Đọc truyện Các Nam Chủ, Tránh Xa Ta Ra – Chương 8
Thiên Cốt vung kiếm , thân hình nhỏ nhắn giống như một cánh hoa nhẹ nhàng phất phơ giữa không trung .
Cô đã xem sơ qua kiếm pháp của Thục Sơn nên vẫn múa được chút đỉnh nhưng sau đó ngay lúc mọi người hài lòng cười cười , thanh kiếm trong tay Thiên Cốt nháy mắt mất tiêu . Thiên Cốt mở to mắt xoay ngang xoay dọc tìm .
_ Tỉ tỉ …
Thiên Cốt nghe tôi gọi liền quay đầu .
_ Ách … – Mặt cô nháy mắt cứng đờ .
Thanh kiếm mà Thiên Cốt cầm giờ đang chễm chệ cắm ngay cạnh chân tôi . Sắc mặt tôi quả thật vô cùng phấn khích . Vì sao tôi luôn là kẻ xui xẻo a ?
_ Cái kia … Tai nạn… Tai nạn thôi Tiểu Tuyết – Thiên Cốt ho khan đến cạnh tôi rút kiếm lên .
Tiếp theo đó hai gã trưởng lão liền kiên quyết phản đối vị tân chưởng môn này . Tôi đứng sau lưng tỉ tỉ , trừng hai lão … trừng a trừng … trừng a trừng ….
Đối diện với đôi mắt dao cạo của tôi , hai gã trưởng lão mồ hôi lạnh đổ ròng ròng nhưng vẫn cố gắng giữ vững thái độ . Cuối cùng Thiên Cốt thỏa hiệp , 3 ngày sau nếu chiến thắng gã trưởng lão mập kêu gì gì đó ( Khụ … Tác giả sẽ không thừa nhận là đã quên tên đâu ) thì hai người sẽ đồng ý Thiên Cốt làm chưởng môn .
Tôi nằm trong phòng cố gắng nhớ lại nội dung truyện nhưng lại thiếp đi lúc nào không hay .
— ——-
Phong cảnh bị sương mù vây kín khiến người ta nhìn không rõ cảnh vật xung quanh . Một lúc sau , sương mù tán đi lộ ra khung cảnh một biệt viện .
Một cô bé ngồi trên bồn hoa cúi đầu cả người đầy vết thương , máu dường như thấm đẫm cả quần áo cô đang mặc. Mà xung quanh cô toàn là những đứa trẻ trạc tuổiđang ném đá , cát , … vào người cô bé , còn luôn miệng mắng :
_ Đồ quái vật , biến đi .
_ Quái vật xấu xa
_ Quái vật , mau cút a …
_ Quái vật …
_ Quái vật …
… Khung cảnh chuyển đi tới một nơi khác .
Đó là cảnh hai cô gái tầm 18 , 19 đứng đối diện nhau đối thoại .
_ Dương Tuệ Tuyết , mày đang vọng tưởng làm gì hả ?
_Không gì cả
_ Hừ , mày muốn thoát khỏi địa ngục này sao ? Đừng hòng
_ … Tôi sẽ làm được
_ Ha … Mày đang kể chuyện cười sao ? Dương Tuệ Tuyết , hình như mày đã quên thân phận của mày rồi . Có cần tao nhắc cho mày nhớ không ?
_ Câm miệng
_ Mày nên nhớ . Mày … là một con quái vật đội lốt người , mày … là một kẻ sát nhân , và mày … mãi mãi chỉ là một công cụ được sinh ra vì phục vụ tham vọng của Boss mà thôi .
_ Tôi bảo câm miệng
_ Hahahaha … Mày đang trốn tránh điều gì a ? Công cụ chính là công cụ …. Hahahahaha …
…. Khung cảnh lại thay đổi .
Một địa ngục trần gian dường như hiện ra trước mắt chúng ta .
Cô gái cả người nhuộm đỏ màu máu , đôi tay cũng nhuốm máu tươi , đôi mắt tràn đầy thị huyết tàn nhẫn nhìn xuống hết thảy .
Xác người chất đống , máu chảy thành sông .
Một màu đỏ … đỏ đến kinh người … đỏ đến khiến ta khủng hoảng .
… Và khung cảnh lại chuyển một lần nữa .
Gã đàn ông ôm ngực chảy máu , sắc mặt dữ tợn :
_ Mày giỏi lắm ! Cái thứ công cụ như mày cũng dám tạo phản . Giỏi lắm
_ Đã nói xong ?!
_ HAHAHA … DƯƠNG TUỆ TUYẾT ! TAO NGUYỀN RỦA MÀY VẠN KIẾP KHÔNG TÌM ĐƯỢC LỐI THOÁT KHỎI BÓNG TỐI . VẠN KIẾP KHÔNG ĐƯỢC ĐẾN TÌNH YÊU … VẠN KIẾP BỊ NGƯỜI TA HẬN THÙ … HAHAHA …
— —–
Mạnh mở xoạt đôi mắt ra , tôi thở hồng hộc đặt tay lên ngực . Mồ hôi ướt đẫm người , trái tim vẫn đập bang bang một cách mạnh mẽ .
Đã bao lâu rồi …
16 năm nay … Chưa hề nghĩ đến …
Cứ ngỡ đã quên a …
Thì ra là tự cho bản thân mình mạnh mẽ …
” DƯƠNG TUỆ TUYẾT ! TAO NGUYỀN RỦA MÀY VẠN KIẾP KHÔNG TÌM ĐƯỢC LỐI THOÁT KHỎI BÓNG TỐI . VẠN KIẾP KHÔNG ĐƯỢC ĐẾN TÌNH YÊU … VẠN KIẾP BỊ NGƯỜI TA HẬN THÙ … “
“Mày … là một con quái vật đội lốt người , mày … là một kẻ sát nhân , và mày … mãi mãi chỉ là một công cụ được sinh ra vì phục vụ tham vọng của Boss mà thôi “
Quái vật …
Công cụ …
Vạn kiếp bất phục …
Những lời này cứ lặp đi lặp lại khiến tôi đau cả đầu .
Ah ! Quái vật a … Từ lúc đến đây vẫn tự mình lừa dối mình a …
Tôi khép hờ mắt cười có chút tự giễu , có chút chua xót …
_ Tiểu Tuyết !!!
Một giọng nói đột ngột vang lên khiến giật mình mở to mắt ra .
Đập vào mắt tôi là vẻ mặt lo lắng của gã Đông Phương .
Tự dưng vừa tỉnh ngủ phát hiện một giống đực đang kề sát mặt mình bạn sẽ phản ứng thế nào ?
Ôm ngực kinh hoảng hét lớn :
_ Áaaaaaaa …. Sắc lang …
Nằm mơ đi nữ chủ chúng ta mới làm vậy .
Tôi trực tiếp giơ tay xán ngay cho gã ta một xán , không phòng bị Đông Phương Úc Khanh cứ thế văng xuống giường nằm chèo queo trên đất .
Tôi ngồi dậy , mặt không thay đổi chỉnh chu y phục . Mặt không thay đổi đứng dậy đi ra ngoài , khi đi qua người Đông Phương còn giẫm lên một cái .
Nằm trên đất hấp hối phun một ngụm máu Đông Phương ” … “
Vừa bước tới cửa , Đông Phương liền xuất hiện chặn tôi lại . Tôi phải bội phục năng lực tự hồi phục của hắn ta thật .
_ Nương tử ~~~~~
Kia giọng nói , kia câu từ là như thế nào làm người ta ớn lạnh .
_ Nương tử cái đầu ngươi ! – Tôi nhăn mặt khinh bỉ
_ Nương tử , ta đã hôn nàng thì tất nhiên phải có trách nhiệm với nàng
_ Ngậm miệng lại ! Ngươi còn nhắc đến chuyện đó ta liền thiến ngươi … – Nói xong tôi còn làm bộ dạng kéo cắt .
_ Nương tử …
Tôi liếc gã , nâng chân đá về phía hạ thân hắn . Đông Phương co rúm người vội vàng lùi ra sau né , lần này thật biết điều sửa miệng :
_ A Tuyết !
_ Hừ … – Tôi hài lòng hừ hừ . Cơ mà … hình như tôi chưa nói tên cho hắn mà sao hắn lại biết …. A a …. Hoa Thiên Cốt … Dám bán muội … Tỉ chờ đó .
_ Ngươi làm gì ở đây ? – Tôi ngồi xuống bàn rót trà uống .
_ Người ta còn không phải là nhớ A Tuyết ~~~- Đông Phương uốn éo quăng cho tôi cái mị nhãn .
Tôi im lặng . Cái gã này là ai ? Thật sự là Đông Phương Úc Khanh – Dị Hủ Các Các Chủ sao ?
_ Ngươi … là Hisoka* phải không ? – Tôi nheo mắt nhìn chằm chằm gã .
* Hisoka : xem qua Hunter X Hunter sẽ biết a!
_ Xô cá ?! Ai vậy ? – Đông Phương khó hiểu . Lần đầu tiên có chuyện hắn không biết …
_ Không có gì ?! – Tôi thở phào phẩy tay . Không bị nhập a …
_ A Tuyết ! Không có ta bên cạnh nàng có tốt không ? – Đông Phương tiếp tục vặn vẹo .
_ Cút ! – Tên này là uống nhầm thuốc hả trời ?! Đi mà uốn éo với nữ chủ của ngươi đi a !
Khụ … Thiếu nữ cô không biết … Muốn đoạt tâm vô sỉ nữ nhân … Đương nhiên phải so nữ nhân càng thêm vô sỉ … Và thế là … Hoa Tuyết thiếu nữ ngươi bi kịch !!!
T/g : Mọi người đoán thử xem đoạn ngắn mà Tiểu Tuyết mơ là gì a ?! Oahahaha …