Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 17: Đại Lão Trường Smart 13


Bạn đang đọc Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo – Chương 17: Đại Lão Trường Smart 13


Không biết lúng túng đứng ở tại chỗ bao lâu, thiếu niên áo trắng rốt cục mới hít một hơi thật sâu, nhấc chân đi về phía trường học.
Chỉ là hôm nay cũng không biết chuyện gì xảy ra, một hai người xung quanh tất cả đều đồng loạt nhìn về phía anh, ánh mắt lại cực kỳ kỳ quái, nhất là các nữ sinh ngày thường vừa thấy nhìn thấy anh đến đây thì vội vàng trốn tránh, phá lệ kỳ quái, giống như là……….!Như là muốn dùng ánh mắt cởϊ qυầи áo của anh xuống.
Trong đầu hiện lên ý nghĩ này khiến cả người thiếu niên theo bản năng sợ run, sau đó tay không tự giác kéo cổ áo sơ mi trắng lên, bước chân bước đến càng gấp hơn.
Không biết ngay khi thiếu niên quẫn bách táo bạo cơ hồ sắp đánh người, bên đường một bạn lại một bạn nữ sinh tất cả đều đè nén thanh âm của mình, đối với bạn tốt bên người im lặng hét lên.
“Trời ạ, trời ạ, cậu thấy được không? Có nhìn thấy không? Cậu ấy là học sinh của trường học chúng ta sao? Cũng không khả năng, bộ dạng nam sinh của trường chúng ta dáng dấp hơi đẹp trai một chút có người nào mà mình không biết? Nhan sắc kia kìa, vừa xuất hiện như vậy khẳng định vang dội khắp toàn bộ diễn đàn trong trường thôi, chẳng lẽ lại là học sinh chuyển trường mới đến sao, chẳng lẽ lại giống như hot boy học đường Quý Thiên Minh? Trời ạ, chúng ta cũng quá hạnh phúc thôi! Nếu vị thần tiên tiểu ca ca này có thể chuyển tới lớp chúng ta thì tốt rồi……………….”
“Đúng vậy đúng vậy, a a a, đẹp trai quá đi, cậu ấy vừa mới liếc nhìn tớ một cái, ngất, ngất, tớ muốn ngất, tại sao có thể có một người đẹp trai như vậy? Tớ cảm thấy nam thần Quý Thiên Minh của tớ cũng kém hơn cậu ấy………”
“Cũng không phải, Quý Thiên Minh mặc dù đẹp trai, thế nhưng quá đứng đắn quá quy củ.

Lại nói, soái ca ngàn ngàn vạn, chỉ có mới mẻ là đẹp mắt nhất! Tớ tuyên bố, về sau nam thần của tớ đổi thành vị tiểu ca ca này, cầu xin người hảo tâm nào nói cho tớ biết tên của tiểu ca ca!”
“Tiểu ca ca đẹp trai như vậy không có khả năng che dấu được, cậu yên tâm, một hồi lướt diễn đàn một chút, đảm bảo danh tính của tiểu ca ca chính là ba vòng đích đều có thể lướt được, hì hì!”

.

.

.

.

.
Thiếu niên vừa đi vừa chạy còn vừa nghe được trận trận tiếng cười quỷ dị không ngừng chui vào tai anh, nháy mắt động tác dưới chân nhanh hơn, nhưng mặc dù như vậy cũng như cũ không ngăn được sự to gan lớn mật nhiệt tình của mấy nữ sinh, làm bộ vô tình đánh lên trên người anh, ý đồ tạo ra một cuộc gặp gỡ xinh đẹp.
Khiến người khác không nghĩ tới chính là, phản ứng của thiếu niên cực kỳ nhanh chóng, động tác lại lưu loát hơn, cơ bản mấy nữ sinh kia còn chưa đụng phải góc áo của anh, cả người liền lập tức tránh đi, nhanh chóng đi xa, lưu lại một khối nát vụn vừa hối hận trong tâm thiếu nữ.
Lên lầu, đi vào hành lang lớp năm, vừa ngẩng đầu, thiếu niên liền lập tức phát hiện đi ở đằng trước anh cách đó không xa, một bóng dáng quen thuộc đã sắp đến cửa phòng học.
Cũng không biết là do sáng nay gặp được mấy tình huống đột phá tưởng tượng của anh, nên bây giờ vẫn có chút vội vàng muốn để đối phương lập tức nhìn thấy bộ dáng của mình hiện giờ.

Cơ hồ chưa bao giờ qua, trước mặt mọi người, thiếu niên trực tiếp liền mở miệng kêu to một tiếng lớn.
Chờ đến khi anh hô to cái tên vẫn tâm tâm niệm niệm, anh đột nhiên mới có chút lo lắng.
Anh làm sao lại.

.

.

.

.

.
Rõ ràng trước đó Ninh Tiêu ghét nhất chính là anh ở trong trường học lớn tiếng gọi tên của cô, anh làm sao lại quên nữa rồi, một hồi không biết Ninh Tiêu sẽ phản ứng thành cái gì, nhưng cô rõ ràng không phải nói mặc kệ anh là cái dạng gì cũng đều thích anh nhất sao? Vẫn là cô chỉ là đang lừa gạt anh, nếu cô tức giận, vậy khẳng định lời nói kia nói với anh chính là lời nói dối, lừa anh.
Nghĩ đến Ninh Tiêu có khả năng chỉ là nói lời ngon tiếng ngọt lừa mình, ban đầu thiếu niên còn có chút ánh mặt trời sáng lạn cả người lập tức nản lòng, thậm chí lập tức tìm góc hẻo lánh ngồi xuống vẽ vòng tròn mới tốt.
Mà Ninh Tiêu quay đầu, nhìn một người mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tóc nhuộm từ đỏ thành đen, thiếu niên đang đứng ở sau lưng mình cách đó không xa, lầu bên ngoài sáng sớm hơi ấm ánh nắng nhu nhu rơi mà rơi trên người anh, khiến cho cả người anh phảng phất giống như có thể phát ra ánh sáng, khiến cho người khác chính là nhìn thấy cũng không tự chủ được mà cảm thấy được tâm tình tốt đẹp.
Chính là lúc này biểu tình của thiếu niên có chút phá hư tình cảnh giống như lúc này.
Mặc dù cũng không biết đối phương rốt cuộc suy nghĩ cái gì, nhưng nhìn bộ dạng nhỏ nhắn kia của anh, Ninh Tiêu cũng biết anh khẳng định lại có mấy cái suy nghĩ lung tung gì đó.
Tâm tư thiếu nữ tràn đầy táo bạo như bức tranh thiếu niên học bá xinh đẹp, đặc biệt thật đúng là tươi sáng!
Cắn cắn môi, cứng rắn nén ý cười tràn đầy bên môi trở về, cả người Ninh Tiêu xoay người lại, hướng về phía người tới liền ngọt ngào cười một tiếng.
“Diêm Liệt!”
Vừa nghe Ninh Tiêu không chỉ để ý đến anh, còn tràn đầy ngọt ngào mà cũng kêu anh một tiếng, ánh mắt của Diêm Liệt nháy mắt liền sáng lên, sau đó lộ ra một nụ cười cực xán lạn với cô.
Không thể không thừa nhận, nụ cười này phối hợp với cách ăn mặc của anh, lực sát thương thật sự là quá lớn!
Làm cho học sinh một tầng này tầng khác tất cả đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thấy anh đi về phía Ninh Tiêu, không phải……!Từ từ……!Bọn họ vừa rồi giống như nghe được cái tên khủng khiếp……..
Diêm………Diêm Liệt?

Ai?
Soái ca ngoài cửa sổ kia sao?
Là lỗ tai bọn họ xuất hiện vấn đề hay là ánh mắt xuất hiện vấn đề?
Một đám người liếc nhìn lẫn nhau, sau đó lại cũng không để ý tới bình thường giống như là e ngại Diêm Liệt, cùng nhau vọt tới phía trước cửa sổ.
Đúng lúc này, đám người đột nhiên nhìn thấy một người mặc đồng phục nữ sinh từ cầu thang chạy tới, giống như không nhìn thấy đường, suýt chút nữa liền đụng vào người Diêm Liệt.
Thấy thế, Ninh Tiêu nhíu mày.
Một giây sau, một đám người nhìn thiếu niên học bá áo trắng hư hư thực thực dường như mọc mắt phía sau ót, cả người nghiêng qua bên phải một chút, nữ sinh kia mất đà liền ngã lên mặt đất, sau đó một mặt xúi quẩy dùng sức vỗ xuống mặt đất, liền kiên cường đứng lên đi về phía trước.
Đi xa, còn có thể nghe thấy nữ sinh kia không biết đang nói chuyện cùng ai.
“Hừ, không có đụng vào, các cậu nói không sai, cậu ấy quá nhanh nhẹn, mình đã chạy nước rút cũng nhào không đến, các cậu cũng đừng có chờ mong nữa!”
Ai???
Cơ hồ vẻ mặt của tất cả mọi người sững sờ.
Nhưng sau đó, phía trước cửa sổ mấy nữ sinh khác ánh mắt sáng lên, trong nháy mắt liền nhao nhao muốn thử.
Chỉ tiếc hôm nay sợ là không có cơ hội, bởi vì nam sinh chạy tới trước mặt Ninh Tiêu, sau khi đứng yên, hai má ửng đỏ, ánh mắt óng ánh, “Mình như vậy mà cậu cũng nhận ra! Mình thấy nhiều người trong trường học trước kia trốn tránh mình hôm nay cũng không nhận ra, cả đám đều xông tới.

.

.

.

.

.”

Nói xong, anh còn hơi có chút ảo não mà xoa nhẹ phía dưới, “Còn có cũng không biết sao lại thế này? Hôm nay các nữ sinh này một đám giống như uống rượu say, đi đường ngã trái ngã phải, muốn đụng vào người, may mà mình có học qua môn võ, tất cả đều tránh đi, bằng không.

.

.

.

.

.

Hừ, cậu nói các cậu ấy đều có ý tứ gì, rõ ràng trước kia trông thấy mình giống như thấy quỷ, nhìn thấy thì bỏ chạy thật xa………..”
Diêm Liệt cực kỳ khó hiểu.
Mà Ninh Tiêu còn thật sự nhìn vẻ mặt của anh một chút, kết quả phát hiện anh vậy mà thật sự nghi hoặc khó hiểu.
Thẳng nam như vậy sao?
Nghĩ đến đây, tròng mắt Ninh Tiêu chuyển động, xoay người chuẩn bị đi đến phòng học, dưới chân dẫm lên vừa mới kéo quá mặt đất, cực kỳ rõ ràng làm ra vẻ trượt đi, vừa muốn ngã sấp xuống.
“Cẩn thận!”
Diêm Liệt tay mắt lanh lẹ một tay kéo lấy cô vào trong ngực mình.
“Có nước cậu không thấy sao? Này ai lau sàn nhà, đều là nước! Không có sao chứ? Chân có bị trẹo không? Có đau không?”
Vừa nói chuyện, Diêm Liệt chuẩn bị cúi người nhìn chân của Ninh Tiêu.
Chưa từng nghĩ vừa mới quay đầu đã nhìn thấy Ninh Tiêu nhìn mình, dùng sức cắn miệng mình, một bộ cố gắng bộ dáng không muốn cười ra tiếng.
“Ừa, chính là ý tứ này.”
Cô nín cười trả lời nghi hoặc vừa rồi của anh, lùi lại hai bước, rời khỏi ôm ấp của anh, khóe miệng cong cong, tâm tình vô cùng tốt đi về phía phòng học.
Diêm Liệt bị bỏ lại: ???
Ý tứ này là ý tứ nào?
Tại sao anh nghe không hiểu lắm?
Nhưng lại không hiểu Ninh Tiêu cũng đi rồi, anh cũng chỉ có thể không nghĩ ra mà đuổi theo.

Chờ anh vừa bước vào phòng học, Diêm Liệt liền phát hiện dường như toàn bộ bạn cùng lớp đều đồng loạt nhìn về phía hai người bọn họ.
Sau đó một đám người liền bắt đầu tại sau lưng của hai người tìm kiếm, vừa rồi bọn họ đều đã nghe được tên của Diêm Liệt, người đâu? Còn có bọn họ vừa rồi đều rõ ràng rành mạch nhìn thấy Ninh Tiêu cố ý làm bộ muốn ngã sấp xuống, sau đó được vị soái ca không biết tên vị này ôm lấy, bọn họ làm sao lại sao mà to gan như vậy chứ, nếu như bị sát thần Diêm Liệt kia nhìn thấy được…….
Nghĩ vậy, mọi người trao đổi ánh mắt mịt mờ lẫn nhau, ai cũng nên nhớ tránh ra, tránh cho máu bắn tung tóe.
Không giống lo lắng của những người này, Quý Thiên Minh vẻ mặt phức tạp, Văn Chân Chân lại trừng lớn ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thay hình đổi dạng của Diêm Liệt.
Sao lại thế này? Tại sao kẻ địch vẫn tăng lên nhiều? Không được, Không được, cô ấy nhất định phải càng cố gắng!
Bảo vệ nữ thần, bảo vệ nữ thần, bảo vệ nữ thần!
Nữ sinh ở trong lòng còn nghiêm túc hô to khẩu hiệu.
Sau đó, mọi người ở lớp học rất nhanh phát hiện có chỗ không thích hợp.
Soái ca cậu đi đường rất cuốn hút nhỉ, phải biết rằng nhịp chân lục thân không nhận loại này cũng chỉ có sát thần Diêm Liệt kia mới có thể đi được ra! Còn có đôi mắt nhỏ này, cái không ai bì nổi này, quả thực khiến cho bọn họ hết sức quen thuộc!
Không……!Không đúng, diện mạo hình như cũng có chút quen thuộc!
“Nhìn cái gì vậy!”
Vốn là bởi vì từ khi bắt đầu tiến vào cổng trường đến bây giờ vẫn luôn bị vây xem không ngừng mà tâm tình của Diêm Liệt khó chịu, lúc này nhìn thấy cả đám gà yếu ớt trong lớp cũng nhìn mình chằm chằm anh không tha, trong lòng trong nháy mắt một mảnh lửa cháy, lập tức nhíu mày hét lên.
Này này này, ngay cả giọng nói cũng rất giống này!
Ánh mắt của mọi người càng phát ra nhiệt liệt.
Mãi cho đến khi trong lòng Diêm Liệt kên lên một tiếng bực bội, nhưng Ninh Tiêu còn đang ở cạnh nên anh cũng chỉ có thể nhịn.
Sau đó tất cả mọi người cứ như vậy nhìn chằm chằm anh vài bước đi đến phía sau, đột nhiên một phen kéo ghế nhựa ra, ngay tại chỗ ngồi của sát thần ngồi xuống, lại nghe thấy Ninh Tiêu cười hô gọi anh một tiếng Diêm Liệt.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người không chịu khống chế mà há to miệng, hoá đá tại chỗ.
“Còn nhìn!”
Diêm Liệt thật sự phát hỏa, một bàn tay đập lên trên bàn học vừa mới chuẩn bị đứng lên, nghe được thanh âm này mọi người quay đầu xoay chuyển kia phải gọi là gọn gàng mà linh hoạt!
Vừa nãy không biết vậy thì thôi, hiện tại biết còn nhìn chòng chọc anh không tha, đó không phải là muốn chết sao?
Nhưng trái tim nhỏ của bọn họ vẫn luôn ở bị vây bên trong rung động vừa rồi.
Một lúc sau, hầu như động tác của mọi người đều nhất trí móc điện thoại ra.
A a a a a! Tiếng thán phục không ngừng mà soàn soạt.
“Diêm Liệt! Diêm Liệt! Diêm Liệt! Đây là Diêm Liệt mà! Trời ạ!”
“Vừa rồi mình còn nói không biết tại sao Ninh Tiêu lại ôm nhau với một soái ca không biết tên! Chẳng lẽ cậu ấy không sợ máu tươi ba thước sao? Nguyên lai đó chính là Diêm Liệt, a a a!”
“Rất đẹp trai, rất đẹp trai ! Ai đến nói cho mình, sát mã đặc biệt không trào lưu học bá trước kia của chúng ta vì cái gì phải đạp hư khuôn mặt cậu ấy như vậy? Vì cái gì? Khuôn mặt đẹp trai như vậy vì sao mà cậu ấy phải chà đạp chứ?”
“Rất xứng mà, trời ạ, thực sự rất xứng! Trước đó mình còn đang ở diễn đàn bên trên mắng cp phấn hường này, nói hai người bên ngoài căn bản không xứng, hiện tại xem ra là mắt của mình mù, mình muốn xin lỗi bọn họ, a a a!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.