Các Nam Chủ, Tránh Xa Ta Ra

Chương 14


Đọc truyện Các Nam Chủ, Tránh Xa Ta Ra – Chương 14

_ La cái gì mà la ! Câm miệng ! – Bóng đen vụt tới trước mặt lấy tay bịt mồm tôi lại .

Tôi trợn mắt . Cái gã này nhìn mặt quen quen , cơ mà … dám chặn họng chị nhóc con đây là chán sống sao ?!

” Bỏ tay ta ” Tôi dùng ánh mắt truyền đạt lời nói .

_ Ngươi hứa là không la ta sẽ bỏ ra – Bóng đen thật ra là một thiếu niên khá là điển trai , mặc dù cả người khá là chật vật nhưng vẫn không che lấp được dáng vẻ bất phàm của hắn .

” Biết rồi ” Tôi liếc hắn .

_ Hô … – Đợi hắn thả tay ra tôi thở ra một hơi sau đó …

Xông lên bóp lấy cổ thiếu niên đè xuống hình thành tư thế nữ trên nam dưới .

_ Dám uy hiếp chị , cưng đây là chán sống sao ? – Tôi cười âm trầm .

_ Ngươi … Khụ … – Thiếu niên trừng tôi nhưng rồi lại ho lên sù sụ , khóe môi còn chảy ra máu .

Uy uy … Tôi chưa có làm gì hắn đi ?!

_ Đứng lên – Thiếu niên cắn răng nói .

Tôi nhẹ nhàng đứng dậy . Chị sẽ không thừa nhận là mình chột dạ đâu .

_ Không sao chứ ?

_ Khụ … – Thiếu niên gắng gượng ngồi dậy , ôm ngực thở phập phồng .

_ Ngươi bị thương ?

Tôi ngồi xổm xuống trước mặt hắn , đẩy tay hắn ra cởi bỏ vạt áo bên ngoài lộ ra một mảnh thịt máu lẫn lộn vô cùng ghê người . Bởi vì thiếu niên mặc đồ đen , nhìn qua không ai nghĩ hắn bị thương như vậy .

_ Bị như vậy mà chưa chết mạng ngươi cũng dai thiệt – Tôi châm chọc .


_ Tránh ra – Thiếu niên trầm giọng uy hiếp .

Tôi đặt tay lên ngực hắn , một ánh sáng màu xanh ngọc hiện ra bao phủ cả vùng bị thương của hắn .

Thiếu niên khó hiểu nheo mắt lại nhưng là không có đẩy tay tôi ra .

_ Chậc … Gặp được chị cưng nên cảm ơn ông trời đi ! Cái mạng nhỏ này của cưng đảm bảo không có việc gì – Tôi nhếch miệng cười .

Chỉ là xuất ra vài phần năng lực chắc là sẽ không bị phát hiện tu vi đâu . Tôi có chút lo lắng nghĩ .

_ Hừ …

Ngạo kiều đi ! Nhóc con ! Nếu không phải chị tốt bụng thì cho mi chết luôn rồi .

Đến khi tôi thả tay xuống , vết thương của thiếu niên đã sớm không thấy tung tích .

_ Ngươi ?!!! – Thiếu niên sờ soạng ngực kinh ngạc .

_ Hâm mộ đi cưng ! Oa hahaha … Còn không mau quỳ xuống tạ ơn chị – Tôi đắc ý cười lớn .

_ Mơ tưởng – Thiếu niên hừ lạnh nuốt xuống lời cảm ơn vừa tới miệng . Cái nữ nhân này thiệt là đáng ghét ! Lại có dáng dấp y hệt tiểu tử kia , không biết ….

_ Ngươi , có biết ai tên Tuyên không ?

Tôi há miệng to đến mức có thể nhét vừa một trái bưởi . Tuyên ?! Má ơi , không phải là tên lúc trước tôi dùng khi giả trai hay sao ?! Này này này này này … Tôi nhớ mình cũng không có ghi thù với ai a … Thiếu niên này sẽ không là tới đòi nợ hay gì gì đó đi ?!

_ Ha ha … Ngươi hỏi chi ? – Tôi cười gượng .

_ Bộ dáng ngươi rất giống người tên Tuyên đó nhưng hắn là nam nhân . Ta hỏi vậy thôi – Thiếu niên tùy tiện đáp .

Tôi nheo mắt một lần nữa đánh giá thật kĩ thiếu niên trước mắt . Mày rậm , mắt xếch , mũi cao , điển hình mỹ nam a … Chảy nước miếng … Khoan … Trọng điểm không phải này đi . Quan trọng là …

_ Ngươi là Hiên Viên Lãng ! – Tôi hoảng thần kêu lên .

_ Ngươi biết ta ?! – Thiếu niên nhướn chân mày .

_ Ặc …

Tôi cốc đầu mình . Đồ ngu này ! Mém nữa bại lộ rồi . Cười khan vài tiếng , tôi lùi lại đằng sau :

_ Hắc … Anh bạn … Tôi còn có việc đi trước

Tôi quay đầu nhấc chân … chạy …. chạy … chạy a …

Ủa ? Sao chân tôi cách mặt đất xa vậy nhỉ ? Sao lại không di chuyển chút nào thế nhỉ ?

_ Tuyên-tiểu-tử , đúng là ngươi

Giọng nói âm trầm của thiếu niên vang bên tai . Tôi khóc không ra nước mắt . Chỉ là trêu chọc hắn một chút có cần ghi hận thế không ?!

Bị Hiên Viên Lãng xách lên nhưmột cái túi , tôi cười gượng :

_ Ai … Ai là Tuyên a …

Hiên Viên thiếu niên quay mặt tôi lại cười lạnh lùng :


_ Ra là nữ nhân . Vậy cái kia Thiên Cổ cũng là nữ sao ?

_ Ừ – Tôi đáp .

.

.

.

Xong đời !!!

_ Đúng là ngươi a – Hiên Viên Lãng cười phải nói là sáng lạn .

_ Ô ô Đại ca ! Em xin lỗi ! Em không nên trêu chọc đại ca ! Tha mạng a … – Tôi rất không nghĩa khí ôm đùi cầu tha thứ .

Hiên Viên Lãng ” … ” Hắn cái gì cũng chưa làm đi !

Mà đúng lúc này đồng bọn của tôi rốt cuộc kéo tới .

_ Tiểu Tuyết , muội làm gì mà la …

Thiên Cốt nói đến phân nửa liền im bặc nhìn tôi lấy tư thế bất nhã ôm đùi một hắc y nhân vô cùng quen mặt .

Ba người một sâu ” … “

Thiên Cốt thiếu nữ rốt cuộc không nhịn được đối cái thế giới này châm chọc . Lần trước là hôn Đông Phương , lần này là ôm đùi Hiên Viên Lãng . Tiểu Tuyết ! Hạn cuối của muội đâu ! Tiết tháo của muội đâu !

( T/g : tiểu Cốt đã từ từ bước trên con đường thành phun tào đế a … )

_ Tỉ tỉ !

Tôi buông tay ra bay lại trốn sau lưng nhóm ba người Thiên Cốt . Trở mặt còn nhanh hơn lật sách :

_ Cái gã đó có ý đồ bất chính với muội đó .

Hiên Viên Lãng * mặt đen * ” … “

Ba người một sâu * hắc tuyến * ” …. ” Là ngươi có ý đồ với người ta đúng hơn đi !

_ Lãng ca ca ! Lâu quá không gặp – Thiên Cốt ngượng ngùng lên tiếng .


_ Ngươi là … Thiên Cổ ? – Hiên Viên Lãng không quá xác định nhìn cô gái đáng yêu trước mặt . Lúc nãy nữ nhân kia bỏ chạy , hắn nhìn bóng lưng mới nhận ra nàng . Còn Thiên Cốt … Được rồi ! Cũng không khác mấy !

_ Là ta ! Còn có ta tên là Hoa Thiên Cốt . – Thiên Cốt cười cười nắm áo tôi kéo lên phía trước – Còn đây là Hoa Tuyết .

_ Đã lâu không gặp , ngươi vẫn dễ thương như vậy – Hiên Viên Lãng cười dịu dàng .

Cho nên mới nói cái gì gọi là nữ chính đãi ngộ a ! Vừa nãy đối tôi mặt lạnh , gặp tỉ tỉ mặt liền ngập tràn mùa xuân a ! Nhóc con đáng chết ! Ngươi quên ai vừa mới cứu ngươi sao ?! Tôi cắn khăn tay hận …

Bạch Tử Họa và Sênh Tiêu Mặc liếc nhìn vẻ mặt oán phụ của ai đó lắc đầu cười . Chỉ là cả hai đều không có phát hiện tươi cười này có chút … không thích hợp .

Hiên Viên Lãng chú ý đến hai vị cạnh tỉ muội họ Hoa liền biến sắc mặt , cung kính :

_ Hiên Viên Lãng bái kiến Tôn Thượng , Nho Tôn – Hắn thân là Vua của Nhân Giới , không lí nào lại không biết mặt của các Thượng Tiên .

_ Đứng dậy đi – Bạch Tử Họa lạnh nhạt gật đầu .

_ Chậc … Không phải tân kế nhiệm Đế Vương của Nhân Giới đây sao ?! Thật là ngưỡng mộ đã lâu … – Sênh Tiêu Mặc lịch sự cười .

_ Không dám nhận – Thiếu niên cúi đầu một mặt chính sắc .

_ Ôi ôi … Cái dáng vẻ ngạo mạn của ngươi đâu rồi ? Đổi tính rồi hả nhóc con ? – Tôi không khống chế được cái miệng trời đánh này , cứ thế thốt ra lời châm chọc .

_ Ngươi … – Hiên Viên Lãng trợn mắt há miệng , nhưng ngại hai vị Thượng Tiên chỉ có thể trừng tôi .

_ Tiểu Tuyết ! Bao giờ muội mới bỏ được cái tính này vậy hả ? – Thiên Cốt véo tai tôi nghiến răng .

_ Oa oa oa …. Nữ vương … Cầu tha mạng …

Cho nên nói Thiên Cốt , thật ra cô mới là boss cuối cùng đi !

Trong khi tôi bị Thiên Cốt giáo huấn , không biết gã Hiên Viên bàn chuyện gì với hai tên Thượng Tiên kia mà cuối cùng từ một đoàn bốn người một sâu , trở thành năm người một sâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.