Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 38: Đại Lão Hào Môn Ngồi Xe Lăn 7 Sống Không Còn Gì Luyến Tiếc Jpg…


Bạn đang đọc Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo – Chương 38: Đại Lão Hào Môn Ngồi Xe Lăn 7 Sống Không Còn Gì Luyến Tiếc Jpg…


Trầm mặc.

Giống như chết mà trầm mặc.

Thời điểm Giang Úc cảm thấy bản thân có phải hay không để Thời Phưởng đưa tới đây là không đúng nên âm thầm nghi hoặc, thì Ninh Tiêu đứng ở thang lầu phía trên chợt phát ra một tiếng thét chói tai, cả người trực tiếp liền chạy như bay về phía mà lao xuống, lập tức nhào vào trong lòng ngực Giang Úc.

Đại lão, chúng ta làm bạn đi!!!
Thiệt tình!
Này rốt cuộc là loại cái gì thao tác gì thế? Bởi vì đi dạo phố quá mệt mỏi dứt khoát liền đem toàn bộ phố đều dọn về đến nhà, hơn nữa chỉ vì một mình cô phục vụ, muốn mua cái gì mua thì mua, muốn quần áo như thế nào cũng có……
Anh có thao tác như thế này sao không sớm lấy ra chứ? Nguyên bản Ninh Tiêu thật sự không phải người có tiết tháo, còn đặc biệt thích tiền hám làm giàu, thích ăn mặc dùng đồ tốt, làm tất cả mọi người hâm mộ cô, anh ta như vậy từ sớm, cô trong mắt nơi nào còn thèm để ý nhìn nam chủ, sớm đã cùng anh ta ngọt ngọt ngào ngào, nào còn đi khắp nơi gây sự đâu!
Ai kêu anh sớm không như vậy, ai kêu anh lúc đầu còn tỏ ra đứng đắn, cấm dục, lạnh nhạt, nhưng đều lén lút sau lưng quan tâm, giống như sợ bị ai phát hiện vậy!
Bất quá cẩn thận ngẫm lại, này cũng phải là không thể trách một mình Giang Úc, nguyên bản Ninh Tiêu ở trong sách, hoàn toàn cũng không phát hiện Giang Úc sốt cao, mặc kệ anh sốt tới hôn mê, sau này ước chừng bị bệnh đến hai ba tháng, chờ đến thời điểm khỏi hẳn, người cũng là gầy đến không nỡ nhìn.

Cô lúc ấy còn bởi vì các loại sự tình của nam nữ chủ làm cho mê mang, mỗi ngày đều bận đi làm đến mức chân không chạm đất, tâm tư hoàn toàn không ở trên người Giang Úc, thậm chí còn ở thời điểm Giang Úc ốm đau trên giường, suy nghĩ vô số mưu kế, cũng không biết hãm hại nữ chủ bao nhiêu lần, hoàn toàn đi trên đường làm vai ác, nơi nào còn lo lắng chồng của mình, Giang Úc nghĩ tới thực sự có trăm ngàn cách khác nhau nhưng cũng không thực hiện, ngược lại bởi vì lúc trước điều tra ra được tin tức nên trong lòng ngăn cách, trực tiếp liền cùng Ninh Tiêu ngày càng xa cách hơn, chờ đến thời điểm nhìn lại, cũng đã không còn kịp rồi.

Nghĩ đến đây, Ninh Tiêu dần thu lại tươi cười, nhưng thực mau cô liền lại lần nữa lộ ra khuôn mặt xán lạn, không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp liền nhắm ngay môi của Giang Úc nhanh chóng mà hôn lại một cái, sau đó lập tức đứng dậy, cả người liền nhào vào đống quần áo trang sức, bắt đầu chọn chọn lựa lựa, sau đó chỉ huy những người đó đem đồ cô thích tất cả đều đưa lên trên lầu, cô muốn bắt đầu thử quần áo.

Chỉ là lúc này Giang Úc đang ngồi trên xe lăn dùng tay của chính mình mà siết chặt tay nắm tay của xe, gương mặt tái nhợt dần trở nên đỏ ửng, bởi vì cảm nhận được nhiệt độ trên mặt, anh vì che giấu tính mà cúi đầu, đồng thời, dùng đầu lưỡi thử liếʍ ɭáρ môi dưới đã nóng rực của mình, ánh mắt phá lệ sâu thẳm.

Chỉ là mua vài món đồ vật, đối phương liền nguyện ý làm như vậy……
Nếu mua cho cô nhà, mua xe mua du thuyền, thậm chí là mua cửa hàng, thương trường, cũng hoặc là mua một hòn đảo nhỏ, như vậy cô……
Giang Úc tổng cảm thấy chính mình hình như là đột nhiên hiểu rõ một ít, trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh không hài hòa nào đó, trên mặt đỏ ửng không khỏi càng sâu.

Nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay của chính mình, Giang Úc quay đầu liền một bên hưng phấn nhìn Ninh Tiêu đi qua.

“Cái này thế nào?”
Hai người trong phòng ngủ, Ninh Tiêu mặc một chiếc váy đuôi cá màu champagne đi ra từ phòng thay đồ, liền hỏi một tiếng như vậy.

Nghe vậy, Giang Úc ngẩng đầu, chờ thấy rõ quần áo của Ninh Tiêu, đôi mắt không khỏi híp lại.

Váy đuôi cá vốn dĩ rất dễ dàng tôn lên dáng người của phụ nữ, cố tình cái váy của cô là kiểu váy đuôi cá cúp ngực, liền đột nhiên càng thêm quyến rũ, màu da trắng nõn, tóc dài uốn xoăn hơi hơi rũ xuống, ánh đèn hơi tối, Giang Úc thật sự có chút hoài nghi chính mình lúc này có phải hay không đang ngồi ở bờ biển, thấy không phải ai khác, chính là nàng tiên cá trong truyện cổ tích mà mọi người hay đọc.

Ninh Tiêu cong môi chậm rãi hướng Giang Úc đi tới, mỗi một bước đều yểu điệu quyến rũ, Giang Úc nhẹ nhàng hít vào một hơi, còn chưa hoàn toàn thở ra.

Đối phương giống như là bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, đi nhanh hai bước, sau đó xoay người trực tiếp liền nửa ngồi xổm xuống trước mặt Giang Úc.

Anh rũ một mắt, liền thấy bờ lưng trắng trẻo không tì vết của cô gái lộ ra.


“Em……”
Âm thanh của Giang Úc hỗn loạn nhè nhẹ lại có chút ẩn nhẫn.

Nhưng câu nói kế tiếp của anh còn chưa nói xong, giọng nói của Ninh Tiêu liền trực tiếp vang lên.

“Có thể giúp em một chút không? Em với không tới mặt sau khóa kéo, giúp em kéo một chút là được.


Khi nói chuyện, Ninh Tiêu trước sau đều dùng tay che lại phần trước ngực của mình, đôi mắt lại hơi hơi cong cong, cắn môi cố nén ý cười.

Đúng vậy, cô chính đang đùa giỡn với anh thì thế nào, loại chuyện này đùa giỡn chút là có là gì?
Nghe vậy, đồng tử của Giang Úc nháy mắt liền trở nên như đêm u ám, lại không có động tác nào, chỉ không hé răng mà nhìn trước mắt một mảnh trắng trẻo.

Nửa ngày sau cũng chưa nhận thấy được động tĩnh ở sau lưng, Ninh Tiêu vừa định quay đầu lại, một bàn tay lạnh liền lập tức dán lên phía sau lưng cô, ấm áp cùng thấm lạnh vừa tiếp xúc, phía sau lưng Ninh Tiêu không khỏi liền có chút run run.

Bởi vì thân thể phía trước rung động, tay của Giang Úc cũng theo đó mà hơi run lên.

Nhưng anh thực mau liền ổn định xuống, sau đó ngón tay nhéo khóa kéo, liền chậm rãi kéo lên.

Trong phòng yên tĩnh, hơi sáng ánh đèn, chỉ có tiếng khóa kéo vang lên nhẹ nhàng, không biết sao, độ ấm trong phòng độ trong bất tri bất giác giống như liền có chút lên cao, cố tình động tác của Giang Úc còn chậm rì rì, liền khiến cho trên mặt Ninh Tiêu cũng dần dần hiện lên một màu hồng nhàn nhạt, dần dần lan tràn, ngay cả cổ cùng xương bả vai cũng hơi hơi phiếm hồng, ở dưới ánh đèn hết sức mê người.

Người này, thật sự không phải cố ý chứ?
Thấy thế, tay của Giang Úc tay hơi hơi run chút, đôi mắt rũ, dùng sức nhấp môi dưới, một chút liền đem khóa váy kéo trực tiếp lên đến đầu, “Khụ, được rồi, có thể đứng lên rồi”.

Giọng nói của người đàn ông có chút trầm thấp, giống như là bị cái gì đó áp xuống.

Mà nghe được giọng nói của anh, Ninh Tiêu chậm rãi đứng lên, xoay người, liền lui lại sau hai bước, đầu hơi hơi nghiêng nghiêng, “Bộ này thế nào? Ngày mai có thể mặc tham gia bữa tiệc chứ?”
Nghe vậy, Giang Úc ngẩng đầu, ánh mắt chuẩn xác nhìn bả vai, cánh tay cùng xương quai xanh lộ ra bên ngoài dừng lại, mới chậm rãi nói “Tiệc mừng của Lý gia là tiệc mừng thọ, như vậy rất đẹp, nhưng không thích hợp.


Cũng đúng.

Ninh Tiêu bước nhanh chạy vào phòng thay quần áo, lại bắt đầu đổi sang một bộ khác.

“Cái này.



“Màu sắc có chút khó coi.


“…… Bộ này?”
“Thiết kế không tốt.


“Kia kia…… Bộ này thì sao?”
“Công ty nhà này hai ngày trước mới lộ ra vải của quần áo có vấn đề”.

“……”
Ninh Tiêu thử đến mệt mỏi.

Như thế nào không có một bộ thích hợp để cô mặc vậy?
Giang Úc cũng có chút ảo não.

Hiện tại cửa hàng sao đều lại thế này? Vì cái gì mà quần áo phụ nữ đều biến thành như vậy, không phải là váy quá ngắn thì chính là lộ vai lộ chân, bằng không thì là cúp ngực, đây là muốn làm gì?
Nghĩ vậy, Giang Úc dùng sức mà nhéo xuống tay nắm xe lăn của mình, Thời Phưởng này cho anh đều là mấy cái chủ ý vớ vẩn, quần áo một bộ cũng khó coi.

Giang tiên sinh có chút không cao hứng.

Chỉ là không đợi cô nghĩ ra phải làm như thế nào, Ninh Tiêu cũng không biết mặc quần áo nào, giây tiếp theo đột nhiên liền nghe được cách vách phòng ngủ của bọn họ truyền đến một tiếng thấp thấp kinh hô.

“A!”
Tưởng đối phương xảy ra vấn đề gì, Giang Úc lập tức liền lăn bánh xe hướng về phía trước đi, “Xảy ra chuyện gì?”
“A, không, không có đâu! Em chính là thấy được một ít đồ vật, anh đừng tới đây, em sẽ ra ngay.


Âm thanh của Ninh Tiêu xa xa mà từ phòng thay quần áo truyền ra tới.

Nghe thấy đối phương trả lời, Giang Úc lúc này mới buông lỏng tay của mình đang nắm chặt bánh xe ra, an tâm mà ở ngồi ở tại chỗ đợi.

Cũng không biết qua có bao nhiêu lâu, đột nhiên cửa phòng thay quần áo phía sau đột nhiên có một khuôn mặt đầy ý cười lộ ra.


Trừ bỏ Ninh Tiêu còn có thể là ai.

Chẳng qua bộ dáng của cô……
Giang Úc đột nhiên phát hiện đối phương lộ ra cái đầu nhỏ nhưng không hiểu sao cô lại cột tóc đuôi ngựa lên, cả mái tóc dài đều được cột lên đỉnh đầu.

Hơn nữa không biết có phải anh nhìn lầm rồi hay không, đối phương nhìn anh cười đến có chút chế nhạo và…… Không có ý tốt?
Giang Úc nhíu nhíu mày.

“Anh đoán em ở phòng thay quần áo phát hiện cái gì?” Ninh Tiêu hoàn toàn không lạnh mặt được, vừa nói xong liền cắn môi nở nụ cười.

“Nhắc nhở một chút, anh tận cùng bên trong cái kia tủ quần áo phía bên phải có cái ngăn kéo nhỏ……” Ninh Tiêu hướng anh nhướng mi.

Bên này Giang Úc cho dù là nghe được nhắc nhở, cũng như cũ khẽ cau mày có chút nghĩ không ra, vừa định mở miệng dò hỏi, giây tiếp theo Ninh Tiêu liền đem thân hình mình tránh sau cửa lộ ra “Đương đương đương đương.


Một bộ quần áo thủy thủ màu xanh trắng đan xen, làn váy so những bộ váy cô vừa thử ngắn hơn rất nhiều, trước ngực đeo cà vạt, dài đến song song tóc đuôi ngựa, chân mặc quần tất, có thể nhìn thấu thấy bên trong da thịt, giày da nhỏ màu nâu.

Chỉ liếc mắt một cái, Giang Úc đầu liền oanh một tiếng, đồng thời đồng tử trong nháy mắt co chặt.

Này là quần áo anh mua……
“Em vừa mới thử quần áo thì không hợp, mới khắp nơi tìm thử, không nghĩ tới trực tiếp liền nhảy ra một bộ quần áo này, ha ha ha, em chưa từng mua loại quần áo này, anh mua lúc nào thế? Cảm giác kích cỡ có chút không đúng lắm, nơi này, nơi này, nơi này đều có chút chật.


Vừa nói, Ninh Tiêu ở chính trên người khắp nơi chỉ chỉ, nhăn lại cái mũi, chật đến có chút khó chịu.

“Trước khi mua anh hẳn nên hỏi em, nhìn qua nào có chuẩn, còn may em đủ gầy.


Nhưng lúc này Giang Úc căn bản đã sớm không còn tìm thấy tư duy đang chia năm sẻ bảy của mình nữa, âm thanh của Ninh Tiêu đối với anh mà nói càng phảng phất giống như tiếng nói trên trời, phiêu phiêu hốt hốt, không rơi được xuống.

Cái tủ nhỏ kia anh nhớ rõ anh đã sớm khóa lại, khóa lại, khóa,……
Nhưng đối với Ninh Tiêu mà nói, không lưu dấu vết mà phá hư cái khóa thật sự chút không đành lòng, nhưng hiểu chồng mình không muốn cho mọi người biết đồ yêu thích mới là ý chính.

Ninh Tiêu cố nén cười tiếp tục nghiêm trang mà hướng Giang Úc đi tới.

Mà Giang tiên sinh cũng không biết tiêu phí bao lớn sức lực mới rốt cuộc khắc chế được tâm tư chính mình, môi hơi hé, lại trước sau cũng chưa thể nói ra một câu.

Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tôi đang làm gì?
Một lúc sau, cái miệng nhỏ của Ninh Tiêu lại nói không ngừng, “À, còn có, em cảm thấy này quần áo chất lượng giống như cũng có chút không quá tốt, đầu sợi cũng chưa khâu chắc không nói, giống như một xé liền rách……”
Đúng, đây là điểm nhỏ
Kia chủ cửa hàng liền dựa vào quần áo một xé liền rách mà bán ra như vậy mới là điểm lớn.

“Anh nhìn xem tất này, em liền như vậy nhẹ nhàng……”

Ninh Tiêu vừa nói vừa cầm tất trên tay.

“Tê ——”
Đôi tất liền thành hai mảnh,
Rách.

Ha, xấu, quá xấu hổ nha……
Ninh Tiêu dám thề cô thật sự không dùng lực, thật sự, thật sự!!!
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, lại phát hiện trước mặt ban đầu sớm đã cách anh không xa, Giang Úc thế nhưng thay đổi xe lăn hướng một bên đi đến, đồng thời giọng nói trấn định lạnh nhạt chậm rãi truyền đến, “Quần áo là của A Phưởng, cậu ta quá mấy ngày sẽ đến lấy.

Còn có, anh đi vào nhà vệ sinh một chút.


“A, được!”
Ninh Tiêu muốn đuổi theo, lại không nghĩ người trên xe lăn có thể so cô đi bằng hai chân nhanh tới vậy.

Không có biện pháp, Ninh Tiêu đành phải đi hướng bên phòng thay quần áo, thay quần áo của mình.

Nói cái gì quần áo là Thời Phưởng, cô mới không tin đâu!
Ha ha.

Nhưng cho dù cô có không tin như thế nào cũng không thể nói ra, bởi vì nhìn dáng cả người Giang Úc đều sắp quẫn bách xấu hổ đến nổ mạnh, cô cũng không dám lại đùa giỡn.

Chờ cô đổi xong quần áo, Giang Úc cũng như cũ không có từ trong phòng vệ sinh đi ra, lúc này Ninh Tiêu có chút kỳ quái.

Tiến lên liền gõ gõ cửa.

“Sao vậy? Có cần em giúp gì không?”
“Không cần.


Giang Úc thanh âm lập tức truyền tới, “Anh không sao.


Ngoài miệng nói không sao, đôi mắt Giang tiên sinh lại vẫn là gắt gao mà nhìn chằm chằm khăn lông trắng dính màu đỏ tươi trong tay, sau đó nhắm mắt ngửa đầu, mặt vô biểu tình, sống không còn gì luyến tiếc.

Chỉ nhìn thoáng qua,
Anh……
Chảy máu mũi……
Hiện tại trong phòng vệ sinh, quả thực chính là hiện trường vụ án.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.