Đọc truyện Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!) – Chương 127: Công lược nam chủ mang ‘mặt nạ’ (20)
Editor: Chicken Twins
Điền Mật đeo lại miếng ngọc bội Hồ Điệp lên cổ, do lôi kéo, xương quai xanh trắng nõn lộ ra lúc ẩn lúc hiện, ánh mắt Âu Dương Túc Ngọc thoáng nhìn chợt lóe lên một tia sáng.
Điền Mật đeo xong ngọc bội, chỉnh lại cổ áo, lúc này mới lên tiếng, nói: Độc dược của ta sao có chuyện dễ dàng giải như vậy được? Cả người Điền Mật tỏa ra khí tức tự tin cùng kiêu ngạo, so với Điền Mật thường ngày, hoàn toàn khác biệt, cũng khiến cho Âu Dương Túc Ngọc càng ngày càng có hứng thú với nàng.
Độc dược kia, một tháng sau mới có hiệu lực, ban đầu chỉ cảm thấy hơi ngứa, dần dần, sẽ càng ngày càng ngứa. Hơn nữa! Không có thuốc giải! Bệnh ngứa này sẽ đi cùng Lý Đông Chiếu cho đến lúc chết, lúc đó hắn sẽ không còn tri giác. Điền Mật cong khóe môi, tựa như đang chứng kiến cảnh Lý Đông Chiếu giãy giụa đến chết, hình ảnh trong mơ lại một lần nữa xuất hiện, hận ý trong mắt Điền Mật không chút nào che giấu.
Đinh — độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm 75, kí chủ quá giỏi!
Điền Mật ngước mắt nhìn Âu Dương Túc Ngọc, đôi mắt quyến rũ mang theo ý cười: A Ngọc, còn nửa tháng nữa dược kia sẽ phát tác, đến lúc đó, tình trạng của Lý Đông Chiếu như thế nào, chàng nhớ báo cho ta biết một tiếng nha? Thật muốn tận mắt chứng kiến cảnh này.
Âu Dương Túc Ngọc mỉm cười nhìn Điền Mật, vừa rồi cả người nàng tràn ngập hận ý, khác hẳn với dáng vẻ hiền thục thiện lương thường ngày. Gật đầu: Được. Sau đó cũng không cùng Điền Mật từ biệt, dùng kinh công trực tiếp rời đi.
Điền Mật nhìn theo hướng Âu Dương Túc Ngọc rời đi, vẻ tươi cười trên khuôn mặt nàng sụp đổ. Thở dài, nói chuyện cùng nam chủ, thật là mệt.
Sau đêm đó, Âu Dương Túc Ngọc không còn đến tìm nàng nữa.
Ngay cả Lương Kiều, cũng không có đến tìm nàng. Điền Mật mừng rỡ, cuối cùng cũng được thanh tịnh một chút.
Nửa tháng chớp mắt đã trôi qua, Lạc Thu hưng phấn chạy đến phòng nàng, liên tục hô: Cố thiếu gia, Cố thiếu gia, hắn.
Điền Mật đang ngồi thêu hoa có chút kinh ngạc, đầu ngón tay bị kim châm nhỏ ra một giọt máu, nàng cũng chẳng thèm để ý đến ngón tay mình, ngẩng đầu nói: Có phải ca ca ta đã trở về?
Lạc Thu thở hồng hộc chạy đến, đối với câu hỏi của Điền Mật, chỉ có thể liên tục gật đầu.
Điền Mật đứng dậy đi ra ngoài: Ca ca ta đã đi đến đâu rồi?
Lạc Thu đi theo phía sau nàng, đến khi Điền Mật bước ra đến sân, Lạc Thu mới lấy lại chút sức lực để nói chuyện: Đã vào kinh thành, Cố thiếu gia hiện tại chính là tam phẩm Vân Huy tướng quân rồi!
Cố Ỷ Dương tòng quân năm năm, chưa từng có bất cứ một tin tức nào truyền về.
Nếu không phải nàng biết nội dung truyện, Điền Mật sẽ cho rằng hắn đã lành ít dữ nhiều, ở thời cổ đại này không có phương tiện thông tin, nếu là ở hiện đại, trực tiếp gọi điện thoại là được, đâu cần phải phiền phức như vậy.
Tam phẩm Vân Huy tướng quân, chức vị không hề thấp. Dù sao, ngay cả Vĩnh Ninh Vương, cũng chỉ ở hàng tam phẩm.
Không biết Cố Ỷ Dương đã trải qua những gì, mới đạt được chức quan cao đến vậy, nội dung truyện chỉ tập trung miêu tả hắn vừa trở về một cái đã trở thành bia đỡ đạn.
Điền Mật không thèm để ý đến hình tượng chạy về hướng cửa phủ, bởi vì đang ở trong sân viện của chính mình, nên nàng chỉ mặc một bộ váy gấm màu xanh nhạt, mái tóc búi lỏng, chỉ cố định bằng một cây trâm Bích Liên.
Nàng còn chưa trang điểm, cứ như vậy mà chạy ra ngoài.
Cũng may cho dù y phục có chút tùy ý, nhưng nhan sắc vẫn động lòng người.
Lúc đến cửa Vương phủ, Điền Mật đụng phải Vĩnh Ninh Vương và Điền Khiếu, Vĩnh Ninh Vương vẻ mặt từ ái nhìn nàng cười, còn Điền Khiếu thì âm trầm đứng bên cạnh, thái độ cực kì không tình nguyện.
Điền Mật mỉm cười hướng về phía Vĩnh Ninh Vương và Điền Khiếu hành lễ, nghĩ đến, Vĩnh Ninh Vương cũng nhận được tin tức, cho nên mới đối xử với nàng thái độ ôn hòa như vậy.
Vĩnh Ninh Vương đúng là đã nhận được tin tức, hắn thực sự không ngờ, Cố Ỷ Dương mười bốn tuổi tòng quân, chỉ trong năm năm ngắn ngủi, giờ hắn mới chỉ mười chín tuổi, đã là tam phẩm Vân Huy tướng quân, mà Điền Khiếu so với hắn còn lớn hơn một tuổi, ngoại trừ thân phận thế tử, cũng chẳng là cái thá gì.
Cho dù hắn không cam lòng, hắn cũng muốn vui vẻ nghênh đón Cố Ỷ Dương trở về, dù sao, Cố Ỷ Dương cũng coi như là con riêng của hắn a!? Vĩnh Ninh Vương phủ có thêm một Vân Huy tướng quân, cũng không tệ lắm.
Nếu như, người kia, là con trai của hắn, thì tốt biết mấy.
Đáng tiếc, không phải.
Ừ, bản vương vừa mới nhận được tin tức, Ỷ Dương đã trở về, chắc là, ngươi cũng nhận được thông báo a!?
Đúng vậy, nghe nói ca ca đã trở lại, cho nên đã vội vàng chạy ra ngoài này rồi. nàng gọi Cố Ỷ Dương là ca ca, gọi Điền Khiếu là đại ca, cái nào thân cái nào xa, vừa nghe là biết.
Vĩnh Ninh Vương mặc dù không vui, thế nhưng lúc này lại có chút cố kỵ, cho dù không quá để ý, thế nhưng hắn vẫn luôn biết.
Cố Ỷ Dương quan tâm nhất chính là mẫu thân của mình, cùng muội muội Điền Mật này.
Hai năm trước, từ lúc Như phu nhân bị hắn xử tử, bây giờ, chỉ còn lại mỗi Điền Mật, Cố Ỷ Dương có thể trong thời gian năm năm ngắn ngủi, không có hậu thuẫn vững chắc, trở thành Vân Huy tướng quân, dĩ nhiên không phải người bình thường.
Hết thảy, hắn phải đối xử tử tế với Điền Mật.
Đương nhiên, quân lính của Ỷ Dương đã vào kinh thành, chắc là, rất nhanh sẽ đến nơi. Cố Ỷ Dương vẫn luôn ở vùng đất Bắc hoang, nơi đây ngoại trừ bốn quốc gia còn có một vài bộ lạc liên kết với nhau, tụ tập ngoài Bắc hoang.
Bắc hoang là nơi nằm ngoài biên giới tứ quốc, liên minh Tộc thường xuyên quấy nhiễu biên giới tứ quốc.
Cho nên tứ quốc đều phái binh đóng ở Bắc hoang, bọn họ không phải không muốn diệt liên minh các bộ lạc.
Nhưng vì liên minh Tộc không giống người thường, họ chuyên dùng cổ độc.
Tứ quốc cũng không có cách nào trực tiếp tiêu diệt bọn họ, lần này Cố Ỷ Dương trở về, là bởi vì hắn đã giết chết thủ lĩnh của liên minh Tộc và dẫn theo thủ lĩnh mới của liên minh Tộc hồi kinh, hơn nữa, hắn còn mang theo thư hiệp nghị hòa bình của tân thủ lĩnh trở về.
Lần này, Điền Mật không bị đưa đi Đông Húc quốc, Cố Ỷ Dương, chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng.
Đây cũng là nguyên nhân Vĩnh Ninh Vương kiêng kị, dù sao, liên minh Tộc, cũng khiến cho tứ quốc đều đau đầu.
Nghe Vĩnh Ninh Vương nói, Điền Mật gật đầu, không thèm để ý, đi thẳng tới cửa Vương phủ, ngóng trông ra phía ngoài đường cái, hy vọng có thể nhìn thấy thời điểm Cố Ỷ Dương xuất hiện, vừa nhìn là có thể thấy hắn.
Khoảng chừng hai khắc sau, loáng thoáng nghe được tiếng vó ngựa vang lên lộc cộc từ xa đến gần.
Trong lúc mơ hồ, nàng thấy một mặt lá cờ viết chữ Nam được dựng lên, một nhóm người ngựa mặc áo giáp từ hướng bên kia đi tới, theo sau còn có không ít bộ binh.
Dẫn đầu là nam nhân mặc áo giáp bạc cưỡi một con hồng mã lớn, bởi có chút xa nên không nhìn rõ ngũ quan, chỉ có thể thấy nước da màu nâu nhạt của hắn.
Thế nhưng trong lòng Điền Mật lại có một cảm giác, đó chính là Cố Ỷ Dương.
Nàng bước qua bậc cửa Vương phủ, đi tới trước đoàn người.
Ánh mắt nàng lấp lánh, ý cười trên khuôn mặt không thể ngừng được, trong đầu tất cả chỉ còn lại kí ức khi còn bé của kí thể cùng Cố Ỷ Dương chơi chung với nhau, tốt đẹp biết bao!
Cố Ỷ Dương dường như cũng nhìn thấy nàng, ghìm dây cương, dừng một chút. Hắn tựa như nhếch môi nở nụ cười, vung roi ngựa trong tay, vỗ một cái, hướng về phía Điền Mật chạy vội tới.