Các Đại Công Chúa Đáng Yêu

Chương 10


Bạn đang đọc Các Đại Công Chúa Đáng Yêu: Chương 10


Chương 10: Ba năm gặp lại-  lần đầu biết ghen
Chiếc Lamborghini đổ ngay trước cổng biệt thự. “Kính..coong” tiếng chuông cửa vang lên. Trong nhà Sam chạy ra, quần áo đầu tóc lu xu bu
– Ai mà sớm thế này chứ? Bực mình quá- Sam lè nhè cái giọng bực mình, kéo cửa ra- Ai đấy?
– Em…
– Aaaa, đợi em xíu- Thấy Karl, Sam hoảng quá chạy biếng lên lầu để anh chàng đứng ngờ nghệch ra đó
“Chết mình rồi. Mới sáng sớm mà mất hình tượng với Karl như thế. Ôi, còn gì mặt mũi của mình nữa. Trời ơi, chết mất thôi” Sam vừa chạy vừa suy nghĩ với cái bộ mặt khổ não vò đầu bức tóc. Phóng với tốc độ ánh sáng, 10″ nhỏ phóng xuống quần áo đầu tóc chỉnh tề rồi mới chạy ra cửa
– Hì. Xin lỗi. Khi nãy em mới dậy- Sam hơi gượng gượng
– Ừ. Trông em ngố ngố ấy
– Hứ. Kệ em
– Nhưng mà dễ thương. Thôi anh đưa em đi học
– Để em vào lấy xe
– Đã bảo là anh đưa đi mà. Đi thui- Karl cười cười rồi kéo tay Sam đi lên xe
– Alo… đi học trước nha.-….- Ừ. Bye. Nhanh nhá.
– Em gọi ai thế?
– Người yêu
– Anh chẳng phải ở đây sao?
– Ai bảo anh là người yêu của em thế? Từ bao giờ?
– Từ lúc bồ công anh chấp nhận để gió đưa đi khắp nơi
– Hì. Em gọi cho Jin. Nhờ nó nói với mọi người.
– Ừ. Đi thôi
Quay lại nhà nha mọi người
– Con Sam đi với ai mà sớm thế nhỉ? Chẳng chờ bọn mình- Yu thắc mắc
– Đúng đó- Jin cũng gật gù
– Camera để trưng hay sao?- Rin từ trên lầu bước xuống
– Ừa hén
“Ai mà sớm thế này chứ? Bực mình………- Anh đưa em đi học…..”
– Hahahah…thì ra là bị Đình Phong bắt đi
– Mà sao nhìn hạnh phúc thế nhỉ?
– Mình tìm hiểu thử hem- Jin tò mò
– Ok. Nhờ bạn hắn đi
– Ai?
– Thiếu gia Lương Hoàng Anh phải không thưa tiểu thư Hoàng Ngọc Bảo Nhi?- Nó từ đâu xuất hiện lên tiếng làm tụi nó giật mình
– Anne xong chưa tụi mình đi học- Rin vội đánh trống lãng
– Thôi đi. Để tao đi với con Yu. Mày gọi cho hắn điều tra đi. Không thôi mày lại ăn cơm không ngon thì khổ
– Ừ. Đi thôi Anne. Jin tí đi với Rin nhá
Nói rồi hai đứa nó kéo nhau ra xe, phóng đi. 10´ sau tại cổng trường tụi nó bước xuống.
– Đi thôi. Lên lớp đi
– Ừ
Kéo nhau lên lớp. Tới cửa lớp
– Dừng lại đã- Yu nói với nó- Nhìn vào lớp kìa
– Sao thế?- nó hỏi rồi nghiêng đầu nhìn- Tao nghĩ là mình hiểu chuyện gì rồi. Thôi vào lớp khi nào nó thích sẽ nói thôi
– Này. Sao vk tới sớm thế?

– ờ. Vk mệt quá. Vk muốn ngủ
– Vk ngủ đi. Để ck ru ngủ ha
“Đã có những khi anh đã sai
 Nước mắt của em đang nhẹ rơi
 Thấm ướt hết vai anh tại sao
 Có lẽ bởi anh đã làm em không vui.
 Cũng vì anh đã không lắng nghe những khi em buồn
Để em vội vàng bước đi lạnh lùng
 Lần sau cuối xin em thứ tha, mong em đừng khóc
 Hãy cho tình yêu hiểu ra, để rồi thêm 1 lần nữa yêu.
 Sẽ mãi luôn yêu em, luôn bên em quan tâm em mỗi ngày
 Vì anh không muốn mất em lần nữa, hãy lắng nghe lòng anh
 Bởi vì khi xa nhau, tim anh đau, nhớ đến em rất nhiều
 Từng ngày cố gắng, vượt qua đêm, lúc ấy anh nhận ra có lẽ đã muộn”
Giọng hát của hắn ấm áp vang lên. Nó nhắm mắt nhưng không ngủ, cái giọng hát ấm áp mà nó đã từng nhớ. Cả lớp thì hả họng cứng đơ, ruồi cứ vo ve gần đó. Lần đầu tiên hắn hát. Lần đầu tiên giọng hát ấy cất lên vì một người con gái. Lần đầu tiên giọng nói ấy lại trở nên du dương  ấm áp như thế. Tự nhiên nó bật dậy, quay qua hắn, choàng tay ôm hắn làm cho hắn ngạc nhiên. Còn mấy con ruồi khi nãy sock quá bay tọt vào miệng đám bạn luôn.
– Sao thế? Vk mơ thấy gì à?- hắn dịu dàng với nó
-…..- nó không nói gì chỉ lắc đầu
– Ngoan, không sao hết. Có ck ở đây. Không có gì phải sợ đâu.
-…- lại lắc đầu. Nhưng lần này có cái gì đó chảy ra ướt vai áo của hắn “tại sao lại không như lúc trước. Anh cứ như thế này làm sao em có can đảm trả thù chứ. Sao lại không như trước chứ?” nó suy nghĩ. Có lẽ nếu cứ tiếp tục thế này. Nó sẽ hết can đảm mất
– Có chuyện gì vậy? Sao em lại khóc? Ai ăn hiếp em hả? Nói anh nghe- hắn gỡ nó ra, cầm tay nó
– Không có…có. Anh nghĩ em là ai chứ? Là Anne cơ- nó vờ không có gì. Gạt nước mắt nó trả lời hắn
– Ờ ha. Anh quên. Mà em có đói không, anh mua đồ em ăn nha?- hắn hỏi nó, nó gật đầu thay cho câu trả lời- Đợi anh nha
Hắn vừa khuất bóng khỏi cửa thì tụi kia cũng chạy sang chỗ nó
– Mày lại khóc vì chuyện đó?- Jin hỏi nó
– Sao mày không từ bỏ việc đó đi. Mày biết là mày không thể làm chuyện đó mà – Yu nói với nó. Tụi nó đều biết tình cảm của nó như thế nào
– Tao là Anne.  Việc trả thù đó không có gì khó với tao hết
– Mày còn cứng đầu. Tao biết số người mày cho đi du lịch với Vương đại nhân là không ít. Nhưng mày có chắc mày thực sự muốn cho hắn đi du lịch ở địa phủ không? Nếu mày đồng ý tao sẽ là người thay mày làm chuyện đó. Không day dưa lâu để mày phải khổ nữa. Ok?- Rin hỏi nó, rin thừa biết nó không có can đảm đó nên nhỏ nói thế hi vọng nó sr nói ra lời thật lòng của mình
– Đừng….- nó bất giác thốt lên khi nghe Rin nói thế. Nó biết nhỏ sẽ không làm nhưng sao nó vẫn cứ thốt ra chữ đó.
– Tao biết. Như thế nào cuối cùng vẫn là quyết định của mày. Tao chỉ cõ hai từ để khuyên mày thôi, TỪ BỎ- Rin nói rồi về chỗ. Đúng lúc đó thì hắn cũng đi vào.
– À. mà zụ đó sao rồi- nó hỏi Rin
– Không kết quả- Rin nhún vai
– Này. Ăn đi
– Anh….bộ…anh rinh nguyên cái canteen lên đây hả?- nó mắt chữ O mồm chữ A, trên bàn nó hiện giờ là cả đống đồ ăn và đồ uống ở canteen không thứ gì không có o.O
– Đâu có. Ít mà
– ÍT?- cả đám đồng thanh nhìn hắn
– Ừ. Tao thấy ít
Rầm…rầm…ầm..ầm Xin thông báo, đó là tiếng đổ vỡ của bàn ghế, sau một câu nói nhẹ tựa lông hồng của hắn thì hiện tại cả lớp đang trong tình trạng như mới có chiến tranh. Hai mươi mấy mạng người rải rác dưới đất bất tỉnh nhân sự, bàn ghế đổ ầm ầm (tg: này, m.n sao thế? Sao ngã hết vậy? ~ SOCK: cả đám đồng thanh ~ tg: Ôi, điếc tai quá)
Vội lấy lại phong độ, m.n lồm cồm bò dậy.
– Vâng. Rất ít. Ít tới nổi cả lớp này ăn mà vẫn còn dư đoooó( có quá hk ta)- nó nói
– Hìhì. Thôi. Tụi bây ăn luôn đi- hắn cười Hìhì rồi quay qua nói với tụi Rin
– Thiệt hơởơ?- tụi nó sáng mắt
– Ăn đi- nó quay qua nói
– Mẹc-xiiiiii nhá- nói rồi cả đám nhào vào làm cả lớp hết hồn, cái lớp bây giờ ồn như vỡ chợ. Tụi nó cứ vui vẻ mà không để ý ngoài cửa đang có người bực tức, căm hờn

– Để rồi xem. Tôi sẽ cho các người chết. Tôi không tin cô lại may mắn đến anh Minh cũng quen
Reng…rengggg…renggg tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên. Lại có mt mảnh giấy được chuyền tới tay tụi nó
– Đi thôi. Khỏi đọc. Thời buổi này mà còn viết thư. Kiểu này quen ghê. Đi thôi- Jin nói
– Đi. Gặp lại anh yêu- tụi nó đồng thanh. Tụi hắn đi theo sau mà nó không hề biết, vì thấy tụi nó có biểu hiện lạ nên theo sau. Ra tới sân sau tụi hắn nấp ở một góc chờ có việc gì. Thấy tụi Ngọc Trâm hắn toan bước ra thì bị tụi bạn cản lại khi thấy có mấy tên con trai bước ra
– Lại nữa à. Tính khử người trước cuộc thi sao- Lại là giọng điệu cao ngạo của Rin cất lên đầu tiên
– Phải thì sao?- Ngọc Trâm lên tiếng
– Thế thì phải coi cô có tài cán gì đã- Yu lên tiếng nở nụ cười nửa miệng
– Tụi bây lên cho chị- Ngọc Trâm vừa lên tiếng thì bọn đàn em xông lên, nhưng thắng lại kịp khi nhìn sơ được mặt nó- Chết. Chị hai- cả bọn nói rồi cúi gập người
– Chúng mày khùng à?
– Em dâu. Chuyện gì thế?
– Anh à. Tụi nó chọc em kìa. Đã vậy tụi đàn em còn…
– Ai có gan đó thế? Chúng mày chán sống à- giọng nói của tên con trai đó lại vang lên, liếc tụi đàn em nhưng tụi nó im bặt vì khi nãy nó đã ra hiệu im lặng rồi, nói ra thì có nước chết- em dâu là bảo bối mà đứa nào dám chọc gì em
– Anh đổi sở thích khi nào thế? Anh không coi em là bảo bối nữa à- nó im lặng nãy giờ mới lên tiếng
– Ai…..a, cục cưng mới về sao? Về làm gì thế?- tên con trai đó tiến laại chỗ nó
– Về để xem mặt bảo bối mới. Không cho à- nó nói rồi véo mũi hắn
– Đâu có bảo bối nào ngoài em đâu- Minh nói rồi ôm nó. Hắn đằng xa đang bốc khói nghi ngút, nén đau thương để xem tên đó giở trò gì
– Anh Minhhhhhh- tụi kia kéo giọng- Anh thiên vị
– À khônghg. Nhớ tụi em nữa- minh nói rồi ôm tụi nó vào lòng. Xa xa kia có bốn cái đầu đang nghi ngút khói. ” Tác giả xin thông báo, ai có nhu cầu muốn ăn BBQ thì lại đó mà nướng thịt đi nha” đđó là 4 cái Hỏa Diệm Sơn đó. Tụi hắn tức muốn phát điên muốn nhảy lại xé xác tụi kia ra. Hắn, Karl, Kin thì không nói nhưng còn Ben. Việc gì phải tức nhỉ?(nghi lắm à nghen) “Hừ, hắn là ai mà ôm Jin của mình chứ. Không chấp nhận được. Tôi sẽ xé xác anh ra”- suy nghĩ của Ben (anh ơi, chị Jin là của anh bao giờ thế ạ)
– Anh Jisa- Ngọc Trâm lên giọg
– Có chuyện gì hả em dâu?
– Lấy Jisa?
– Ừ. Vì nhớ em (vì hồi đó nó bảo trông anh giống anh nó nên mới bảo là Jisa, người anh nó đã mất khi nó được 2t tên Jisu)
– Khùng- nó mắng Minh
– Anh quen nó?- Ngọc Trâm giờ mới lên tiếng, nãy lên tiếng bị nó cắt ngang và mắc đơ nên im
– Ừ. Bảo bối của anh- Câu này Minh nói lớn như khẳng định chủ quyền nên đằng xa có một con người đang bùng bùng khói lửa tiến lại gần
– NÀY. AI LÀ BẢO BỐI CỦA ANH HẢ?- hắn zựt nó ra khỏi tay Minh quát lên
– TRẦN HẠO THIÊN- Minh hét lên làm mọi người bất động, làm sao cậu biết được khi mới gặp lần đầu, trong khi nó có quãng thời gian dài ở bên cạnh hắn mà còn không nhận ra (tg: sao hay thế nhỉ?*vò đầu* > Minh: Thế cũng hỏi. Hắn làm tổn thương Hân như thế có thành tro cũng nhận ra> Sao anh hận hắn thế> minh: ai bảo em viết thế > Ờ hén)
– Anh biết tôi?- hắn lấy lại phong độ
– Thằng khốn này- Minh giận quát lên rồi cho hắn một đấm ngã nhào ra đất. Định tiến lại hắn cho thêm phát nữa thì nhanh như cắt, nó đã cầm lấy tay Minh
– Không!- phán một câu không đầu không đuôi nó nhìn Minh ánh mắt khẩn cầu tỏ ý không muốn
– Được rồi. Chỉ lần này thôi. There is no next time. Never- Minh dịu giọng nó đã không muốn, anh làm thế càng làm nó đau thôi (may quá, chị ấy ra tay kịp lúc, không thì gương mặt đẹp trai ấy sẽ không còn gì mất)
– Cám ơn anh- nó cười rạng rỡ với Minh, làm hắn tức anh ách mà có làm được gì đâu
– Giải tán được chưa?- Rin nói
– Hừ. Coi như lần này cô may. Quen cả Jisa. Nhưng sẽ không có lần sau đâu. Nhất định tôi sẽ không để cô thoát dễ dàng như thế đâu, tốt nhất là nên chuẩn bị tốt cho kì thi đi. 3 ngày nữa đấy. Đã nghèo thì ráng mà cố đi- Ngọc Trâm bực tức- Về- quay qua quát với tụi kia. ( m.n biết sao nó dám quát cả Thy Thy không? Vì bây giờ nhỏ là trưởng nhóm rồi. Nghe đâu hôm trước Thy Thy gặp anh nào đấy rồi chuyển mục tiêu sang anh ta, không mê hắn nữa nên giờ nhỏ chỉ theo làm cảnh cho vui thôi)
– Xong. Kỳ đà hết rồi. Bây giờ thì…..RA HẾT CHO TÔI- Rin quát lên



– Không ra?  Được rồi. Gốc cây thứ ba bên phải lối đi. Cách đây 50m. Tôi sẽ tới- Jin nói rồi đi lại hướng đó
– 3…2….- Yu vừa đếm thời gian. Chưa đến 1 thì đã có ba con người bước ra

– Ra rồi. Tới đây. Mau- Sam quát lên. Cô ghét bị theo dõi, cảm giác cực kì khó chịu và tụi nó cũng thế nên bây giờ mặt đứa nào đứa nấy u ám đi
– Mấy đứa về đi- nó lạnh giọng quay qua tụi đàn em của Minh
– DẠ. CHỊ HAI CHÚNG EM VỀ. CÓ VIỆC CỨ GỌI TỤI EM Ạ-  đám đàn em đồng thanh-, rồi quay qua Minh và mấy nhỏ- ĐẠI CA, CÁC TỈ, TỤI EM VỀ
– Rõ khổ. Nuôi cho nhiều vào. Cuối cùng có chị hai lại bỏ thằng anh này. Thưa chị hai nó trước rồi mới tới anh. Mấy em thấy không? – Minh vờ lắc đầu ngán ngẩm.
– Anh ơi. Thôi đi. Anh coi nó như bảo bối *chỉ nó* còn thờ nó hơn tụi khỉ kia nữa *chỉ đám đàn em* mà còn nói aiiii- Rin kéo hgiọng nửa đùa nửa thật
– Ờ ha
*Rầm*
– NGƯỜI GÌ MÀ NGỐC THẾ KHÔNG BIẾT?- Cả đám tụi nó đồng thanh la lên
– Chúng tôi tàng hình?- giờ Kin mới lên tiếng. Nhìn Rin đùa giỡn với đứa con trai khác. Anh điên chết được
– KHÔNGGG- tụi nó đồng thanh
– Vậy là lơ?- Karl hỏi
– Ừ….á không không- Sam trả lời rồi sực nhớ ra gì đó rồi bảo không
– Nhớ đấy- Karl nói rồi quay lưng bỏ đi
– Hui hui. Xin lũi mừ. Nha nhaaaa.
– Hừ. Giỡn với thằng đó đó rồi bảo không có gì hả. Còn dám lơ anh- Karl nói nhưng trong lòng cũng zui zui vì Sam đuổi theo
– Lớn hơn anh. Là anh của em
– Cái gì?- Karl trợn tròn mắt
– Ừ. Anh là nhất rồi. Còn ghen nữa. Thích thì giận luôn đi- Thấy thái độ của Karl thay đổi nhỏ vờ giận để trêu anh một phen
– Hôi hôi. Anh có ghen âu. Thui. Hỉu lầm thui mừa. Hìhì- Karl vuốt lưng Sam
– Kêu em hôi hở? Cho chết này – Sam vừa nói rồi kiễng chân nhéo mũi Karl
– Xin lỗi. Xin lỗi nhá
– Không. Cho anh chừa. Ghen bậy bạ- Sam típ tục hành động cao cả là nhéo mũi Karl (Tội nghiệp anh quá à. Nhan sắc bị tàn phai xồi). Tụi nó đứng đó,tạc nên một phòng triển lãm tượng nghệ thuật nam thanh nữ thú chỉ có mỗi tội miệng ai cũng rớt tới đất. Minh không hỉu gì mà cũng rớt luôn vì trước giờ có bao giờ Sam ngọt ngào thế đâu kể từ chuyện của Khánh Vinh (sau này sẽ xuất hiện. Mọi người đọc tiếp sẽ biết hắn là ai)
– AAAAAAAA- tụi nó hét lên làm couple đang ngọt ngào kia hoảng hồn
– Gì thế?- Sam chạy lại hỏi
– Ngọt quá- nó trả lời cục lủng
– Cái gì ngọt?- Sam hỏi típ
– Chúng mày *chỉ vào hai người Sam và Karl*- Tụi nó and tụi hắn Minh đồng thanh nói làm hai người ngượng chín mặt nhưng Karl đã nắm tay nhỏ nói
– Couple cơ mà
– HAAAAAAAAẢ?- lần này thì sét đánh thật rồi
– Gì mà phản ứng như mới có chất độc ra lò thế- Sam nói
– Àhhhh không không. Mà từ bao giờ- Jin lấy bình tĩnh
– Hôm qua- Karl tỉnh queo
– Ờ……ủa Haaaả? hôm qua? Lúc đánh lẻ- Kin ngạc nhiên không ngờ có người giống cậu
– Ừ.
– Tỏ tình tại đâu thế? lãng mạn hông?- Yu chạy lại lay lay tay Sam hỏi nhỏ
– Đồng Bồ công anh
– Woa. Lãng mạn quá- Cả đám ghé tai sát vào nghe rồt la lên
– Anh Minh này. Thấy chưa? Hồi đó anh chẳng làm thế- nó huých Minh
– Vậy sau này có lần nữa hả- Minh tự nhiên zui zui quay qua hỏi nó
– Khùng- nó nhéo eo Minh rồi cười cười làm hắn nổi khùng lên (anh anh, bình tĩnh ạ -Hắn: chịu hết nổi rồi. Mau viết cho tôi nắm tay cô ấy đi đi- đâu có được ạ- Còn không nhanh lên. Tôi ra khỏi truyện bây giờ. Nhanh- Dạ vânggg*ỉu xìu*)
– Đi với anh nhanh lên- kéo tay nó đi nhưng Minh đã nắm lại
– Đi đâu?
– Đi đâu thì kệ tôi. Không cần anh quản
–  Tôi không cho. Hân đi với anh- Minh giật tay nó về phía mình
– Anne. Đi với anh đi- Kiệt từ đâu đi lại
– Trời ơi. Có phim rồi. Nhìn xem- Rin huých tay Kin
– Ai thế?
– Bang chủ của AK, đại ca Devil và Đại ca Jisa tranh một nữ hoàng thế giới đêm- Rin bình thản nói mà quên mất là chưa ai trong tụi hắn biết được danh tính của tụi nó trong thế giới đêm
– Anne?

– À…không không có gì. Thôi coi phim đi
– Mấy anh coi kia- Jin và Sam đồng thanh rồi huých tay karl và Ben
– Bỏ ra mau lên- Kiệt quát lên
– Anh mới là người phải bỏ ra- Hắn cũng chẳng vừa
– Haii người buông ra mau lên- Minh nói
– Không. Bỏ ra
Cứ như thế bỏ ra buông ra những âm từ đấy từ từ phát ra
– STOP- nó hét lên. Tính thách thức sức chịu đừng à. Lầm người rồi. Núi lửa trong người nó sắp phun rồi- Bỏ ra hết đi. Tôi không phải là đồ chơi mà giành nhau như thế. Mấy người coi tôi là cái gì hả?
– Anh…anh xin lỗi- Ba người đồng thanh
– Kiệt sao ở đây?- nó hỏi
– Tới thăm em
– Không chấp phạt?
– À…ờ anh xin lỗi. Anh nhớ em
– Về đi. 2 tuần. hi vọng anh sẽ thực hiện
– Anh biết rồi. Anh về đây. Khi nào em cần thì gọi cho anh
– Tạm biệt anh. Hai tuần nhaaaa- Rin, Yu, Jin Sam trêu Kiệt
– Cái lũ này- Kiệt định chạy lại đánh tụi nó thì…..
– E…hèm- nó hắng giọng
– Biết rôiiiiiì. Anh về- Kiệt ỉu xìu, quay lưng lủi thủi đi về(có quá hôn ta?)
– Còn hai người, giờ sao đây? Có muốn *chỉ vào Kiệt* ?- giọng nó đanh lại
– Không không. Anh không muốn đâu. Bảo bối..
– Im- nó quát Minh- Anh về đi. Tối STALIN
– Còn anh? Giờ sao?- nó nhìn hắn
– À không, không. Anh về đây. Mai gặp nha.- hắn cười trừ rồi quay qua- Kin, Karl, Ben về mau
– Nhưng mà còn Sa….- chưa hết câu thì Karl bị hắn chặn họng
– MAU
– Thôi thôi. Anh về đi. Em cũng về đây- Sam nói rồi đẩy đẩy Karl
– Ừ. Anh về
– Mình về thôi- Rin nói rồi kéo tụi bạn về
– Về tới nhà. Nó đi thẳng lên lầu. Nhìn nó mà tụi bạn chỉ biết lắc đầu
Ring…ring…ring
– Alo. Ai thế?
– Quên cả bạn trai rồi à. Mới gặp đứa con trai khác mà quên rồi à
– Anh đấy hả? Có gì không?
– Thằng khi nãy là ai mà em nói chuyện vui vẻ vậy hả?
– Ghen?- nó hỏi không đầu không đuôi. Mà trong lòng cũng cảm thấy zui zui
– Đứa…ứa nào ghen chứ?
– Không ghen. Thế…bye em có hẹn với anh Minh. Bye- nó vờ nói thế để chọc hắn. Ai bảo ghen mà không nhận chứ. Cho chừa, ghen thì cứ bảo ghen
– Không được-  hắn đổi giọng
– Lý do?
– Ừ…ừ thì anh ghen đấy.. Thì sao nào?- bừa quá thừa nhận đại (plè..plè có người bị dụ- Im ngay- dạ em im ạ)
– Đó. Ngay từ đầu nói thế đi. Thôi không giỡn nữa. Bây giờ em có hẹn rồi. Mai gặp anh sau. Bye bye tục tưng nha- nó tuông một lèo rồi cúp máy. Đi thay đồ rồi ra ngoài đứng hay hành lang nói “nhỏ”
– 5´ ĐI STALIN- nghe câu nói với volume cực kì “nhỏ” của nó. Cả bốn căn phòng phát ra những âm thanh cực kì gọi là hỗn độn “Rầm…bộp…bụp” “SẦM” đó là âm thanh kinh khủng nhất (điếc tai tui zồi, huhu- ai mượn nghe lén- dạ, em cáo lui) tiếng cửa đóng và bốn con người đang đứng ngay trước cửa thở hổn hển.
– Đi- nó lạnh lùng lên tiếng
– Đi thôi. Còn kêu chị Ariel về nhà nữa. Nhờ chị ấy gọi giùm Nana cho tụi minhấy bộ đồ. Hehe- Jin hí ha hí hửng
Tụi nó ra xe đi bar. Cũng không hẳn là đi để kéo Ariel về. Lúc chiều nó có hẹn Minh (có ai nhớ không nhỉ) chắc là có việc gì quan trọng. Chỉ còn hai ngày để chuển bị liệu kịp cho cuộc thi không nhỉ? Mọi người cho tác giả xin ý kiến điiii. Mong ý kiến của mọi người quá. Ủng hộ tác giả chương sau nha


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.