Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 56


Bạn đang đọc Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo – Chương 56


Về phần Giang Úc, anh đã không còn quá chú ý đến mỗi lần đi kiểm tra theo thông lệ với bác sĩ Lục.
Anh nhìn người bạn đã chăm sóc anh suốt mười năm, từ khi anh chìm trong thất vọng cùng không thể chấp nhận được sự thật đến bắt đầu mong đợi rồi lại đến tức giận đau khổ, cuối cùng bây giờ chỉ còn yên lặng tĩnh mịch.
Đã qua mười năm, anh đã không còn như một đứa trẻ mong đợi kẹo, không còn mong đợi rằng anh có thể nghe một đáp án hoàn toàn khác ở nơi này, tình hình hiện tại không chuyển biến xấu hơn đã là câu trả lời tốt nhất mà anh có thể có được, nhưng hôm nay…
Nghe những lời bác sĩ Lục nói.

sắc mặt Giang Úc kinh ngạc nhưng vẫn chưa làm bất cứ hành động gì, thế nhưng dì Vương và quản gia Giang vẫn luôn đứng nghe bên cạnh lại làm một động tác không hề thích hợp với tố chất cơ thể của hai người bọn họ…
Vui vẻ nhảy cẫng lên.
“Chuyển biến tốt? Thật sự là chuyển biến tốt sao? Lão Giang, lão Giang, ông mau nhéo tôi một cái, ông mau nhéo tôi đi! Chân của cậu chủ thật sự có chuyển biến tốt sao? Bác sĩ Lục, cậu có thể nói lại, nói lại lần nữa không, tôi không nghe lầm chứ? Chân của cậu chủ đã tốt lên thật rồi, ha ha ha, hu hu.” Dì Vương đang cười, đột nhiên lại chảy nước mắt.
Mười năm rồi, quả là quá khó khăn.
May là bọn họ vẫn không từ bỏ, vẫn may, vẫn may.
Ngay cả quản gia Giang cũng không kiềm được nước mắt theo bà.
Nhìn bọn họ, vành mắt Giang Úc cũng không khỏi đỏ ửng.
“Mau, mau lên, tôi phải xuống lầu gọi cho thiếu phu nhân về nhà ngay lập tức! Bây giờ cô ấy còn đang bận làm cái gì thế nhỉ? Công việc gì chứ, chân của cậu chủ quan trọng hơn nhiều…”
“Dì Vương!”
Thấy dì Vương định báo cho Ninh Tiêu, Giang Úc vội mở miệng chặn bà lại, sau đó quay đầu nhìn về bác sĩ Lục đứng trước mặt cũng đang vô cùng kích động.
“Nhưng tôi vẫn cảm thấy trên đùi chẳng có sức lực gì, đừng nói đi, ngay cả nhúc nhích cũng không thể làm được, với tình trạng của tôi thì còn phải phục hồi chức năng hoặc là chữa trị gì đó nữa đúng không, dù sao tôi cũng đã không đi lại hơn mười năm rồi…”
Giang Úc nghiêm túc hỏi.
“Đương nhiên là vậy, thế nhưng điều quan trọng nhất chính là tổng giám đốc Giang à, anh cần phải vượt qua cửa ải trong lòng anh, thật ra có rất nhiều bệnh nhân có chân rất ổn nhưng bởi vì bị liệt quá lâu, họ cho rằng mình không thể đi được nữa, trong lòng đã nghĩ như vậy, chân dù khỏe đến mấy thì cũng sẽ không thể đứng dậy được, tổng giám đốc Giang anh đã không đi lại suốt mười năm, áp lực để cơ thể và nội tâm anh chiến thắng được cửa ải này là không hề nhỏ…”
“Có nghĩa là tôi cũng không thể đứng được như cũ đúng không?”
“Đúng vậy.”
Bác sĩ Lục nghiêm túc trả lời.

Nghe vậy, Giang Úc sờ chân mình, qua một lúc lâu, anh mới ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn ba người trong phòng: “Dì Vương, quản gia Giang và bác sĩ Lục, tôi có thể nhờ mọi người một chuyện được không? Nếu có thể, tôi hy vọng mọi người đừng nói chuyện hai chân tôi chuyển biến tốt, thậm chí là sau này còn có thể đi lại cho Ninh Tiêu biết!”
“Tại sao chứ!”
Dì Vương lớn tiếng hỏi.
“Như bác sĩ Lục đã nói, tôi đã bị liệt suốt mười năm, bây giờ chỉ mới có chuyển biến tốt thôi, chưa biết sau này có thể đi được không, một mình tôi thất vọng là được rồi, tôi không muốn Ninh Tiêu phải thất vọng như tôi.

Bác sĩ Lục, tôi sẽ phối hợp trong việc chữa trị và hồi phục với anh, nếu chân không tốt thì cùng lắm cũng chỉ là mười năm nữa thôi, nếu mọi thứ tốt thật, tôi cũng muốn cho cô ấy một bất ngờ.”
Nhắc tới Ninh Tiêu, ánh mắt Giang Úc luôn mềm mại khác thường.
Nghe vậy, trên mặt bác sĩ Lục thoáng chút do dự: “Đương nhiên là được, nhưng quá trình phục hồi sẽ vô cùng đau đớn, có rất nhiều bệnh nhân đã không chống đỡ nổi, nếu có người thân bên cạnh cùng bầu bạn thì bệnh nhân sẽ nhận được sự khích lệ vô cùng lớn.”
“Không sao, một mình tôi cũng có thể làm như vậy.”
Giọng nói Giang Úc vừa dịu dàng vừa kiên định.
Vì vậy tối đến khi Ninh Tiêu vừa trở về nhà, cô nhìn thấy dì Vương muốn nói lại thôi cùng với quản gia Giang yên lặng ít nói, cộng thêm Giang Úc vẫn luôn ở trong phòng làm việc để xử lý công việc khiến cô cứ có cảm giác rằng hình như đã xảy ra chuyện gì đó.
Đúng như dự đoán, tối hôm đó, Giang Úc nhiệt tình khác thường, hết lần này đến lần khác, ngay cả Ninh Tiêu cũng không kịp nghỉ ngơi.

Rạng sáng, khi ánh sáng mặt trời rọi vào phòng ngủ, trên mặt Ninh Tiêu đọng nước mặt, mỏi mệt thiếp ngủ.
Đối mặt với một Ninh Tiêu như vậy, Giang Úc sâu lắng nhìn cô, sau đó hôn lên mặt cô một cái, lúc này mới ôm cô cùng ngủ thiếp đi.
Anh rất vui, rất rất vui.

Bất kể quá trình phục hồi có khó khăn thế nào, anh cũng sẽ chịu đựng, vừa nghĩ tới khi cô có thể tận mắt nhìn thấy anh hoàn hảo khỏe mạnh, anh lại cảm thấy tràn trề năng lượng.
Bởi vì quá mệt mỏi, Ninh Tiêu ngủ đến khi mặt trời xuống núi, lúc ý thức mơ hồ còn cảm giác như được Giang Úc ôm trong lòng đút hai bữa cơm rồi lại mơ màng ngủ tiếp.
Cuối cùng, nếu không phải bên ngoài bỗng vang lên một tiếng sấm trực tiếp đánh thức cô thì sợ rằng cô còn có thể ngủ tiếp, dù sao hôm nay cũng là thứ bảy, không đi làm thì ngủ nhiều hơn cũng chẳng sao.
Sau khi tỉnh lại, bên cạnh cô đã sớm trống trơn, không cần nghĩ cũng biết, Giang Úc chắc chắn đang ở thư phòng.

Cô hơi ngồi dậy, xoa xoa vòng eo muốn gãy của mình, một giây kế tiếp lại nghe thấy một tiếng sấm ở ngoài nhà, tiếng sấm ấy như một công tắc điện vừa bật mở cái gì đó, khiến nước mưa liên tục rơi xuống.
Lười biếng dựa vào cửa sổ, Ninh Tiêu nhìn trời mưa bên ngoài, bỗng nhiên, sự chú ý của cô bị một bóng người ngày càng chạy gần đến đây hấp dẫn.
Có thể chạy nhanh dưới trời mưa bão, ngoại trừ nam chính Giang Duệ ra thì còn có kẻ ngốc nghếch nào làm chuyện này nữa, Ninh Tiêu bị chọc cười xì một tiếng.
Nhưng ngay sau đó, cô lại nghĩ đến chuyện tại sao đối phương lại làm như vậy, chẳng lẽ Thẩm Anh Anh đã phát hiện ra anh ta không phải giả vờ mà là một tên nghèo thật nên đã lập tức đá anh ta, cho nên anh ta mới làm ra chuyện đau khổ dầm mưa vì tình thế này sao.
Nghĩ tới đây, Ninh Tiêu liền nhặt máy tính bảng đang nằm ở một bên lên, gõ ba chữ Thẩm Anh Anh lên thanh tìm kiếm.
Từng bản tin nóng hổi hiện ra, bây giờ Ninh Tiêu mới phát hiện ra chân tướng của cô ta.
# Thẩm Anh Anh chia tay với Giang Nhị thiếu #
# Thẩm Anh Anh có tình mới #
# Thực hư chuyện Thẩm Anh Anh là người thứ ba, tình mới của cô ta là vị Lưu tổng nào đó đã sớm kết hôn #
# Đoạn ghi âm về Thẩm Anh Anh #
# Thẩm Anh Anh lộ bản chất trà xanh #
# Giang Nhị thiếu là con nuôi của nhà họ Giang chứ không phải là con ruột #

Hàng loạt những tin tức nóng nổi chiếm sạch bảng tin nóng, chẳng hiểu tại sao cô chỉ mới vừa ngủ một giấc, thế giới đã thay đổi đến mức khiến cô không theo kịp nữa.
Sao lại bùng lên chuyện ầm ĩ thế này nhỉ, Thẩm Anh Anh có phải người ngốc đâu, dù có chia tay với Giang Duệ thì cũng sẽ làm cho kín đáo, sao có thể làm chuyện này ồn ào rầm rộ thế này chứ? Thậm chí ngay cả tin tức Giang Duệ là con nuôi của nhà họ Giang cũng bị lộ ra ngoài, không hợp lý lắm.
Đến khi bấm vào trong một video của người nào đó có độ hot cao nhất, cô suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Ừ, hóa ra là đã có KOL nào đó livestream trúng cảnh Thẩm Anh Anh và Giang Duệ cãi nhau, khung cảnh ban đầu là khi cô ấy đi vào một nhà hàng Nhật, sau đó giới thiệu những món ăn cực ngon ở đây tuy nhiên giá rất đắt, không bao lâu sau, cô ấy ngồi xuống rồi gọi một bàn đầy đồ ăn, tuy nhiên còn chưa kịp mấy đũa…
Tiếng cãi vã từ phòng bên cạnh đã truyền sang phòng cô.
Về cơ bản, những nhà hàng Nhật thế này đều được thiết kế theo phong cách Nhật, mặc dù kín đáo nhưng mỗi căn phòng chỉ cách nhau một cánh cửa giấy thật mỏng nên không hề cách âm tí gì.
Nhưng trong trường hợp này thì khác, bên kia rùm beng, chỉ cần lớn tiếng một chút là bên này có thể nghe rõ, đừng nói gì đến việc người bên đây có muốn nghe hay không.

Hơn nữa suốt đoạn sau, cô KOL này không thể chú ý đến việc ăn được nữa, cứ như vậy mà trợn mắt há mồm nghe Thẩm Anh Anh mắng ở phòng bên cạnh từ đầu đến cuối, cô ta chửi Giang Duệ bằng những từ ngữ nặng nề đến nỗi không còn mặt mũi, ngay cả mặt mũi của cô ta cũng ném không còn một mống.
“…!Ôi, tổng giám đốc Lưu, tổng giám đốc Lưu! Tổng… Hừ, Giang Duệ! Tất cả đều là chuyện tốt mà anh làm ra cả đấy! Kim chủ của tôi bị anh làm cho tức giận chạy mất rồi, anh có biết tôi đã mất một tháng để leo được lên ông ta không, bây giờ thì hay rồi, cái gì cũng bị anh phá hỏng hết! Này, bà đây nói chuyện nhẹ nhàng với anh, sớm tụ sớm tan, anh nghe không hiểu đúng không, không thì tôi nói thẳng với anh nhé, nói lời khó nghe, nói đến chết anh mới hiểu đúng không?”
“Vậy thì để hôm nay bà đây nói rõ cho anh biết, trước kia, cái chó má gì mà yêu con người anh, không ham tiền gì gì đó đều là giả hết, tôi lừa anh cả đấy! Anh cũng không biết tự xem lại bản thân nữa sao, người như anh, nếu không phải là em trai của Giang Úc, là Nhị thiếu của nhà họ Giang, anh cảm thấy tôi có ở với anh nữa không? Chỉ biết ăn không ngồi rồi, chẳng làm được cái gì cả.

Để tôi tính với anh, bà đây đã ở với anh bao lâu, chắc ba tháng đi, mỗi lần anh ra ngoài ăn cơm với tôi đều chủ động tiêu xài hao phí, không phải tôi xù tiền ra thì cũng tạm được, nhưng tôi phát hiện anh đúng là một thằng biết ăn phết đấy, toàn chọn món đắt tiền mà ăn thôi, đúng là không có số làm người giàu mà lại có bệnh người giàu!”
“Còn trước đó nữa, tôi cố ý quyến rũ anh đó, anh chia tay với bạn gái anh là do anh khốn nạn, anh mất dạy cả đấy biết không? Thằng đểu cáng! Vậy mà còn làm bộ như miễn cưỡng khó khăn lắm, làm giống như là người ta ép anh không bằng ấy.

Người như anh chắc là trong sạch hơn người khác đấy.

Tự mình khốn nạn phản bội người ta mà lại kiếm cớ tẩy trắng, nói là vì tôi cơ đấy.

Tôi nói cho anh biết, không phải đâu, anh tự chê cô bạn gái nghèo hèn của anh, cảm thấy tôi đúng là một cô gái vừa đẹp vừa hiểu chuyện nghe lời trong giới giải trí, sau đó còn không xa cách anh mà đã động lòng ngay lập tức rồi á.

Hừ, may là cô gái kia đã sớm chia tay với anh, không thì nếu sau này anh có thành công, khốn nạn vẫn sẽ hoàn khốn nạn, haiz, nói đúng ra thì tôi còn làm chuyện tốt phết chứ nhỉ!”
“Này, anh đi đâu đó? Tôi còn chưa nói xong với anh đâu, chạy cái gì, đừng hòng chạy, anh mau trả ba tháng tiền ăn lại cho tôi!”
Cảnh cuối cùng trong video, Thẩm Anh Anh bại lộ bản chất thật của mình còn bắt Giang Duệ phải trả tiền lại, đúng là siêu thật.
Xem đến đây, Ninh Tiêu cười đau cả bụng, nằm lăn lộn trên ghế salon.
Đây là cái gì? Người ác sẽ bị kẻ ác trừng trị.
Nhưng thoáng sau đó, Ninh Tiêu đã không còn cười nổi nữa, bởi vì dưới lầu bỗng truyền tới một trận ồn ào.
Cô lập tức vứt máy tính bảng sang một bên, kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Có lẽ mặc dù thấy cô đi ra, ánh mắt của Giang Duệ vẫn không nhìn cô lấy một lần.
Toàn thân anh ta ướt sũng, ánh mặt yên lặng nhìn về phía Giang Úc, hốc mắt đỏ ửng: “Anh hài lòng chưa? Xin hỏi bây giờ anh đã hài lòng chưa?”
Giang Duệ đột nhiên bộc phát, ngay sau đó tiến lên hai bước.
“Anh đã sớm biết chuyện này rồi đúng không? Còn có hai tập tài liệu kia nữa, theo những gì dì Vương nói với tôi thì đó chỉ là do anh đang giúp tôi kiểm tra con người Thẩm Anh Anh mà thôi, sau khi cô ta vượt qua bài kiểm tra thì anh sẽ không ngăn cô ta vào nhà họ Giang nữa.


Nhưng thật ra, anh đã sớm nhìn ra Thẩm Anh Anh vốn không giống như những gì cô ta thể hiện, vốn chỉ làm bộ làm tịch với tôi, nhưng hết lần này đến lần khác, anh lại không chịu nói rõ ràng sự thật cho tôi biết mà lại sử dụng thủ đoạn tàn ác đến như vậy, đơn giản là anh muốn nhìn tôi mất hết mặt mũi đúng không!”
Nghe vậy, Giang Úc vẫn không trả lời.
“Nhị thiếu gia!”
Lần này, người mở miệng là quản gia Giang đứng bên cạnh.
“Đừng gọi tôi là Nhị thiếu gia!” Giang Duệ tức giận hét: “Tôi không phải là Nhị thiếu gia của nhà họ Giang các người.”
“…! Hai tập tài liệu kia vốn là thật.

Tôi chỉ là một đứa con nuôi, cho nên ông nội, à không, ông cụ Giang chỉ chia cho tôi chút tài sản như vậy, cho nên dù cho anh có bị gãy chân thì ông ấy vẫn không bỏ rơi anh, vẫn để anh thừa kế Giang thị như cũ! Đơn giản là vì tôi vốn không phải cháu trai ruột của ông ấy!”
Nghe đến đây, Giang Úc đặt tờ báo trong tay xuống, anh ngẩng đầu, mặt không thay đổi nhìn đối phương.
Giang Duệ vốn đã không còn chút cảm xúc nào bỗng có cảm giác khác thường rằng có thứ gì đó đang thúc giục anh ta hãy từ bỏ.
“Anh biết không? Thật ra… Mười năm trước, vào một buổi sáng mười năm trước, tôi đã biết tôi không phải là con ruột của cha mẹ, khi đó, ông nội tưởng rằng tôi là cháu trai của người con trai ngoài luồng của ông ấy nên mới mang tôi về từ cô nhi viện, nhận lại cha mẹ, trở thành em trai của anh.

Nhưng sau khi xét nghiệm máu mủ đã chứng minh rằng tôi không phải, vì thấy anh rất thích tôi, còn gọi tôi một tiếng em trai, cơ thể của mẹ lại không thể hồi phục như trước nên họ đã quyết định để tôi ở lại…”
“Cho đến mười năm trước, tôi mới bất ngờ nghe trộm được ông nội nói với quản gia Giang rằng phải đổi thẻ kiểm tra sức khỏe của tôi thì tôi mới biết hóa ra tôi không hề có quan hệ máu mủ gì với nhà họ Giang, vì vậy nên tôi mới muốn chạy trốn, nhưng tôi sợ nên đã gọi anh đi cùng với tôi, tuy nhiên tôi đã không tính được chuyện này sẽ xảy ra, khi xe xông đến, tôi đã rất bối rối, không ngờ rằng cuối cùng anh lại đẩy tôi ra…”
“Trong suốt khoảng thời gian anh hôn mê, bởi vì giận cá chém thớt, ông nội đã không nói năng gì mà đã lập tức đưa tôi về lại cô nhi viện, nếu không phải trong lúc hôn mê nghe thấy anh gọi tên tôi, sợ rằng bây giờ tôi vẫn là một đứa trẻ mồ côi!”
Nói đến đây, Giang Duệ lại tiến về phía trước hai bước.
“Vì vậy… Anh không biết kể từ lúc đó tôi đã ghen tỵ với anh biết bao, cộng thêm sợ anh nữa, vài năm qua tôi vẫn luôn không dám vào công ty, không dám về nhà quá nhiều vì không muốn đối mặt với anh.

Còn chơi cái trò gì mà tìm tình yêu của cuộc đời, ha ha, thật ra thì chỉ vì tôi quá sợ rằng tôi sẽ mất đi hết những gì mà tôi đang có ở hiện tại, sợ rằng đến lúc đó những người bên cạnh tôi sẽ oán giận mắng chửi tôi, cho nên tôi mới quyết định giả vờ rằng tôi đã không có gì kể từ khi bắt đầu.

Không ngờ, ngỡ rằng mình đã đưa ra lựa chọn tốt nhất nhưng cuối cùng kết quả vẫn thành ra thế này.”
“Chắc bây giờ trong lòng anh đang cười nhạo tôi nhỉ, cười vì tôi ngu ngốc, cười vì tôi khờ dại! Cười tôi vì chẳng là cái thá gì ngoài một thằng oắt con vô dụng!”
“Nhị thiếu gia!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.