Bạn đang đọc Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung – Chương 32
Sau khi Văn Khê gửi tin nhắn kia, cố ý không nói mình đã từ chối, muốn nhìn phản ứng của Mạc Thần, không nghĩ tới rất lâu Mạc Thần cũng không đáp lại.
Văn Khê có chút không yên lòng, vừa định thẳng thắn, mới nhấn một nút thì nhìn thấy Mạc Thần đột nhiên gửi một đoạn thoại dài, là hắc liêu bao nhiêu năm qua của YEY và MQ.
Thế mà cuối cùng Mạc Thần còn có tổng kết của mình.
Mạc Thần: Đội trưởng YEY chính là một kẻ ngốc, biết Cự Anh không? Anh vào YEY đừng mong đợi đội trưởng sẽ chăm sóc anh như tôi, anh chăm sóc hắn còn không kịp.
Đội trưởng MQ chịu trách nhiệm là chịu trách nhiệm, chỉ huy cũng ổn, nhưng quá nghiêm khắc, giống như thầy chủ nhiệm, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm xem có huấn luyện tốt hay không, chuyện của đội Thanh Huấn cũng tự mình làm, đồng đội của hắn áp lực lớn đến không thở nổi, thời gian dài ai nấy cũng bị trầm cảm.
Mạc Thần: Lại nói đến câu lạc bộ, phúc lợi của YEY là tốt, chắc là Lightning cũng nói với anh, đúng là tiền lương cao hơn câu lạc bộ bình thường, nhưng CLM của tôi có phải câu lạc bộ bình thường không? Họ cho anh bao nhiêu, tôi sẽ cho anh gấp đôi.
Câu lạc bộ MQ chơi trội kia cũng không đáng đề cập tới, lương thấp không nói, ngay cả tiền thưởng thi đấu cũng bị câu lạc bộ chia đi một nửa, câu lạc bộ như vậy thật sự không thể sống lâu dài.
Văn Khê nhìn Mạc Thần phát biểu như súng máy, dở khóc dở cười.
Cậu cảm thấy cho dù cậu không đáp ứng Mạc Thần đến câu lạc bộ của hắn trước, ở cách kéo người này, Mạc Thần cũng hoàn toàn thắng Lightning với CC.
Cuối cùng, Văn Khê quyết định không trêu Mạc Thần nữa, trả lời một câu.
Văn Khê: Ừ, cho nên tôi từ chối họ.
Vốn Mạc Thần còn muốn nói xấu YEY và huấn luyện viên MQ một chút, đột nhiên nhìn thấy những lời này của Văn Khê gửi tới, động tác gõ màn hình dừng lại, nhẹ nhàng thở ra, xóa đi từng lời từng chữ đã gõ một nửa.
Sau đó mới phản ứng lại —— Văn Khê cố ý đúng không?
Nhưng mà Mạc Thần không có để ý, ngược lại còn có chút đắc ý.
Quả nhiên tặng nhẫn không phải không công!
Mạc Thần: Vậy là tốt rồi.
Văn Khê: Cậu nên cho tôi thêm chút tin tưởng.
Mạc Thần: Ừ, lỗi của tôi.
Sau khi biết Văn Khê từ chối YEY và MQ, hiện tại tâm trạng Mạc Thần tương đối tốt, mặc kệ Văn Khê ném cái nồi gì tới hắn cũng nguyện ý cõng.
Mạc Thần: Không còn sớm, anh đi ngủ đi.
Văn Khê: Ừ.
Mạc Thần: Nếu tay đau thì chườm nóng một chút.
Sau này không thể liều mạng như vậy nữa.
Văn Khê: Biết rồi.
Ngủ đi, ngủ ngon.
Mạc Thần: Ngủ ngon.
Mạc Thần nói chúc ngủ ngon xong thì nằm xuống ngủ, nhưng mà, vừa nghĩ đến Văn Khê từ chối YEY với MQ, hắn liền không nhịn được muốn cười, dẫn đến dây thần kinh vẫn ở trong trạng thái hưng phấn, đúng là trong chốc lát không ngủ được.
Mà Văn Khê, sau khi nhìn thấy Mạc Thần gửi “Ngủ ngon”, lại đợi vài phút, xác định hắn sẽ không nhắn gì nữa thì lúc này mới tắt màn hình điện thoại, cởϊ qυầи áo đi tắm rửa.
Hôm nay quả thật cậu quá liều mạng, cổ tay rõ ràng có chút đau nhức.
Lúc nước nóng giội lên, đau nhức như là giảm bớt một chút, nhưng tắm rửa xong nằm lên giường, cổ tay lại đau nhói.
Văn Khê cố nén đau đi vào giấc ngủ, kết quả nửa đêm lại bị đau tỉnh.
Cậu dùng tay kia xoa xoa chỗ đau nhức, sau đó gian nan cầm điện thoại di động nhìn thời gian —— Hơn 2 giờ sáng…
Cậu cho rằng ít nhất cũng 5 giờ rồi, vậy mà mới hơn 2 giờ?
Văn Khê đứng lên đi vệ sinh rồi tiếp tục ngủ, sau đó hơn 5 giờ sáng lại bị đánh thức bởi đau đớn, hoàn toàn không ngủ được nữa.
Cậu đành phải bò dậy, dùng nước nóng làm ướt khăn, quấn cổ tay mình lại để chườm nóng.
Sau đó, tất nhiên buổi tập sáng hôm sau – Như chim bay mất…
Trước ngày hôm nay, Văn Khê cảm thấy mình vẫn có thể lọt vào top 30 trong thời gian hẹn với Thương Lang.
Thế nhưng, sau ngày hôm nay, cậu cảm thấy đó là hy vọng xa vời —— Trừ khi cậu liều cái mạng này, nếu không mặc kệ tính như thế nào cũng không kịp.
Nhưng liều mạng gì đó, đầu óc cậu nói cho cậu biết là có thể, nhưng tay cậu lại nói không được.
Nói cho cùng, đều là lỗi của anh Lang! Tự mình chết còn chưa tính, tại sao còn kéo cậu xuống?
Văn Khê thở dài.
Cuối cùng, vào buổi sáng trước ngày hẹn, cậu gọi điện thoại cho Khê Mị: “Đi mua váy với tôi…”
“Ha ha ha ha ha!” Khê Mị rất không nể mặt cười to nửa ngày, sau đó mới nghẹn cười đáp lại một câu, “Được, tôi sắp đồ rồi tới đây, tầm 1 giờ chiều đến chỗ cậu.”
“Ừm, 1 giờ chiều thì…”
Văn Khê muốn nói cậu muốn livestream, kết quả Khê Mị ngắt lời cậu, có chút kích động nói một câu: “Livestream bên ngoài nha~”
“Thật xấu hổ…” Văn Khê tưởng tượng hoàn cảnh kia một chút, toàn thân đều chống cự.
Khê Mị: “Xấu hổ là gì? Chúng ta có thể ăn được không? Livestream bên ngoài rất có lợi nhuận! Đặc biệt là lần đầu tiên cậu livestream bên ngoài, chỉ cần hiện mặt đã có rất nhiều người xem quăng quà cho cậu!”
Thật hay giả?
Vẻ mặt Văn Khê nghi ngờ, nhưng nghĩ lại, vừa có thể ra ngoài mua váy, vừa có thể livestream, hình như cũng không tệ?
Khê Mị: “Đừng sợ, cùng lắm thì tôi sẽ lộ mặt với cậu!”
“Được rồi.” Cuối cùng, Văn Khê lựa chọn đồng ý —— Lộ mặt thì lộ mặt, dù sao sớm muộn gì cũng phải lộ, còn là mặc trang phục nữ lộ…
Khê Mị và Văn Khê không ở cùng một thành phố, nhưng cách không quá xa, đi tàu cao tốc rất nhanh có thể đến nơi.
Khê Mị xuất phát vào buổi sáng, đúng 1 giờ chiều đến khách sạn gần Văn Khê.
Mà lúc này, Văn Khê đã sạc điện thoại, mở camera —— Đương nhiên là mở camera phía sau.
[Hả?]
[Đây có phải là chỗ Khê Thần ở không?]
[A a a a, hôm nay có thể nhìn thấy mặt Khê Khê không?!]
Lần đầu Văn Khê livestream bên ngoài nên có chút khẩn trương, hắng giọng mới tìm lại được giọng mình: “Ừm, là như vậy, không phải một tháng trước tôi đã cược với anh Lang sao?”
[Trang phục nữ!]
[Ha ha ha, hiểu hiểu!]
Văn Khê dở khóc dở cười: “Đúng vậy, trong vòng một tháng không vào được top 30 nước ngoài thì mặc trang phục nữ…!Hiện tại ở rank nước ngoài tôi xếp hạng 47, trong vòng một ngày không được top 30 cho nên hôm nay ra ngoài chuẩn bị một chút, mua quần áo nữ gì đó…”
[Chờ đợi!]
[Tìm hiểu một chút váy siêu ngắn?]
[Tìm hiểu một chút mặc váy trồng cây chuối?]
“Mấy người thật sự phát điên rồi nhỉ?” Trong lúc Văn Khê đang nói chuyện, còn nhìn thấy có người gửi [mặc áo tắm] gì đó, thật sự rất muốn nói một câu “Tôi dám mặc mấy người dám xem sao?”
Chẳng qua ngẫm lại vẫn không nói, chắc không có gì là người xem của cậu không dám nhìn.
“Hiện tại tôi chuẩn bị ra ngoài.” Văn Khê nói xong, cầm chìa khóa và thẻ giao thông, “Một mình đi mua váy thật ngại, cho nên tôi đã gọi Khê Mị, hiện tại cô ấy đã đến gần nhà tôi rồi…!Đúng vậy, là người phụ trách của tôi, ngày mai cô ấy sẽ giúp tôi trang điểm, vì vậy cô ấy sẽ ở gần nhà tôi hai ngày.”
Một tháng này, Khê Mị không chỉ một lần gửi tin nhắn cho Văn Khê, điên cuồng ám chỉ, muốn tự giúp cậu trang điểm, cuối cùng Văn Khê quyết định thỏa mãn cô.
Về phần váy, bởi vì Khê Mị còn chưa từng thấy qua Văn Khê, không xác định được kích cỡ của cậu, cho nên quyết định gặp mặt rồi dẫn cậu đi mua.
Hôm nay Văn Khê mặc một chiếc áo hoodie màu xám tương đối rộng, phía dưới là quần jeans, giày thể thao —— Tương đối thuận tiện để thay đổi.
Ngay sau khi cậu xuống lầu thì liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ thể thao màu trắng vẫy tay chào cậu: “Khê Khê ~”
Nghe được tiếng gọi này, Văn Khê lập tức nhận ra cô chính là Khê Mị.
Khác với hình tượng trong tưởng tượng của cậu, thoạt nhìn Khê Mị rất trẻ, là hình tượng một nữ sinh đại học.
Trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, có thể thấy được ngũ quan cũng không tệ lắm.
Tuy không phải kiểu kinh diễm nhưng dưới hiệu ứng màu của ống kính livestream thì cũng coi như một mỹ nữ.
Sau khi Văn Khê nhìn thấy cô, nhất thời thở phào nhẹ nhõm như nhìn thấy người thân, đi tới trước người cô mới phát hiện mình cao hơn cô cả một cái đầu.
Ồ, Khê Mị thật nhỏ, không hiểu sao có chút đáng yêu?
“Khê Mị.” Văn Khê rời điện thoại ra, cúi đầu nhìn Khê Mị nở nụ cười.
Khê Mị cũng nhịn không được nở nụ cười: “Cậu so với tưởng tượng của tôi còn đẹp trai hơn, sao livestream không lộ mặt?”
Câu nói này của Khê Mị làm mưa đạn nháy mắt nổ tung.
[Mẹ kiếp, đột nhiên tò mò!]
[A a a, tôi muốn nhìn mặt Khê Thần!]
[Khê Khê mau lộ mặt đi!]
Văn Khê còn chưa chuẩn bị sẵn sàng…
“Đợi lát nữa đi?” Cậu do dự đáp lại một câu.
Khê Mị cũng không ép cậu, nói một câu: “Chúng ta lên xe trước.”
“Ừm.” Văn Khê đáp ứng, nhẹ nhàng thở ra.
Hai người gọi một chiếc taxi ở ven đường, sau khi lên xe, Khê Mị giúp Văn Khê điều chỉnh vị trí góc độ của điện thoại một chút, sau đó đột nhiên chuyển sang camera trước.
“Hả?!” Bất ngờ nhìn thấy mặt mình trên màn hình, Văn Khê hoảng sợ.
Còn chưa kịp phản ứng đã nghe Khê Mị ở một bên buồn cười nói: “Nà nà~ mặt mấy người muốn, còn không mau quăng quà đi!”
[A a a a a, tôi chết rồi!]
[Khê Khê thật đáng yêu!]
[Khê Thần wuli siêu đẹp!]
Màn hình liên tiếp xẹt qua khen ngợi, ngay sau đó là một loạt quà tặng.
Văn Khê sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng lại, chọn vài người nổi bật cảm ơn, sau đó có chút bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Khê Mị bên cạnh: “Tôi còn chưa chuẩn bị tốt…”
“Ha ha ha, lần này được rồi, tiết kiệm thời gian cậu chuẩn bị!”
Khê Mị vừa dứt lời thì đột nhiên có một loạt ngư lôi phủ đầy màn hình, bom đạn chậm rãi bay qua.
[Hệ thống] Momo tặng 100 quả ngư lôi nước sâu cho bạn! Kèm theo tin nhắn “Đẹp trai.”
Nụ cười trên mặt Văn Khê cứng đờ, nhận ra Mạc Thần cũng đang xem cậu livestream thì mặt không khống chế được nóng lên, sau đó gần như luống cuống tay chân xoay ống kính về: “Khụ, cảm ơn Momo tặng 100 quả ngư lôi nước sâu…!Hôm nay cứ như vậy, ngày mai lại để cho mọi người xem đủ.”
Giọng điệu Văn Khê đã tận khả năng bình tĩnh, nhưng một bộ phận người xem mẫn cảm vẫn bắt được một ít thứ vô cùng khó lường.
[Vừa rồi có phải Khê Thần đỏ mặt không?]
[Khê Khê thấy Momo nên ngại hả?]
[A a a a a, quả nhiên CP của tôi là thật!]
Văn Khê nhìn thấy những mưa đạn này mà phập phồng, không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy.
Khê Mị ở một bên tiến lại gần nhìn mưa đạn, lại nhìn mặt Văn Khê, cười xấu xa một tiếng, nhưng rất nể mặt cái gì cũng không nói.
Bởi vì một số cửa hàng không cho phép chụp ảnh, cho nên Văn Khê giải thích nguyên nhân với người xem của mình, tạm dừng livestream.
Khoảnh khắc rời khỏi livestream, rõ ràng Văn Khê thở phào nhẹ nhõm, mà rốt cuộc Khê Mị cũng có thể không kiêng nể gì hỏi cậu: “Cậu và Momo có mèo vờn chuột à?”
Văn Khê im lặng nhìn cô một cái: “…!Không có.”
“Thương Lang và Ngải Triết cũng nói giữa bọn họ không có ẩn tình.” Khê Mị nói.
“Thật sự giữa tôi và Momo không có…” Văn Khê nói xong, đột nhiên nhận ra được cái gì, “Hả? Có chuyện gì giữa Thương Lang với Ngải Triết?”
“Nói cho cậu biết cũng không sao, thật ra bọn họ ở cùng một chỗ nha~” Khê Mị vừa đi vừa nói, “Đúng là địa chỉ bọn họ điền trên trang cá nhân không giống nhau, ban đầu tôi cũng cho rằng bọn họ là hàng xóm bên cạnh, nhưng vào ngày sinh nhật của Ngải Triết, tôi đến chơi phát hiện, căn bản bọn họ ở cùng một phòng! Chẳng qua bởi vì quá lớn, kéo dài thành hai phòng mà thôi.”
Dừng một chút, Khê Mị bổ sung một câu: “Ví dụ, bọn họ để là 101, một người để 102, nhưng 101 và 102 là cùng một phòng, nói như vậy cậu hiểu rồi nhỉ?”
“Hiểu rồi!” Văn Khê đáp lời, nghĩ thầm đại khái có thể tính là bằng chứng —— Quả nhiên CP Trư Lang là thật!
Tóc giả và dây chuyền gì đó, Khê Mị tự mang theo, cho nên lần này bọn họ đi ra ngoài chỉ cần mua váy.
Văn Khê không để ý váy vóc lắm, toàn bộ giao cho Khê Mị chọn.
Cho nên, rõ ràng là Khê Mị đến dẫn cậu đi mua váy, nhìn qua lại giống như cậu dẫn Khê Mị tới.
Có một nữ nhân viên phục vụ thấy Văn Khê đẹp trai, chủ động tới bắt chuyện, câu đầu tiên chính là: “Cùng bạn gái đến mua váy à?”
Đương nhiên là Văn Khê sẽ thuận theo: “Đúng vậy.”
Kết quả bị Khê Mị nghe thấy quay đầu lại trừng mắt một cái, dùng khẩu hình nói một câu —— Cậu chiếm hời của tôi!
Văn Khê nghiêng đầu nhìn xa, làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy.
Khê Mị chọn xong váy, liền kéo Văn Khê vào phòng thay đồ.
Trước ngày hôm nay, đừng nói là chen chúc trong phòng thay đồ với người khác phái, ngồi ăn cơm với người khác giới Văn Khê cũng chưa từng.
Chẳng qua không biết vì sao, ở cùng một chỗ với Khê Mị làm cho Văn Khê có loại cảm giác rất thả lỏng, tuyệt không khẩn trương.
Có lẽ là bởi vì Khê Mị luôn giúp cậu, cho cậu một loại cảm giác rất đáng tin cậy.
Cho nên dù là lần đầu tiên gặp mặt, hai người cũng giống như bạn bè quen biết rất lâu.
Văn Khê thử hết ba chiếc váy Khê Mị giúp cậu chọn một lần, thế mà đều rất vừa người.
Thần kỳ, rõ ràng Khê Mị cũng không có trắng trợn ấn váy lên người cậu so sánh.
“Chọn cái nào?” Loại vấn đề nghiêm trọng này, đương nhiên Văn Khê giao cho Khê Mị.
Không nghĩ tới Khê Mị cũng có chút buồn rầu: “Lớn lên đẹp trai thì điểm này cũng không tốt, mặc cái gì cũng đẹp.”
Văn Khê buồn cười: “Vậy thì tùy tiện chọn một cái?”
Khê Mị không trả lời, nhìn cái này rồi nhìn cái kia, cuối cùng quyết định: “Đều mua đi!”
“A?” Văn Khê cho rằng mình nghe nhầm, “Đừng, ngày mai tôi chỉ mặc một chút, sau này không có khả năng mặc đâu…”
“Nói vậy thì càng thêm kiên định cho ý nghĩ tôi mua toàn bộ!”
Văn Khê: “…”
Khê Mị nhìn bộ dạng Văn Khê im lặng, nhịn không được cười ra tiếng, vỗ vai cậu như an ủi: “Được rồi, dù sao tôi cũng bỏ tiền ra!”
Văn Khê: “Sao lại là cô bỏ tiền ra? Tôi đến đây, dù sao cũng là tôi mặc…”
“Cậu cũng nói mặc một ngày mà!” Khê Mị ngắt lời cậu, “Tôi mua về sửa ngắn một chút, tôi cũng có thể mặc.”
Cuối cùng, Khê Mị thành công thuyết phục Văn Khê, bỏ tiền ra mua cả ba chiếc váy.
Trên đường trở về, Văn Khê lại mở livestream, cho người xem xem váy vừa mua.
Bởi vì trong xe nên khá chật chội để xem toàn bộ, về cơ bản chỉ thấy màu sắc với chất liệu, sau đó cậu để người xem giúp đưa ra quyết định.
Trong ba chiếc váy, một là màu đen, hai là màu trắng, và ba là quần áo học sinh Nhật Bản, giống như quần áo thủy thủ.
Trong lòng Văn Khê lại thiên về màu đen kia, không nghĩ tới mưa đạn đều chọn trắng.
Sao thế? Là cảm thấy cậu hợp với màu trắng hả?
Cùng lúc đó, Ngải Triết đang livestream 2vs2 với Lộ Bỉ, đột nhiên đụng phải Thương Lang trong game, suýt nữa bị Thương Lang một súng mang đi.
“Cái ĐM! Chuyện gì xảy ra vậy?” Quả thật Ngải Triết không thể tin vào mắt mình, sau khi xác định người vừa nổ súng vào hắn là Thương Lang thì lập tức chuyển mic sang chế độ xung quanh hỏi một câu, “Không phải anh đang đánh rank nước ngoài hả?”
Thương Lang: “Buông tha, quyết định về trong nước ngược đãi mấy món ăn để bình tĩnh lại.”
Ngải Triết: “Mẹ kiếp! Hóa ra tôi là một món ăn trong mắt anh? Vậy anh là gì, một con lợn?”
Thương Lang: “Nói tào lao, lợn không phải là em à?”
Lộ Bỉ ở một bên nghẹn cười rất vất vả —— Giọng điệu của hai người này, không hiểu sao lại có loại cảm giác hai ông bà già mắng nhau?
Thương Lang: “Em không phải thì chứng minh cho tôi xem, có dám đến đánh cược hay không?”
Ngải Triết: “Cược gì?”
Thương Lang: “Nếu tôi có thể gϊếŧ chết em, ngày mai em thay tôi mặc trang phục nữ.”
Ngải Triết: “Ha, nghĩ hay lắm.”
Thương Lang: “Chậc, xem ra là không dám, món ăn ơi!”
Ngải Triết: “ĐM nhà anh, cược thì cược, tôi còn sợ anh à?! Nếu tôi có thể gϊếŧ chết anh, ngày mai anh phải mặc đồ nữ trồng cây chuối livestream cho tôi!”
Thương Lang: “Chơi luôn!”
Ngải Triết: “Chơi!!”
Lộ Bỉ che miệng cười trong sóng gió hỗn độn —— Các streamer nam từng bước từng bước gϊếŧ mình.
••••
•Tác giả có lời muốn nói:
Thương Lang: Có thể dìm ai thì phải dìm.
…..????????????????????????????????…..
• Các anh em đã hóng truyện chưa? :vvv
14/12/2021
#NTT