Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)

Chương 104: Lại thấy mạt thế nữ phụ nghịch tập (11)


Đọc truyện Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!) – Chương 104: Lại thấy mạt thế nữ phụ nghịch tập (11)

Editor: Chicken Twins

Hoa gia, người duy nhất không hài lòng, có lẽ là Dạ Cảnh Lịch rồi.

Hắn không ngờ, chỉ trong một tháng, Điền Mật lại thích Hoa Nghiệp Thần.

Mặc dù không không hài lòng, nhưng hắn vẫn luôn quan tâm đến nữ thần trong lòng mình. Vì vậy, sau một hồi rầu rĩ, Dạ Cảnh Lịch quyết định giúp đỡ nữ thần của mình. Thế nên, hắn thường tạo cơ hội cho Điền Mật và Hoa Nghiệp Thần ở riêng với nhau.

Hoa Nghiệp Thần là một người rất thông minh, bất kể chuyện gì chỉ cần nói qua một lần là hiểu, nhưng trên phương diện tình cảm nam nữ, hắn lại đặc biệt ngốc.

Ban đầu, Điền Mật thân thiết với hắn, hắn cũng chỉ nhíu mày một cái, sau đó thì mặc kệ cô tùy ý.

Nhưng hắn không biết rằng, thái độ này của hắn, ở trong mắt người khác, chính là ngầm thừa nhận mối quan hệ giữa hắn và Điền Mật. Vì vậy, Điền Mật hiển nhiên trở thành là bạn gái của Hoa Nghiệp Thần.

Hoa Nghiệp Thần hơi chuyển động, khiến cho Điền Mật không dựa vào người hắn.

Sau đó mới trả lời vấn đề của cô: “”Có.””

“”Thật sao?”” Điền Mật đang dựa vào bả vai hắn ngước lên, nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc.


Hoa Nghiệp Thần gật đầu, hắn không ghét bỏ việc Điền Mật thân mật, cô luôn có chừng mực, chưa bao giờ được một tấc lại muốn tiến một thước, cho nên hầu hết thời gian Hoa Nghiệp Thần đều mặc cô tùy hứng. Đương nhiên, Điền Mật thỉnh thoảng sẽ len lén tiếp xúc thân mật hơn với hắn, để cho Hoa Nghiệp Thần dần quen thuộc với cô.

“”Vậy chắc sẽ có cả sói nha~ báo nha~ còn những mãnh thú khác nữa phải không?”” Nói xong, không đợi Hoa Nghiệp Thần đáp lại, cô lại tự nói: “”Aizz, em chỉ có thể điều khiển bọn tang thi nghe lời, nhưng không thể khiến động vật nghe lời, vậy phải làm sao bây giờ?””

Trước khi lên đường, Hoa Nghiệp Thần đã nói ra dị năng của Điền Mật cho những người đi cùng biết.

Những người đó sau khi nghe được, ngoài ngạc nhiên ra thì chính là hâm mộ và vô cùng yên tâm, có Điền Mật ở đây, bọn họ đi đến chỗ nào cũng không cần phải phòng bị có tang thi hay không.

“”Ha ha, Mật Mật không phải sợ, nhất định thượng tá sẽ bảo vệ em!”” Người nói chuyện là lái xe có dị năng hệ băng, hắn tên Thường Nhạc, người cũng như tên, lúc nào cũng vui tươi hớn hở. Hắn khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người thật thà chất phác, nhưng những người quen hắn đều biết, hắn chẳng có chút nào thật thà chất phác. Nếu không thì, Hoa Nghiệp Thần đã không tiếp tục dùng hắn.

“”Em không sợ! Em biết A Thần sẽ bảo vệ em, có phải không, A Thần?”” Điền Mật kéo cánh tay Hoa Nghiệp Thần, cằm của cô đặt trên đầu vai hắn.

Hoa Nghiệp Thần Nghiêng đầu nhìn cô, mũi hai người chạm vào nhau. Điền Mật mở to hai mắt nhìn hắn, con ngươi hắn co rút một cái, sau đó quay đầu đi: “”Ừ.””

Nhận được câu trả lời, Điền Mật hài lòng cười cười, lúc sau thấy tựa đầu vào vai Hoa Nghiệp Thần có chút không thoải mái, trực tiếp ngả người xuống phía dưới, nằm trên đùi Hoa Nghiệp Thần, trong miệng lẩm bẩm: “”Buồn ngủ quá, A Thần, em ngủ một lát nha!”” Sau đó nhắm mắt lại ngủ.

Cả người Hoa Nghiệp Thần cứng đờ, sau đó hít một hơi thật sâu, mặc kệ Điền Mật.

Tựa đầu lùi ra phía sau, hắn cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Trang Diệc Lam từ gương chiếu hậu thấy hai người dựa vào nhau nghỉ ngơi, trong lòng càng chua xót.

Kiếp trước, cô ở căn cứ Thần Quang hai năm, dù cho Hoa Nghiệp Thần cùng Nhan Nguyệt ở bên nhau lâu như vậy, cô cũng chưa từng thấy hai người thân mật với nhau đến thế.

Nhưng cô gái tên Điền Mật này mới xuất hiện được một tháng, lại có thể khiến cho Hoa Nghiệp Thần nhiều lần vì cô phá lệ.

Cô nhắm mắt lại, quên đi, hắn không phải của cô, cho dù có trở lại một lần nữa, cũng không thuộc về cô. Cô giết Nhan Nguyệt cũng chỉ hi vọng sống tiếp, chứ không phải muốn giành lại Hoa Nghiệp Thần.

Nhân tiện, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, cô sẽ rời khỏi căn cứ Thần Quang.

Sau khi nghĩ thông suốt, Trang Diệc Lam thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.


Bọn họ khởi hành lúc bảy giờ sáng, lái xe suốt năm tiếng đồng hồ, đến trưa, họ cũng giải quyết bữa trưa trên xe luôn.

Trên đường đi, người cầm lái cũng đổi thành Trang Diệc Lam, tính khí trang Diệc Lam khá lạnh lùng, có lẽ bởi sống lại một lần nữa, cho nên với bất cứ ai cô đều đề phòng.

Nhưng Điền Mật lại rất thích tìm cô nói chuyện. Điền Mật đổi vị trí cho Thường Nhạc, rồi ngồi xuống bên cạnh ghế lái, nghiêng đầu về phía Trang Diệc Lam nói: “”Diệc Lam, làm sao chị luyện được dị năng hệ thổ lợi hại như vậy? Dị năng chữa bệnh của chị có thể chữa trị nhiều vết thương nghiêm trọng cùng một lúc không?””

Trang Diệc Lam liếc nhìn cô một cái, không nói gì, tiếp tục lái xe, cô đã quyết định buông tay, thế nhưng cô vẫn chưa thể hoàn toàn buông bỏ, cho nên cô làm sao có thể có tâm tình mà trò chuyện cùng Điền Mật chứ.

Không nhận được câu trả lời, Điền Mật bĩu môi, sau đó làm bộ dạng đáng thương nhìn Hoa Nghiệp Thần.

Hoa Nghiệp Thần thở dài, vươn người ngồi dậy, đưa tay xoa đầu Điền Mật, coi như dỗ dành.

Sau khi dỗ dành xong, Hoa Nghiệp Thần ngây người, cơ thể hắn hành động còn nhanh hơn đầu óc, hắn không biết làm sao, thấy Điền Mật không vui, là hắn muốn an ủi cô.

Mặc dù có chút kinh ngạc, thế nhưng tóc Điền Mật rất mềm, lại khiến cho hắn cảm thấy thoải mái. Hoàn toàn không chú ý đến hành động của mình.

Điền Mật cũng ngẩn ra, cô hoàn toàn không ngờ Hoa Nghiệp Thần lại xoa đầu mình. Cô lấy lại tinh thần, nhìn Hoa Nghiệp Thần cười cười, lộ ra tâm trạng của cô lúc này.

Bọn họ luân phiên thay nhau lái xe, mỗi người sẽ cầm lái hai giờ, đến lượt Điền Mật, Hoa Nghiệp Thần ngồi bên cạnh ghế lái, Điền Mật nhìn về phía hắn cười, sau đó chăm chú lái xe.

Không biết có phải do thân thể cô là tang thi vương hay không, mà Điền Mật hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi, chỉ là đói rất nhanh, chốc chốc lại đòi ăn, cũng may thức ăn Hoa Nghiệp Thần mang theo lúc đi tương đối đầy đủ.

Thế nhưng có mang nhiều hơn đi chăng nữa cũng không thể đủ với sức ăn của Điền Mật, Điền Mật suy nghĩ một chút, chờ đến lúc dừng lại nghỉ chân, sẽ nói cho bọn họ biết cô có dị năng không gian, sau đó tiện thể cầm vài thứ ra ăn tạm.


Uhm, quyết định vậy đi.

Hoa Nghiệp Thần nhìn đồng hồ, Điền Mật đã lái xe hai tiếng rồi: “”Đến lượt tôi cầm lái.””

“”Không cần đâu, em vẫn chưa thấy mệt, A Thần, anh nghỉ ngơi đi.”” Cô quả thực không mệt, không phải vì còn một chiếc xe theo sau, thì cô đã tăng tốc rồi.

Nhưng Hoa Nghiệp Thần vẫn kiên quyết đổi người, để cho Điền Mật nghỉ ngơi. Điền Mật nhìn hắn một cái, sau đó ngoan ngoãn nghe lời.

Sáu rưỡi chiều, sắc trời đã dần dần tối.

Bọn họ vẫn còn ở trên đường cao tốc, Điền Mật tìm một trạm xăng gần đó để cho Hoa Nghiệp Thần dừng lại, rồi làm bữa tối. Hoa Nghiệp Thần nhìn cô, ánh mắt mang theo nghi hoặc: “”Nấu cơm?””

Điền Mật gật đầu, sau đó đỏ mặt nói: “”Em vẫn chưa nói cho anh biết, em còn có dị năng không gian, bên trong có rất nhiều thứ.”” Nói xong, lại sợ Hoa Nghiệp Thần tức giận, vội vàng nói: “”Em không phải cố ý giấu anh, chỉ là, chỉ là một tháng nay luôn ở trong căn cứ, em cũng không sử dụng đến không gian, nên quên mất, vừa rồi mới nhớ tới.””

Hoa Nghiệp Thần không tức giận, hắn còn vui mừng không kịp, Điền Mật không chỉ có thể điều khiển tang thi, lại còn có dị năng không gian.

Khóe môi hắn cong lên một cách vô thức, Điền Mật, thực sự là một báu vật.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.