Bạn đang đọc Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung – Chương 24
Văn Khê sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại thì có chút dở khóc dở cười.
Xem trận đấu quá khẩn trương, thật đúng là không chú ý bình luận viên…
Khê Mị nghe cậu im lặng thì biết cậu quên mất chuyện này không còn một tẹo, thật sự là vừa tức giận vừa buồn cười: “Mac rất lợi hại, nhưng cậu cũng không thể vào giả vờ xem hắn…!Vậy chiều nay cậu định làm gì?”
“À, không phải còn một trận 2vs2 sao?” Văn Khê thấy buổi chiều livestream vẫn tương đối lạc quan, dù sao thật sự không được thì cậu sẽ giữ im lặng, cùng nhau nghe bình luận viên bản gốc.
Tháng này cậu đã không còn nghèo như tháng trước, có thể nộp điện nước, được ăn ba bữa, sau khi mua quần áo mới thậm chí còn có tiền tiết kiệm không dùng hết trong thời gian ngắn, trong nhà cũng không cần cậu gửi tiền về.
Cho nên tháng này cậu livestream tương đối nhàn nhã, thao tác trong game cũng tốt, tương tác với đồng đội và mưa đạn cũng tốt, phần lớn là tùy tính phát huy mà không phải vì hiệu quả livestream.
Chẳng qua vẫn sẽ có rất nhiều người xem bởi vì cậu bắn một mũi tên nổ đầu mà quăng nước sâu, dù sao thật sự cái kia rất sảng khoái.
Đại khái là cảm giác được nhàn nhã của Văn Khê, Khê Mị thở dài, không tiếp tục ép cậu, mà tốt bụng nhắc nhở một câu: “Cậu thổi phồng Mac với tôi tôi tôi không có ý kiến, tôi không phải fan cũng không phải antifan, nhưng buổi chiều khi cậu livestream nhớ thu liễm một chút, fan Mac rất nhiều, antifan cũng nhiều, chẳng may bị antifan của hắn theo dõi, livestream của cậu rất nhanh sẽ trở thành chiến trường.”
“À…” Văn Khê ngẩn ngơ trong chớp mắt.
Có một câu cậu muốn nói lại không dám nói —— trên thực tế, cậu cảm thấy fan và antifan của Mạc Thần đều là cùng một nhóm người…
Khê Mị: “Cậu đừng chỉ lo À, phải nghe vào! Thật sự buổi chiều livestream phải chú ý, Ngải Triết ngo ngoe thế thôi.
Đừng nhìn hắn không quan tâm đến Mac, thật ra hắn là fan não tàn của Mac.”
“Hả?” Thật sự Văn Khê không biết cái này.
“Thế nào rồi? Cậu không thấy hả?” Khê Mị có chút đắc ý, “Mới nhìn thì thấy Ngải Triết ngu xuẩn, nhưng thật ra hắn rất thông minh, hắn livestream lâu như thế, độ hot vẫn rất ổn định, chính là bởi vì hắn biết những gì nên nói và những gì không nên nói.”
“Còn nhớ lúc cậu, hắn và Momo livestream không? Hắn đã giúp Momo nói lại người xem của mình ấy?” Khê Mị nói, “Tuy lúc đó giọng điệu của hắn rất kích động, nhưng cậu cẩn thận nhớ lại lời hắn nói lúc ấy, lý do hắn phản bác là chứng cứ không đủ, không giúp Mac tẩy trắng, cũng không giẫm lên Mac theo người xem, hai bên đều không đắc tội.”
“Ừm.” Văn Khê thuận miệng đáp lại một câu.
Trên thực tế, cậu đã quên lúc ấy Ngải Triết nói cái gì, chỉ nhớ rõ lúc đó rất nhiều người nghi ngờ Momo là Mac, mà rõ ràng Mạc Thần mở mic, lại sững sờ không giải thích nửa câu.
“Đúng vậy, đã lâu lắm rồi Momo không livestream với cậu.” Đột nhiên Khê Mị nhớ tới, “Cậu ấy thi xong chưa? Không phải mấy thứ này này đã bắt đầu vào tháng chín à?”
Văn Khê: “…”
Chuyện Momo là Mac chắc chắn không thể nói với bất cứ ai.
Văn Khê chần chờ một chút, quyết định giả ngu: “Không biết…!Tôi sẽ hỏi cậu ấy khi giải đấu kết thúc.”
“Được.” Khê Mị không suy nghĩ nhiều, lại nói một câu “Trận đấu kế tiếp chú ý nhiều hơn đến bình luận viên”, sau đó liền nói lời tạm biệt với Văn Khê cúp điện thoại.
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Văn Khê buông điện thoại xuống thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên có loại cảm giác thi cử chả ra gì không dám cho cha mẹ xem thành tích, cuối cùng lừa gạt thành công, cái loại cảm giác mạo hiểm từng trải này.
Tuy Khê Mị là fan của cậu, nhưng khi nghiêm túc, thật đúng là không khí có chút khiếp người.
Bây giờ trên màn hình máy tính đang phát video tuyên truyền giải đấu chuyên nghiệp lần thứ 16 của SGH – Thế giới thực xen kẽ với không gian trò chơi, bóng lưng tuyển thủ và hình tượng nhân vật được chắp vá trong clip, đổ mồ hôi, mưa bom bão đạn, một đoạn video tuyên truyền thật sự quay đến rất hút mắt.
Đang lúc Văn Khê suy đoán trong đoạn video này có cảnh Mạc Thần hay không thì chuông điện thoại di động của cậu vang lên.
Lại là Khê Mị?
Chắc vừa rồi còn có chuyện gì chưa nói hết à?
Văn Khê nghi ngờ cầm lấy điện thoại, sau khi nhìn thấy ID người gọi là “Mạc Thần”…
“Lạch cạch” một tiếng, điện thoại di động vừa cầm lấy từ trên bàn theo ngón tay trượt xuống, rơi trở lại bàn.
Văn Khê cuống quýt vươn tay kia ra cứu, hoàn toàn là luống cuống tay chân cầm điện thoại đưa đến bên tai.
Khoảnh khắc nghe máy, tim cậu không khống chế được mà tăng tốc, trong đầu đều là biểu hiện đặc sắc của Mạc Thần trong trận đấu vừa rồi.
“Alo?” Văn Khê cẩn thận mở miệng, sợ nói to sẽ dọa đối phương chạy mất.
Mà Mạc Thần ở đầu bên kia điện thoại, lúc đáp lại giọng điệu cũng có chút cẩn thận: “Tôi.
Khụ, trận đấu vừa rồi, anh có xem không?”
Văn Khê: “Có xem.”
Mạc Thần: “À, có cảm giác gì?”
Lần thứ hai nghe được vấn đề này, Văn Khê đã “Ổn” một lần rồi chần chờ một chút mới đáp lại: “Trận đấu rất tuyệt.”
Mạc Thần: “Còn gì nữa không?”
Văn Khê: “Sân đấu thật lớn, cảm giác đi xem tại hiện trường chắc là rất hoành tráng đi.”
Mạc Thần im lặng, một lát sau lại mở miệng: “Còn gì nữa không?”
“Còn có…”
Không đợi Văn Khê tiếp tục khai thác góc độ mới để tiến hành thẩm vấn trả lời, người ra đề Mạc Thần đã không kiềm chế được sự lòng vòng của mình, đưa ra một gợi ý: “Mac đánh thế nào?”
“Cậu ấy siêu đẹp trai!” Hỏi đề này thì Văn Khê biết!
Trả lời xong mới nhớ người gọi cho cậu là Mac, và cậu cũng không ngại cho hắn biết đánh giá cao của mình: “Mac thật tuyệt! Trong 10 phát súng thì 9 phát nổ đầu, còn đều là khoảng cách xa như thế! Nghe vị trí và thị lực E-Sports của cậu ấy đều siêu tốt, cảm giác hoàn toàn không cùng trình độ với các tuyển thủ khác.”
Nghe được mấy câu này, khóe môi Mạc Thần dần dần nhếch lên, dọa đồng đội xung quanh chết tại chỗ.
Lăng Sơ Dật đang rót nước cho mình, trong lúc vô tình nhìn thấy nụ cười bên môi hắn, “Phụt——” một tiếng phun hết một ngụm nước vừa mới uống, sau đó còn ho mạnh một trận.
Mạc Thần trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người đưa lưng về phía hắn, dùng một loại giọng điệu hoàn toàn có thể gọi là “cưng chiều” nói: “Trận đấu bắt đầu từ giây phút lên máy bay, sau khi lên máy bay, việc đầu tiên tuyển thủ phải làm chính là phân tích bản đồ, lựa chọn nơi mình muốn nhảy.
Vừa rồi tòa nhà Mac nhảy kia là điểm cao nhất của toàn bộ bản đồ, dễ thủ khó đánh, uy hiếp duy nhất đến từ trên núi, rất thích hợp cho tay súng bắn tỉa ở cự ly xa, ví dụ như anh.”
Văn Khê sửng sốt một chút, đột nhiên có loại cảm giác kỳ quái —— Chẳng lẽ Mạc Thần nhảy lên nóc nhà, là vì làm mẫu cho cậu?
Còn đang ngây người thì Mạc Thần lại mở miệng: “Thế nào? Anh có quan tâm đến giải đấu chuyên nghiệp không? Anh có muốn thử không?”
Văn Khê: “…”
Công thức và hương vị rất quen thuộc.
“Cậu đừng nói đánh chuyên nghiệp như làm sủi cảo có được không?” Văn Khê không nhịn được xả một câu.
Mạc Thần cười khẽ một tiếng: “Trên thực tế cũng không sai biệt lắm? Thừa dịp còn trẻ nên nếm thử bất cứ cái gì mình muốn.”
Văn Khê không trả lời.
Cậu đang suy nghĩ.
Thấy được cậu dao động, Mạc Thần khẩn trương nín thở —— cảm giác có hi vọng?!
Một lúc sau, Văn Khê trả lời: “Cho tôi chút thời gian.”
Cậu không đồng ý.
Nhưng cũng không từ chối.
“Được.” Chữ này Mạc Thần nói ra tương đối khắc chế, trong lòng cũng có chút kích động không thôi.
Không từ chối, là có hi vọng!
Cảm thấy chiến thắng đang chờ đợi!
Nhưng mà, nói lời tạm biệt với Văn Khê, sau khi cúp điện thoại, trong mắt Mạc Thần hiện lên hoang mang.
Lăng Sơ Dật vụиɠ ŧяộʍ nhìn hắn, cảm thấy lúc này cả người hắn đều không bình thường.
Nhưng xuất phát từ sự tôn kính và quan tâm đến đội trưởng nhà mình, hắn ta vẫn thăm dò hỏi một câu: “Có chuyện gì thế?”
Mạc Thần cũng không quay đầu đã nói ra hoang mang của mình: “Máy chủ không chuyển cảnh sang tôi?”
“Làm sao có thể?” Lăng Sơ Dật thốt ra.
“Đúng vậy!” Mạc Thần cho rằng đúng.
Hắn đẹp trai như vậy, danh tiếng cao như thế, máy chủ không thể không cho hắn cảnh quay…
Vậy câu hỏi đặt ra —— vì sao Văn Khê lại không nhận ra hắn?
Lúc hắn vừa gọi điện thoại qua, đã chuẩn bị thẳng thắn và xin lỗi.
Văn Khê sẽ không…!bị mờ mắt chứ?
Mạc Thần hoàn toàn không nghĩ là Văn Khê giả ngu, bởi vì trong ấn tượng của hắn, Văn Khê là một Ngốc Manh ngay cả địa chỉ mình ở cũng không chút do dự gửi cho người xa lạ.
Quá đơn thuần, quá không có cảnh giác.
Làm cho người ta theo bản năng muốn đi bảo vệ.
Thi đấu 2vs2, Mạc Thần không tham gia, cuối cùng Văn Khê cũng có thể chú ý bình luận.
Cậu hạ thấp âm lượng, tự mình thử đồng bộ bình luận một chút, sau đó luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?
Ví dụ như khi Run của chiến đội YEY hạ gục Ax của MQ.
Văn Khê: “Không nổ đầu, đánh giá kém!”
A Dịch: [Một phát súng này của Run bắn quá tốt! Ax ngã xuống đất, đồng đội không dám giúp đỡ, Ax có thể tự cứu mình không!]
Sau đó, tại lúc FFJ của đội MQ đẩy lùi Run.
Văn Khê: “Nhiều súng như vậy cũng không hạ gục…”
Thỏ Kỷ: [Ah ah, Phi Tiệp nhanh chóng đẩy lùi Run kìa! Ax vẫn còn cứu được!]
A Dịch: [Ax tự cứu mình! Ax dưới sự yểm trợ của Phó Phi Tiệp đã thành công lùi về phía sau bức tường!]
Thỏ Kỷ: [Tuyệt quá! Không hổ là cuộc đối đầu giữa hai đội mạnh!]
Văn Khê: ???
Vài phút sau, LY của chiến đội CLM bị một chiến đội nhỏ không có tiếng tăm đánh lén ngã xuống, Văn Khê “Ây dà” một tiếng.
Đúng vậy, chiến đội CLM chính là chiến đội của Mạc Thần.
Văn Khê: “Đánh lén cũng quá xấu hổ rồi!”
Thỏ Kỷ: [Wow, một phát súng này có chút đẹp trai! Làm cho người ta khó lòng phòng bị!]
A Dịch: [Nhưng bắn quá nhanh, thật ra có thể câu được một con cá.
Nhìn ra được đồng đội của Lam Ngạn muốn cứu.]
Thỏ Kỷ: [Đúng thế, Windy đã đi qua, sau khi Lam Ngạn bị bắn, cậu ấy quay đầu và rời đi.]
Một vài phút sau, Windy mai phục trong một “nhà vệ sinh công cộng”, ném một quả lựu đạn ra ngoài và gϊếŧ chết một đội.
Văn Khê: “Đẹp trai! Một lựu đạn chết hai! Đẹp trai quá”.
A Dịch: [Tại sao Windy vẫn còn ở đây? Nếu không chạy độc sẽ không kịp mất.]
Thỏ Kỷ: [Chắc là cậu ấy cảm thấy không kịp, cho nên muốn lấy thêm vài cái đầu trước khi bị độc chết!]
Văn Khê: “…”
Tôi khổ quá mà!
Sau nhiều lần phát hiện ra nội dung bình luận của mình có mâu thuẫn với bản gốc, Văn Khê sinh ra nghi ngờ sâu sắc về cuộc sống.
Cậu không rõ, vì cái gì trong mắt cậu thấy phát huy bình thường thì bình luận viên xem chính là khoảnh khắc đặc sắc?
Vì sao một màn kích động lòng người trong mắt cậu, ở trong mắt bình luận viên thì trở thành tự tìm đường chết.
Hiện tại cậu rất muốn tìm một người khóc lóc kể lể —— rốt cuộc là cậu xảy ra vấn đề, hay thế giới này xảy ra vấn đề?!
Đang nghĩ như vậy thì Khê Mị gọi điện thoại tới.
Lần này Văn Khê đoán được là Khê Mị, cho nên sau khi nhìn thấy ID người gọi không có phản ứng gì, vẻ mặt không thể luyến tiếc bắt máy: “Alo?”
“Trận đấu 2vs2 đã kết thúc, cậu có thể bình luận không?” Khê Mị hỏi cậu.
Văn Khê: “Tôi cảm thấy, căn bản tôi không có thiên phú bình luận…!Buổi chiều tôi có thể không mở mic không?
“Không thể.” Khê Mị từ chối thẳng thừng, sau đó bất đắc dĩ cười, “Nhưng tôi có thể tìm cho cậu một người bạn —— trong khoảng thời gian này Ngải Triết và Thương Lang xin nghỉ phép đi xem thi đấu, buổi chiều cậu phát sóng với Lộ Bỉ đi.
Lộ Bỉ chơi game không phải là rất tốt, nhưng có kiến thức lý thuyết rất phong phú.
Cô ấy chịu trách nhiệm bình luận, cậu chỉ cần phụ họa cô ấy là được.”
Không hổ là Khê Mị!
Đây chính là…!Mẹ guột!
Trong nháy mắt Văn Khê sống lại: “Được!” Cậu đáp ứng, sau đó chú ý tới một chi tiết, “Chờ một chút, Ngải Triết với Thương Lang đều đến sân đấu xem? Họ đi cùng nhau à?”
“Đúng vậy.” Khê Mị đáp lại, không cảm thấy chuyện này có gì kỳ quái, “Bọn họ ở trong một tòa nhà, chắc hẹn nhau đi.”
Văn Khê chớp chớp mắt, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nói ra được.
Cậu không để ý nữa, lại cảm ơn Khê Mị một lần nữa, tâm trạng vui vẻ cúp điện thoại.
Thẳng đến lúc ăn cơm giữa trưa, đột nhiên cậu nhớ tới —— đúng rồi, cậu đã xem qua tư liệu của Ngải Triết với Thương Lang, bọn họ một người là người phía Nam, một người là người phía Bắc, rốt cuộc là làm sao ở cùng nhau được thế?
…..????????????????????????????????…..
24/11/2021
#NTT