Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 90: Đại Lão Vừa Ra Tù 8


Bạn đang đọc Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo – Chương 90: Đại Lão Vừa Ra Tù 8


Đừng cho rằng cô không biết trong cốt truyện, bởi vì nữ chính Chung Tiêu Văn bị nam chính Tiêu Văn Hạo tổn thương quá sâu, do đó nản lòng thoái chí mà rời đi, khi Ninh Tiêu bên này suýt chút nữa phát triển với nam chính, rốt cuộc là ai đã mang theo thuộc hạ dưới tay mình, gom lại tất cả số liền của mình, suýt nữa khiến Hoa Ngu giải trí của nhà nam chính hoàn toàn sụp đổ, khiến cho nam chính suýt một chút nữa nay cả tổng tài bá đạo đều không làm được nữa.

Có thể nói, tình huống lúc đó nếu không phải ngoài ý muốn xảy ra vụ bắt cóc, sợ rằng nam chính sớm đã bị anh khiến cho hoàn toàn phá sản rồi.

Đáng tiếc, ánh sáng nam chính rốt cuộc vẫn là ánh sáng nam chính, ở ngay loại thời điểm mấu chốt như vậy, vụ bắt cóc của kẻ thù lên kế hoạch không chỉ khiến anh ta thành công nhìn rõ được tấm lòng mình, thắng được sự tha thứ của nữ chính, còn khiến cho boss phản diện Diệp Đình chết, trực tiếp tránh được nguy cơ phá sản.

Hồi tưởng đến đây, Ninh Tiêu lại nhìn Diệp Đình lúc này ngã trên mặt đất, tay cầm kịch bản bạch liên hoa một cái, quả thực không nỡ nhìn thẳng.

Nhưng cô có thể làm sao đây?
Đây là nợ cô phải trả, là bạn trai tự mình gật đầu đáp ứng, chỉ có thể…
Nuông chiều thôi!
Lập tức, cô liền vội vàng mà xông đến, vươn tay liền nửa ngồi xổm xuống, duỗi tay xoa xoa lên gương mặt của Diệp Đình, nhìn vết bầm tím trên đuôi mắt anh.

Ninh Tiêu trực tiếp lấy ra kỹ thuật diễn tinh vi nhất của mình, trực tiếp liền tức giận đến không được nhìn qua Tiêu Văn Hạo ở một bên đã bị một chiêu này của Diệp Đình làm cho mờ mịt: “Anh thật sự quá quá đáng rồi, ở nơi đông người như vậy, liền dám đánh người, rốt cuộc Diệp Đình chọc anh cái gì rồi, anh thế nhưng ra tay độc ác như vậy? Quả thực anh, chính là người dã man!”
Nói xong, Ninh Tiêu liền chầm chậm đỡ Diệp Đình dậy.

Tiêu Văn Hạo ở một bên nghe thấy cô nói như vậy, không thể tin được mà nhìn về phía Ninh Tiêu, vừa muốn mở miệng giải thích.

Không nghĩ tới Diệp Đình đã nhanh hơn anh ta một bước mở miệng: “Không phải đâu, Ninh Tiêu em hiểu lầm rồi, không phải Văn Hạo đánh anh, vừa nãy chỉ là anh không cẩn thận ngã xuống, không liên quan chút nào đến Văn Hạo, thật đó…”
Biểu cảm của Diệp Đình lập tức trở nên vội vàng.

“Anh không cần nói thay cho anh ta, lúc nãy em và Lạc tỷ bọn họ đều tận mắt nhìn thấy rồi, anh ta kéo lấy vạt áo của anh, một nắm đấm liền nện trên mặt của anh.


Ninh Tiêu vô cùng tức giận.

Mà Lạc tỷ và những người khác bị Ninh Tiêu điểm danh toàn bộ đều có chút gượng gạo sờ sờ mũi, đây chính là Tiêu tổng đó, thái tử gia của Hoa Ngu, bây giờ bọn họ mở miệng nói không nhìn thấy có được không?
Nghe thấy Ninh Tiêu nói như vậy, trong lòng Diệp Đình nháy mắt nâng mày lên, thứ cần thiết chính là mọi người tận mắt nhìn thấy, nếu không một đấm này không phải chính là anh chịu không sao?
Nhưng lúc này Tiêu Văn Hạo cũng nghe được lời này, lại nhìn nhóm nhân viên công tác kia trên mặt lộ ra vẻ chột dạ, người đàn ông lần đầu tiên trong cuộc đời bị tính kế nham hiểm như vậy lại suýt nữa bị bộ dáng xấu xí anh ta chưa từng nhìn thấy này của Diệp Đình mà tức giận đến chết đi tại chỗ.

Anh ta lớn như vậy, còn chưa từng gặp được người nào mặt dày vô sỉ như vậy, rõ ràng là anh mở miệng mắng chửi anh ta trước, bị anh ta đánh, bây giờ lại ở trước mặt Ninh Tiêu làm ra bộ dáng vô tội như vậy.

Quả thực quá vô sỉ!
Tiêu Văn Hạo một phát siết chặt nắm đấm, sau đó bước nhanh đến trước mặt hai người: “Ninh Tiêu, em nghe anh giải thích, là cậu ta…!”
Anh ta liền duỗi tay chỉ về phía Diệp Đình, tức giận đến đỏ mặt: “Là cậu ta mở miệng mắng chửi anh trước, lúc nãy… phải rồi, anh nhớ ra rồi, lúc nãy là anh đứng đưa lưng với mọi người, mà cậu ta đối mặt với mọi người, vì vậy sớm đã nhìn thấy mọi người đi đến đây, nên liền cố ý mắng chửi anh là rác rưởi ngu ngốc bên tai anh, thật đó, Ninh Tiêu, em tin anh, là cậu ta khiêu khích anh trước, anh mới ra tay, nếu không đang yên đang lành anh làm sao sẽ đánh cậu ta!”
Bộ dáng Tiêu Văn Hạo cấp bách muốn rửa sạch nỗi oan khuất của mình.

Chậc chậc chậc, sâu, chiêu trò quá sâu rồi!
Còn có, phương pháp này rất quen thuộc, trước đây có phải dường như cô đã gặp qua ở nơi nào đó rồi không?
Ồ, cô nhớ ra rồi, đây không phải tiết mục hãm hại nữ chính mà các nữ phụ thích nhất trong các loại truyện tổng tài bá đạo hay sao?
Vậy thì, thân phận của cô bây giờ cũng chính là “nam chính” rồi.


Hi hi hi, vui quá!
Mặc dù trong lòng sớm đã nghĩ những thứ linh tinh này đó, nhưng trên mặt Ninh Tiêu lại trước sau vẫn nhíu mày, không có chút thay đổi.

Vừa nghe Tiêu Văn Hạo nói vậy, lúc này trên mặt Diệp Đình cũng lộ ra biểu cảm không thể tin được, thậm chí trong mắt còn hiện lóe lên một tia bị thương vô cùng rõ ràng, khiến người vừa nhìn là có thể nhìn ra, sau đó liền hít sâu một hơi, nói tiếp: “Đúng vậy, là lỗi của anh, là anh vừa nãy mắng chửi bên tai Văn Hạo, nói cậu ấy là rác rưởi, còn có ngu ngốc, là anh ấy nhất thời không nhịn được, mới ra tay đánh cậu ấy, đều là lỗi của anh, Ninh Tiêu em không cần lại trách cậu ấy nữa, không liên quan gì đến cậu ấy, thật đó!”
Giọng điệu của Diệp Đình đặc biệt chân thành, chân thành đến ngay cả mấy người Lạc tỷ bọn họ vốn dĩ còn đang dự định đứng bên phe ông chủ, đều lén lén lút lút lộ ra biểu cảm không tán đồng.

Chân thành đến nỗi Tiêu Văn Hạo thậm chí suýt nữa thở không ra hơi, ngay cả cơ thể đều bắt đầu run lên.

“Cậu, cậu, cậu, … tôi đánh chết cậu!”
Anh ta trực tiếp điên cuồng xông thẳng lên kéo vạt áo của Diệp Đình, lại muốn nện thêm một đấm.

Thấy vậy, Diệp Đình trực tiếp nhắm mắt lại, dáng vẻ mặc cho đối phương xử lý.

Đám người Lạc tỷ bên cạnh thấy không ổn, liền vội vàng cùng nhau bước lên phía trước, một đám người vươn tay ngăn cản Tiêu Văn Hạo, kéo Diệp Đình ra, khi nắm đấm của Tiêu Văn Hạo đều chưa chạm đến trên mặt Diệp Đình, hai người liền lập tức bị tách ra.

“Tiêu tổng Tiêu tổng, bớt giận, bớt giận, chuyện lớn bao nhiêu chứ…”
“Tiêu tổng, Tiêu tổng, được rồi được rồi…”
“Diệp Đình anh còn không nhanh chóng trốn tránh chút…”
“Đúng vậy!”
“Cậu không được đi, Diệp Đình cậu không được đi đi, cậu nói rõ ràng cho tôi, trước mặt mọi người cậu nói rõ ràng cho tôi!”
Tiêu Văn Hạo cảm thấy mình đều phải bị tức giận đến thổ huyết.

“Được rồi!”
Ngay tại lúc này, Ninh Tiêu đột nhiên hô lớn một tiếng.

Trong nháy mắt khung cảnh ầm ĩ giống như chợ thức ăn buổi sáng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, ngay sau đó đám người liền nhìn cô một phát liền kéo lấy cánh tay Diệp Đình, vẻ mặt lạnh băng nghiêm túc mà nhìn về phía Tiêu Văn Hạo giãy giụa đến đỏ mặt tía tai: “Cho dù nói như thế nào, Tiêu Văn Hạo anh đánh người chính là không đúng, từ đầu đến cuối, Diệp Đình đã đủ nhường nhịn anh rồi, là anh, ở nơi này đánh người không xin lỗi không nói, còn lời lẽ hùng hồn! Người quá đáng là anh!”
Ninh Tiêu trực tiếp hoàn toàn nhập vai vào nhân vật “nam chính truyện tổng tài”, mặc kệ mặc kệ, cô cứ không phân xanh đỏ đen trắng đó, cứ phải đứng bên “nữ phụ” Diệp Đình đó, lêu lêu lêu.

Mà Tiêu Văn Hạo vừa nghe được lời nói như vậy của Ninh Tiêu, chầm chậm, chầm chậm buông tay của mình xuống, vẻ mặt bị tổn thương mà nhìn về phía Ninh Tiêu: “Thì ra, trong lòng em anh chính là loại người như vậy, anh biết rồi, ha!”
Anh ta cười còn khó coi hơn khóc, suy sụp mà buông người xuống, sau đó nhìn Ninh Tiêu đã muốn lôi kéo Diệp Đình trước sau đều là bộ dáng “tôi cũng không biết tại sao mọi chuyện sẽ phát triển như thế này, tôi cũng không muốn vậy” rời đi.

Anh ta bỗng dưng ngẩng đầu lên, liền buông ra một câu hung ác: “Cậu dám tính kế tôi như vậy, tôi tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho cậu!”
Vừa nói xong câu nói hung ác này, Tiêu Văn Hạo xoay người liền chạy vào cửa thang máy, trực tiếp khiến cửa lối ra an toàn đập bịch một tiếng.

Chậc chậc, chỉ có chút tố chất tâm lý này!
Ninh Tiêu khinh thường một tiếng trong lòng, sau đó kéo Diệp Đình đi vào trong phòng nghỉ của mình, sau đó thu xếp cho Lạc tỷ, Tô San và những người khác lấy hộp đựng thuốc của cô qua đây, liền bắt đầu cẩn thận xoa tinh dầu tan bầm cho anh, bởi vì khoảng cách rất gần đôi mắt, cô có chút không dám xoa lên, sau khi bôi tinh dầu xong, đặt tăm bông xuống, liều cau mày lại.

“Tiêu Văn Hạo cũng thật quá đáng, có phải anh ta vì trước đó anh và em trong phòng nghỉ…”
Ninh Tiêu nhẹ giọng hỏi như vậy.

Nghe thấy vậy, Diệp Đình thở nhẹ một tiếng: “Thực ra có lẽ chủ yếu vẫn là do anh đã nói một vài lời không hay, cậu ấy mới sẽ… Nhưng sở dĩ anh sẽ nói những lời khó nghe, chủ yếu cũng là vì…”

Nói đến đây, Diệp Đình bỗng dừng lại.

“Bởi vì cái gì?”
Ninh Tiêu vội vàng phối hợp truy hỏi.

“Bỏ đi, cậu ấy cũng đều đi rồi, anh cũng không thiệt thòi thế nào, lại nói đều là bạn học cũ, không muốn nói xấu sau lưng cậu ấy.


Bộ dáng Diệp Đình không hề muốn truy cứu thêm.

Thấy anh nói như vậy, Ninh Tiêu rất muốn nói thêm một câu, không nói thì thôi, cô cũng không hề rất muốn nghe.

Nhưng không được, cô bắt buộc phải phối hợp với vở kịch của tên kịch tình này, nếu không anh còn có thể diễn tiếp như thế nào?
“Lúc anh ta đánh anh làm sao không nghĩ đến anh là bạn học cũ của anh ta chứ? Anh không cần quá lương thiện…” Ninh Tiêu có chút đau lòng mà nói như vậy.

“Thực ra cũng không có gì, cậu ấy hẹn anh ra ngoài chủ yếu là muốn hỏi anh, cần bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi em, cho rằng anh và em không hề xứng đôi, lời nói có chút khó nghe, anh cũng theo đó mà nói một vài lời không hay, vì vậy…”
Biểu cảm của Diệp Đình có chút mất mát, nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười như cũ.

Thấy vậy, Ninh Tiêu cắn cắn môi, vươn tay liền nắm lấy bàn tay của đối phương: “Em không cần anh ta cho rằng, em cần em cho rằng, em cảm thấy chúng ta xứng đôi là được rồi, không phải sao? Còn có, lần sau nếu như anh ta lại đánh anh, em hy vọng anh có thể đánh lại! Anh như vậy, rốt cuộc mấy năm nay trong ngục giam sống thế nào? Còn không phải bị người bắt nạt chết…”
Nói nói, đôi mắt của Ninh Tiêu có chút hơi đỏ lên.

Thấy dáng vè này của cô, trái tim Diệp Đình lập tức liền đau lên, sau đó duỗi tay đè lại cổ của cô, để trán của cô ép lên trán của mình: “Đồ ngốc, những người trong ngục giam kia làm sao giống như Tiêu Văn Hạo chứ? Cậu ấy là bạn học cũ, anh không tiện đánh trả, trong ngục giam mới không nén giận như vậy…”
Anh mới nói đến đây, tiếng của Lạc tỷ ngoài cửa đột nhiên vang lên: “Ninh Tiêu, ở bên trong sao? Cảnh tiếp theo phải bắt đầu quay chụp rồi, nhiếp ảnh gia đang đợi rồi…”
Nghe thấy lời này, Ninh Tiêu quay đầu nhìn cửa phòng bên cạnh một cái: “Nhiếp ảnh gia đang đợi em, em phải đi chụp bộ ảnh tiếp theo rồi, anh ở trong này nghỉ ngơi trước, buổi tối em đưa anh đi ăn đồ ăn ngon, được không?”
Diệp Đình mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn Ninh Tiêu đẩy cửa phòng đi ra ngoài, tiện tay khép cửa lại.

Lúc này nụ cười dịu dàng trên mặt chậm rãi thu lại, đồng thời khóe miệng bên phải giơ cao lên, quay đầu nhìn vết bầm tím trên mắt phải trong gương một cái, duỗi tay chạm nhẹ chút, liền chậm rãi móc di động của mình từ trong túi quần ra.

[Diệp Đình: A Long, buổi tối hôm nay sắp xếp một nhóm người.

]
[Lục Thành Long: Lập tức đi sắp xếp, lão đại anh muốn một nhóm người làm gì?]
[Diệp Đình: Để một nhóm bọn họ đến dưới lầu cao ốc tạp chí [E] một chuyến, đánh một người.

]
[Lục Thành Long: Đánh ai?]
[Diệp Đình: Tôi.

]
[Lục Thành Long: …]

[Lục Thành Long: Lão đại, anh đang đùa phải không?]
[Diệp Đình: Cậu thấy tôi giống như đang đùa không? Nhớ bảo những người này khi đang đánh tôi, không cẩn thận hô ra hai chữ Tiêu tổng, đã biết chưa?]
[Lục Thành Long: Được rồi, lão đại, có cần bọn họ nhẹ tay không?]
[Diệp Đình: Sao cũng được.

]
Anh ta dám nói lời hung ác, anh liền dám khiến anh ta ngậm đắng nuốt cay, Tiêu Văn Hạo đều đã nói không dễ dàng buông tha cho anh, anh làm sao lại sẽ dễ dàng buông tha cơ hội như thế này chứ?
Diệp Đình khẽ cười.


Sắc trời rất nhanh liền chuyển tối, bởi vì yêu cầu của nhiếp ảnh gia này tương đối phức tạp tinh tế, nhóm người Ninh Tiêu ước chừng lăn lộn từ buổi sáng đến tám giờ năm mươi, cuối cùng mới kết thúc công việc.

Mà đợi Ninh Tiêu vừa xong công việc, Diệp Đình đội mũ và kính râm liền lập tức ghé lại đây, giúp cô thu dọn đồ vật.

Lại thu dọn khoảng hai mươi phút, đợi khi một nhóm người đi vào trong thang máy đã hơn chín giờ, một nhóm người đều đói đến bụng cồn cào kêu lên.

Chỉ trừ bỏ tài xế Tiểu Lưu đi tầng hai dưới hầm lấy xe, những người còn lại toàn bộ đều đi xuống tầng một.

“Ninh tiểu thư, hợp tác với cô rất vui vẻ, hy vọng lần sau…”
Khi mọi người vừa mở cửa kính tầng một của cao ốc quay chụp tạp chí [E], nhiếp ảnh gia tóc xoăn bên cạnh nắm lấy tay Ninh Tiêu, vừa muốn mở miệng nói hai câu có cơ hội lần sau lại tiếp tục hợp tác, một nhóm thanh niên xã hội đã sớm chờ ở bên phải cao ốc, tóc đủ màu sắc, quần áo trên người đều là thủng lỗ, vừa đi đường tiếng lách cách leng keng liền vang lên, lập tức ném điếu thuốc đang ngậm trên miệng xuống dưới đất, nhấc chân liền dập nát xong, đã đi thẳng về phía bọn họ.

Dư quang khóe mắt vừa liếc đến những người này, Ninh Tiêu nháy mắt nhíu mày lại.

Những người này…
Cô còn chưa kịp nghĩ cái gì đó đám người kia đã đứng tại vị trí cách bọn họ không quá mười mấy mét, biểu cảm vừa chuyển động, liền lập tức xông về phía bọn họ, mấy người trốn phía sau thậm chí còn giơ cây gậy bóng chày dài bằng cánh tay lên.

“A!”
“Cứu mạng!”
Nhóm người Lạc tỷ vô thức hét lên.

Lại không nghĩ tới đám người này căn bản không quan tâm nhóm người Lạc tỷ, thậm chí ngay cả ngôi sao lớn như Ninh Tiêu cũng hoàn toàn không để trong mắt, trực tiếp liền vây Diệp Đình trong vòng vây của mình, dùng gậy bóng chày gõ gõ tay của mình, liền cười nhạo một tiếng: “Thằng nhóc, mày đắc tội người khác rồi, có biết không? Hôm nay bọn tao cũng không muốn gì nhiều, không phải mày đã què một chân sao? Chỉ cần để bọn tao cũng đánh gãy chân kia của mày, chuyện này hả, liền xong rồi!”
“Đúng vậy, Tiêu tổng của bọn tao cũng không phải là loại vặt vãnh không lên được bàn tiệc như vậy có thể đắc tội…”
“Nói linh tinh cái gì? Tiêu tổng cái gì, làm gì có cái gì mà Tiêu tổng, chính là bản thân thằng què ở bên ngoài làm việc quá kiêu ngạo, có người nhìn không quen, muốn cho nó một bài học!”
Tên cầm đầu kia lập tức hét một tiếng chói tai.

Mà Lạc tỷ và những người khác đứng bên cạnh Ninh Tiêu giao lưu ánh mắt với nhau, toàn bộ đều lộ ra vẻ tức giận.

“Một lát nữa tôi sẽ chạy về bên phải, mọi người đừng qua đó, nhanh chóng báo cảnh sát!”
Thấy bọn họ giao lưu, vì không để cuộc “dạy dỗ” này lan đến gần nhóm người Ninh Tiêu, Diệp Đình không chút do dự bỏ lại một câu này, liền chạy sang một bên.

“Nó muốn bỏ chạy rồi, đuổi theo!”
“Diệp Đình…”
Ninh Tiêu vội vàng nhét đồ vật trên tay vào trong lòng Lạc tỷ, cũng chạy đuổi theo qua đó.

“Ninh Tiêu, Ninh Tiêu, Ninh…”
Động tác của Ninh Tiêu quá nhanh, khiến Lạc tỷ trong nhất thời không kịp kéo lại, liền giậm chân nhìn cô một lát liền đã đuổi theo.

Lần này thì xong rồi, nếu như bị lũ paparazzi chụp được, xong rồi xong rồi…

Lại nói rốt cuộc Tiêu Văn Hạo kia làm sao vậy, rõ ràng là anh ta không đúng, lại còn làm như rất hợp lý không tha cho người ta, không tha cho người ta cũng thôi đi, lần này đều liên lụy Ninh Tiêu vào trong, như vậy thì phải làm sao đây?
Lạc tỷ nghĩ đến suýt chút nữa điên rồi.

Ngay sau đó cô ấy vội vội vàng vàng vừa kêu nhóm người Tô San gọi điện thoại báo cảnh sát, vừa trực tiếp chạy về bên trong cao ốc gọi bảo vệ.

Diệp Đình không hề biết tình huống bên kia trực tiếp để nhóm người lại chặn lại trong một con hẻm nhỏ, một đám người bởi vì lúc nãy để anh chạy thoát dưới mí mắt của bọn chúng, vì vậy cũng không nói nhảm thêm nữa, vừa chặn Diệp Đình lại, liền lập tức cùng nhau xông lên.

Rất nhanh, cả con hẻm nhỏ đều phát ra tiếng đánh nhau bịch bịch.

Đợi khi Ninh Tiêu đến đây, vừa lúc nhìn thấy gậy bóng chày của một người lập tức liền nện xuống bên chân lành lặn của Diệp Đình, trực tiếp nện đến sắc mặt anh thay đổi, nháy mắt liền quỳ một chân xuống.

“Diệp…”
Thấy anh như vậy, Ninh Tiêu còn chưa suy nghĩ đã nhặt ống thép đã rỉ sắt không biết ai đã vứt trên mặt đất lên, nhắm mắt tự cổ vũ mình một tiếng, liền trực tiếp xông đến, giơ ống thép lên bắt đầu quơ lộn xộn lên.

Sự gia nhập của Ninh Tiêu, nháy mắt liền đảo loạn động tác của những người này, khiến bọn họ nhất thời căn bản không có cơ hội xuống tay với Diệp Đình.

Trong lúc bực bội, bọn họ thậm chí còn chưa nhìn rõ bộ dáng Ninh Tiêu, một người trong đó đã giơ cây gậy bóng chày trong tay mình lên liền nện xuống sau lưng Ninh Tiêu.

Mà Diệp Đình vốn dĩ còn đang nửa quỳ trên mặt đất vừa chú ý đến động tác của người này, hai mắt lập tức lạnh xuống, sau đó nhanh chóng đứng dậy, vươn tay ôm Ninh Tiêu còn đang lộn xộn quơ ống sắt trong tay cô vào trong lòng mình, nhanh chóng đạp bay người muốn đánh cô trong nháy mắt.

Vừa thấy người nãy bỗng nhiên dũng mãnh phi thường, đám người này cho nhau một ánh mắt, liền cùng nhau xông về phía anh, mấy người âm hiểm thậm chí còn toàn bộ đều dùng gậy bóng chày đánh lên người Ninh Tiêu.

Thấy vậy, ánh mắt Diệp Đình càng lạnh, anh trực tiếp bảo vệ Ninh Tiêu trong lồng ngực, chịu gậy bóng chày bọn họ đánh vào Ninh Tiêu, chợt xoay người quét một chân, nháy mắt cả đám người toàn bộ đều ngã trên mặt đất.

Anh đi lên hai bước, dùng chân móc một chiếc gậy bóng chày lên, một tay cầm lấy, liền nện xuống dưới, sắc mặt đám người xã hội trên mặt đất này liền lộ ra vẻ hoảng sợ mà lùi về phía sau, sau đó liên tiếp lăn lộn tránh khỏi gậy bóng chày của Diệp Đình: “Không dễ đối phó, rút lui!”
Nói xong, tên tóc vàng cầm đầu hoàn toàn mặc kệ đám đàn em phía sau kia, thậm chí không cần gậy bóng chày nữa, dẫn đầu chạy đi.

Thấy vậy, những người khác cũng vội vàng cùng chạy theo phía sau anh ta.

“Aaaaa!”
Ninh Tiêu trong lòng Diệp Đình vẫn đang quơ hai tay lộn xộn hét lên, anh vội vàng ôm chặt lấy cô một phen.

“Không sao rồi, Ninh Tiêu, không sao rồi, Ninh Tiêu, Ninh Tiêu!”
Nghe thấy giọng nói của Diệp Đình, Ninh Tiêu cuối cùng mới chậm rãi bình tĩnh xuống ngẩng đầu nhìn bên cạnh một cái, trên mặt nháy mắt lóe qua một tia vui mừng, liền trừng mắt nhìn Diệp Đình chỉ mỉm cười với cô một cái, nháy mắt cả người liền ngã xuống mặt đất.

Thấy vậy, Ninh Tiêu vội vàng ôm lấy đầu anh, liền bắt đầu hô lớn lên: “Có ai không, cứu mạng, có ai không, có…”
Mới hô được một nửa, cô có chút không hô tiếp được nữa rồi.

Chỉ bởi vì, sau khi linh khí của cô chuyển động một vòng trong người Diệp Đình, không chỉ phát hiện sự thật là anh chỉ giả bộ ngất, còn phát hiện toàn bộ những vết thương trên người anh vậy mà lại chỉ là một chút vết thương ngoài da, thậm chí là loại còn không cần thiết vào bệnh viện.

Đại lão, nói đi, anh như thế này, tôi có chút không tiếp được kịch bản của anh!
Còn có, những người xã hội này không phải cũng là anh tự biên tự diễn tìm tới đây chứ?
Bạch liên hoa tâm cơ như vậy thật sự là đại trượng phu?
Ninh Tiêu: Không cần hỏi, hỏi chính là mệt tim.

Rốt cuộc ai mới là người lăn lộn trong giới giải trí, hả!
Anh như thế này, không giành ảnh đế, thật sự lãng phí rồi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.