Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 69: Đại Lão Là Thủ Phụ Trọng Sinh 6


Bạn đang đọc Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo – Chương 69: Đại Lão Là Thủ Phụ Trọng Sinh 6


Gần như trong nháy mắt, tiêu điểm của cả thưởng hoa yến trong nháy mắt liền hội tụ trên người đôi phu thê Ninh Tiêu và Tạ Kê này.

Khách nữ bên này–
Hu hu, nữ nhân Ninh Tiêu này vậy mà thật sự không có nói dối, tướng công của nàng vậy mà thực sự… mệt các nàng cho rằng vừa nghèo vừa phá hoại, vừa keo kiệt vừa đáng khinh chứ?
Ai tới nói cho các nàng người đứng cùng một chỗ với Ninh Tiêu này, vị quân tử nhẹ nhàng ôn nhuận như ngọc này rốt cuộc là ai?
Hơn nữa đã nhìn thấy hắn, lại nhìn nhóm thế gia công tử kia, thế nhưng không có một tướng mạo khí chất có thể so với hắn.

Nhóm khách nữ trong nháy mắt trở nên buồn tẻ vô vị.

Khách nam bên này–
Ngao ngao, trước đây chỉ nghe nói đích nữ của Ninh An Hầu Ninh Tiêu có bao nhiêu kiêu ngạo ương ngạnh, bá đạo điêu ngoa, nhưng cũng không ai nói với bọn họ nàng thật sự cùng bộ dáng Tạ Kê nói… mệt bọn họ còn nghĩ rằng tướng mạo nàng như dạ xoa, đã hung hãn còn ngang ngược? Ai tới nói cho bọn họ người đứng cùng một chỗ với Tạ Kê này, đóa hồng nhỏ minh diễm động lòng người này rốt cuộc là ai?
Nhìn nàng, lại nhìn nhóm những kiều tiểu thư chưa xuất giá kia, thế nhưng còn có một quả trứng đen, không có một bộ dạng dáng người có thể so với nàng.

Nhóm khách nam cũng cảm thấy mất hết hứng thú.

Ninh Tiêu và Tạ Kê dùng sức lực của chính mình khuấy động cả thưởng hoa yến lại không hề chú ý đến ánh mắt của người khác, trong lòng sớm đã cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.

Tại sao?
Tại sao bọn họ phải thổi phồng Ninh Tiêu/ Tạ Kê ở trước mặt người khác?
Thổi phồng thì thôi đi, còn bị người ta hô lên trước mặt mọi người, ôi, quá xấu hổ rồi.

Hắn/ nàng gần như đã có thể dự đoán sau khi về nhà đối phương rốt cuộc sẽ mở ra hình thức cười nhạo như thế nào.

Ơ, không đúng, đối phương cũng đã khen hắn/ nàng, cho dù sau khi về nhà thế nào, hắn/ nàng cũng phải đánh đòn phủ đầu!
Nghĩ đến đây, tinh thần của Ninh Tiêu và Tạ Kê nháy mắt liền hồi phục lại, nhìn đối phương nở ra nụ cười ngọt ngào mười phần, thậm chí Tạ Kê còn giúp Ninh Tiêu lấy ra một cánh hoa rơi trên tóc.

“Cảm ơn tướng công, chàng thật tốt.

” Ninh Tiêu ngọt ngào trả lời.

Sau đó hai người mới nhìn về phía xung quanh, lại phát hiện mọi người toàn bộ đều đang nhìn bọn họ, liền mất dần hứng thú.

Thấy vậy, Ninh Tiêu nháy mắt nhíu mày lại, nhỏ giọng nói bên tai Tạ Kê: “Trước đây ta đều nghe nói lúc này thưởng hoa yến mới là lúc vui nhất, nhưng hôm nay ta nhìn rồi làm sao lại cảm thấy dường như bị lừa rồi, một chút cũng không náo nhiệt.

Nghe vậy, Tạ Kê cũng nhíu mày lại: “Xác thật, trình độ của những người đó cũng đều không thế nào cả, có thời gian ở đây còn không bằng ta về nhà đọc sách.


“Ồ phải rồi phải rồi, ta đánh cược với người ta rồi, chắc chắn chàng có thể đỗ Trạng Nguyên, nhất định chàng phải thi thật tốt.


“Đánh cược? Nàng dùng ta đánh cược với người ta? Lại nói, ta có thể thi đỗ hay không nàng không phải đã biết từ sớm rồi hay sao? Còn đánh cược với người ta cái gì?”
Tạ Kê nghi hoặc.

“Chính là vì đã biết nên mới cược, chàng không thể kéo chân sau của ta!”
Ninh Tiêu kéo góc áo của hắn.

“Xem tâm trạng của ta.


Nhất thời Tạ Kê liền khoe khoang lên.

“Không được, phải nỗ lực hết mình.


Ninh Tiêu hung ác uy hiếp nói.

“Dù sao người gấp gáp không phải là ta…”
“Chàng được lắm…”
Mới nói đến đây, một tiểu nha hoàn bưng bầu rượu, vậy mà lại lỗ mãng đụng vào phía nàng.

Khoảnh khắc đụng phải, trước tiên, thậm chí Ninh Tiêu đều không nhìn tiểu nha đầu kia một cái, mà là ăn ý liếc mắt với Tạ Kê một cái.

Nhìn xem, Hồng Môn Yến đến rồi.

Phía sau chắc chắn còn có tính toán đang chờ bọn họ!
Sau đó hai người cùng quay đầu lại, liền nhìn tiểu nha hoàn kia thấy không cẩn thận hắt rượu lên váy Ninh Tiêu, sắt mặt xoát cái liền tái lại, bịch một tiếng liền quỳ xuống: “Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng, nô tì lỗ mãng, phu nhân tha mạng…”
Vừa xin tha vừa quỳ xuống dùng sức dập đầu một cái lại một cái, chưa được một lát cái trán đã đỏ một mảng, Ninh Tiêu muốn ngăn cản đều không kịp.

Mà xung quanh những tiểu thư phu nhân kia vừa nhìn thấy bên này làm ầm ĩ lên, liền lập tức đi qua đây, thấy vết rượu lớn loang trên váy của Ninh Tiêu , một vị tiểu thư trong đs liền lập tức kiến nghị nói: “Tạ phu nhân ngươi hẳn là mang theo váy áo để đổi chứ? Hay là nhanh chóng tìm một nơi của Chiêu Chiêu thay một chút đi?”
“Đúng vậy đúng vậy, mặc một chiếc váy như vậy bất nhã biết bao, hơn nữa cũng không thoải mái, vẫn là nhanh chóng đi xuống thay ra đi?”

Nghe vậy, nháy mắt Ninh Tiêu liền nâng mày lên, vừa muốn mở miệng, Tạ Kê liền kéo lại cánh tay nàng.

“Váy bên trong đã ướt không thuận tiện, vừa lúc hai phu thê chúng ta chuẩn bị về nhà rồi, dứt khoát liền nhân cơ hội này cáo lui với mọi người rồi.


Vừa nghe thấy hắn nói như vậy, Ninh Tiêu trực tiếp liền trừng lớn hai mắt nhìn về phía hắn.

Đây nhưng không ăn ý rồi nha, rõ ràng nàng đều đã dự định tốt muốn xem xem người ở sau lưng tính kế nàng rốt cuộc là người hay là quỷ, hắn làm sao đến nửa đường lại không làm nữa rồi.

Nàng vừa muốn kháng nghị, không nghĩ tới nháy mắt Tạ Kê nắm cổ tay nàng càng chặt hơn, còn giấu nàng về phía sau, căn bản không cho nàng cơ hội mở miệng.

Lúc trước hắn xác thật, xác thật là có muốn đến đây nhìn xem có phải có người tính kế Ninh Tiêu hay không, tốt nhất tương kế tựu tế tóm được người đó ra mới là tốt nhất, miễn cho có người vẫn luôn phóng tên sau lưng, khiến bọn họ khó mà phòng bị.

Ai nghĩ đến lúc mấu chốt này, hắn mới phát hiện căn bản hắn không yên tâm, hắn bây giờ thậm chí đều không dám để mặc Ninh Tiêu rời khỏi tầm mắt hắn một giây, rõ ràng đã biết trong lòng nàng sớm đã cảnh giác, thậm chí nền tảng võ công cũng không tệ, nhưng hắn chính là không yên tâm, không chỉ không yên tâm, khoảnh khắc khi rượu hắt lên làn váy của nàng, trái tim hắn liền nhảy đến đặc biệt kịch liệt.

Hắn không thể cược, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, hắn cũng không thể đánh cược nàng sẽ xảy ra chuyện gì hay không.

Hắn đã mất đi nàng một đời, quyết không thể…
Mới nghĩ như vậy, Tạ Kê nắm cổ tay Ninh Tiêu lại càng chặt hơn.

Mà nhìn sườn mặt phá lệ nghiêm túc của Tạ Kê, trong nhất thời Ninh Tiêu cũng im lặng theo, lại cúi đầu nhìn bàn tay gắt gao nắm lấy cổ tay của nàng.

Nhiệt độ lòng bàn tay cách xiêm y mỏng thậm chí sắp thiêu đến da thịt của nàng.

Thấy vậy, Ninh Tiêu liền cắn môi, nỗ lực đè ép khóe miệng vừa cong lên của mình xuống.

Không nghĩ rằng, ngay tại lúc này, trứng phân lừa kia, ồ không, là Lữ Chiêu Chiêu nhất thời liền đứng lên, vẻ mặt bất bình nói: “Làm sao? Người cứ ghét bỏ chỗ của ta, đồ của ta như vậy sao? Ngươi đi đi, nhanh chóng đi đi, lần sau ta sẽ không mời người đến đây nữa, thế mà bằng lòng mặc váy bẩn rời đi cũng không muốn mượn chỗ của ta thay xiêm y, nhanh chóng đi đi!”
“Chiêu Chiêu…”
Thấy vậy, một nhóm người liền lập tức vây quanh bên người Lữ Chiêu Chiêu bắt đầu không ngừng khuyên nhủ nàng ta.

Tạ phu nhân nàng ấy không có ý đó… đúng đúng, chắc chắn lát nữa nàng ấy sẽ thay rồi mới đi… đừng tức giận nữa, ai không biết trước nay đồ của Chiêu Chiêu đều là tốt nhất chứ…
Mọi người vui vẻ khuyên nhủ, đều không chú ý đến ánh mắt kia của Lữ Chiêu Chiêu vẫn luôn không ngừng lập lòe, thậm chí ngay cả đầu ngón tay cũng hơi hơi run lên.

Nhất thời, tay Tạ Kê càng nắm lấy tay nàng chặt hơn, không nói lời nào xoay người muốn đi.


Lại không nghĩ tới tại lúc này, cũng không biết Trung Nghĩa Bá xông ra từ nơi nào, thậm chí còn lấy danh nghĩa kiểm tra, hớn hở muốn kiểm tra những người trẻ tuổi bọn họ, nháy mắt mọi người đều đi qua.

Mặt Tạ Kê nhất thời đen xuống, mọi người đều tới rồi, chỉ vì tính kế một Ninh Tiêu, rốt cuộc người sau lưng này đang muốn cái gì?
Hắn vừa định không quan tâm mà kéo Ninh Tiêu ra bên ngoài, không nghĩ đến bỗng nhiên mu bàn tay tê rần, ngay sau đó tay hắn cầm tay Ninh Tiêu liền buông ra, quay đầu, liền nhìn thấy Ninh Tiêu đưa mắt ra hiệu với hắn.

“Được rồi, trước cứ xem đi, tin ta.


Thấp thấp mà nói một câu như vậy, nàng liền vươn ngón tay nhỏ của mình ra móc vào ngón tay Tạ Kê một chút.

Sau đó liền đi đến bên cạnh Lữ Chiêu Chiêu liền để nàng ta đưa nàng đi xuống thay xiêm y.

“Ninh…”
Tạ Kê còn chưa kịp gọi nàng, giây tiếp theo đã bị người kéo đi qua.

Mà bên này đã đi đến chỗ của Lữ Chiêu Chiêu, nhìn thấy thôi tình mê hương theo kịch bản, đối phương viện cớ rời đi, khóa cửa, sau đó một nam nhân khuôn mặt đáng khinh liền lập tức trong nháy mắt chạy ra từ sau bình phong.

Từ đầu đến cuối Ninh Tiêu đều không có hô hấp, sau đó không thèm nghĩ ngợi mà dùng một quyền đánh hôn mê tên nam nhân xấu không ngừng hắc hắc hắc kia, nhảy ra cửa sổ, đến trước cửa, nhìn Lữ Chiêu Chiêu vẫn ở lại xem kịch hay, hưng phấn đến khuôn mặt đỏ bừng, không chút để ý mà một chân liền đá lên mông nàng ta.

Không nghĩ tới ngay tại lúc này, một cơn gió mạnh liền lập tức đánh úp lại từ phía sau nàng.

Chậc.

Võ công cũng muốn đấu với tu chân, sau ngươi không lên trời đi!
Ninh Tiêu chỉ nhẹ nhàng mà xoay người lại, liền nhìn thấy nam nhân sau lưng che kín toàn thân trên dưới nháy mắt liền cương lên tại chỗ.

Nếu như nàng không đoán nhầm, có lẽ người này chính là vị sư phụ thần bí khó lường kia của Quân Diệc Tắc, cũng không biết thực lực như thế nào?
Ninh Tiêu một nhát liền kéo mặt nạ của hắn ta xuống, nhìn trái nhìn phải khuôn mặt của hắn ta, hơi hơi mỉm cười: “Ngươi chưa từng thấy ta, đã biết chưa?”
Giọng nói khàn khàn của nam nhân nháy mắt liền dại ra mà lặp lại.

“Ta chưa từng thấy ngươi.


Thấy vậy, Ninh Tiêu vỗ vỗ tay, vui vui vẻ vẻ mà đi ra.

Mà bên này sau khi thấy Ninh Tiêu đi ra, cuối cùng Tạ Kê cũng thở ra một hơi, mà Trung Nghĩa Bá ở một bên còn có phu nhân của hắn ta lập tức trứng lớn đôi mắt, sau đó mắt nhìn xung quanh, lại không hề phát hiện nữ nhi của bọn họ, nhất thời hai người đều sợ đến run lên.

Nghĩ đến bộ dáng của bọn họ, Ninh Tiêu chính là đã lên xe ngựa vẫn như cũ cười không ngừng.

“Đủ rồi, đừng cười nữa, lần sau loại yến hội này vẫn là có thể từ chối liền từ chối, đừng mạo hiểm nữa…”

“Được được được, đều nghe chàng hết.

Nhưng chàng có thể giúp ta mở cửa sổ ra một chút không, nóng quá.


“Nóng, ta cảm thấy vẫn ổn.


“Không phải, thật sự rất nóng, có phải đóng cửa sổ rồi hay không?”
“Không đóng, đều đang mở ra, còn có, sao mặt nàng đỏ như vậy?”
Tạ Kê vươn tay chỉ vào mặt Ninh Tiêu.

Vừa dứt lời, hai người liền lập tức trợn tròn đôi mắt, ngay sau đó đều kinh hoàng thất thố mà đột ngột lui về phía sau.

Mỗi người rúc vào một góc, không thể tin được lại ăn ý cùng nhau mở miệng–
“Ta/nàng trúng dược rồi!”
“Cách ta xa chút!”
Hai người lại đồng thanh một lần nữa.

Nói xong, liền trong nháy mắt trở nên không vui.

Nàng có ý gì? Đã trúng dược rồi còn muốn cách ta xa chút?
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên hai người lại bổ nhào về phía đối phương.

Chốc lát Ninh Tiêu đã bị Tạ Kê đè trên đệm giường của xe ngựa.

“Nàng…”
“Chàng…”
Theo nguyên tắc khiêm nhường, Tạ Kê để Ninh Tiêu nói trước.

Thấy vậy, Ninh Tiêu do do dự dự mà nói: “Chàng có được hay không?”
Thực ra nàng càng muốn hỏi hắn có nhanh không, cái gì đó, đều nói lần đầu tiên của nam nhân rất nhanh, càng huống hồ là lần đầu tiên của cả hai đời, chắc chắn là nhanh như chớp, đến lúc đó dược của nàng vẫn chưa giải được thì phải làm sao? Lại nói đây là loại dược gì, ngay cả nàng đều bị ảnh hưởng?
Tạ Kê: “…”
Ngay sau đó hắn đen mặt cúi đầu xuống trong nháy mắt, chốc lát liền gặm trên miệng Ninh Tiêu, nghĩ đến những sách tranh đời trước đã xem qua, trằn trọc nghiền nát, rơi vào cảnh đẹp.

Nhưng rất nhanh, sắc mặt nam nhân bỗng nhiên biến đổi.

Khụ.

Ninh Tiêu: “…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.