Bạn đang đọc Các Phu Quân Của Ta – Chương 88: Ca, Ta Sẽ Không Làm Đau Em
Chương 87: Ca, ta sẽ không làm đau em
Liễu Miên Hạ co rúm bả vai, gần như theo bản năng lắc đầu.
Động tác này chọc giận Cố Thần Chi , hai mắt hắn nháy mắt sung huyết đỏ lên, giữ chặt gáy Liễu Miên Hạ cưỡng hôn!
“Ngô ngô!” Liễu Miên Hạ tức khắc giãy giụa.
Không thể! Không thể ——!
Mà Cố Thần Chi đã lâm vào điên cuồng, được ăn cả ngã về không cạy ra phiến môi Liễu Miên Hạ, đầu lưỡi làm càn xâm nhập khoang miệng y, khuấy lộng liếm mút, liếm láp quá mỗi một tấc niêm mạc, gắt gao hút lấy đầu lưỡi y như toàn bộ không khí đều là dư thừa.
Liễu Miên Hạ càng phản kháng, Cố Thần Chi càng dùng sức hôn.
Liễu Miên Hạ đấm đánh lưng Cố Thần Chi, Cố Thần Chi bèn giữ chặt tay y lên đỉnh đầu, cả người đều dựa lên thùng xe không thể động đậy.
“Ngô…”
Không cần! Không cần ——!
Thần Chi —— không cần ——
Liễu Miên Hạ ủy khuất khóc lên, nước mắt trong suốt từ khóe mắt tràn ra.
Vào lúc y cảm thấy mình sắp hít thở không thông, Cố Thần Chi buông y ra.
Liễu Miên Hạ không ngừng hít vào dưỡng khí.
Cố Thần Chi hô hấp thô nặng, mắt đầy lệ khí nhìn chằm chằm nước mắt trên mặt Liễu Miên Hạ.
“Ta hôn em, em liền cảm thấy ủy khuất sao?” Cố Thần Chi gầm nhẹ nói, “Thẩm Tử Ngọc kia không biết đã bị bao nhiêu người ngủ qua! Hắn dơ như vậy! Em cùng hắn ngủ chung cũng không cảm thấy ghê tởm sao?!”
“Bang!”
Liễu Miên Hạ giơ tay cho Cố Thần Chi một bạt tai, “Không cho phép đệ nói hắn như vậy!”
Cố Thần Chi bị cái tát này đánh đến lệch đầu, hắn sờ sờ mặt bị đánh của mình, chậm rãi từng chút một quay đầu, biểu tình giống như một con ác quỷ.
—— Mà ác quỷ này chỉ muốn kéo Liễu Miên Hạ xuống địa ngục.
“Ca…” Ngữ khí ôn nhu của Cố Thần Chi cùng vẻ mặt hắn hoàn toàn tương phản, giọng nói hắn như đang run rẩy, ngực không ngừng phập phồng, cực lực nhịn xuống tâm ma đang muốn phá xác mà ra.
“Ca…” Tay Cố Thần Chi xoa nắn sườn mặt Liễu Miên Hạ, ngón tay cái vuốt ve cánh môi hồng nhuận y, “Chúng ta ở bên nhau được không?”
Môi Cố Thần Chi kề sát Liễu Miên Hạ, giữa cánh môi khép mở như ác ma nói nhỏ, “… Ở bên nhau được không?”
“Không —— ngô!”
Liễu Miên Hạ mới nói một chữ, miệng mũi liền bị một chiếc khăn bịt lại, một mùi thơm lạ lùng nháy mắt xâm nhập khoang mũi y, còn chưa kịp phản ứng, Liễu Miên Hạ đã lâm vào bóng tối.
…
A Từ vốn đang cùng đội hộ vệ cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa Cố Thần Chi, lại thấy xe ngựa đột nhiên gia tốc xông ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì?!” A Từ cả kinh, lập tức phân phó hộ vệ, “Đuổi theo!”
Nhưng mà bọn họ vừa muốn đuổi theo liền có một đội nhân mã khác không biết từ nơi nào xông ra ngăn cản bọn họ.
Đối phương tổng cộng có hơn mười người, mỗi người đều cao to thân hình cường tráng, trên người mang theo phỉ khí, sợ là từng nhìn thấy máu.
Mà đội hộ vệ Vương phủ A Từ mang theo lại chỉ có sáu người.
Hai bên bên đường giằng co, người đi đường nhìn trận thế này sợ tới mức một đám vội chạy nhanh đi.
A Từ lạnh giọng chất vấn: “Thần Chi thiếu gia đem thiếu gia nhà ta đưa đi đâu?!”
Tuy rằng Thần Chi thiếu gia là đệ đệ ruột của thiếu gia nhà hắn, cho dù như thế nào hắn đều sẽ không làm ra chuyện gì không tốt với thiếu gia.
Nhưng đối phương bày ra thế trận này rõ ràng vừa thấy đã không thích hợp, A Từ sao có thể không lo lắng?
Một người trong số đó tiến lên một bước, giương giọng nói: “Công tử nhà ta chẳng qua là nhiều năm không thấy huynh trưởng, muốn một mình mang huynh trưởng ra ngoài du ngoạn mấy ngày, không muốn có những người khác quấy rầy, xin lỗi Từ công tử, mời ngài đừng để ý. Công tử nhà ta và Liễu công tử là huynh đệ ruột, chẳng lẽ còn có thể làm ra chuyện khó xử Liễu công tử được sao? Ngài đừng để ý quá, qua mấy ngày nữa công tử nhà ta sẽ đưa Liễu công tử trở về.”
A Từ hỏi: “Thần Chi thiếu gia đưa thiếu gia nhà ta chạy đi đâu? Tổng lại vẫn phải cho người trong nhà biết để mọi người yên tâm.”
Người nọ nói: “Này chúng ta cũng không biết, chúng ta chỉ là những nhân vật bé nhỏ, nào dám hỏi thăm hành tung chủ tử?”
A Từ dâng lên tức giận, cho dù là huynh đệ ruột! Cũng không thể vô duyên vô cớ không nói một tiếng mà dắt thiếu gia biến mất như thế!
“Thiếu gia nhà ta là Tấn Vương phi! Các ngươi không sợ Tấn Vương truy cứu sao!”
Đối phương mặt không đổi sắc nói: “Công tử nhà ta vẫn là đệ đệ ruột của Liễu công tử a.”
Ngữ khí như một tên vô lại!
A Từ khó thở, nhưng cũng biết nếu tiếp tục hỏi cũng chả hỏi ra được gì.
Chỉ có thể trở về phủ đem chuyện này nói cho phu chủ và Vương gia!
Bây giờ thiếu gia tung tích không rõ, Thần Chi thiếu gia hiển nhiên cũng không cho phép đối phương nói với bọn họ là hắn đưa thiếu gia đi đâu.
Đây không phải là chuyện nhỏ!
A Từ cho người thông tri Lệ Duệ, Lệ Kiêu, Bùi Trạm cùng Tiêu Hữu Hằng, còn mình nhanh chóng chạy về phủ.
Tiêu Hữu Hằng là người cuối cùng về nhà, ngay lúc hắn bước vào cửa chính điện Vương phủ, những nam nhân khác trong nhà đều đã đông đủ, còn A Từ lại nôn nóng đi tới đi lui.
Vừa thấy Tiêu Hữu Hằng, A Từ lập tức tiến lên, cau mày nói vội: “Thần Chi thiếu gia mang thiếu gia đi rồi! Vương gia ngài mau phái người đi tìm đi! Ta cũng không muốn phòng bị Thần Chi thiếu gia như vậy, nhưng lúc ấy bọn họ đi quá vội, vô cùng khác thường! Ta lo lắng thiếu gia xảy ra chuyện gì ——”
Tiêu Hữu Hằng trầm giọng nói: “Nhận được tin ngươi báo ta cũng đã phái người đi tìm, đừng lo lắng, Thần Chi nói như thế nào cũng là đệ đệ ruột của Hạ Nhi, hắn sẽ không làm ra chuyện gì với Hạ Nhi đâu.”
Dương Quân Khanh nhíu mày trầm tư, trong đầu không ngừng nhớ tới một màn lúc trước hắn nhìn thấy Cố Thần Chi trộm hôn môi Liễu Miên Hạ.
Lệ Duệ nói: “Thần Chi không phải là người không đúng mực, ta cũng xem như là nhìn hắn lớn lên, có lẽ hắn thật sự chỉ là quá mức nhớ Hạ Nhi nên mới dẫn y ra ngoài, nói không chừng buổi tối bọn họ sẽ trở lại.”
Ấn tượng của Bùi Trạm về Cố Thần Chi chỉ dừng lại khi còn nhỏ, khi đó Cố Thần Chi tiểu tử chưa lớn bao nhiêu.
“Ta thấy tiểu tử này ngứa da rồi, sau khi hắn trở về phải hung hăng đánh hắn một trận cho thành thật!”
Thẩm Tử Ngọc viết chữ lên sách nhỏ đưa cho Lệ Duệ.
Lệ Duệ vừa xem, sắc mặt lập tức thay đổi.
Chỉ thấy bên trên viết: 『Thần Chi thiếu gia ái mộ Hạ Hạ』
Lệ Duệ đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Tử Ngọc, “Sao ngươi lại biết?!”
Bùi Trạm ngạc nhiên nói: “Xảy ra chuyện gì? Hắn viết cái gì mà ngươi phản ứng lớn như thế?”
Lệ Duệ sắc mặt khó coi, nhưng vẫn nói ra: “Hắn nói Thần Chi ái mộ Hạ Nhi!”
Lời này rơi xuống, Tiêu Hữu Hằng, Lệ Kiêu, Bùi Trạm còn có A Từ tất cả đều sửng sốt.
Chỉ có Dương Quân Khanh vẫn duy trì tư thế vừa rồi.
Tiêu Hữu Hằng trước hết ổn định tâm tư, nhìn về phía Thẩm Tử Ngọc, “Vì sao lại nói như thế? Ngươi căn bản chưa từng gặp qua Thần Chi.”
Thẩm Tử Ngọc liền lấy lại quyển sách nhỏ, lại viết:
『Lúc trước Hạ Hạ từng nhắc qua Thần Chi thiếu gia với ta, ta là từ những chuyện Hạ Hạ nói mới nhận ra』
『Nếu muốn hỏi ta vì sao lại cho rằng như thế, ước chừng bởi vì ta trước đây ở Hoàn Thải Các đã từng gặp qua rất nhiều loại chuyện thế này』
『Ta lớn mật suy đoán, cái gọi là Thần Chi thiếu gia không thể giao hợp, có lẽ cũng là giả』
Lệ Duệ lập tức nhìn về phía Dương Quân Khanh, “Không thể nào! Bệnh Thần Chi là Dương đại ca tự mình bắt mạch! Y thuật Dương đại ca sẽ không phạm lỗi!”
Tất cả nam nhân đều nhìn Dương Quân Khanh.
Mi mắt Dương Quân Khanh hơi nâng lên, gần như không thể phát hiện mà thở dài một tiếng, thanh âm thanh lãnh vang lên: “Thẩm công tử nói không sai, Thần Chi căn bản không có bệnh, hắn là một nam nhân hết sức bình thường.”
“Lúc trước, là ta giúp hắn ghim kim che dấu chân tướng, khiến các thầy thuốc khác đều chẩn ra kết quả không thể giao hợp.”
Lệ Duệ sắc mặt biến đổi không ngừng, lòng trầm xuống.
Bùi Trạm lập tức bùng nổ: “Ngươi vì sao lại giúp hắn giấu giếm! Bây giờ hắn mang Hạ Nhi đi! Là trực tiếp biến mất! Chúng ta cũng không biết bọn họ đi nơi nào! Hắn muốn làm gì còn phải nghĩ sao?! Hắn sao có thể nhịn xuống mà không bắt nạt Hạ Nhi! Hắn là đệ đệ ruột của Hạ Nhi! Các ngươi cảm thấy Hạ Nhi có thể tiếp thu?! Đây là loạn luân! Là loạn luân!”
Bùi Trạm vung tay áo, cất bước đi ra ngoài, “Ta tự mình dẫn người đi tìm!”
Không có người ngăn cản hắn.
Mọi người đều ý thức được sự tình nghiêm trọng.
Dương Quân Khanh áy náy nói: “Ta kỳ thật mấy năm trước đã biết tâm tư của Thần Chi với Hạ Nhi, chỉ là thấy hắn vẫn luôn ẩn nhẫn không nói, tựa hồ cũng không muốn cho người khác biết chuyện này nên cũng không có nói ra.”
“Sau đó hắn lại ra biển rời xa Thiên Sở, vừa đi liền mấy năm không có tin tức, ta cho rằng hắn đã buông bỏ Hạ Nhi, không nghĩ tới…”
Tiêu Hữu Hằng nói: “Hiện giờ truy cứu là trách nhiệm của ai đã không còn ý nghĩa, chỉ hy vọng hắn không thương tổn Hạ Nhi, ta sẽ phái thêm nhân thủ đi tìm.”
Thẩm Tử Ngọc viết nói: 『Hạ Hạ hẳn là cự tuyệt Thần Chi thiếu gia』
『Nếu không Thần Chi thiếu gia sẽ không mang Hạ Hạ đi như vậy』
Lệ Duệ cười khổ, “Hạ Nhi ngày thường chưa thấy qua loại chuyện này, lấy tính cách của y sao có thể tiếp thu?”
Trong mấy nam nhân, ngược lại chỉ có Lệ Kiêu dễ dàng tiếp thu nhất. Lệ Kiêu gãi gãi đầu nói: “Tức phụ tốt như vậy, Thần Chi thích tức phụ cũng thực bình thường đi? Hạ binh của ta cũng có huynh đệ ruột ở bên nhau, nghe bọn hắn nói chỉ cần luôn uống thuốc tránh thai là được, huynh đệ ruột sinh con sẽ không tốt.”
Dương Quân Khanh rũ mắt không nói gì.
Tiêu Hữu Hằng cùng Lệ Duệ từng người đứng dậy đi an bài nhân thủ.
…
Lúc Liễu Miên Hạ tỉnh lại nhất thời không biết mình bây giờ đang ở nơi nào.
Y mơ mơ màng màng mở mắt, muốn duỗi tay xoa mắt một chút lại phát hiện tay mình nâng lên không được.
Tay khác cũng vậy!
Chân tay y đều bị dây xích khóa trên cột giường!
Liễu Miên Hạ đang buồn ngủ lập tức thanh tỉnh, y lớn tiếng kêu: “Thần Chi ——! Cố Thần Chi ——! Đệ thả ta ra! Thả ta ra!”
“Ca ca ——” Cố Thần Chi từ sau bình phong đi tới.
Liễu Miên Hạ tức khắc mở to hai mắt nhìn hắn!
Cố Thần Chi thế nhưng mặc một thân hỉ phục đỏ rực! Nghiễm nhiên là bộ dáng của tân lang!
Liễu Miên Hạ lúc này mới phát hiện nhà này rất tối, không có cửa sổ, cơ hồ là một không gian kín bị phong bế.
Trên bàn đốt một đôi nến long phượng, màn treo, khăn trải giường chăn đệm cũng là màu đỏ rực, mà trên người y cũng mặc trung y màu đỏ.
Cố Thần Chi ngồi ở mép giường, ôn nhu sờ mặt Liễu Miên Hạ, “Ca, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, em vui vẻ không?”
“Ta rất vui vẻ.”
Liễu Miên Hạ la hoảng lên, “Không! Thần Chi, đệ buông ta ra, như vậy là không đúng! Chúng ta là huynh đệ ruột! Như vậy là không đúng! Đệ, đệ bình tĩnh một chút, chúng ta, chúng ta không thể —— đệ ngẫm lại thân thể của đệ ——”
“Câm miệng!” Cố Thần Chi chợt thô bạo đánh gãy lời Liễu Miên Hạ, dọa Liễu Miên Hạ khiếp sợ.
Ngay sau đó Cố Thần Chi lập tức lại hòa hoãn biểu tình, bám vào bên tai Liễu Miên Hạ ôn nhu nói: “Ca ca, đừng sợ, ta sẽ không làm đau em…”