Bạn đang đọc Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo – Chương 19: Đại Lão Trường Smart 14
Bịch, bịch, bịch!
Tiếng bóng rổ nện trên sàn nhà và trên rổ không ngừng quanh quẩn trong sân bóng rổ.
Không giống với những nam sinh mồ hôi như mưa trên sân bóng, lúc này Diêm Liệt mặc trên mình đồng phục số 17 màu đỏ thẫm đang ngồi đang trên khán đài bên trái sân bóng rổ, nhìn vào điện thoại trong tay, trên mặt chốc chốc cười đến nở hoa, chốc chốc lại uể oải sống không còn gì luyến tiếc, trực tiếp nhét ở trong góc không biết là gì, giống như muốn nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng chưa được một lúc đã không nhịn được mà không biết từ chỗ nào móc ra điện thoại của mình, hai tay ôm lấy, gõ mấy chữ lại bắt đầu lộ ra vè chờ mong.
Dáng vẻ này, trực tiếp khiến toàn bộ các thành viên trong đội bóng rổ dự bị không tự chủ được mà kéo khóe miệng lên sau khi không cẩn thận nhìn thoáng qua.
“Tôi nói, cậu nhìn bộ dáng kia của cậu ta có phải có chút kỳ dị không?”
Cuối cùng một đàn anh lớp mười một mới đến không nhịn được nữa, bắt đầu phun tào với một nam sinh khác bên cạnh.
“Ừm, giống hệt với chị gái tôi lên đại học yêu đương, trong kỳ nghỉ phát ngốc trong nhà nhắn tin với bạn trai.
”
Nam sinh bị hỏi mặt liệt trả lời như vậy.
“Hả?”
Người đi hỏi có chút mờ mịt, cậu ta nói làm sao lại kỳ dị như vậy? Thì ra…
“Ồ tôi nói sai rồi, cậu ta còn dịu dàng thiếu nữ hơn chị tôi một chút, dù sao sau khi chị tôi ném bỏ điện thoại, sẽ không tìm lại điện thoại gõ chữ, mà là trực tiếp gọi điện thoại qua liền bắt đầu cãi nhau…”
Nam sinh mặt liệt như cũ, nhưng nhìn kỹ vẫn là có thể nhìn rõ ràng trên khuôn mặt liệt có nhiễm một tia đau khổ nhàn nhạt, giống như đã nghĩ lại hình ảnh không muốn nghĩ đến.
“Hả?”
Dịu dàng? Thiếu nữ?
Người này quả thực không dám liên hệ những từ ngữ này cùng với giáo bá lấy một đánh mười, đánh toàn bộ Thiển Xuyên không có đối thủ, nhưng cố tình cảnh tượng trước mắt lại khiến cậu ta không thể không thừa nhận sự hình dung của nam sinh bên cạnh dường như cũng không sai.
“Làm sao cậu ta lại biến thành thế này? Tôi nhớ hôm qua lúc tôi mới tới, cậu ta rất lợi hại, quả thực chính là MVP của toàn bộ, ba bước lên rổ vượt người tất cả đều hoàn hảo, nơi này liền không có một ai có thể ngăn cản cậu ta, Quý Thiên Minh còn có thể hơi ngăn lại chút, nhưng cũng chỉ là ngăn lại một chút, hôm nay… hôm nay từ lúc bắt đầu đến bây giờ tại sao cậu ta vẫn luôn… vẫn luôn thế này?”
Đàn anh cảm thấy tình cảm của bản thân đã bị lừa gạt, hôm qua khi cậu ta đến xem vì Diêm Liệt mà kêu đến nhiệt huyết sục sôi, nhưng kết quả thì sao, hôm nay anh ta mới bị lừa đến đây huấn luyện, liền nhìn thấy Diêm Liệt như thế này!
Cậu ta bị lừa rồi!
“Ôi…” Nam sinh bên cạnh với bộ dáng người từng trải khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu với cậu ta một cái, cùng lúc đè thấp giọng nói: “Còn không phải vì Ninh Tiêu không đến…”
“Ninh Tiêu? Ồ…”
Bởi vì nghi ngờ, giọng nói của đàn anh lớp mười một đột nhiên cao lên.
Mà Diêm Liệt trên khán đài bên này vừa nghe thấy hai chữ Ninh Tiêu, nháy mắt ngay cả điện thoại cũng không xem nữa, lập tức đứng thẳng người lên, liền bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Nhưng tìm kiếm nửa ngày cũng không nhìn được người mình muốn gặp kia, vẻ mặt lập tức thất vọng ngồi xuống, sau đó thở hồng hộc ném điện thoại trong tay sang một bên, nhưng mặc dù như vậy, anh lại vẫn không nhịn được nhìn trộm một cái lại một cái, cuối cùng thật sự không nhịn được, lại cầm lấy vào trong tay.
Không phải đã nói cuối tuần cô chỉ làm việc ở quán cà phê vào buổi sáng thôi sao? Buổi chiều năm giờ sẽ đúng giờ đến xem mình chơi bóng rổ, bây giờ đã 5:02, lại qua mười tám giây rồi, tại sao cô vẫn chưa xuất hiện? Ngay cả tin nhắn cũng không trả lời anh, chẳng lẽ là vì có chuyện gì trì hoãn rồi? Hay là trên đường cô đã gặp phải chuyện gì…
Ngay khi Diêm Liệt bên này đã sắp bổ não đến Ninh Tiêu đang đi bị người ngoài hành tinh bắt cóc, cuối cùng nam sinh bịt lại miệng của đàn anh lớp mười một cũng buông tay ra: “Nhất định đừng nói cái tên đó ra, được rồi được rồi, chơi bóng rổ của cậu cho tốt đi, không có chuyện gì đừng hóng hớt linh tinh!”
Dù sao hai chữ Ninh Tiêu này đối với sát thần Diêm Liệt kia mà nói, quả thực chính là chốt mở thần kỳ! Bạn gọi cái tên này ra, anh lại không nhìn thấy người thật, tất cả thương nhớ tạo thành hậu quả chính là sẽ lập tức bụng dạ hẹp hòi ghi thù bạn, anh cũng không đánh người, mà là trên sân bóng quang minh chính đại, mặt dày vô sỉ mà ngược chết bạn, sở dĩ một thành viên trước kia rời đi còn không phải bởi vì nhắc đến câu Ninh Tiêu mà bị anh ngược khóc mới rời đi sao?
Dù sao đối với Diêm Liệt mà nói, hoa khôi Ninh Tiêu, không thể nhắc, không thể nhìn, càng không thể chạm!
Bây giờ có lẽ toàn thế giới cũng chỉ có một mình Diêm Liệt vẫn mạnh miệng không thừa nhận anh có hảo cảm với Ninh Tiêu, luôn là tìm những cái cớ kỳ kỳ quái quái tiếp cận cô, đến gần cô, bảo vệ cô ấy như bảo vệ thức ăn.
Nhưng trên thực tế chỉ cần là con người, có mắt nhìn đều có thể nhìn rõ ràng, Diêm Liệt gặp phải Ninh Tiêu, ngay cả mỗi sợi tóc đều đang nhảy múa vui mừng!
Nghĩ đến đây, nam sinh lắc đầu cười nhẹ một tiếng.
Nhất thời cũng cảm thấy giáo bá trong lời đồn dường như không hề đáng sợ như vậy, không chỉ không đáng sợ, ngược lại còn có chút đáng yêu.
Quý Thiên Minh bên này đang ném bóng vào rổ khi nhìn thấy bộ dáng như vậy của Diêm Liệt, khóe miệng theo thói quen nâng lên chút.
Đúng vậy, bọn họ đã sắp quen rồi.
Nghĩ đến những ngày này vì quan hệ trong đội bóng rổ, thời gian cậu ta ở chung với Diêm Liệt dần dần tăng lên, những việc trải qua trong khoảng thời gian này quả thực khiến cậu ta mở rộng tầm mắt!
Đến bây giờ cậu ta còn có thể nghĩ tới–
Ngày mưa giông đó, theo tiếng sấm ầm một cái, đột nhiên trường học mất điện, trong mảnh đen như mực, mọi người đều phát ra tiếng hoan hô, mà trong những tiếng hoan hô phát ra này, bởi vì khoảng cách quá gần, cậu ta nghe thấy Ninh Tiêu ưm một tiếng, nói một câu mình sợ với Diêm Liệt, sau đó Diêm Liệt nói mình ở đây, hai người vẫn luôn tay nắm tay chán ngấy đến khi có điện.
Lúc đó Quý Thiên Minh suýt nữa không thể khống chế bản thân, rất muốn hỏi xem nữ anh hùng lúc đầu một mình đánh ngã người đàn ông cao lớn đáng khinh kia rốt cuộc là ai.
Nhưng cậu ta bất đắc dĩ cuối cùng vẫn không thể hỏi ra, khi nhìn thấy dáng vẻ Văn Chân Chân bên cạnh với vẻ mặt tiếc nuối “Ôi, sơ suất rồi, vừa nãy tại sao tôi lại để cậu ta nhanh hơn rồi”, lại càng không có cách nào hỏi ra.
Sau đó nữa, cậu ta càng tận mắt mở mang kiến thức các loại hiện trường tiêu chuẩn kép:
Đối với Diêm Liệt, nữ sinh khác làm nũng, vậy chính là ôi chao thật ghê tởm, tại sao lại nói chuyện như vậy, trong miệng chứa cái gì vậy, là shit sao; Ninh Tiêu làm nũng, vậy chính là hihi, được được được, đúng đúng đúng, nói chuyện thật dễ nghe còn muốn nghe thêm lần nữa.
Nữ sinh khác phát sốt, vậy chính là wow trâu bò vậy, 39 độ, có thể chiên trứng gà rồi; sắc mặt Ninh Tiêu có chút không đúng, chính là ba câu hỏi quan tâm liên tiếp sao vậy, chỗ nào đau, mình nhìn xem.
Có thể nói, những chuyện tiêu chuẩn kép như vậy ùn ùn không dứt.
Mấu chốt là không chỉ có anh tiêu chuẩn kép, Văn Chân Chân còn vẫn luôn theo sau phụ họa, không thể không thừa nhận, hai người này quả thực là hai cơ thể sống không não thổi phồng Ninh Tiêu, cho dù cô làm cái gì, người bên cạnh rải hoa vỗ tay khen tốt nhất định phải là hai người này, cũng là đủ rồi.
Trước đây là cậu ta không thấy rõ, hiện tại thoát ra từ trong ảo giác yêu thích Văn Chân Chân, cuối cùng Quý Thiên Minh mới phát hiện sự ghét bỏ của nhàn nhạt đối phương với anh ta và cả Diêm Liệt, và sự yêu thích cuồng nhiệt với Ninh Tiêu.
Diêm Liệt càng không cần nói, từ sau khi trúng một loại kịch độc tên là Ninh Tiêu, vẫn luôn không có thuốc giải độc, hơn nữa còn có cảm giác bị chất độc xâm nhập vào cơ thể, không có thuốc chữa.
Cũng bởi vì sự ảnh hưởng của hai người này, khiến cho hiện tại ngay cả Quý Thiên Minh đều có chút bị tẩy não mà bắt đầu cố ý vô tình chú ý đến Ninh Tiêu, cậu ta biết mình không thể tiếp tục như vậy, chỉ vì cậu ta chắc chắn không thể chịu đựng hậu quả, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến hình bóng tùy ý dưới ánh trăng kia cậu ta vẫn có chút không thể khống chế bản thân.
Ôi, bỏ đi, không thể khống chế thì không thể khống chế, cậu ta Quý Thiên Minh vẫn không phải loại người không chấp nhận thất bại kia!
Nghĩ đến đây, nam sinh nhón chân lên, ngoắc tay một cái, liền ném quả bóng rổ trong tay vào trong rổ bóng cách đó không xa.
Diêm Liệt không hề biết rốt cuộc Quý Thiên Minh bên này đã có những hành trình tinh thần như thế nào, nhìn chằm chằm điện thoại trong tay như cũ, lại không nghĩ tới giây tiếp theo cảm thấy hai má chợt lạnh, vừa quay đầu, liền đối diện với Ninh Tiêu đang giơ hai túi sữa chua vị táo đỏ dán vào má anh, cười vô cùng xán lạn.
“Có lạnh không? Mình vừa mới mua trong siêu thị bên ngoài trường đó, mình nhớ cậu thích nhất vị táo đỏ.
”
Ninh Tiêu mỉm cười nói.
Trời mới biết tại sao Diêm Liệt lại thích những vị ngọt lịm kia, trà sữa khoai môn, sữa chua táo đỏ, sữa bò vị chuối vân vân, càng ngọt anh càng thích, bây giờ Ninh Tiêu đã bắt đầu lo lắng cho hàm răng của anh sau này.
Nghĩ đến sau khi Diêm Liệt già rồi, bởi vì ăn nhiều đồ ngọt mà hỏng hết hàm răng, biến thành dáng vẻ ông già móm răng, Ninh Tiêu liền có chút không thể khống chế ý cười của bản thân.
Mà Diêm Liệt bên này vừa thấy Ninh Tiêu đã xuất hiện, cũng không xem điện thoại nữa, chỉ là hai mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm cô, đợi đến khi nhận ra tư thế của hai người có chút không đúng lắm, Ninh Tiêu đứng ở bậc trên vì muốn dán sữa chua lên mặt anh, vì vậy nửa cúi người xuống, ở trong mắt người khác quả thực rất giống như cô ôm lấy Diêm Liệt từ phía sau của anh.
Nghĩ đến đây, trên mặt Diêm Liệt nháy mắt lan ra một mảng đỏ, trong đỏ lại mang theo sự rối rắm nhàn nhạt, vừa muốn nhắc nhở cô, lại vừa không muốn cô rời đi.
Kết quả liền dẫn đến–
Thành viên đội bóng rổ bên cạnh lại một lần nữa ăn cẩu lương đến no!
Không phải bọn họ đến huấn luyện sao? Không ai nói với bọn họ huấn luyện bóng rổ không chỉ bị ngược, mà còn bị mạnh mẽ nhét cẩu lương sao?
Những người này toàn bộ đều sống côn còn gì luyến tiếc nghĩ như vậy.
Nhưng ngay sau đó bọn họ mới phát hiện chuyện càng khiến bọn họ sống không còn gì luyến tiếc còn ở phía sau, Diêm Liệt lúc này còn ở một bên trình diễn “thiếu nữ chờ mong” đã ra sân, bởi vì có Ninh Tiêu bên cạnh, quả thực anh chính là có thần giúp đỡ, không ai có thể ngăn lại!.