Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 60: Đại Lão Là Thủ Phụ Trọng Sinh 2


Bạn đang đọc Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo – Chương 60: Đại Lão Là Thủ Phụ Trọng Sinh 2


“Chậc, chàng đã trở lại rồi?”
Vừa nghe thấy lời này của Ninh Tiêu, Tạ Kê bỗng đứng lên, vẻ mặt không thể tin được.
Là một nhân vật phản diện tuyệt thế tuyến đầu luôn chiến đấu, đối nghịch với nam chủ.

Diện mạo của nam nhân này kỳ thật rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, làn da trắng nõn như ngọc.

Bình thường lúc hắn mặc trang phục màu nguyệt bạch của đệ tử thư viện Nhạc Lộc kia cũng đã đủ ôn nhu như ngọc.

Hiện tại, một thân hỷ phục đỏ tươi như vậy, càng làm cho khuôn mặt hắn như được chạm khắc tinh tế hơn.
Vóc dáng nam nhân cực cao, ở thời cổ đại như vậy, trừ những quan to hiển quý thì đều là suy dinh dưỡng, có thể cao lớn như vậy, chỉ có thể nói gen của Tạ gia thật không tồi.

Chỉ là dáng người hơi ốm, hẳn là vì gia cảnh không được tốt, hơn nữa hắn nhiều năm luôn tiêu tiền vào việc học, cho nên ăn uống có lẽ rất thiếu thốn.
Chà, nàng cái gì cũng không nhiều, chỉ nhiều tiền.

Hơn nữa lần này nàng xuất giá, bởi vì sợ nàng đến đây phải chịu khổ, vị Hầu phu nhân kia của nàng càng cho nàng đầy đủ sáu mươi tư món của hồi môn.

Ngay cả phòng đến bái đường của hai người đều là đối phương chuẩn bị tốt.

Cho nên về sau hẳn là có rất nhiều thời gian đủ để nàng hoàn toàn nuôi béo hắn.
Cầm trong tay roi da dài, Ninh Tiêu thất thần mà nghĩ như vậy.
Ai ngờ vẻ mặt không chút nào quan tâm của nàng khiến cả người Tạ Kê nổi lên lửa giận, nắm chặt tay, tiến lên hai bước, hít thở một hơi thật sâu.

Nam nhân lại cố nén giận trở về, trực tiếp quay lại cười nhạo: “Ông trời thật đúng là không có mắt, ngay cả người hâm mộ hư vinh, không biết xấu hổ, tráo trở lật lọng như ngươi, lại có thể sống lại thêm một lần? Đời trước trải qua đắc ý nở mày nở mặt như vậy, chẳng lẽ ngươi còn có gì tiếc nuối chưa thành?”
Nam nhân dùng từ cay nghiệt, làm Ninh Tiêu híp mắt lại.
Nhưng thấy hắn nói đến đây, bỗng nhiên liền bừng tỉnh, châm chọc nói: “À, ta biết rồi, sẽ không phải là đời trước ngươi chết quá sớm, thời gian ở cùng Đoan Vương điện hạ của chúng ta lại quá muộn, ngươi cảm thấy quá đáng tiếc, vì vậy mới muốn trở lại lần nữa ôn chuyện cũ cùng hắn?”
Trong mắt nam nhân mang theo sự ghen tuông mà ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra.

Như vừa nghĩ tới điều gì, thoáng cái cười đến càng tuỳ ý: “Vậy ngài quay trở về có thể không đúng lúc rồi, nhìn thấy căn phòng này không, có thấy y phục đang mặc trên hai người chúng ta không.


Chúng ta ấy à, vừa bái đường thành hôn rồi.

Mà Đoan Vương của ngươi hiện tại sợ là đang ở cùng thứ muội giả ngây giả ngốc của ngươi.

Ngươi muốn ôn cũng ôn không được rồi, ha.”
“Ngươi nói ngươi ấy, sao lại không trở về sớm một chút? Không nói cái khác, ít nhất cũng phải về trước lúc hai ta bái đường thành hôn.

Nhưng mà, thấy ngươi kiếp trước trăm phương ngàn kế cũng không thể làm loạn hôn lễ này, kiếp này sợ là không giống kiếp trước, cứ trở về lúc ngươi rơi xuống nước đi, ngươi yên tâm, lần này ta bảo đảm không cứu ngươi.

Cũng không đúng, lúc rơi xuống nước, thứ muội ngươi cũng đã gả đi rồi.

Nếu không triệt để một chút, trở về đúng ngày ngươi thành thân cùng hắn.

Ngươi không tính kế gả thứ muội vào Vương phủ nữa, bản thân an ổn mà gả đi.

Đây chẳng phải là một lần vất vả, cả đời nhàn nhã sao?”
“Ngươi nói ngươi có nhiều cơ hội tốt như vậy có thể lựa chọn, sao lại chọn đúng ngày động phòng hoa chúc của hai ta chứ? Từ hôm nay trở đi, cho dù như thế nào, hơn nữa ngươi cũng đã là thê tử của Tạ Kê ta, còn muốn ôn lại mộng cũ thế nào nữa đây?”
Tạ Kê lộ ra một điệu bộ như đang xem náo nhiệt, không kể chuyện lớn.

Ánh mắt yên lặng mà nhìn Ninh Tiêu trước mặt.
Lại thấy nữ nhân chầm chậm, chầm chậm thu roi của mình, trầm mặc nhìn hắn một hồi, lúc này mới cười nhạo, chậm rãi đến gần hắn.

Cho đến đứng trước mặt hắn, lúc này mới trái phải đánh giá hắn: “Nhiều năm không gặp, không nghĩ tới chàng lại biến thành như vậy, ồn ào.

Hơn nữa…”
“Ai nói ta trở thành thê tử của Tạ Kê chàng thì không có cách ôn chuyện cũ cùng Đoan Vương? Đợi trước ta làm thê tử của chàng nhiều năm như thế, sau này không phải muốn ôn như thế nào liền ôn như thế …”
Lời phía sau Ninh Tiêu còn chưa nói xong, Tạ Kê đang đứng trước mặt nàng trong mắt đột nhiên hiện lên một tia tàn nhẫn.

Lập tức không hề nghĩ ngợi thoáng cái bóp cổ nàng, quay lại ấn người nàng xuống bàn tròn sau hai người.


Trong nháy mắt, đồ ăn và rượu, vốn dĩ cần đặt ở các loại đậu phộng, long nhãn, rèm, táo những thứ tương tự được trải trên bàn, lập tức rơi rầm rầm xuống đất.
“Ngươi dám!”
Hai mắt nam nhân đỏ như máu, ngón tay không tự chủ được mà dùng thêm sức.
Đúng lúc này, một đám ma ma và nha hoàn vốn chờ ở ngoài phòng, liền nghe thấy trong phòng phát ra âm thanh không đúng, lập tức nhìn nhau, dưới sự kinh hoàng, một đám người không hề nghĩ ngợi đẩy cửa xông thẳng vào trong.
Lại không nghĩ đợi sau khi bọn họ vào thì nhìn thấy lại là —
Tiểu thư nhà mình sớm đã vén khăn trùm đầu, cả mặt đỏ bừng mà cầm ly rượu của mình đang muốn uống giao bôi cùng với người ngồi đối diện nàng, cô gia cũng mang theo ý cười uống rượu giao bôi.

Vừa thấy bọn họ xông vào, lập tức quay đầu nhìn ra.

“Chu ma ma, Hoạ Mi, Hỷ Thước, mọi người sao lại vào đây? Có việc gì sao?”
Thấy thế, Ninh Tiêu buông chén rượu trong tay, có chút không tự nhiên mà hỏi.

Mà Tạ Kê đang ngồi đối diện nàng nghe vậy cũng khẽ cau mày, sau đó hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Ninh Tiêu, nhẹ nhàng nắm vai nàng, cùng một vẻ mặt lo lắng.
Dưới ánh nến rực rỡ, hỷ phục trên thân hai người như một đôi bích nhân trời đất tạo nên, khiến cho mọi người nhìn thấy, cực kỳ ngưỡng mộ.
Ai cũng không nhìn ra không lâu trước đó, hai người còn đang giương cung bạt kiếm.

Thấy vậy, Chu ma ma và những người khác vốn đang ở ngoài cửa nghe thấy âm thanh lo lắng với bạo khí của tiểu thư nhà mình sẽ làm ra chuyện gì mới xông vào.

Tất cả đều lúng túng đứng ở cửa.

Sau đó, lúc ánh mắt hai người nhìn bọn họ mang ý từ hỏi thăm, mới liên tục xin lỗi, đều đi ra ngoài.
Trước khi lui ra ngoài, trong lòng bọn họ còn không ngừng thấy có chuyện gì sai sai? Rõ ràng tiểu thư nhà mình trước khi lên kiệu hoa còn gào khóc bảo thà xuống tóc làm ni cô, cũng không gả cho đăng đồ tử nhân phẩm thấp hèn kia, vừa nói vừa cầm cái kéo trong khay muốn cắt tóc mình.

Sau đó, vẫn là Hầu gia nghĩ cách gọi người cho tiểu thư uống mê dược, đỡ lên kiệu hoa, vì để nàng yên ổn mà bái xong thiên địa.
Vừa đến cửa, những hạ nhân bọn họ còn bị dặn đi dặn lại nhất định phải canh tiểu thư ổn định, không được để tiểu thư náo loạn gây ra đại sự.
Đến lúc đó, huỷ hoại danh tiếng là việc nhỏ, thật sự chọc giận Bệ hạ mới là vấn đề nghiêm trọng.

Mà Ninh Tiêu của kiếp trước, sau khi bái đường hỗn loạn, lại làm như thế nào chứ?
Đó quả thực là sinh mệnh bất chỉ, tác tử bất yết.
Bình thường sẽ làm ầm ĩ lớn chuyện, sau đó bị Ngự Sử đại nhân đến trước mặt Hoàng Đế, bẩm báo Ninh An hầu phủ không biết cách dạy con gái.

Làm hại đến Ninh An hầu và Hầu phu nhân bởi vì đứa con gái này mà mỗi ngày không cần giữ thể diện trước mặt người ngoài.

Ngay cả muội muội khác của Hầu phủ suýt chút nữa cũng không tìm được mối hôn sự, nếu không phải là Đoan Vương phi sau này, cũng là vị thứ muội bị nàng tính kế gả vào Vương Phủ kia, dựa vào biểu hiện xuất sắc của bản thân kéo điểm, e là danh tiếng của Ninh An hầu phủ đều bị một mình nàng hủy hoại.
Tóm lại, Ninh Tiêu chính là một con quỷ nhỏ được gia đình cưng chiều, đúng sai nàng đều có, nhưng vấn đề nhỏ thì nhiều như lông ngưu.

Quả thực chính là loại người bị ghét nhất trong quá trình giao lưu.
Mà bên này vừa thấy đám người Chu ma ma lui ra ngoài, hai người vốn đang dính cùng một chỗ, lập tức tách khỏi nhau, như vừa đụng phải thứ đồ bẩn gì đó.
Một người đứng trước tấm bình phong, một người khác thì đứng trước giường cưới, trừng mắt nhìn đối phương.
Cho đến lúc, Tạ Kê nhẹ “Xuỳ” một tiếng phá vỡ sự im lặng.
“Không ngờ ngươi vậy mà vẫn phối hợp với ta? Sao vậy? Sống lại một kiếp cuối cùng cũng phát hiện ngươi kiếp trước khiến người thấy phiền phức như thế nào, đời này liền giả vờ tính cách hiền lương, đức hạnh? Chỉ đáng tiếc, giả vờ chỉ là vẻ bề ngoài, không giả được nội tâm.”
Nghe vậy, Ninh Tiêu lộ ra điệu bộ không muốn nói nhiều cùng hắn, đi thẳng đến bàn trang điểm, bắt đầu chậm rãi tháo trang sức trên đầu.
Xuyên qua gương trang điểm, nàng vừa tháo vừa nhìn Tạ Kê ở đằng sau.
“Ta khuyên chàng nói ít lời chọc giận ta, nếu không roi da của ta cũng không phải là để trưng.

Còn nữa, chàng sở dĩ nguyện ý giả vờ với ta chính là vì tổ mẫu, phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội của chàng, để bọn họ đời này không phải vì chàng mà lo lắng.

Mà ta cũng như vậy, vì phụ mẫu, tỷ muội, danh tiếng của ta.

Bọn họ cũng có thể sống tốt hơn một chút.

Ta và chàng yêu thương nhau, không cần nói người khác, chí ít mẫu thân ta sẽ không phải luôn lo lắng cho ta.”
Nói xong, Ninh Tiêu hơi dừng lại, ánh mắt vô thức dịu dàng hơn.
Không thể chọc giận nàng, cả người Tạ Kê khó chịu đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn, rót ly rượu cho mình, còn chưa cầm lên đã cười lạnh: “Ta thấy không chỉ là như vậy, danh tiếng của ngươi tốt rồi, cũng là để cùng tình nhân cũ của ngươi ôn chuyện cũ càng thuận tiện hơn phải không? Kiếp trước, ta ở sông Dĩnh Hà không chỉ một lần nghe ngươi nói…!Sủng phi này không bằng đại khí đoan trang Hoàng Hậu.

Rõ ràng là con của vợ cả, lại không thể giữ vững.

Danh tiếng đời này của ngươi, không phải là không thể cùng thứ muội của ngươi tranh giành Hoàng Hậu…”
“Bịch!”
Lời của nam nhân chưa nói xong, một mảnh mờ ảo lập tức xẹt qua trước mắt, không phải roi của Ninh Tiêu thì còn là cái gì.


Mà mục tiêu của nàng chính là ly rượu trong tay hắn.
Tạ Kệ bên này rượu còn chưa vào miệng, đã bị đổ hết ra cả tay.
“Nàng…”
Tạ Kệ chợt đứng lên.
“Nói chuyện chàng nghe không hiểu, vậy ta chỉ có thể làm cho chàng xem, tất cả cái này đã hiểu chưa?” Ninh Tiêu gỡ tất cả trang sức trên đầu xuống, mái tóc xõa ra quay đầu lại, nàng nắm chặt roi trong tay, rung nhẹ.
“Sau này ở bên ngoài, chúng ta là một đôi phu thê yêu thương nhau.

Trong phòng này, nước sông không phạm nước giếng.

Ta ngủ giường chính, chàng ngủ giường nhỏ.”
Ninh Tiêu dùng roi chỉ chỉ.
“Dựa vào đâu mà ngươi ngủ giường?”
Tạ Kê không thoải mái.
“Thứ nhất, ta là nữ nhân, còn là thê tử của chàng, hay là chàng làm giường tre là để ta ngủ…”
“Vậy ta sẽ làm để ngươi có thể ngủ giường tre.”
Tạ Kê không một chút do dự.
Ninh Tiêu: “…”
Nàng nhắm chặt mắt, dùng sức mà hít thở, lần tiếp theo mở miệng: “Tiếp theo, chàng muốn ngủ giường, thì trước tiên phải hỏi roi da của ta xem nó có đáp ứng không.”
“Ta còn chưa hỏi, ngươi làm sao biết nó không đồng ý.”
Nghe thấy vậy, Ninh Tiêu lập tức phóng roi của mình tới trước mũi bản thân, thanh âm cực kỳ ngang ngạnh đáp: “Ta không đáp ứng.”
Sau đó buông roi xuống, nghiêm túc nhìn về phía Tạ Kê: “Chàng xem, nó nói nó không đáp ứng.”
Tạ Kê: “…”
Cái gì mà nó không đáp ứng, không phải là nàng nói rõ ràng sao? Như thế nào lại là nó không đáp ứng?
Nhưng mắt nhìn thấy Ninh Tiêu đã nằm trên giường, hắn liền đè nén tâm tư muốn cãi nhau cùng nàng, thở phì phì nằm trên giường nhỏ.
Hai người vừa nằm xuống, mới nhìn nhau một cái.
“Hừ!”
Đồng thanh mà đảo mắt, quay người đi.
Cho đến lúc quay người đi
Lúc này Tạ Kê mới thu hồi tất cả cay nghiệt của bản thân, vẻ mặt ngơ ngác.
Ninh Tiêu thì nhướng mày, hình thức địa ngục đều bị nàng mở ra lỗ hổng.

Chậc, nàng đúng là một tiểu thông minh!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.