Các Phu Quân Của Ta

Chương 92: Đây Là Quyết Định Của Duệ Ca Thay Em


Bạn đang đọc Các Phu Quân Của Ta – Chương 92: Đây Là Quyết Định Của Duệ Ca Thay Em

Chương 91: Đây là quyết định của Duệ ca thay em

Cố Thần Chi hôn mê không bao lâu, rất nhanh đã tỉnh lại.

Hắn vừa mở mắt thân thể lập tức giật bắn, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Phòng rất lớn, sáng sủa lại sạch sẽ, bài trị trong phòng không có chỗ nào không tỏ rõ phẩm vị cao nhã của chủ nhân, quanh chóp mũi là mùi thơm thanh lãnh như có như không, bên tai còn truyền đến tiếng chim họa mi líu ríu hót vang ngoài cửa sổ.

Một người thân ảnh cao dài mặc bạch y đứng dưới hiên đút họa mi ăn.

Cố Thần Chi xốc chăn đứng dậy bước ra cửa, liếc mắt một cái liền thấy Thẩm Tử Ngọc.

Ánh mắt oán độc của Cố Thần Chi nhìn thoáng qua Thẩm Tử Ngọc, nhấc chân đi ra ngoài.

Một thanh kiếm dài còn chưa tháo vỏ ngăn trước người Cố Thần Chi.

Cố Thần Chi đẩy kiếm ra, châm chọc nói: “Làm sao? Muốn nhốt ta ở đây? Bằng ngươi cũng xứng sao!”

Thẩm Tử Ngọc thu kiếm, vỗ vỗ tay, mấy hộ vệ bộ dáng cường tráng không biết từ đâu hiện ra vây quanh Cố Thần Chi.

Thẩm Tử Ngọc tự đi vào phòng viết lên mấy chữ lên giấy đưa cho Cố Thần Chi xem.

『Ngươi còn cơ hội』

Cố Thần Chi cười lạnh một tiếng, “Không liên quan tới chuyện của ngươi!”

Thẩm Tử Ngọc: 『Vẫn muốn đi tự sát sao?』

Cố Thần Chi trầm mặc không nói lời nào.

Hắn cho dù muốn chết cũng sẽ không để tên nam nhân này nhìn thấy!

Thẩm Tử Ngọc lại viết: 『Nếu ngươi chết, Hạ Hạ sẽ thương tâm』

Cố Thần Chi không dao động.

Hắn không chết thì còn gì đâu mà dám đối diện với ca ca?

Còn không bằng chết thật sạch sẽ.

Thẩm Tử Ngọc: 『Nếu Hạ Hạ đối với ngươi không có nửa phần tình ý thì ngươi nghĩ rằng ngươi bây giờ còn có thể lông tóc không chút hao tổn mà đứng ở đây sao?』

『Không nói Tấn Vương, thì lấy thủ đoạn của Bùi Trạm thì ngươi giờ phút này cũng đã bị đưa ra khỏi kinh thành, đưa đến một nơi rất xa mà cả đời này ngươi sẽ không thể tiếp cận được Hạ Hạ nữa』

Cố Thần Chi trong lòng vừa động, không nhịn được hỏi: “Ý của ngươi là bởi vì ca ca không nói muốn đuổi ta đi, cho nên bọn họ mới không ra tay với ta sao?”


Thẩm Tử Ngọc: 『Có thể nói như thế』

Cố Thần Chi trong lòng nảy lên vui sướng, nhưng hắn còn chưa kịp cao hứng vài giây thì ý cười trong mắt đã lập tức biến mất, thần sắc lại trở nên uể oải.

“Ca ca không nói đuổi ta đi, nhưng cũng hoàn toàn không nguyện ý chấp nhận ta.”

Thẩm Tử Ngọc: 『Cho Hạ Hạ một chút thời gian, y sẽ nghĩ thông suốt』

Cố Thần Chi lại không cho rằng như thế, “Ta có ý nghĩ xấu xa như vậy với ca ca…”

Lúc hắn phản ứng lại liền ngừng lại lời nói trong đầu mình, tự giễu nói: “Ta nói với ngươi mấy chuyện này làm gì.”

Thẩm Tử Ngọc viết nói: 『Loại chuyện này không tính là gì, không cần phải rối rắm như thế, ta ở Hoàn Thải Các nhìn thấy rất nhiều』

Cố Thần Chi quay đầu nhìn Thẩm Tử Ngọc, ý muốn từ trên mặt hắn nhìn ra manh mối gì đó, nhưng Thẩm Tử Ngọc từ sắc mặt đến ánh mắt đều vô cùng bình tĩnh.

Theo lời Thẩm Tử Ngọc, huynh đệ ruột ở bên nhau là chuyện cực kỳ bình thường, không cần phải đại kinh tiểu quái.

“Thật sao?” Cố Thần Chi nhịn không được hỏi, “Rất nhiều?”

Thẩm Tử Ngọc gật đầu.

Cố Thần Chi phảng phất như thấy được hy vọng, hắn không muốn chết.

Hắn trở về phòng, “Đây là đâu? Ca ca biết ta ở đây sao?”

Thẩm Tử Ngọc viết nói: 『Nơi này là Hoàn Thải Các』

Cố Thần Chi vừa nghe, thiếu chút nữa liền nhảy dựng lên!

Hắn nhịn xuống tức giận nói: “Ngươi để ta ở đây… Loại địa phương này!”

Cố Thần Chi xoay người muốn đi!

Không thể để ca ca biết hắn từng ở lại nơi này!

Cố Thần Chi cảm giác bản thân sắp bị dơ bẩn.

Thẩm Tử Ngọc đem sách nhỏ trong tay đưa cho hắn.

『Hoàn Thải Các là chỗ của ta, viện này hẻo lánh sẽ không ai sẽ tìm đến ngươi gây rắc rối』

『Ta sẽ giúp ngươi khuyên Hạ Hạ』

Cố Thần Chi nhướng mày nói: “Hoàn Thải Các là của ngươi?”


Thẩm Tử Ngọc rũ xuống mi mắt cam chịu.

Cố Thần Chi đối với chuyện này rất ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới Thẩm Tử Ngọc lại là lão bản phía sau màn của Hoàn Thải Các.

Hắn vốn dĩ rất không quen biết Thẩm Tử Ngọc, ngoại trừ một khuôn mặt thì quả thực chả được chỗ nào.

Nhưng nể tình Thẩm Tử Ngọc nguyện ý giúp hắn khuyên ca ca, Cố Thần Chi vẫn chấp nhận cùng hắn hòa bình ở chung.

Ánh mặt trời từ khe màn chiếu xuống, chăn trên giường lớn động đậy, Liễu Miên Hạ nhô đầu ra, khuôn mặt nhỏ ngủ đến đỏ bừng, một tay nắm lấy cổ áo Lệ Duệ rúc vào ngực hắn cọ cọ.

“Tỉnh rồi?” Lệ Duệ xoa xoa đầu Liễu Miên Hạ, ngữ khí ôn nhu, “Ngủ ngon không?”

Liễu Miên Hạ chôn mặt trong ngực Lệ Duệ, nhẹ nhàng gật đầu.

“Em có chuyện gì sao?” Lệ Duệ hỏi y.

Liễu Miên Hạ nhỏ giọng như muỗi, ngập ngừng mở miệng: “Duệ ca, ta không biết nên làm sao bây giờ…”

Ngày đó y bị Bùi Trạm ôm trở về, các nam nhân trong nhà đều nhón chân mong chờ y về.

Liễu Miên Hạ cảm thấy mình không có mặt mũi đối mặt với các phu quân nhà mình liền vùi mình vào trong ngực Lệ Duệ không muốn chui ra.

Buổi tối đương nhiên cũng ngủ chung với Lệ Duệ.

Mỗi khi có nan đề nào không thể quyết đoán, người đầu tiên Liễu Miên Hạ cái nghĩ đến chỉ có Lệ Duệ.

Chỉ muốn tránh dưới cánh chim của Lệ Duệ.

Lệ Duệ cúi đầu hôn trán Liễu Miên Hạ, “Không phải em sai.”

Liễu Miên Hạ muộn thanh nói: “Ta hoàn toàn không biết Thần Chi sẽ có ý nghĩ như vậy…”

“Lý trí nói cho ta biết mình không nên cùng Thần Chi phát sinh quan hệ gì, hắn là đệ đệ có huyết thống với ta, về tình cảm… Ta lại không muốn nhìn hắn thống khổ như thế.”

Lệ Duệ nhẹ vỗ về mái tóc mềm mại của Liễu Miên Hạ, chậm rãi nói: “Ta nghe Dương đại ca nói Thần Chi năm đó vì không muốn thành thân với song nhi khác mà tìm tới Dương đại ca châm cứu cho hắn, làm giả chuyện hắn không thể giao hợp, hơn nữa còn không tiếc tự hủy thanh danh… Những chuyện đó em cũng biết đấy.”

Bả vai Liễu Miên Hạ cứng đờ, lại hướng vào ngực Lệ Duệ cọ cọ, đem toàn bộ người mình dính lên hắn.

Lệ Duệ lại nói: “Dương đại ca còn nói, Thần Chi mấy năm nay nhung nhớ thành bệnh, tích tụ trong tim, thể xác và tinh thần… Gần như hỏng mất.”


Liễu Miên Hạ gắt gao túm chặt vạt áo Lệ Duệ.

Lệ Duệ vẫn luôn dùng bàn tay vỗ lưng trấn an Liễu Miên Hạ, nói xong câu đó hắn liền lâm vào trầm mặc.

Thật lâu sau, Lệ Duệ lại lần nữa mở miệng nói: “Hạ Nhi, em thật sự đối với Thần Chi nửa phần tình ý ngoài tình thân đều không có sao?”

Liễu Miên Hạ không phát ra tiếng động, như là đang ngủ.

Lệ Duệ thở dài, lại nói: “Nếu Thần Chi và em không có quan hệ huyết thống, em nguyện ý chấp nhận hắn sao?”

Liễu Miên Hạ gật đầu nhỏ đến mức không thể phát hiện ra.

Nhưng thứ ngăn cản hai bọn họ, vừa lúc đúng là hai chữ “Huyết thống”.

“Như vậy,” Lệ Duệ thanh âm thực chậm rãi, “Hạ Nhi liền tiếp thu hắn đi.”

Liễu Miên Hạ nháy mắt ngẩng đầu lên, “Chính là ——”

“Suỵt…” Ngón tay Lệ Duệ ấn trên môi y Liễu Miên Hạ, khẽ cười nói, “Đây là biện pháp đẹp cả đôi đường nhất.”

“Em không cần có bất luận gánh nặng tâm lý gì cả, chỉ cần bình ổn nạp Thần Chi làm thị lang là được.”

“Bởi vì, đây là quyết định của Duệ ca thay em.”

Liễu Miên Hạ nhìn chằm chằm nam nhân tuấn mỹ trước mặt, nước mắt thoáng chốc tràn mi.

Y đột nhiên ôm cổ Lệ Duệ, thân mình gắt gao dán lên ngực hắn, muốn đem chính mình chen vào trong thân thể Lệ Duệ.

Lệ Duệ giơ tay vỗ vỗ ót Liễu Miên Hạ, ôn nhu nói: “Đừng khóc, khóc như vậy Duệ ca sẽ đau lòng.”

“Ta không khóc,” Liễu Miên Hạ thanh âm mang theo nức nở, “Nếu có kiếp sau, ta chỉ cần một mình Duệ ca.”

“Đây chẳng phải Hạ Nhi của chúng ta sẽ trở thành người phụ lòng sao?” Lệ Duệ cưng chiều nói, “Nếu mấy người bọn họ nghe được lời này, không biết sẽ có bao nhiêu thương tâm đâu.”

Liễu Miên Hạ rầu rĩ nói: “Vậy đem ta chia thành nhiều phần, một người một cái.”

Lệ Duệ dở khóc dở cười nói: “Nói mê sảng cái gì đó, đầu nhỏ này đừng có luôn nghĩ mấy chuyện kì quái như thế.”

Hai người đang lúc ôn tồn, Lệ Kiêu hấp tấp vọt vào, lớn giọng nói: “Tức phụ nhi! Đại ca! Thần đệ tới! Đang quỳ gối trước cửa nhà chính chúng ta! Gọi hắn hắn cũng không đứng dậy, nói là muốn thỉnh tội với vợ bé nhỏ!”

Liễu Miên Hạ đứng dậy muốn đi ra ngoài, Lệ Duệ chặn ngang ôm y lại, “Gấp cái gì? Chuyện này thật sự là hắn không đúng, thỉnh tội là chuyện nên làm, hắn không nói một tiếng đã mang em đi, để chúng ta ở đây lo lắng sợ hãi. Cứ để hắn quỳ thêm chốc nữa cũng không sao.”

Áy náy trong lòng Liễu Miên Hạ tức khắc dâng lên, cũng không vội đi ra ngoài nữa, ở lại để Lệ Duệ và Lệ Kiêu hầu hạ, sau đó thong thả ung dung thay quần áo, rửa mặt, còn ăn chút này kia mới bị Lệ Kiêu ôm ra ngoài nhà chính với Lệ Duệ.

Dưới vầng thái dương, Cố Thần Chi trần trụi thân trên, chỉ mặc một cái quần dài, trên người buộc chặt càng gai mận chằng chịt, quỳ thẳng tắp trên mặt đất.

Đây là tới chịu đòn nhận tội.

Tiêu Hữu Hằng, Dương Quân Khanh, A Từ, Bùi Trạm còn có Thẩm Tử Ngọc lục tục trình diện.

Cành mận gai trên người Cố Thần Chi trói thật sự rất chặt, thậm chí còn ở trên cơ bắp rắn chắc thít chặt ra vết máu.

Liễu Miên Hạ lạnh mặt từ trong ngực Lệ Kiêu bước xuống, từng bước một đến gần Cố Thần Chi.


Liễu Miên Hạ đi xung quanh Cố Thần Chi một vòng, đứng sau lưng hắn nhổ xuống một cành mận gai.

Ngay sau đó dùng toàn bộ sức lực quất lên sống lưng trần trụi của hắn!

Cố Thần Chi kêu lên một tiếng, thân thể run rẩy, nhưng hắn lập tức cắn chặt răng, không phát ra nửa chút thanh âm nào nữa.

Ngay sau đó, cành mận gai như mưa rền gió dữ vút vút quất xuống!

Trong đình viện yên tình, nhất thời chỉ nghe được cành mận gai quất đánh trên thân thể.

Liễu Miên Hạ sức lực không lớn, nhưng đánh nhiều lần, trên lưng Cố Thần Chi dần dần xuất hiện từng đạo vết máu.

Liễu Miên Hạ hốc mắt dần dần đỏ lên, trong lòng y kích động lại một roi đi xuống, Liễu Miên Hạ chợt hung hăng ném bỏ cành mận gai, đột nhiên quỳ gối trước mặt Cố Thần Chi gắt gao ôm chầm lấy hắn.

“Thần Chi…” Liễu Miên Hạ hô hấp dồn dập, “Thần Chi…”

Cố Thần Chi khụ một tiếng, gian nan mở miệng nói: “Ca ca… Nguôi giận chưa?”

Liễu Miên Hạ vội gật đầu nói: “Nguôi giận, đã sớm nguôi giận.”

Cố Thần Chi cười nói: “Vậy là tốt rồi.”

Hắn tham lam nhìn khuôn mặt Liễu Miên Hạ như đang nhìn thuốc cứu mạng, chỉ mới cùng ca ca tách ra mấy ngày thôi mà Cố Thần Chi đã cảm thấy giống như đã cách biệt mấy đời.

Hắn không dám hy vọng xa vời bây giờ ca ca sẽ chấp nhận chính mình.

Nhưng lần này hắn sẽ không ngu ngốc rời xa ca ca nữa.

Cho dù mỗi ngày có thể đứng xa xa nhìn ca ca thôi cũng được.

Cách đó không xa, Lệ Duệ tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Nếu mọi người đều ở đây, vậy chọn ngày chi bằng nhằm ngày, từ hôm nay trở đi, Thần Chi chính là thị lang của Hạ Nhi.”

Các nam nhân khác vẫn duy trì trầm mặc, tựa hồ đối với kết quả này cũng không ngoài ý muốn.

A Từ cười nói: “Hôm nay là ngày lành, ta kêu phòng bếp chuẩn bị rượu.”

Cố Thần Chi nháy mắt ngẩng đầu không dám tin!

Hắn có nghe lầm không?!

Vừa rồi Duệ ca mới nói cái gì?

“Ca ——!” Cố Thần Chi nhìn về phía Liễu Miên Hạ, kích động nói, “Duệ ca nói là thật sao? Ta không nghe lầm sao? Em chấp nhận ta?”

Liễu Miên Hạ khẽ gật đầu, “Đệ không có nghe lầm.”

Cố Thần Chi ôm chặt Liễu Miên Hạ, hốc mắt phiếm hồng, nói năng lộn xộn nức nở nói: “Ca, ta, ta rất vui vẻ, ta rất thích em, ta thích em nhất, ca ta yêu em ——”

Lời nói còn chưa nói xong, Cố Thần Chi “Đông” ngã quỵ trên đất.

Liễu Miên Hạ tức khắc kinh hãi , “Thần Chi ——!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.