Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Chương 54


Bạn đang đọc Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung – Chương 54


Ống kính quay Mạc Thần chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nhưng nụ cười trong nháy mắt của hắn đã in trong đầu mọi người.
Sân đấu đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ, ngay cả bình luận viên cũng quên nói chuyện.
Trên màn hình bắt đầu phát lại hình ảnh Văn Khê một mũi tên nổ đầu hạ gục Mạc Thần, nhưng suy nghĩ của hầu như tất cả mọi người đều không ở đây.
Tất cả đều bị vừa rồi Mạc Thần cười làm mất đi tâm trạng.
Không nghĩ tới mặt luôn luôn không chút thay đổi, người giống như núi băng, cười rộ lên lại có lực sát thương lớn như vậy.
Đồng đội và huấn luyện viên của Mạc Thần đã quen với chuyện này, nhưng cũng không nghĩ tới Mạc Thần ở trận đấu chính thức cũng như vậy, càng không nghĩ tới lúc này máy quay lại cho Mạc Thần một cảnh.
Trần Tiêu giơ tay che mắt, không đành lòng nhìn thẳng.
Lăng Sơ Dật và Trần Úy dở khóc dở cười.
So với sân đấu, phản ứng mưa đạn tại các màn hình trực tiếp trên nền tảng lớn thẳng thắn hơn một chút.
[Ôi mẹ ơi!!]
[A a a a a, đây là tình yêu thần tiên gì vậy!]
[Nụ cười này cũng quá cưng chiều đi!]
A Dịch thật vất vả mới tìm lại được giọng của mình, làm bộ vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì, nhanh chóng bình luận quá trình Văn Khê một mũi tên nổ đầu hạ gục Mạc Thần một lần.
Sau khi phát lại xong, người quay lại cắt góc nhìn cho Văn Khê, chỉ thấy cậu thay súng bắn tỉa, liên tục ba phát hạ gục một người có ý đồ tấn công Mạc Thần, sau đó khiêng súng lao về phía Mạc Thần, cũng ném một quả bom khói về phía hắn.
“Ui Đệch! Điên cuồng bảo vệ chồng hả?” rốt cuộc sân đấu cũng có người không nhịn được, “Thi 1vs1 như vậy thật sự có thể?!”
“Đương nhiên có thể, trong phạm vi quy tắc cho phép.” Ai đó đã trả lời.
Sau khi Văn Khê hạ gục Mạc Thần, kinh ngạc “A” một tiếng, sau đó theo bản năng nói một câu: “Xin lỗi, tôi không cố ý!”
Nói xong mới nhớ tới đây là 1vs1, Mạc Thần không nghe được giọng của cậu.
Cậu có chút bất đắc dĩ, muốn chứng minh mình thật sự không cố ý, không nghĩ tới cơ hội đã tới —— Cậu dùng súng bắn tỉa thấy có người ngắm Mạc Thần, mắt thấy sắp nổ súng.
Cậu vội vàng bắn ba phát về phía người nọ, bởi vì quá gấp, cậu không kịp ngắm, cũng không thể nổ đầu, nhưng vẫn thành công đánh rơi giáp của đối phương và hạ gục hắn.
Vì bảo vệ Mạc Thần không bị người nọ gϊếŧ chết, cậu không thể không đi về phía Mạc Thần, cũng ném ra một quả bom khói.
Mạc Thần không thích bom khói, rất ảnh hưởng đến tầm nhìn, nhưng biết Văn Khê muốn bảo vệ mình, cho nên bất đắc dĩ cười cười.
Hắn dùng băng đít cứu mình, xoay người bắn một phát về phía vị trí vừa rồi của người nọ!
“Pằng” một tiếng!
[CLM-Momo đã gϊếŧ FFF-Bow bằng súng bắn tỉa!]
“Úi?!” Tại sân đấu có người kêu lên, nhưng nhiều người căn bản không kịp phản ứng.
—— Bom khói còn chưa biến mất, Mạc Thần đã một súng nổ đầu gϊếŧ chết đối phương? Hắn ngắm như thế nào?!
[Đẹp!] Lúc này cuối cùng bình luận viên A Dịch cũng theo kịp tiết tấu của hai người, [Mac…!Momo luôn có khả năng phân biệt âm thanh rất chuẩn, chắc là căn cứ vào tiếng súng vừa rồi mà phán đoán ra vị trí của Bow, cho nên cho dù tầm nhìn bị hạn chế cũng thành công gϊếŧ chết đối phương!]
[Cho dù như thế, một phát nổ đầu cũng quá đẹp đi!] Thỏ Kỷ không nhịn được thán phục, [Cảm giác này phải chuẩn đến trình độ nào mới có thể làm được một phát nổ đầu trong sương khói? Ống ngắm không có ý nghĩa gì đối với tuyển thủ Momo!]
Văn Khê nhìn thấy gợi ý gϊếŧ chết ở góc trên bên phải màn hình của mình cũng sửng sốt, sau đó khóe môi giương lên —— không hổ là Mạc Thần.
Sau khi hai người hội họp thì không còn tách ra, bắt đầu điên cuồng thu hoạch quân địch xung quanh.
Nếu như nói trước khi hội họp bọn họ đánh coi như cẩn thận, như vậy sau khi hội họp, bọn họ đánh không kiêng nể gì, thoải mái đầm đìa!
“Cái này cũng quá high rồiii!”
“Hoàn toàn là nghiền ép!”
4vs4 còn cần làm việc theo nhóm, thi đấu 1vs1 hoàn toàn thể hiện thực lực cá nhân.
Vốn thực lực cá nhân của Mạc Thần và Văn Khê đã xuất sắc, hơn nữa bọn họ có sự ăn ý bẩm sinh, trận đấu 1vs1 đầu tiên của giải đấu hoàn toàn trở thành sân săn bắn của họ.
[Được rồi, bây giờ chúng ta có thể thấy, phạm vi của vòng bo thứ ba đã được công bố, thế mà quét vào khu rừng, CLM cần phải tranh thủ thời gian di chuyển!] A Dịch nói.
Thỏ Kỷ: [Đúng vậy, mặc dù bây giờ CLM nhận được đầu người cao nhất trong toàn trường, nhưng điểm số xếp hạng cũng rất quan trọng, YEY và MQ đã qua hai vòng trời định liên tiếp, điểm của họ có thể vượt qua!]

Theo hai người bình luận, cuối cùng máy quay đã cho YEY một cảnh.
Khán giả ở sân đấu trong nháy mắt suy sụp, mưa đạn trên màn hình trực tiếp cũng là một đám kêu rên.
[Không! Tôi còn muốn xem CP Mạc Khê!]
[Cầu xem mặt Khê Thần!]
[A a a đừng chuyển góc nhìn! Quay lại đi mò!]
Tuy nhiên, cũng có những người hâm mộ YEY phản đối:
[Bình tĩnh, đều bình tĩnh đi, Lightning không đáng yêu sao? Run không hung dữ à?]
[Ha ha ha ha ha, Run sữa hung dữ.]
Hai tuyển thủ YEY ra sân là Lightning và Run, cả hai đều thích loại hình cứng rắn chính diện, ở khu rừng chơi đột kích.
Bọn họ ăn ý không được tốt lắm, cho nên dứt khoát chia nhau hành động, một người điên cuồng càn quét trong vòng bo, một người ở vùng ven khu an toàn vô liêm sỉ chặn người.
Ngược lại, sự ăn ý giữa CC và Ax của chiến đội MQ tốt hơn một chút, Ax phối hợp với CC trong suốt quá trình, nhìn thấy hắn bắn ai Ax sẽ bắn người đó.
[Nói là thi đấu 1vs1, nhưng phần lớn chiến đội vẫn sẽ lựa chọn hợp tác nội bộ.] Thỏ Kỷ nói.
[Đúng vậy.] A Dịch phụ họa, [Hiện tại CLM đang chuyển đến khu vực an toàn, YEY và MQ đều ở trong khu rừng, không biết khi nào ba đội mạnh này sẽ giao đấu.]
[Hẳn là YEY và MQ gặp nhau trước đi.] Thỏ Kỷ suy đoán.
[Cũng chưa chắc, tôi cảm thấy YEY và MQ đều có ý định tránh đối phương.]
Suy đoán của A Dịch là đúng.
Không giống như mấy trận đấu huấn luyện, các trận đấu chính thức, bất kể là YEY hay MQ, đều có ý định tránh CLM, đương nhiên cũng có ý định tránh né lẫn nhau.
Dù sao mục tiêu của bọn họ cũng không phải là một trận chiến thành danh, mà là duy trì điểm tích lũy cao nhất đến nửa sau cuộc thi tuyển chọn trong nước, làm hai đội mạnh xếp hạng cao nhất cả nước xuất chiến toàn cầu.
Cho nên, cho dù bọn họ cũng nhìn thấy bài viết phân tích về Văn Khê, bọn họ cũng không dám mạo hiểm như các chiến đội khác.
Nhưng bọn họ vẫn gặp nhau ở vòng thứ ba, chiến đấu một phen!
[CC là người đầu tiên hạ gục Run bằng súng bắn tỉa! Nhưng phản ứng của Run rất nhanh, trước tiên ném một quả bom khói…!Ax ném lựu đạn vào bom khói!]
Tình hình chiến đấu nhất thời trở nên vô cùng kịch liệt, khiến người xem hoa cả mắt, may mà ánh mắt và tốc độ nói của A Dịch rất nhanh, miễn cưỡng có thể đồng bộ giải thích: [Ax không thể nổ chết Run! Lightning đang đến!]
Lightning và Run hoạt động riêng biệt, nhưng có lẽ biết nhau đang ở đâu.
Cho nên, nghe được động tĩnh bên Run, đoán được hắn có nguy hiểm, Lightning lập tức chạy tới, chạy vài bước thì biết không kịp, đổi súng bắn tỉa, bắn hai phát về phía Ax.
Phát súng đầu tiên thất bại, phát súng thứ hai bắn vào vai.
A Dịch: [Lightning không thể hạ gục Ax, nhưng thành công giành được thời gian cho Run! Run đứng dậy rồi!]
Thỏ Kỷ: [Run đã hạ gục Ax bằng súng đột kích!]
A Dịch: [Nhưng gần như cùng một lúc, CC một lần nữa hạ gục Run!]
Vị trí của CC và Ax cũng không gần, nhưng sau khi bắn hạ Run, hắn lập tức đi về phía Run, hiện tại khi bắn phát súng thứ hai, khoảng cách với Run chỉ còn ba trăm mét.
Cho nên hắn dùng súng bắn tỉa bắn xong một phát, lập tức đổi súng đột kích, một phát nổ đầu cho Run chết!
[Á! Không ngờ CC đã gϊếŧ Run trước!] Thỏ Kỷ sửng sốt một chút mới nói.
A Dịch: [CC thật sự là một tuyển thủ toàn năng, súng bắn tỉa và súng tấn công đều dùng không tệ, chiến đội MQ dưới sự dẫn dắt của hắn tiến bộ rõ rệt, xem ra trận đấu này chiến đội YEY gặp nguy hiểm…]
A Dịch còn chưa dứt lời, đột nhiên, một mũi tên không biết từ đâu bay tới, chuẩn xác xuyên qua đầu CC.
Trong trận chiến trước đó, mũ giáp và mũ giáp dự phòng của CC đã biến mất, vì vậy mũi tên này trực tiếp làm trống thanh máu của hắn, không cho hắn có bất kỳ cơ hội nào để đứng dậy.
[CLM-Wency đã gϊếŧ MQ-CC bằng cung!]
Góc trên bên phải màn hình đột nhiên xuất hiện một thông báo gϊếŧ chết như vậy, sân đấu sau một thời gian ngắn im lặng thì bộc phát ra hoan hô kịch liệt!
“A a a a a, sát thủ cung tên tới rồi!”
“Cái ĐM! Thật sự là một nhát trí mạng!”

“Ai nói một nhát trí mạng là khoa trương? Ra ngoài nhận ăn vả điii!”
Mà Văn Khê tới có nghĩa là Mạc Thần cũng tới.
[CLM-Momo đã gϊếŧ YEY-Lightning bằng súng bắn tỉa!]
CC và Lightning, đội trưởng của hai đội mạnh lần lượt chết trận, khiến bình luận viên choáng váng.
A Dịch còn đang khen CC và MQ một giây trước hiện tại rất lúng túng: […Thật sự là bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở phía sau mà, hai người chiến đội CLM bất tri bất giác đã tiến vào khu an toàn!]
Theo sự xuất hiện của hai người, mưa đạn trực tiếp cũng lập tức náo nhiệt, xuất hiện không ít tiết mục tự biên tự diễn.
[Wency: Hello ~ Bốn người đang chơi mạt chược hả? Cho tôi 1 slot với ~ (một mũi tên gϊếŧ CC)]
[Momo: Cho tôi 1 slot nữa ~ (một phát súng gϊếŧ Lightning)]
[Ha ha ha ha ha, hai người phía trước cũng quá chân thật rồi!]
[Một vụ án đẫm máu do mạt chược gây ra!]
[Nhưng mà hiện tại vẫn là ba thiếu một]
[Không, hai thiếu hai rồi]
Sau khi CC và Lightning chết trận không lâu, Ax duy nhất còn sống sót của hai chiến đội cũng không thể thoát khỏi sự truy sát của Văn Khê và Mạc Thần, thật vất vả mới dùng băng đít cứu mình, đã bị Mạc Thần một phát bắn đầu, sau đó trong nháy mắt bị Văn Khê kết liễu.
Hai người gần như là đồng thời bắn súng, không phân biệt được ai đang phối hợp với ai, giống như đồng thời nhắm vào cùng một mục tiêu.
Nhưng mà, chính vì vậy mới tạo nên sự phối hợp giữa hai người có thể gọi là kỳ tích.
[Momo hạ gục Wency kết liễu, quá nhanh! Căn bản không cho người ta thời gian phản ứng kịp!] A Dịch nói, [YEY và MQ đồng thời diệt đội, vị trí đầu tiên của trận đấu này xem ra đã không còn bất kỳ hồi hộp nào nữa!]
[Trời ơi! CLM thêm Wency thật sự mạnh!] Thỏ Kỷ nói, [Tốc độ này là điều mà bất kỳ tuyển thủ nào cũng không làm được trước đây! Mac……!Momo thật sự kéo một chiếc hack vào đội!]
[Ha ha ha, bản thân Momo đã rất hack rồi, hiện tại hai người cùng nhau không khác gì hack của hack!]
Là tuyển thủ chuyên nghiệp hay người chơi bình thường đều rất ghét từ “hack”, nhưng giờ khắc này, bất kể là khán giả trong sân đấu hay cư dân mạng đang xem livestream, đều rất đồng ý với câu nói này của bình luận viên A Dịch.
—— Đây là hack đó!!
Vốn Trần Tiêu còn khẩn trương hơn Mạc Thần và Văn Khê đang thi đấu, nhưng lúc này, hoàn toàn là dùng trạng thái toàn thân thả lỏng nhìn trận đấu.
Hắn cảm thấy không phải mình xem thi đấu, mà là hai ngôi sao bay lên.
Hắn không có nghi ngờ cuộc thi tuyển chọn trong nước năm nay, chắc chắn CLM có thể vượt qua vòng loại, và chắc chắn có thể tạo ra một phép lạ trong trận chung kết toàn cầu, làm cho thế giới ngạc nhiên!
CC và Lightning lần lượt chết trận, đều sửng sốt thật lâu, hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ chết trận nhanh như vậy, đồng thời cũng có loại cảm giác vô lực rất sâu.
Loại cảm giác này giống như châu chấu đá xe —— cho rằng mình đủ mạnh, sau khi gặp Mạc Thần với Văn Khê không nói gϊếŧ chết đối phương, ít nhất có thể phản kích một chút cái gì đó, kết quả ngay cả thời gian giãy giụa cũng không có đã ngỏm.
Nhưng cả hai đều không phải người chịu thua.
Lightning vỗ bàn một cái, kiên định nói: “Đồ lưu manh! Thi 4vs4 xem cậu mạnh thế nào!”
Tuy CC không gầm ra như Lightning, nhưng lại nắm chặt tay —— Ván sau nhất định tôi sẽ không thua.
Tuy nhiên, mặc dù hai người rời sân sớm, nhưng đầu người trên tay họ khá nhiều, chỉ đứng sau CLM.
[Thật tiếc cho YEY và MQ! Bây giờ chúng ta hãy xem CLM có thể tồn tại cho đến khi kết thúc không!] A Dịch nói.
Ngay khi hắn nói những lời này, góc trên bên phải hiện lên một cái thông báo gϊếŧ chết.
[QAQ-LY đã gϊếŧ DOL-Ming bằng súng bắn tỉa!]
Ngoại trừ người của QAQ và DOL, hầu như không ai chú ý tới thông báo này, nhưng mọi người ở chiến đội CLM đều chú ý tới.
Dù sao, LY – Lam Ngạn, từng là người của chiến đội bọn họ.
“A Ngạn ở QAQ phát triển không tệ nhỉ?” Trần Tiêu theo bản năng hỏi một câu.
“Ai biết được.” Liễu Vĩ Triết lơ đãng, “Dù sao bây giờ cũng không phải là người của chiến đội chúng ta nữa, quản làm gì.”
Trần Tiêu dở khóc dở cười: “Tôi vẫn cho rằng A Thần mới là người lạnh lùng nhất, không nghĩ tới cậu mới đúng.”

Liễu Vĩ Triết im lặng một lát, đáp lại: “Hắn nói rất tốt.”
“Hắn nói?” Trần Tiêu kinh ngạc một chút, rất nhanh phản ứng lại, “Hai người còn liên lạc?”
Liễu Vĩ Triết không trả lời.
Trần Tiêu bất đắc dĩ cười cười: “Đúng vậy, thế là tốt rồi.”
Liễu Vĩ Triết mím môi, bỗng nhiên nói: “Cuộc thi toàn cầu lần này, tôi cũng sẽ đi.”
Trần Tiêu ngẩn người: “Việc học thì làm sao?”
Liễu Vĩ Triết: “Không còn cách nào khác.”
Thi lại, xin kéo dài thời gian thi, thật sự không được thì cứ như Mạc Thần nghỉ học —— Sẽ luôn có cách.
Dù sao lúc này đây, hắn nói cái gì cũng phải đi theo đoàn —— Vì muốn giảm thiểu ngoài ý muốn, để Văn Khê với Mạc Thần đều có thể ra sân thi đấu bình thường.
Mặc dù Liễu Vĩ Triết không thích game, đừng nói SGH, hắn không có hứng thú với tất cả trò chơi.

Ban đầu đồng ý làm quản lý của CLM chỉ vì không đành lòng từ chối yêu cầu của Trần Tiêu.
Thế nhưng, ở lại CLM một thời gian dài, ít nhiều cũng có tình cảm, hắn có thể cảm nhận được khát vọng vô địch của cả chiến đội CLM, ngay cả hắn cũng bắt đầu nhiệt huyết sôi trào, muốn giúp bọn họ một tay, muốn cùng bọn họ ôm lấy quán quân.
Trận đấu vẫn đang tiếp tục, vòng độc đã mở, có mấy lần Mạc Thần với Văn Khê không kịp vào vòng bo, lượng máu tụt đến kinh người, cũng may cuối cùng vẫn có sợ không có nguy hiểm, cùng tiến tiến vào vòng bo.
[Đây là vòng thứ mấy?]
Giai đoạn sau của trận đấu này so với giai đoạn trước dài hơn nhiều, bởi vì số người trong trận trở nên ít đi, thời gian mọi người chạy độc nhiều hơn thời gian giao đấu.
Sau một cái thất thần thì Thỏ Kỷ quên mất đây là vòng thứ mấy, theo bản năng hỏi một câu.
Cũng may A Dịch còn nhớ rõ: [Thứ bảy.]
“Vòng thứ bảy?!”
“Mẹ ơi, nửa tiếng rồi!”
Vòng thứ bảy co lại, vừa vặn là nửa tiếng.
SGH hiếm khi có hơn nửa tiếng thi đấu, một khi điều này xảy ra thì có nghĩa là ai đó rất cẩu thả và cố gắng cẩu thả đến cùng.
A Dịch: [Hiện tại tuyển thủ còn sống chỉ còn 4 người, ngoại trừ hai người của CLM, còn có đội trưởng đội Hana của FFF, cùng với Bunny của chiến đội QAQ!]
A Dịch vừa dứt lời, Hana chết trận.
Thỏ: [Hana không thể vào vòng bo, bị độc bên ngoài vòng bo gϊếŧ chết! Chỉ còn 3 người trong ván!]
A Dịch: [Còn chưa đầy 1 phút nữa là đến vòng bo thứ tám co lại, ba người đều không kịp vào vòng, kế tiếp phải xem thuốc trên người ai nhiều hơn!]
Thuốc thì Mạc Thần với Văn Khê đều không sợ.
Bọn họ gϊếŧ nhiều người, cho nên nhặt được thuốc cũng nhiều.
Nhưng Văn Khê rất ít khi đánh lâu như vậy, cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm đọ thuốc, vẫn có chút khẩn trương.
Không ai nghĩ tới vòng bo cuối cùng sẽ quét ở giao điểm giữa thành thị và hoang mạc, địa hình khu đô thị phức tạp, nhiều nhà như vậy, rất thích hợp cho việc trốn.
Hiện Bunny đang ẩn náu một trong nhiều căn phòng.
Mà chỉ cần hắn không tấn công Mạc Thần với Văn Khê thì hai người sẽ không biết vị trí của hắn.
Thỏ Kỷ: [Có thể thấy, Bunny của QAQ đã sẵn sàng để đọ thuốc với CLM, nhưng cậu ấy có thể liều qua CLM không?]
A Dịch: [Nếu là 2vs2, hai người của CLM tập trung thuốc cho một người nhất định có thể liều mạng, nhưng đây là 1vs1, thuốc của ai nhiều hơn thì đúng là không nói chính xác được.]
Thỏ Kỷ: [Đúng vậy, mặc dù đầu người trên tay Bunny không có nhiều như Momo với Wency, chúng tôi không biết con đường hành động của cậu ấy từ đầu cuộc đua đến bây giờ, có lẽ cậu ấy đã nhặt rất nhiều thuốc trên đường đi, chỉ vì thời điểm này?]
Bunny là đội trưởng hiện tại của Lam Ngạn, cũng đặc biệt thích cẩu thả như Trần Úy.
Nhưng hắn càng lớn mật hơn so với Trần Úy, rõ ràng biết khi nào nên cẩu thả, lúc nào nên xông ra cướp đầu người, đối với liếm hòm có chấp niệm.
Lam Ngạn bị đầu độc ở vòng thứ năm, thật sự Bunny lấy hết thuốc từ trên người hắn.
Cho nên Lam Ngạn đối với đội trưởng hiện tại của mình vẫn rất tin tưởng.
Cho dù cuối cùng liều mạng không lại, so với phần thắng cứng rắn lớn hơn với Mạc Thần và Văn Khê.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiếng bình luận tại sân đấu dần dần nhỏ đi, gần như tất cả mọi người đều nín thở ngưng mắt nhìn màn hình lớn, chờ đợi một khắc công bố kết quả.
Trong tầm mắt khẩn trương của mọi người, vòng thứ tám đã được quét! Ba người đang ở vòng độc gần như đồng thời bắt đầu tự tiêm thuốc cho mình!
Một bộ dụng cụ sơ cứu, hai bộ dụng cụ sơ cứu, ba bộ dụng cụ sơ cứu …
[Chín bộ dụng cụ sơ cứu, mười cái!] Bình luận viên A Dịch cũng càng nhìn càng khẩn trương, [Ba người đều không buông tha, còn đang dùng bộ dụng cụ sơ cứu! Trời ơi, họ đã nhặt được bao nhiêu bộ dụng cụ sơ cứu thế!]

Vừa nói xong, bộ dụng cụ sơ cứu của Văn Khê không còn, bắt đầu quay sang băng đít.

Băng thì sử dụng nhanh hơn bộ dụng cụ sơ cứu, nhưng có thể mang lại rất ít máu.
Sau đó, gần như khi cậu dùng băng đít thứ hai, bộ dụng cụ sơ cứu của Bunny đã biến mất.
[Tôi, tôi không dám nhìn!] Thỏ Kỷ nói, vậy mà thật sự nhắm hai mắt lại.
Và chỉ hai giây sau khi cô nhắm mắt lại, Bunny đã hết băng và chết!
Văn Khê chỉ còn hai cái băng đít, mắt thấy sắp không chống đỡ được lượng máu của mình, đột nhiên, hình ảnh dừng lại, trên màn hình của cậu xuất hiện chữ YOU WIN.
[Người chiến thắng cuối cùng là Wency!] A Dịch kích động kêu to, nhưng mà sau khi kêu xong, đột nhiên phát hiện mình bỏ sót chuyện gì rất quan trọng, [Chờ đã, Momo không có băng đít ư?]
Hắn còn nhớ khi Wency dùng băng, Momo vẫn đang dùng bộ dụng cụ sơ cứu, sao ngược lại Momo đã chết trước?
Máy quay rất phối hợp phát lại góc nhìn của Mạc Thần, chỉ thấy trước khi Bunny chết trận, hắn còn đang dùng bộ dụng cụ sơ cứu, sau khi Bunny chết trận, rõ ràng trong túi đồ của hắn còn có bộ dụng cụ sơ cứu, hắn lại không sử dụng nữa, mặc cho thanh máu của mình dùng một tốc độ đáng sợ rơi xuống, chết trận.
A Dịch: [..]
A Dịch cũng không muốn bình luận một màn này, thật sự.
[Rõ ràng có bộ dụng cụ sơ cứu nhưng không dùng…!Có vẻ như đó là một sai sót!] Thỏ Kỷ bắt đầu nghiêm túc nói hươu nói vượn, [Không nghĩ tới số một thiện xạ cũng sẽ có lúc sai sót nha! Chắc là rất ít khi đọ thuốc, thiếu kinh nghiệm mặt này đi!]
Nghe được câu này, mưa đạn trực tiếp không nhịn được.
[Ha ha ha ha ha, Thỏ Kỷ…]
[Thỏ Kỷ, cô tự nói, tự tin sao? (cười khóc)]
[Cười chết tôi rồi, Thỏ Kỷ cũng quá đáng yêu!]
Thật ra, sau khi nhìn Mạc Thần cười quá mức cưng chiều kia, tất cả mọi người đều hiểu —— chính là mặt Mạc Thần lại không đổi sắc cưng chiều vợ ở cuối trận.

Rõ ràng có thể giành vô địch, nhưng nhường vô địch cho Văn Khê.
Nhưng những lời như vậy, chỉ có thể thảo luận riêng tư, bình luận viên không thể vô trách nhiệm “nói hươu nói vượn”.
A Dịch nghe Thỏ Kỷ líu ríu nghiêm túc nói hươu nói vượn, cũng dở khóc dở cười, không thể không lên tiếng cứu viện: [Không không không, không phải sai sót, là tuyển thủ chiến đội khác đều chết trận, quán quân cuối cùng bất kể ai lấy cũng đều thuộc về CLM.

Momo cảm thấy không cần phải tranh giành với đồng đội, vì vậy không tiếp tục đọ thuốc nữa!]
Thỏ Kỷ: [Hóa ra là như vậy!]
Mưa đạn nghe được đoạn này đều cười đến phát điên.
[Ha ha ha ha ha, bình luận quá khó!]
[A Dịch cũng đáng yêu!]
Nhưng mà càng nhiều người còn đang vì CP Mạc Khê mà thét chói tai.
[A a a a a, Momo cũng quá cưng chiều!]
[Giữa chừng Momo còn bị Khê Khê hạ gục, cuối cùng vẫn để Khê Khê giành quán quân.]
[Đúng vậy, cực kỳ giống anh chồng sau khi bị vợ bạo hành vẫn dỗ dành vợ vui vẻ.]
[Ha ha ha ha ha, bên trên!]
Văn Khê không nhìn thấy màn hình Mạc Thần, tự nhiên không biết cuối cùng hắn thả lỏng, cậu còn đang suy nghĩ —— Hả? Còn tưởng trong túi Mạc Thần có nhiều thuốc hơn cậu, không nghĩ tới không khác lắm~
Thẳng đến khi cậu nghỉ ngơi, nhận lấy bình nước của mình từ trong tay huấn luyện viên Trần Tiêu, phát hiện Trần Tiêu cũng tốt, Lăng Sơ Dật với Trần Úy cũng tốt, đều là một dạng biểu cảm rối rắm “Rốt cuộc thức ăn chó này tôi không thể ăn được nữa”.
Hai tay Văn Khê cầm bình, nhìn vẻ mặt của mọi người nghiêng đầu: “Làm sao vậy?”
Trần Tiêu thở dài, vỗ vai cậu nói: “Không có việc gì, hai người đánh rất tốt.”
“Đúng vậy, chơi rất tốt.” Trần Úy phụ họa nói, “Cả trận đấu chỉ nhìn thấy hai người đánh đẹp.”
Văn Khê mở nắp bình uống một ngụm nước, nghĩ thầm —— Ừm, là tận tình thể hiện kỹ năng đẹp.
Vừa nghĩ xong như vậy, Lăng Sơ Dật bất đắc dĩ nói một câu: “Đúng vậy, thể hiện cả mấy màn ngọt ngào rất đẹp.”
…..????????????????????????????????…..
26/12/2021
#NTT


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.