Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 71


Bạn đang đọc Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo – Chương 71


Chính là đêm qua, hẳn là hai người bọn họ không xảy ra chuyện gì.

Nghĩ đến đây, Ninh Tiêu liền siết nắm đấm nhỏ lại.

Aa, thật là, thịt đều đưa đến bên miệng rồi, Tạ Kê còn không ăn, đây là chuyện con người làm ra sao? Cứ ghét bỏ nàng như vậy sao?
Cũng không biết đối phương đã dùng cách gì giúp nàng vượt qua dược tính phát tác, hôm nay tỉnh lại không có quan tâm không có yêu thương đừng nói nữa, còn không thấy người đâu.

Mới nghĩ đến đây, Ninh Tiêu liền lập tức nghe thấy ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một đợt tiếng gõ cửa thấp thấp.

“Tiến vào.


Nàng mở miệng, sau đó nhìn thấy mấy tiểu nha đầu Họa Mi và Hỉ Thước bưng dụng cụ rửa mặt đi vào trong.

Ninh Tiêu không ngừng nhìn ra phía sau, lại không nghĩ được căn bản không thấy bóng dáng của Tạ Kê, nhất thời, nàng liền lập tức nhíu mày lại.

“Tướng công đâu? Đi đâu rồi? Đọc sách trong thư phòng sao?”
Nghe vậy, mấy tiểu nha đầu đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc: “Phu nhân ngài không biết sao? Nô tì còn tưởng trước khi cô gia đi đã nói với người rồi, sáng sớm nay ngài ấy đã đi Nhạc Lộc thư viện rồi, nói rằng kỳ thi Hương sắp tới, hẳn là sớm chút mà trở về thư viện đọc sách, sớm ngày thi đậu công danh.


“Hả?” Sau khi Ninh Tiêu hơi hơi kinh ngạc, liền lập tức cắn răng cười một tiếng: “Chàng ấy nói với ta rồi, đêm qua đã nói với ta, ngươi nhìn ta xem, đều ngủ đến mơ hồ rồi…”
Tốt, tốt, rất tốt, khi nàng bị trúng dược, cố tình làm nàng nghẹn không biết tìm phương pháp gì giải dược tính những vẫn không chạm vào nàng không nói, ngày hôm sau còn chơi trò mất tích với nàng, tốt tốt tốt, vô cùng tốt.

Nghe thấy lời nói của nàng, mấy tiểu nha đầu trêu ghẹo nhìn nhau một cái, cô gia mới đi phu nhân đã hỏi, nhìn không ra chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, phu nhân và cô gia đã không nỡ xa nhau thế này, so với bộ dáng muốn sống muốn chết của nàng trước khi gả đến đây thật sự là một trời một vực, chậc chậc.


“Cái gì? Con muốn đi Nhạc Lộc thư viện thăm A Kê?”
Sáng sớm tinh mơ Tạ tổ mẫu và những người khác liền nghe được Ninh Tiêu ngượng ngùng xoắn xuýt mà nói như vậy.


Đến thăm là giả, chủ yếu vẫn là tìm một cái cơ, rõ ràng đã bảo vệ được trong sạch, cả người nàng lại đều bắt đầu không thoải mái, làm sao vậy, có phải là khinh thường nàng không? Liền hỏi có phải khinh thường nàng hay không, còn nói đi là đi, ngay cả một câu chào hỏi cũng không nói, nàng càng không thoải mái rồi, vì vậy nàng phải đi, nhất định phải đi tìm hắn hỏi một chút, đợi hắn được nghỉ vậy phải ít nhất bảy ngày sau, như vậy ai mà đợi được?
Lại nói thời gian qua lâu rồi, ngay cả chất vấn đều không hợp lý nữa.

Mà sau khi nghe Ninh Tiêu nói xong câu này, Tạ tổ mẫu và những người khác liền lập tức nhấp miệng cười một chút, nhìn không ra đôi phu thê này còn rất dính, chân trước A Kê vừa đi, Ninh Tiêu liền muốn đuổi theo, nhưng như vậy sẽ quá trì hoãn A Kê đọc sách hay không, nếu như…
Biểu cảm của bọn họ vừa thay đổi, Ninh Tiêu đã lập tức nhìn ra, liền vội vàng mà mở miệng: “Con chỉ là đến mang cho tướng công chút đồ vật, nhất định sẽ không làm phiền chàng ấy đọc sách, vừa đưa đồ vật cho chàng ấy xong con liền lập tức trở về, khối ngọc bội này là Từ Quang đại sư của Lâm An tự đích thân khai quang, là phù hộ tướng công đọc sách nhất định có thể thi đậu, nói là đeo nó lên, ngay cả đọc sách đều có thể một công đôi việc, đêm qua con nhất thời quên mất, sớm hôm nay tướng công lại đi sớm, lúc này con mới muốn đến Nhạc Lộc thư viện đưa ngọc bội đến.


Ninh Tiêu tùy ý móc ra một khối ngọc bội, lý do thuận miệng liền tới.

Mà Tạ tổ mẫu và đám người bên này vừa nghe thấy khối ngọc bội này có ích cho Tạ Kê đọc sách, liền gấp gáp lên.

Chỉ là bây giờ vẫn còn sớm, Nhạc Lộc thư viện lại cách không xa, ở trên núi Vân Lộc bên ngoài thành, trên đường đi không dùng tới bao nhiêu thời gian, bây giờ đi qua chỉ sẽ trì hoãn Tạ Kê đọc sách, thế là Tạ tổ mẫu liền lập tức gõ gõ nhịp, nói rằng trước tiên để Tạ mẫu làm thêm chút đồ ăn, đến lúc đó gọi Ninh Tiêu cùng nhau mang đi, dù sau sáng nay A Kê đi sớm, thậm chí ngay cả canh huyết heo mà Tạ mẫu nấu đều không kịp uống, một lúc dứt doát liền mang theo cùng đi.

Vừa nghe đến đây, tròng mắt Ninh Tiêu nháy mắt xoay chuyển, sau đó liền vẫn luôn theo sát phía sau Tạ mẫu.

Đợi khi cuối cùng Tạ mẫu cũng phát hiện cái đuôi nhỏ Ninh Tiêu, lúc này mới hỏi ra được từ trong miệng nàng thì ra nàng muốn tự mình xuống bếp làm chút thức ăn mang qua cho Tạ Kê.

Vừa nghe thấy vậy, Tạ mẫu liền lập tức vui mừng đến há miệng to ra.

Ninh Tiêu là một kiều tiểu thư của hầu phủ mười ngón tay không dính nước xuân, vậy mà bằng lòng vì A Kê xuống bếp, lập tức liền khiến Tạ mẫu vui mừng đến nhanh chóng bắt đầu chu đáo dạy nàng.

Tạ mẫu chu đáo, nhưng trên mặt Ninh Tiêu nhìn có vẻ nghiêm túc nghe dạy, sau khi làm xong một món ăn liền bắt đầu tìm cơ hội thêm dầu muối tương dấm vào bên trong.

Hứ, ăn đi, cho ngươi ăn nhiều “đồ ngon” chút, ai bảo ngươi giả vờ kiềm chế, ai bảo ngươi Liễu Hạ Huệ!
Bên này làm loạn xong, bên kia khi đối mặt với Tạ mẫu, biểu cảm lại không cần nói có bao nhiêu ngoan ngoãn.

Thế là đợi Ninh Tiêu mang theo đồ ăn vừa đi khỏi, Tạ mẫu liền chạy đến trước mặt Tạ tổ mẫu bên kia bắt đầu điên cuồng mà khen ngợi Ninh Tiêu, không ngừng nói nàng dâu này của A Kê cưới thật tốt, cưới thật quá tốt rồi, quả thức quá hiền huệ ngoan ngoãn rồi.

Lời này lập tức dẫn đến sự tán đồng của Tạ tổ mẫu và một đám người Tạ gia.


Mà khi Ninh Tiêu đang trên đường đến Nhạc Lộc thư viện, Tạ Kê bên kia đang tĩnh tâm nín thở ngồi ngay ngắn trước bàn sách của mình, khuôn mặt trang nghiêm chép một đoạn thơ văn.

Vừa chép xong, mới ngẩng đầu lên, Tạ Kê liền nhìn thấy viện trưởng của Nhạc Lộc thư viện Vương Ngụ Chi mặc một chiếc áo choàng màu xám nhạt đang đứng phía sau hắn, vẻ mặt tán thưởng mà gật gật đầu: “Tốt, tốt, Hành Chi, chỉ cần nhìn nét chữ này của con, thầy cũng biết những ngày này con không hề xao nhãng việc học, trước hãy đi ra đây với ta.


“Vâng.


Tạ Kê đặt bút xuống, liền đi theo thầy giáo của mình ra ngoài, vẫn luôn đến trong biệt viện của hắn ta, lúc này mới theo bước chân của hắn ta chậm rãi dừng lại.

Vừa dừng lại, Trương viện trưởng liền lập tức vuốt vuốt râu không cho Tạ Kê bất kỳ cơ hội phản ứng nào lại rời đi bắt đầu kiểm tra.

Đối mặt với tập kích bất ngờ của đối phương, Tạ Kê không hề hoảng hốt, trật tự rõ ràng, nói có sách mách có chứng mà bắt đầu trả lời.

Hai đời làm người, lại cộng thêm kinh nghiệm thực tiễn phong phú, đáp án của Tạ Kê nghe hết mức xuất sắc, vừa nói xong từ cuối cùng, Vương Ngụ Chi liền lập tức vỗ tay khen một tiếng tốt.

Ánh mắt nhìn về phía Tạ Kê lại càng giống như đã nhìn thấy khối trân bảo tuyệt thế, lại không ngừng gật đầu khen mấy tiếng tốt: “Hành Chi, vốn dĩ ban đầu ta còn lo lắng sau khi con thành thân, sẽ trầm mê trong ôn nhu một thời gian, dù sau ngay cả ta cũng đã nghe nói, tướng mạo đích nữ Ninh An hầu phủ kia quả thật hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, con cũng đang ở tuổi thiếu niên khí thịnh, sẽ có chút sa vào trong đó cũng có thể hiểu được.

Không nghĩ rằng, con lại cho ta kinh ngạc lớn như vậy, trước đó ta còn muốn có cần phải lại ép con ba năm hay không, miễn cho mũi nhọn của con quá lộ, hiện tại xem ra, căn bản con không cần lại lãng phí thêm thời gian ba năm nữa, sau khi thi Hương, chính là kỳ thi Hương ngày mai con cũng có thể thử xem…”
Vừa nói, sự tán thưởng trong mắt Vương viện trưởng càng sâu hơn, nhưng sau khi tán thưởng, lại lộ ra nhàn nhạt đáng tiếc.

Ôi, một khối gỗ tốt như vậy, tại sao lại hữu duyên vô phận với cháu gái ông chứ?
Ông xem tính cách của hắn, tuyệt đối là người cứng cỏi trung thành, một khi bay cao, vứt bỏ cám bã là tuyệt đối không có khả năng.

Mà hắn bay cao lại là chuyện sớm muộn, thật sự là một lang quân như ý!
Đáng tiếc rồi, đáng tiếc rồi…
Nghĩ đến đây, Vương viện trưởng vuốt râu một chút, lại thở dài một tiếng, liền để Tạ Kê trở về chăm chỉ đọc sách.


Mà Tạ Kê vừa đi, phu nhân Vương viện trưởng Trần thị liền lập tức đi ra tới: “Đều đã đi rồi, còn nhìn? Đồ đệ này của ông liền tốt như vậy sao? Vẫn còn đang tiếc hận hắn với Uyển Nhi? Thiếp nhìn hắn cũng chỉ như vậy thôi, làm sao ông với Uyển Nhi lại…”
Trần thị mới nói đến đây, một nữ tử thanh lệ mặc lục y trên người liền vội vàng từ trong phòng chạy ra.

“Tạ đại ca đâu ạ?”
Vừa chạy ra, nàng ta liền lập tức mở miệng hỏi.

“Uyển Nhi, Hành Chi hắn đã…”
“Có phải là vừa mới đi không? Con, con muốn đi tìm huynh ấy.


Nữ tử lục y không hề do dự mà nói như vậy.

“Uyển Nhi…”
Phu thê Trương viện trưởng muốn mở miệng ngăn nàng ta lại, đều không thể ngăn được.

Thế là đợi bên này, Tạ Kê còn chưa đi xuống bậc thang, sau lưng liền lập tức vang lên một tiếng gọi sốt ruột–
“Tạ đại ca!”
Nghe vậy, Tạ Kê nhíu mày.

Chủ nhân của giọng nói này hắn đã nhận ra, không phải cháu gái Vương Uyển Hoa còn có thể là ai, trước đây điều mà Vương viện trưởng luôn muốn chính là gả nàng ta cho hắn.

Nghĩ đến đây, mày Tạ Kê nhíu lại càng chặt hơn.

Cho dù không xuất hiện Ninh Tiêu ngoài ý muốn này, hắn cũng không chuẩn bị đáp ứng hôn sự này.

Hơn nữa hắn cũng không biết Vương Uyển Hoa này là bị làm sao, rõ ràng giữa hai người giao thoa cũng không nhiều, chấp niệm với hắn lại là rất sâu.

Đời trước sau khi thành thân với Ninh Tiêu, nàng ta luôn tới tìm hắn không tính, còn gọi Ninh Tiêu gặp mặt mấy lần, mãi cho đến khi khiến giữa hai người càng ngày càng lạnh nhạt không nói, chính là sau khi thành thân, hắn trở thành Thủ phụ, nàng ta vẫn luôn dùng loại ánh mắt u oán kia nhìn hắn, khiến Ninh Tiêu sau khi tâm ý tương thông với hắn tức giận, cũng đã làm ầm ĩ với hắn mấy lần.

Sau này ở Dĩnh Xuyên, nàng ta vì ngoài ý muốn mà mất người thân, lại bởi vì cả gia tộc Vương thị vẫn luôn ở phe Thái Tử, lại cộng thêm học thức của nàng ta vẫn luôn không tồi, cũng theo bọn hắn cùng nhau xử lý các chuyện, sau đó liền có lời đồn hắn và nàng ta sớm đã ái mộ nhau, quả thực không chê phiền, sau đó lời đồn thậm chí còn quá mức đến thời trẻ hai người sớm đã tình đầu ý hợp, đều đã chuẩn bị thành thân, lại ngoài ý muốn bị gian phi Ninh thị phá hoại, hiện tại cũng xem như gương vỡ lại lành lần nữa, ít ngày nữa lại sắp thành thân rồi.

Lúc đó khiến hắn tức giận đến cố ý phạt nặng mấy người dẫn đầu bịa đặt, mới rốt cuộc khiến lời đồn chậm rãi bình ổn xuống.


Nhưng rất nhanh Ninh Tiêu liền vì thiên hỏa mà qua đời, sau khi hắn một đêm bạc đầu, cũng không muốn để ý đến những tin đồn đó nữa, cũng không biết sau đó phát triển như thế nào rồi.

Nghĩ đến đây, Tạ Kê liền nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Đời trước, nếu như hắn nhớ không nhầm, bởi vì Vương thị là thân tín của Thái Tử, bồ câu đưa tin mật báo các loại việc như vậy vẫn luôn do nàng ta tới phụ trách.

Mà trước khi chết, hắn mông mông lung lung dường như nhìn thấy Vương Uyển Hoa này xuất hiện ở trước giường của mình, khuôn mặt vặn vẹo, vẻ mặt vui sướng nói cái gì đó.

Chỉ tiếc hắn lúc đó sớm đã thần chí không rõ nữa, ngay cả lỗ tai đều đã không nghe thấy nữa, hoàn toàn không nghe được rốt cuộc nàng ta đã nói những gì, chỉ trừ bỏ hai từ.

Ninh Tiêu, báo ứng.

Lúc trước trọng sinh, bởi vì thấy được Ninh Tiêu ở đó, lại biết được nàng cũng trọng sinh đã đánh sâu vào hắn, khiến hắn nhất thời lại có hơi không nhớ đến một đoạn này, bây giờ ở đây nhìn thấy nữ nhân mặt đỏ đến mang tai đối diện hắn này, trong lòng hắn chợt nghi ngờ.

Ninh Tiêu? Báo ứng?
Lúc đó rốt cuộc nàng ta muốn nói với hắn những gì?
Nhưng cho dù nói cái gì, tuyệt đối không phải lời nói tốt đẹp gì.

Chỉ vì biểu cảm của nàng ta lúc đó, thật sự rất vặn vẹo, giống như là sự không cam tâm bị đè ép mấy chục năm trong nháy mắt ấy đều bộc phát ra, đợi đã, không cam tâm…
Tạ Kê mới hồi tưởng lại đến đây, Vương Uyển Hoa thấy hắn vẫn luôn im lặng không nói mà gắt gao nhìn chằm chằm nàng ta, lồng ngực liền lập tức thình thịch nhảy lên.

Nàng ta biết, nàng ta liền biết Tạ đại ca tuyệt đối không phải không có ý gì với nàng ta…
Nghĩ như vậy, thiếu nữ lòng tràn đầy kích động liền lập tức đi nhanh về phía trước hai bước, lại không nghĩ đến vì quá gấp gáp, thế nhưng dưới chân trẹo một cái.

Bởi vì ngã về phía hắn, Tạ kê phản ứng có điều kiện mà túm lấy ống tay áo của nàng ta một cái.

Cố tình chính tại lúc này, sau lưng hắn bỗng nhiên bị một viên đá dùng sức đập vào.

Buông lỏng bàn tay đang túm lấy ống tay áo của Vương Uyển Hoa, Tạ Kê quay đầu, liền nhìn thấy Ninh Tiêu xách theo một chiếc làn gỗ đang hai mắt bốc hỏa mà đứng phía sau hắn không xa, thấy hắn quay đầu, đặt xuống chiếc làn trong tay, trực tiếp liền đi về phía một chiếc bàn đó to ở một bên, dồn khí đan điền, sau đó một phát liền nâng cục đá kia lên, liền ánh mắt sáng quắc mà đi về phía bọn họ.

Tạ Kê: “…”
Vương Uyển Hoa: “…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.