Đọc truyện Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!) – Chương 122: Công lược nam chủ mang ‘mặt nạ’ (15)
Editor: HD
Đối với thứ nữ Điền Mật này, Điền Khiếu không xem vào mắt.
Còn tên Cố Ỷ Dương kia, mặc dù Cố Ỷ Dương đã rời khỏi phủ năm năm, nhưng Điền Khiếu đã không thích Cố Ỷ Dương từ cái nhìn đầu tiên.
Điền Mật đi phía sau Điền Noãn Hương, lên xe ngựa.
Đại hội săn bắn lần này, các thứ nữ không có tư cách tham gia, mà Vĩnh Ninh vương phi đang bị bệnh nên không thể đi được.
Vĩnh Ninh vương chỉ dẫn theo Điền Noãn Hương và Điền Mật, hai nữ nhi cùng đi.
Xe ngựa của Điền Mật chạy chừng hai khắc liền bị cản lại.
“Mật Nhi tỷ tỷ, mau ra đây!”
Điền Mật kéo màn xe lên, thì thấy Lương Kiều đang đứng trên một chiếc xe ngựa, vẫy tay với nàng.
Điền Mật nhìn thoáng qua vẻ mặt Điền Noãn Hương, hai năm qua, Điền Noãn Hương và Lương Kiều, khi gặp nhau cùng lắm chỉ gật đầu chào hỏi.
Thấy Điền Mật chỉ nhìn mình mỉm cười, không đi qua, Lương Kiều chu miệng, quay đầu nhìn Vĩnh Ninh vương la lớn: “Vĩnh Ninh vương gia, dù sao tất cả mọi người cũng chung đường, người bảo Mật Nhi tỷ tỷ qua xe ngựa của ta trò chuyện với ta được không?”
Vĩnh Ninh vương gia đương nhiên biết Lương Kiều, mặc dù phụ thân Lương Kiều chỉ là Lễ Bộ Thị Lang, nhưng địa vị nhà ngoại không hề thấp, đối với Lương Kiều, Vĩnh Ninh vương luôn tỏ ra hòa nhã.
Ông ta cười lớn, bày ra bộ dạng của mỹ đại thúc, nhìn cực kì hiền lành: “Tất nhiên không vấn đề gì, Mật Nhi, con qua xe Lương tiểu thư đi, dù gì tất cả mọi người cũng đi chung.”
Điền Mật ngoan ngoãn gật đầu, lên tiếng “Vâng ạ”, sau đó sai Lạc Thu dọn dẹp đồ đạc, nàng và Lạc Thu lên xe ngựa của Lương Kiều.
Trong xe ngoại trừ Lương Kiều, còn có khuôn mặt từ ái của Phùng thị, hai năm qua, Phùng thị càng ngày càng yêu mến Điền Mật.
Bà vô tình hữu ý tác hợp Điền Mật với Âu Dương Túc Ngọc, Điền Mật nhìn ra manh mối, Âu Dương Túc Ngọc cũng không phải người ngốc.
Âu Dương Túc Ngọc bày ra bộ dáng không biết, Điền Mật cũng học theo hắn, ra vẻ ngây thơ.
“Phùng di!” Điền Mật không hành lễ, nhưng gọi Phùng thị một tiếng, giọng điệu vô cùng thân thiết, vẻ mặt cũng rất tự nhiên.
Phùng thị cười cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, để Điền Mật ngồi kế bà, Điền Mật cũng không câu nệ, nghe theo lời ngồi xuống, sau đó giơ tay kéo tay Phùng thị.
May mà xe ngựa đủ rộng, Lương Kiều chen chúc bên người Điền Mật, ngồi gần Điền Mật, vẻ mặt tràn đầy ý cười: “Mật Nhi tỷ tỷ hôm nay thật xinh đẹp! Ta thấy Mật Nhi tỷ tỷ mới chính là đệ nhất mỹ nhân của Nam Diệu quốc chúng ta, Điền Noãn Hương kia sao so sánh được chứ!”
Điền Mật cười với nàng: “Hôm nay Kiều Kiều muội muội cũng rất xinh đẹp nha!” Qủa thật, hai năm qua, Lương Kiều giống như biến thành thiếu nữ 18, khuôn mặt bánh bao trở thành mặt trái xoăn, ngũ quan tinh xảo hơn rất nhiều, ngược lại có ba phần giống Phùng thị.
Hôm nay, Lương Kiều cố tình mặc đồ gần giống với Điền Mật, cho nên mặc đồ cưỡi ngựa màu đỏ hồng, ngoại trừ khuôn mặt có chút khác biệt, ngay cả điệu bộ cũng giống nhau. Kiểu tóc cũng giống. Mới đầu nhìn, còn tưởng hai người là tỷ muội ruột.
Bản thân được khen xinh đẹp, Lương Kiều đỏ mặt.
Phùng thị trêu ghẹo nói: “Ôi, khó khăn lắm mới thấy Kiều Kiều của chúng ta xấu hổ a.”
“Mẫu thân, người chê cười con! Mật Nhi tỷ tỷ, chúng ta đừng để ý mẫu thân nữa!” Bị mẫu thân mình trêu ghẹo, Lương Kiều bất chấp đang thẹn thùng, chu miệng, nhẹ nhàng kéo cổ tay Điền Mật đong đưa.
“Ta cảm thấy bộ dáng Kiều Kiều muội muội khi đỏ mặt vô cùng xinh đẹp!” Điền Mật nói xong, liền bật cười giống Phùng thị.
Lương Kiều bất mãn làm nũng một hồi, càng khiến cho Điền Mật và Phùng thị cười vui vẻ, cuối cùng tất cả đều bật cười.
Điền Noãn Hương nghe thấy tiếng cười từ xe ngựa kế bên, còn xe ngựa của mình thì hết sức yên tĩnh, trong lòng cực kì khó chịu.
Nàng luôn luôn không hiểu, vì sao thứ xuất như Điền Mật có thể lọt vào mắt Lương Kiều và Thị Lang phu nhân, được bọn họ yêu mến.
Tuy rằng hai năm qua, nàng luôn đạt được danh hiệu mỹ nhân đẹp nhất Nam Diệu quốc, nhưng nàng nghĩ, nàng đường đường là Hương Ngưng quận chúa, tất cả những thứ này, đều là lẽ thường tình thôi.
Nếu Điền Mật đạt được, mới là điều bất hợp lý.
Thân là thứ xuất, nàng ta phải hèn mọn.
Vì sao bộ dáng của nàng ta có thể dịu dàng đến thản nhiên như vậy, giống như, nàng ta mới chính là đích nữ.
Còn nữa, ban đầu Âu Dương Túc Ngọc có vẻ thích nàng, nhưng hắn từ từ xa lánh nàng, sau đó thân cận với Điền Mật.
Nàng khinh thường không thèm thích loại người như hắn, Âu Dương Túc Ngọc đã lánh xa nàng, vậy thì nàng cũng không cần qua lại với hắn.
Đối với Điền Mật, rốt cuộc Điền Noãn Hương cũng biết ghen tị là gì.
Góc áo bị nắm chặt sau đó buông ra, để lại vết nhăn.
Xe ngựa chạy suốt hai canh giờ, cách xa kinh thành một khoảng, mới tới Cảnh Ngưỡng sơn, bãi săn dành riêng cho hoàng gia. Dưới chân núi đang xây dựng cung điện, nhưng vẫn có một cái sân nhỏ.
Lương Kiều sang chào hỏi Vĩnh Ninh vương, sau đó mời Điền Mật đi tới chỗ của nàng.
Hai năm qua, Âu Dương Túc Ngọc tránh xa Điền Noãn Hương, thân thiết với Điền Mật, Vĩnh Ninh vương đều đặt ở trong mắt.
Vĩnh Ninh vương từng lo lắng chuyện rơi xuống nước ngày xưa bị phát hiện, từng cố ý hỏi Điền Mật.
Tất nhiên Điền Mật sẽ không nói là Âu Dương Túc Ngọc đã biết được chân tướng, Vĩnh Ninh vương lại không dám hỏi trực tiếp Âu Dương Túc Ngọc, vì vậy chỉ đành tin tưởng Điền Mật.
Ông ta muốn giữ lại lợi thế chỗ Âu Dương Túc Ngọc, vì vậy, đối với biểu muội của Âu Dương Túc Ngọc. Vĩnh Ninh vương hoàn toàn vui vẻ để Điền Mật thân thiết với Lương Kiều.
Khi Lương Kiều yêu cầu, Vĩnh Ninh vương cực kì sảng khoái đồng ý.
Buổi chiều mới chính thức bắt đầu săn bắn, mọi người có thể nghỉ ngơi một lúc.
Tinh thần của Lương Kiều rất tốt, cho dù đi đường mấy canh giờ, khí thế của nàng vẫn tràn trề, vẫn lôi kéo Điền Mật nói chuyện.
Hoàng thượng đã xuất hiện, mọi người cùng nhau cúi lạy hoàng thượng và hoàng hậu, rồi ngồi xuống vị trí của mình.
Điền Mật quay lại chỗ Điền Noãn Hương, nàng nhìn bốn phía, liếc mắt thấy Lý Đông Chiếu, kẻ hành hạ kí thể tới chết.
Hai tay nắm chặt, nàng cố gắng kìm chế cảm xúc, khóe môi hơi cong lên, lộ ra ý cười dịu dàng.
Hận ý trong lòng còn mạnh mẽ hơn sóng lớn.
Lúc này, bộ dạng của Lý Đông Chiếu không có mơ hồ thâm độc như cảnh trong mơ, ngũ quan của hắn rất tuấn tú, hơn nữa hiện tại vẻ mặt hắn tràn đầy hứng thú nhìn Điền Noãn Hương, dĩ nhiên đã nhận ra Điền Noãn Hương.
Có 0051, hệ thống bàn tay vàng ở đây, tất nhiên Điền Mật có cách trả thù Lý Đông Chiếu.
Nàng không tiếc dùng 50 tích phân để mua một viên thuốc ngứa, không phải ngứa da thôi, mà còn ngứa bên trong người, cho dù làm thế nào cũng không thể dừng được, chỉ có thể lấy tay gãi, càng gãi sẽ càng ngứa.
Mặc dù Điền Mật cực kì muốn nhìn thấy bộ dáng mình đầy thương tích, hận không thể chết đi của Lý Đông Chiếu.
Nhưng đáng tiếc, nàng sẽ không đi với hắn về Đông Húc quốc đâu.
Một tháng sau, thuốc mới phát huy tác dụng, cho nên, dù Lý Đông Chiếu có truy tìm hung thủ, cũng không thể nào biết là nàng.
Đại hội săn bán chưa chính thức bắt đầu, Điền Mật rời khỏi chỗ ngồi, ra vẻ vô tình đụng trúng thị nữ mang chè cho Lý Đông Chiếu, thuận tiện bỏ viên thuốc trắng vào chè, thuốc gặp nước liền hòa tan.