rằng vì chuyện Jang Mi Ri rất không thoải mái nhưng tình cảm của tôi và Ji Ah lại dần sâu sắc hơn, Ji Ah cực kì săn sóc tôi, năng lực làm việc cũng không tồi, cả cuộc sống lẫn công việc phối hợp vô cùng hòa hợp.

Ngày qua thật nhanh, tôi phát hiện gần đây Ji Ah thường thường đờ người ra, hỏi em em không nói gì, nhìn sắc mặt em tiều tụy, tôi cảm thấy có chút bất an. Cheol Jin thấy tôi xoắn xuýt mãi, đề nghị tôi không bằng cầu hôn đi.

Tôi nghe vậy, trong óc sáng ngời, đây là biện pháp tốt, tôi đã cho rằng Ji Ah làm bạn đời, tại sao lại không cầu hôn luôn nhỉ.

Nghĩ là làm, tôi nhờ vả bạn bè trang trí nhà hàng cầu hôn, còn bảo Cheol Jin gạt em để em đến nhà hàng, đáng tiếc, vốn là một buổi cầu hôn lãng mạn tốt đẹp nhưng không có kết quả tốt, Ji Ah từ chối.

Tôi nhìn em vừa cảm động lại giãy giụa, lòng một chút một chút lại trầm xuống. Lúc Ji Ah hôn tôi, tôi cảm nhận được tình yêu của em, trong giây phút đó, tôi đột nhiên hiểu được, cũng không phải em không yêu tôi mà là em có nỗi khổ tâm phải bất đắc dĩ mà khước từ.

Sự nghi ngờ này tôi đều giấu sâu đáy lòng, không có cơ hội hỏi thành lời, mặc dù Ji Ah và tôi lại khôi phục như thường ngày, tôi vẫn rất lo lắng. Đúng lúc này, tôi phát hiện, Jang Mi Ri bắt đầu mượn Ji Ah cố ý vô tình tiếp cận mình, từ đầu tôi vốn chỉ hoài nghi, sau ngay cả người bên cạnh đều nhận thấy không đúng, hết lần này tới lần khác Ji Ah còn đơn thuần như vậy, không hề phòng bị để Jang Mi Ri tiếp cận chúng tôi.

Ngày đó, Jang Mi Ri lại tìm Ji Ah, Ji Ah vừa lúc có việc, bảo tôi đưa Jang Mi Ri về nhà, tôi nguyên bản không muốn, tôi ít nhiều cũng đoán được Jang Mi Ri tính toán cái gì, lúc trước Hee Joo vô tình nói qua, Jang Mi Ri có tham dự tiệc rượu ở khách sạn A, tuy là hôm đấy tôi không thấy cô ta nhưng cô ta chắc thấy được tôi, cũng biết thân phận của tôi nên mới muốn tiếp cận tôi như vậy, trong lòng tôi bắt đầu chán ghét, nghĩ lại có thể mượn cơ hội này nói rõ ràng với Jang Mi Ri cũng liền đồng ý.

Không đợi tôi cảnh cáo Jang Mi Ri, cô ta đã cho tôi một quả bom nặng kí.

Nhìn nữ tiếp viên bồi rượu trang điểm đậm trong ảnh, tôi chợt hiểu được sự lùi bước thống khổ trong mắt Ji Ah, hiểu tại sao em từ chối lời cầu hôn của tôi, nghĩ đến em ở Nhật Bản mất đi bố mẹ nuôi cùng con đường sống, trái tim tôi rất đau.

Tôi lái xe vượt qua không biết bao đèn đỏ, Jang Mi Ri ở một bên cho là tôi tức giận, nói lời khuyên bảo dối lòng, kỳ thực không phải vậy, tôi chỉ hy vọng có thể nhìn thấy Ji Ah nhanh lên chút, có thể ôm lấy em, nói với em rằng tôi không quan tâm, nói cho em biết tôi có thể bảo vệ em, không để em sợ hãi mà lùi bước nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.