Đọc truyện Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!) – Chương 98: Lại thấy mạt thế nữ phụ nghịch tập (5)
Editor: Chicken Twins
Lâm Phi nhìn trong siêu thị được bảo vệ khá tốt, trong lòng âm thầm tính toán có thể ở tạm chỗ này một thời gian ngắn.
Dù sao cũng không lo bị đói, hơn nữa còn có Điền Mật ở đây, có thể khiến cho bọn tang thi nghe lời.
Điền Mật gật đầu, một mực nghe theo, cô biết Lâm Phi đang muốn làm gì.
Bởi vì nơi này cách căn cứ Thần Quang của nam chủ không xa, ký thể cũng triệu tập tang thi từ nơi đây.
Mà cái siêu thị này, chính là nơi Lâm Phi cùng Điền Mật sống lúc đầu.
Trong siêu thị còn có một tầng hầm, chính nơi đó, cơ thể cô bị Lý Húc chia năm xẻ bảy.
Nghĩ tới đây, trong đầu cô lại xuất hiện cảnh tượng trong mơ tối qua, ánh mắt cô âm trầm đáng sợ, khẽ cong khóe môi, lộ ra nụ cười khát máu đến chính cô cũng không nhận ra.
Cô đi ra phía bên ngoài siêu thị, mở toàn bộ hệ thống cửa ra.
Phát ra hơi thở của tang thi vương, chưa đến hai phút, đã có rất nhiều tang thi kéo nhau đến.
Cô quay đầu nhìn lại những thứ trên kệ trong siêu thị, suy nghĩ một chút, rồi lại bước vào bên trong, đem toàn bộ hàng hóa trên kệ thu vào không gian.
Nhóm tang thi ngay ngắn đứng xếp thành hàng, dựa theo chỉ huy của Điền Mật, bước vào nhà kho.
Chẳng mấy chốc, bên trong nhà kho truyền ra tiếng tang thi gào thét, ngoài ra còn có tiếng hét chói tai của Lý Húc cùng Lâm Phi, trong mơ hồ, còn có thể nghe thấy Lâm Phi gọi tên cô.
Cô cười cười, nhàn nhã ngồi trên mui xe, hai chân đung đưa theo nhịp, trên tay còn đang ôm một túi khoai tây chiên ăn.
Khoảng mười phút sau, nhóm tang thi kéo nhau đi ra.
Điền Mật thu lại dùng uy của tang thi vương, nhóm tang thi vô thức chậm chạp lắc lư.
Điền Mật nhấc chân bước vào siêu thị, bước từng bước đến gần nhà kho.
Càng tiến đến gần nhà kho, có thể thấy khắp nơi đều là máu.
Còn có một chút thịt vụn và cơ quan nội tạng còn thừa vương vãi.
Trong lòng cô cảm thấy may mắn vì ban nãy đã thu không ít đồ vật vào không gian, bằng không thì thật là lãng phí.
Hít một hơi thật sâu, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí khiến cô không nhịn được mà muốn cắn người.
Cô nỗ lực kiềm chế bản thân, mặc dù cô là tang thi vương, nhưng trong lòng cô, cô vẫn là một con người nha! Tuy rằng bản năng muốn ăn thịt người, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ phản cảm.
Càng đi sâu bên trong, phần tàn dư tương đối nhiều, những mẩu xương vụn rải rác khắp nơi, khuôn mặt của Lâm Phi và Lý Húc còn có thể miễn cưỡng nhìn ra, các bộ phận khác cơ bản là không còn.
Có thể thấy được, bọn họ chết vô cùng thống khổ.
Bị một nhóm tang thi đồng thời cắn xé máu thịt cho đến chết.
Điền Mật hài lòng gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Tâm nguyện của kí thể đã hoàn thành, tiếp đến, cô nên đi hoàn thành nhiệm vụ.
Cô trực tiếp lái xe đến căn cứ Thần Quang của nam chủ.
Nam chủ tên Hoa Nghiệp Thần, trước mạt thế gia tộc đều làm quân nhân, sau mạt thế, thế lực gia tộc hắn quá mức khổng lồ, cha hắn là một người có tham vọng lớn, vì chính phủ đã không còn hoạt động. Cho nên, Hoa gia thiết lập ra căn cứ Thần Quang.
Điền Mật vừa lái xe, vừa xem xét nội dung truyện.
Lúc này nữ chủ Trang Diệc Lam chắc vừa mới mượn cơ hội thi hành nhiệm vụ, đẩy nữ chủ nguyên tác Nhan Nguyệt thành vật hy sinh.
Cũng may, trong cốt truyện, Hoa Nghiệp Thần cũng không phải thích Trang Diệc Lam ngay từ đầu.
Ngược lại, Hoa Nghiệp Thần là một người khá lạnh lùng, đối với quan hệ nam nữ, hắn hoàn toàn không để tâm.
Trong nguyên tác truyện, sở dĩ Hoa Nghiệp Thần cùng nữ chủ Nhan Nguyệt ở cùng một chỗ cũng bởi cô có quang hoàng nữ chủ, ngoài ra còn có dị năng chữa bệnh.
Nhan Nguyệt và Hoa Nghiệp Thần là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm của họ cũng không tính là sâu đậm, nhưng hai nhà đã có hôn ước từ khi còn nhỏ.
Mạt thế đến, cha mẹ Nhan Nguyệt bị nhiễm virus, Nhan Nguyệt theo Hoa gia đến căn cứ Thần Quang. Cũng bởi trước khi mạt thế, cô đã mua một chiếc nhẫn, trong lúc vô ý nhỏ máu nhận chủ, có không gian trữ vật và dị năng chữa bệnh.
Dị năng chữa bệnh, trong một vạn khả năng cũng chưa chắc có thể tìm ra được một cái, vô cùng trân quý, Hoa gia dĩ nhiên là không thể bỏ qua, ngược lại Nhan Nguyệt và Hoa Nguyệt Thần còn có hôn ước, hai người tự nhiên là đến với nhau.
Mà hiện tại, người có được nhẫn không gian cùng dị năng chữa bệnh lại là Trang Diệc Lam, tình huống dĩ nhiên là sẽ khác đi nhiều rồi.
Sau mạt thế Nhan Nguyệt không có người nhà che chở, không có dị năng, nhưng lại đem lòng tốt phân phát khắp nơi.
Lương thiện là tốt, thế nhưng trong mạt thế, lương thiện quá cũng sẽ đưa đến tai họa.
Nhan Nguyệt trong lúc vô tình gây ra không ít tai họa, từ lâu Hoa gia đã có chút bất mãn với Nhan Nguyệt, nhưng ngại giao tình giữa hai nhà. Hoa gia cũng không nói gì.
Mà Trang Diệc Lam đẩy Nhan Nguyệt thành vật hy sinh, người nhà Hoa gia mặc dù có chút áy náy, nhưng cũng không quá đau lòng, dù sao, ở nơi mạt thế này, không ai biết liệu họ có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không.
Sau khi sống lại, Trang Diệc Lam đối với mọi người đều vô cùng lạnh nhạt và cứng rắn, dù sao đã từng trải qua mạt thế rồi, năng lực thích ứng của cô cũng mạnh mẽ hơn.
Kiếp trước cô chỉ có dị năng hệ thổ, kiếp này, cô không chỉ có dị năng hệ thổ mà còn có dị năng chữa bệnh. Với sự hiểu biết về dị năng, hiện tại dị năng của cô tăng nhanh không ít. Người khác mới đạt cấp một thì cô đã đạt tới cấp ba.
Lúc đầu, cô đi trước Nhan Nguyệt để giành lấy chiếc nhẫn không gian, sau đó nhỏ máu nhận chủ, trong nhẫn trữ vật chỉ có một viên thuốc, ngoài viên thuốc đó ra cũng không còn gì khác.
Cô khẽ cắn môi, đưa viên thuốc vào miệng nuốt xuống, kích thích dị năng hệ thổ tăng cấp, còn có dị năng chữa bệnh.
Cô là cô nhi, nhưng đối với cuộc sống vẫn tràn ngập hi vọng, cho đến khi mạt thế, cô ngoài ý muốn chết đi, mới phát hiện ra, cô chỉ là vật hy sinh trong một cuốn tiểu thuyết, người bạn mà cô rất yêu thích, là nữ chủ trong truyện, mà cô, đã định trước trở thành người hy sinh.
Cô không cam lòng, dựa vào cái gì mà cô vô duyên vô cớ chết đi!
Không ngờ đến, cô được sống lại trước mạt thế một lần nữa. Cô thề, nhất định sẽ không trở thành vật hy sinh nữa! Cô muốn cho mọi người biết đến sự tồn tại của cô trong cái thời mạt thế này!
Trong cốt truyện, Hoa Nghiệp Thần và Trang Diệc Lam không phải yêu nhau từ sớm, phải nói rằng, Hoa Nghiệp Thần cũng không có yêu Trang Diệc Lam.
Mà Trang Diệc Lam, từ kiếp trước đã thích Hoa Nghiệp Thần.
Chỉ là, kiếp trước quang hoàng nữ chủ Nhan Nguyệt quá xuất sắc, cô biết bản thân mình không bằng, nên tự mình biết khó mà lui.
Mà kiếp này, ban đầu cô khá lạnh lùng, đối với Hoa Nghiệp Thần, cô có chút chán ghét, tình cảm của cô rất sạch sẽ, tuy là thích, thế nhưng cô vẫn luôn nhớ rằng hắn và Nhan Nguyệt đã từng sống bên nhau.
Trong một lần ngoài ý muốn, Hoa Nghiệp Thần mang theo tiểu đội đi làm nhiệm vụ, Trang Diệc Lam cũng trong nhóm này.
Bọn họ đến rừng rậm nguyên thủy, trong rừng rất nhiều thực vật có độc không rõ tên cùng thú dữ.
Một đoàn người, vì bị một đám mãnh thú đuổi theo, buộc họ phải tách nhóm đi.
Vừa lúc Hoa Nghiệp Thần và Trang Diệc Lam cùng nhóm, Hoa Nghiệp Thần bị thương, Trang Diệc Lam đỡ hắn, không còn cách nào khác, đành phải tìm một nơi để trốn và chữa trị cho hắn.
Hai người đánh rơi ba lô, nên không có thức ăn, Trang Diệc Lam ra ngoài tìm thức ăn, vốn định bắt thỏ hay gà rừng, kết quả không bắt được gì cả.
Thấy trên cây có vài quả màu đỏ, trông giống như quả nho